Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 220: Cô mất tích

Tác giả: Minh Châu Hoàn
Chọn tập

Nhưng không ngờ phụ nữ kia dứt khoát một cái đánh vào trên tay anh, tiếp đó là một cước đá vào đầu gối Thân Tống Hạo!
Mũi giày cao gót của cô vừa nhọn lại vừa cứng, xương đùi của anh bị cô đá đau lợi hại, Thân Tống Hạo cũng không có né tránh, cứng rắn chịu một cú, Văn Tĩnh muốn động thủ lần nữa, nhưng bị Kỳ Chấn sống chết ôm lấy.
“Thân Tống Hạo, Nhan nhi mất tích, số điện thoại di động cũng đổi, nhà trọ của Quý gia người đi nhà trống, tôi không tìm được cô ấy, liên lạc không được với cô ấy, anh cũng không biết đúng không! Nhan nhi hiện tại có khi đã chết ở nơi nào, nói vậy anh cũng chỉ muốn sống vui vẻ, tiêu dao với người phụ nữ kia, căn bản là không quan tâm đúng không?”
Văn Tĩnh đã tỉnh táo lại, nhanh chóng gạt đi nước mắt, lạnh lùng ném ra mấy câu nói, liền xoay người không thèm quay đầu lại đi ra khỏi phòng làm việc!
Một tay mở cửa phòng làm việc ra, mấy người ở ngoài nghe trộm thoáng chốc này sửng sờ, Văn Tĩnh hít sâu một hơi, chỉ nhắm nhắm mũi hét ầm lên: “Cút ——”
“Thân Tống Hạo, tôi bất kể anh có còn quan tâm tới Nhan nhi hay không, tóm lại, Văn Tĩnh tôi tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn cô ấy nuốt xuống mối hận này, chờ tôi tìm được Nhan nhi, chúng ta cùng nhau tính sổ lần nữa!”
Cô nhấc chân đi ra khỏi cửa, cũng không quay đầu lại lớn tiếng kêu la: “Kỳ Chấn, anh còn đứng đó làm gì? Có phải anh cũng muốn học người đàn ông đó làm một Trần Thế Mỹ, vứt bỏ vợ của mình đi ra ngoài lêu lổng?”
Bước chân Kỳ Chấn cũng không động, nhìn Trần Nhị một cái, lại liếc nhìn Thân Tống Hạo đang trầm mặc, trong lòng vẫn còn có chút cảm thấy bất bình, bọn họ là anh em tốt của có mài hết miệng lưỡi, cũng không bằng người phụ nữ kia ở trước mặt anh ta rơi một giọt nước mắt.
“A Hạo, tớ thật sự hi vọng cậu tốt nhất suy nghĩ một chút, tại sao tớ và Trần Nhị đều không thích Tô Lai, tại sao chúng ta đều không ủng hộ cậu và chị dâu ly hôn, mấy người chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ai cũng không hy vọng tương lai cậu cả đời hối hận, tiếc nuối, A Hạo. . . . . .”
Kỳ Chấn nói tình ý sâu xa, Thân Tống Hạo cũng cau chặt lông mày khoát tay áo: “Kỳ Chấn. . . . . . Tớ đã lựa chọn Tô Lai, còn có thể thế nào? Các cậu đừng nói nữa ahhh… Để cho tớ yên tĩnh một chút. . . . . .”
Kỳ Chấn tức giận lắc đầu, sửng sốt trong chốc lát, anh mới không nóng không lạnh buông ra một câu nói: “A Hạo, tính khí của Văn Tĩnh cậu cũng biết rồi, mấy ngày nay tớ sợ là không thể đi làm, có chuyện gì thì để cho Trần Nhị làm đi, tớ đi đây!”
Kỳ Chấn nói xong, xoay người liền chạy ra ngoài đuổi theo Văn Tĩnh.
“A Hạo, tớ biết bây giờ bọn tớ có nói gì thì cậu nghe cũng không lọt, như thì cũng không cần nói nhiều nữa, làm anh em, tớ chỉ hy vọng chính cậu không thẹn với lương tâm, về sau cũng đừng lưu luyến hay tiếc nuối cái gì là được, ông cụ nhà tớ bắt tớ đi Úc học tiếp, tớ một mực phản đối, nhưng không có hiệu quả, ngày mai sẽ lên đường, A Hạo, cậu hãy tự bảo trọng.”
