Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lễ Tình Nhân Đẫm Máu

Chương 8: Phụ nữ độc thân

Tác giả: Đào Đào Nhất Luân

Ngưng dòng suy nghĩ, Thư Tầm nhìn Hồ Hiệu, “Nhất định phải nhanh chóng bắt được tên hung thủ này, tâm lý của hắn đã trở nên biến thái, nhân cách phản xã hội sẽ khiến hắn lấy đó là niềm vui. Gần đây hắn ta nhất định gặp phải một chuyện gì đó, ví dụ như bị phụ nữ độc thân sỉ nhục, mỉa mai, đùa giỡn hoặc vứt bỏ, hắn ta lại không thể phản kháng, chỉ đành tìm cách thức quái dị này để giải tỏa.”

Dường như hiểu được suy nghĩ trong đầu cô, Tả Kình Thương tỏ ra vô cùng khiêm tốn, không nhắc tới bất kỳ nghi vấn nào. Chỉ cần là người hơi quen biết anh đều hiểu rõ, anh không hề khiêm tốn, với lời khen của người khác, đến câu cảm ơn anh còn lười nói, giống như tất thảy ánh hào quang ấy đều là điều đương nhiên.

Bấy giờ, đội trưởng Trịnh cúp điện thoại, than dài một tiếng, “Hai vị chuyên gia tới thật đúng dịp, nhưng cũng thật không may, lại thêm một nạn nhân nữa được phát hiên, bây giờ phải tới hiện trường thôi.”

“Người đó sao rồi?!” Hồ Hiệu hoảng hốt.

“Đã qua đời.” Đội trưởng Trịnh tiếc thương nói, tiếp đó lại có vẻ sốt ruột, nắm nắm tóc.

Lúc lên xe cảnh sát, Thư Tầm ngồi bên Hồ Hiệu nhưu thường lệ. Nhưng chiếc xe này không phải xe công vụ, đội trưởng Trịnh chắc chắn sẽ không ngồi chen chúc đằng sau với hai cô bé này, ông ta rất tự giác tặng “cơ hội tốt” ấy cho Tả Kình Thương, diễn đàn Lê quý đ0^n bề ngoài nói một cách dễ nghe là: “Lúc ra ngoài không ngờ sẽ có chuyện như vậy xảy ra, nhưng việc quan trọng nhất lúc này là phải tới hiện trường. Mấy ông chú như tôi không hay được các cô bé chào đón, không dám ngồi phía sau, ba người cố chịu đựng một lát nhé.”

Vừa nói xong thì cửa xe bên cạnh Thư Tầm mở ra, Tả Kình Thương không liếc mắt nhìn đã ngồi vào, quá nửa người ép sát bên Thư Tầm. Trước giờ anh luôn rất lịch sự, trên người không bao giờ có những mùi hương khiến người khác thấy khó chịu, mà luôn có hương thơm của tự nhiên trong lành, hương bạch đàn lẫn trong mùi xà bông rất dễ chịu, không biết hương thơm ấy đến từ quần áo hay đến từ làn da. Mùi hương này luôn lưu giữ trong ký ức của Thư Tầm rất nhiều năm, lúc này cô đang mất tự nhiên, cắn cắn môi, ngồi sát vào Hồ Hiệu, cứ như thế, chỗ ngồi của anh càng rộng rãi hơn, tay chân thả lỏng, ngồi vô cùng thoải mái. Thư Tầm ngồi giữa, xe hơi rung lắc đều bị mất thăng bằng, nhưng biết làm sao vì đây là xe cảnh sát, tiếng còi vàng lên, chạy rất nhanh, rẻ ngoặt càng vội hơn, mấy lần Thư Tầm bị va vào người anh, trong thoáng chốc chưa lấy lại thăng bằng ấy, cô chỉ thấy nơi đụng vào anh như có dòng điện chạy qua, cực kỳ nhạy cảm.

Tả Kình Thương vẫn bình thản ung dung, từ đầu đên giờ luôn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Lát nữa lên xe, cô nhớ đổi chỗ cho chị đấy.” Lúc Thư Tầm xuống xe, nghiêm túc hạ lệnh cho Hồ Hiệu. Hồ Hiệu bật cười rồi che miệng lại,không dám để đội trưởng Trịnh đang vội vã bước tới hiện trường nghe thấy, “Hôm nay ngại thật đấy, em cũng không ngờ sẽ gặp anh rể ở đây mà!”

“Ai là anh rể cô!” Thư Tầm cũng vì chuyện này mà tức giận, đôi mắt trợn tròn tức tối nói.

Hồ Hiệu ôm hai lỗ tai, khuôn mặt đau khổ.

