Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bên Cạnh Thiên Đường

Chương 9

Tác giả: Quản Ngai

Yêu một người và cô ấy phản ứng thế nào, là hai chuyện khác nhau.

Trân trọng một người và cô ấy đáp trả ra sao, cũng là hai chuyện khác nhau.

Tình yêu có lúc chỉ là chuyện của một người.

Về đến nhà.

Cảnh tượng hỗn loạn đến buồn nôn vừa rồi khiến tinh thần tôi bị đả kích nặng nề.

Chung thủy với tình yêu hay buông thả một cách triệt để, hai cách thức sống hoàn toàn đối nghịch như lửa với nước giằng xé nhau trong đầu tôi, làm tôi không biết phải lựa chọn thế nào. Đầu tôi ong ong lùng bùng như đi xe trên đường núi, đau như búa bổ, chỉ muốn vỡ tung ra.

Đột nhiên có cảm giác nhìn thấu mọi thứ trên đời, triệt để đột phá khỏi vòng cương tỏa của đạo đức, triệt để chìm đắm trong tình yêu bị ruồng rẫy, triệt để không thể chấp nhận được những luân lý cương thường, triệt để phá vỡ mọi ước thúc cố định, triệt để trở thành một kẻ đáng thương được người ta gọi là người tự do nhất. Bản thân giống như một viên tướng cô độc, một mình một ngựa xông vào trận địch như chỗ không người, lúc ngẩng đầu lên thì bốn bề đều là doanh trại địch lạ lẫm, còn doanh trại quân mình thì đã xa xôi tít tắm, không thể quay lại.

Hình như tôi ốm một trận khá nặng, ngủ liền một mạch ba bốn ngày liền, không muốn ra khỏi giường. Có bò dậy cũng không muốn ra cửa, không muốn để ý đến bất kỳ người nào, điện thoại kêu cũng không buồn bắt máy, chỉ ngồi ngơ ngơ ngẩn ngẩn trên sân thượng, như chiếc kính thiên văn cô độc mà Lông Mi để lại. Kính thiên văn đang đợi Lông Mi trở lại, còn tôi đang đợi trở về, giống như Forest Gump ngây ngô ngồi đợi Jenny trở về vậy. Đột nhiên cảm thấy đợi chờ như vậy thật buồn cười, thật nhàm chán, thậm chí là thật bẽ bàng. Một người đã bỏ tôi ra đi, còn đáng để tôi chờ đợi thế này không?

Quyết định gạt Bất Bất sang một bên, không nghĩ đến nữa.

Quyết định không đợi chờ ai nữa, tôi chỉ ngồi thôi, chỉ muốn ngồi, ngồi chỉ để ngồi.

Không ăn gì, không uống gì, không xem ti vi, không lên mạng, không nghe nhạc, không đọc sách, không làm gì hết, chỉ ngồi trên sân thượng. Mặc kệ mưa to gió lớn, mặc kệ trời đông rét buốt, cho dù làn da đã xanh tím xanh tái lại vì lạnh, tôi cũng mặc kệ, vẫn ngồi ngây người ra trên sân thượng. Đột nhiên trời đổ một trận mưa lớn, nước mưa hắt vào trong sân, tôi liền mở ô, rồi tiếp tục ngồi đần ra đó, lặng lẽ như một cái bóng.

Tôi có thể đờ người ra từ sáng đến trưa, nhìn những sinh viên đang chạy đi chạy lại trên sân vận động của một trường đại học nào đó ở phía xa xa, ngắm những công nhân đang trèo lên trèo xuống những giàn giáo như những con nhện cần mẫn, dõi theo làn khói mỏng lững lờ không biết bốc lên từ ống khói nhà nào, quan sát những con người mệt mỏi đang đi đi lại lại trong thành phố. Đờ người ra.

Rồi lại ngồi từ trưa đến tối, nhìn mặt trời từ từ khuất dần phía bên kia thành phố, nhìn bóng đêm che phủ lên vạn vật, nhìn ánh đèn rọi sáng từng khóc nhỏ trong thành phố, nhìn xe cộ đi trên phố như nước chảy, nhìn những vầng mây tía đủ hình dáng kỳ quái tắt dần rồi biến mất. Đờ người ra.

