Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 32: Gặp lại ở Kim Huy

Tác giả: Hồng Cửu
Chọn tập

Mọi người vừa nghe Điền Nga nói đám người của Vĩ Sĩ đến Kim Huy thì giống như được gắn thêm lò xo ở chân, hưng phấn nhảy nhót.
Bạn học Đại Lượng kích động nắm hai vai tôi nói: “Nhậm Phẩm, hôm nay đến tiễn bạn xuất ngoại có thể nói là quyết định chính xác nhất trong nửa cuộc đời mình từ trước đến nay! May mà mình không có nhất thời ham mê nữ sắc mà hẹn hò cùng cô gái khác! Không nghĩ tới hôm nay mình lại có cơ hội được cùng Hoàng đế chí tôn trong giới IT ở cùng một chỗ! Giờ phút này mình đang vô cùng kích động, mình muốn cảm tạ cha mình, mẹ mình, cảm tạ các bạn học của chúng ta, cảm tạ bạn Nhậm Phẩm, cảm tạ Đài truyền hình trung ương cùng Đài phát thanh nhân dân. Không có mọi người, mình không thể có ngày hôm nay! Không có mọi người, mình không thể có cơ hội hít vào bầu không khí thần thánh do Đỗ Thăng thở ra! Không có mọi người, mình………..”. Tôi thật sự không thể nhịn được nữa, lúc cậu ta còn chưa dứt lời tôi đã cực kỳ tức giận mà tặng cậu ta một quyền Thiết Sa Chưởng vào khuôn mặt si mê ngốc nghếch.
Lúc tôi đang cảm thấy mình vì lợi ích tập thể mà đại nghĩa diệt thân thì mọi người lại sôi sục gào thét, hét lên với tôi: “Nhậm Phẩm, bạn làm gì đấy! Nói bạn ích kỷ đúng là không oan chút nào, bạn không thay đổi một chút nào hết! Đại Lượng nói sai sao, làm sao bạn lại vô tổ chức, vô kỷ luật, vô đạo đức, vô nhân đạo cắt đứt đại diện nói lên tiếng lòng của chúng tôi! Nói cho bạn biết, một Đại Lượng ngã xuống, lập tức có hàng vạn người chúng tôi tiến lên! Chúng tôi không đầu hàng cho dù có người đã ngã xuống! Chúng tôi cũng biết bạn thấy Đỗ Thăng kia quá ưu tú, mình quá kém cỏi mà ghen tỵ với người ta, cái tính này của bạn phải thay đổi đi, Nhậm Phẩm, những gì chúng tôi nói bạn phải để ý biết không hả Nhậm Phẩm….”
Ồn ào không dứt…….
Tôi, tôi không thốt lên được lời nào! Thật sự muốn chết rồi! Rốt cuộc đây là bạn học của tôi sao?
Sau một hồi náo loạn, Điền Nga nói lúc cô ấy gọi điện cho Cố Thiến hỏi mọi người bây giờ ở đâu thì được biết mọi người đang ở Kim Huy, sau đó cô ấy bảo chồng chở đến đây. Kết quả là Quan Dĩ Hào đang đứng bên cạnh Đỗ Thăng, Đỗ Thăng ngập ngừng nói: “Bây giờ tất cả mọi người cùng đi tới Kim Huy đi, đừng ở đây tốn thời gian nữa”.
Vì vậy nhóm Đỗ Thăng đều tới Kim Huy.
Tôi không dám nghĩ quá nhiều mà chỉ tự nhủ, tại sao anh lại tới, tới vì ai thì cũng chẳng liên quan gì tới tôi cả.
Các bạn tôi vẻ mặt vô cùng si ngốc, hâm mộ nói với Điền Nga: “Điền Nga ơi Điền Nga, chuyện tốt bạn giành hết rồi, bạn thế nhưng lại có thể thông qua ông xã tiếp xúc với Đỗ thần tiên! Thật là làm cho người ta ghen tỵ! Thật là làm cho người ta tức giận! Thật là làm cho người ta muốn giống bạn cùng ông xã bạn biết bao!.
Điền Nga đắc ý, vênh mặt nói: “Thế nào, hâm mộ không? Thế này đi, bạn hối lộ mình cái gì, mình sẽ cùng bạn qua bên đó giả vờ tìm chồng mình, lúc ấy bạn có cơ hội đứng gần mà chiêm ngưỡng Đỗ thần tiên”.
Mọi người cùng hét lên, không chút chí khí nào mà cứ dính vào Điền Nga nịnh hót lấy lòng.
Đại Lượng chân chó hỏi Điền Nga: “Người đẹp, cho chúng mình nói chuyện với Đỗ Thăng thần tiên một lần đi!”
Mọi người ồn ào lên, hết sức tán dương đề nghị này.
Điền Nga nhíu mày lại nói: “Thật ra thì mình cảm thấy Đỗ Thăng không phải là người ăn uống vô độ, bình thường rất ít uống rượu, nhưng tối nay Đỗ Thăng lại uống đặc biệt hung hăng! Dường như không ai vượt qua được, cứ một ly lại một ly, uống rượu như uống nước lã vậy!”.
Đám bạn lập tức sùng bái nói: “Thần tiên! Thật là ngưỡng mộ! Anh ta thế mà cũng có thể uống rượu”.
Đại Lượng đi sát phía sau lại nêu ra vấn đề: “Người đẹp, nghe nói vị hôn thê của Đỗ thần tiên đặc biệt xinh đẹp giống như bạn có đúng không?”.
