“Gần đây cháu bận quá… nên quên mất……”
Đúng là Ngôn Hâm nói thật, bởi vì mới nói chuyện được một lúc thì Hà Nhất Triển trở về. Sau mấy ngày cãi nhau, hai người lại ngọt ngào như mật, hận một ngày không thể có 48 tiếng, còn đâu thời gian để nhớ đến đối tượng xem mắt?
Cô còn chẳng nhớ rõ người đó tên gì.
“Tuy bận, nhưng bên cạnh có người chăm sóc vẫn tốt hơn mà. Con gái con lứa hiếu thắng như thế, đàn ông còn có chỗ nào thi triển bản lĩnh?”
“Từ phu nhân nói đúng, tính tình hiếu thắng thế này không biết là giống ai, khiến người ta không thích nổi.” Một giọng nam dễ nghe phụ họa, tức khắc ánh mắt của tất cả mọi người lại hướng về phía Hà Nhất Triển. Anh vẫn duy trì tư thế ngồi ngay ngắn, cắn một miếng thịt kho tàu.
Ngôn Hâm nuốt một ngụm canh, hoàn toàn coi như không nhìn thấy, không nghe thấy gì.
Mẹ Từ rất vui với phản ứng của Hà Nhất Triển, bèn bốc phét tiếp: “Đúng vậy, con gái độc lập tự chủ cũng tốt, nhưng quan niệm của mấy ông bà già chúng tôi là nên sớm lập gia đình, tuổi tác càng lớn sẽ càng mất giá. Không giống như Hà tiên sinh đây, là người đàn ông độc thân hoàng kim, đúng là đối tượng không tồi.”
“Nào có.”
“Bạn gái của Hà tiên sinh chắc chắn cũng không kém, trai tài gái sắc……” Hai mắt mẹ Từ tỏa sáng, sáng đến mức Ngôn Hâm ở bên cạnh cũng phải ngẩng đầu liếc nhìn một cái.
“Từ phu nhân quá khen. Bạn gái tôi ít tuổi, vẫn còn yếu ớt.”
Mẹ Từ choáng váng, Ngôn Hâm ngây người, Từ Tịch ngồi cạnh Hà Nhất Triển…… chậm rãi buông đũa, nhẹ giọng nói mình ăn no rồi.
“Hà tiên sinh… có bạn gái lúc nào?” Từ phu nhân nhìn chồng mình, mới một thời gian không gặp thế mà người đàn ông độc thân hoàng kim hiện tại chỉ còn hai chữ “hoàng kim”.
“Nửa năm trước… Tôi bận rộn nhiều việc, không chăm sóc được cho cô ấy, thế là cô ấy giận dỗi. Thời gian này tôi thường phải ở bên cạnh dỗ dành.” Ngữ khí của anh dịu dàng, nuông chiều, như phủ lên mặt mọi người một lớp đường ngọt ngào. Từ An An vuốt cánh tay nổi đầy gà da, nói nhỏ với Ngôn Hâm: “Ông chú này… cũng ghê tởm quá đi.”
Ghê tởm thật. Ngôn Hâm thông minh không trả lời.
Sắc mặt mẹ Từ mất tự nhiên. Vừa rồi bà chỉ định thử xem Hà Nhất Triển có đối tượng không, ai ngờ thử một lần liền ra luôn cô bạn gái nhỏ. Tuổi tác xem ra cũng không nhiều hơn con gái út nhà mình là bao.
“Cô gái đó đúng là có phúc khí… Tôi rất muốn gặp bạn gái của Hà tiên sinh một lần, chắc là xinh xắn lắm……” Từ phu nhân coi như không nhìn thấy khuôn mặt thất thần của con gái mình.
“Chắc chắn Từ phu nhân sẽ có cơ hội.” Đôi mắt đen của Hà Nhất Triển chứa đựng thâm ý. Thấy vậy, cậu của Ngôn Hâm đang ngổi ở ghế chủ vị nhân cơ hội đưa ra đề tài khác, bầu không khí lại trở về hòa hợp như lúc ban đầu.
Ngôn Hâm nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa ngẩng mặt lên lại đối diện với đôi mắt sáng quắc của Từ Tịch. Thế là cô lại tự động cúi đầu xuống.
——-
Một bữa cơm ăn thôi mà mọi người như vào sinh ra tử. Sắc mặt Từ Phức vẫn điềm nhiên, không có phản ứng gì, còn Từ Tịch luôn nhìn chằm chằm Ngôn Hâm. Nhìn đến mức Ngôn Hâm phải ngồi thẳng thắn lại, cảm giác ánh mắt kia như một quả bom không hẹn giờ, người chốt mở chính là ông chú Hà Nhất Triển không chịu khống chế kia!
