Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 110: Hai người đàn ông tranh đấu

Tác giả: Ngạn Thiến
Chọn tập

Sáng sớm Hoàng Thiên Tứ liền ôm một bó hoa hồng to đi đến trước cửa nhà cô gõ cửa, nhưng mà đợi hồi lâu lại không thấy ai trả lời. Chẳng lẽ sớm như vậy cô đã đi học sao, lấy điện thoại di động ra gọi điện cho cô. “Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.”

Tắt máy, tại sao tự nhiên lại tắt máy? Mặt của anh đột nhiên trở nên khó coi, chẳng lẽ cô lại cùng người đàn ông kia ở chung một chỗ. Lửa giận thoáng cái bừng lên trong lòng, hung hăng đem hoa hồng ném xuống đất.

Bó hoa nháy mắt rơi rụng đầy đất.

Nhìn thấy những đóa hoa rơi rụng kia, anh đột nhiên tỉnh táo lại, không, anh không thể kích động như vậy. Cô đã đổng ý gả cho mình rồi, nói không chừng điện thoại của cô đúng lúc hết pin hoặc là trong lúc vô tình tắt điện thoại. Anh phải tin tưởng cô, nhưng mà anh phải làm thế nào mới có thể tin tưởng cô. Nhìn đồng hồ, đã đến thời gian đi làm, anh đành phải chờ hết giờ làm lại đến tìm cô.

Sở Thiên Lỗi vừa đi vào văn phòng liền đem chìa khóa nhà ném lên trên bàn của anh, hài hước nói: “Đã mua, cũng đã trang hoàng đầy đủ, lập tức có thể vào ở. Trong lòng vịnh, rất vắng ve, vô cùng thích hợp cho việc hẹn hò kín đáo.”

“Đừng nói khó nghe như vậy, cái gì mà hẹn hò kín đáo, tôi là quang minh chính đại hẹn hò.” Uông Hạo Thiên cầm lấy chìa khóa, nhịn không được khen: “Có điều, Thiên Lỗi, hiện tại tốc độ làm việc của cậu càng ngày càng nhanh.”

“Đây còn không phải là bị cậu ép. Cậu không biết lúc cậu ở Mỹ hai tháng, tôi bận đến mức thời gian ngủ cũng đều không có.” Sở Thiên Lỗi nhớ đến việc này liền đầy một bụng oán khí.

“Được rồi, đừng oán giận nữa, chờ qua đợt bận rộn này liền cho cậu nghỉ ngơi.” Uông Hạo Thiên cười nói, khó trách anh lại oán hận như vậy.

“Đây chính là cậu nói đó.” Sở Thiên Lỗi sợ anh sẽ đổi ý.

“Là tôi nói.” Uông Hạo Thiên liếc mắt nhìn anh một cái, tuy nhiên thời gian nghỉ là phải do anh quyết định.

“Cốc cốc cốc…” Cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, vẻ mặt Daisy mỉm cười đứng ở nơi đó, nho nhã lễ độ nói: “Em có thể vào không?”

Uông Hạo Thiên ngây ra một lúc, sao cô lại đến đây, nhìn cô nói: “Daisy, vào đi.”

“Daisy tiểu thư.” Sở Thiên Lỗi hướng cô gật đầu.

“Chào Sở tiên sinh.” Cô cũng lễ phép gật đầu, nhìn anh nói: “Hạo Thiên, em không có làm phiền anh chứ?”

“Đã làm phiền rồi, nói đi, có việc gì sao?” Uông Hạo Thiên nhìn cô, anh cố ý nói như vậy là muốn phá hỏng ấn tượng của chính mình ở trong lòng cô.

Daisy có chút xấu hổ, không nghĩ đến anh lại không để cho mình mặt mũi như thế: “Không có chuyện gì, em chỉ là muốn hỏi một chút, lần đầu tiên em đến Thượng Hải anh có thể dẫn em đi ra ngoài xem có được không?” Cô là muốn làm cho anh đi cùng mình, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm.

“Anh …” Vừa định nói không rảnh. Uông Hạo Thiên nhìn đến Sở Thiên Lỗi ở trước mặt, nháy mắt trong lòng nghĩ ra một chủ ý, ra vẻ khó xử nói: “Daisy, anh còn có chút việc, không bằng như vậy đi, để cho Thiên Lỗi đi cùng em nha. Anh ấy chính là người sinh ra và lớn lên ở Thượng Hải.”

“Việc này không hay lắm đâu.” Daisy cùng Sở Thiên Lỗi đồng thời nói.

Cô là muốn cùng anh ở chung một chỗ bồi dưỡng một chút cảm giác yêu đương, anh làm sao có thể để cho người khác làm thay.

Sở Thiên Lỗi càng buồn bực hơn, cô ấy chính là vị hôn thê của anh, anh không đi cùng sao lại giao cho mình, tính toán cái gì vậy. Huống chi anh hoàn toàn không có việc gì, nhưng mà cũng không thể vạch trần anh.

“Không có gì không tốt. Cứ như vậy đi, Thiên Lỗi, Daisy liền giao cho cậu. Nhất định phải cố gắng giúp cô ấy chơi vui nhé.” Uông Hạo Thiên cố ý dặn dò, trong ánh mắt ý đồ càng ngày càng rõ ràng.

