Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Họa Quốc

Quyển 2 – Chương 44

Tác giả: Thập Tứ Khuyết
Chọn tập

Từ khi Hách Dịch và Chương Hoa ủng hộ Di Thù lên ngôi, liên minh bốn nước đã được tuyên bố thiết lập. Như thế, muốn thuyết phục Hách Dịch và Chương Hoa thay đổi phe phái, rõ ràng cực kỳ khó khăn. Có thể coi là mắt xích yếu nhất trong phe đồng minh chính là Bích quốc, nước duy nhất quốc chủ không tự mình đến Trình quốc. Muốn phá hoại mối liên minh này, thì phải bắt đầu xuống tay từ đây.

Hơn nữa, so với Hách Dịch và Chương Hoa, Chiêu Doãn hiển nhiên dễ dàng bị thuyết phục hơn nhiều. Bởi vì…

“Nương nương đang nghĩ… tại sao? Tại sao ta lại không tìm Nghi vương giàu nứt đố đổ vách, không tìm Yên vương hùng tài thao lược, mà lại chỉ đi tìm Bích vương nền móng còn yếu?”. Di Phi giơ một bàn tay lên khẽ vuốt lông mày bên trái của mình, trong nụ cười lại tràn đầy sự châm biếm: “Đương nhiên là vì… so với hai vị hoàng đế kia, Bích vương tham lam hơn hẳn”.

Tham lam.

Không sai, chính là từ này.

Nhớ lại vị quân vương thiếu niên luôn cười híp mắt nhưng nụ cười không toát lên từ đáy mắt đó, Khương Trầm Ngư bất giác thấy ớn lạnh.

“Từ năm ngoái, Bích vương đã âm thầm liên hệ với đại ca của ta, nói sẽ giúp huynh ấy xưng đế và tặng kèm các đồ vật quý hiếm như sắt bát sắc. Chẳng ngờ tên ca ca bất tài của ta lại đem kế hoạch nói cho Di Thù và tặng số sắt đó cho Di Thù”.

Khương Trầm Ngư nhớ đến đầu ngọn thương bị Phan Phương đánh gãy.

“Đại ca ta vẫn luôn tưởng rằng Di Thù thực lòng muốn giúp huynh ấy, cho nên cái gì cũng dựa vào ả, kết quả lại bị Di Thù lợi dụng, cùng với Kỳ Úc hầu tài trí giỏi giang đó của ả mưu tính cướp thế lực, đoạt ngai vàng của huynh ấy. Nếu như ta đoán không nhầm, hành động lần này của Kỳ Úc hầu, Bích vương không được báo trước”.

Trái tim Khương Trầm Ngư từ từ chìm xuống: Kỳ thực nàng cũng lờ mờ đoán được khả năng này, nhưng thấy Cơ Anh trước sau vẫn có sẵn chủ kiến như không có chuyện gì xảy ra, nên cũng tạm gác lo lắng, nhưng bây giờ lại bị Di Phi cố ý khơi ra, bỗng cảm thấy áp lực nặng nề ập đến.

Di Phi chớp mắt: “Cho nên, nương nương cảm thấy còn có người nào có thể dễ dàng gây chuyện hơn vị đế vương đang phẫn nộ này? Và có người nào có thể dễ dàng thuyết phục hơn vị đế vương tham lam này?”.

Khương Trầm Ngư mặt mày trắng bệch, trầm giọng nói: “Nhưng ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ giúp ngươi?”.

Di Phi không trả lời ngay, gã thu lại nụ cười, chăm chú nhìn nàng với vẻ buồn bã.

Khương Trầm Ngư tiếp tục: “Như ngươi nói, lúc trước Kỳ Úc hầu là ý trung nhân của ta, tại sao ta phải giúp ngươi để khiến hoàng thượng vì chuyện Trình quốc đột ngột đổi chủ mà trút giận lên người trong lòng ta?”.

Đồng tử trong mắt Di Phi bắt đầu co lại, rất lâu sau gã mới nói: “Những lời như vậy mà nàng cũng dám nói ra….”.

“Có gì mà ta không dám?”. Khương Trầm Ngư nhìn gã chằm chằm, cười lạnh: “Ngươi cho rằng vì cái gì mà ta không chịu ngoan ngoãn làm hoàng phi, mà lại làm một mưu sĩ có thể bị hi sinh bất cứ lúc nào? Ngươi cho rằng vì cái gì mà ta phải dùng tấm thân nhi nữ yếu đuối này bất chấp lành ít dữ nhiều nhảy vào vòng xoáy chính trị? Ngươi cho rằng vì cái gì mà lúc này ta phải chịu sự đối đãi vô lễ khinh bạc như thế này của ngươi ở nơi đây?”.

