Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vậy Không Cần Rời Khỏi Anh

Chương 9

Tác giả: Nam Thư Bách Thành

Hôm nay là một ngày đẹp trời. Gió nhẹ và bầu trời trong xanh. Rất thích hợp để vận động.

Cho nên Dung Tự cũng xem như là không lừa Mạnh Viện.

Anh thật sự đi học tiết thể dục.

Hiệu trưởng mang đội thi đấu mô hình máy bay, sau lễ Quốc Khánh liền tiến hành tuyển chọn các bạn học sinh mới. Gọi Dung Tự đi cho các học sinh mới phổ cập khoa học đơn giản.

Dung Tự ra vẻ đứng đắn “Vậy tiết ngữ văn của em thì làm sao?”

Hiệu trưởng đầu cũng không ngẩng lên “Em trốn bao nhiêu tiết rồi? Thiếu một tiết có ảnh hưởng sao?”

Dung Tự “….”

Cho nên anh kéo theo cái đuôi to. Vui vẻ mà đi tham gia hoạt động.

Nguyên bản lúc đầu anh tính toán rất tốt. Nghĩ thầm kết thúc hoạt động liền cùng Nghê Ca tìm một chỗ cùng ăn trưa. Mang theo một đám đàn em trong nhóm không hiểu biết gì nhiều chỉ biết dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn anh. Không chừng còn có thể ở trước mặt cô mà kiêu ngạo một chút.

Kết quả thất sách.

Vừa mới bước ra khỏi phòng hoạt động. Liền nhận được tin nhắn của cô. Vô cùng đơn giản mà nói một câu

[ Em muốn đi phòng tự học ngủ một lát. Không ăn cơm trưa. Cảm ơn anh giúp em với thẻ ăn. Tan học gặp ^_^]

Dối trá.

Lỗi thời.

Khó coi.

Không có thành ý.

…..

Dung Tự mặt không biểu cảm nhìn câu cuối của cô. Cái icon này một chút cũng không có chút đáng yêu nào. Trong đầu hình dung từ bùm bùm nhảy ra.

Nhảy trong chốc lát. Anh liền mặt không thay đổi cất điện thoại. Lại mặt không thay đổi dắt tay hiệu trưởng.

Hiệu trưởng khiếp sợ “….??”

“Hiệu trưởng”

“Ừm?”

“Học sinh gợi cảm”

“…..”

“Thành kính mời thầy cùng đi ăn trưa”

“……”

Thế là hai người liền từ phòng hoạt động đi ra. Liền cùng nhau hướng tới nhà ăn mà đi.

Trường trung học Nhất Trung có dãy phòng học, khu nhà hành chính cùng với nhà ăn nối tiếp nhau. Đi qua phòng tự học của khối mười. Dung Tự đi được hai bước lại lui về. Nhẫn nhịn một lúc vẫn là không nhịn được

“Hiệu trưởng. Thầy chờ em hai phút. Em đi tìm đứa em gái đưa cho cô ấy cái thẻ ăn rồi quay lại”

Thầy Dương lập tức tươi cười đến ý vị thâm trường

“Em gái?”

Dung Tự giơ tay lên thề “Là em gái thật”

Sau đó anh xoay người đi đẩy cửa vào. Liền đụng phải một màn như vậy.

Nghe anh nói xong quá trình tại sao lại đi cùng thầy hiệu trưởng. Nghê Ca ngạc nhiên mới thoáng hạ xuống một chút.

“Vậy nên em mới nói sao lại khéo như vậy. Hiệu trưởng cũng không phải do anh biến ra”

Làm sao mà anh liền ở đâu thì thầy hiệu trưởng liền xuất hiện luôn ở đó.

Dung Tự không nghe rõ, dừng lại một chút “Em nói gì cơ?”

Cô nhanh chóng rút lại “Không, không có gì”

Dung Tự “…..”

Đột nhiên dừng lại nhưng Nghê Ca lại không cảm thấy anh muốn mắng cô.

“Nhưng mà…” Nghê Ca đem áo choàng thu xếp xong thành cái gối ôm nhỏ mang theo cùng anh đi nhà ăn, mềm giọng hỏi “Không phải anh được nghỉ sớm sao? Tại sao giờ vẫn chưa ăn trưa?”

