Tôi cũng cười cười, len lén nhìn nét mặt em.
Chầm chậm, ham muốn lại trỗi dậy.
Đêm đông.
Một trận mưa lặng lẽ kéo đến. Dội sạch thành phố dơ dáy.
Nước mưa đập vào cửa sổ, chảy dài trên mặt kính, để lại những vệt dài hình dạng khác nhau, trông như vệt nước mắt.
Tôi rụt cổ trong áo khoác, run lẩy bẩy chui vào quán bar.
Không khí ồn ào náo nhiệt và hơi thở ấm áp phả vào mặt, mùi whikey, mùi bắp rang bơ, mùi café mới nấu, mùi nước hoa dìu dịu của con gái.
Trà Sữa đang cùng một đám bạn ngồi ở góc quán nói chuyện, liếc thấy tôi bèn vẫy vẫy tay gọi. Tôi cởi áo khoác đưa cho gọi một ly whiskey rồi đi qua đó. Cạnh ghế sofa có một lò sưởi lớn gắn trên tường, rất ấm áp và thoải mái, một cảm giác lười nhác mệt mỏi lững lờ trôi bồng bềnh trong không khí.
Mỗi tối đều có một đám bạn đến quán, rúc vào với nhau, nghe nhạc, xem phim, uống rượu, hút thuốc, nói chuyện, nói đến khi nào hết chủ đề, thì lười nhác ngả người ra sofa, lúc nào buồn ngủ thì ai về nhà nấy. Cứ vậy cho qua ngày đoạn tháng.
Trà Sữa ôm một cô bé, trông rất có cá tính. Tôi không khỏi đưa mắt liếc trộm, cô bé cũng mỉm cười nhìn lại tôi. Cô bé học cùng trường với Trà Sữa, tên là Trương Vi, đang học năm thứ tư.
– Đời thật chán chết! Học chán, không học cũng chán; đến quán rượu chán, không đến quán cũng chán; kết bạn chán, không kết bạn lại càng chán.
Trương Vi không ngừng thở dài.
– Mở quán rượu có chán không?
Cô bé ngẩng đầu lên hỏi tôi, chiếc mũ nhung to xù màu xanh đen trông như một cục bông gòn lớn, trùm kín cả mái tóc dài, chỉ để lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu.
– Cũng tạm.
Tôi uống một ngụm whiskey rồi đáp.
– Tại sao anh lại mở quán thế?
– Thì mở một cái quán, lấy cô vợ đẹp, sống cuộc sống đầy đủ mà buông thả.
Tôi nghĩ ngợi một chút rồi đáp.
Chủ đề này làm tôi nhớ đến Bất Bất.
Hồi đó vì Bất Bất nên mới mở quán, giờ thì nhạc hết người tan, không biết em ở nơi nao, đêm mưa thế này liệu em có chỗ náu thân? Liệu em đã quyết định trở về? Tôi không nén nổi một tiếng thở dài.
– Cũng hay hay! Sau này có tiền em cũng mở một cái, lấy một anh đẹp trai, sống cuộc sống đầy đủ mà
Trương Vi nhắc lại câu nói của tôi, cố ý đổi buông thả thành phóng đãng, thích thú nhìn tôi, chạm cốc với tôi. Cô bé uống một loại rượu rất nặng của Mexico.
– Phóng đãng thực ra cũng không hay ho gì. Ham muốn giống như sóng biển, từng đợt từng đợt nối tiếp nhau, đợt sau cao hơn đượt trước, không biên không giới, không thấy tận cùng.
Tôi thở dài.
– Buông thả và phóng đãng có gì khác biệt?
– Buông thả là nói về phương diện tinh thần, tự do cầm lên đặt xuống. Phóng đãng chỉ là cách phòng vệ tiêu cực của nhục thể. So sánh ra thì buông thả sâu sắc hơn phóng đãng nhiều.
Tôi giải thích.
– Đừng nghe hắn ta bốc phét! Hắn mở quán là để dụ dỗ con gái, còn ở đây giả bộ cao siêu gì nữa?
Trà Sữa bất bình ngắt lời tôi.
Trương Vi cười cười, nhìn tôi chăm chăm, vẻ mặt rất bí ẩn, rõ ràng là đã bị mấy câu của tôi thu hút.
