Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giao Dịch Tình Yêu

Chương 9: NGÀY MAI Tôi SẼ ĐI

Tác giả: Hữu Mộng

Qua kính chiếu hậu, Bích Hằng nhìn thấy Lâm Thảo đuổi theo xe, dừng một chút, nhắc nhở Thanh Tuấn: “Tổng giám đốc Thanh, cô Lâm dường như ở…”

“Lái xe của cậu đi.”

Một tiếng lạnh lùng lọt vào tai, Bích Hằng nhấn ga.

Bích Hằng hiểu rất rõ, quan hệ giữa Lâm Thảo và Thanh Tuấn đã định trước sẽ rất ngắn, đó chẳng qua là một chút lưu luyến của một người đàn ông với cơ thể của người phụ nữ xinh đẹp. Thanh Tuấn sẽ không có thêm nhiều tình cảm với Lâm Thảo.

Lâm Thảo chân trần, chạy nhanh trên mặt đường nhựa cứng rắn, không cảm thấy đau cũng không thấy lạnh.

Khuôn mặt bị thổi đỏ bừng, trên trán thấm mồ hôi, một người cô độc lẻ loi, giống như phát điên.

Thân thể yếu ớt gắng sức đuổi theo, nhưng thấy xe càng ngày càng xa mình, cô khuỵu chân xuống, cả người theo quán tính ngã xuống dưới đất.

Cô đau, cánh tay đầu gối đều bị trầy da, nhưng cơ thể đau thế nào cũng không bằng vết thương trong lòng, “A Thanh, A Thanh …”

Bích Hằng vẫn luôn quan sát Thanh Tuấn ngồi ở phía sau, Thanh Tuấn trước nay đều yên lặng lạnh lùng, bộ dạng tức giận nổi lên như hôm nay rất hiếm thấy.

Khi bóng dáng của Lâm Thảo đột nhiên biến mất khỏi kính chiếu hậu, Thanh Tuấn đột nhiên nói một tiếng: “Dừng xe.”

Một tiếng phanh gấp xuyên qua bầu trời đêm, người đàn ông khoác chiếc áo gió dài từ trên xe bước xuống, đi thẳng về phía người phụ nữ ngã trên đất cách đó hai mươi mét. Anh đỡ cô dậy, đi về phía biệt thự.

“A Thanh …” Lâm Thảo gục vào lòng người đàn ông, nước mắt không ngừng rơi, ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy cằm cứng chắc của người đàn ông.

Thanh Tuấn dìu Lâm Thảo đi từng bước một về phía biệt thự cách đó chừng trăm mét. Mùi nước hoa thoang thoảng từ người của cô quanh quẩn bên đầu mũi anh, giống như mùi hoa bách hợp thánh thiện thuần khiết.

Máu đỏ tươi ở những chỗ trầy da khắp chỗ trên người cô càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô.

Thanh Tuấn rất có cảm giác với Lâm Thảo. Cô xinh đẹp, nhỏ nhắn, dịu dàng. Trước khi gặp được Lâm Thảo, anh cũng không biết rõ sở thích của mình với phụ nữ.

Chỉ có điều người phụ nữ này có được sự cưng chiều của anh liền không biết thân biết phận, bên ngoài vẫn mê hoặc dụ dỗ người khác.

Thanh Tuấn đưa Lâm Thảo vào biệt thự, anh muốn hỏi, người đàn ông đó là ai.

Vào cửa, anh dìu cô lên ghế sofa, lúc chuẩn bị nói, Lâm Thảo liền cướp lời trước.

“Ngày mai em sẽ đi.”

Thanh Tuấn nhíu mày, cúi đầu nhìn người phụ nữ mệt mỏi rã rời, tóc cô rối bù, quần áo xộc xệch, khuôn mặt đỏ bừng, môi hồng mềm mại, người này là Lâm Thảo không sai.

Nhưng cô vừa mới nói gì?

“Cô muốn đi đâu?”

Thanh Tuấn hỏi.

Lâm Thảo vẫn cúi đầu: “Em muốn rời khỏi chỗ này.”

“Bởi vì người đàn ông khác?” Thanh Tuấn mím môi lại.