Anh mẹ nó đương nhiên là đang đợi em —-

Lời nói đến bên miệng lại bị Dung Tự cưỡng chế thu lại hỏa khí, nghiến răng nghiến lợi đổi thành một câu “Huấn luyện đội mô hình máy bay”

Trong mắt cô hiện lên kinh ngạc “Anh lớp mười hai còn làm cái này?”

“Ừm, giúp thầy Dương dạy cho đội mới một chút”

Không biết làm sao. Nghê Ca lại một lần nữa không thể hiểu mà nhớ tới Lê Tịnh Sơ nói.

“Các anh…” Cô liếm liếm môi, do dự một chút hỏi “Các anh chuẩn bị tự ứng tuyển sao?”

“Không phải” Vào nhà ăn. Dung Tự hỏi “Ăn gì?”

“Em ăn một chút cháo là được” Nghê Ca kiên nhẫn hỏi tiếp “Vậy anh khi nào chuẩn bị đăng kí?”

“Em rất rảnh” Anh lại hỏi “Cháo có thể no sao? Ăn loại cháo hương vị gì?”

“Có thể, loại gì cũng được” Nghê Ca đôi mắt sáng lấp lánh “Anh có thể nói kỹ với em chút được không? Mấy năm nay anh tham gia thi như thế nào?”

Dung Tự “….”

Anh buông mắt xuống. Mặt không biểu cảm nhìn cô.

Cô vẫn đang giữ cái gối ôm, ngẩng đầu nhìn anh. Cô gái nhỏ ánh mắt sáng sủa mà nghiêm túc. Ngón tay không tự giác nắm lấy vạt áo anh. Giống như là sợ anh chạy mất. Bộ dạng mười phần chính là khao khát học hỏi.

Nhưng là….

Anh đột nhiên cảm thấy. Anh giống như trong mấy cái cuốn tiểu thuyết. Là một vị tổng giám đốc bá đạo. Ở trong nhà có người con gái giúp anh nấu cơm, ủi quần áo, chuẩn bị nước tắm. Cuối cùng mặc một bộ đồ quyến rũ, toàn tâm toàn ý chờ đợi tình lang về nhà. Lúc sau nhìn thấy tổng giám đốc trở về lại bị đối phương một câu “Tôi bề bộn công việc. Trong mắt tôi chỉ có tiền đồ không có chỗ cho loại kiều diễm đê tiện như cô ở đây” rồi liền đuổi cô đi. Thật là thê thảm đáng thương cho cô gái giúp việc.

“……” Thấy anh trầm mặc thật lâu. Nghê Ca như có cảm giác. Cô thật cẩn thận mà đem bàn tay nắm lấy gấu áo của anh chậm rãi buông ra.

Cái đầu nhỏ cùng hai tai rũ xuống một cách lo lắng.

Dung Tự hít môi hơi thật sâu rồi quay qua nói “Xin chào. Cháu muốn một phần cháo đường đỏ, hai cái bánh bao hấp, một phần bánh ngọt, còn có….”

Nghê Ca ngẩng đầu nhìn anh “Em không ăn nhiều như vậy”

Anh tức muốn hộc máu “Ai nói là cho em ăn?”

“…..”

Anh gọi món xong thì đồ ăn liền tới. Cả hai người ngồi xuống cùng ăn.

Anh vừa ăn xong. Đang ngồi liền đứng dậy đi đến gọi thêm một tô mỳ.

Nghê Ca ngồi đối diện, im lặng không một tiếng động mà húp cháo. Cô thật sự không động đến hai bánh bao cùng phần bánh ngọt anh gọi.

Dung Tự “….”

Anh nhịn, nhịn, nhịn…..Không được.

Sau đó xụ mặt, đem thẻ ăn của cô đẩy tới

“Hai loại này…”

“….”

“Anh là dùng thẻ của em quẹt”

“….”

Nghê Ca nhìn đến thẻn của mình bên trên có một chữ “Công” rất lớn. Hai tai nhanh chóng đỏ lên, đem thẻ ăn cấp tốc thu lại.

Dung Tự ngữ khí lành lạnh “Em như thế này, suốt ngày còn nghĩ muốn tấn công ai?”

Nghê Ca ở trong lòng nhỏ giọng hừ một tiếng. Sau đó bắt đầu từ từ động đũa.

Dung Tự mím môi, lanh mặt nói “Qua một thời gian ngắn, trường học sẽ có buổi tọa đàm nói về chuyện ứng tuyển “

Bấm tay tính toán một chút, thời gian cũng không sai biệt lắm.

