Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 320: Chuyện cũ khó quên: Cái chết!

Tác giả: Minh Châu Hoàn
Chọn tập

Hoan Nhan nghe vậy, nhìn cô ta một cái, mới chậm rãi nói: “Tôi không dám nhận, chỉ có bạn khi gặp lại đã có vị trí như hiện nay, thực làm cho người khác phải kính nể.”
“Ôi trời ơi, đừng nói như vậy, nếu tôi biết trước công việc vất vả thế này, khó thế này, tôi tìm ngay một người đàn ông nào đó mà gả cho anh ta, không giống như bây giờ, đã xấp xỉ ba mươi tuổi rồi, chuyện lớn cả đời cũng chưa sắp xếp được.”
Lâm Thiến cởi chiếc áo khoác ngoài treo lên giá áo, đi thẳng đến chỗ Hoan Nhan và Văn Tĩnh ngồi xuống bên cạnh, mặt nở nụ cười quen thuộc nói sâu xa .
Văn Tĩnh vẻ mặt đầy kinh ngạc, cô thoáng liếc mắt sang Lâm Thiến, nửa cười nửa không mở miệng nói: ” Lâm đại thư ký, cô gọi điện nói chúng tôi tụ họp, sao bản thân lại đến muộn như thế?”
” Ồ, tôi có chút việc nên phải nán lại giải quyết cho xong, thật xấu hổ để mọi người phải đợi lâu, nếu không còn ai nữa bây giờ chúng ta bắt đầu khai tiệc thôi chứ nhỉ?” Lâm Thiến cười mềm mỏng, giọng nói không chút mảy may tức giận, ngược lại có vẻ bình dị, gần gũi làm cho người ta phải ngạc nhiên.
“Tôi không thể uống rượu, Nhan nhi tửu lượng cũng không tốt, đành để Kaka tiếp rượu cùng mọi người vậy.” Văn Tĩnh cúi đầu cười, tay kéo Hoan Nhan đứng dậy đi đến bên cạnh bàn rượu
“Cậu làm sao lại không thể uống rượu? Tửu lượng của cậu rất tốt mà?” Lâm Thiến cũng đứng lên đi theo, thậm chí trong giọng nói còn có vẻ quan tâm.
“À, Tĩnh nhi đang có bầu.” Hoan Nhan cười nói, cô ngồi xuống, rót hai ly rượu, một chén đưa cho Lâm Thiến, còn mình cầm chén kia .
“Lâm Thiến, cho dù năm đó chúng ta đã từng có những chuyện không hay, bây giờ tôi chỉ hy vọng chúng ta có thể bình tâm hoà khí cùng nhau uống một ly rượu này, sau đó rũ bỏ toàn bộ những ân oán xưa cũ có được không?”
Lâm Thiến nhìn lại Hứa Hoan Nhan, dáng người cô vẫn xinh xắn, lanh lợi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, dường như thời gian không để lại dấu vết nào trên người của cô. Lâm Thiến trong lòng cảm thấy không nói lên lời, cô ta mang trong lòng bao nhiêu hận thù, toan tính trở lại đây, xóa bỏ? Làm sao có thể…
Sáu năm trước, cô ta phải nằm viện ba tháng trời, toàn bộ hạ thân vô cùng thê thảm, vết thương không biết bị nhiễm trùng bao nhiêu lần, phải khâu lại bao nhiêu mũi. Cho dù là sáu năm trôi qua, cô ta cũng không dám liếc nhìn một lần nơi tư mật nhất của người phụ nữ. Bây giờ nơi ấy vẫn còn vết sẹo vẫn còn lờ mờ, như một lần, một lần nhắc nhở cô ta đừng bao giờ quên đi nỗi khuất nhục và mối hận thù thật sâu thật sâu kia.
Ánh mắt lóe sáng đầy căm
đó, bản thân Lâm Thiến không biết phải dùng hết bao nhiêu khí lực mới làm cho dịu xuống, cô ta cười nhàn nhạt, nâng chén rượu chạm nhẹ vào chén của Hoan Nhan: “Được, theo lời cậu, cũng đúng là lời tôi muốn nói, cho dù năm đó chúng ta đã từng xảy ra chuyện gì, nhiều năm trôi qua rồi, cũng nên quên từ lâu, đó cũng là nguyên nhân mà tôi hẹn mọi người tới đây.”
Lâm Thiến uống một hơi cạn sạch, đặt chén rượu xuống, nhìn sang bên cạnh có phần kinh ngạc, Văn Tĩnh vẫn trầm mặc vân vê mép tờ thực đơn. “Văn Tĩnh học tỷ. Kaka. Hai người và Hoan Nhan luôn là bạn tốt nhất của nhau, tôi cho đến tận bây giờ vẫn cực kỳ hâm mộ tình bạn của ba người. Lâm Thiến tôi hiện tại xem như thành công, nhưng bên cạnh tôi ngay cả một người bạn thân như vậy cũng không có…”
Đôi mắt cô ta dần dần đỏ, giọng nói cũng hạ xuống: “Người khác đều nhìn tôi bây giờ thật vẻ vang, nhưng có ai biết sáu năm qua, tôi đã trả giá bao nhiêu, rốt cuộc tôi cũng đã nhận ra: đàn ông ư, tiền ư, quyền ư, cũng chẳng là cái gì, chỉ muốn có bạn bè thân để thổ lộ tâm tình mới là hạnh phúc.”