Nơi đây là Vụ Kiều, tất cả những thứ liên quan đến việc Thư Phóng bị ngồi tù đều như những mũi kim nhỏ găm vào trái tim, trói buộc cô trong đau đớn. Một khi tới Vụ Kiều, Tả Kình Thương liến biến thành một bức tường không thể vượt qua, cho dù quá khứ đã trôi qua, cô tựa như Thôi Oanh Oanh gặp lại Trương Sinh, hay như nhiều giai thoại cũ, nhưng Thư Phóng vẫn xiết chặt trái tim Thư Tầm, khiến cô không thể chạm tay vào khoảng cách vô hình kia.

“Anh rể cũ, được chưa?” Hồ Hiệu dùng vai đẩu đẩy cô, “Hóa ra lúc ở Lộ Châu chị vẫn làm việc với anh ấy, em xem tình hình này, tám phần mười là anh ấy vẫn còn thương nhớ chị, còn bịa ra cái cớ để theo chị đến tận Vụ Kiều. Chị nghĩ đi, ở đâu mà chẳng có hung án? Chẳng qua anh ấy lợi dụng chức vụ, đến đây thăm chị, không thì đi đâu nghiên cứu cái tư liệu luận văn kia mà chẳng được, đúng không?”

“Nếu cô còn nói năng lung tung nữa, vậy chị sẽ đi nói với mẹ cô là cô muốn đi xem mắt.” Thư Tầm cố ý nhìn sang nơi khác, khóe mắt hiện lên chút lạnh lùng, loại chuyện nhỏ dọa nạt bắt bí người khác này, với cô mà nói thì dễ như chơi. Cô nàng em họ của cô sợ nhất gì nào, không phải là việc này sao.

Nghe nói khi đi thực tập Hồ Hiệu từng thích một chàng trai nào đó, nhưng nơi ấy lại là đất khách xa xôi, nên hai con người còn chưa xác định quan hệ yêu đương chỉ đành buông xuôi hết thảy.

Quả nhiên, vừa nghe cô nói vậy, Hồ Hiệu im miệng ngay lập tức, cúi đầu đi thẳng vào hiện trường vụ án.

Đều là vào nhà cưỡng dâm rồi giết người, người chết là một phụ nữ bốn mươi lăm tuổi, đã ly dị, trán bị hung khí đầu tù đập mạnh, chết không nhắm mắt, tất cả quần áo trên người đều bị lột đi, phía dưới là một chiếc quần lót bị tuột tới cẳng chân. Trên đất có vết máu kéo dài, nhưng từng bị lau chùi. Lúc đôi trưởng Trịnh dẫn Thư Tầm và Tả Kình Thương bước vào, bên pháp y hiện trường đã lấy từ trong miệng nạn nhân một tờ giấy bị vò thành cục, mở ra xem, thấy trên đó lại viết một chữ “Tiện” viết sai với bộ “nữ.” Trên giường lại bày rải rác đồ vật tạp nham, tình cảnh cũng giống với trong nhà nạn nhân trước là bà Diệp Bội Diễm.

Linh cảm của Thư Tầm một lần nữa lại trở thành sự thật.

Tả Kình Thương đeo găng tay, đứng yên xem tờ giấy kia, rồi lại liên tục đi tới đi lui trong phòng ngủ, phòng khách tìm tìm kiếm kiếm thứ gì đó. Thư Tầm nhìn bóng dáng bận rộn tìm kiếm của anh, không khỏi nhớ tới vụ án 14 tháng 3, anh chỉ dựa vào suy luận logic mà có thể đưa ra phán đoán như thần, nhận định chính xác hung thủ là phụ nữ. Đợi một lát có khi anh sẽ lại phát hiện ra điều gì mới cũng nên.

Gọi lại tâm hồn đang lạc vào cõi thần tiên của mình, Thư Tầm cũng dùng cách của bản thân cô để khám nghiệm và kiểm tra hiện trường. Ban đầu người của Cục cảnh sát Vụ Kiều chỉ cảm thấy Tả Kình Thương hơi quen mắt, nhưng sau khi nghe đội trưởng Trịnh giới thiệu về anh, liền liên tục tới chào hỏi rất thân thiện. Hồ Hiệu đứng cảnh cửa chống trộm lấy dấu chân, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hai người, ánh mắt rất mập mờ, nhưng mỗi khi bị Thư Tầm phát hiện ra, Hồ Hiệu liền vờ như bản thân đang làm việc nghiêm túc đứng đắn.

