Vừa tiếp xúc với thân thể nóng bỏng của cô, trong cổ họng của anh không tự chủ liền thoải mái rên. Ngân một tiếng, nhịn không được liền cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ sưng đỏ của cô. . . . . .
An Gia Khải ở trong phòng mơ mơ màng màng mở to mắt, đưa tay ra sờ soạn tìm Thiên Tình, bên cạnh là một khoảng trống không, anh bĩu môi một cái, cô nhóc kia, nhất định núp ở trong phòng tắm khóc thôi. . . . . .
Từ trên giường ngồi dậy, ngủ lâu như thế, tinh thần hình như cũng khôi phục rất nhiều, tiểu yêu tinh kia lăn qua lộn lại với anh cả đêm quả thực sảng khoái.
Đi tới bên ngoài phòng tắm, nhưng bên trong vẫn im lặng không một tiếng động, An Gia Khải không khỏi cau mày, nhẹ nhàng gõ cửa: “Thiên Tình?”
Bên tai vẫn yên tĩnh, ngay cả một chút âm thanh cũng không có, An Gia Khải cảm thấy hoảng hốt, định mở cửa, lại phát hiện phòng tắm hoàn toàn không có khóa lại, anh đẩy cửa đi vào, trong phòng tắm trống rỗng, không có bất kỳ ai. . . . . .
Trong lòng An Gia Khải thoáng cái như rớt xuống đáy cốc, anh xoay người ra khỏi phòng ngủ, thật nhanh mở một cánh cửa phòng khác, vẫn như cũ không thấy bóng dáng của Thiên Tình.
Anh cảm thấy được tay chân bắt đầu phát run, trong đầu ầm ầm một mảnh, hai chân mềm nhũn đứng không vững, lảo đảo ngã ngồi xuống giường, tay hướng bên cạnh khẽ chống xuống, lại chạm vào một mảnh cứng rắn lạnh lẽo!
Tim anh lập tức co rút lại, An Gia Khải bỗng nhiên ước sao, hiện tại nếu mình không thấy gì thì thật tốt.
Anh không muốn nhìn thấy vật kia là cái gì, nhưng trong lòng đã có đáp án rõ ràng, đó là ngọc bội anh đưa cho Thiên Tình, nói là tín vật của nhà họ An tặng cho con dâu .
Cô không cần.
An Gia Khải hoảng hốt hồi lâu, lòng bàn tay đột nhiên gắt gao siết thật chặt khối ngọc bội trong tay.
Hình như đến bây giờ anh mới hơi hiểu, cô không thích anh, cho dù đã lên giường, anh lấy đi lần đầu tiên của cô, cô vẫn không thích anh.
Trong lòng cô vĩnh viễn chỉ chứa một người đàn ông tên Mộ Cẩn Hiên, trong mắt của cô anh chỉ là một chuyện cười.
Nghĩ tới đây anh chợt hiểu, thì ra mấy ngày nay khuôn mặt cô lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, ân cần làm bạn, tất cả đều chỉ vì hiện tại không chào mà đi.
Thân Thiên Tình, Thân Thiên Tình, trên đời này sao lại có phụ nữ nhẫn tâm như cô vậy? Trên đời này sao lại có phụ nữ vô tình như cô vậy?
Anh nhìn thấu cô rồi, anh chưa từng hận người phụ nữ nào giống như bây giờ.
Anh ngồi rất lâu, tỉnh táo lại, rồi lại cười lạnh.
Anh có tư cách gì hận cô? Thân Thiên Tình cũng không có đùa bỡn anh, cũng không lừa gạt tình cảm của anh, cô đã sớm cự tuyệt khi anh tỏ tình, cô cũng không đồng ý lời cầu hôn của anh, cũng không nói qua làm bạn gái của anh, thế nên, bây giờ cô bỏ đi, thì có quan hệ gì đến anh đâu? Hiện tại nếu như cô có bạn trai khác, anh cũng không có tư cách đi ngăn trở. . . . . .
An Gia Khải lăn qua lộn lại suy nghĩ, trong đầu chỉ nghĩ đến cô, anh nghĩ đến tâm cũng đau đớn, vẫn không hiểu, tại sao cô không thích anh dù là một chút xíu.
