Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc

Chương 30

Tác giả: Mộc Tâm

Buổi tối mẹ Ngôn gọi điện thoại tới, biết cô ở chỗ Hà Nhất Triển bèn oán giận vài câu: “Mấy ngày nay mẹ đều phải chăm sóc bà ngoại, con không ở nhà thì ai nấu cơm cho ba con, buổi tối về nhà một chuyến đi.”

“Con biết rồi.” Trong lòng Ngôn Hâm buồn buồn, ngắt điện thoạ,i nói với Hà Nhất Triển: “Chúng ta về nhà ăn đi, mẹ em nấu cơm.”

“Ừ, anh về cùng em.” Cất nguyên liệu nấu ăn vừa lấy ra, Hà Nhất Triển trở về phòng thu dọn vài bộ quần áo.

“Anh… không cần làm việc sao?”

“Anh có hai ngày nghỉ.”

…… Mỗi thứ bảy mỗ đại tổng tài đều đi làm cùng cô mà……= =

“Anh… cơm nước xong thì lên lầu chờ em.” Trước khi xuống xe, Ngôn Hâm nói một câu như thế.

Hà Nhất Triển nhướng mày, không nói tiếp. Trong lòng nghĩ cô sẽ làm gì đây?

Lúc Ngôn Hâm lên lầu, Hà Nhất Triển đang sử dụng máy tính của cô. Sau buổi tối hôm qua, dục vọng chiếm hữu của anh đối với cô càng rõ ràng, mãnh liệt, muốn biết hết tất cả mọi chuyện từ lúc cô còn bé xíu. Nhưng…… anh đi khắp nhà cũng không phát hiện ra bất kỳ tấm ảnh nào hồi bé của cô. Nghĩ Ngôn Hâm là người cuồng máy tính, toàn xem tin tức trên internet, thế là anh thuận tay mở máy tính của cô ra…… bởi vì không thiết lập mật mã.

Hà Nhất Triển không thu hoạch được gì, trong máy tính toàn là tiểu thuyết và nhạc nước ngoài, còn có mấy bức chân dung thần tượng…… Nguyên Bân? BIGBANG? Anh nhíu mày xem ảnh, phát hiện ra một điều, bọn họ đều rất có phong vị đàn ông, mày rậm mắt to, đôi mắt đặc biệt có thần.

Hà Nhất Triển nhìn mình trong gương, không vui hừ một tiếng, trong đầu tự động nhớ tới lúc Ngôn Hâm khen anh man lỳ, lúc đó anh đang làm gì nhỉ……

“Xong rồi sao?” Quay đầu thấy Ngôn Hâm cúi đầu mở cửa tiến vào, anh kéo cô vào giữa hai chân mình, cô đứng cũng chỉ cao hơn anh ngồi một chút thôi.

Thật đáng yêu.

“Sao thế?” Chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể hôn cô, anh cẩn thận quan sát phản ứng của cô.

“…… Sao anh lại mở máy tính của em?” Ngôn Hâm nhìn màn hình sáng lên, hỏi: “Anh cũng có hứng thú với anh ấy à?”

“Không, anh không quen biết người này.” Hà Nhất Triển nhìn thoáng qua, hờ hững quay đầu đi.

“Anh có thể thử xem phim điện ảnh của anh ấy, đặc biệt soái ca, đặc biệt man lỳ!” Ngôn Hâm nói đến thích thú, thậm chí còn mỉm cười đề nghị anh thử xem phim.

“Em thích cậu ta à?”

“À… Em thích kỹ thuật diễn của anh ấy.” Ngôn Hâm thông minh lảng tránh vấn đề. Cô ngồi lên đùi Hà Nhất Triển, theo bản năng bắt đầu vuốt ve cổ áo anh.

Hà Nhất Triển xoa cần cổ mảnh khảnh của cô, trấn an: “Từ từ nói, anh nghe đây.”

Ngôn Hâm cau mày suy nghĩ chốc lát xem phải nói thế nào với Hà Nhất Triển. Lúc đầu ba Ngôn ba cực lực phủ nhận, sau đó mới thẳng thắn thừa nhận, cuối cùng gật đầu hứa hẹn không gặp lại người phụ nữ kia nữa.

