Vệ Ngọc Hành bật cười nham hiểm, càng cười càng lớn tiếng, cuối cùng ngửa cổ cười một tràng dài, nói với một giọng điệu gần như điên cuồng: “Năm năm! Năm năm… ta đợi ngày hôm nay, đã đợi suốt năm năm rồi! Ha ha ha! Cơ thị, ta đợi chúng sụp đổ, đợi đã năm năm rồi!”.
Khương Trầm Ngư rốt cuộc vẫn không kìm được lên tiếng: “Tại sao?”.
“Tại sao à?”. Vệ Ngọc Hành quay đầu qua, nhìn nàng với vẻ mặt rất kỳ quái: “Đương nhiên là vì…”.
Một canh giờ trước…
Ngọn lửa lớn hừng hực bị tấm vách ngăn của đường hầm cản lại bên trên.
Đường hầm chật hẹp vì ngọn lửa mà trở nên nóng bức, Cơ Anh đi theo Vệ Ngọc Hành một lúc bỗng ngừng bước, dường như có điều gì đang phải suy nghĩ.
Vệ Ngọc Hành quay đầu lại: “Sao vậy?”.
Ánh mắt Cơ Anh sững sờ, cuối cùng cười cười nói: “Không có gì, đi tiếp thôi”.
Vệ Ngọc Hành “hừ” một tiếng, đi đến cuối đường hầm lúc sắp mở cửa, Cơ Anh bỗng nói; “Đợi đã…”, vẫn chưa kịp nói hết câu, một làn khói trắng từ bên ngoài cửa xộc vào, Vệ Ngọc Hành đứng phía trước thì không sao, nhưng Cơ Anh ngay lập tức lại giống như bị người ta thít chặt cổ, cả gương mặt trắng bệch ra, co rúm ngã xuống.
Vệ Ngọc Hành lạnh lùng nhìn chàng.
Cơ Anh ngã trên mặt đất, trên trán rịn những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu, trong nháy mắt, toàn thân ướt đẫm. Chàng mở to mắt, lồng ngực phồng lên xẹp xuống dữ dội, xem ra việc hít thở cực kỳ khó nhọc.
Vệ Ngọc Hành nói: “Mùi của loại khói này thế nào? Đối với người thường nó vô hại, nhưng với người có bệnh tim, lại là loại chí độc”.
Một tay Cơ Anh ôm chặt lấy lồng ngực, một tay duỗi ra phía trước, năm ngón tay xòe ra hết cỡ dường như muốn tóm thứ gì. Những dẫu là lúc khốn đốn như thế này, chàng vẫn không rên rỉ kêu thét như những người bình thường, thậm chí có thể nói chẳng thốt ra một liếng nào.
Trong mắt Vệ Ngọc Hành ánh lên vẻ thương xót, nhưng khoảnh khắc sau lại chuyển thành căm hận: “Đến lúc này rồi ngươi còn phải kiên cường sao? Chà chà, Cơ Anh à Cơ Anh, ngươi quả nhiên không hổ là kẻ nhẫn nhịn nhất mà ta từng biết, không, ngươi không phải là người, ngươi căn bản là con rùa rụt đầu. Gặp chuyện thì rụt cổ lại, không dám phản kháng một tiếng, đấy chính là ngươi!”. Đột nhiên, hắn bước lên trước vài bước, tóm lấy vạt áo Cơ Anh, kéo chàng thật mạnh, nghiến răng nói từng chữ một: “Trả, Cơ, Hốt, lại, cho, ta!”.
Trả Cơ Hốt lại cho ta…
Trả Cơ Hốt lại cho ta…
Sáu chữ quẩn quanh hồi lâu trong đường hầm nhỏ hẹp.
Làn khói trắng dần dần tản mát đi hết.
Khuôn mặt của Cơ Anh càng lúc càng trắng xanh, đôi đồng tử bắt đầu mờ đục, lúc này dẫu muốn nói gì cũng không thể nói ra được.