Cuối cùng, ánh mắt Thư Tầm cũng chuyển đến tờ giấy trên tay Tả Kình Thương. Cô bước tới, chìa tay, “Này, cho tôi mượn xem một lát.”

Tả Kình Thương còn chẳng thèm nâng mí mắt, nói rất nhỏ, chỉ có cô nghe thấy: “Một lát là bao lâu?”

Lại nữa rồi… “Mười phút.” Thư Tầm tức tối đáp.

Tả Kình Thương cầm một góc của túi plastic, xách tới trước mặt cô. Thư Tầm nhanh chóng đoạt lấy, lqđonn chỉ nhìn một thoáng, liền thấy có vấn đề. Đây là một tờ giấy trắng bị xé mất một phần ba, cho nên mép giấy rất nham nhở, còn có nếp gấp, tờ giấy này mỏng hơn giấy A4 bình thường một chút, màu hơi ngả vàng. Chữ viết sai trên giấy được viết bằng mực của bút máy, có màu xanh. Thư Tầm đang định vào phòng tìm, nhưng nhớ đến anh cũng đã tìm một lượt, cô còn tìm thì thật vô nghĩa, nên hỏi anh: “Anh tìm được chưa?”

“Tôi không phải trợ lý của cô.” Tả Kình Thương lạnh nhạt trưng ra bộ mặt vô cảm, xoay người đi.

Thư Tầm đành buồn bực tìm kiếm trong phòng, Hồ Hiệu chạy tới lặng lẽ hỏi: “Chị, chị đang tìm gì thế? Đế em giúp chị nhé.”

“Tìm ba thứ này. Thứ nhất, bút máy; thứ hai, dao; thứ ba, tất cả giấy và vở.” Thư Tầm nói xong, nhìn xung quanh một vòng, lẩm bẩm, “Có lẽ cũng không cần tìm nữa…”

“Quả thực không cần tìm nữa.” Giọng nói của Tả Kình Thương từ phía sau truyền tới, Thư Tầm còn chưa quay đầu lại, một con dao bổ dưa đã được anh đặt lên bàn ở trước mặt cô, “Ở phòng bếp chỉ có một con dao này, nơi làm việc của nạn nhân cách đây rất xa, bình thường bà ấy cũng không ở nhà nấu cơm, con dao này dùng để bổ hoa quả thì còn tạm được, nhưng nếu dùng để khắc chữ lên người, thì dùng dao nhỏ gọt hoa quả thông thường sẽ tiện hơn.”

Đôi trưởng Trịnh ở xa nghe được loáng thoáng, không rõ bọn họ đang nói gì, chỉ nghe được gì mà “nơi làm việc,” bèn nói ra những gì mà mình biết, “Đúng, người phụ nữ này là công nhân của một xưởng giầy da, ngày ngày đi sớm về muộn, hàng xom nói từng thấy bà ấy dẫn đàn ông về nhà, mà còn không phải cùng một người, không rõ có phải là quan hệ tình nhân hay không.”

“Mọi người đang nói gì thế.” Hồ Hiệu khó hiểu, “Rốt cuộc có cần tìm nữa không?”

“Không cần.” Thư Tầm xua tay, nói xong, tự mình đi tới sân thượng, ló đầu nhìn xuống dưới.

Hồ Hiệu là quỷ ranh mãnh, thấy Thư Tầm thần thần bí bí, biết mình mà hỏi tiếp sẽ bị mắng là phiền, bèn quay ra cười với Tả Kình Thương, nhỏ giọng nói: “Có chuyện gì thế anh rể?”

Hồ Hiệu rõ ràng nhìn thấy, hai chữ “anh rể” vừa thốt ra, bộ mặt “người ngoài chớ lại gần” của Tả Kình Thương lập tức trở nên ấm áp hơn nhiều. Cô không giống Thư Tầm, quan hệ với Thư Phóng không tốt lắm, từ nhỏ cô đã rất ghét đứa em họ hư hỏng ấy, luôn cảm thấy cả nhà chị họ quá chiều chuộng cậu ta, dẫn đến tên nhóc ấy không sợ trời không sợ đất, vô cùng ngang ngược. Sau đó nghe nói, bạn trai của Thư Tầm chỉ nói một cau mà tống Thư Phóng vào tù hai mươi năm, cô đang định khen hay, thế mà lại nghe được chị họ nói trong cơn nóng giận, đã chia tay với bạn trai.

Sau khi thấy được vẻ mặt ôn hòa này, Hồ Hiệu nhận định, hóa ra anh chàng này chưa bao giờ buông tay, Thư Tầm đúng là đồ ngốc.