Di Phi nheo mắt, nén giọng xuống cực thấp cực chậm, dường như từng chữ từng chữ đều lọt qua từng kẽ răng: “Là vì Cơ Anh?”.

Khương Trầm Ngư không hề do dự đáp: “Đúng thế! Cho nên, ta sẽ không dẫn mối giúp ngươi, ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến Cơ Anh! Hãy nghe cho rõ, ta, tuyệt đối, không làm”.

Ánh mắt Di Phi liếc nhìn Hoài Cẩn nằm dưới đất.

Khương Trầm Ngư lập tức bổ sung thêm: “Dù cho ngươi có dùng tính mạng của thị nữ thân cận và ám vệ của ta để uy hiếp ta cũng vô dụng. Bọn họ nếu chết vì ta, ta cùng lắm cũng sẽ lấy mạng đền cho họ, nhưng chuyện không thể làm, ta vĩnh viễn sẽ không làm”.

Nét mặt Di Phi trở nên cổ quái, vì quá phức tạp mà khó có thể hiểu được, gã dán mắt nhìn nàng, rất lâu sau vẫn không nói năng gì.

Trong bóng sáng, thiếu nữ ngồi trên ghế mày mắt như tranh vẽ, hàng mi đen rợp, ánh mắt sáng trong, khóe miệng mím chặt, yếu đuối mà kiên cường, giống như một viên dạ minh châu phát sáng lấp lánh.

Đồng tử trong mắt Di Phi từ nhạt chuyển sang đậm, cuối cùng gã khẽ thở dài một tiếng: “Nàng tên là Khương Trầm Ngư, là Trầm Ngư trong “trầm ngư lạc nhạn”?”.

“Chẳng phải ngươi đã biết rồi sao?”.

“Nàng chào đời vào giờ Thìn ba khắc ngày Bính Sửu tháng Canh Tí, năm nay mới mười lăm tuổi”.

Khương Trầm Ngư cảm thấy câu hỏi của gã rất kỳ quặc, không khỏi có ý đề phòng: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

Di Phi lấy tay vuốt mày, hơi hơi cúi đầu, cười rung cả vai, vừa cười vừa lắc đầu than rằng: “Nhân sinh như một ván cờ, quả nhiên không sai chút nào. Mùa xuân năm ngoái, ta từng gặp cha nàng ở Tân Châu, Cầm Tửu hiến kế cho ta hãy xin cưới con gái của ông ta, lúc đó ta cao ngạo, không chịu đồng ý, sớm biết người sẽ gặp là nàng…”. Nói đến đây, giọng gã thấp dần, thấp đến mức không nghe thấy gì nữa.

Mặt Khương Trầm Ngư đỏ bừng như phát sốt, một mặt cố nhiên là nàng không ngờ giữa mình và Di Phi có một mối liên quan sâu xa đến vậy, một mặt bị chấn động vì sự thực phụ thân nàng và Di Phi từng ngầm qua lại với nhau. Nghĩ lại thái độ của phụ thân từ khi nàng đi sứ đến nay, rõ ràng thân là thần tử của Bích quốc, nhưng lại không theo hoàng thượng phù chính Lân Tố, cũng không theo Cơ Anh giúp đỡ Di Thù, sao lại có thể đặt mình ngoài cuộc không hề đếm xỉa như vậy chứ. Ngẫm lại, chẳng lẽ phụ thân chọn tam hoàng tử Di Phi sao? Mà trước đây Di Phi không chỉ âm thầm giành được sự ủng hộ của Nghi quốc, mà cũng đã thỏa thuận được điều kiện nào đó với phụ thân nàng rồi chăng?

Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác bật ra trong đầu, càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, nàng nắm chặt tay lại, cảm giác có một nỗi bất an trào dâng trong lòng – Vận mệnh lớn mạnh như thế, phức tạp như thế, khiến người ta kinh hãi như thế…

Khương Trầm Ngư cụp mi, cất giọng nói pha lẫn chút mỏi mệt: “Cho nên, sở dĩ ngươi có thể thuận lợi ẩn nấp trên thuyền của chúng ta, đều là nhờ phụ thân ta âm thầm giúp đỡ?”.

“Ha ha”. Di Phi chỉ cười, nhưng nụ cười đó không nghi ngờ gì nữa đã xác minh tất cả.

“Cho nên, ngươi điều tra ra thân phận thực sự của ta, hòng đêm khuya khoắt đến tìm ta, bảo ta đưa ngươi đến gặp Chiêu Doãn, vì đoán chắc rằng ta sẽ không thể chối từ?”.