Tôi cũng cười cười, len lén nhìn nét mặt em. Chầm chậm, ham muốn lại trỗi dậy, tôi bắt đầu muốn chiếm hữu thân thể em. Nhưng hễ cứ nghĩ đến cái quy trình bất biến: “Dùng lời ngon ngọt dụ dỗ, tìm một lý do thuê phòng, giả vờ giả vịt tình tảm, cởi hết quần áo lên giường, xong chuyện chia tay mỗi người một ngả” ngàn lần như một là lại cảm thấy vô vị, chán chẳng muốn lặp lại nữa.
Bản thân đấu tranh kịch liệt với “bản thân”, không biết nên nghe ai, nên lựa chọn thế nào. Cuối cùng thì vẫn đột phá phòng tuyến đạo đức, “bản thân” phải xếp giáp đầu hàng chính mình.
Mấy tiếng sau.
Trương Vi bò ra trên ngực tôi, khe khẽ nghịch chùm chìa khóa trước ngực.
– Từ nhỏ đã quen rồi, giờ không sửa được.
Tôi gác tay sau gáy, dựa vào đầu giường, nghĩ ngợi giây lát rồi trả lời.
– Giống như không sửa được thói quen dụ gái ở bar về lên giường phải không?
– Chắc vậy.
Thực ra tôi muốn trả lời: bạn gái đột nhiên không nói lời nào mà bỏ rơi anh, không chịu nổi cô đơn, cả thể xác lẫn tinh thần đều không có chỗ dựa, không biết làm gì, đành phải dựa vào chuyện này để giải thoát. Nhưng ngại chẳng muốn nói, sợ làm trò cười.
Im lặng.
Chỉ nghe thấy tiếng chiếc điều hòa giữa phòng đang không ngừng thổi ra khí nóng ù ù. Hai thân thể trần truồng ướt đẫm, từ từ khô dần dưới làn gió nóng. Đủ thứ mùi từ thân thể hai người bốc hơi bay lên, tràn ngập khắp phòng.
– Đời vô vị quá, thỉnh thoảng kích thích một chút như vậy cũng tốt. Em là một đứa đặc biệt thiếu cảm giác an toàn, nhất định phải nằm trong lòng đàn ông mới ngủ ngon được, không thì thể nào cũng gặp ác mộng. Có phải em hư đốn lắm không? Có phải em là con bé hư hỏng không? Hay em là một con bé có vấn đề?
Tôi lắc lắc đầu, cảm thấy rất khâm phục tính thẳng thắn của Trương Vi.
Trương Vi chỉ cười cười không cần đáp án, đốt một điếu thuốc, ngồi dậy dựa lưng vào thành giường, cầm điều khiển bật kênh HBO lên xem. “Thư Tình” của Shunji Iwai[14]. Tuyết ở khắp núi khắp đồng nhuộm thế giới thành một màu trắng tinh thuần khiết, làm nền tôn lên tình yêu tha thiết của vai nam nữ chính, vừa hay tạo thành một sự đối lập với cảnh đôi nam nữ đang mệt mỏi trên giường, không hiểu tại sao tôi lại chợt cảm thấy xấu hổ áy náy.
Hai người ngẩn người ra xem một lúc lâu. Không khí trầm mặc.
[14] Đạo diễn nổi tiếng người Nhật Bản, đã đoạt rất nhiều giải thưởng. Trong đó có bộ phim “Thư Tình” đã được giải do khán giả bình trọn tại liên hoan phim Montreal và nhiều giải thưởng khác.
Tình tiết trong phim làm Trương Vi nhớ lại những chuyện đã qua:
– Năm thứ nhất em còn rất thật thà, chăm chỉ lên lớp, không tiếp xúc gì với thế giới bên ngoài. Lên năm thứ hai thì bài vở không nhiều, nên thường hay ra ngoài chơi. Nơi đầu tiên em đến chính là quán rượu của anh. Lúc ấy cả một đám bạn học cùng đến, rất ồn ào, ai cũng mời rượu, em không biết uống nên say khướt. Sau đó một nam sinh đưa em về ký túc xá của anh ta, quẳng lên giường rồi lột sạch quần áo. Em say mèm nhưng đầu óc thì vẫn tỉnh, có điều lúc ấy đã không thể khống chế được thân thể mình nữa. Đó là lần đầu tiên của em, không ngờ lại ột gã lạ mặt không quen biết, lại còn ngờ nghệch hỏi hắn có yêu em không nữa chứ? Nghĩ lại thật mất mặt. Lần đầu tiên của con gái bọn em đa phần đều vào năm thứ nhất hoặc thứ hai, cho người khác một cách ù ù cạc cạc. Sau đó thì hắn ta thành bạn trai em luôn, không ngờ hắn lại là một kẻ trăng hoa, suốt ngày đi khắp nơi cưa gái, vì thế chẳng được bao lâu thì bọn em đã chia tay. Về sau cũng yêu mấy người nữa, nhưng rồi cũng chia tay hết. Sau cùng thì đã nhìn thấu hết cả, nên sống như bây giờ này, chẳng cần quan tâm đến mình, càng không cần quan tâm đến đàn ông. Từ đó em hay đến quán rượu, rất nhiều đàn ông dụ dỗ em, bọn họ tưởng rằng mình đang chinh phục em, thực ra em cũng đang chinh phục bọn họ, chinh phục chính mình nữa.