Tiếng la hét đột ngột dừng lại, đối với vấn đề Đại Lượng vừa nói mọi người cực kỳ quan tâm.
Điền Nga vẻ mặt coi thường nói: “Hôm nay vị hôn thê của anh ta chỉ đến một chút liền đi. Đúng là tuyệt mĩ, nhưng không phải dạng người giống như mình. Hứa Linh ấy là người….. à, ừ, cô ta giống với Nhậm Phẩm, luôn luôn đơn thuần đức hạn, người gặp người yêu…”
Tôi đột nhiên lại bị Điền Nga lôi vào, thần trí có chút sững sờ, Hứa Linh giống tôi sao?
Điền Nga thấy tôi vẫn ngơ ngác thì lại nói tiếp: “Chỉ là Hứa Linh kia làm mình thấy hơi là lạ, mắt không chớp, nói chuyện thì một chút phản ứng cũng không có, cứ ngu ngu ngơ ngơ thế nào ấy. Mình không thích cô ta, mình thích Phẩm Phẩm nhà mình, tuy ngây thơ nhưng lại cơ trí hơn người!”.
Tôi lại im lặng một lần nữa. Cái gì gọi là ngây thơ cơ trí? Đi học nhiều năm như vậy mà hôm nay tâm loạn như ma mới học thêm được kiến thức mới: thì ra hai từ này lại có thể cùng đặt vào một chỗ.
Nhưng tôi thấy có một điểm lạ, chính là Điền Nga nói chính mắt cô ấy thấy Hứa Linh với thần tiên kia chênh lệch khá xa.
Mọi người vẫn ngồi vây quanh Điền Nga hỏi không ngừng.
Tôi nhìn quần chúng đang kích động xung quanh, rụt rè nói với mọi người một câu: “Cái đó, cho mình nói một câu, hôm nay mọi người đến để tiễn mình ư? Mình….. Mình ở chỗ này này!”
Đám người nghe thấy tôi run rẩy lên tiếng thì đồng loạt bố thí nhìn tôi một cái trong nháy mắt rồi lại đồng loạt quay đầu lại, khiến tôi cảm thấy 0.01 giây ánh mắt mọi người nhìn tôi kia đều là hư ảo, thật ra thì bọn họ chưa từng nhìn qua.
Bạn học Đại Lượng lúc này nhân tính có vẻ nhiều hơn người khác một chút, còn cố ý nói với tôi một câu, chỉ là lúc nghe cậu ta nói xong, tôi lập tức hối hận vì sao vừa rồi chỉ tát cậu ta có một cái mà không đập nát gân cốt toàn thân cậu ta để cậu ta khỏi làm tôi phát cáu! Cậu ta nói: “Nhậm Phẩm, bạn cứ ở cạnh mình chơi một lát đi, cũng lớn như vậy rồi, đừng kiếm chuyện nữa để chúng tôi an an tâm tâm nghiên cứu tham khảo tất cả sự tích huyền thoại của thần tượng. Đừng náo loạn!”
Tôi tính buông tha đám người này. Tôi nhìn khắp phòng tìm Cố Thiến với Hòa sư huynh nhưng không nhìn thấy bóng dáng hai bọn họ đâu.
Hai người này cùng nhau biến mất chỉ có hai nguyên nhân, một là tìm nơi ẩn núp tâm sự với nhau rồi, ngày mai tôi phải đi rồi mà hai người này cũng không có lương tâm giống đám người đáng chết này; hoặc là một trong hai người nói muốn đi WC, người kia sẽ giả bộ không có chuyện gì xảy ra, nói biết rõ WC ở đâu rồi dẫn nhau đi, sau đó tranh thủ đoạn đường ngắn ngủi này mà tâm sự với nhau. Tôi thấy khả năng này tương đối lớn.
Tôi nhìn đám bạn học vẫn đang hưng phấn hỏi lung tung tứ phía, cảm thấy thật không nói được lời nào. Ở cùng một nơi với Đỗ Thăng đã cao hứng đến như vậy, nếu như tôi nói, lúc xế chiều tôi với Đỗ Thăng còn chơi đùa thì có phải bọn họ lớp trước lớp sau đến xâu xé tôi chăng?
Tôi nghĩ tôi nên tới phòng vệ sinh rửa mặt rồi dứt khoát trở về ký túc xá thôi.
Tôi đẩy cửa ra khỏi phòng đi tới phòng vệ sinh.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy tình cảnh này rất quen thuộc, tôi cũng đã từng ra khỏi phòng bao, theo hành lang đi tới phòng vệ sinh, sau đó, gặp Đỗ Thăng.
Lần này, cũng ở chỗ này, cũng theo hành lang đến phòng vệ sinh, nhưng sợ rằng sẽ không gặp được Đỗ Thăng như trước.
Nghĩ tới đây tôi liền cười nhạo chính mình. Lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ngày trước thì làm sao có thể thoát ra khỏi đoạn tình cảm thất bại khiến tôi đau đớn này? Đây là cuộc sống, không phải trong phim hay tiểu thuyết mà vừa khéo lần trước gặp thì lần này cũng gặp.
Nhưng ông trời rất khéo trêu người, lại trùng hợp đến như vậy.
Tôi lại gặp Đỗ Thăng thật!

Chọn tập
Bình luận
× sticky