Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bên Cạnh Thiên Đường

Chương 11

Tác giả: Quản Ngai

Tình yêu là một trận chiến, không thể trao tay một kẻ bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt đầu hàng quân địch được.

Lông Mi vẽ xong tranh, về đến thành phố thì đã là cuối xuân.

Chúng tôi đến một phòng tranh quen của em.

Bà chủ có mái tóc dài cẩn thận xem xét từng bức tranh, thấy bức nào hợp thì giữ lại.

– Bức này cứ như thật ấy, dạo này vẽ lên tay thế.

Bà chủ chỉ vào bức “Quán Café lúc nửa đêm” rồi xuýt xoa khen ngợi.

Lông Mi ngước mắt lên nhìn tôi cười cười, tôi khẽ nhún vai một cái, ra vẻ tự hào.

Bà chủ lấy tiền bán tranh lần trước cho Lông Mi, bức nào bán không được thì trả lại, rồi đưa cho em một tờ danh sách nhỏ, có ghi tên những bức tranh bán chạy, có thể bán ngay được. Lông Mi tự hào trả hết số tiền nợ tôi. Tôi từ chối, nhưng thấy em kiên quyết quá, đành nhận lấy cho vào túi.

– Sao không bán tranh của em ấy?

Ra khỏi phòng tranh, tôi cất tiếng hỏi.

– Trình độ có hạn, bán không được. Mà có vẽ đẹp đi nữa thì cũng chẳng ai muốn mua, người mua tranh đa phần đều chỉ muốn ra vẻ ta đây, chẳng mấy người có khả năng thưởng thức hội họa đâu.

Lông Mi thở dài chán nản.

– Cho anh xem tác phẩm của em được không.

Lông Mi nghĩ gì đó một lúc rồi khẽ gật đầu.

Hai chúng tôi ngồi xuống ghế đá ven đường, em mở ống tranh, lấy mấy bức tranh vừa rồi bà chủ phòng tranh trả lại đưa cho tôi. Vài bức tranh phong cảnh, vài bức chân dung, một bức trừu tượng siêu hiện thực. Tôi cảm thấy rất hứng thú với bức tranh phong cảnh có phong vị của Tây Tạng:

– Vẽ ở Tây Tạng hả?

– Không, làm gì có tiền đi xa thế, là Hương Cách Lý La ở Vân Nam thôi, một nơi có tên là Địch Khánh hay gì đó.

Lông Mi nhắm mắt hồi tưởng lại rồi nói với tôi.

Em ngồi bó gối, đôi giầy ống gắn rất nhiều khuy để hẳn lên ghế, thân người lắc lư nhè nhẹ. Em đốt một điếu thuốc, mái tóc dài buông xuống một bên vai, hàng lông mi dài lấp lánh trong ánh mặt trời rực rỡ, một chiếc áo choàng sực mùi băng phiến khoác hờ lên vai. Chiếc khăn len dài hờ hững quấn quanh cổ, làm tôi không thể không liên tưởng đến dân Bo­hemieng.

– Đẹp thật.

Tôi cũng không rõ là mình đang khen tranh hay khen em nữa.

– Ừ. Ước mơ lớn nhất của em đấy, xây một căn nhà nhỏ bên dưới núi tuyết, sống yên ổn cả đời.

Lông Mi ao ước.

Câu nói của em làm tôi cũng dâng lên ham muốn mãnh liệt, một sự rung động lạ kỳ, mãi cũng không thể nào xua đi được. Thật sự tôi rất muốn rời khỏi thành phố dơ bẩn này, sống dưới chân núi tuyết, lặng lẽ

– Thêm một người được không?

– Không cần thiết. Anh thêm một người như em cũng không phải nhiều, em thiếu một người như anh cũng chẳng phải ít. Tình yêu giống như một trận chiến, không thể trao tay một kẻ bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt đầu hàng quân địch được.

Em nói làm tôi phải nhăn mặt vì con tim thắt lại.