“Trả cho ta… trả cho ta… ngươi mang trả Cơ Hốt lại cho ta..”. Tay Vệ Ngọc Hành bắt đầu run bần bật, xé giọng thét:
“Các ngươi vì vinh hoa phú quý, đang tâm chia cắt ta và Hốt Nhi, đưa nàng vào hoàng cung. Ta vì muốn gặp nàng một lần đã phải cố hết sức thi đậu võ trạng nguyên, vốn tưởng rằng nếu có thể làm ngự tiền thị vệ của đấng kim thượng, dẫu cho đời này chẳng thể thành đôi thì chí ít cũng có thể bảo vệ nàng, đến buổi đại lễ cũng có thể nhìn mặt nàng từ xa. Ta chỉ mong có thế, nhưng đến cơ hội này các người cũng không cho ta, ngầm xúi giục tả tướng chọn ta làm con rể, muốn cắt đứt nỗi nhớ nhung của ta dành cho Hốt Nhi! Sao ta có thể cho các ngươi thỏa nguyện, cho dù ta lấy người khác, ta cũng không lấy nữ nhân mà các ngươi sắp đặt. Cho nên, ta thà dựa dẫm vào hữu tướng, lấy đứa con riêng của ông ta còn hơn, nhưng các ngươi vẫn không buông tha cho ta, cấu kết với tả tướng biếm chức ta, đẩy ta vào chốn rách nát sơn cùng thủy tận này chờ đợi liền bốn năm trời… Vệ Ngọc Hành ta có tài có mạo, văn võ song toàn, đối với Hốt Nhi lại càng một khối tình si, trời đất có thể chứng giám, dựa vào tài hoa của ta, phong hầu bái tướng cũng chưa chắc là không thể, tại sao? Tại sao đến nửa cơ hội các ngươi không chịu cho ta? Tại sao lại phải chia rẽ ta và Hốt Nhi? Tại sao cứ phải gả nàng cho hoàng đế? Ta, ta, ta hận các ngươi…”.
Vệ Ngọc Hành nói đến đây, thái độ kích động bỗng biến thành bình tĩnh, nhưng dưới sự bình tĩnh này lại ẩn chứa một sự căm hận đáng sợ hơn cả giận dữ: “Cho nên, ta đã tự thề với lòng mình, ta muốn Cơ gia các ngươi không được chết tử tế. Ta muốn mọi mưu tính của các ngươi đều hóa thành công cốc. Ta muốn ngươi chết. Cơ Anh”.
Vẻ mặt của Cơ Anh vô cùng bi thương.
Đó là một nỗi bi thương vì hòa trộn quá nhiều cảm xúc cho nên không thể hiểu nổi.
Đó cũng là một nỗi bi thương vì thấu hiểu mọi thứ nhưng lại không thể làm gì.
Nỗi bi thương đó rất sâu nặng, rất đậm đà, nhưng lại là vì người khác, mà không phải vì bản thân chàng.
Cuối cùng, chàng chỉ có thể nhắm nghiền hai mắt.
Vệ Ngọc Hành lại bị kích thích bởi động tác này của chàng, hắn thô bạo kéo chàng ra khỏi mật đạo, vừa đi vừa nói: “Ngươi tưởng ngươi đứng ngoài sự việc được sao? Ngươi tưởng ngươi không phản kháng là xong à? Nói cho ngươi biết, Cơ Anh, ngươi muốn chết, đâu có dễ như thế! Người đâu!”.
Lập tức rất nhiều người ăn vận như người làm công nhưng thân thủ phi phàm xông ra từ trong phường nhuộm vải, một người trong đó chạy lên trước, ôm quyền khom lưng nói: “Chủ nhân, tất cả đều chuẩn bị xong rồi”.
“Ừm”. Vệ Ngọc Hành gật gật đầu, vứt Cơ Anh lên chiếc ghế nằm chính giữa sân. Cơ Anh đã không còn chút khả năng phản kháng nào, nhưng chúng vẫn không yên tâm, tiến lên trói nghiến tay chân của chàng lại.
Cơ Anh mở mắt he hé, hơi thở yếu ớt, nhưng ánh mắt mát lạnh, giống như nước suối dưới trăng đêm, ôn hòa mà linh lợi.
“Thắc mắc tại sao ta không giết ngươi à?”. Vệ Ngọc Hành đi đến đối mặt với Cơ Anh, dán mắt nhìn chàng từ trên cao.
Cơ Anh nở một nụ cười nhàn nhạt. Trong nụ cười không hề có ý khinh miệt, châm biếm, tựa như lúc này người đang bị trói nghiến, đau đớn đó không phải là chàng. Nhưng trong mắt Vệ Ngọc Hành, không còn nghi ngờ gì nữa nụ cười này mang ý mỉa mai.
Ánh mắt hắn sa sầm, lạnh giọng nói: “Chết đến nơi rồi, ngươi có lời gì muốn nói không?”.