Trần Nhị thở dài, vỗ vỗ vai anh, cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng làm việc khổng lồ.
Vốn dĩ không khí huyên đột nhiên yên tĩnh lại, Thân Tống Hạo nhìn gian phòng trống trải, chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ treo tường tích tắc vang lên, đột nhiên anh cảm thấy có chút cảm giác trống trải không nói được ra lời, mất mác.
Cùng với Kỳ Chấn, anh cũng biết Trần Nhị chừng hai mươi năm, bọn họ luôn luôn thân mật không chút khoảng cách, bất kể lúc trước anh cùng ai ở chung một chỗ, chơi đùa bao nhiêu phụ nữ, căn bản bọn họ cũng không nói cái gì, nhưng bây giờ, chỉ vì một người bình thường như Hứa Hoan Nhan, bọn họ đều đang trách anh, sau đó mỗi một người đều rời đi anh sao?
Kỳ Chấn là bởi vì Văn Tĩnh, còn có thể nói xuôi được, nhưng còn Trần Nhị thì sao?
Anh đột nhiên cảm thấy có chút phiền não, trong lòng luôn cảm thấy bất an lo lắng, dứt khoát với tay lấy t áo khoác rồi lao ra cửa, lên xe, không có mục đích lung tung đi về phía trước, cho đến khi xe dừng trước cửa khu nhà trọ mà Quý gia mới chuyển tới, Thân Tống Hạo mới đột nhiên phát hiện, anh sợ hãi, nguyên nhân mọi sự phiền não, đều là bởi vì mấy câu nói của Văn Tĩnh, cô mất tích, còn người của Quý gia cũng không thấy.
Anh xuống xe, đi tới trước cửa nhà trọ của Quý gia, thấy cửa bên ngoài khóa chặt, chợt đứng trước cửa sửng sờ .
Cô lặng yên mang theo một nhà Quý Duy An biến mất ở trong thành phố này, một câu tạm biệt cũng không có, cũng không lưu luyến chút gì.
Thân Tống Hạo vòng qua cửa chính đi tới phía trước cửa sổ, xuyên qua rèm cửa sổ nhìn vào, đồ đạc trong phòng được phủ một lớp vải để chống bụi, tựa như nơi này đã bỏ trống từ rất lâu rồi . . . . Anh duy trì tư thế khom người cố gắng nhìn vào bên trong, thật lâu.
Cho đến khi đứng lên, anh mới phát hiện toàn thân mình cứng ngắc. Người vợ trước của anh vợ trước, cứ mấy ngày ngắn ngủi như vậy, thậm chí có khả năng biến mất không lưu lại một chút tin tức.
Anh xoay người lên xe, chạy thẳng tới viện điều dưỡng, nếu cô đi, nhất định sẽ không để một mình ba cô ở lại, có lẽ, anh có thể từ đó đào ra một chút đầu mối.
Nhưng thật đáng chết, anh tìm kiếm tin tức của cô để làm cái gì?
Anh bực mình vỗ tay lái, cuối cùng anh vẫn xuống xe, sắc mặt âm trầm đi vào viện điều dưỡng.
Nửa giờ sau ra ngoài, anh bấm một số điện thoại: “Lập tức tra cho tôi địa chỉ của Quý Duy An tại Newyork!”
Thân Tống Hạo cất điện thoại đi, thậm chí cảm thấy mình có chút may mắn, trước lúc đi ba cô vẫn chào hỏi với những nhân viên của viện, nói con rể và con gái của ông sắp xếp cho ông nước ngoài nghỉ ngơi.
Con rể, xem ra Hứa Hoan Nhan vẫn luôn gạt người nhà của cô, chuyện anh cùng cô ly hôn sao?

Chọn tập
Bình luận