Tôi giống như Thánh John, người rửa tội[23]. Ngày xưa John đã ngồi ngây ra bên bờ biển chết vắng lặng để suy nghĩ về tội ác trên thế  gian, không có bất cứ dục vọng cũng như nhu cầu nào. Thánh John không có bất cứ thứ gì, tất cả tài sản chỉ là bộ quần áo da lạc đà trên người. Tất nhiên là tôi không cao thượng như Thánh John, tôi không suy nghĩ về tội ác, cũng chẳng nghĩ ngợi về hạnh phúc, tôi chỉ lặng lẽ ngồi trong cô đơn, thu hoạch duy nhất chỉ là những sợi râu mọc lởm chởm và bộ móng tay dài như phụ nữ tộc Mãn Thanh hồi trước. Điểm chung duy nhất của tôi với Thánh John là: dường như cả hai đều đang đợi phán quyết cuối cùng của Thượng Đế đến với mình.

[23] Thánh John: người rửa tội và nhà tiên tri đã báo hiệu sự xuất hiện của Jesus.

Đêm đến, tôi nằm trên giường, ngước mắt nhìn trần nhà cho đến khi mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Tôi thường xuyên gặp ác mộng. Những cơn ác mộng với muôn hình vạng trạng, sự quái đản, sự tàn khốc, sự nhàm chán của chúng đều lên đến cực điểm, dường như những cơn ác mộng của cả thế giới này đều tập trung hết cả vào đầu tôi vậy. Mỗi khi cơn ác mộng khiến tôi không thể chịu đựng nổi, tôi lại hét lên một tiếng, ngồi bật dậy, thở hổn hển. Tỉnh táo được một chút, tôi lại tiếp tục nằm xuống, ngước mắt nhìn trần nhà, đợi cho cơn buồn ngủ kéo đến. Cũng có lần, tôi bị ác mộng làm tỉnh giấc, cứ nhìn trần nhà mãi không ngủ được, đành mở mắt thao láo đến sáng.

Một hôm, tôi đang nằm trên ghế sofa, nhìn lên trần nhà.

Nghe thấy tiếng người gõ cửa, nhưng tôi mặc kệ. Đối phương gõ chừng nửa tiếng thì bỏ cuộc.

Chập tối lại có người gõ cửa nữa.

Tôi chợt có ảo giác: dường như mình đang đứng trước cửa Thiên Đường hào quang rực rỡ, lúc này, chợt nghe có người đang gõ cửa Thiên Đường.

Tôi đứng dậy, định bước ra đẩy cánh cửa đó.

Trong lòng thầm nhủ: cuối cùng cũng được nhìn thấy Thượng Đế mà mình ngày đêm mong đợi rồi.

Chắc Thượng Đế phải cao lớn như vận động viên bóng rổi?

Người có đeo kính không?

Chắc người không bị hôi miệng?

Ánh mắt người có lẽ sẽ hiền hòa như ánh mắt ông già Noel?

Cửa mở ra.

Không phải Thượng Đế.

Mà là Lông Mi.

– Anh làm sao vậy?

Lông Mi ném chiếc balô to trên lưng xuống, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc, đưa tay sờ lên trán tôi.

– Sao nóng vậy? Toàn thân ướt đẫm này? Anh làm sao thế?

– Cứ tưởng Thượng Đế là đàn ông, sao lại là đàn bà thế này? F***!

Tôi chưa nói hết thì đã loạng choạng, ngã vật xuống sàn nhà.

Mở mắt ra thì đã thấy mình nằm trong bệnh viện.

Xung quanh chỉ một màu trắng toát, các cô y tá đi đi lại lại trong phòng bệnh. Trời nắng đẹp, ánh nắng chiếu qua cửa sổ vào phòng bệnh làm tôi có lại cảm giác ấm áp tưởng chừng đã biến mất từ lâu. Hai mắt vẫn còn rất mỏi, toàn thân rã rời không chút sức lực, tôi chỉ biết thở dài một tiếng, rồi nhắm mắt lại.

Ngoài cửa có người đang nói chuyện.

– Anh ấy bị mệt mỏi quá độ, thêm vào thời tiết lúc chuyển mùa thay đổi đột ngột nên đã bị cảm nặng. Tinh thần có dấu hiệu suy sụp, hình như đã bị đả kích gì đó rất lớn. Cũng may là cô đưa đến kịp thời, không thì e là sẽ để lại di chứng.