“Vậy được rồi.” Sở Thiên Lỗi đành phải đáp ứng, dù sao cũng không thể phá hủy âm mưu của anh.

“Hạo Thiên, vậy em đi trước.” Daisy mặc dù có chút thất vọng, nhưng mà hiểu rằng công việc của anh quan trọng.

Đuổi đi bọn họ, Uông Hạo Thiên cầm chìa khóa trong tay tung lên sau khi tiếp được lại lấy điện thoại di động ra gọi điện cho cô.

“Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.”

Tắt máy? Cô đang làm cái gì vậy? Đi học sao hay là cố ý trốn tránh mình. Cô nghĩ rằng cô có thể trốn được bao lâu chứ, nếu cô không mở máy vậy đến lúc tan học anh sẽ đi đón cô.

Lái xe đến cổng trường chờ lại đột nhiên nhìn thấy Hoàng Thiên Tứ cầm hoa hồng trong tay đi đến, cũng đứng ở cổng, không cần nói cũng biết là đang đợi cô. Anh ta đúng thật là chưa từ bỏ ý định, cô vốn dĩ đang dao động không thể để cho anh ta ở giữa làm xáo trộn, mở cửa xe liền đi về phía Hoàng Thiên Tứ.

“Là anh?” Hoàng Thiên Tứ nhìn thấy anh liền ngây ra một lúc, sắc mặt cũng lập tức âm trầm xuống. Anh ta đến làm gì? Chờ Vi Vi sao?

“Là tôi, thật đúng lúc. Anh đến làm gì? Chẳng lẽ ngày đó anh nghe còn chưa hiểu sao, cô ấy là người phụ nữ của tôi.” Ánh mắt Uông Hạo Thiên âm trầm nhìn chằm chằm anh.

“Uông tiên sinh, tôi nghĩ anh đã nhầm. Vi Vi đã đem mọi chuyện của cô ấy cùng với anh nói cho tôi biết. Quan hệ của hai người giờ đã kết thúc, hiện tại cô ấy là của tôi.” Hoàng Thiên Tứ cũng âm trầm nhìn anh, hai người nhìn chằm chằm đối phương giống như kẻ thù.

Nghe được câu nói cuối cùng của anh đặc biệt chói tai, giọng nói của Uông Hạo Thiên biến lạnh, trào phúng nói: “Quan hệ về tiền là đã xong, nhưng mà quan hệ về thân thể là không thể chấm dứt. Chẳng lẽ đêm đó anh còn không thấy rõ ràng sao?”

Hoàng Thiên Tứ ngây người, anh ta biết, anh ta biết mình trốn ở chỗ đó, nghĩ đến đêm đó lửa giận trong lòng đột nhiên bùng lên.

“Hoàng tiên sinh, nếu anh còn chưa có xem đủ? Không sao, hôm nay tôi có thể tiếp tục diễn miễn phí cho anh xem đủ.” Khóe môi Uông Hạo Thiên nhếch lên một nụ cười tà ác.

“Anh thật vô sỉ.” Hoàng Thiên Tứ bị anh chọc giận, vung lên nắm tay liền đấm về phía anh. Món nợ đêm đó anh còn không có tính toán với anh ta đâu.

“Anh tốt nhất đừng động thủ, nếu không đừng trách tôi không khách sáo. Tôi không động đến anh là vì nể mặt Vi Vi, nếu không anh cho rằng anh còn có thể xuất hiện ở trước mặt của tôi sao.” Uông Hạo Thiên thoáng chốc đã bắt lấy nắm tay của anh hung hăng cảnh cáo.

“Uông Hạo Thiên, anh cho rằng anh có tiền thì giỏi lắm sao? Tôi nói cho anh biết, Vi Vi không yêu tiền.” Hoàng Thiên Tứ quát.

“Cô ấy không yêu tiền nhưng mà cô ấy cần tiền. Anh có sao? Anh có thể cho cô ấy không? Anh không thể nhưng tôi thì có thể, cho nên cô ấy mới trở thành người phụ nữ của tôi.” Uông Hạo Thiên nhìn chằm chằm anh.

“Cô ấy không phải người phụ nữ của anh, cô ấy chỉ là cùng anh làm một giao dịch thôi, hiện tại giao dịch đã kết thúc, các người không còn bất cứ quan hệ nào. Cô ấy vẫn còn là của tôi vì cô ấy yêu tôi.” Nắm tay Hoàng Thiên Tứ gắt gao nắm chặt, tức giận nhìn chằm chằm anh.

“Anh thích nói như thế nào thì tùy. Cô ấy yêu anh thì sao, nhưng mà thân thể cô ấy là của tôi.” Uông Hạo Thiên cố gắng đem hết mọi khả năng châm chọc anh.

“Anh …” Hoàng Thiên Tứ nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn anh, giận quá cười, nói: “Uông tiên sinh, tôi nghĩ anh còn không biết một việc, vậy bây giờ tôi đây nói cho anh biết. Tôi và Vi Vi sắp kết hôn, nói không chừng chúng tôi sẽ mời anh đến uống rượu mừng.”

“Kết hôn?” Uông Hạo Thiên ngây ra một lúc, ánh mắt lập tức trở nên âm trầm. Cô tắt máy chẳng lẽ là bởi vì muốn kết hôn cùng với anh ta sao.

Chọn tập
Bình luận