Video vừa phát xong, trong không khí yên lặng hai giây.
Mạnh Viện chớp mắt mấy cái, hỏi:
“Cậu không có gì muốn nói sao?”
Nghê Ca không nói chuyện.
Mạnh Viện dẫn dắt từng bước:
“Rất nhiều người ở khu vực bình luận khen anh ấy đẹp trai. Nếu như cậu cũng cảm thấy như vậy. Mình sẽ không để ý mà giúp cậu truyền đạt lại cho học trưởng. Mình nghĩ anh ấy nhất định sẽ rất cởi mở….”
Nghê Ca đột nhiên: “Xùy.”
“…?”
“Mình nói, “Xùy”.” Cô quay người qua, ngừng một chút, sợ Mạnh Viên nghe không hiểu, lại một bộ nghiêm túc giải thích nói, “Mình là đang cười nhạo anh ấy — Đúng, là cười nhạo. Cho nên mình nói, “Xùy”, cậu hiểu chưa?”
Mạnh Viện: “…..”
Hiểu rõ, mình sẽ nguyên lời mà chuyển tới cho học trưởng.
***
Hôm nay là một ngày không có mây, rất thích hợp để bay.
Trên khán đài người đông đúc, Nghê Ca đem tất cả lực chú ý đều tập trung ở trên bầu trời, chờ đội hình xuất hiện.
Nhưng khi buổi biểu diễn phi hành chân chính bắt đầu….
Cô phát hiện….
Cô không có cách nào phân biệt, cái máy bay nào là Dung Tự điều khiển.
Đội hình phi hành duyệt binh rất dày đặc, có một chút sai lầm liền sẽ gặp chuyện không may.
Mạnh Viện cầm máy theo máy quay đi ghi hình lại, mọi tế bào hưng phấn trong cơ thể đều được xoa dịu: “Tiêu đề cho ngày hôm nay mình cũng đã nghĩ kỹ rồi: “Căn bệnh tin tốt bắt buộc không thể không nhìn”.”
(福音: đây là một thuật ngữ của Kito giáo, phiên âm ra là Fúyīn, Phúc âm, có nghĩa là tin tốt, tin mừng.)
Nghê Ca không nói chuyện.
Mạnh Viện: “Cậu đang lo lắng cho người đàn ông của cậu sao?”
“Đúng vậy.” Hai mắt Nghê Ca nhìn không chớp, “Cậu cảm thấy trong những cái máy bay kia, anh ấy đang lái cái nào?”
“…..”
Mạnh Viện đem mặt dịch chuyển khỏi ống kính máy quay.
Lấy trời xanh làm bối cảnh, vài chiếc máy bay chiến đấu được treo lên song song lơ lửng giữa không trung, thực hiện một màn trình diễn kết hợp.
Các màn trình diễn đan xen vào nhau, trong vài chục phút ngắn ngủi, một loạt các động tác khó đã được hoàn thành. Những màu khói kéo ra những cái đuôi thật dài trên bầu trời, sương mù đồng dạng dần dần tan đi.
Mỗi khi làm xong một loạt động tác, tiếng vỗ tay và tiếng reo hò từ trên khán đài vang lên như sấm.
Mạnh Viện xem có chút ngây người: “Có cái gì khác biệt? Người nào nhìn cũng đều rất oai phong.”
Những động tác quay tròn, nước chảy mây trôi, một mạch mà thành.
Khí thế tráng lệ, tự do mà hào hùng.
Nhưng Nghê Ca càng nhìn càng khó chịu.
Cô đột nhiên có chút hối hận, hôm nay không nên tới.
Cô căn bản là không thể coi nó là một trận duyệt binh, cả đầu cô đều là đầy các loại trị số áp lực khi bay.
“Thân thể của phi công là rất quý giá…” Không biết như thế nào, trong đầu cô đột nhiên hiện ra lời nói của giảng viên thời đại học.
Nghê Ca lẩm bẩm ngẩng đầu, còn muốn mở miệng.
Giây tiếp theo.
Một chiếc máy bay chiến đấu bay lên không trung, đột nhiên giống như bị mất không chế, xoay tròn, nhanh chóng rơi xuống bầu trời.
Con ngươi Nghê Ca bỗng nhiên thít chặt lại, cơ hồ trong nháy mắt từ trên chỗ ngồi bật dậy.
“Dung….”
Chữ “Tự” còn chưa thốt ra.
Trong khoảnh khắc máy bay chuẩn bị tiếp xúc với mặt đất, cánh máy bay đột nhiên thẳng lên, đầu chiếc máy hướng lên, chuyển đổi phương hướng, liền nhanh chóng nhảy lên.
