Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vậy Không Cần Rời Khỏi Anh

Chương 75: Ngoại Truyện 5: Con Dâu Nuôi Từ Bé

Tác giả: Nam Thư Bách Thành

Kỳ thật Dung Tự rất ít khi biểu lộ tâm ý một cách trắng trợn như vậy.

Cho nên Nghê Ca thỉnh thoảng sẽ rơi vào suy nghĩ. Những năm này bọn họ chia chia hợp hợp, cô từ một cô bé nhỏ nhát gan đến hiện tại một người trưởng thành biết thể hiện tính tình, không gây chuyện cũng không sợ chuyện gì nữa. Còn Dung Tự từ một bé trai khẩu thị tâm phi, trưởng thành lại trở thành một người đàn ông càng khẩu thị tâm phi hơn. 

Quai hàm của cô không nhịn được lần nữa phồng lên. 

Dung Tự buồn cười, ở trên đầu chọc tới: 

“Lại khó chịu nháo cái gì? Dậy ăn một chút gì đi.” 

Nói xong, anh duỗi cánh tay dài, đem cô bế lên. 

Cô gái nhỏ ở trên giường luôn một bộ dạng mềm nhũn, giống như một khối thạch, cơ thể mềm mại, cái tư thế gì cũng đều có thể bày ra được. 

Dung Tự không nhịn được, lại ở trên mặt cô hôn một chút. 

Hôn lại hôn, hôn đến khóe môi. 

Lại không chịu khống chế mà tiếp tục hôn xuống phía dưới. 

“….” Nghê Ca nhẫn nhịn. 

Tay của anh mang theo hơi ấm, tiến vào trong áo ngủ, thuần thục nắm lấy. 

Sau đó nắm chặt ở đỉnh, bóp nhẹ một chút. 

“….” 

Nghê Ca không thể nhịn được nửa, sụp đổ nắm cổ áo, mặt đỏ bừng nhỏ giọng hét lên: 

“Anh có thôi hay không! Sắc ma!” 

*** 

Bởi vì Dung Tự quá xúc động, chỗ nào cũng đều không thành thật, bắt được Nghê Ca liền muốn thừa cơ mà sờ soạng. 

Dẫn đến cái bữa cơm trưa này ăn thật lâu. 

Hai năm không gặp, trù nghệ của anh càng thêm tinh xảo. Trên bàn ăn bày ra đến đều là tất cả đồ ăn mà cô thích. 

Trước bữa tối, Nghê Ca đã ăn hai cái túi bánh chiên nhỏ và ba túi súp, cảm thấy hiện tại mình có sáu phần no bụng. 

Nhưng mà nhìn thấy anh bưng đồ ăn lên, lập tức bụng cô lại vang lên tiếng kêu đói, thấy cái gì cũng đều muốn ăn. 

Dung Tự thấy cô gái cừu hưng phấn đến lỗ tai đều dựng hết lên, nhìn cô chằm chằm một lát, đột nhiên trên mặt thương tiếc mà cảm khái: 

“Nghê Nghê.” 

“….?” 

“Tối hôm qua nhất định là em rất mệt đi?” 

“….” 

“Ăn nhiều một chút.” Anh vừa nói, một bên vừa háo hức mà giúp cô rót canh, nước canh trong trẻo, mặt trên nổi lơ lửng hành lá cắt nhỏ cùng với lá cây tam thất màu sắc xinh đẹp, “Buổi tối hôm nay, ngày mai, ngày mốt, ngày kia….Mới có khí lực tiếp tục cùng anh, chúng ta cùng nhau cảm thụ cuộc sống tuyệt vời hài hòa.” 

Nghê Ca: “…Ô ngôn uế ngữ*.” 

(*: ngôn ngữ dơ bẩn) 

Hai người cơm nước xong xuôi, cùng nhau đi vào thư phòng. 

Công việc hiện tại của Nghê Ca rất linh hoạt, có thể ở trong nhà làm việc mà không cẫn mỗi ngày phải làm việc đúng giờ. 

Buổi trưa cô thức dậy nhận được tin tức. Một đàn chị nhân viên mới trong tổ, trong quá trình dịch xảy ra sai sót. Hiện tại trong công ty rất lộn xộn, cần cô đi tới xử lý nhân sự. 

Vì thế cô ngồi xuống, thực hiện một cuộc gọi video ngắn: “Buổi sáng ngày mai tôi sẽ tới.” 

Trong thư phòng bị khuất bóng, ánh nắng mùa hè không thể chiếu thẳng vào, ngồi ở bên trong cũng sẽ không bị quá nóng. 

Bàn đọc sách chia làm hai nửa, Dung Tự ôm máy tính ngồi ở đối diện cô. Lúc cô gọi điện thoại, ánh mắt có chút buông xuống nhìn vào màn hình, ánh nắng rơi vào trên hàng mi dày, giống như rải lên một tầng bột màu vàng nhạt, nổi bật lên cả người đầy lông xù. 

