Convert: ngocquynh520
Edit: Heidi
Vào ngày mà phần lớn chương trình phần mềm tìm kiếm của Đỗ Thăng đã được làm xong, Hứa Linh chủ động gọi điện thoại cho Đỗ Thăng hẹn anh ấy ăn cơm tối. Đỗ Thăng sau khi để điện thoại xuống đã nghĩ, gần đây sự nghiên cứu của mình có sự tiến triển mang tính quyết định, mặt khác tình cảm của mình tựa hồ cũng có sự đột phá trong bản chất, thế là càng nghĩ đến thì đáy lòng bắt đầu hân hoan mừng rỡ.
Khi Đỗ Thăng cùng Hứa Linh bước chầm chậm đi dạo dưới ánh trăng mờ ảo hắt lên những bóng cây, khi anh ấy muốn nhẹ nhàng cầm đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn của người con gái đi bên cạnh, khi anh ấy muốn thổ lộ niềm vui sướng tràn đầy trong lòng thì anh và cô ấy đều không nghĩ tới, cuộc sống của bọn họ từ giờ khắc này về sau, sẽ xảy ra biến đổi lớn kinh hoàng.
Đỗ Thăng và Hứa Linh, hai người họ cùng nhau, ở trong thế giới ồn ào đông đúc này, biến mất!
Ước chừng mười ba ngày.
Bọn họ, bị bắt cóc.
Người bắt cóc bọn họ có mục đích rất rõ ràng, bọn họ muốn phần mềm tìm kiếm Engine của Đỗ Thăng.
Đỗ Thăng rất kinh ngạc, anh ấy hỏi người bắt cóc mình và Hứa Linh từ đâu biết được chuyện này. Bọn bắt cóc đều là kẻ lang thang, dân liều mạng từ các quốc gia nghèo khó tới, chỉ nói là thu tiền của người thay người làm việc. Đỗ Thăng nói bản thân mình còn chưa biên soạn ra cả bộ chương trình đầy đủ, lấy đâu ra đưa cho bọn chúng. Bọn bắt cóc liền đem Hứa Linh mang đi nhốt ở phòng sát vách, lấy cô ấy uy hiếp Đỗ Thăng, nói, không muốn nhìn thấy Hứa Linh chịu khổ hoặc mất mạng, thì ngoan ngoãn viết ra, viết ngay tại chỗ này, viết lập tức, viết xong sẽ thả người.
Đỗ Thăng lúc mới bắt đầu thì vừa từ từ viết vì muốn trì hoãn thời gian, vừa nghĩ tới phải dùng cách nào để có thể trốn thoát khỏi đám lưu manh kia. Trong lòng Đỗ Thăng rất sợ, không phải sợ đám người kia sẽ xử lý mình ra sao; đối tượng khiến anh ấy sợ không phải người, mà là tính người. Anh ấy tự gây mê lý chính mình, tự nói với bản thân, mọi chuyện sẽ không đúng như mình suy nghĩ đâu.
Sau đó bọn bắt cóc phát hiện Đỗ Thăng đang cố ý trì hoãn thời gian, liền đi đến phòng Hứa Linh bị nhốt. Từ phòng bên lập tức truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Hứa Linh, Đỗ Thăng nghe được tiếng đám người kia đánh cô ấy. Đỗ Thăng nghĩ tới Hứa Linh là một cô gái dịu dàng, thể chất yếu đuối như vậy, bình thường mình và Âu Tề đối với cô ấy che chở cũng không kịp, mà bây giờ cô ấy lại bị chính mình liên lụy mà bị những tên lỗ mãng như bọn cầm thú không ngừng hành hung, nghĩ tới đây, phần lý trí của Đỗ Thăng dùng cho sự trì hoãn chống cự hoàn toàn bị trừ khử, anh ấy bắt đầu ra sức lập trình, liều mạng lập trình, chỉ cần anh ấy thoáng dừng lại, sẽ có tiếng kêu thảm thiết của Hứa Linh từ sát vách truyền đến.