“Chết ư?”. Cơ Anh thở dốc, nụ cười càng lúc càng tươi rói: “Tại sao ta phải chết? Hay nói cách khác, sao ta có thể chết được?”.
Vệ Ngọc Hành rút ra một thanh chủy thủ, kề lên cổ chàng, hung hăng nói: “Ta chỉ cần gạt nhẹ một cái là ngươi đã bỏ mạng tại chỗ, ngươi còn cảm thấy ngươi không thể chết nữa hay không?”.
“Ta chết rồi, ai đưa cho ngươi Tứ quốc phổ?”.
Câu nói này vừa bật ra giống như một cú sét đánh trúng người Vệ Ngọc Hành, hắn choáng váng, mí mắt không ngừng giật giật.
Cơ Anh phát âm rất khó khăn, nhưng thần tình xem ra lại càng nhẹ nhõm hơn: “Nếu ngươi không mang được Tứ quốc phổ về gặp Khương Trọng, lão sẽ buông tha ngươi sao?”.
Vệ Ngọc Hành ấn mạnh tay, lưỡi dao sắc lập tức cứa vào thịt Cơ Anh, dòng máu đỏ tươi từ từ chảy ra.
Lông mi Cơ Anh hơi run rẩy, nhưng chàng vẫn không phát ra bất cứ tiếng rên rỉ nào.
“Nếu ngươi đã biết, thì thức thời một chút, mau nộp Tứ quốc phổ và cả Liên thành bích ra đây!”.
“Các ngươi không đến nhà ta tìm sao?”.
“Hừ, nếu bọn ta tìm thấy, ngươi còn có thể kéo dài chút hơi tàn ở nơi này sao? Trên người ngươi hả?”. Vệ Ngọc Hành miệng nói tay lục soát. Nhưng trong người Cơ Anh chẳng có thứ gì ngoài một chiếc bản chỉ.
Vệ Ngọc Hành nhìn chiếc bản chỉ chẳng đáng tiền đó một cái rồi tiện tay vứt đi.
Chiếc bản chỉ vạch một đường cong giữa không trung, bay qua cửa sổ vào trong nhà, biến mất tăm.
Ánh mắt Cơ Anh lo lắng, rồi chàng nhắm mắt lại.
Nếu như Vệ Ngọc Hành có thể tinh tế hơn một chút, hắn sẽ phát hiện hai bàn tay Cơ Anh đang run rẩy, nhưng cho dù nhìn thấy, hắn cũng chỉ coi đó là phản ứng bình thường do cơn đau đớn trong cơ thể gây ra nên không hề chú ý.
“Không ở trên người… cũng không ở trên thuyền sứ đi Trình quốc, vậy chắc cất giấu ở chỗ khác?”.
Cơ Anh phá lên cười ha ha, vừa cười được hai tiếng thì chuyển thành ho sặc sụa, bây giờ, không chỉ cổ mà trong miệng cũng ộc máu.
“Nói, ngươi cất hai thứ ấy ở chỗ nào? Chỉ cần ngươi nói, ta sẽ để ngươi bớt đau đớn”.
Cơ Anh nhìn Vệ Ngọc Hành chằm chằm, cuối cùng mở miệng nói: “Nhục hình vô dụng đối với ta”.
“Ngươi!”. Vệ Ngọc Hành nổi giận, thu đao lùi về phía sau vài bước, đánh mắt ra hiệu cho bọn tay sai.
Hai tên tay sai bước lên phía trước, một tên cầm một cơ quan có hình ống trụ tròn trong tay, một tên khác cầm mộ chiếc túi vải, chụp túi vải lên đầu Cơ Anh rồi khởi động cơ quan, một làn khói trắng chui trọn vào trong chiếc túi vải. Cơ thể của Cơ Anh lập tức co rúm một cách dữ dội.
Vệ Ngọc Hành chậm rãi nói: “Mùi của loại khói này rất khó chịu phải không? Bây giờ có phải ngươi cảm thấy có trăm ngàn lưỡi dao đang khoét vào tim ngươi đúng không? Lại giống như vài trăm con thỏ đang nhảy thình thịch trên đó? Mỗi lần hít vào là một lần giày vò với ngươi, nhưng không hít thở thì ngươi sẽ chết… Cơ Anh, thứ này được chuẩn bị cho riêng ngươi, ngươi hãy trải nghiệm cho kỹ đi”.