“Ha ha”.

“Nếu như ta từ chối, việc phụ thân ta và ngươi ngầm liên hệ với nhau sẽ bị phơi bày, hoàng thượng biết được chắc chắn sẽ nổi giận, đến lúc đó Khương gia chúng ta sẽ là Tiết gia thứ hai?”.

Khương Trầm Ngư túm chặt ống tay áo của mình, chất lụa mềm mại biến dạng trở nên nhàu nhĩ dưới ngón tay nàng: “Phụ thân ta xưa nay hành sự luôn luôn thận trọng, nhưng lại để lại nhược điểm lớn như thế này cho ngươi… Xem ra đây không chỉ là ý của ngươi, mà cũng là ý của ông ấy chăng?”.

Lần này, Di Phi không cười nữa. Gã im lặng nhìn nàng ánh mắt dìu dịu mang lẫn chút xót thương.

Ánh mắt Khương Trầm Ngư đờ đẫn rớt xuống đất, ván nền bằng gỗ cây dữu[5] bóng loáng bị bóng râm che phủ, giống như cuộc đời của nàng, rõ ràng mong mỏi ánh sáng đến tột độ, nhưng lại đủ thứ níu kéo, kìm chân, không thể giải thoát.

[5] Họ cây cam, quýt.

Phụ thân của nàng nhìn tưởng như nhược, ngu tối vô năng.

Nhưng một người vô năng thực sự sao có thể trở thành hữu tướng của Bích quốc suốt bảy năm? Trong quãng thời gian đó trải qua một loạt sóng gió, tiên đế băng hà, thái tử chết trận, Chiêu Doãn đoạt ngôi, Tiết gia diệt môn, nhìn tưởng như không hề làm gì, nhưng trước sau luôn yên ổn.

Một người vô năng sao có thể bí mật huấn luyện nhiều ám vệ đến thế, ngấm ngầm bố trí thế lực đến tận các nước khác?

Phụ thân của nàng kỳ thực lợi hại hơn những gì nàng thấy, nàng biết và nàng tưởng tượng.

Lợi hại đến mức lúc này phải dùng một người ngoài để ép nàng đưa ra lựa chọn.

Hễ nghĩ đến điểm này, trái tim nàng lại đau đến mức không thể kìm nén nổi.

Việc làm của phụ thân không nghi ngờ gì nữa là muốn đối đầu với Cơ gia, cho nên, ông đang ép nàng, ép nàng vứt bỏ công tử, toàn tâm toàn ý bảo vệ gia tộc.

“Ngày này…”. Khương Trầm Ngư lên tiếng, giọng nói u uất: “Quả nhiên đến rồi…”.

Ta sợ công tử lấy ta, không biết là họa hay là phúc.

Nỗi lo từ rất lâu về trước đó, theo thời gian đã lắng kết thành lời nguyền, biến thành kiếp nạn khắc cốt ghi tâm đã đến ngay trước mắt rồi?

Bởi vì ta là con gái của Khương gia.

Nàng họ Khương, tên gọi Khương Trầm Ngư.

Một khi hai nhà nảy sinh xung đột, ta sợ, ta sẽ hi sinh công tử, lựa chọn nhà mẹ đẻ.

Một lời thành sấm truyền.

Vận mệnh.

Vận mệnh lớn mạnh, phức tạp và khiến người ta sợ hãi như thế.

Vầng thái dương từ trên mặt biển xé tầng mây nhô lên, ánh nắng sớm.

“Tiểu thư, về phòng nhé”. Hoài Cẩn nói.

Khương Trầm Ngư mở miệng, giọng nàng mơ mơ hồ hồ như nói mơ: “Ta từng không hiểu tại sao phu tử nói trong mệnh của ta thiếu ngọc, sẽ thành thương tổn lớn. Ta ngỡ liên quan đến bát tự, đến ngũ hành. Nhưng ngọc không phải kim loại không phải đá, thiếu hay không thiếu thì có quan hệ gì? Không ngờ… thật không ngờ…”.

“Tiểu thư…”.

“Hoài Cẩn, rõ ràng ta đã có em và Ác Du, tại sao vẫn còn vô duyên với ngọc?

“Tiểu thư…”.

“Rõ ràng không phải tin số mệnh. Nhưng, e rằng ta thực sự bị nguyền rủa cũng không chừng”.

“Tiểu thư…”. Bộ dạng của Hoài Cẩn như chực khóc đến nơi.