“Hung thru cũng có chút ý thức phản trinh sát, cho nên cố ý làm loạn hiện trường, ví dụ như đem mấy thứ đồ dùng tạp nham ném lên giường, trên đất để khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn. Tờ giấy này bị xé nát một phần ba, cũng bởi vì thế.” Tả Kình Thương hất cằm về phía con dao bổ dưa, “Để thể hiện sự sỉ nhục đối với phái nữ, hắn ta cố ý viết chữ “Tiện” nhằm mục đích châm biếm lối sống không lành mạnh của họ. Trong nhà nạn nhân thứ nhất, hắn ta tìm thấy dao nhỏ, nên khắc ở sau lưng người chết chữ này. Lần này hắn cũng muốn làm như thế, nhưng không tìm ra công cụ để thực hiện. Nên hắn mới chợt nảy ra ý định, xé một trang giấy, viết chữ này lên, rồi nhét vào miệng nữ nạn nhân để thể hiện sự sỉ nhục. Vấn đề là mảnh giấy này hiển nhiên không được lấy từ nhà nạn nhân.”

Hồ Hiệu thầm nghĩ, anh và chị tôi quả thực tâm linh tương thông, hai người nghĩ giống hệt nhau, sao hai người không ở bên nhau nhỉ?

“Anh rể, sao anh biết tờ giấy này không được lấy từ nhà nạn nhân?” Hồ Hiệu gọi hai chữ “anh rể” càng ngọt hơn.

Nếu như tờ giấy này lấy từ nhà nạn nhân, thì không cần xé đi một phần như vậy. Hiển nhiên phần bị xe mất ấy có ký hiệu đặc thù, hoặc có thể làm bại lộ thân thế của hung thủ. Loại giấy nào mà lại có những ký hiệu đặc thù ở mép giấy? Đương nhiên là những cuốn vở do đơn vị dạy học tự in ấn hoặc khoa học tự in ấn.” Tả Kình Thương giảng giải rất kiên nhẫn, không biết là xuất phát từ ý thức phổ biến thông tin cho toàn bộ cảnh sát từ một giáo sư điều tra hình sự, hay bởi tiếng “anh rể” kia.

Hồ Hiệu bị ai đó đập đập vào đầu mấy cái, đau chết đi được, quay ra nhìn thì thấy Thư Tầm đang trừng mắt, cả người hằm hằm sát khí. Tiêu rồi, câu “anh rể” vừa nãy gọi rõ to, bị chị này nghe thấy, lần này thì tiêu thật rồi! Hồ Hiệu không kịp nghĩ gì khác, chuồn thẳng ra sau lưng Tả Kình Thương.

“Hung thủ chỉ sợ là nam sinh còn đang tuổi đi học.” Lông mày Thư Tầm nhíu chặt, tám phần là nghĩ đến Thư Phóng bướng bỉnh ngang ngược ngày trước.

“Hả?” Hồ Hiệu sợ hãi than.

Tả Kình Thương cũng phân tích cho Thư Tầm nghe về suy nghĩ của anh, hóa ra anh và cô nghĩ hoàn toàn giống nhau. Cô lườm Hồ Hiệu một cái, rồi mới nói: “Thay vì tìm một chiếc bút từ nhà nạn nhân, chi bằng dùng của mình, viết xong mang đi luôn, không để lại dấu vết. Ban đầu hung thủ không có ý định dùng bút viết chữ, đi gây án mà còn mang theo bút thì quả thực không bình thường, nhưng điều này lại chứng minh sự đặc thù của thân phận hung thủ — Hắn ta là học sinh, sau lưng đeo cặp, trèo tường trèo cửa sổ đều rất tiện, lúc nào muốn viết gì đó thì có sẵn giấy bút trong cắp, nhưng nhất định phải xé tên trường học ở mép tờ giấy đi.”

“Thảo nào viết sai chính tả, hóa ra không phải trình độ học vấn không cao, mà vốn còn đang đi học! Có thể thấy được cậu ta học hành cũng chẳng ra sao!” Hồ Hiệu hô lên, dáng vẻ ngạc nhiên.

Vẻ mặt Thư Tầm thoáng buồn, “Một đứa trẻ mới học trung học, lại… có thể tàn nhẫn như vậy.”

Hồ Hiệu liếc nhìn Tả Kình Thương, im miệng không nói gì.

“Ở khu Bình Ninh có tất cả ba trường trung học.” Dường như Tả Kình Thương không để ý tới sự ưu tư của Thư Tầm, “Đi điều tra những nam học sinh học tại ba trường trung học này, tham gia lớp tự học buổi tối, thành tích học tập trung bình yếu, cao khoảng 1m60-1m70cm, tình trạng kinh tế của gia đình không tốt lắm, mê chơi game online, từng có hành vi trộm cắp.”

