“ Phu nhân của tổng giám đốc của tập đoàn Thanh Thị? Hừ…”
Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, ánh mắt của ba người trong phòng cùng quét ra hướng cửa.
Người đàn ông mặc bộ vest đen đang cong khóe miệng, một đôi mắt như vực sâu khó đoán.
Anh ấy đến rồi.
Lâm Thảo gào to lên một tiếng: “ A Thanh…”
Trút bỏ toàn bộ nỗi ấm ức trong lòng ra, viền mắt của người phụ nữ càng đỏ hơn.
Thanh Tuấn sải bước lớn đi đến bên cạnh Lâm Thảo, lớp băng trong đáy mắt lập tức tan chảy, thay vào đó bằng ánh mắt đầy dịu dàng tình cảm.
Anh kéo người phụ nữ bên cạnh vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trơn bóng của cô, “ Xin lỗi em, lại khiến em chịu ấm ức rồi.”
Võ Lưu Niên và Bích Hằng chau mày lại, Thanh Tuấn dịu dàng như thế, bọn họ chưa từng trông thấy.
Lâm Thảo lắc đầu, nước mắt theo đó rơi xuống, giọng khàn khàn hỏi: “ Sở Sở nó…còn có Thanh Nghệ, Võ Lưu Niên nói…”
Thanh Tuấn nhướn mày lên, không biết phải giải thích thế nào, chỉ nói một câu: “ Sở Sở rất khỏe…”
Thanh Nghệ không còn nữa.
Là sự thật không thể chối cãi.
Lúc Lâm Thảo mang thai ở trong tù, điều kiện chữa trị trong tù quá chung chung, bệnh di truyền mà Lâm Thảo mang không được phát hiện, từ khoảnh khắc cặp song sinh được phát hiện, đã định sẵn chỉ có thể giữ được một đứa.
Võ Lưu Niên bị cặp đôi trước mặt làm mắt đau nhói.
Bích Hằng hai tay nắm thành nắm đấm, lên tiếng, “ Tổng giám đốc Thanh, lúc này anh không nên xuất hiện ở đây, công ty còn có hàng đống chuyện đợi anh xử lý.”
Thanh Tuấn khẽ ngẩng đầu, liếc sang phía Bích Hằng.
Anh vẫn biết Bích Hằng là người cha anh gài bên cạnh mình, nhưng lại không biết giữa anh ta và Võ Lưu Niên còn có cấu kết.
Bích Hằng chột dạ, gương mặt anh tuấn lập tức cúi xuống.
Võ Lưu Niên khẽ hít một hơi, nén chặt cơn sóng trong lòng lại, vẫn giữ trạng thái một người vợ hiền mẹ tốt nên có, “ A Thanh, bên ngoài còn có rất nhiều phóng viên, chúng ta đi trước đi, Bích Hằng sẽ xử lý sạch sẽ chuyện ở đây, anh biết mà, bây giờ tập đoàn Thanh Thị rất không ổn.”
Tập đoàn Thanh Thị mua bán và sáp nhập thất bại, tổng giám đốc tập đoàn Thanh Thị bị những tin đồn tiêu cực bủa vây, bọn họ cần gấp một sự quan hệ công chúng tốt.
Lâm Thảo kìm lòng lại, hiểu rõ hoàn cảnh khó khăn của Thanh Tuấn lúc này, cô khẽ cách xa Thanh Tuấn một khoảng, vốn định nói một hai câu quan tâm mà lại khiến bản thân buồn tủi, nhưng đầu lại lần nữa bị bàn tay to lớn của Thanh Tuấn ép vào lồng ngực của anh.
“Tập đoàn Thanh Thị có ổn hay không, liên quan gì tới Tôi?” Thanh Tuấn lời lẽ nặng nề, những người có mặt đều nghe rõ mồn một.
Võ Lưu Niên kinh ngạc, “ Anh…điên rồi sao? Đó là tập đoàn Thanh Thị đấy!”