– Bây giờ có thể xuất viện chưa?

– Được rồi. Nhưng tốt nhất nên ở lại vài này để quan sát thêm.

– Vâng, cám ơn bác sĩ.

Lờ mờ nghe được Lông Mi nói gì đó với bác sĩ ngoài cửa.

Một lát sau thì em đẩy cửa phòng đi vào. Tôi mở mắt nhìn em, gắng sức nhoẻn miệng cười.

– Còn cười nữa hả? Biết sợ chưa?

Lông Mi thở hắt ra một hơi nói.

– Sợ gì chứ? Suýt nữa thì được gặp Thượng Đế rồi! Ôi, lại mất đi một ội hiếm có.

Tôi đưa tay kéo em đến cạnh giường. Cánh tay mềm nhũn, chẳng có sức lực.

Lông Mi ngồi xuống mép giường, liếc mắt nhìn tôi rồi đột nhiên quay mặt đi. Tôi xoay người em lại, nhận ra khóe mắt em đỏ lựng lên.

Trong lòng chợt thấy ấm áp, tôi đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của em.

Hai người nắm chặt tay nhau, lặng lẽ truyền cho nhau hơi ấm.

Tôi nằm ngây ra. Em cũng ngồi đó ngẩn người.

– Em về đi, anh tự chăm sóc mình được.

Tôi phá vỡ bầu không khí im lặng.

– Tự chăm sóc được? Hai tay anh chẳng mềm oặt ra như bún thế kia, chỉ sợ giữ quả trứng cũng chẳng được nữa ấy.

Lông Mi thở dài.

Tôi nghĩ ngợi giây lát, rồi cho tay vào trong chăn mò mò.

– Anh làm trò gì đấy?

– Anh thử xem có giữ được “trứng” không?

Tôi cố sức rặn ra một nụ cười.

Quả nhiên Lông Mi cũng bật cười theo.

Lúc em cười trông thật xinh.

Giống như những cây hoa trơ trọi bị người ta bỏ quên trong luống hoa bên cạnh phòng bệnh, khi mùa xuân tới đột nhiên nở rộ, đẹp một cách lạ kỳ.

Đây là lần thứ hai tôi phát hiện ra điều này.

Lần đầu tiên là lúc nào nhỉ?

Quên rồi.

Tôi chăm chú nhìn Lông Mi thật lâu, nhìn đến lúc em cảm thấy ngượng, đỏ bừng mặt.

Lông Mi lấy trong túi ra một bộ đồ lót sạch sẽ, ném cho tôi, ra hiệu bảo thay vào. Tôi vụng về thay chiếc quần mới vào, chiếc quần lót cũ hôi rình đủ thứ mùi khó chịu. Lông Mi đón lấy, rồi ném vào chậu rửa mặt, đi ra ngoài. Một lát sau đã thấy em đứng ngoài sân, kiễng chân phơi chiếc quần đã được giặt sạch sẽ lên dây. Em mặc quần bò cạp trễ, nên lúc vươn tay lên phơi quần, chiếc áo len ngắn trên người cũng bị kéo lên theo, để lộ ra tấm lưng trắng muốt.

Lông Mi hình như đã gầy đi không ít, có thể nhìn thấy xương sườn của em gồ hẳn lên.

Tôi đếm thử, đếm ngược được đến cái thứ hai.

Trong lòng chợt cảm thấy khó chịu.

Chiều tối, Lông Mi đến đút cho tôi ăn.

Tôi ngồi dựa lưng vào thành giường, đưa tay ra tỏ ý mình có thể tự ăn. Nhưng em cứ nằng nặc đòi đút cho tôi ăn bằng được, nên cũng đành chịu.

– Muốn ăn gì? Em đi mua?

Lông Mi cẩn thận bón thìa canh trứng cà chua vào miệng tôi.

– Ờ…

Tôi nghĩ ngợi giây lát.

– Cặp môi mềm mại không nhiễm chút bụi trần của thiếu nữ thanh xuân, được không?

Đến tối, phòng bệnh trở nên yên tĩnh.

Em kéo ghế gấp ra, mượn một tấm chăn lông cũ, rồi ngồi bên cạnh tôi. Tôi ngủ, thì em kéo thẳng ghế gấp ra nằm bên cạnh. Bảo em về, nhưng em nói về cũng không có việc gì làm, chi bằng ở đây

– Dạo này em làm gì?