Dường như em cũng ý thức được mình hơi nặng lời, gượng cười tỏ ý xin lỗi. Thấy tôi không có phản ứng gì, đành im lặng không nói.

Mỗi lời của Lông Mi đều khiến tim tôi đau nhức nhối. Ý của em là tôi không thể dễ dàng rời bỏ Bất Bất để đến với em? Hay là muốn nói tôi là một gã ăn chơi đàng điếm không đáng tin cậy? Mà cho dù thế nào thì hình như em cũng đã nghĩ tôi là một kẻ dễ dàng “trở mặt đầu hàng địch” rồi thì phải? Chẳng trách mà vừa về đến thành phố đã không buồn để mắt tới tôi nữa. Có điều đúng là nơi nào trong cái thành phố này cũng có dấu vết của cuộc sống ăn chơi sa đọa của tôi. Nghĩ đến đây, chợt cảm thấy chua chát, xem ra mình chỉ xứng với cuộc sống cô độc một mình, đi về lẻ bóng mà thôi.

Tôi thở dài, cúi đầu tiếp tục xem tranh.

Ánh mắt tôi dừng lại trên một bức tranh trừu tượng mang màu sắc chủ nghĩa hậu hiện đại, bố cục tranh rất phức tạp, không thể nhìn ra cái gì với cái gì.

– Bức tranh này lạ quá, có phải là vẽ một cái cây, trên cây chỉ có một quả không?

Tôi hiếu kỳ hỏi.

– Vâng.

Em liếc mắt nhìn, rồi đốt một điếu thuốc.

– Sao lại vẽ một cái cây khô héo? Nó đại biểu cho cái gì?

Tôi vẫn chưa hiểu lắm.

– Mẹ.

Lông Mi bình thản trả lời.

Lâu lắm rồi tôi mới đặt chân trở lại quán.

Hoa Hồng và bạn gái ngồi trên ghế cao hát bài “Cuộc sống hoàn mỹ” của Hứa Nguy. Nhìn thấy tôi, họ dừng tay đàn, cùng nheo nheo mắt cười.

– Cái thứ tình yêu này, đúng là cũng hay hay.

Hoa Hồng vừa vuốt nhẹ lên tóc người yêu, vừa nói.

Hôm nay họ mặc đồ tình nhân. Áo sơ mi hoa, ngoài khoác áo bò, quần bò dính đầy bùn đất, trên áo in hình Kurt Coban và Che Guevara.

Tôi cười cười vỗ nhẹ lên vai Hoa Hồng, rồi đi ra quầy Bar.

Vẫn còn sớm, quán chưa có khách mấy.

Tôi nhoài người lên mặt bar, gọi một ly whiskey. Quán Đầu đưa cho tôi, cười cười, coi như lời chào.

Trà Sữa đang ngồi trên sofa, trong lòng ôm một cô gái. Nó thấy tôi đến, liền đưa tay vẫy vẫy. Tôi liền cầm cả ly rượu ra ngồi chung với nó.

– Lại đi sa đọa ở đâu rồi?

Trà Sữa hỏi.

– Đạp thanh thôi.

Tôi trả lời ngắn gọn.

Mọi người chắc cũng đã quen với việc tôi đến đến đi đi đều như cái bóng, biết rõ tạm thời tôi cũng chưa đến nỗi phải tự sát, nên đều chán chẳng buồn hỏi nhiều.

Trà Sữa giới thiệu cô gái đang ngồi trong lòng với tôi. Con bé đội mũ mỏ vịt, mặc đồ Tây bó sát người, trông rất đàn ông, tay đang kẹp điếu thuốc. Nó gật đầu với tôi một cách lão luyện, nét mặt lãnh đạm. Trong lúc nói chuyện, con bé có bỏ mũ ra một lần, đầu cắt cua trụi đến tận chân tóc, trông như trọc.

– Bì Tử đâu?

Tôi hỏi.

