Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc

Chương 21

Tác giả: Mộc Tâm

Ngôn Hâm có chết cũng không thừa nhận cô rất thích Hà Nhất Triển làm như vậy. Đàn ông thích phụ nữ khẩu giao cho bọn họ, trời sinh giống đực đều có ham muốn chinh phục, thì sao phụ nữ lại không có?

Hơn nữa người bị cô chinh phục còn là một đại soái ca gợi cảm.

Ngôn Hâm thoải mái muốn chết.

“Ân ân… A… Thật thoải mái… Sâu thêm một chút…” Mỗi lần cô kêu như vậy, Hà Nhất Triển luôn có cách khiến tiểu huyệt của cô co rút nhanh hơn. Anh làm tình cũng rất bá đạo, nhất định phải hôn lên từng tấc của nơi đó. Hai môi hoa bên ngoài đã bị anh cắn đến sưng đỏ, khiến cô đắm chìm trong đau đớn và khoái cảm, khai phá dục vọng giấu kín trong thân thể cô.

“Bảo bối… kêu nữa đi… Anh thích nghe em kêu như vậy… Tiểu bảo bối của anh…” Hà Nhất Triển đưa ba ngón tay vào trong, nơi đó vừa sâu vừa nóng như ôn tuyền, rồi anh hơi gập ngón tay lại khiến cô gái nhỏ phải nâng cao eo lên đón nhận khoái cảm. Anh hút cả đầu vú và quầng vú mềm mại vào trong miệng khiến Ngôn Hâm ngâm nga không dứt.

Anh đặt Ngôn Hâm lên ghế sô pha, nửa người trên của cô hãm sâu vào trong ghế, nửa người dưới chống lên dục vọng của anh. Nam căn to lớn không ngừng ra vào linh hoạt trong thân thể Ngôn Hâm, ái dịch của cô làm “đại thúc thúc” ướt đẫm.

“Em không làm nữa… Muộn quá rồi…” Ngôn Hâm xin tha, nếu cô không về nhà thì sẽ bị mắng chết mất.

Hà Nhất Triển dịu dàng hôn cô, “Đừng nóng vội, từ từ sẽ xong.”

“Anh đã ra lệnh mở lớp huấn luyện tăng cường nhận thức về doanh nghiệp, mọi người đều đã về nhà chuẩn bị để cuối tuần đi học rồi. Cho nên,” anh vững vàng thẳng tiến, “Tiểu yêu tinh, từ giờ trở đi, chỉ có anh và em thôi!” Nhất cử lưỡng tiện!

Cái… Cái gì?! Ngôn Hâm bị ép tới mơ màng hồ đồ. Hà Nhất Triển ra vào vừa nhanh vừa mạnh, khiến cô không theo kịp tiết tấu, phải không ngừng làm nũng xin tha. Thân thể cô đã tiết nhiều lần nên vô cùng mẫn cảm., toàn thân đều là mồ hôi, khát nước vô cùng, nhưng Hà Nhất Triển luôn là có biện pháp làm nơi đó của cô chảy càng nhiều ái dịch hơn. Hai chân Ngôn Hâm bị giữ chặt, chỉ còn biết thừa nhận thế công của anh. Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô không chịu nổi nữa, bật khóc.

“Ô ô… Em từ bỏ a… Nơi đó không được…… Ách a…”

Hà Nhất Triển híp mắt nhìn cô gái dưới thân bị anh vần vò đến bật khóc, bàn tay to cầm lấy tay vịn hai bên, bắt đầu vừa đẩy vừa kéo ghế dựa. Làm thế này anh sẽ không phí quá nhiều sức lực, lại có thể đi vào vừa nhanh vừa sâu, để thịt non bên trong ngậm chặt lấy dục vọng bừng bừng phấn chấn. Anh cắn răng đẩy nhanh tốc độ, còn Ngôn Hâm đã không kêu nổi nữa, hai mắt nhắm lại như đã ngất, chỉ có thân thể không ngừng run rẩy biểu hiện cô đang chìm trong khoái cảm cực hạn.

“Tiểu Hâm… Bảo bối… Nhìn anh!” Hà Nhất Triển hôn lên mí mắt hơi sưng của cô. Sau một trận vận động kịch liệt như vậy, Ngôn Hâm hơi mở mắt, nghe thấy anh nghẹn giọng nói: “Anh bắn vào trong nhé?”