Tôi hỏi.

– Chẳng phải em đã để giấy lại còn gì, đi kiếm tiền nuôi sống bản thân. Còn anh? Lại đi trác táng nữa hả?

– Đi gặp một người.

Tôi nghĩ một lát rồi thành thật trả lời.

– Một người, ai thế? Tình nhân à?

Lông Mi lại giở cái giọng khinh khỉnh hồi trước ra.

– Không, là bản thân anh, anh đã nhìn lại chính bản thân anh lần nữa.

Nửa đêm tỉnh lại, Lông Mi đã ngủ thiếp đi trên ghế gấp, trên người đắp tấm chăn lông, hay tay ôm con dê nhỏ kia vào lòng. Chẳng hiểu vì sao, chỉ cần đi ngủ là em lại ôm con dê đó, hình như không có dê thì không ngủ được vậy? Tấm chăn quá mỏng, trời thì vẫn rất lạnh, thân hình nhỏ bé co cuộn lại thành một đống, trông rất đáng thương. Tôi lấy một lớp chăn dầy đang đắp trên người, cẩn thận đắp lên người em. Khi tỉnh lại lần nữa, tấm chăn đã đắp trở lại lên người tôi từ lúc nào không biết.

Buổi trưa, Lông Mi đỡ tôi đi tản bộ trong khuôn viên bệnh viện.

Mặt trời rực rỡ, hoa nở khắp nơi. Lũ chim bay về tụ tập trên mấy cây ngô đồng, đùa nghịch chí cha chí chích.

– Tại sao lại tốt với anh vậy?

Tôi hỏi.

Em đỡ tôi, mắt nhìn những bông hoa đang khoe sắc, nghĩ gì đó, rồi thở dài đáp:

– Bởi vì chúng ta đều là bệnh nhân?

– Chúng ta đều là bệnh nhân? Là những kẻ đồng mệnh nên thương hại lẫn nhau.

Tôi kinh ngạc hỏi lại.

Lông Mi ngẩn người giây lát, rồi lặng lẽ gật đầu, có vẻ như không muốn nói thêm gì nữa.

Tôi cũng đành im lặng.

Có điều trong lòng tôi vẫn cảm thấy hết sức tò mò: Trong quá khứ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô gái bí ẩn này? Tại sao em lại nói cả hai chúng tôi đều là bệnh nhân?

Thật sự rất muốn biết đáp án.

Ra viện, tôi dọn nhà luôn.

Dọn đến ở dưới chân núi, phía trước là rừng núi xanh ngắt, trên dốc núi mọc đầy những bụi cỏ um tùm.

Đứng trên sân thượng, có thể thoải mái hưởng thụ những cơn gió núi thổi qua. Sáng sớm đầu xuân, có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của cỏ, của đất, nếu may mắn còn có thể nghe thấy tiếng kêu trong trẻo của chim đỗ quyên.

Tôi hay dọn nhà. Đứng trên sân thượng đưa tay lên đếm, tổng cộng đã dọn nhà bảy lần.

Tôi cũng thích dọn nhà, mỗi lần muốn quên đi thứ gì đó một cách triệt để, là tôi lại dọn nhà, biến đổi hoàn cảnh để biến đổi tâm trạng.

Hôm dọn nhà, tôi muốn chào tạm biệt cô bé nhà bên một tiếng, bèn đi sang gõ cửa. Người mở cửa là mẹ cô bé. Tôi đưa một con gấu nhồi bông to tướng cho bà ta, nhũn nhặn nhờ chuyển cho cô bé. Người đàn bà nhìn con gấu bông, rồi lại nhìn tôi, nói một câu mà cả đời này tôi cũng không quên được:

– Từng này tuổi đầu rồi mà còn đi dụ dỗ con gái nhà người ta hả? Cậu có còn là người nữa không?

Nói xong, bà ta ném trả lại tôi con gấu bông, sập cửa thật mạnh, suýt chút nữa thì đập trúng mũi tô

Chiếc xe tải của công ty chuyển nhà chuẩn bị khởi động thì Lông Mi đột nhiên nhớ ra gì đó, chạy vội lên lầu, một lát sau thì khệ nệ sách một cái túi nilon to xuống, bên trong là một chiếc khung ảnh.