– Đi yêu đương rồi, yêu đương với tiền.

Trà Sữa khinh khinh trả lời.

Đành nhún vai một cái, đứng dậy đi ra chỗ khác.

Chẳng có việc gì làm, tôi lại bò toài ra quầy bar uống rượu, liếc mắt nhìn hai người bọn Trà Sữa: hai cô gái rõ xinh ngồi ôm lấy nhau, vừa nói chuyện vừa hút thuốc, thỉnh thoảng lại hôn khẽ lên mặt nhau, rồi siết chặt vòng tay lại, ngắm nhìn cảnh đêm sơ xác tiêu điều ngoài cửa sổ, ngây người ra, lặng lẽ thở dài – vừa đẹp vừa cô độc, giống như hai đóa hoa dính chặt vào nhau trôi lững lở trên mặt nước hồ thu phẳng lặng.

Tình yêu thật tuyệt, dù là tính yêu đồng tính.

Cảm xúc chợt dâng trào lên trong tôi. Bạn bè bên cạnh đã qua cái thời trẻ tuổi nông nổi, bắt đầu tìm thấy tình yêu chân chính. Hoa Hồng, Trà Sữa cả Bì Tử nữa, mặc dù đối tượng của nó là TIỀN.

Còn tình yêu của tôi ở đâu?

Bất Bất dường như đang dần dần trở thành quá khứ. Kế tiếp sẽ là ai? Lẽ nào lại là Lông Mi?

Tôi không biết.

Tivi chiếu lại bộ phim cũ “Hai Chị Em”: nhân vật nam và nhân vật nữ đi trên con phố nơi đất khách quê người, cả hai đều không có mục đích. Hai người đi đến trước một tủ kính, thì chợt vang lên tiếng nhạc bài “Ngọt như mật” của Đặng Lệ Quân. Hai người thở dài, quay đầu, bất ngờ nhận ra đối phương.

Bộ phim muốn nói lên một điều: hãy trân trọng thứ đáng trân trọng nhất trên đời này – duyên phận.

Đột nhiên muốn đem suy nghĩ này nói với Lông Mi. Muốn ôm chặt em vào lòng mà nói, muốn khẽ lên tóc em mà thì thầm, muốn nói với em hết những cảm xúc tận sâu trong đáy lòng mình, không còn khoảng cách, không còn hoài nghi.

Nhưng cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi, nghĩ kỹ lại lại thấy chán nản vô cùng. Hình như Lông Mi đang cố thủ phía sau bức tường ngăn cách hai chúng tôi. Đúng như em đã nói: tình yêu là một trận chiến, không thể trao tay một kẻ bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt đầu hàng quân địch được. Là quá khứ hay hiện tại, thì trong tình yêu, tôi cũng đều giống một kẻ không đáng tin cậy, bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt đầu hàng. Thật không còn mặt mũi nào đi đối diện với tình cảm mới.

Quán bắt đầu có khách, người lạ người quen bắt đầu tràn vào.

Ồn ào náo nhiệt làm cho sự tịch mịch của kẻ cô đơn tăng lên mấy lần. Uống hết ly whiskey, tôi thở dài một tiếng, chen ra khỏi quán, lái xe về nhà, tâm trạng cực kỳ mâu thuẫn khó chịu. Mở cửa vào nhà, chợt thấy trên bàn để một lá thư – của Bất Bất, tôi bán tín bán nghi bóc ra đọc:

Cảm xúc thì nhiều, một lời khó mà nói hết. Đối với em, anh hay là cuộc đời này đều chỉ là một “Hành Khách”. Em không muốn về nữa, nếu đã chẳng giúp gì được cho nhau, vậy thì ai đi đường nấy đi, anh hãy học cách trân trọng bản thân mình.