“Lâm Thiến, cô nói thật saoi… Bằng lòng làm theo điều Nhan nhi đã nói?” Văn Tĩnh nghiêng mặt nhìn thần sắc Lâm Thiến, nhưng không ngờ cô ta chỉ cười cười, đưa tay lau đi nước mắt: “Đương nhiên, tôi trước kia khi tuổi còn nhỏ, tôi cũng biết mình đã làm nhiều chuyện có lỗi.”
“Được, được, không nói, không nói tới những chuyện làm mất hứng này nữa, bây giờ chúng ta cùng nếm thử các món ăn xem thế nào?”
Lâm Thiến sốt sắng khai tiệc, mời mọc mọi người ăn uống. Hoan Nhan quay đầu lại vừa lúc gặp ánh mắt Văn Tĩnh nhìn sang, hai người đều thở dài một hơi nhẹ nhõm. Rốt cuộc cảm thấy đói bụng, hai người tâm trạng thoải mái cùng nhau ăn cơm. Cuối cùng không biết là do Lâm Thiến uống nhiều quá hay là làm sao, cứ ôm Hoan Nhan xưng anh gọi em, còn tuyên bố, ai dám bắt nạt Hoan Nhan chính là gây khó dễ với Lâm Thiến… Sáu năm, thiếu gia nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn, có người sáu năm đi qua, vẫn là giống như trước đây, vốn tham lam vẫn là tham lam, vốn thiện lương vẫn là thiện lương, nhưng lại có những người sáu năm trước cùng sáu năm sau nhưng lại như là hai người khác nhau.
Thiện có thể biến thành ác, như vậy ác vì sao không thể biến thành thiện?
Hoan Nhan cũng uống say, cùng Lâm Thiến khoác tay nhau đi nghiêng ngả lảo đảo. Sau khi tan buổi tiệc, bốn người liền kéo nhau tới một quán bar, đến cả Văn Tĩnh cũng bị lôi cuốn theo, uống hết một chai rượu đỏ.
“Ngẫm lại khi đó, tôi có bao nhiêu tùy tiện, hai mươi tuổi, trong trường học có bao nhiêu nam sinh theo đuổi tôi, tôi đều thấy chướng mắt.”
“Đúng vậy a, nam sinh theo đuổi bạn thì bạn không cần, lại cứ một mực nhìn trúng bạn trai của tôi… bạn giải thích xem, cái tên Tống Gia Minh có chỗ nào tốt? Thế mà còn cùng tôi ganh đua đến đầu rơi máu chảy!”
Hoan Nhan uống rượu, cũng hùa theo Lâm Thiến nói những lời say ngốc nghếch.
Lâm Thiến không suy nghĩ, cũng cười theo, “Cậu nói tới Tống Gia Minh? Tôi sau này cũng đã không còn thích bạn trai của cậu nữa mà? Kết quả người ta một chút cũng không để ý tới tôi…”
“Bạn nha, người đẹp như minh tinh màn bạc ấy, bao nhiêu đàn ông quyết một lòng theo đuổi bạn như vậy, nhưng bạn một cái nhìn cũng không thèm để ý đến họ…”
“Kỳ thật là, khi đó tôi căn bản cũng không thích Tống Gia Minh, nhưng nghe nói cái tên Tống Gia Minh gia thế tướng mạo cũng không tồi, tôi mới đi quyến rũ hắn… Hoan Nhan à, cậu phải cám ơn tôi, bằng không làm sao cậu có thể biết cái tên Tống Gia Minh không đáng tin như vậy?”
“Đúng vậy a, tôi cũng muốn cám ơn bạn, nếu không chia tay Tống Gia Minh, tôi cũng sẽ không biết A Hạo, bây giờ ngay cả con gái xinh đẹp cũng đã có… Tôi thấy thực thỏa mãn, bạn biết không?”
Hoan Nhan khoác tay Văn Tĩnh tựa vào đó, nhắm mắt lại, vừa nói vừa cười khúc khích…
“Cậu là người hạnh phúc, nhìn lại bản thân, tôi ngần ấy năm trời ngoài công việc giao công văn cho cấp trên có đạt một chút thành tích, đâu còn có cái gì khác? Tôi thật sự hâm mộ cậu đấy, Hứa Hoan Nhan.”
Kaka đột nhiên ngẩng đầu ánh mắt uống rượu hơi ửng đỏ, liếc nhìn Văn Tĩnh một cái: “Tĩnh nhi! Nhan nhi say, cậu mang cô ấy ra toilet đi.”
Văn Tĩnh cúi đầu nhìn sang Hoan Nhan như tỉnh ngộ, lập tức liền kéo cô đứng lên: “Nhan nhi, đi, chúng ta đi rửa mặt nào, nhìn xem cậu say chẳng ra bộ dạng gì nữa…”
Hai người đi xa, Kaka mới châm điếu thuốc phun, một chuỗi vòng khói nhìn thẳng vào mặt Lâm Thiến: “Lâm Thiến, chúng ta nói trắng ra đi, đến tột cùng cô muốn làm cái gì.”

Chọn tập
Bình luận