Ngôn Hâm mệt đến mức chẳng thể mở miệng, chỉ ừ ừ không ngừng. Hà Nhất Triển đột nhiên rút dục vọng ra, lột bao cao su vứt đi để nơi riêng tư của hai người tiếp xúc thân mật nhất. Tiểu huyệt mềm mại không chút trở ngại hút chặt lấy phân thân của anh, cảm giác không thể kìm chế lại ùa tới, anh hung hăng khai phá tử cung nhỏ hẹp, để từng dòng tinh dịch nóng rực phun thẳng vào bên trong, hai người cùng tới cao trào.

Hà Nhất Triển ôm Ngôn Hâm ngồi xuống đất, để thân thể vẫn còn chìm trong khoái cảm của cô dựa vào người mình. Anh ép mông cô lại gần hơn, thoải mái hưởng thụ cảm giác phân thân được mút chặt. Tinh dịch và ái dịch vẫn còn bên trong, cảm giác vừa ướt vừa nóng ấy khiến anh vô cùng thỏa mãn.

“Tiểu Hâm… tỉnh tỉnh!” Hà Nhất Triển vỗ vỗ khuôn mặt hồng hào của Ngôn Hâm, lo lắng nhìn cô vẫn chưa chịu mở mắt. Không phải làm nhiều quá nên cô ngất xỉu đấy chứ?

“Anh, anh mau ra đi!” Thân thể cô vừa căng trướng vừa nóng rực. Cái bụng nhỏ hơi phồng lên, lúc sờ vào còn mơ hồ cảm nhận được vật nam tính bên trong.

“Cứ để vậy thêm lúc nữa.” Hà Nhất Triển dù bận vẫn ung dung nói, lại còn xoa bụng cô, “Không thoải mái sao?”

“Anh ra đi…… Thật là khó chịu…” Nam căn của anh cứ ở bên trong nên ái dịch không chảy ra được, tiểu huyệt cũng phải mút chặt lấy. Cô thật sự rất sợ, nước mắt rơi như mưa.

“Được được… Tiểu Hâm đừng khóc…” Anh nâng cô dậy, bế vào trong phòng tắm, đặt cô ngồi lên bồn rửa, luồn ngón tay vào kéo chất lỏng dính nhớp màu trắng chậm rãi chảy ra.

Hà Nhất Triển hít sâu mấy hơi, gian nan nhắm mắt lại bởi cảnh sắc trước mắt quá dâm mĩ. Anh không kìm được nghĩ, cây gậy của anh lớn như thế mà còn đi vào được, huống chi còn bị mút rất chặt, chặt đến nỗi tinh dịch và ái dịch bên trong không chảy ra được luôn. Nhưng bảo bối của anh vừa tàn nhẫn lại thích khóc, cho nên…… Ai da, ai bảo anh lại nghiện cô đến thế.

“Anh đi ra ngoài… Em tự làm…” Ngôn Hâm sợ anh lại nổi hứng thú. Cô không thể làm ngơ được khi nơi đó của anh cứ thăm hỏi như vậy. Hà Nhất Triển nhướng mày, giúp xả nửa bồn tắm mới đi ra ngoài.

Thấy anh thản nhiên khỏa thân đi ra ngoài, Ngôn Hâm bực mình nghĩ, anh thích khỏa thân thì kệ anh, dù sao cũng đang ở trong văn phòng của anh, không sợ có người ngoài xâm nhập!

Ngôn Hâm run run quỳ trong bồn tắm, ngâm nước ấm nghỉ ngơi một hồi lâu mới luồn tay xuống phía dưới, từ từ đưa ngón tay vào, mới chạm tới bên ngoài cánh hoa cô đã hừ một tiếng. Hiện tại thân thể cô mẫn cảm đến mức không chịu nổi dù chỉ một chút kích thích, nhưng vẫn phải lấy tinh dịch bên trong ra, khiến trên mặt nước nổi lên chất lỏng màu trắng. Hà Nhất Triển cầm quần áo của hai người tiến vào đúng lúc nhìn thấy tiểu tâm can đang hạ eo cong mông tự an ủi.

“A!” Ngón tay đột nhiên đi vào quá sâu, Ngôn Hâm quay đầu thấy ánh mắt nóng rực của Hà Nhất Triển nhìn chằm chằm vào nơi đó, bèn nũng nịu: “Anh bỏ tay ra!” Cảm giác bàn tay được thả lỏng, cô mới lại bồi thêm một câu:: “Không được chạm vào em!”

Vừa khiến tiểu nha đầu khó chịu, nên dù Hà Nhất Triển có muốn giúp đỡ, cũng chỉ có thể ngồi cạnh bồn tắm chờ tiểu yêu tinh tự tắm rửa…… “Tắm sạch một chút.”

Ngôn Hâm hừ một tiếng, lắc lắc mông. Anh gian nan mà dời mắt, “Lúc nào tắm xong thì gọi anh.”