– Quên mang ảnh người yêu hả?

Tôi thừa cơ trêu em một câu.

Em chỉ chớp chớp hai hàng lông mi dài, chẳng buồn trả lời.

Nhà mới có hai phòng ngủ một phòng khách, tôi ở trong phòng nhỏ, nhường căn phòng lớn có cửa sổ nhìn ra vách núi cho Lông Mi.

Tôi bận rộn sắp xếp các hòm xiểng, lấy đồ ra ngoài. Lông Mi cũng tất bật giúp tôi xếp đặt các thứ. Tôi không có nhiều đồ lắm, chủ yếu là đĩa, sách, nhạc cụ, đầu đĩa, quần áo. Đồ của Lông Mi lại càng ít hơn, chỉ có một chiếc kính thiên văn, vài bộ quần áo với một bộ dụng cụ vẽ tranh sơn dầu. Tôi giúp em lắp chiếc kính viễn vọng trên sân thượng. Lông Mi ngồi xếp bằng tròn trên đất, ngắm nhìn bầu trời trong ống kính, ngồi một mạch đến tận chiều. Thực ra là em ngồi một lúc, đi tắm rồi lại ngồi tiếp. Lông Mi tắm xong, thích tết tóc thành hai bím lủng lẳng, buông xuống vai. Chiếc áo cổ chữ V rộng của em làm hở cặp vai xinh xắn đáng yêu, đôi chân dài lúc ẩn lúc hiện,trông vô cùng hấp dẫn. Tôi dán mắt vào em một lúc lâu, cho đến khi em dẩu môi lên tỏ ý bực bội mới thôi.

Chợt nhận ra Lông Mi càng lúc càng có nhiều nét hấp dẫn.

Kiểu hấp dẫn không hề khoa trương, mà từ từ lộ ra, tích lũy từng chút, từng chút một sau đó đột nhiên thả lỏng cho bùng cháy dữ dội.

Tôi tiếp tục dọn đồ.

Tìm thấy cái khung ảnh mà Lông Mi chạy lên nhà lấy xuống sau cùng, mở ra xem thử, không ngờ là hình của Bất Bất. Giờ mới chợt nhớ ra tấm ảnh này treo trên sân thượng đã lâu, tôi cũng quên mất là có nó nữa.

– Sao nhớ ra mà cầm theo cái này cho anh vậy?

Em vẫn chăm chú nhìn vào kính thiên văn, hờ hững đáp

– Là tình yêu, thì nên trân trọng.

Tôi ngượng nghịu giải thích ình:

– Cô ấy căn bản không để ý đến anh, còn trân trọng làm gì nữa?

Lông Mi rời mắt khỏi ống kính, nhìn tôi chăm chăm:

– Yêu một người và cô ấy phản ứng thế nào, là hai chuyện khác nhau. Trân trọng một người và cô ấy đáp trả ra sao, cũng là hai chuyện khác nhau. Tình yêu có lúc chỉ là chuyện của một người.

Nói xong em lại tiếp tục nhìn vào kính thiên văn, không để ý đến tôi nữa.

Tôi ngây người ra đó.

Một lúc lâu sau mới sực tỉnh, đột nhiên cảm thấy rất hổ thẹn, rất cảm động.

Không cầm lòng được, bước đến nắm lấy hai vai Lông Mi từ phía sau, vuốt ve bờ vai xinh đẹp ấy một lúc lâu.

Em khẽ run rẩy, cúi đầu nghĩ gì đó rồi hất tay tôi ra, ôm con dê nhỏ của mình chạy vào phòng, không ra nữa. Chỉ còn lại mình tôi lúng túng đứng trên sân thượng, cười ngây ngô tự khỏa lấp nỗi ngượng ngùng.

“Tình yêu có lúc chỉ là chuyện của một người.”

Câu nói của Lông Mi làm tôi chìm vào suy tưởng.

Sau khi biến mất một số ngày, tối hôm ấy tôi lại lên quán.

Trà Sữa vừa thấy mặt tôi đã mắng ột trận tối mặt tối mũi, khóe mắt nó ửng hồng, mắng xong lại rối rít hỏi tôi mấy hôm nay đi đâu? Sao không nghe điện thoại?… Bì Tử ở bên cạnh nhìn tôi, vẻ mặt cũng đượm vẻ lo âu

Cậu ta vừa uống Vodka vừa hỏi.