Đồ của em để lại anh đốt hay chôn đi cũng được, đừng đem vứt lung tung, anh biết em ghét nhất người ta vứt đồ lung tung mà. Nợ anh nhiều lắm, giờ nói xin lỗi chắc cũng không để làm gì nữa. Chúng ta chỉ mơ chung một giấc mơ mà thôi, mong anh sớm ngày tỉnh lại.

Tôi ngồi trên xe lửa.

Toa xe tối om. Nằm trên giường, ngắm ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ, không động đậy.

Mười hai tiếng trước.

Đọc xong bức thư của Bất Bất, tôi ngồi thừ người ra trên ghế. Lông Mi gọi tôi ra ăn, rồi lại bảo tôi đi ngủ, làm tôi bực tức gắt

– Phiền quá đi!

Sau đó lại tiếp tục ngồi đờ ra đó.

Mười tiếng trước.

Xuống nhà lấy xe, đi lang thang không mục đích. Không hiểu thế nào lại đến một cái hồ ở ngoại thành. Tôi xuống xe đi dọc theo bờ hồ. Mặt hồ đầu hè yên tĩnh lạ thường, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng côn trùng kêu. Từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua làm đám lau sậy đung đưa phát ra những âm thanh rì rào rì rào.

Tôi tìm được một chiếc thuyền nhỏ, bèn trèo lên, cởi giây buộc, cầm gậy tre, đẩy thuyền ra giữa hồ. Nước hồ rất phẳng lặng, không tốn mấy sức đã ra đến giữa hồ. Tôi buông sào tre xuống, ngồi ở đầu thuyền, đốt một điếu thuốc. Mặt trăng treo lơ lửng trên đầu, chiếu xuống mặt hồ sáng lấp lánh. Con thuyền nhỏ lững lờ trôi nhè nhẹ.

Cúi đầu. Vài tấm bèo trôi trên mặt nước. Dưới ánh trăng sáng, bóng thủy tảo trôi bồng bềnh hiện lên rất rõ. Ngẩng đầu. Xung quanh bị lưới vây thành từng khoảnh từng khoảnh một để nuôi trồng gì đó. Giờ mới nhớ ra đây là khu nuôi cua. Mùa thu đến, tôi và Bất Bất, Bì Tử đều lái xe đến đây, ngồi thuyền nhỏ ra nhà thuyền giữa hồ, ăn cua, uống rượu Thiệu Hưng. Tối thì ngủ luôn trên đó, làm tình với Bất Bất trên con thuyền gỗ bập bềnh, sau đó thì ôm nhau ngắm trăng, cảm nhận sự cô đơn tịch mịch của cuộc đời.

Tôi lấy chiếc khẩu cầm vẫn để trong túi ra, thổi bài “Hành Khách”, tâm hồn chợt bị cảm giác thê lương xâm chiếm: tình cảm mấy năm vậy đã bị một bức thư của Bất Bất chấm dứt gọn ghẽ. Bản thân thì bị Bất Bất bỏ rơi, lại bị Lông Mi khinh bỉ, cô đơn một mình, cuộc đời tối tăm không có lối ra.

Khó chịu vô cùng.

Tám tiếng trước.

Lái xe về nhà. Lông Mi bị tôi chọc tức bỏ đi đâu không biết, trong nhà không một bóng người. Tôi đọc lại lá thư của Bất Bất, rồi lại đắm chìm trong đau khổ. Không muốn tiếp tục đau khổ dằn vặt kiểu này nữa, bèn bỏ lá thư sang một bên, đi tắm nước lạnh. Lên giường đi ngủ. Không ngủ được. Lại bò dậy, moi được một quyển “Sa Mạc Gobi” trong giá sách, mò lên sân thượng vừa uống whiskey vừa đọc. Sách viết dưới dạng tự truyện, kể về ba nhà nữ truyền giáo người Pháp ngồi xe lừa đi dọc theo con đường Tơ Lụa, đi khắp vùng Tây Bắc Trung Quốc đang bị khói lửa chiến tranh bao trùm để truyền giáo và tìm hiểu sa mạc.