– Có phải em rất bừa bãi không?
Trương Vi phả ra một hơi thuốc, ngâm nga mấy câu bài “Sau này”, cười cười với tôi.
– Cũng được. Mỗi người đều có thể chọn lựa cách sống cho riêng mình, chỉ cần không ảnh hưởng đến người khác là được rồi.
Tôi an ủi Trương Vi, thật ra cũng là an ủi chính mình.
– Thực ra em cũng không muốn vậy. Nhưng tinh thần và thể xác không thể nào lưỡng toàn kỳ mỹ được đúng không?
Tôi trầm ngâm. Vấn đề này quả thật rất khó trả lời, bằng không tôi cũng không đến nỗi phải ôm một cô gái lạ nằm đừ ra ở đây như thế này.
Cảm thấy hơi xót xa.
– Anh là một người tình rất tuyệt.
Trương Vi cười cười nói.
– Tại sao không thể là một người yêu rất tuyệt?
Tôi nửa đùa nửa thật thử dò hỏi.
– Làm người tình hay hơn nhiều chứ, làm người yêu mệt lắm, với lại bây giờ chẳng ai có thể gánh vác được gì cho ai hết, cần phải tự biết lấy mình chứ, đúng không?
Tôi gượng cười, đành phải gật đầu, nghĩ lại về vấn đề này một cách nghiêm túc.
– Thực ra, em cũng luôn muốn tìm một người yêu, một vòng tay quen thuộc, không để thân thể mình tiếp tục lang thang như vậy nữa. Nhưng không hiểu vì sao, cuối cùng vẫn cứ biến thành cuộc tình một đêm hết cả.
Trương Vi nói xong, thở dài mấy tiếng, rồi chui vào chăn, một lát sau thì mệt mỏi thiếp đi.
Tôi nằm nghỉ thêm một lát, cố chống lại cơn buồn ngủ, nhẹ nhàng xuống giường mặc quần áo lại, đi ra ngoài, lấy xe lái về nhà.
Về đến chân cầu thang.
Đêm nay không trăng, trời tối đen như mực.
Cô bé nhà bên vẫn ngồi trên bậc thang, lặng lẽ hút thuốc, dáng vẻ rất thương tâm, bên cạnh đặt một cuốn “Người trông đồng lúa mạch”[15]
– Tâm trạng không tốt à?
Tôi ngồi xuống, quan tâm hỏi cô bé.
– Ừm, bố mẹ cãi nhau cả tối, phiền muốn chết.
– Sao mà cãi nhau?
– Bố ra ngoài ăn trơi trác táng
– Sao mẹ em biết?
– Bao nhiêu ngày nay bố không ôm mẹ rồi, lúc về nhà trên người còn vương mùi của người đàn bà khác.
Tôi ngửi ngửi mùi trên người mình theo bản năng, len lén dịch người ra xa em một chút.
– Vậy phải làm sao?
– Làm sao nữa? Em thấy mẹ không đúng lắm, cần gì phải nổi giận lên như vậy chứ? Bây giờ ông chồng nào chẳng có trò gì đó ở bên ngoài chứ?
Tôi ngạc nhiên há hốc miệng ra, vỗ vỗ nhẹ lên vai cô bé, tỏ ý khâm phục.
[15] The Catcher in the Rye – tiểu thuyết của J. D. Salinger. Một trong 100 tác phẩm được tạp chí Time bình trọn là tác phẩm tiếng Anh hay nhất từ năm 1923 đến giờ.
Vào cửa.
Thấy Lông Mi đang hai tay bó gối ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm vào một bức tranh trên tường đối diện, thừ người ra.
“Tự do dẫn dắt nhân dân” của Delacroix.[16]
[16] Eugène Delacroix (1798-1863): họa sĩ lãng mạn vĩ đại người pháp. Liberty Leading the People là bức tranh nổi tiếng nhất của ông. Hiện đang được trưng bày ở bảo tàng Lourve.