Lâm Thảo sửng sốt một chút, cô cũng không phủ nhận, gật đầu một cái, khóe miệng kéo lên một nụ cười rất nhẹ nhàng: “Vâng, anh cũng biết đấy, em muốn làm bạn gái của anh, không muốn giống như kiểu hiện tại.”

Thanh Tuấn hỏi: “Bởi vậy cô đã tìm được người bạn trai bằng lòng đón nhận cô?”

Lâm Thảo gật đầu, tuyến lệ không biết sao sưng lên gây ra sự đau đớn.

“Vừa nãy cô chạy đuổi theo xe, chính là muốn nói với Tôi điều này?”

Lâm Thảo cũng không biết vừa rồi tại sao mình lại chạy đuổi theo xe, nhưng câu nói đề cập đến chuyện muốn rời đi cô đã nghĩ cực kỳ lâu rồi.

“Vâng.”

Thanh Tuấn sau khi nghe thấy tiếng này, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo sự giễu cợt: “Nếu như chỉ là chuyện như này, cô nói cho Bích Hằng là được. Tôi còn tưởng rằng là chuyện lớn liên quan đến sống chết, khiến cô chạy đuổi theo xe.”

Lâm Thảo khẽ cắn môi, cố gắng để mình giữ được sự bình thường: “Không có, em chỉ là cảm thấy chuyện này nói trước mặt anh sẽ tốt hơn một chút, xin lỗi… sau này sẽ không vậy nữa.”

Sau này cô sẽ không gây thêm cho anh phiền phức nữa.

Ánh mắt của Thanh Tuấn chưa từng dời khỏi người Lâm Thảo, trong lòng có một sự tức giận đang sục sôi.

“Xin lỗi, lại làm mất mấy phút của anh. Cảm ơn anh đưa em về. Anh có chuyện gì thì đi làm đi, em không sao rồi.”

Cho đến bây giờ, Lâm Thảo cũng đang dùng sự khôn khéo hiểu biết để lấy lòng Thanh Tuấn này.

Nhưng không khí lúc này lại rơi vào cảnh gượng gạo.

Khi Thanh Tuấn đến gần Lâm Thảo, trái tim cô đột nhiên đập mạnh.

Bên tai còn văng vẳng câu nói của Thanh Tuấn: “Người đàn ông đó có gì tốt khiến cô tình nguyện theo hắn? Tiếp tục đi theo Tôi, Tôi cho cô nhiều hơn nữa, cô muốn bao nhiêu cứ việc nói.”

Lâm Thảo không phản kháng, trong đầu cô rất hỗn độn.

Khi Thanh Tuấn thuận lợi lột quần áo trên người cô, vào lúc người đàn ông chiếm lấy cô, Lâm Thảo nghĩ đến câu nói trong chiếc bút thu âm đó.

“Bao nuôi cô ta? Anh chưa bao giờ nghĩ như thế, anh chỉ là đưa tiền chơi bời nhiều hơn một chút, không tính là bao nuôi.”

Bởi vậy, bây giờ giá trị của cô lại cao thêm một chút sao?

Con đê mục nát, vào lúc này đã bị cơn lũ phá vỡ rồi. Nước mắt cô rơi lã chã, cổ họng nghẹn lại khiến cô không dám cất lời, sợ anh nghe ra sự khác thường.

Anh từng nói, ghét nhất kiểu phụ nữ khóc lóc sướt mướt, cô cố gắng không khiến anh sinh ra sự ghét bỏ.

Lâm Thảo rất nghe lời, cả đêm để mặc Thanh Tuấn không ngừng lao về đích tăng tốc độ. Hai người lại giày vò đến hơn nửa đêm.

Lâm Thảo liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, sớm đã qua không giờ.

Anh ôm lấy eo thon nhỏ của cô, tay nắm lấy chỗ đẫy đà trước ngực cô, ôm người phụ nữ không xương vào trong lòng, mỗi tế bào trong cơ thể đều cảm thấy thoải mái.

Anh vẫn thích cơ thể của Lâm Thảo, ít nhất đến bây giờ vẫn không muốn để cô rời đi.

Vì vậy lại lần nữa nhắc đến chuyện khi trước: “Muốn bao nhiêu, đã suy nghĩ xong chưa?”

Bình luận