Khương Trầm Ngư quay người, nhìn thẳng vào nàng ta, bỗng mỉm cười, sau đó lại nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng ta nói: “Cho dù thế nào, ta đã có ba mươi sáu ngày này. Ta phải… cảm tạ ba mươi sáu ngày này. Trong ba mươi sáu ngày nay, ta rất vui. Thực sự, thực sự rất vui.”

“Tiểu thư…”.

Khương Trầm Ngư quay người nhìn biển lớn xán lạn không chớp mắt, rành rọt nói: “Hoài Cẩn, em nhìn xem, ánh dương đẹp làm sao”.

Ánh dương đẹp làm sao.

Thế nhưng, lần này nó không mang đến những ngày tháng hi vọng. Mà sẽ mang tới sự hủy diệt thiêu đốt hết thảy.

Một tia sét rạch ngang bầu trời, những đám mây đen kịt đột ngột rách toang, hắt ra một tia sáng màu đỏ đậm, ngay sau đó trời đổ mưa như trút nước.

Khương Trầm Ngư vén rèm ngẩng đầu nhìn ra xa, Hoài Cẩn phía sau nói: “Bầu trời trên biển thật là kỳ lạ, ban sớm còn nắng hừng chiếu rọi, bây giờ đã mưa tới tấp rồi”.

Bờ sông phía xa xa có một đám người áo xanh ô đỏ đứng xúm lại, trông cực kỳ bắt mắt. Khương Trầm Ngư liếc nhìn họ một cái rồi quay người lấy quyển trục trên bàn, Hoài Cẩn vội vàng tiến lên phía trước giúp nàng giở quyển trục ra, bên trong là một bức địa đồ của Bích quốc.

Hoài Cẩn nhìn tấm địa đồ một cách dò xét, nói: “Chúng ta sắp đến Hồi thành rồi. Thành chủ của Hồi thành bây giờ là Vệ Ngọc Hành”.

“Vệ Ngọc Hành?”.

Hoài Cẩn che miệng cười nói: “Tiểu thư không nhớ sao? Hắn là võ trạng nguyên gây chấn động đế đô năm năm về trước đó. “Há đâu cam chịu khuất quyền thế, Kết tóc se tơ chẳng chia lìa”, chính là nói đến hắn”.

Khương Trầm Ngư “à” một tiếng, bỗng nhiên nhớ ra.

Năm năm trước, Vệ Ngọc Hành mười tám tuổi tài hoa đương thịnh, giành được ngôi võ trạng nguyên năm Gia Bình thứ hai mươi sáu. Khi cùng văn trạng nguyên triều kiến thiên tử, bá quan văn võ đều kinh ngạc: Hắn mặc áo tím, mũ cao giáp bạc, mắt phượng thân rồng, nổi bật đến mức khiến cho toàn bộ đám thư sinh văn nhược xung quanh đều thất sắc lu mờ.

Năm đó trong ngự hoa viên, nụ ngọc hoa quỳnh đều bung cánh nở, cảnh sắc tươi sáng như tuyết, nhưng lại không sánh được với nụ cười của hắn.

Con gái độc nhất của tả tướng gia Tuyên Lưu vừa gặp hắn đã đem lòng ngưỡng mộ. Tả tướng liền khẩn cầu tiên đế vời hắn làm con rể. Ai ngờ trước Cẩm Dương điện, Vệ Ngọc Hành lại khước từ, nguyên nhân chỉ có năm chữ – đã có vợ Đỗ Quyên.

Tuyên Lưu si mê hắn, nguyện lấy thân phận thiên kim tiểu thư tôn quý để hai gái chung một chồng, nhưng ngày hôm sau, khi Vệ Ngọc Hành dìu người vợ kết tóc se tơ của hắn là Đỗ Quyên tấn kiến thánh thượng, tất cả mọi người nhìn nữ nhân đó thì không thốt lên nổi nửa lời.

Bởi vì…

Nàng ta là một người mù.

Hoàng đế Hành Xu than rằng: “Bạn lúc nghèo hèn chẳng thể quên, vợ lúc tao khang không thể phụ. Thôi, thôi, thôi”.

Ba tiếng “thôi” này đã cắt đứt hoàn toàn si niệm của thiên kim tả tướng, trở thành một giai thoại tình chồng vợ lúc nghèo hèn còn bền vững hơn vàng đá. Nhưng cũng vì thế mà để lại mầm họa khiến Vệ Ngọc Hành thất ý chốn quan trường sau này. Trong cuộc tranh ngôi giữa thái tử Thuyên và Chiêu Doãn, tả tướng tìm được một cái cớ để ép hắn rời đế đô, từ đó về sau, Vệ Ngọc Hành không còn quay lại đế đô được nữa.

Chọn tập
Bình luận