Dây dưa với nhau cả một đêm, lại lặng yên bỏ đi không một tiếng động, thật ác độc, Thân Thiên Tình em thật ác độc!
Thiên Tình vừa xuống máy bay, liền thấy bóng dáng ba mẹ đang nhìn quanh, quả là một cặp đẹp đôi, đứng trong đám đông vẫn dễ khiến cho người thấy hâm mộ, Thiên Tình chợt cảm thấy lỗ mũi đau xót, nước mắt lập tức liền rớt xuống: “Mẹ. . . . . .”
Cô khàn khàn không tiếng động kêu một tiếng, thả đồ đạc trong tay rơi xuống đất, vọt tới bên người của Hoan Nhan.
“Noãn Noãn. . . . . . Bảo bối của mẹ!” Hoan Nhan thấy một cô gái chạy tới đây, trên mặt đầy nước mắt, cô nhóc này, là đứa con mà cô thương nhất, cũng là đứa con mà cô không yên lòng nhất, lâu như vậy không thấy, trái tim quả thật khó chịu giống như bị khoét. . . . . .
“Mẹ, con đã trở về, sau này con sẽ không đi nữa, không bao giờ rời xa ba mẹ, mẹ. . . . . . Mẹ đừng đuổi con đi, con muốn ở bên cạnh mẹ cả đời, mẹ. . . . . .”
Thiên Tình oa oa khóc, gắt gao ôm chặt lấy Hoan Nhan không buông, Thân Tống Hạo nhìn con gái khóc mịt mờ, vốn dĩ cố nhịn, kết quả hốc mắt cũng đau xót, quay mặt qua rơi lệ.
Đứa con gái này, từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, lớn lên lại cố ý một mình đi tìm thanh mai trúc mã của mình, một năm cũng không gặp mặt được mấy lần, bây giờ nhìn cô khóc sướt mướt như thế, trong lòng đã sớm đau xót không chịu nổi, hận không thể mang cái gì tốt nhất thế giới đưa đến cho con gái.
“Noãn Noãn, đừng khóc nữa, trở lại là tốt rồi, chúng ta mau về nhà, em trai và em gái đều ở nhà chờ con đấy. . . . . .”
“Con gái, đừng khóc nữa, sau này ba lo cho con, ai dám khi dễ con dù là một chút, ba sẽ đánh người đó, con gái của ba là cô gái tốt nhất thiên hạ, người nọ là có mắt không tròng. . . . . .”
Thân Tống Hạo sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của con gái đau lòng khuyên giải an ủi, lời vừa ra khỏi miệng, lại bị Hoan Nhan trừng trở về: “Còn nói, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì!”( ý như là càng nói thì con càng thương tâm hơn.)
Miệng Thiên Tình lại mếu máo muốn khóc nữa, Thân Tống Hạo cuống quít tìm mọi cách an ủi, Hoan Nhan thì ôm dỗ cả buổi, mới xem như khiến cô tạm ngưng khóc.
Vừa về đến nhà, tên nhóc xấu xa Thân Dật Tuyên kia liền ra đón, cậu vốn vui vẻ mong đợi Thiên Tình trở lại, nhưng vừa thấy Thiên Tình lại không nhịn được chế nhạo cô và cùng cô đấu võ mồm: “Ôi chao, sao lại khóc thành ra như vậy rồi, bao nhiêu người, em còn tưởng rằng chị mới ba tuổi chứ!”
“Thân Dật Tuyên!” Cặp mắt Thiên Tình sưng đỏ bổ nhào tới muốn đánh cậu, nhưng Hoan Nhan đã tát nhẹ Thân Dật Tuyên một cái trước: “Đứa nhỏ này, trong miệng không nói câu nào nghe lọt tai, còn không mau xin lỗi chị!”
Lúc này Thân Dật Tuyên mới từ từ đi lại, ân cần kéo Thiên Tình đang tức giận: “Chị, chị đừng giận em nha, lúc nào em cũng mong đợi chị mau quay về nhà, lẽ ra chị nên sớm rời khỏi cái tên đàn ông xấu xa đó, chị của em tốt như vậy, trên thế giới này không có người thứ hai tốt được như thế, hoàn toàn không có người xứng với. . . . . . Ách, nếu có người được giống như ba vậy, đoán chừng còn có thể thích hợp. . . . . .”
