Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 26: Nổi giận

Tác giả: Ngạn Thiến
Chọn tập

Phòng làm việc.

Mỗi một lần Sở Thiên Lỗi nhìn thấy văn kiện là một lần nói với anh: “Đại khái mọi chuyện chính là như vậy, cậu xem thế nào? Nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ thực hiện.”

“Những chuyện nhỏ nhặt này, cậu xem là được rồi, không cần hỏi tôi, tôi đi trước đây.” Uông Hạo Thiên lại không yên lòng liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là năm giờ, nên tan sở rồi, nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn phẫn nộ, tính cách không khuất phục của cô, anh lại càng muốn chinh phục cô.

“Hết giờ làm việc rồi sao?” Theo bản năng Sở Thiên Lỗi cũng nhìn đồng hồ “Còn chưa tới năm giờ đâu, tại sao tan sở sớm như vậy?” Đột nhiên cười thần bí, “Chẳng lẽ lại có bạn gái mới, nói đi, là người mẫu hay diễn viên truyền hình, điện ảnh? Hoặc là người tình bí ẩn nào?

“Chẳng lẽ, ngoại trừ phụ nữ ra tôi không còn việc gì có thể làm sao?” Uông Hạo Thiên liếc nhìn anh một cái, trực tiếp cầm lấy áo vest muốn rời khỏi, tuy rằng anh quả thật là vì phụ nữ, nhưng người phụ nữ này thật sự rất khác biệt.

“Ngoại trừ phụ nữ, tôi thật không biết còn có chuyện gì có thể làm cho Uông đại tổng tài nóng vội như vậy.” Sở Thiên Lỗi mở miệng trêu đùa.

“Cậu có phải rất nhàn rỗi hay không?” Uông Hạo Thiên nhìn anh, mặc dù biết anh hiểu rất rõ chính mình.

“Ok, tôi bề bộn nhiều việc, cậu muốn làm gì thì làm, tôi không có hứng thú muốn biết đâu.” Sở Thiên Lỗi lãnh đạm nhún vai, phụ nữ của anh ấy thật sự nhiều lắm, thay người như thay áo cũng không có gì lạ.

Uông Hạo Thiên lái xe nửa giờ đã trở về tới biệt thự, mở cửa ra, cô còn chưa có về, không hề gì, dù sao cũng còn chưa tới sáu giờ, cứ ngồi trên ghế sô pha xem báo trước đã……….

Nửa giờ trôi qua, cô vẫn chưa trở về.

Một giờ lại trôi qua, cô còn không có trở về, vẻ mặt anh đã muốn tối đen.

Lại một giờ nữa trôi qua, lúc này vẻ mặt anh đã muốn âm trầm dọa người……….

Sau khi tan ca ở cửa hàng tiện lợi, Thích Vi Vi chậm rãi đạp xe trên đường, cô không muốn trở về, không biết hôm nay anh ta có đến hay không? Tốt nhất là đừng tới, trong lòng buồn bực, cuối cùng cũng tới cửa biệt thự, nhìn thấy ánh đèn bên trong, tim của cô đập nhanh một chút, anh ta đã trở lại………….

Nhìn thấy kim đồng hồ đã chỉ đến chín giờ rưỡi, Uông Hạo Thiên lập tức đứng dậy bước ra ngoài cửa, cô ta cố ý, nhất định là cô ta cố ý đối đầu với mình, được, cô chờ đó.

Thích Vi Vi đứng ở ngoài cửa do dự một chút, cô vẫn là không nên đi vào, cứ rời khỏi đây trước, nhưng còn chưa kịp xoay người thì thấy anh đã mở cửa, từ trong nhà bước ra, bốn mắt nhìn nhau.

Nhìn thấy sắc mặt cực kỳ khó coi và lửa giận trong mắt của anh, cô nhịn không được rùng mình một cái, đột nhiên nhớ tới sáng nay anh đã để lại tờ giấy, bảo cô phải trở về nhà trước sáu giờ, bây giờ nhất định là gần mười giờ rồi, anh nhất định đang nổi điên lên, nhìn dáng vẻ của anh dường như muốn ăn tươi nuốt sống mình………..

“Cô hẳn là nên biết hậu quả của việc chọc giận tôi.” Uông Hạo Thiên gắt gao nhìn chằm chằm cô, giọng điệu vô cùng lạnh lùng, từng chữ từng chữ từ hàm răng nhả ra.

“Tôi………..” Thích Vi Vi biết lúc này anh đang bùng cháy lửa giận, hết sức nguy hiểm, cô không thể lấy bản thân và bạn bè của mình ra đùa giỡn, tất cả cứ để lại phía sau, không cần chọc giận anh ta, lùi một bước trời cao đất rộng, âm thầm hít thở, cúi đầu nói: “Thật xin lỗi, tôi biết anh bảo tôi phải trở về nhà trước sáu giờ, nhưng mà đêm nay tôi phải làm thêm, cho nên không có cách nào trở về sớm được.” Người đang đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, được, cô nhịn.

Làm thêm? Uông Hạo Thiên ngẩn người một chút vì thái độ của cô, vốn tưởng cô sẽ cùng mình đối chọi gay gắt, hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ giải thích, nhíu mày một chút, biểu hiện này không phải là cô lấy lui làm tiến đó chứ? Có điều, lời giải thích của cô, làm cho cơn tức giận của anh giảm đi đôi chút, hừ lạnh một tiếng: “Làm thêm? Không phải cho cô một trăm năm mươi vạn sao? Tại sao còn cần phải đi làm thêm?”

“Chỉ có năm mươi vạn, bỏ ra mười vạn để thuê căn biệt thự này, còn lại một ít tiền, tôi còn phải trả nợ, số còn lại thì để dành chữa bệnh cho mẹ, vì để duy trì cuộc sống và có tiền đóng học phí nên tôi vẫn phải đi làm thêm.” Thích Vi Vi nhìn anh, nói thêm.

Chọn tập
Bình luận
× sticky