Thời gian ngắn ngủi vài giây,lại trở về nguyên vị trí.
Tư thái cực kỳ kiêu ngạo, giống như là đang trêu đùa cùng tất cả mọi người.
Cũng giống như là im lặng mà nói —
Lão tử là trâu bò.
Trên khán đài trầm mặc nửa giây, vang lên tiếng vỗ tay như thủy triều.
Mạnh Viện cũng nhìn thấy.
Sau khi kịp phản ứng, cô ấy quả thực kích động đến mức lệ nóng quanh tròng, cũng theo mọi người mà trầm trồ khen ngợi.
Nửa ngày, chờ cô ấy mới hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Nghê Ca.
Mới phát hiện, bên cạnh trống không.
Nhỏ khuê mật đã sớm biến mất.
***
Nghê Ca đi bắt người.
Cô phát giác cô không thể chịu đựng được như trong tưởng tượng. Cô thật sự muốn gặp được Dung Tự.
Cô muốn xác nhận người đàn ông của mình một chút, xem xem có phải anh còn vui vẻ hay không.
Sau cuộc duyệt binh, toàn bộ phi công đều về đơn vị, một bộ phận ở lại Bắc Kinh, một bộ phận khác sẽ cùng một chỗ khác mà rút khỏi.
Vì thế cô muốn đi nơi đóng quân ở Bắc Kinh để chờ anh.
Đi được nửa đường, Dung Tự gọi điện thoại tới: “Nghê Nghê.”
Anh vừa mới bỏ lệnh cấm dùng phương tiện liên lạc, giọng nói nghe qua cực kỳ đắc kỳ, gió xuân thổi vào mặt.
Nghê Ca: “Ừm.”
“Bây giờ em đang ở đâu?”
Giọng cô trầm trầm: “Trên đường đi tìm anh.”
Đường ở xung quanh khán đài tất cả đều bị giới nghiêm. Cô chỉ là đi bộ ra ra khỏi đường giới nghiêm, cũng phải đi một đoạn đường rất dài.
“Nhưng anh ở chỗ này cách nội thành rất xa.” Dung Tự nhíu mày, “Em đừng tới đây. Anh đi tìm em, gửi định vị của em cho anh.”
Nghê Ca phát định vị cho anh, anh phát hiện, cô vẫn còn đang ở khu vực lân cận lễ đài, chỉ là rời khỏi khán đài một chút.
Dung Tự: “…..”
Trong lòng anh buồn cười, một bên phe phẩy cái đuôi thay quần áo, một bên nhẹ giọng trêu chọc cô:
“Em biết không? Buổi sáng duyệt binh, anh nhìn thấy em.”
“Làm sao có thể.” Nghê Ca hoàn toàn không tin, “Trên khán đài nhiều người như vậy.”
“Nghê Nghê.” Anh cười nhẹ, “Không cần hoài nghi thị lực của phi công, được chứ?”
Vừa khéo, Nghê Ca hoài nghi chính là thị lực của anh.
Cô sợ cơ thể anh không chịu đựng nổi, vết thương cũ lại tái phát.
Cho nên cô không nói chuyện.
Dung Tự không nhìn thấy biểu cảm của cô. Một khi cô trầm mặc xuống, anh liền cảm thấy khó chịu.
Vì thế, trước khi cúp điện thoại, anh lại thấp giọng gọi:
“Nghê Nghê.”
“Ừm?”
Giọng nói cô gái nhỏ mềm yếu, cơ hồ trong đầu anh có thể tưởng tượng ra đỉnh đầu kia xoa được lông cừu nhỏ mềm mại.
Trong lòng anh một đại quân chuột chũi lại bắt đầu rục rịch.
“Anh thật sự có thể nhìn thấy.”
“….”
Liên tục cường điệu chuyện này làm gì chứ.
“Trên khán đài nhiều người như vậy.” Anh dừng một chút, quay đầu nhìn xem cái đuôi to đầy lông của mình – chỉ có thời điểm ở bên cạnh Nghê Ca, cái đuôi bình thường căn bản không hề tồn tại kia, mới có thể điên cuồng mà đong đưa lên, phe phẩy như cái cánh quạt.
Sau đó anh nghiêm túc, giọng trầm thấp, nói:
“Chỉ có em, chỉ có cơ thể em mới làm cho anh rung động.”
*** Câu nói này cũng không khiến cho Nghê Ca vui vẻ trở lại.
Cô vẫn có chút khó chịu.
Đèn đường vừa bật lên. Dung Tự lái xe trở lại trung tâm thành phố.
Đã thỏa thuận địa điểm trước, anh đang đi tới bắt cô gái nhỏ của anh.