Phần lớn cuộc thi đều tập trung vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè. Dưới tình huống bình thường. Trường học sẽ mời những giáo viên chuyên môn tới giảng về cách ghi danh. Thời gian thường vào giữa kỳ sau. Trước kỳ nghỉ đông.

“Em hiểu rồi. Cảm ơn anh” Nghê Ca gật đầu.

Qua một lát, lại vô cùng tò mò, nhỏ giọng hỏi “Vậy….anh chơi mô hình máy bay, cũng là vì muốn ứng tuyển sao?

“Không” Dung Tự nói không cần nghĩ ngợi “Ứng tuyển cùng anh không có quan hệ gì lớn. Anh muốn thi vào trường quân đội”

“Nghê Ca” Anh dừng một chút, ngẩng đầu, khó có khi được nghiêm túc mà nói

“Em cũng không hoàn toàn vì kỳ thi mà tồn tại, không phải sao?”

***

— Em cũng không hoàn toàn là vì cuộc thi mà tồn tại, không phải sao?

Buổi tối về nhà, Nghê ca ngồi vào trước bàn ăn. Trong đầu không tự chủ lại hiện ra câu nói này.

Câu nói này giống như là một câu hỏi tu từ.

Nhưng cô cảm thấy. Không phải ai cũng có vốn từ mà hỏi được loại câu này.

“…Nghê Nghê” Ba Nghê giọng nói hơi cao một chút mà gọi cô “Ba vừa mới nói, con có nghe không?”

“Dạ” Nghê Ca ngoan ngoãn gật đầu thuật lại “Phải chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi giữa kỳ. Lúc trước thành tích không kém nên thay đổi trường học cũng không thể chậm trễ được”

“Đúng thế” Ba Nghê hiển nhiên rất vừa lòng “Nghê Nghê thật ngoan”

“Nghê Nghê vẫn luôn ngoan như vậy” Trong nhà khó có được đầy đủ người nhà cùng ngồi với nhau. Mẹ Nghê tất nhiên rất vui vẻ. Bữa cơm nấu nhiều thêm món. Cuối cùng mới bưng lên bàn ăn “Dù là chúng ta không ở bên cạnh cũng rất ngoan”

Cô kỳ thật rất muốn không ngoan. Đáng tiếc lại không có cơ hội.

—Nghê Ca không nhịn được mà nghĩ.

Cô ở nhà ngoại mấy năm cùng người trong nhà liên hệ cũng rất thường xuyên.

Ba mẹ và anh trai, hai ba ngày đầu đều cùng cô gọi video trò chuyện. Chỉ duy nhất khác biệt ở chỗ, ba mẹ là ba loại câu hỏi “Thân thể tốt không? Thành tích tốt không? Dì có tốt không?”. Còn anh trai ba loại câu hỏi là “Còn tiền hay không? Tiền có đủ không? Anh chuẩn bị thêm tiền cho em nhé?”

“Nhưng mà nói đến chuyện này…” Ba Nghê hình như nhớ tới “Lê Tịnh Sơ có phải học cùng trường với con?”

Nghê Ca cúi đầu gặm đùi gà “Vâng”

Mẹ Nghê hỏi “Làm sao vậy?”

“Nghe nói con gái nhà họ Lê kỳ nghỉ tham gia cuộc thi, lấy được 20 điểm của đại học A” Ba Nghê rất nỗ lực mà nói chuyện vân đạm phong khinh “Nếu điều kiện cho phép, có thể thích hợp học con bé chút”

Nghe Ca nghe cách ông dùng từ ngữ hài hước, không nói gì.

“Nghê Nghê múa rất đẹp” Nhưng Nghê Thanh hiển nhiên không tính toán. Anh dùng đũa gắp thức ăn. Đôi đũa trong tay anh dừng một chút. Một cái đùi gà trong tay anh rơi xuống bát Nghê Ca “Cũng cầm qua phần thưởng lớn”

Nghê Ca nháy mắt mấy cái.

Nguyên nhân lúc trước cô rời khỏi Bắc Kinh cũng không phải duy nhất là do thân thể cô không tốt, không muốn gặp lại thầy giáo kia. Mà còn vì lúc ấy công việc của ba Nghê không được tốt lắm.