Có một câu để lại cho tôi ấn tượng đặc biệt sâu sắc: sa mạc rất rộng rãi với chúng tôi, khẳng khái cho chúng tôi sự tự do tuyệt đối trong cái cô độc mênh mông của mình.

Ngồi trên sân thượng, dõi mắt nhìn khắp bốn phương. Cũng cùng một bầu trời ấy, sa mạc Gobi xa xăm dường như đang vẫy tay mời gọi tôi, chỉ cho tôi một con đường thoát khỏi bóng đêm u tối.

Khi người ta không còn lối thoát, thì bất cứ con đường nào cũng là lối thoát.

Sáu tiếng trước.

Đã ngồi trên chuyến xe lửa đi về Gia Du Quan.

Không viết giấy để lại cho Lông Mi.

Dù sao em cũng biết tự chăm sóc mình, huống hồ giữa chúng tôi cũng có hẹn ước gì đâu.

Bị nhân viên soát vé đánh thức.

– Đến trạm rồi, lấy vé ra đây cho tôi đổi nào.

– Đến đâu rồi?

– Đi đâu mà còn không biết hả? Gia Du Quan!

Cô nhân viên soát vé bực dọc nói:

– Anh nói mớ nhiều quá, khách ở giường dưới phàn nàn cả đêm anh cứ lảm nhảm nói mê, cái gì mà không không với có có? Cả Lông Mi dài Lông Mi ngắn gì gì nữa.

Tôi mệt mỏi lết người xuống tàu.

Mặt trời chói chang. Trạm xe lửa nhỏ miền Tây hoang vắng tiêu điều. Bắt xe đi tới Gia Du Quan

“Tái ngoại thu lai phong cảnh dị”

Trèo lên tường thành dõi mắt nhìn ra xa, lẩm bẩm đọc mấy câu thơ biên tái vẫn thích từ hồi nhỏ. Bên ngoài Gia Du Quan là sa mạc Gobi, bên trong là ốc đảo xanh mướt, chỉ thế mà thôi. Đi lang thang không mục đích. Mặt trời chói chang làm da đầu tôi phát ngứa. Tôi đi vào một chòi gác trên tường thành, ngồi luôn trong đó tránh nắng, sau thì dựa lưng vào tường nằm luôn xuống. Nhìn sa mạc Go bi mênh mông, sức sống trong người không biết đã chảy đi đâu hết, trong đầu tôi chỉ toàn hình ảnh của Bất Bất và Lông Mi. Một lát sau thì tôi mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi. Trước khi ngủ, còn uống mấy ngụm rượu nhỏ, lẩm bẩm ngâm mấy câu: “Túy lý khiêu đăng khán kiếm, mộng hồi xuy giác liên doanh”

Đang thiu thiu ngủ thì chợt nghe có tiếng người hát.

Ai lại phá đám giấc ngủ trưa ngon lành của tôi chứ? Hơi bực mình. Tiếng hát vẫn không dứt. Tôi làu bàu bò dậy, quay mặt ra, thì thấy một cô gái đang nằm gần đó phơi nắng.

Cô gái đội mũ bò sùm sụp, nhìn không thấy đầu. Trời nóng như đổ lửa mà mặc quần bò bó sát và đi ủng ống. Hai cánh tay gối ra sau đầu, mũi chân lắc lư theo nhịp hát. Áo kẻ caro lấm bẩn, cánh tay phơi nắng đến đỏ rực lên. Miệng ngậm một điếu thuốc thơm. Tàn thuốc bị gió thổi rơi xuống ngực, nhưng cô gái hoàn toàn chẳng buồn để ý, có vẻ như đang ngây ngất trước khung cảnh nơi đây. Chỉ nghe cô lẩm bẩm hát:

“We e to the hotel colifornia, such a lovely place, such a love lyface …”

Đến đoạn“such a lovely place”cô hét lên rất tự nhiên, tự nhiên như hắt chậu nước đi vậy.