– Bận chuyển nhà.

Tôi chậm rãi đáp.

– Hai cô gái đi xe đua lần trước đã không?

Thấy hình như cậu ta vẫn còn rất hứng thú, nên tôi cũng không nỡ đả kích, đành miễn cưỡng gật đầu. Bì Tử kể đã cưa được một cô, nghe nói là đang làm ăn lớn với chính phủ, nhà rất có thế lực. Cô ta chết mê chết mệt Bì Tử, muốn cậu ta cùng giúp đỡ chuyện làm ăn. Tôi đón lấy ly Whiskey từ tay Quán Đầu, cụng ly với Bì Tử, chúc mừng cậu ta cuối cùng cũng tìm được việc để làm.

– Sau này không đến được thì cũng nên gọi một cú điện thoại, đừng làm người ta phải lo.

Quán Đầu từ trước đến nay vẫn im lặng như khúc gỗ, giờ đột nhiên lên tiếng, lại còn phá lệ cười cười. Tôi thực sự cảm động, vỗ vỗ lên vai cậu ta, biểu thị sau này sẽ chú ý.

– Có gì mới không?

Bì Tử hỏi tôi theo thói quen.

– Có người nói, tình yêu có lúc chỉ là chuyện của một người.

– Cậu trở nên thuần tính từ bao giờ vậy?

– Bản tính tớ vốn như vậy mà.

Quán bắt đầu có khách, vẫn đông đúc nào nhiệt như mọi khi.

Bì Tử và Trà Sữa bận rộn ra đón khách. Còn tôi thì nhàn rỗi vô sự, thấy Hoa Hồng đang chơi ghi ta ngoài hiên, bèn lại đó ngồi một lúc. Hoa Hồng khác hẳn với ngày thường, không gào thét những bài xé ruột xé gan mà lại chăm chú ngồi đàn một điệu nhạc cũ: “Người cô độc thật đáng xấu hổ”, vừa đàn vừa khe khẽ hát. Tôi cũng hát theo một đoạn. Hát xong, cả hai lại ngồi lặng lẽ hút thuốc.

– Người cô độc thật đúng không?

Hoa Hồng hỏi tôi.

– Những người đáng xấu hổ xưa nay đều cô độc cả.

Vấn đề này thật khó trả lời, tôi đành vòng vèo cho qua chuyện.

– Có phải là không có sự lựa chọn nào khác, mà nhất thiết phải yêu không?

– Hồi trước luôn cho rằng không có sự lựa chọn nào khác, nên buộc phải làm tình.

– Tôi gặp tình yêu rồi.

Hoa Hồng thở dài nói.

Tôi vốn cũng định nói: “Hình như tôi cũng gặp tình yêu rồi!”, nhưng lại cảm thấy hơi có chút khiên cưỡng, nói gì thì Lông Mi đối với tôi vẫn hết sức lạnh nhạt, tựa như hai người xa lạ, nên chỉ đành cười cười.

– Tình yêu là gì?

Hoa Hồng hỏi.

– Không biết. Có người nói, tình yêu có lúc chỉ là chuyện của một người.

Hai người lại chìm vào im lặng.

Phía trước có một cô gái bước tới.

Cô gái mặc đồ kiểu Punk, tóc xoăn dài đen nhánh, không nhuộm màu, áo sơ mi hoa, tay áo sắn lên cao, trên áo in hình Kurt Coban to tướng, quần bò nhàu nhĩ và bẩn thỉu, ba lô to sụ đầy những túi lớn túi nhỏ. Cô đưa tay vuốt nhẹ lên mặt Hoa Hồng, rồi ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ hút thuốc, thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc nhìn tôi, chẳng nói gì.

Tôi chúc mừng Hoa Hồng mấy câu, rồi đứng dậy đi ra chỗ quầy bar.

Bò ra quầy bar xem phim “Mùi Vị Anh Đào”[24] của Iran. Phim kể về một người nhàm chán định uống thuốc ngủ tự tử, định tìm một người lạ để chôn xác mình. Cuối cùng anh ta tìm được một ông già, được ông ta kể ột câu chuyện liên quan đến mùi vị của anh đào. Người muốn tử tự kia bắt đầu do dự. Kết thúc phim không nói người kia có chết không, câu đố này lẩn khuất trong đầu người xem, giống như mùi vị của anh đào, lẩn khuất nơi đầu lưỡi.