Cứ như vậy tối tăm không ánh mặt trời sống qua mười ba ngày, Đỗ Thăng đem chương trình lập trình xong, anh ấy biết bọn bắt cóc sẽ không cho mình lưu lại con đường tốt gì, liền yêu cầu bọn họ thả Hứa Linh trước, nếu không liền mang theo chương trình cùng nhau chui xuống mồ.
Thế mà, ở trước mặt một đám liều mạng mất hết nhân tính, tư thái cứng cỏi của Đỗ Thăng không hề có chút giá trị nào, lời lẽ cứng rắn của anh vừa dứt, sát vách liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Hứa Linh. Đỗ Thăng đành khuất phục, anh ấy đem chương trình giao cho bọn bắt cóc, sau đó, anh ấy bị trói lại rồi những quả đấm và gậy gộc hung hãn liên tiếp giáng xuống như vũ bão, cho đến khi hôn mê bất tỉnh.
Thời điểm Đỗ Thăng tỉnh lại lần nữa, anh ấy phát hiện mình đã nằm ở trong bệnh viện. Người đầu tiên mà Đỗ Thăng nhìn thấy, là Âu Tề.
Đỗ Thăng hỏi Hứa Linh thế nào rồi, có sao không?
Âu Tề nói Hứa Linh rất tốt, chỉ là bị kinh sợ.
Đỗ Thăng hỏi mình nằm bệnh viện mấy ngày rồi?
Âu Tề nói, hai ngày.
Đỗ Thăng hỏi nữa, tôi làm thế nào đến được bệnh viện?
Âu Tề nói, Đỗ Thăng, cậu nên chuẩn bị tư tưởng. Kẻ chỉ thị bắt cóc cậu, là, Hà Tư Chu.
Đỗ Thăng vì câu nói này mà thống khổ, gương mặt méo mó.
Quả nhiên là như vậy, quả nhiên là anh đoán đúng, đây chính là nguyên nhân khiến cho anh ấy cảm thấy sợ hãi, bản tính con người thật đáng ghê tởm!
Âu Tề nói: ngày thứ hai không thấy cậu và Linh, tôi muốn báo cảnh sát, Hà giáo sư lại không đồng ý, nói các người căn bản sẽ không xảy ra vấn đề gì, không có chuyện thì không cần thiết báo cảnh sát; mà một khi các người xảy ra chuyện thật ví dụ bị bắt cóc, báo cảnh sát sẽ càng làm lớn chuyện, càng uy hiếp đến sự an toàn của các người. Tôi cảm thấy có lý, liền nghe theo ông ta. Nhưng mấy ngày sau tin tức của các người vẫn hoàn toàn bặt vô âm tín, mà ông ta lại vẫn kiên trì chủ trương không báo cảnh sát. Trong lòng tôi nổi lên nghi ngờ, âm thầm chú ý ông ta, sau đó tôi nghe thấy ông ta cùng bọn bắt cóc nói chuyện qua điện thoại, lấy được chương trình liền giết con tin. Tôi thất kinh, lập tức âm thầm báo cảnh sát, cuối cùng thời điểm bọn chúng xuống tay đối với cậu thì tôi tìm được cậu và Linh! Thăng, tôi là họa sĩ không hiểu các ngươi làm lập trình, nhưng tôi muốn biết, rốt cuộc là chương trình gì, làm sao nó có thể khiến cho một người đánh mất lý trí, mất đi nhân tính đến trình độ đó!
Đỗ Thăng cả người như rớt vào hầm băng, toàn thân nổi lên hơi lạnh thấu xương. Anh hồi tưởng một phen, hiểu ra được thì ra giáo sư vẫn luôn khích lệ mình đừng bỏ cuộc hẳn là vì muốn nuốt trọn chương trình tìm kiếm Engine! Tại sao dục vọng có thể làm cho một người trở nên hoàn toàn thay đổi như thế! Đã từng là ân sư ân cần dạy bảo, hôm nay cũng là một tên đao phủ độc ác thiếu chút nữa hại anh mất mạng! Đỗ Thăng rất thống khổ, anh ấy nghĩ không thông tại sao có thể trở thành như vậy.
Đỗ Thăng hỏi Âu Tề, sau đó thì sao?