Tôi cười khổ một tiếng, quay đầu định đi.

Cô gái nghe thấy, liền bỏ mũ xuống.

Một gương mặt với những đường nét rất rõ ràng, mắt nhỏ dài, miệng dẩu lên, trông giống như con lai. Cô nheo nheo mắt nhìn tôi từ đầu đến chân, điệu bộ có vẻ như đang rất bực mình.

– Có cái gì mà cười.

Cô gái phả ra một hơi thuốc, thờ ơ hỏi.

Tôi nhún nhún vai, chẳng tỏ thái độ gì.

– Chưa nghe bao giờ hả? Không hiểu thì đừng phát biểu lăng nhăng! Ra chỗ khác!

Nói xong cô gái úp xụp cái mũ lên, ngúng nguẩy ngâm nga tiếp.

– Phá giấc ngủ người ta lại còn bất lịch sự!

Tôi làu bàu mấy câu, cố nuốt giận bỏ đi, vừa đi vừa lẩm nhẩm hát bài “Hotel California”.

Tôi tìm đến nhà một người bạn cũ mở xưởng sửa chữa ô tô ở vùng này, mượn chiếc xe ba bánh của cậu ta, xe mo to kiểu cũ, làm nhái theo kiểu xe chiến lợi phẩm lấy được hồi đánh nhau với Nhật. Tạm biệt bạn, lái xe lên đường.

Hai mươi phút sau, Gia Du Quan xuất hiện bên phải sau đó biến mất. Tôi lướt trên quốc lộ 312 bằng phẳng rộng rãi, không hề có cảm giác khó điều khiển. Xe tương đối nhiều, trời nắng gắt. Tôi đeo kính râm to, mặc sơ mi kẻ caro, quần bò, cổ quấn khăn chắn gió màu đỏ, miệng hát vang bài “Take It Easy” của The Eagle, phóng ngược chiều gió, thấy xe nào là vượt lên xe đó, tâm trạng bắt đầu trở nên vui vẻ.

Phóng vọt qua một trạm nghỉ trên đường.

Đột nhiên một con chó chạy vút qua, tôi vội vàng ngoặt tay lái tránh. Tiếp đó trên đường lại vọt ra một thằng bé đuổi theo con chó, tôi luống cuống bẻ tay lái sang hướng khác. Con xe ba bánh này hình như rất bất mãn với kỹ thuật lái xe không được thành thục lắm của tôi, bực tức vểnh đầu lên, phi thẳng vào ruộng lúa bên đường như một chiếc máy bay bị bắn rơi. Tiếng cười nhạo vang lên. Đầu tôi cắm vào đống rơm, mông chổng lên trời, cứ giữ thế bất động một lúc, trông như một con gà mái tội nghiệp, vừa xấu hổ vừa tức. Dạo này sao mà đen đủi thế? Thất bại trên tình trường, đi du lịch cũng chẳng xong nữa sao?

Vài người tốt bụng đến giúp tôi kéo chiếc mo to ba bánh ra. Một tài xế xe tải bước tới giúp tôi kiểm tra trước sau, rồi lảm nhảm một lúc lâu, cứ như là có kinh nghiệm lắm không bằng.

– Ví dụ như trường hợp vừa rồi, tôi phải làm thế nào?

Tôi khiêm tốn đưa một điếu xì gà Moods cho anh ta.

– Tránh đi chứ, thế nào cũng không được đâm vào người khác.

Anh ta cúi đầu chăm chú nghiên cứu điếu xì gà.

– Chẳng may tránh không được thì sao?

– Cố gắng hết sức để giảm tốc độ, sau đó chuyển hướng phóng vào những thứ mềm mềm bên đường, ví dụ như là đống rơm kia kìa.

– Được rồi, cám ơn anh nhiều nhé.

– À, từ từ đã, loại thuốc này mua đâu đấy? Cho tôi hai điếu nữa được không?

Bình luận