Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 29: Chuẩn bị xuất ngoại

Tác giả: Hồng Cửu
Chọn tập

Khi tôi đem suy nghĩ muốn ra nước ngoài nói với thầy hướng dẫn, thầy lập tức kích động đến nổi hô to ba tiếng”Vạn tuế”. Tôi vô cùng nghiêm túc nói một hơi  với giáo sư: “Giáo sư Mạnh, thầy có thể không phải nhìn thấy em sớm một chút, nhưng mà nếu như em rời đi lại làm cho cảm xúc của thầy thay đổi kịch liệt như vậy… thôi thì vì sức khỏe của thầy, em cảm thấy là em không nên đi nước ngoài, em sẽ ở lại bên thầy, ngày đêm không rời một tấc để chăm sóc thầy”.

Nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt già nua của Giáo sư lập tức trở nên hết sức hoảng sợ, vẻ mặt thầy giống như cầu khẩn nói với tôi: “Nhậm Phẩm, thầy van em, em đừng vì lo cho sức khỏe của thầy mà suy nghĩ nên hay không nên đi nước ngoài, ngàn vạn lần đừng bao giờ dao động bởi những suy nghĩ đó! Nếu mà em không chịu làm “du học sinh” thì thầy phải thế chỗ em làm “du giáo sư” đó, mà thầy còn có vợ và con ở đây, vậy thầy đi nước ngoài làm gì, Nhậm Phẩm dù sao hai chúng ta cũng là thầy trò, em không thể tàn nhẫn với thầy như vậy!”

Tôi thấy thầy như sắp khóc tới nơi thì trạng thái tinh thần rất là hài lòng.

Tôi nói: “Giáo sư Mạnh, trước khi đi em có thể muốn làm cái gì cũng được không?”

Thầy như sợ tôi không đi nên vội vội vàng vàng nói với tôi: “Được! Nhất định được, nhất định được!”

Tôi nói: “Thầy à, thật ra thì gần đây tình hình kinh tế của em có chút eo hẹp”.

Sắc mặt Thầy lập tức thay đổi, giống như xem thường cái chết, nói với tôi: “Nhậm Phẩm, em nhìn xem trên bàn có con dao nào thì em trực tiếp đâm thầy chết luôn cho rồi!”

Thật là keo kiệt, lấy chính mình ra uy hiếp thế mà cũng không lấy được một đồng nào từ túi thầy!

Không có ý định ra khỏi nước thì không biết, thì ra muốn đi du học thủ tục giấy tờ thật sự rắc rối làm cho tôi hoa cả mắt choáng váng cả đầu. Làm visa, thành tích học tập, các giấy tờ của trường học, tiền tài khoản,…chứng minh xong xuôi mọi thứ thì một tuần đã trôi qua.

Tôi vừa chạy thủ tục vừa trở về nhà một chuyến, tôi cùng với mẹ và đồng chí cha dượng cực kỳ dây dưa lưu luyến bịn rịn khi nói lời tạm biệt. Hai người họ nhất định muốn cùng tôi trở về thành phố D, muốn đợi ngày tôi đi để có thể tự mình đưa tôi ra phi trường.

Tôi nói: “Cha mẹ, bây giờ hai ngươi tưởng tượng một chút xem, bây giờ con đang quay lưng về phía mọi người đi lên máy bay, xin hai vị phát biểu cảm nghĩ của mình trước tình cảnh này”. Mẹ tôi không lên tiếng, cha dượng cũng không nói lời nào, bởi vì hai người đều đang ngồi trên salon, mắt đỏ đỏ và đang lén lén lau nước mắt.

Tôi nói: “Nhìn một chút, đây chỉ là giả tưởng mà thôi, hai người đã không chịu nổi, đến ngày con đi thật, lúc đó cha mẹ nếu tự mình nhìn con lên máy bay sẽ khóc ngất đi a. Có khi không cần hai người khóc ngất, chỉ cần một người khóc ràng rụa nức nở, thì con đã không thể an tâm lên máy bay rồi, con nhất định sẽ từ trên máy bay chạy xuống, lo lắng cho đồng chí sắp té xỉu kia, cuối cùng kết quả là, chúng ta có một vị sắp xỉu và con cũng không thể ra nước ngoài. Được rồi, bây giờ hai người có thể lên tiếng, xin hỏi cha mẹ có còn muốn tự mình đưa con ra sân bay không?”

Tôi đây, nói năng lần này, tương đối giật gân lại có phần đe dọa nên có tác dụng khá tốt, đối với câu hỏi của tôi, mẹ tôi và cha dượng ngồi song song trên ghế salon đặc biệt ngoan, đều đồng loạt lắc đầu, động tác lắc đầu của hai người cùng tần số thật là đều nhịp, vô cùng đáng xem.

Tôi trở lại trường học, sau đó gặp Hạ Tu một lần, Hạ Tu nói: “Phẩm Phẩm, đừng quên lời anh đã nói với em, thể nghiệm thật tốt, anh chờ em trở lại.”

Tôi cợt nhã mà nói: “Anh, chờ khi em thiếu tiền xài, anh hãy đề nghị cha mẹ đi Newyork thăm em nhé!”

Hạ Tu bất dắc dĩ cười, lấy tay vuốt vuốt đỉnh đầu của tôi nói: “Được, nếu họ không đi thăm em thì anh đi!”

Cố Thiến và Hòa sư huynh lập kế hoạch trước khi tôi đi nước ngoài thì tụ tập các bạn bè cũ cùng học đại học làm buổi tiệc chia tay với tôi.

Sắp tới gần ngày đi, vào lúc tôi cảm thấy tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn buổi gặp gỡ chia tay nữa là tôi có thể khởi hành, bỗng nhiên lại có chuyện xảy ra như sấm sét giữa trời quang.