“Ôi trời ơi!” Hồ Hiệu thở dài nói: “Một học sinh cần nhiều tiền như vậy để làm gì, đương nhiên là để lên mạng chơi game, nhưng trong nhà không cho nhiều tiền, đành trộm, trong nhà không trộm được, bèn ra ngoại trộm. Nhưng mà, chuyện này thì liên quan gì đến lối sống không lành mạnh của phụ nữ?”

“Vậy thì phải hỏi cậu ta thôi.” Tả Kình Thương liếc nhìn Thư Tầm, cô vẫn đang buồn bã im lặng, sợ là lại đang nhớ đến những chuyện trước đây.

***

(Tiếp theo):

Hiệu suất phá án thần tốc kiểu này khiến Trịnh Hoán Thư vô cùng kinh ngạc, nhưng Tả Kình Thương cũng đã nổi tiếng từ lâu, xử lý mấy chuyện nhỏ này, với danh tiếng của anh mà nói thì chỉ như dệt hoa trên gấm. Sau khi bố trí người tới các trường học để tiến hành điều tra, Trịnh Hoán Thư cũng không có việc gì, bảo Hồ Hiệu mời Thư Tầm và Tả Kình Thương tới Tiểu Băng Lâu ăn bữa cơm đạm bạc.

Vụ Kiều ở vùng Ba Thục*, vừa tới gần quán cơm đã thấy hương vị cay nồng tỏa ra. Vợ của Trịnh Hoán Thư đi công tác, ông ta đến trường đón con trai Trịnh Cần Học đang học lớp sáu, rồi cùng tới Tiểu Băng Lâu luôn. Tiểu Băng Lâu làm món ăn đúng chất Tứ Xuyên, đặc biệt là món đầu thỏ nấu cay, mấy đồng nghiệp trong cùng đơn vị sau khi tan làm thì thường tụ tập tới đây liên hoan, một nồi thỏ có năm kg thịt, xào thật cay, ăn một hồi là đủ no, rất thoải mái.

*Tên gọi khác của vùng Tứ Xuyên.

Hồ Hiệu dẫn bọn họ vào phòng riêng, thấy giữa hai người bọn họ có chỗ trống hai người ngồi vừa, không khỏi thầm lắc đầu. Xưa đã khác nay, tình yêu có còn bao nhiêu để làm lại từ đầu?

Thư Tầm im lặng, sau khi lấy ra bát đũa thì cúi đầu xem di động.

Cửa phòng mở ra, Trịnh Thư Hoán dẫn con trai Trịnh Cần Học đi vào. Vừa ngồi xuống, định mời Tả Kình Thương hút thuốc thì đã bị từ chối khéo, ông ta bối rối mỉm cười, “Lẽ nào giáo sư Tả muốn “trồng cây cấm phá rừng?””* Nói xong bèn cầm thực đơn lên, ai ngờ Cần Học đoạt lấy, vô lễ nói: “Để con gọi món!”

*Chỉ lối sống lành mạnh.

Mọi người chỉ coi như trẻ con nghịch ngợm, cũng kệ cậu bé.

“Giáo sư Tả chưa kết hôn đúng không!” Hồ Hiệu cao giọng hỏi.

“Đã kết hôn.”

Tay phải cầm điện thoại của Thư Tầm chợt run lên, không hiểu tại sao bỗng nhiên thấy như có một núi băng giáng xuống, băng lạnh trượt xuống sống lưng, diễn đàn Lê Quý Đônn cả người lạnh lẽo. Cô đưa mắt đảo qua ngón áp út ở tay phải của anh, chỗ đó rõ ràng không có dấu vết đeo nhẫn! Cảm giác này vốn dĩ không nên tồn tại, nhưng Thư Tầm lại thấy lòng mình đau nhói, cả trái tim như bị bàn tay của ai đó kéo ra, như muốn ném nó chìm vào đáy biển sâu. Theo lý thuyết thì chia tay mấy năm, chẳng ai liên quan tới ai nữa, nhưng cảm giác nghẹt thở này khiến ngực cô đau đớn, chỉ mong tìm ra một cái cớ quang minh chính đại nào đó để ra khỏi đây.

Hồ Hiệu trợn mắt há mồm, nhưng rồi lại thấy Tả Kình Thương hắng giọng, nói tiếp: “Đã kết hôn, hay chưa kết hôn thì đều phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Tôi không thích rượu và thuốc, đội trưởng Trịnh, những loại ấy đều miễn đi thôi.”

