Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giao Dịch Tình Yêu

Chương 12: Dính líu đến chuyện mất trộm

Tác giả: Hữu Mộng

Ở trường có không ít những lời gièm pha về Lâm Thảo, cũng có người từng nói cho Thắng Cảnh những lời kiểu như Lâm Thảo có khả năng được bao nuôi, nhưng anh ta chưa bao giờ tin. Nhưng hôm nay nghe thấy từ trong miệng Lâm Thảo, anh ta nhíu mày lại: “Đây là cái cớ em muốn từ chối anh sao?”

Khóe miệng Lâm Thảo nhếch lên một nụ cười khổ sở, cô lắc đầu, có chút bất lực: “Em cảm thấy anh rất tốt, chỉ là người như em…”

Lời nói đến miệng, Lâm Thảo dừng lại một chút, ánh mắt cô nhìn chằm chằm Thắng Cảnh, nhìn thấy vẻ mặt luôn thay đổi của Thắng Cảnh, cô hơi rũ tầm mắt, xoay người liền đi vào trong văn phòng.

Mắt Thắng Cảnh chuyển động theo Lâm Thảo, cơn gió kéo theo tóc cô, anh ta nhìn thấy khóe mắt cô hơi đỏ.

Một người con gái có thể ở trước mặt một người đàn ông nói ra điều không hay của mình, là có ý bằng lòng cho anh ta một cơ hội sao?

“Đợi đã.” Thắng Cảnh lên tiếng, ánh mắt dịu dàng như nước: “Nếu như, nếu như anh không để ý đến quá khứ của em, em cũng đã thoát khỏi trạng thái cuộc sống trước kia, em có thể đón nhận anh hay không?”

Lâm Thảo đứng nguyên tại chỗ, kinh ngạc nhìn Thắng Cảnh.

Không khí trong phút chốc ngừng lại, mới hai phút Thắng Cảnh đã suy nghĩ rõ ràng, cho dù Lâm Thảo của trước kia có như thế nào, người mà anh ta thích là cô của hiện tại.

Lâm Thảo sau đó đã nghĩ rất nhiều lần, nếu như ngày hôm nay mình không bị cảnh sát bắt đi, có lẽ sẽ cô sẽ ở bên cạnh Thắng Cảnh cả đời.

Lúc tan học, một đội cảnh sát mặc đồng phục xuất hiện ở trước cửa giảng đường, tất cả giáo viên học sinh đều chạy ra vây xem. Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đội cảnh sát oai phong như vậy.

Tất cả mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cho đến khi chiếc còng tay lạnh lẽo cuối cùng được còng lên cổ tay nhỏ bé của Lâm Thảo, cô mới giật mình cảm thấy đội cảnh sát này là nhằm vào cô mà đến.

“Cô Lâm, chúng Tôi nghi ngờ cô có liên quan đến vụ án mất trộm châu báu trong biệt thự nhà họ Thanh, mời cô theo chúng Tôi trở về hợp tác điều tra.” Vẻ mặt viên cảnh sát dẫn đầu lạnh lùng, lời nói sắc bén, bộ đồng phục màu xanh càng khiến người ta không dám chống lại.

Lâm Thảo bị dẫn đi, cho dù Thắng Cảnh ngăn cản như thế nào cũng không có bất kỳ tác dụng nào.

Lâm Thảo bị đưa lên xe cảnh sát, Thông qua Thẩm vấn, cô dường như hiểu được biệt thự nhà họ Thanh đó chính là chỗ cô từng ở trước kia.

Đối mặt với sự tra hỏi của cảnh sát, tất cả câu trả lời của Lâm Thảo đều là không biết.

Nhưng chính trong tình huống tang vật không rõ ràng, Lâm Thảo bị đưa đến tòa án.

Thẩm phán hỏi gì Lâm Thảo đều nói hết tất cả.

Ngay cả chuyện mình được Thanh Tuấn bao nuôi giam lại, trong tình cảnh hoảng loạn cô cũng nói ra.

Mấy người giáo viên có quan hệ coi như là khá tốt với Lâm Thảo đến tòa án xem xét xử, sau khi nghe thấy những lời Lâm Thảo nói, ai nấy đều kinh ngạc trợn tròn mắt.

Lời đồn đại gièm pha rằng Lâm Thảo được bao nuôi, Thông qua miệng cô đã có được sự chứng thực.

“Tôi không ăn trộm đồ, chắc chắn là nhầm lẫn rồi.” Lâm Thảo đứng trên bục của bị cáo, hốc mắt ẩm ướt, môi đỏ hơi mím lại, những người đang ngồi đều có thể nhìn thấy một luồng sức mạnh thẳng thắn trong cơ thể yếu ớt đó.

Bị cáo đã phủ nhận chuyện ăn trộm, quan tòa chỉ có thể gọi nguyên cáo lên tòa.

Trái tim của Lâm Thảo đập mạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chỗ của nguyên cáo.

Cô vẫn cảm thấy trong này có hiểu lầm gì đó, Thanh Tuấn sẽ không vô tình như thế với cô.

Cho đến khi Bích Hằng đứng lên chỗ của nguyên cáo, nói: “Tôi không quen người phụ nữ này, tổng giám đốc Thanh cũng không thể có quan hệ với người phụ nữ này.”

Bích Hằng là trợ lý của Thanh Tuấn.

Tất cả mọi chuyện anh ta làm đều là ý của Thanh Tuấn. Anh ta là người Thanh Tuấn tin tưởng nhất. Không còn nghi ngờ gì nữa, sự xuất hiện của anh ta đã đại diện cho Thanh Tuấn!

Trong lúc nghỉ ngơi, Bích Hằng đến phòng Thẩm vấn tìm Lâm Thảo.

“Cô Lâm, rất xin lỗi. Cô Thẩm bởi vì sự tồn tại của cô mà tổn thương, tổng giám đốc Thanh không nỡ để cô ấy buồn khổ, chỉ có thể làm oan cho cô.”

Người phụ nữ trong suốt quá trình tỏ ra đần độn lúc này ngẩng đầu lên, đôi mắt đã sưng đỏ. Giọng nói của Bích Hằng như con dao nhọn sắc bén cứa lên trái tim cô, cô đau đớn, bờ môi run rẩy.

Bởi vì không nỡ để Võ Lưu Niên buồn khổ, cho nên làm tổn thương cô.

Bình luận