Trường Đai học bên Newyork nói, trong tài liệu cá nhân của tôi có nói tôi đã từng tham gia vào hạng mục “Nuôi trồng và giám sát sinh vật biển ” của Giáo sư Mạnh, mà hạng mục này có hợp tác với Đỗ Thăng. Họ cảm thấy, Đỗ Thăng là thiên tài IT, không có lý do gì tự mình lại tham gia vào hạng mục nghiên cứu không phải là rất lớn này, cho nên để chứng minh tôi không phải là đang lợi dụng Đỗ Thăng để nói láo hù dọa người, họ khéo léo đưa một yêu cầu, hi vọng tôi có thể chứng minh việc Đỗ Thăng từng tự mình tham gia hạng mục nghiên cứu.

Sau khi thầy xem qua tờ fax, vô cùng thổn thức mà nói: “Ban đầu chỉ là nghĩ Đỗ Thăng ở nước ngoài rất nổi tiếng, đề cập đến anh ta với trường học thì em sẽ được nhìn với con mắt khác, như vậy so với người khác em sẽ có lợi thế hơn một chút. Nhưng là không nghĩ tới Đỗ Thăng lại có thể nổi tiếng như vậy, nói tới tên anh ta thì sẽ bị cho là có ác ý lợi dụng, cái này cũng thật là có chút khoa trương quá đi! Nhậm Phẩm à, xem ra em phải thu xếp thời gian để đến Vĩ Sĩ một lần rồi, ngàn vạn lần đừng để mấy cái thứ râu ria này làm chậm trễ chuyện ra nước ngoài!”

Trong lòng tôi rõ như gương, nói trắng ra là thầy lo lắng tôi sẽ không đi được, làm cho nguyện vọng trong lòng đang sắp được thực hiện là không cần phải trông thấy tôi trong một năm chớp mắt tan thành bọt nước.

Thầy nói đi Vĩ Sĩ chứng minh là chuyện râu ria (chuyện không quan trọng), đó là đối với người khác, nhưng đối với tôi mà nói, chuyện này, quả thật chính là đau đến không muốn sống – sống không bằng chết – chết đi không sống được.

Tôi làm mọi cách khẩn cầu thầy giúp tôi gọi điện thoại liên lạc với Vĩ Sĩ, vẻ mặt thầy vô cùng quái lạ không giải thích được nói với tôi: “Sao thầy lại phải gọi điện a, không phải em và Đỗ Thăng đã gặp qua nhiều lần sao, thầy thấy anh ta rất có thiện cảm với em đó nha, tự em trực tiếp liên lạc là được rồi, tại sao phải giày vò cái thân già của thầy làm gì!”

Tôi xem thầy thật sự là quá lưu manh rồi, chỉ có thể nhịn, ôn nhu uy hiếp thầy: “Mạnh giáo sư, thầy không liên lạc dùm em, thầy có biết hậu quả của chuyện này là gì không? Em sẽ ở lại với thầy!”

Thầy lập tức không nói hai lời, nhảy một cái vèo giống như con khỉ, vọt đến cạnh cái điện thoại, dùng một loại tốc độ tôi căn bản không cách nào dự đoán được, nhanh như chớp bấm số điện thoại của Vĩ Sĩ. Nhìn năm ngón tay của thầy tung bay ấn phím, tôi lập tức không chút do dự nghĩ tới Bạch Ngọc Đường trọn đời tuyệt học —— Quỳnh Hoa Điểm Huyệt Thủ.

Tôi nghĩ, xem ra cảm tình của thầy đối với tôi thật sự đã đạt tới cảnh giới khắc cốt ghi tâm, sợ làm trễ nãi việc tôi đi du học, cho nên chỉ trong nháy mắt đã có thể làm cho móng vuốt của mình đạt tới trình độ lưu loát đến kinh người như thế, không thể nói là không phải kỳ tích.

Sau khi thầy để điện thoại xuống, ánh mắt đờ đẫn nói với tôi: “Đỗ Thăng không có ở đó, phụ tá của anh ta nghe điện thoại, cậu ta nói sẽ lập tức đem chuyện này báo cho Đỗ Thăng và xin ý kiến của anh ta, muốn chúng ta chờ điện thoại.”

Sau khi để điện thoại xuống, thầy không chịu ngồi xuống mà cứ thấp tha thấp thỏm, bất an đi vòng vòng quanh phòng không ngừng. Trong lòng tôi thật cảm thấy băn khoăn, tôi thế nhưng có thể làm một người trung niên trên năm mươi tuổi già nua khắc sâu ảnh hưởng như thế, xem ra lần này nếu tôi không thể đi được, nhất định thầy sẽ bị bệnh nặng lắm đây.

Ước chừng khoảng 10 phút sau, điện thoại vang lên. Tôi còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì thì thầy đã giống như viên đạn vọt tới cái điện thoại.

Thầy để điện thoại xuống một lần nữa, tôi nhìn thấy vẻ mặt của thầy còn cao hứng hơn được nhà nước cho phép lấy vợ hai. Thầy cười đến hai híp lại chỉ còn như cọng chỉ nói với tôi: “Nhậm Phẩm, phụ tá của Đỗ Thăng nói một giờ sau em tới Vĩ Sĩ, sếp tổng của bọn họ đang trở về công ty đấy.”

“Sếp tổng của bọn họ đang trở về công ty đấy” những lời này là có ý gì đây? Nói vậy là Đỗ Thăng biết người có chuyện muốn tìm anh ấy là tôi, cho nên cố ý trở về sao?

Suy nghĩ của tôi chỉ vì một câu nói đơn giản này, lại không ngừng rối loạn một lần nữa.

Chọn tập
Bình luận