Hai người vốn quen nhau khi bạn bè cũ tụ họp, cùng tham gia khiêu vũ, tham gia chương trình đại học miễn phí buổi tối, sau đó là đi du lịch… Tuy không phải lần nào cũng chỉ có hai người ở riêng với nhau, nhưng ba Ngôn đã từng muốn hẹn gặp riêng người phụ nữ đó, có lúc được, cũng có lúc không. Người chủ động chính là ba Ngôn… còn người phụ nữ kia chỉ bị động thừa nhận… Lời ba Ngôn nói đều có ý che chở. Tâm tình Ngôn Hâm phức tạp nghe ba giải thích, cảm giác bị phản bội không ngừng dâng lên trong đầu. Mấy lần cô suýt chửi ầm lên, nói mấy câu châm chọc mỉa mai, nhưng đều phải cố gằng kìm nén… Cô phải bảo vệ gia đình mình, chứ không phải là chia rẽ.

“Người kia là ai không quan trọng. Ba, con chỉ quan tâm đến mẹ con. Con không phải là đứa con gái tốt, chưa từng dành nhiều thời gian cho ba mẹ. Con cảm thấy ba có bạn bè cũng tốt… Nhưng còn mẹ thì sao? Lần đầu tiên yêu đương rồi gả cho ba luôn, đến bây giờ con 25 tuổi rồi. Suốt 25 năm, mẹ một lòng vì gia đình này, không có cuộc sống cho riêng mình, không có bạn bè, lúc nào cũng lo nấu nướng, chăm sóc cho ba con mình… Mẹ luôn nhắc nhở mình không được sinh bệnh nữa kìa. Ba, hiện tại có thể ba rất vui, nhưng người phụ nữ kia… có thể dành 25 năm cho ba không như mẹ không?”

Sắc mặt ba Ngôn hiện phức tạp, không thể che giấu được sự hổ thẹn, mất mặt…, hai mắt thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào Ngôn Hâm. Ngôn Hâm thầm thở dài một hơi, lại nói: “Con biết ba cũng rất vất vả… Vì muốn gia đình ta có một cuộc sống tốt đẹp, ba luôn nỗ lực làm việc. Tuy con không nhớ rõ lắm, nhưng mẹ từng nói với con, sau khi con ra đời đã để con ở nhà mợ một năm… Là vì mẹ còn phải chăm ba, nên mới tạm thời xa con……. Hiện tại con cũng hy vọng ba có thể sống vì mình, không cần gắng sức quá, ra ngoài chơi nhiều hơn. Trước kia con bận học, hiện tại lại vì công việc mà không thể thường xuyên đi chơi cùng ba mẹ…. Đến bây giờ con vẫn không quen ăn ngoài, ngủ an ổn nhất vẫn là giường ở nhà mình… Ba, chúng ta là người một nhà, chuyện này vĩnh viễn không thay đổi. Cho dù con có bạn trai đi chăng nữa… con vẫn sẽ về nhà ăn cơm xem TV cùng ba mẹ. Nhà ta không cần quá giàu có, nhưng phải thật hạnh phúc.”

Ngôn Hâm cũng không cưỡng ép ba Ngôn phải cho cô một đáp án, nhưng cô biết, ba hiểu ý cô. Ông vất vả hơn nửa đời người, trừ lúc thỉnh thoảng lui tới với đồng nghiệp, cũng chẳng quen được mấy người như mẹ Ngôn. Ba người đã hy sinh vài chuyện vì nhau, yên ổn vượt qua hai mươi mấy năm. Cô biết người phụ nữ kia tuyệt đối không thể gây ảnh hưởng tới gia đình mình, cho nên tốt nhất là biến mất hoàn toàn, từ đây cả đời không qua lại. Tình cảm của cô cực đoan thế đấy, không đen tức là trắng.

Ngôn Hâm cụp mắt xuống, cô với Hà Nhất Triển, cũng là một canh bạc khổng lồ, đánh cược hạnh phúc và niềm vui cả đời cô.