Dung Tự nghe cô gọi điện thoại, dần dần cảm thấy tâm viên ý mã. 

Tối hôm qua anh cũng không có tận hứng, cơ thể nhỏ nhắn của Nghê Ca căn bản là không chịu được quá nhiều lần, anh sợ cô bị thương. 

Nhưng mà…. 

Đáy mắt anh khẽ nhúc nhích, cánh tay vụng trộm từ dưới bàn đọc sách đưa tới, đột nhiên bắt được mắt cá chân cô. 

“…A” Nghê Ca giật mình, tai nghe kém chút nữa rơi xuống. 

Cô cúi đầu nhìn, đầu bên kia màn hình cấp dưới lập tức hỏi: 

“Sao vậy?” 

“Không có gì.” Nghê Ca cúi đầu liếc một chút, liền giật mình, dùng sức đem mắt cá chân thu hồi trở về, “Trong nhà tôi nuôi một con thú cưng mới, mỗi ngày luôn lén cắn tôi.” 

Dung Tự không thu tay lại, bụng ngón tay ở trên cẳng chân cô vuốt ve, đáy mắt dần hiện lên ý cười. 

“Buổi sáng ngày mai tôi sẽ qua đó.” Nghê Ca nhanh chóng tốc chiến tốc thắng, “Gặp lại sau.” 

Cấp dưới không hề hay biết: “Được, làm phiền cô rồi.” 

Cúp điện thoại, Nghê Ca đứng lên, dò xét một chút, làm bộ di chuyển muốn qua nhìn máy tính của Dung Tự. 

Quả nhiên, anh lập tức thu tay lại: 

“Ai, tổ tông à, cái đó không thể đụng đâu.” 

Nghê Ca nhỏ giọng hừ một tiếng, đôi tai cừu nhỏ khẽ động, đem hai cái đùi đều khoanh lại ngồi xếp bằng trên chiếc ghế ghế mây. 

“Nghê Nghê.” Cái đuôi to của Dung Tự cũng chui ra ngoài, cùng với cô mà đong đưa, “Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” 

“Trong bộ phận có một người mới lúc đầu dịch có xảy ra sai lầm, dẫn đến đằng sau cũng đều sai, đến khi tới tay người cuối cùng mới phát hiện ra.” Nghê Ca suy nghĩ, “Nhưng mà cũng không sao, kịp thời dừng lại, không tạo thành tổn thất gì quá lớn.” 

“À —” Dung Tự cố ý kéo thật dài âm cuối, dẫn dắt từng bước, “Vừa rồi lúc em đang gọi điện thoại, anh học được một câu mới.” 

“A.” 

Cô cũng không có hứng thú, nhưng mà tí ti này cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của anh: “Tên là, ăn nhiều bữa ăn nhỏ.” 

“….” 

Trong lòng Nghê Ca vang lên tiếng chuông báo động. 

Cô đang muốn ngăn cản để anh ngậm miệng lại. 

Liền nghe Dung Tự nghiêm túc nói: 

“Ý là, nếu như một lần làm quá nhiều lần em không chịu đựng nổi, chúng ta có thể chia ra làm nhiều lần, tách ra làm. Cách mấy giờ liền làm một lần.” 

“….” 

“Ví dụ như hiện tại, chúng ta có thể ở trong thư phòng, tới làm trước một….” 

Đàn ông được ăn mặn quả nhiên liền biến chất, cái định luật này thích hợp với bất luận kẻ nào. 

Nghê Ca ở bên cạnh đang trên bờ vực sụp đổ: 

“Em xin anh, ngậm miệng lại đi….” 

*** 

Hai người ở nhà cả ngày. 

Thời gian ăn tối, hai ngườ một trước một sau, đồng thời nhận được bức thư từ văn phòng học vụ của trường trung học. 

“Bạn Dung Tự khóa 201x thân mến! Chào bạn….Chúng tôi sẽ tổ chức lễ kỷ niệm ở trường cấp ba, mời các bạn cựu học sinh xuất sắc….” 

Nghê Ca đánh gãy anh: “Đừng đọc, em cũng có.” 

“Hiệu trưởng cũng vừa mới gửi tin nhắn cho anh, muốn anh tiện đường đi tham gia tọa đàm.” Khóe miệng Dung Tự khẽ nhếch, “Đi không?” 

“Chúng ta tới thăm thầy Tôn một chút đi.” Cô ôm gối ôm cuộn tròn ở một góc trên ghế sofa, nghiêng đầu suy nghĩ, “Thật lâu rồi không gặp, cũng có chút nhớ thầy ấy.” 