Hôm nay cô mặc một một chiếc váy sợi màu vàng nhạt, mái tóc dài được tết thành hình xương cá lỏng lẻo, váy rơi vào trên ghế dài. Cả người nhìn yên tĩnh lại nhu thuận.
Cô ôm một chiếc túi ngồi dưới hàng cây, đang cầm điện thoại nhưng lại không nhìn màn hình. Giống như là đang đợi điện thoại, cũng giống như đang ngẩn người.
Trong lòng Dung Tự một mảnh mềm mại, cái đuôi đong đưa sắp bay lên.
“Rầm” một tiếng đóng cửa xe lại, anh bước qua với đôi chân dài, thấp giọng gọi:
“Nghê Nghê.”
Nghê Ca ngẩng đầu, vẫn chưa hoàn toàn kịp phản ứng, lại đột nhiên bị người nắm chặt cánh tay, lôi tới.
Cảnh sắc ban đêm tràn ngập, dư quang bên ngoài ánh sáng bị làm mờ thành một mảnh, hương thơm quen thuộc tràn ngập vào.
Thân thể Nghê Ca đột nhiên chợt nhẹ đi.
Hai chân cách mặt đất, bị anh dùng một loại tư thế ôm lên cao.
Anh ôm cô giống như báu vật, đem toàn bộ cơ thể cô vào ngực mình.
Anh thì thầm một lúc lâu, nửa ngày mới hài lòng thả cô xuống, thấp giọng nói:
“Em nhẹ đi.”
Nghê Ca chớp mắt mấy cái, bên tai đột nhhiên nóng lên.
Anh chậm rãi buông cô ra, ở bên tai cô, có ý vị riêng thì thầm:
“Chờ về nhà, anh muốn kiểm tra lại thật tốt một chút.”
Nghê Ca hơi giương mắt, ở khoảng cách gần quan sát anh.
Hai năm không gặp, Dung Tự không có thay đổi gì. Đường nét khuôn mặt vẫn cứng rắn, vai rộng chân dài, là loại ngoại hình mà con gái thời nay thích nhất.
Quanh thân tỏa ra loại khí cô độc lạnh lùng, một năm so với một năm lại lạnh lẽo hơn.
Nhưng khi anh cúi đầu cẩn thận ôm cô, đáy mắt tất cả đều rải rác một loại dịu dàng nho nhỏ.
Cô đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác tương tự như “thương tiếc”.
Vì thế tùy ý để anh nắm mình lên trên xe.
“Làm sao em lại sớm như vậy được trở về?” Dung Tự khởi động xe, “Muốn ăn ở bên ngoài, hay là trở về nhà ăn?”
Nghê Ca trực tiếp bỏ qua câu hỏi thứ nhất.
Cô suy tư một lúc, vẻ mặt khát khao:
“”Em muốn ăn lẩu dầu đỏ hoặc súp lê nhỏ tối nay, nếu không thể thì bánh thịt bò cũng được…. Buổi sáng ngày mai, tôi muốn ăn thịt tươi, súp và bánh dầu… Ngoài ra còn có bánh bao nhân tôm và sữa đậu nành.”
Dung Tự: “….”
Anh kỳ lạ: “Khó trách cân nặng của em lại nhẹ đi. Em ở Paris, một bữa ăn có phải cũng không đủ no?”
Nghê Ca: “….Không, em ở Paris ăn no lắm.”
Cô chột dạ sờ mũi.
Mỗi lần nhắc tới ăn, liền không nhịn được mà lạc đề.
Cô hoàn toàn không có cách nào khống chế.
Kết quả giây tiếp theo.
Vẻ mặt Dung Tự đột nhiên thay đổi, có chút u sầu, nghiêm túc thú nhận:
“Nghê Nghê, anh nhớ em rất nhiều.”
Nghê Ca hơi giật mình.
Vừa định đáp lại anh một câu, em cũng rất nhớ anh.
Chợt nghe anh phiền muộn nói —
“Mặc dù anh không biết, thời điểm em ở Paris, có thể ăn no bụng hay không?”
“….”
“Nhưng anh ở Bắc Kinh, mỗi ngày đều rất đói bụng.” Ánh mắt anh nhìn vào cô, cái đuôi to lắc lư, từng chữ từng chữ, tràn ngập ám chỉ nói, “Rất muốn bắt một cô gái đang du học trở về, hung tợn mà cho bản thân ăn mặn một chút.”
“….”
***
Hai người ở bên ngoài ăn xong cơm tối, cùng nhau trở về chỗ ở.