Ông chú kia vẫn giữ dáng ngồi tuấn dật, phía sau như được một vầng hào quang ấm áp bao phủ…… Ngôn Hâm yên lặng nghĩ, đúng là hồng nhan họa thủy.
“Ngôn Hâm, chị hẹn với Quý Dao và Trần Tấn Nhiên, em đi cùng không?” Từ Tịch cười xinh đẹp, hỏi.
“Ai?” Đi đâu?
Vừa rồi Ngôn Hâm chỉ lo thất thần, nên không nghe rõ Từ Tịch nói gì.
“Đối tượng lần trước chúng ta gặp mặt.”
“À……” Ngôn Hâm không dám nhìn biểu tình của đại thúc, đồng thời còn đang nghĩ xem đối tượng gặp mặt của cô là ai?
“Đi đi, đi đi, gặp nhiều người cũng tốt. Lúc nào gặp nhau?” Mẹ Từ không phản đối, chỉ trong chốc lát mà đã nâng cao mười hai vạn phần tinh thần.
“Sáng ngày kia.”
“…Em không đi.” Ngôn Hâm yếu ớt nói.
“Nhưng Quý Dao rất muốn gặp em, anh ấy luôn đợi điện thoại của em đó.”
…… Đáp án ra lò.
Người đàn ông đang tắm mình dưới ánh mặt trời thay đổi tư thế thoải mái hơn, sắc mặt bình đạm nghe mấy người phụ nữ nói chuyện.
“Em có… người mình thích rồi, đi cũng vô dụng.” Ngôn Hâm hơi đỏ mặt, liếc nhìn người nào đó một cái.
“Là anh Hà sao?” Từ Tịch nói đúng tâm tư của Ngôn Hâm, đôi mắt đẹp không bỏ qua bất cứ phản ứng nhỏ nào của cô.
Cuối cùng Ngôn Hâm có thể quang minh chính đại nhìn về phía Hà Nhất Triển, biểu tình của anh vẫn như cũ, nhìn lại cô. Ngôn Hâm trầm mặc một lát, mới bình tĩnh nhìn Từ Tịch nói: “Đúng.”
Cả nhà yên lặng.
Cuối cùng người phá vỡ trầm mặc là chủ nhà Từ Chương Sơn, người từ nãy đến giờ chỉ ngồi nghe.
“Rất thích hợp, ánh mắt của Hà tổng thật tốt.”
“Quá khen.” Người nào đó cười nhẹ.
——–
Ngôn Hâm và Hà Nhất Triển cùng rời đi, cô không chú ý đến phản ứng của Từ Tịch và mợ, chỉ có Từ An An lớn mật cho cô một ánh mắt trấn an. Ngôn Hâm cười khổ, cửa này cuối cùng cũng qua.
Thần kinh căng chặt được thả lỏng, cảm thấy vừa mệt vừa đói, Ngôn Hâm dựa vào ghế phụ nhắm mắt dưỡng thần, tạm thời không quan tâm đến phản ứng của Hà Nhất Triển.
Lúc Ngôn Hâm mở mắt ra, đã ở trong một tầng hầm xa lạ, chỉ có mấy cái xe nhập khẩu…… “Đây là đâu?” Cô nhìn người đàn ông bên cạnh. Thấy ánh mắt nặng nề của anh, cô tức giận quay đầu đi.
“Em giận sao?”
“Không.” Cô nào dám, dù sao cũng đã nói rồi, so đo nhiều làm gì.
Nhưng Tiểu Tịch phát hiện ra từ lúc nào? Hai người rất ít khi gặp mặt, cô cũng chưa từng nói với An An. Ngôn Hâm cắn môi dưới khó hiểu, trong lòng thấy kỳ quái, bật thốt lên: “Sao Tiểu Tịch lại biết?”
“Trước khi em đi xem mắt một ngày, anh gọi điện thoại cho cô ấy.” Hà Nhất Triển thản nhiên thừa nhận.
?!
Sau lần Hà Nhất Triển đến Từ gia, Từ Tịch nhờ mẹ Từ lấy được số điện thoại của anh. Lần đầu tiên cô ấy ngượng ngùng gọi điện thoại đến, Hà Nhất Triển tuy không vui, nhưng vẫn hàn huyên vài câu. Những cô gái trẻ đều dễ xấu hổ, tất nhiên không thể mở lời mời trước, sau khi ám chỉ vài lần cũng chỉ có thể kết thúc qua loa.