Đời nhiều lúc cũng như phim vậy. Khi ta muốn vứt bỏ tất cả, thì đủ thứ mùi vị tốt đẹp đột nhiên xuất hiện nơi đầu lưỡi, đột nhiên xuất hiện trong đầu, xuất hiện trên da, xuất hiện ở thân dưới, dụ hoặc ta nếm thử lần nữa. Nhưng nếu thật sự thử lại, mùi vị quen thuộc lại cũng chỉ thế mà thôi, đột nhiên lại cảm thấy thật vô vị, vòng tuần hoàn cứ tiếp diễn mãi mãi như vậy. Cái gọi là ham muốn, đại để chính là thế này đây. Phim ảnh không có ý nghĩa cổ vũ như người ta mong đợi, ngược lại còn càng làm tăng cảm giác lạc lõng sau khi nhìn thấu cuộc đời.

[24] Taste of cherry.

Dằn vặt một cách vớ vẩn, chợt có cảm giác thèm về nhà.

Hồi trước tôi sợ về nhà, sợ một mình cô đơn lẻ loi. Giờ đột nhiên lại muốn về nhà, muốn xem Lông Mi đang làm gì? Biết đâu hai người lại nói được chuyện gì đó? Thậm chí là cùng làm thứ gì đó cũng nên?

Suy nghĩ thật kỳ quái.

Tôi nhờ Trà Sữa và Bì Tử trông quán, rồi lái xe về nhà.

Đi được nửa đường thì qua nơi ở cũ, bèn dừng xe lại, đi lên cầu thang, cô bé hàng xóm quả nhiên đang ngồi đó mỉm cười.

– Biết là anh sẽ về thăm em mà.

Cô bé mừng rỡ nhẩy cẫng lên, ôm lấy cổ tôi xoay một vòng.

Tôi cười cười, chạy ra xe lấy con gấu bông. Cô bé có vẻ rất vui vẻ, cười híp cả mắt lại.

– Hai ngày nay thế nào?

Tôi hỏi.

– Cũng được lắm. Bớt nghĩ ngợi lung tung, mà nghĩ nhiều về hiện thực, muốn học cho tốt, kiếm cơ hội ra nước ngoài du học. Anh dạy em mà, nhớ không?

Tôi gật đầu. Thật sự cảm thấy mừng thay cho cô bé, mừng đến suýt nữa thì muốn khóc.

– Sau này làm anh trai em nhé?

– Được thôi. Nhưng em phải cai thuốc cai rượu đi, không yêu đương lăng nhăng nữa, đỗ đại học rồi mới xóa bỏ lệnh cấm vận, được không?

– Được! Nhưng em muốn hôn anh một cái cuối cùng, vào miệng ấy!

Tôi chỉ biết hốt hoảng bỏ chạy.

Về đến nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức.

Trong bếp, trên chiếc bàn ăn nho nhỏ lần đầu tiên xuất hiện các đĩa thức ăn bốc khói nghi ngút, thậm chí còn có cả canh nữa.

Lông Mi đang nằm trên ghế sofa phòng khách ngủ ngon lành, con dê nhỏ vẫn nằm ngọn trong lòng, đôi chân trần ló ra ngoài chiếc áo bông tắm. Chăn hơi ngắn, em có vẻ lạnh, bàn chân cứ rut ra rút ra rút vào ở góc chăn. Tôi tìm một tấm thảm đắp lên cho em, rồi ngồi bên cạnh xem đĩa. Một chốc sau thì cái chân dài của em lại thò ra, gác lên đùi tôi. Tôi lén lút vuốt nhẹ mấy cái, đùi em trắng mịn, cảm giác rất tuyệt, phần thân dưới tôi nóng dần lên. Lông Minh tỉnh lại, từ từ mở mắt, tôi vội vàng rụt tay về. Hình như em vừa nằm mơ, gương mặt ngẩn ra, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường. Em liếc thấy tôi, ngượng ngùng cười cười, vươn vai một cái rồi ngồi dậy, lắc lắc đầu theo thói quen. Tối nay mái tóc rối bùi đã được búi thành hai bó to.