“Mẹ. . . . . . Mẹ không quản tên nhóc Thân Dật Tuyên kia!” Thiên Tình tức giận rơi nước mắt, mọi người đều biết chuyện tình cảm của cô bị Mộ Cẩn Hiên bỏ mặc mới nhếch nhác quay trở về. . . . . .
“Chị.” Giọng nói ôn nhu của Thân Thiên Ái chợt vang lên, Thiên Tình vừa quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng em gái trên mặt đầy vui mừng.
“Chị, em nhớ chị muốn chết, anh Dật Tuyên cũng rất nhớ chị, miệng anh ấy xấu vậy thôi, chứ khi chị không có ở nhà, mỗi ngày anh Dật Tuyên đều nhắc tới chị thật nhiều lần, lo lắng chị ở bên kia không được tốt, lo lắng chị bị người ta ức hiếp, chị, chị đừng giận anh nữa, chúng ta mau vào đi thôi, anh ấy còn cố ý tự mình làm điểm tâm mà chị thích ăn đấy, là anh ấy theo chân cậu nhỏ học đấy.” Thiên Ái ôm cánh tay chị mình không ngừng làm nũng, một hồi này khiến Thiên Tình một chút tức giận cũng không phát tác được, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Thân Dật Tuyên nghe Thiên Ái nói như vậy, chỉ lúng túng gãi đầu: “Ai mà mỗi ngày nhắc tới chị ấy…, Thiên Ái em nghe lầm rồi!”
“Anh trai, anh cũng đừng giả vờ…, chị quay trở lại, anh cũng vui mừng, không cần trêu chọc chị tức giận, được không?” Thiên Ái như cũ dịu dàng khuyên Thân Dật Tuyên.
Thân Dật Tuyên cứng cổ rên một tiếng, đúng là vẫn còn tánh tình trẻ con không nhẫn nại được lập tức ôm Thiên Tình: “Chị, chị trở lại rồi đừng đi nữa nha. . . . . . Chị không ở nhà, không có người để gây gổ, em nhàm chán muốn chết. . . . . .”
Thiên Tình nhịn không được mắt tuy còn ngấn lệ lập tức xì bật cười, cô đưa tay cốc lên đầu Thân Dật Tuyên một cái: “Thấy ghét, em thật là đứa nhỏ thích quậy phá!”
“Chị, chúng ta mau vào thôi. . . . . .” Thân Dật Tuyên cao hứng mặt mày hớn hở, lôi kéo Thiên Tình chạy vào trong phòng, Hoan Nhan và Thân Tống Hạo nhìn dáng vẻ bọn trẻ thân thiết sâu đậm, không khỏi nhìn nhau cười một tiếng, cảm thấy trong lòng thật vui vẻ, ngọt ngào như mật.
Người một nhà vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên, Thân Dật Tuyên liền kéo Thiên Tình và Thiên Ái trở về phòng, ba người nằm trên sàn nhà, nói chuyện không dứt .
“Chị, sao chị nghĩ thông suốt mà quay về nhà?” Thân Dật Tuyên đúng là vẫn không nhịn được, đôi mắt tròn xoe lanh lợi mở to quét tới quét lui trên mặt Thiên Tình, không kịp chờ đợi hỏi. . . . . .
“Anh, anh còn hỏi. . . . . .” Thiên Ái trừng mắt nhìn cậu, quả nhiên sắc mặt Thiên Tình liền sa sầm.
“Chị. . . . . .” Thân Dật Tuyên cắn môi dưới, hơi lo lắng nhìn cô: “Chị, em nói thật, chị sớm nên trở lại, anh Dật Lan cũng nghĩ như vậy, Thiên Ái cũng vậy, ba mẹ cũng vậy!”
“Tại sao?”
Thiên Tình hồ nghi mở miệng: “Tại sao mọi người đều không ủng hộ chị ở chung một chỗ với anh cẩn Hiên?”
“Chị, nếu em không từ mà biệt, vậy em hỏi chị, ba có thể bỏ mẹ im lặng ra đi không một lời từ giã, suốt mười lăm năm không có tin tức, sau đó lại còn có một vị hôn thê không?”