Tôi cởi áo ngoài khoác lên giá, rót một ly wishkey, ngồi xuống cạnh em.
– Không hiểu à?
Tôi cố ý trêu.
Lông Mi giật mình sực tỉnh, quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt như có như không, tựa như bóng sáng yếu ớt hắt trên mặt tôi. Em thở dài ngao ngán, cúi đầu, cả gương mặt dấu bên trong mái tóc dài. Hai bàn chân trần, ngón chân bấu vào sofa, thân hình gầy gò, tư thế liêu xiêu. Liêu xiêu đến nỗi khiến người ta nhìn thấy lòng đều đau thắt lại.
Tôi nhún nhún vai một cách chán chường, vừa uống rượu vừa xem đĩa.
Một lát sau em chợt nhớ ra gì đó, bèn đưa cho tôi một mảnh giấy, bên trên có số điện thoại. Gọi vào, thì ra là Trà Sữa, nó nghi ngờ tôi dẫn Trương Vi lên giường, nên gọi điện trách cứ. Tôi không thích nói dối, đành hàm hồ giả bộ ngu ngơ cho qua chuyện. Trà Sữa cằn nhằn một lúc rồi tức giận gác máy đánh cụp.
Tôi oan ức gác máy. Quay đầu lại thấy Lông Mi đang nhìn dán mắt vào điện thoại, vẻ mặt có vẻ chán ghét, cứ như đã thông qua tôi thấy hết mọi thói đời ấm lạnh, đồng thời cũng không giấu vẻ coi thường với biểu hiện đạo đức của tôi, chẳng biết nói gì, đành thở dài tiếp tục xem đĩa. Em xem được một lúc, cái mũi nhạy cảm khẽ hít hít. Giờ tôi mới ý thức ra trên người mình đầy mùi đàn bà, mặt thoáng đỏ ửng lên. Lông Mi khẽ chau mày, đứng dậy, để chân trần đi ra máy tính lên mạng.
Tôi cảm thấy hơi ngại. Nhưng tôi và em chỉ như những kẻ cùng đường, nghĩ lại cũng chẳng có gì. Hai tay ôm đầu, dựa lưng vào sofa, nghiêm túc nghĩ lại những chuyện hỗn loạn xảy ra trong mấy ngày nay. Thỉnh thoảng lại liếc qua màn hình máy tính, một trang web giao dịch rất lớn, hình như Lông Mi mở mấy cửa hàng nhỏ trên đó, buôn bán các loại tranh sơn dầu hay gì đó tương tự. Không hiểu gì hết mà còn bán tranh sơn dầu? Len lén nhìn em cười. Mình có tệ hơn nữa cũng tốt hơn cô bé này. Nghĩ như vậy, tự dưng cảm giác như có tấm đệm lưng, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều.
Liếc thấy ngón tay bấm chuột của em có vết máu. Định hỏi xem có chuyện gì, nhưng lại lười. Tôi đứng dậy về phòng, mở ghế xếp ra, không ngừng lẩm bẩm ngày mai rồi sẽ lại đau lưng mỏi người cho xem.
Lông Mi đẩy cửa bước vào.
– Học gõ cửa đi chứ!
Tôi bực bội lớn tiếng.
Không hiểu em nghĩ gì, lại ra ngoài gõ cửa xong mới vào, ném vào một thứ gì đó, rồi đóng sầm cửa đi ra. Tôi bực bức bật đèn lên, đây chẳng phải đôi tất tách của Bất Bất hay sao? Chỗ rách ở gót chân đã được vá cẩn thận, đường kim hơi dầy, nên hơi phồng một chút.
Mặt nóng bừng, cảm thấy hơi hơi hối hận.
Nhớ ra một chuyện, liền bò dậy lục tìm băng dán vết thương, ra ngoài dán cho em. Lông Mi không thèm để ý đến tôi, dán mắt vào màn hình vi tính, mặt không biểu cảm. Tôi có lòng tốt, bèn cẩn thận giảng cho em một bài dài về tranh sơn dầu và những loại nghệ thuật phẩm bán chạy trên thị trường. Em chỉ cúi đầu bấm chuột, không trả lời. Tôi thấy vậy thì đành nhún vai, về đi ngủ.
Trước khi đi, liếc thấy một câu trong cuốn nhật ký đang mở:
“Vũ trụ giống như trứng vịt, đời người giống như trứng gà, trứng nào thì chẳng là trứng.”