Trịnh Hoán Thư còn định gọi rượu, vừa nghe anh nói thế bèn thấy nhẹ nhõm cả người, gọi mấy chai bia làm đồ uống.

Trái tim chìm vào đáy biển sâu của Thư Tầm từ từ ngoi lên, không biết vừa nãy anh dừng lại, là vì khó chịu trong họng, hay do cố ý làm vậy. Bề ngoài trông cô vẫn bình tĩnh như thường, nhưng chỉ có cô hiểu được, bản thân mình vừa như khởi tử hồi sinh.

Chẳng lẽ cô còn có dục vọng độc chiếm với Tả Kình Thương ư?

Cần Học gọi mấy món ăn mà mình thích, Trịnh Hoán Thư gọi hai đĩa rau, lại tăng thêm hai cân thịt đầu thỏ, xào cay một cân. Cần Học đang ở độ tuổi hiếu động nhất, lúc thì làm vỡ cái bát, lúc thì đánh đổ nước hoa quả. Trịnh Hoán Thư nghiêm khắc mắng mỏ mấy câu, nhưng cậu bé cũng không thèm nghe.

Món ăn được bưng lên, Cần Học càng hư hơn. Thấy món thịt mà mình thích, chẳng nói năng gì, bê thẳng đĩa để trước mặt mình, rồi thuần thục chấm vào tương ớt, để thịt chín thì đưa vào bát mình. Trịnh Hoán Thư không nén được tức giận, cầm đĩa để lại giữa bàn, rồi quát lớn vài tiếng.

Thư Tầm cảm thấy Cần Học như thế, thầm nghĩ, tuy khi còn bé Thư Phóng cũng không nên thân, nhưng trước mặt người ngoài vẫn không dám láo xược như vậy. Một đĩa to, làm gì còn thịt thà gì nữa. Sau khi món “phu thê phế phiến”* được bưng lên, Cần Học cũng nhấc lên gạt thẳng nữa đĩa vào bát mình, bắt đầu ăn như chốn không người.

*Một món ăn Tứ Xuyên, dùng nguyên liệu chính là thịt bò, cho thêm phổi, tim, lưỡi để nấu thành.

Đây quả thực là “trẻ hư” điển hình.

Trẻ con “thiếu hiểu biết” và “thiếu giáo dục” là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, khái niệm thứ nhất về mặt tri thức và nhân sinh quan, khái niệm thứ hai chỉ đơn thuần là hành vi mà thôi. Đứa trẻ thứ nhất là ngây thơ hồn nhiên, là bản tính thuần khiết không hiểu sự đời của trẻ con, đứa thứ hai thì quá đáng hư hỏng, khiến người ta ghét. Hành vi của trẻ con phản ánh quan niệm giáo dục của gia đình, suốt ngày chiều chuộng con, khiến đứa trẻ không hiểu đúng sai, đến đạo đức lẽ phép cơ bản đều không có, chỉ làm cho người ta khinh thường.

Thư Tầm gắp một đũa rau, rồi liếc nhìn Tả Kình Thương, anh còn chưa nhấc đũa lên. Cô nhớ ngày xưa mình từng hỏi anh, nếu sau này con trai anh không chịu nghe lời, vậy anh sẽ làm gì? Anh đáp rất nhanh, đáp án luôn chỉ có hai chữ — “Đánh nó.” Cô lại hỏi “Nếu là con gái thì sao?”, liền thấy anh hơi mím môi, rơi vào thế khó.

Lúc này, một nồi đầu thỏ nấu cay được bưng lên, Cần Học lại bỏ bát đũa xuống, không thèm đeo găng tay dùng một lần, đã thò tay vào vớt ra hai miếng. Nồi đầu thỏ này mới mang ra, sao có thể không nóng được? Cậu nhóc vừa vớt lên đã kêu “A” một tiếng, thả lại vào nồi, canh cay bắn lên mắt, Thư Tầm thấy mắt nhói lên, cúi đầu che mắt theo bản năng.

Dầu cay bay vào mắt, còn phải hỏi nữa sao? Trịnh Hoán Thư đánh vào mông Cần Học một phát, mắng ầm lên, bảo cậu nhóc “Cút ra chỗ khác,” Hồ Hiệu vội vàng chạy đến xem mắt chị cô có sao không. Lại liếc Tả Kình Thương, anh ngồi không yên, nghiêng đầu sang nhìn Cần Học đang bị đẩy ra một bên. Cần Học còn cảm thấy rất oan ức, tự nhiên bị đánh một cái, đang định khóc ầm lên, bỗng nhiên nhìn thấy vẻ mặt của Tả Kình Thương, phát hoảng, quên luôn cả khóc, sợ quá chạy ra mở cửa rồi trốn vào nhà vệ sinh.