“Ngồi dậy.” Dung Tự đưa cô ngồi thẳng lại, “Đừng có như thế mà nhìn, đối với đôi mắt không tốt.” 

Nghê Ca thuận thế dựa vào trên người anh, chọc vào cơ bắp trên cánh tay anh. 

Anh dứt khoát đem cô ôm vào trong ngực: 

“Liền thầy Tôn em cũng nhớ, làm sao lại không nghĩ muốn thêm anh, hửm?” 

“Bởi vì thầy Tôn tốt với em.” Nghê Ca ngồi ở trên đùi anh, chững chạc đàng hoàng, đôi mắt chớp nhấp nháy, “Không giống anh, luôn bắt nạt em.” 

Dung Tự cắn răng, tay lại không an phận, “Anh bắt nạt em? Anh đối với em là cái dạng gì, trong lòng em lại không hề đếm tới?” 

Cừu ngốc không nói chuyện, liếc nhìn anh một cái, ánh mắt hung tợn. Thật ngọt. 

Trong lòng Dung Tự vui vẻ, hôn một cái lên miệng cô. 

“Nhưng mà anh vừa mới nói, nằm xem di động đối với đôi mắt không tốt.” Nghê Ca đẩy anh ra, hiếu kỳ nói, “Vậy các anh làm sao mà bảo vệ được đôi mắt?” 

Thời tiết khô ráo, cô ngồi ở trong lòng anh, lửa nóng của Dung Tự lại dễ như trở bàn tay bốc lên trở lại. Hiện tại chỉ muốn tìm một chỗ ấn cô xuống mà hôn. 

Anh thú nhận: “Giống như lập trình viên không sai biệt lắm.” 

“Vậy ngày mai anh muốn mang em đi đâu chơi.” 

“Cơ mật.” 

“….” 

Nghê Ca tức giận đến mức muốn cắn anh: 

“Em không muốn anh hôn em, anh buông em ra! Em muốn để ba em đánh chết anh!” 

Ý cười của Dung Tự bay lên. 

Anh vươn cánh tay, siết chặt con cừu nhỏ đang làm loạn trong lòng anh, hôn lên vành tai cô, thấp giọng nói: 

“Ngoan, nghe lời.” 

Giọng nói của anh mang theo chút ý cười, thâm trầm khàn khàn, nói ra từng chữ: 

“Anh trai mang em lên trời.” 

*** 

Nghê Ca vốn cho rằng, anh nói lên trời, chính là cái ý “Lên trời” mà cô lý giải kia. 

Nhưng… 

Khụ. 

Trưa ngày hôm sau, tan làm anh đến đón cô. 

Cách hai năm, nhân sự trong công ty không có thay đổi gì lớn. Anh vai rộng chân dài, đứng đợi trước cửa, muốn bao nhiêu sự chú ý liền có bấy nhiêu. Lại còn có người nhớ kỹ anh chính là người nam chính sắc tình năm đó. 

Khi Nghê Ca xuống lầu, một đường nghe được các em gái đang đỏ mặt thảo luận. 

Cô không nhịn được tăng tốc bước chân. 

Lúc nhìn thấy Dung Tự, cơ hồ là nhào vào trong ngực anh. 

Dung Tự rất vui vẻ, xoa xoa đầu cô: 

“Nhớ anh như vậy?” 

Nghê Ca vòng hai tay qua eo anh, thực sự mà ôm đủ ba phút: 

“Đúng thế. Em muốn để tất cả mọi người trong công ty đều biết, nam chính sắc tình của các cô ấy, sẽ chỉ nhảy múa thoát y cho một mình em nhìn.” 

Dung Tự: “….” 

Hai người cùng nhau đi ăn cơm trưa. Sau đó anh quay đầu xe, lái xe ra khỏi thành phố. 

Trên đường đi tiếng gió thổi vào rừng thông, phong cảnh trong núi từ bên người nhanh chóng lướt qua. 

Nghê Ca cho rằng, anh muốn dẫn cô đi dạo chơi ở ngoại thành. 

Nhưng mà SUV một đường tăng tốc, một tiếng rưỡi trôi qua cũng không thấy tốc độ có xu hướng giảm lại, cô dần dần có chút buồn ngủ. Điều chỉnh chiếc ghế nằm ngang rồi nằm xuống, cuộn lại thành một đoàn. 

Khi lần nữa mở mắt ra, ánh nắng yếu dần, xe đã giảm tốc độ xuống, rẽ vào một con đường cuối cùng, dừng lại trước một căn cứ bay tư nhân. 

Nghê Ca xoa mắt, trên người không biết lúc nào có nhiều thêm một tấm thảm. 

Cô vẫn chưa hoàn toàn kịp phản ứng, Dung Tự nghiêng người qua, mở dây an toàn ra cho cô, hướng trên đầu cô nhẹ nhàng hôn xuống: 

“Đến nơi rồi. Xuống thôi.” 