“Hả, là tập đoàn Thanh Thị? Thì sao nào? “ Đôi mắt Thanh Tuấn đối diện với Võ Lưu Niên, con ngươi khóa chặt.
Võ Lưu Niên sắc mặt trắc bệch, khuôn mặt lộ ra vẻ cứng đờ dưới lớp trang điểm kĩ tinh tế.
“30% cổ phẩn của Tôi ở Thanh Thị không phải đã chuyển vào tay cô rồi sao? 30% cổ phần của Thanh Nghệ cũng cho cô rồi, cô là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thanh Thị, cô mới là giám đốc điều hành của tập đoàn Thanh Thị, tập đoàn Thanh Thị có liên quan gì với Tôi?”
Nói xong câu này, Thanh Tuấn bế ngang Lâm Thảo lên trước ngực, hai người muốn đi ra ngoài.
Võ Lưu Niên lại giữ chặt Thanh Tuấn, khua môi múa mép dưới đôi môi đỏ rực, “Thanh Tuấn, em đã có con của anh rồi, anh vẫn định đi sao?”
Chuyện Võ Lưu Niên mang thai, Lâm Thảo cũng nhớ, không hỏi cũng không biết nên hỏi thế nào.
Thanh Tuấn cúi đầu nhìn Lâm Thảo một cái, người phụ nữ yêu kiều xinh đẹp cuộn chặt lại, hàm răng trắng tinh đang cắn đôi môi hồng căng bóng, biểu cảm vừa căng thẳng vui mừng vừa lại buồn bã làm cho anh đau xót.
“Tiểu Thảo, anh chưa từng đụng vào cô ta.”
Võ Lưu Niên ngây ra, lập tức mở miệng chất vấn, “ Buổi tối hôm đó, rõ ràng chúng ta…”
Thanh Tuấn khẽ cười nhạt, chẳng mảy may để mắt tới Võ Lưu Niên chút nào, mà nói với Lâm Thảo: “ Em có tin anh không?”
Lâm Thảo khẽ mở miệng, vô cùng kinh ngạc, hôm đó cô cầu xin người đàn ông này nói cho Võ Lưu Niên biết sự tồn tại của mình, anh cự tuyệt rồi, hôm nay lại ở trước mặt cô ta không mảy may giữ chút thể diện nào cho Võ Lưu Niên.
Cô không nhìn thấu được anh, cũng không dám không tin, cô khẽ gật đầu, vùi mặt vào trong lồng ngực anh.
Võ Lưu Niên như sắp sụp đổ, lớn tiếng hét:”Buổi tối hôm đó anh bị em bỏ thuốc,chúng ta quấn quýt cả tối, anh làm với em nhiều lần như thế, liện tục không ngừng, sao anh lại có thể không thừa nhận chứ? Thanh Tuấn, anh không thể đi được, anh là chồng của em, cha của con em mà!”
“Chuyện tối hôm đó, Bích Hằng sẽ cho cô một lời giải thích vừa ý!”
Nói xong, Thanh Tuấn ôm Lâm Thảo rời đi.
Lâm Thảo đã có đáp án, người nảy sinh quan hệ với Võ Lưu Niên chắc là Bích Hằng.
Vì vậy đứa bé trong bụng Võ Lưu Niên, cũng là của Bích Hằng.
Hai người đi thẳng ra khỏi phòng tiếp khách.
Ngoài cửa phóng viên vây kín, Thanh Tuấn che chở cho người trong lòng, lúc trả lời câu hỏi đó của phóng viên: “Tổng giám đốc Thanh và cô gái này có quan hệ gì”
Người đàn ông không sợ sệt trước ống kính, thẳng thắn, “Lâm Thảo là vợ của Tôi.”
Lúc tin tức phát trên ti vi, dư luận bùng nổ trong nháy mắt.
Sự thay đổi của vở kịch đánh trúng khẩu vị của khán giả, tập đoàn Thanh Thị lại một lần nữa bị đẩy ra hướng đầu sóng ngọn gió.