Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 27: Tự làm tự chịu

Tác giả: Ngạn Thiến
Chọn tập

Uông Hạo Thiên nhìn cô chằm chằm, dường như muốn nhìn một chút xem cô nói thật hay nói dối, có điều ánh mắt cô lại trong suốt vô cùng, đây hẳn là sự thật rồi, tức giận liền lập tức biến mất, xem ra là do anh lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, giọng điệu lãnh đạm nói: “Sau này, không cần làm thêm, tôi cung cấp học phí và phí sinh hoạt cho em .” Số tiền này đối với anh mà nói, chỉ như hạt cát trong sa mạc, không đáng kể.

“Không cần.” Cô không suy nghĩ liền từ chối, “Anh nghĩ muốn bố thí cho tôi sao? Tôi không cần, giao dịch của chúng ta chỉ có ba tháng, vả lại anh đã thanh toán trước tiền, tôi không cần anh cho tôi thêm tiền.” Vả lại cô càng không muốn dây dưa không rõ với anh.

“Cô nóng lòng muốn nhanh chóng cắt đứt quan hệ sao?” Lời từ chối của cô làm cho anh có chút bất mãn, cô càng muốn cắt đứt quan hệ thì anh càng không nghĩ sẽ buông tha cô nhanh như vậy.

“Tùy anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Tôi sẽ không vô duyên vô cớ lấy tiền của anh.” Thích Vi Vi không để ý tới lời nói của anh, cô có nguyên tắc của chính mình.

“Tùy tôi nghĩ như thế nào? Ít nhất trong ba tháng này, cô là của tôi, không phải sao?” Uông Hạo Thiên nhìn chằm chằm cô, khóe môi đột nhiên nở ra nụ cười, nghĩ đến điều này trong lòng chợt cảm thấy vui sướng.

“Hôm nay tôi còn không tiện.” Thích Vi Vi lập tức cảnh giác, anh ta không phải lại muốn……..

“Không tiện? Vậy thì chờ cho đến khi cô thuận tiện đi, cô không thể không tiện trong suốt ba tháng đâu.” Uông Hạo Thiên thờ ơ nói, anh hoàn toàn không phải là không muốn cô, mà là anh muốn chinh phục cô, trêu đùa cô.

Thích Vi Vi cắn môi nhìn anh, tuy rằng sẽ không phải ba tháng, nhưng bình thường cũng có trong một tuần, cứ tránh được lúc nào hay lúc ấy, sau đó từ từ suy nghĩ biện pháp.

“Vào trong, làm cơm tối.” Uông Hạo Thiên đột nhiên ra lệnh.

“Cái gì?” Thích Vi Vi ngây ra một lúc, “Anh còn chưa ăn cơm tối sao?”

“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Bảo cô làm cái gì thì cứ làm cái đó đi.” Uông Hạo Thiên không kiên nhẫn nói, rồi bước vào phòng.

Nổi điên cái gì chứ? Tuy rằng trong lòng không phục nhưng Thích Vi Vi vẫn đi theo anh vào trong, nhìn theo bóng dáng anh, chẳng lẽ anh ta bảo mình về trước sáu giờ chính là vì muốn mình làm cơm tối cho anh ta sao? Khóe môi đột nhiên lộ ra một nụ cười xấu xa, cơm tối phải không? Cô nhất định sẽ làm ‘thật ngon’, để cho anh cả đời khó quên………..

Nhìn những món ăn ngon đặt ở trong mâm, cô gật đầu vừa lòng, chính mình đã cố ý tăng thêm muối, thêm tiêu và ớt…….. Dù sao, thứ gì có thể cho vào được cô đều cho vào, cô muốn xem thử anh làm sao ăn được?

“Tiên sinh, cơm tối xong rồi, xin mời dùng.” Lúc này Uông Hạo Thiên đang xem tivi, cô mang mâm cơm ngon lành đến trước mặt anh, chờ xem phản ứng của anh.

Uông Hạo Thiên tắt tivi, trong lúc vô tình nhìn thấy trong mắt cô ẩn chứa nụ cười xấu xa, lại nhìn thấy bộ dáng hồi hộp của cô, nhíu mày nói: “Tốt lắm, cô ăn đi.”

“Tôi ăn?” Cô kinh ngạc nhìn anh, “Anh không phải kêu tôi làm cho anh ăn sao?” Trong lòng vang lên hồi chuông báo động, chẳng lẽ cô đoán sai rồi sao?

“Tôi có nói qua với cô, là kêu cô làm cho tôi ăn sao? Cô kinh ngạc như vậy làm gì? Hay là cô đã bỏ thứ gì không nên bỏ vào đó?” Uông Hạo Thiên nhìn cô, muốn diễn trò với anh, cô thật sự là múa rìu qua mắt thợ.

“Tôi không có đê tiện với anh như vậy, ăn thì ăn.” Cô thở phì phì cầm lấy chén, có chết cô cũng không thể thừa nhận mình đã bỏ đồ vật này nọ vào thức ăn, nhưng chỉ vừa ăn một ngụm, cô thiếu chút nữa đã phun ra hết, đây là mùi vị gì vậy? Chỉ mới ăn một ngụm mà miệng đã tê rần, có điều, cô không thể phun ra…………..

Uông Hạo Thiên cố nén cười khi nhìn thấy bộ dáng nuốt xuống khó khăn của cô, anh còn cố ý hỏi: “Mùi vị thế nào?”

“Mùi vị rất ngon.” Thích Vi Vi cố gắng nở ra nụ cười thật khó coi, trời ơi, có ai cứu tôi không? Cô bưng chén lên nói: “Tôi đến phòng bếp ăn.”

“Nếu như mùi vị rất ngon vậy tại sao cô lại trốn?” Uông Hạo Thiên nhìn thấy bộ dáng tự làm tự chịu của cô, cũng nhịn không được sắp cười ra tiếng.

Nhìn thấy khóe môi hơi cong cong sắp cười ra tiếng của anh, lúc này cô mới hiểu được, nhất định anh ta đã sớm biết những món ăn này có vấn đề, cho nên mới bảo mình ăn………….

Chọn tập
Bình luận
× sticky