Một ống khói trắng phun xong, tên tay sai gỡ chiếc túi vải ra, để đầu của Cơ Anh lộ ra, chỉ thấy trong mắt chàng toàn tơ máu, trên gương mặt chỗ trắng chỗ đỏ, các cơ thịt đau đớn rúm ró lại, bộ dạng rất đáng sợ.
“Thế nào? Vẫn không chịu khai à? Không sao, ta đã chuẩn bị tổng cộng hai mươi tám ống khói, hai ống vừa mới dùng ban nãy mùi còn nhẹ, những ống phía sau càng dùng càng nồng, ngươi có thể thưởng thức từng ống từng ống một, cho đến khi ngươi chịu xin dừng lại”.
Cơ Anh thở hổn hển rất lâu, cuối cùng mở miệng, nhưng chỉ nói một chữ: “Phì”.
Khóe mắt Vệ Ngọc Hành giật giật, giậm chân nói: “Người đâu! Dùng hình tiếp cho ta! Phun thật đặc vào!”.
Hai, ba tên tay sai thay nhau luân phiên tra tấn.
Phun đến ống thứ sáu thì Cơ Anh ngất xỉu.
Vệ Ngọc Hành lạnh lùng ra lệnh: “Dội nước vào hắn”.
Một tên tay sai bưng một chậu nước tới, hai tên bên cạnh Cơ Anh đều đứng tránh ra nhường đường, để tiện cho tên kia hắt nước. Nhưng trong khoảnh khắc chúng tách ra, tên tay sai đột nhiên trở tay hắt cả chậu nước lên người chúng; nhân lúc hai người né tránh liền phóng hai lưỡi dao găm về phía chúng, chuẩn xác, nhanh như cắt, dứt khoát, hai tên tay sai đến kêu cũng không kịp kêu liền đổ gục xuống.
Vệ Ngọc Hành giật mình kinh sợ, một bóng đen như con rắn nhảy lên đầu hắn, hắn đành phi thân lùi về phía sau, chính trong tích tắc hắn kinh sợ thối lui, chỉ nghe thấy ting ting ting… năm tiếng liên tiếp, tất cả những người bên cạnh đều ngã xuống.
Đây là loại võ công đáng sợ dến nhường nào?
Vệ Ngọc Hành nheo mắt lại, tư thế vốn dĩ chuẩn bị nhảy lên cũng ngừng lại, cảnh giác nhìn tên tay sai kia, người đó lại chẳng thèm liếc hắn lấy một cái, thu roi lại rồi ôm lấy Cơ Anh, nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo trên người chàng, trầm giọng nói: “Xin lỗi, thuộc hạ đã đến muộn. Công tử”.
Cơ Anh vốn đã ngất xỉu nay mới từ từ mở mắt, nhìn người đó, khóe môi nhếch lên, dường như đang cười, nhưng lại càng yếu ớt hơn: “Ngươi quả nhiên chưa bao giờ làm ta thất vọng, Chu Long”.
Người đó chính là thị vệ theo sát bên chàng – Chu Long!
Vệ Ngọc Hành chầm chậm lùi lại hai bước, ánh mắt đảo nhanh quanh bốn phía một vòng: “Tại sao ngươi có thể tìm được nơi này”.
Chu Long đáp: “Đánh dấu”.
“Không thể! Dọc đường ta đều chú ý quan sát, Cơ Anh không thể có bất cứ cơ hội nào đánh dấu cho ngươi!”.
Tựa như để hắn tuyệt vọng, hoặc là để tấn công hắn thêm một bước nữa, Chu Long tiếp tục trả lời: “Dấu ấn của công tử, không phải là ký hiệu, mà là mùi”.
“Cái gì?”. Sau cơn kinh ngạc, Vệ Ngọc Hành bỗng hiểu ra: Trên người Cơ Anh thoang thoảng mùi Phật thủ cam, người bình thường ngửi chỉ cảm thấy vị công tử này bản tính phong lưu ưa sạch sẽ, nào ngờ kỳ thực lại có dụng ý khác. Hơn nữa, cho dù chú ý đến mùi hương này, nhưng vì nó rất nhạt rất nhẹ, đi qua là tan, sao có thể trở thành manh mối cho người ta phân biệt?
Vị Chu Long này rốt cuộc là nhân vật như thế nào? Không những võ công cao cường đến mức đáng sợ, đến khứu giác cũng vượt xa giới hạn của con người.
Vệ Ngọc Hành lại lùi về phía sau thêm một bước, hai tay dần dần nắm chặt, so với đối thủ trước mặt, nếu bây giờ hắn ra tay thì chỉ có vài phần thắng.