Hôm nay nhiệm vụ bay đã hoàn thành rất thành công. Dung Tự được nghỉ ngơi một đoạn thời gian ngắn. Từ lúc rời khỏi nơi đóng quân, trong lòng liền điên cuồng mà tính toán, cũng Nghê Ca chơi một chút gì đó.
Anh chuyển băng ghế ngồi ở trước cửa nhà tắm, không nhúc nhích.
Chỉ có cái đuôi to lắc tới lắc lui, giống như khoe khoang, mỗi một sợi lông đều đang vênh vang đắc ý, giống như muốn nói cho toàn thế giới, anh không phải là một người cô độc.
Tiếng nước trong phòng tắm dần dần ngừng lại.
Nghê Ca thay quần áo xong, một bên vừa lau tóc vừa đi ra, thấy Dung Tự đang ngồi trước cửa phòng tắm, lập tức liền bị dọa:
“Anh ngồi ở chỗ này làm gì?”
Dung Tự giống như con khỉ lông vàng, hỏi:
“Ngày mai em có bận không?”
“Cũng không bận lắm…” Nghê Ca suy nghĩ, “Buổi sáng đến nhà xuất bản một chuyến, sau đó thì không có việc gì.”
“Vậy em đem thời gian buổi chiều cùng buổi tối để trống đi.” Cừu ngốc vừa mới tắm rửa xong trắng nõn mềm mại, trên người còn mang theo hơi nóng.
Trong lòng một trăm con chuột đột nhiên mọc ra những sợi tua, cào cho lòng Dung Tự ngứa ngáy.
Anh xoa nắn tay cô, “Anh mang em đi ra ngoài chơi, nhé?”
“Ừm.” Trên người anh quá nóng, Nghê Ca sợ cô nam quả nữ sờ nhau lâu, liền súng bị cướp cò, nhanh chóng buông ra, “Anh nhanh đi tắm rửa đi.”
“Nghê Ngê.” Dung Tự không có lập tức rời đi, anh đứng lên, sờ đỉnh đầu lông xù của cô, “Không vui sao?”
Nghê Ca chớp mắt: “Không có.”
“Anh thật sự một chút chuyện gì cũng đều không có. Hai năm qua không có bị thương, vết thương cũ cũng không tái phát.” Anh nhẹ giọng thở dài, “Không tin, đợi lát nữa khi tắm, anh cởi quần áo cho em kiểm tra một chút.”
“….”
“Nếu còn lo lắng, em có thể chạm vào nó.”
“….”
Nghê Ca càng nghe càng sợ hãi, trên mặt anh trịnh trọng lại thành khẩn, sau lưng cái đuôi đong đưa sắp bay lên.
Cô nỗ lực, muốn đem tay mình trong tay anh rút ra:
“Em, em không nhìn đâu…”
Dung Tự không những không buông cô ra, ngược lại còn nắm chặt cổ tay cô, kéo một cái, không phí chút sức lực nào, liền đem cả người cô kéo qua.
Nghê Ca lảo đảo một cái, ngã vào trong lòng anh.
Quần áo mùa hè của anh rất mỏng, lỗ tai dán ở bên trên, có thể nghe được tiếng tim đập vô cùng rõ ràng.
Dung Tự hơi dừng lại một chút.
Giọng nói của anh có chút khàn khàn, đè thấp dừng ở bên tai cô, một bàn tay vén chiếc áo choàng tắm lên, không an phận chui vào:
“Em đã từng nghe qua một câu thành ngữ này chưa? Ý của nó đại khái là, mặc dù chúng ta không gặp nhau trong một thời gian, cũng vẫn cứ vô cùng quen thuộc lận nhau.”
“…Này.” Không biết là bị đụng tới chỗ nào, Nghê Ca giãy dụa.
“Một ngày không thấy như cách ba thu.” Dung Tự tất nhiên không chịu buông tha cho cô, anh cúi đầu ở trên khóe môi cô chạm vào, trên tay động tác lột áo một chút cũng không ngừng, “Ba thu không gặp, chỉ kém một ngày.”
“…” Nghê Ca không nhịn được, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Em chỉ nghe nói qua câu đầu.”
“Thật khéo, anh chỉ nghe qua câu sau.”
Trong phòng im ắng.
Nghê Ca tựa ở trên người anh, nhịp tim cô nhanh chóng đập nhanh hơn.
Thình thịch….
“Nếu như chúng ta hợp thể.”
Ngón tay Dung Tự dừng ở trên đai lưng cô, hơi ngừng, kéo sang một bên, thong thả mở ra.
Chậm rãi theo đó lộ ra làn da, giống như là mở một lễ vật đáng yêu:
“—nó liền hoàn chỉnh.”