Nhưng mà Nghê Thanh cũng không cho rằng. Tạm thời để cho em gái rời đi có thể làm cho ba Nghê nhẹ nhàng hơn.

Ngược lại ông cang cánh trong lòng rất nhiều năm.

Ba mẹ Nghê lại không dấu vết mà thay đổi đề tài.

Sau khi cơm tối kết thúc, Nghê Ca và anh trai cùng nhau lên lầu, suy nghĩ một chút, lén lút nói.

“Lần sau em mời anh ăn chân gà”

Hơi ngừng, cô lại bổ sung “Ăn cái loại rất lớn kia”

Nghê Thanh nhất thời nở nụ cười “Gần đây xương cốt của anh bệnh cũ quay lại. Rất khó chịu. Nếu như em có thể theo cùng anh đi bơi lội. Có lẽ so với ăn đùi gà càng làm cho người ta vui vẻ hơn”

“Vậy cũng được” Nghê Ca suy nghĩ một chút, lại lắc đầu “Nhưng mà thời gian gần đây thì không được”

“Ừm. Vậy chờ em thi giữa kỳ xong chúng ta đi” Nghê Thanh cười cười, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói “Anh vô cùng chờ mong xem thành tích thi của Nghê Ca nhà chúng ta”

***

Nghê Thanh nói như vậy, khiến Nghê Ca không hiểu sao sinh ra một loại cảm giác. Chính là bản thân được người khác vô cùng kỳ vọng.

Nhưng mà vừa mới thi xong hai môn, cô có một loại cảm giác hỏng bét…

“Nghê Nghê” Mạnh Viện mượn từ giáo viên lớp bên cạnh đáp án hai môn. Đối chiếu một lục, tinh thần hốt hoảng “Mình cảm thấy. Khả năng mình không thể đậu đại học”

“……”

Chính Nghê Ca cũng vô cùng hoảng hốt.

Cô không hiểu đề mà làm sai một ít. Cảm thấy người ra đề không lý do mà giết được cô.

“Mình thì cảm thấy…” Nghê Ca rối rắm thật lâu nói “Mình hẳn là đi chăn dê”

Câu này vừa nói ra liền bị Mạnh Viện nhớ kỹ. Sau đó đăng lên vòng bạn bè.

Nhưng mà không biết có phải do kỳ sinh lý đã qua hay không. Ngày thứ hai kỳ thi, Nghê Ca ngược lại có chút nhẹ nhõm.

Vô luận Mạnh Viên hô là “Đề thật khó” hay là “Môn này thật đơn giản”, cảm thụ của cô chỉ có hai chữ “Cũng được”

Ngày cuối cùng kỳ thi, Dung Tự đột nhiên gửi tin nhắn.

Thi xong rồi?

Nghê Ca: Vâng

Dung Tự: Thi như thế nào?

Nghê Ca:…Không biết.

Dừng một chút cô lại bổ sung: Giáo viên còn chưa cho đáp án.

Cô cũng lười đi tìm giáo viên xin đáp án.

Dung Tự [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]

Nghê Ca “…..”

Cô mở ra. Quả nhiên tất cả đều là đáp án kỳ thi lần này.

Nghê Ca nhịn không được gửi tin nhắn thoại “Anh làm cái gì?”

Ngừng một lúc. Bên kia Dung Tự cũng gửi đến một tin nhắn thoại. Ngữ khí lười biếng, mang theo một chút vô lại, chậm rãi ung dung.

“Giúp em quyết định hạ quyết tâm chăn dê”

Tác giả có lời muốn nói: Dung Tự hỏi: Nếu em muốn tấn công người khác thì tôi là cái gì? Tôi là cái gì? Tôi là cái gì?

Điều quan trọng phải nhấn mạnh ba lần.

—-

Ngày đó, Tống Hựu Xuyên thấy trong lịch sử ghi chép tìm kiếm của Dung Tự:

Hai vợ chồng chăn dê trên thảo nguyên, một năm có thể kiếm bao nhiêu tiền?

Vợ chồng không làm bạch phú mỹ, về quê nuôi dê, chán ghét cuộc sống sinh hoạt nơi thành phố.

80 năm sau, vợ chồng cùng nhau chăn dê và nhìn núi, chờ đợi trông mong lũ dê ngày càng nhiều!

###Bao hài =))))

Bình luận
× sticky