Ba Ngôn ngồi trong phòng khách suốt một buổi trưa, không đi hẹn hò nữa, làm mẹ Ngôn hơi kinh ngạc. Gần đây ba Ngôn thường chạy ra ngoài thế mà bây giờ lại ở nhà xem TV.

Tối nay tâm tình mẹ Ngôn không tồi nên cũng không nhiều lời khi Hà Nhất Triển ở lại ăn cơm, còn thái độ của ba Ngôn với anh tốt hơn rất nhiều, chủ động nói về xu thế kinh tế gần đây. Hà Nhất Triển cũng đĩnh đạc đáp lại, dùng phương pháp đơn giản dễ hiểu giúp nhạc phụ nhạc mẫu có thể hiểu hơn về công việc của mình. Thỉnh thoảng anh còn như cố ý vô tình tiết lộ cuộc sống của mình. Tuy mẹ Ngôn cảm thấy khó hiểu vì sự chuyển biến đột ngột của ba Ngôn, nhưng mấy ngày nay bà cũng nhìn rõ sự cần mẫn và thái độ của Hà Nhất Triển.

Sau bữa cơm, mẹ Ngôn huých tay ba Ngôn, nhíu mày hỏi: “Sao ông đột nhiên đối tốt với cậu ta vậy? Không phải cảm thấy cậu ta không thích hợp với nhà mình sao?”

Ba Ngôn ba xấu hổ khụ một tiếng, cắn táo nói không rõ: “Hôm nay Tiểu Hâm… nói chuyện với tôi cả trưa. Không phải tôi học đại học vào buổi tối sao, con bé giải thích cho tôi mấy môn học. Tiểu Hâm là đứa trầm mặc hướng nội… Đã rất lâu không nói chuyện phiếm với tôi nhiều như thế.”

Mẹ Ngôn im lặng. Trước kia Ngôn Hâm là đứa trẻ phóng khoáng, gặp ai cũng cười, hoạt bát hiếu động. Lúc đi ra ngoài bọn họ đều phải xin lỗi thay cô vì sợ làm ảnh hưởng đến người khác. Còn bây giờ ba ngày con gái cũng không nói được một câu với bọn họ, chẳng lẽ bọn họ còn không bằng người ngoài?

“Hai đứa cũng đã quen nhau hơn một năm… xem ra Tiểu Hâm thật sự nghiêm túc. Con mình thích là được, huống hồ tiểu tử kia cũng không phải người xấu, chỉ là có tiền có sự nghiệp lớn một chút thôi. Sau này lúc cậu ta đi xã giao, không đưa Tiểu Hâm đi cùng là được. Tôi tin Hà Nhất Triển sẽ làm được.”

Hai người im lặng hồi lâu, cuối cùng mẹ Ngôn lại thở dài một hơi, “Được rồi, thích thì thích, tự chịu trách nhiệm là được.” Không thể không thừa nhận, Ngôn Hâm làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, càng ngày càng cười nhiều hơn, tất cả đều là nhờ Hà Nhất Triển.

Đến một lúc nào đó, con gái lớn cũng cần có người khác bảo vệ.

——-

Ngôn Hâm là người ưa sĩ diện, vì giữ mặt mũi cho người nhà, cô chỉ rầu rĩ nói: “Ba đồng ý rồi…… em muốn về nhà ở cũng ba mẹ nhiều hơn……”

“Được, anh về cùng em.” Hà Nhất Triển hôn cô.

“Không phải anh còn đi xã giao sao?” Ngày nào cô cũng thấy thư ký Tiểu Lâm đầu tắt mặt tối… Cũng có phải siêu nhân đâu…

“Bỏ qua, không gì quan trọng bằng gia đình.”

“Ai, hình như ba em rất thích anh đấy.” Ngôn Hâm cũng nhận ra thái độ của ba Ngôn đã mềm mỏng hơn.

“Đương nhiên.” Hà Nhất Triển mỉm cười, “Anh không ngừng cố gắng mà.”

“Anh cũng không thể vì ba mẹ mà bỏ rơi em đâu đó, em cũng sẽ ghen.” Cô trề môi, đáng yêu vô cùng.

“Đương nhiên là không rồi, tâm can bảo bối của anh.” Anh mút môi cô, “Em là độc nhất vô nhị……”

Bình luận