Nghê Ca xốc tấm thảm lên, theo anh xuống xe. 

Căn cứ này xây ở trong núi, không gian trống trải, cỏ vẫn còn mới, cùng với gió thổi vào mặt, tầm nhìn thoáng đãng. 

Cô được Dung Tự nắm, cực kỳ thích thú. 

Nhưng anh hiển nhiên là khách quen nơi này, vừa xuống xe liền lập tức có người đi ra nghênh đón, nhiệt tình nắm tay anh mà lắc lắc: 

“Đã lâu không gặp, thủ trưởng.” 

Nghê Ca: “….” 

Trong mắt Dung Tự hiện lên ý cười, quay qua hướng cô giới thiệu: 

“Đây là tiểu Giang tổng của công ty bọn em.” 

Nghê Ca sửng sốt một chút: 

“Công ty của bọn em làm gì có tiểu Giang….” 

Cô đột nhiên dừng lại. 

Tổng giám đốc JC họ Giang. 

Nghê Ca trợn tròn mắt, nhịn không được tỉ mỉ đảo mắt quan sát anh ta. 

Người đàn ông trước mắt cao lớn, dáng vẻ chắc cũng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thân hình thẳng tắp, khí chất của anh ta rất nổi bật, cứng rắn trong trẻo, mặc một chiếc áo phông đơn giản, quanh người lộ ra một vẻ tự phụ. 

Lúc anh ta quay tới, ánh mắt vừa vặn chạm vào mắt cô. Nghê Ca mới phát hiện, đôi mắt của gia hỏa này cũng rất đẹp, lúc liếc nhìn người khác khóe mắt hơi nhếch lên, làm thế nào cũng đều giống như đang cười. Trong suốt sáng sủa, tràn đầy sức sống, không biết làm sao, lại làm cho cô nghĩ đến những cái cây vừa mới đâm chồi, rất khỏe mạnh. 

Giang Liên Khuyết thấy cô cũng đang nhìn mình, lập tức cười: 

“Cô chính là Nghê Ca? Xin chào. Trước kia thường xuyên nghe A Tự nhắc đến cô, Hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy người thật.” 

Hơi ngừng, anh ta tò mò hỏi: 

“Nghe A Tự nói, cô là con dâu nhà cậu ta nuôi từ bé?” 

Nghê Ca: “…..” 

Ba người đơn giản hàn huyên qua một chút, Giang Liên Khuyết dẫn hai người tiến vào đại sảnh. 

“Anh biết em nhất định rất hiếu kỳ, làm sao anh lại quen biết anh ta?” Dung Tự cùng anh ta kéo ra một khoảng cách, xoa nắn tay Nghê Ca, tự hào nói, “Những người đồng loại ưu tú, trời sinh thường hấp dẫn lẫn nhau.” 

Nghê Ca trầm mặc một lát, nhìn tiểu Giang tổng kia ở phía trước, rồi nhìn lại Dung Tự. 

Qua hai giây, lại nhìn tiểu Giang tổng, lại nhìn Dung Tự một chút. 

Nửa ngày, cô liếm môi, khẳng định nói: 

“Anh nói đúng.” 

“….?” 

“Từ góc độ đặc biệt mà nhìn, dáng dấp hai người cũng giống như con Husky.” 

“….??” 

Đang lúc hoàng hôn, đại sảnh khu căn cứ không có người nào, bốn phía có những mảnh kính lớn từ sàn tới dưới đất. 

Ba người đi qua đại sảnh, bên ngoài gió núi đang thổi, ráng chiều ơhủ kín chân trời, những đám mây rơi xuống trên cỏ cây trong rừng, phảng phất như thể rừng rậm đang bốc cháy. 

Nghê Ca nhìn thấy hai chiếc máy bay trực thăng đang đậu trên bãi cỏ bên ngoài qua hành lang kính. 

“Anh chuẩn bị cho em một lễ vật nhỏ, nhưng hiện tại sắc trời vẫn còn sáng, tạm thời còn chưa nhìn thấy.” Dung Tự thấy cô nhìn chằm chằm vào máy bay trực thăng, thần bí mà nói. “Tối rồi lại cho em, hửm?” 

Nghê Ca chần chờ nuốt nuốt cổ họng. 

Thấy biểu tình này của cô, Dung Tự “Ách” một tiếng: 

“Làm sao lại nhìn anh như vậy, cho là anh muốn cho em cái gì? Hửm?” 

Nghê Ca không nói gì. 

Khi đi ra ngoài một đoạn đường, cô liếm liếm môi, do dự nói: 

“Anh muốn đưa em, sẽ không phải là.” 

“….?” 

Cô ngẩng đầu, cẩn thận từng li từng tí hỏi: 

“Đêm, cuộc sống về đêm?”

Bình luận