“Lần nào bọn anh nói chuyện cũng đều nhắc đến em. Có lần vừa vặn cô ấy gọi tới, nói sẽ cùng em đi xem mắt, thế là anh liền nhờ cô ấy chú ý đến em.” Hà Nhất Triển sờ ví tiền, rồi lại đưa tay lên sờ mũi, giọng điệu vô cùng bình tĩnh. Hóa ra chỉ có Ngôn Hâm là không biết gì.
“Cho nên ngày đó anh mới tức giận.” Đầu óc Ngôn Hâm hỗn loạn vì có quá nhiều vấn đề ập đến. Cô nhớ tới cuộc trò chuyện với Hà Nhất Triển và cả ánh mắt của Từ Tịch ngày đó.
Hóa ra chỉ có mình cô độc diễn, chắc chắn là buồn cười chết đi được.
“Em còn đang giận anh, hơn nữa em đã đồng ý……” Lúc Hà Nhất Triển nghe được chuyện đó, xem chút nữa là bóp nát điện thoại. Lần đầu tiên anh muốn tét mông Ngôn Hâm sau đó cột vào bên người, nhưng chuyện này lại là ý của nhạc mẫu tương lai. Anh không nói gì với cô, bởi vì có mười phần tự tin vào mình.
Cho dù anh đã khẳng định trong lòng nha đầu có anh, nhưng những gì thuộc về Ngôn Hâm, anh hy vọng sẽ khống chế toàn diện.
“Tiểu Hâm… Em cứ giận đi, nhưng đừng lơ anh.” Nha đầu này một khi tức giận là sẽ không nói một lời, coi anh như không khí, khiến anh thực sự không chịu nổi. Cú điện thoại lần trước đã đủ làm anh rùng mình rồi, không được gặp, không được nói chuyện với cô, làm anh phải giày vò chủ quản các phòng ban để trút bực.
Ngôn Hâm chỉ nghĩ hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, lời nói cũng không thể diễn tả được cảm giác của cô lúc này, mất mặt, tức giận, áy náy, đau lòng…… Cô quay ra nhìn anh, đôi mắt to sinh động giờ phút này trở nên vô hồn, “Anh đã từ chối Tiểu Tịch?”
“Ừ, anh nói với cô ấy rằng anh có tình cảm với em.” Nhưng sự kiên trì của Từ Tịch cũng làm Hà Nhất Triển phải nhăn mày.
“Sao anh có thể như vậy?” Ngôn Hâm thẳng nhìn về phía Hà Nhất Triển, “Rốt cuộc anh thích em ở điểm nào?”
Hà Nhất Triển ôm cô đặt trên đùi mình, thở dài. Nha đầu này đúng là thích ép buộc anh mà.
“Thích là thích, nào có lý do gì.”
Hà Nhất Triển anh kiến thức sâu rộng, muốn một cô gái xứng đôi vừa lứa, không có một trăm cũng đến tám mươi. Còn Ngôn Hâm vừa kỳ quái vừa kiêu ngạo, không thèm để ý đến ai. Mỗi khi tiểu tâm can của anh rối rắm nửa ngày, thì anh sẽ mất cả ngày nghiền ngẫm suy nghĩ của cô, khiến anh như biến thành một người phụ nữ. Càng ngày anh lại càng nhiều lần nhớ nụ cười mỉm của cô, nhớ tới đôi mắt híp lại thỏa mãn vì được ăn ngon, biểu cảm xinh đẹp khi nằm dưới thân anh, và cả khi cô ngọt ngào nói nhớ anh……
Mùi thơm thoang thoảng của cơ thể, những ngón tay mảnh khảnh, đường cong nữ tính, mái tóc mượt mà…… Mỗi ngày nhớ đến Ngôn Hâm cũng giống như hít thở, uống nước, tự nhiên hòa vào cuộc sống của anh.
“Chuyện hôm nay…”
“Từ Tịch nói nếu như em thừa nhận có tình cảm với anh, cô ấy sẽ không liên lạc nữa.” Trước đây Hà Nhất Triển không nhẫn tâm cự tuyệt tình ý của Từ Tịch là vì muốn cho Ngôn Hâm một đường lui. Nhưng hiện tại vì chuyện này, anh đã nhân nhượng đủ nhiều, lúc này không hạ quyết tâm thì không biết phải chờ tới khi nào.
Hà Nhất Triển hôn lên thái dương Ngôn Hâm, sự áy náy của cô khiến anh hơi đau lòng. Anh vui khi cô thừa nhận mối quan hệ của hai người, nhưng ánh mắt của Từ phu nhân, và phản ứng của mẹ Ngôn say này…… “Tiểu Hâm, anh xin lỗi, là anh nghĩ không đủ chu đáo.”
Đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại mình tám trăm, lần này Hà Nhất Triển thật sự gặp hạn rồi.