Tả Kình Thương đứng dậy đi ra ngoài, lúc bước vào cầm theo một chai nước lọc, đặt bên cạnh bát đũa của Thư Tầm. Người ở đâu à? Người thì đứng bên cạnh Thư Tầm, cúi đầu nhìn cô.

Hồ Hiệu cầm khăn chấm vào nước lau mắt cho Thư Tầm, cũng may cô nhắm mắt nhanh, dầu cay chưa lọt vào trong mắt thật, nhưng nước canh nóng lại làm bỏng mí mắt, còn thêm cay, chỗ mí mắt đỏ lên, giống hệt con thỏ.

Thư Tầm xua tay, ngẩng đầu, ánh mắt cô và ánh mắt anh chạm nhau.

Trong nét lạnh lùng hình như còn xen lẫn chút gì đó rất lạ, sự ấm áp từ đôi mắt anh tựa như mũi tên, bắn tới tận đáy lòng cô.

Đội trưởng Trịnh cực kỳ tức giận, ra ngoài tìm Cần Học, thề là phải đánh cho cậu nhóc một trận. Hồ Hiệu nói thầm: “Trừ cha mẹ ra thì bên ngoài làm gì còn ai thích đứa trẻ như vậy chứ?”

Thư Tầm ngầm hiểu, rũ mi mắt. Bỗng nhiên, có một vật thể ấm áp đặt trên mi mắt cô, một giây sau, Thư Tầm mới biết đó là ngón cái của Tả Kình Thương. Anh hơi dựa vào gần cô, ngón cái từ từ xoa nhẹ mi mắt, trong lúc tự tay xác nhận tình trạng của cô, anh chăm chú nhìn mắt cô, vừa dịu dàng vừa tỉ mỉ, giống như trước mặt mình không phải là một cô gái, mà là một vật báu mỏng manh dễ vỡ vô giá. Mặt dây chuyền trượt ra từ cổ áo, chiếc chìa khóa nhỏ đung đưa trước mặt Thư Tầm.

Tim Thư Tầm đập manh, như sắp nhảy lên cổ tới nơi. Bỗng nhiên, khóe môi Tả Kình Thương hơi nhếch lên, “Khả năng chống thấm nước của loại eyeliner (bút kẻ mắt nói chung) mà cô dùng cũng không tồi.

Không phải chứ, hết dùng tay xoa, lại lấy khăn lau, màu hơi nhạt đi một chút thôi mà, đôi mắt kia vẫn cứ sáng trong hút hồn. Hồ Hiệu thở dài, anh rể ơi, tự nhiên anh nói câu này làm gì!

Khi đội trưởng Trịnh dẫn Học Cần vào xin lỗi, thì ba người ai đã về chỗ của người nấy, xem ra Thư Tầm cũng không có gì đáng ngại.

Có lẽ do vừa bị đánh nên Học Cần cũng không vui, mím môi, ăn không hăng hái như lúc nãy. Thấy cậu nhóc như vậy, mọi người lại thấy ăn ngon hơn. Thư Tầm đeo găng tay dùng một lần, lấy ra một miếng đầu thỏ, vị cay nức mũi. Chợt nhớ ra Tả Kình Thương không thích món này, tiếc cho hai nồi mỹ vị. Cô lơ đãng nhìn về phía anh, thấy tay trái anh đang chống cằm, nhìn như đang suy nghĩ gì đó, lại nhìn kỹ, anh đặt tay trái lên môi. Đây là….

Thư Tầm không nhớ khi nãy anh dùng ngón tay nào đặt lên mắt cô, chỉ thấy mặt nóng bừng lên.

Dường như anh luôn ám chỉ điều gì đó, nhưng cô không dám nghĩ quá xa, chỉ sợ chẳng qua hết thảy đều là hiểu lầm.

***

Cảnh sát Vụ Kiều căn cứ theo giới hạn mà Tả Kình Thương đưa ra, tiến hành điều tra quy mô lớn ở ba trường trung học tại khu Bình Ninh, sau khi hỏi thăm qua, quả thực tìm được một nam sinh như vậy, tên là Đổng Chí Nham, học lớp mười hai ở trường trung học Vụ Kiều số 7, cao 1m65, trắng đến mức nhợt nhạt. Thầy giáo, bạn học đều phản ánh, tính cách của Đổng Chí Nham rất quái gở, cực kỳ hư hỏng, từ tiểu học đã hay trộm tiền tiêu vặt của bạn học, bị phát hiện, chủ nhiệm lớp đã mời cha cậu ta tới trường nhiều lần, khi về nhà luôn bị đánh tơi bời. Thành tích học tập của Đổng Chí Nham luôn ở bét lớp, bình thường cũng không gấy rắc rối, nhưng hau có bạn học mách với thầy giáo là cậu ta thích vén váy các bạn nữ.