Tôi và em ăn cơm trong bếp, không biết đã bao lâu không làm cơm ở nhà ăn rồi, cảm giác thật mới lạ, giống như một đôi vợ chồng già đi xa lâu ngày, đột nhiên trở về nấu một bữa cơm ăn với nhau vậy. Tôi vừa ăn vừa ngắm Lông Mi. Em đang ăn rất ngon lành, thi thoảng lại ngẩng lên nhìn tôi, nét mặt không biểu cảm gì lắm.

– Quê em ở Tứ Xuyên à? Sao thích ăn cay vậy?

Tôi gắp một miếng đậu phụ,

Lông Mi ngẩng đầu lên, nhai miếng thịt bò hấp trong miệng, lắc lắc đầu.

– Sao chỉ nghe mỗi “Những Bông Hoa Ấy” thôi thế?

Ăn cơm xong, tôi vừa dọn dẹp bát đũa vừa hỏi em.

– Làm gì cũng phải một lòng một dạ, không được phân tâm…

Dọn bát đũa xong, chúng tôi đứng bên bồn nước cùng rửa bát.

Tôi đưa bát đũa bẩn cho Lông Mi, em rửa sạch rồi đưa lại cho tôi để vào tủ bát. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, rất thích, thỉnh thoảng lại chạm nhẹ vào tay đối phương, cả hai đều cảm thấy lúng túng một cách kỳ lạ nhưng cũng rất ngọt ngào.

Ngồi trên ghế xem “Vũ công trong bóng tối”[25]: hình ảnh Björk khiêu vũ giữa tiếng xe lửa ầm ĩ, tiếng các loại máy móc trong công xưởng va đập vào nhau, tiếng chân bước, và đủ thứ tiếng động khác của tự nhiên, đặc biệt khiến người ta xúc động. Trước khi bị hành hình, dù cổ bị đeo gông, nhưng Björk vẫn tiếp tục mỉm cười hát lên bài ca của mình.

[25] Tên gốc tiếng anh: Dancer in the dark.

Liếc nhìn sang phía Lông Mi.

Em đang dán chặt mắt vào màn hình ti vi, hai hàng lông mi dài chớp chớp, khóe mắt ươn ướt, có lẽ vì quá cảm động, nấc lên một tiếng rồi gục mặt vào vai tôi. Tôi thuận thế ôm chặt lấy em. Lông Mi dựa vào tôi một lúc, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, thở dài một tiếng, vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay tôi, đứng dậy ôm con dê nhỏ của em đi về phòng.

Hình như em luôn từ chối tôi?

Vì Bất Bất? Hay là vì cuộc sống hoang đàn của tôi trong quá khứ?

Nghĩ mãi cũng không thông, tôi chán chẳng buồn nghĩ nữa.

Ngáp ngáp mấy cái rồi cũng về phòng đi ngủ.

Chăn có mùi nắng. Chắc là buổi trưa Lông Mi đã đem ra ngoài phơi.

Đột nhiên thấy ở nhà có một người đàn bà chăm sóc mình thật thích, cuôc sống bỗng chốc trở nên mềm mại dịu dàng, chứ không cứng đờ khô khốc như trước. Tôi vui vẻ huýt sáo một điệu nhạc của Mozart.

Lấy trên giá sách ra một quyển truyện viết về Mozart. Đọc được một đoạn như thế này: Thời của Mozart, âm nhạc không hề có bất cứ giá trị kinh tế nào, không thể tiếp cận được khán giả, mà chỉ có thể ăn bám vào giáo hội và đám quý tộc, ông phải đi lang thang khắp châu Âu, đãi ngộ chẳng khác gì những người Di gan xem bói. Năm 1789, Mozart nợ nần chồng chất, cả củi để sưởi ấm cho qua mùa đông cũng không có.

Đọc mà chợt cảm thấy buồn, chìm vào trong trầm tư.

Tôi thích Bach của thời kỳ Baroque[26], và cả Mozart nữa. Có người nói, nếu như muốn đổi tên cho âm nhạc, thì phải đổi thành Bach hoặc Mozart.

Thế nếu đổi tên cho tình yêu, thì sẽ là ai đây?

[26] Phong cách nghệ thuật châu Âu thế kỷ 16 – 17.

Bình luận