Lúc hai người ra khỏi công ty đã là nửa đêm, thể lực hao hết, bụng đói meo, Ngôn Hâm nằm trên ghế phụ lái ngủ say. Vừa rồi cô đã gọi điện thoại về báo phải tham gia khóa huấn luyện… Ngôn Hâm hận ngứa răng, hung ác lườm đầu sỏ gây tội, nhưng miệng vẫn phải nhẹ nhàng đáp lại lời dặn dò của mẹ Ngôn. Lại phải lừa mẹ thêm một lần nữa nên Ngôn Hâm siêu cấp khó chịu, dù Hà Nhất Triển có trêu trọc thế nào cô cũng không thèm đáp lại anh một câu. Kỳ thật nàng cũng mệt mỏi đến mức không nói nổi nữa rồi.

Sau đêm đầu tiên hai người cũng chưa ở qua đêm với nhau thêm lần nào, tuy ngày thường Hà Nhất Triển có thể chấm mút chút xíu, nhưng trong lòng vẫn hy vọng mỗi ngày có thể ở bên Ngôn Hâm. Thế nên lúc này sao anh có thể khiến quyền lợi của mình bị hao tổn?

Có phải nên chính thức gặp người lớn rồi không? Hà Nhất Triển nghĩ.

——–

Sáng thứ bảy, trong siêu thị có một cặp tình nhân vô cùng hút mắt. Người đàn ông cao lớn mặc thường phục, chiếc áo sơmi trắng khiến anh càng thêm tuấn dật, bớt đi chút sắc bén; cô gái đi cạnh cao chưa đến bả vai anh, đầu hơi ngẩng lên. Không biết cô đang nói gì mà khiến đôi mắt người đàn ông vô cùng dịu dàng, bàn tay to còn xoa đầu cô. Hai người tựa như đôi vợ chồng mới cưới, khiến những cô gái xung quanh vô cùng hâm mộ.

“Không cần, em muốn cái này ~” Ngôn Hâm ném một thanh chocolate vào xe đẩy nhưng bị ngăn cản. Cô muốn ăn cho đỡ thèm mà, một cái cũng chẳng đắt lắm!

“Cái này thì có gì ngon. Nếu muốn ăn, anh cho người đi Thụy Sĩ mua cho em nhé? Vừa rồi không phải nói em muốn ăn thật nhiều chè sao?” Ở bên nhau lâu như thế, Hà Nhất Triển vẫn không thể sửa được thói quen nhỏ này của Ngôn Hâm, nên vô cùng đau đầu. Sinh hoạt hàng ngày của nha đầu này không đều đặn gì cả, cách đây một thời gian cô vừa ăn nóng vừa ăn lạnh, ăn đến hỏng cả bụng luôn. Anh cứ như bà mẹ già không ngừng nhắc đi nhắc lại, nhưng Ngôn Hâm vẫn coi như gió thoảng bên tai.

“…… Đại thúc, anh cũng quá khoa trương rồi đấy, em chỉ ăn có một cái thôi mà.” Ngôn Hâm trố mắt nhìn, vận chuyển bằng máy bay từ Thụy Sĩ ư? Quả nhiên suy nghĩ vô cùng khác biệt với tiểu dân như cô.

“Không được, hôm nay một là ăn cơm hải sản, hai là chocolate, em chọn đi.” Hà Nhất Triển hạ giọng uy hiếp. Quả nhiên nghe thấy cơm hải sản, Ngôn Hâm lập tức lộ vẻ do dự. Đại thúc làm cơm hải sản ngon nhất, lần trước cô còn ăn hai bát!

Cuối cùng Ngôn Hâm bĩu môi đặt lại thanh chocolate lên giá, quay đầu lại nói với anh: “Trong chè phải thêm hai viên đường!”

“…… Được.”

“Ngôn Hâm?” Một giọng nam truyền đến. Ngôn Hâm quay đầu, thấy một người đàn ông hơi quen mặt đang nhìn cô. Hai người nhìn nhau vài giây, sau đó người đàn ông vui mừng đi về phía cô.

“Quả nhiên là em, đã lâu không gặp.” Anh ta cười ngượng ngùng, “Vừa rồi còn không nhận ra, em… xinh đẹp hơn rồi.”

Đèn báo nguy cơ trong đầu Ngôn Hâm vang lên, mặt cô ngơ ra, không nhớ nổi anh ta là ai.

“Tôi là Quý Dao, em quên rồi sao?” Người đó lại cười ngượng ngùng, vẻ mặt có nét trẻ con trông khá đáng yêu.

Quý Dao, không phải là đối tượng xem mắt lần trước của cô sao?

Bình luận