Tuy Đổng Chí Nham đã thành niên, nhưng dù sao cũng sắp thi đại học rồi, đội trưởng Trịnh cho rằng không nên đánh rắn động cỏ, chỉ cầm thông tin điều tra được cho Tả Kình Thương xem. Tả Kình Thương liếc qua, suy nghĩ trong thoáng chốc, “Có phương thức liên hệ với cô Thư Không?”

Thư Tầm đang chơi tennis với bạn học ở sân thể dục của trường cha cô, vừa nghỉ ngơi được một lúc, thì có điện thoại gọi tới. Cô nhìn số điện thoại, thấy rất quen. Điện thoại di động vẫn đang kêu, cô bỗng ngẩn ra — Đây là số điện thoại của Tả Kình Thương.

Nói ra cũng thấy buồn cười, họ hợp tác với nhau mười mấy ngày ở Lộ Châu, nhưng đến phương thức liên hẹ cũng không cho nhau. Sau khi cô tốt nghiệp đã đổi vài số điện thoại, vậy mà anh vẫn còn dùng số này.

Điều này thể hiện, anh đã hỏi người khác để xin số điện thoại của cô, có lẽ cũng nên hỏi thử xem anh định làm gì. Sau đó cô tiếp máy, bình tĩnh hỏi, “Giáo sư Tả, có chuyện gì vậy?”

Cô đang cho anh biết, anh xem, tôi cũng nhớ số điện thoại của anh đấy.

“Cô đang ở đâu?” Dường như anh không bị đả động, hay anh cho rằng cô nhớ số điện thoại của anh là điều đương nhiên?

“Đang đánh tennis ở trường đại học.”

“Đến chỗ tôi ngay.”

Cái giọng ra lệnh này là thế nào?!

“Giáo sư Tả.” diễn đàn Lê Quý Đônn Thư Tầm cố gắng kiềm chế cảm xúc, không gào lên với anh, “Thực ra anh cũng biết mà, tôi không phải viết luận văn gì đó như anh nói, nếu như anh cần tôi giúp đỡ, vậy xinh anh hãy thay đổi cung cách nói chuyện, để tôi có thể chấp nhận được. Tôi không phải trợ lý, cũng không phải đồng nghiệp của anh. Ban đầu, chính anh là người nói không muốn hợp tác với phụ nữ.”

“Tôi đang ở Cục cảnh sát thành phố.” Nói xong, anh cúp máy luôn.

Thực ra, tất cả những lời anh nói với cô, đều không hỏi ý kiến của cô. Cô ở đâu không quan trọng, cô đang làm gì cũng không quan trọng, là trợ lý hay đồng nghiệp càng không quan trọng. Quan trọng là, anh đang ở Cục cảnh sát thành phố, cô phải tới đó ngay.

Cái locgic quái quỷ gì thế.

Thư Tầm cầm vợt tennis lên, nhắt bóng, tiếp tục ra sân. Vụ án giết người liên hoàn này, từ khi nghe kết luận của Tả Kình Thương, cô liền quyết định bỏ qua, không quan tâm tới nữa, con người ta không thể suốt ngày chìm đắm trong công việc được.

Thấy Tả Kình Thương cúp máy, đội trưởng Trịnh tò mò hỏi: “Anh và cô Thư định làm gì vậy? Có cần tới trường học gặp Đổng Chí Nham không?”

“Đổng Chí Nham không phải là hung thủ.” Tả Kình Thương thu dọn xấp tài liệu trên bàn lại, đặt sang một bên, suy nghĩ một thoáng, cởi đồng hồ đeo tay ra, cất vào ngăn tủ có khóa, khóa lại rồi rút chìa, “Cậu ta thích hất váy các bạn học nữ, đó là phản ứng bình thường của nam sinh ở tuổi dậy thì, cậu ta chỉ không thèm giấu diếm hành vi như các nam sinh khác mà thôi.”

“Vậy hung thủ là…”

“Tôi đến chỗ cô Thư một chuyến.”

“Không phải anh đã gọi cô ấy đến Cục cảnh sát thành phố rồi sao?”

Tả Kình Thương đứng lại trong giây lát, xoay người, “Tôi chỉ cho cô ấy biết, tôi sẽ xuất phát từ Cục cảnh sát thành phố, khoảng nửa giờ là đến.”

Bình luận