Âu Tề nói: cứu cậu và Linh ra, tôi nghe cảnh sát nói, Hà giáo sư ở trong phòng làm việc, sợ tội tự sát rồi.
Cổ họng của Đỗ Thăng căng thẳng, một loại hít thở không thông run rẩy lập tức đánh úp lên toàn thân anh.
Như vậy, có phải là kết cục tốt nhất hay không?
Đỗ Thăng muốn nói với Âu Tề, ông ta tự sát, đó là ông ta bị trừng phạt đúng tội; nhưng sau khi há miệng, anh ấy phát hiện trừ nghe được thanh âm bản thân mình nghẹn ngào ra, không nghe được những cái khác nữa.
Âu Tề nhìn mặt Đỗ Thăng, lộ vẻ rất không nhẫn tâm, tựa hồ có lời muốn nói lại không cách nào mở miệng, liên tục do dự, cuối cùng vẫn mở miệng nói: Thăng, tôi hiểu rõ lúc này không nên nói với cậu điều này, nhưng, vì Linh, tôi không thể không nói. Ngày đó Linh tìm cậu là muốn nói với cậu, chúng tôi quyết định đính hôn, cô ấy muốn nói với cậu tiếng xin lỗi. Nhưng không nghĩ tới lại gặp phải chuyện này. Chuyện này đối với cô ấy mà nói là một đả kích rất lớn, cô ấy nói không bao giờ muốn gặp lại cậu nữa. Thăng, vì Linh, cậu không nên gặp cô ấy nữa, được không? Cậu sẽ kích động đến cô ấy!
Đỗ Thăng chỉ trong một đêm, cảm thấy từ trên đỉnh cao nhất của cuộc sống bị hung hăng, nặng nề, nhẫn tâm vứt xuống đáy thấp nhất. Chịu đả kích liên tiếp, thống khổ đè ép anh đến nỗi không cách nào thở được.
Mặc dù anh ấy có sự nghiệp của mình, nhưng anh ấy lại bị người mình tôn kính nhất phản bội; mặc dù anh ấy đã vang danh thiên hạ, nhưng ngay cả cô gái mình yêu cũng không có được.
Về chuyện này, cảnh sát chấp nhận thỉnh cầu của Đỗ Thăng, đem nó ép tới gió thổi cũng không lọt. Cho nên, trên thế giới này căn bản không có mấy người biết, Đỗ Thăng, anh ấy từng ở trong thế giới ồn ào đông đúc này, trải qua mười ba ngày, mười ba ngày thống khổ như địa ngục!
Sau này, Đỗ Thăng thay đổi, không hề nho nhã lịch sự nữa, mà trở nên phong lưu cợt nhả.
Sau này, Đỗ Thăng mệt mỏi, anh ấy không muốn sống tiếp ở Nước Mỹ nữa, anh ấy muốn rời khỏi nơi đã mang đến cho mình vết thương vĩnh cửu, sau đó bắt đầu cuộc đời mới.
Vì vậy, Đỗ Thăng, trở về nước.
Vì vậy, Đỗ Thăng, gặp được Nhậm Phẩm, một cô gái ngây ngốc nhưng lại làm cho anh động lòng, chính là, tôi.
Chúng tôi yêu nhau, lại yêu ở thời điểm không thỏa đáng nhất.
Đỗ Thăng đối với Hứa Linh vẫn ôm một loại áy náy không cách nào nói rõ, vì vậy khi anh ấy nghe nói Âu Tề không đối xử tử tế với Hứa Linh thì anh có cảm giác rất căm tức, rất lo âu, anh ấy khiển trách Âu Tề, cũng đe doạ nói muốn dẫn Hứa Linh đi.
Anh ấy chỉ muốn dọa Âu Tề một chút, anh nghĩ thông qua phương thức như thế để thúc đẩy Âu Tề đối với Hứa Linh khá hơn một chút.
Chỉ là khi thật sự tới Mỹ, anh ấy phát hiện, sự tình trái ngược hoàn toàn với điều mà anh ấy luôn nghĩ đó là sự thật, hoàn toàn khác xa!
Hứa Linh, bị điên rồi!