“Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ*, Thủ đô vào thu lặng lẽ tựa lời miêu tả trong thơ cổ chan chứa ưu tư, nhưng với hầu hết mọi người mà nói, Thủ đô còn tạo nên những dấu ấn khó phai như trong bài “Thu cố đô”, giữa tiếng chim bồ câu văng vẳng, dấu chổi trúc quét dọn mỗi sáng mai lưu lại những vệt bụi ngay ngắn, dường như đều hóa thành hi vọng về một mùa bội thu nơi ruộng đồng.
*Trích trong bài thơ Đăng Cao của nhà thơ Đỗ Phủ – Dịch nghĩa: Ngàn cây bát ngát lá rụng xào xạc – Câu thơ nói về sự vô hạn của thiên nhiên kỳ vĩ, làm nổi bật sự nhỏ bé của mỗi con người.
Nhìn giao lộ phía trước chật cứng như bãi đỗ xe, Thư Tầm im lặng khép ngón trỏ và ngón giữa day day huyệt thái dương, người lẽ ra phải dậy sớm là cô mà lại tham lam ngủ thêm một lúc, kết quả là đụng trúng vào giờ cao điểm đi làm. Lúc nãy giáo sư Lương Tử Mi gọi điện thoại tới, nói rằng báo cáo đã hoàn tất, có phát hiện mang tính đột phá. Đáng tiếc cô đã bị kẹt nửa tiếng đồng hồ ở cái giao lộ này, cũng không thể làm phiền hai vị giáo sư già mang báo cáo tới đây được đúng không?
Tả Kình Thương thấy Thư Tầm ngắt điện thoại liền rầu rĩ không vui, tay trái đặt lên vô lăng, đưa tay phải thân mật xoa nhẹ gáy cô. “Các mối quan hệ cá nhân của Dương Tiệp là một điểm đột phá khác của vụ án.”
“Em biết.” Anh thích xoa bóp xương cổ thường xuyên đau nhức cho Thư Tầm, cô cũng vui vẻ mà hưởng thụ, cô nhắm mắt nghỉ ngơi, nói nhanh như đang độc thoại: “Tính chất vụ án rất rõ ràng, hung thủ đánh bom không phải vì muốn gây khủng hoảng, mà đơn thuần là để giết người. Nếu hắn đã có khả năng đặt bom, vậy hoàn toàn có thể đặt một loại bom có tính sát thương lớn hơn, như lời anh từng nói — khiến toàn bộ hội trường không còn ai sống sót. Hoặc là hắn có thể chọn thời điểm hắn nổ bom vào lúc phó viện trưởng lên chủ trì, vậy sự việc sẽ càng chấn động hơn. Đánh giá của mọi người về Dương Tiệp đều giống nhau, điểm này rất bất thường. Con người luôn phức tạp và nhiều mặt, ưu khuyết điểm tồn tại song hành hoặc cũng có thể mọi người nghĩ rằng Dương Tiệp đã mất, khó mà nói những lời không hay về ông ta hoặc mọi người thông cảm với ông ta, không tiện nói.”
“Cho nên anh muốn biết ngoại trừ việc yêu anh tha thiết em đánh giá anh như thế nào?” Tả Kình Thương chuyển chủ đề.
“Ai yêu anh tha thiết chứ?” Thư Tầm kháng nghị việc anh đột nhiên đổi chủ đề, từ chối trả lời câu hỏi của anh. Thấy anh nhìn mình chằm chằm không thôi, như một con cún to nhìn chằm chằm vào bàn bánh quy cho cún, cô bèn quay đầu nhìn thẳng ra ngoài cửa ô kính.
Tả Kình Thương thất bại đành tiếp tục lái xe đi chầm chậm giữa dòng xe cộ, sau một tiếng đồng hồ rốt cuộc hai người cũng tới được trường học.
May mà buổi sáng hai người đều không phải lên lớp, nếu không Thư Tầm chưa đâm anh bằng mắt đủ ba ngày thì chưa chịu bỏ qua.
Kết luận đưa ra sau khi giáo sư Vưu Nghĩa phân tích những mảnh xác bom khiến người ta kinh ngạc.
Những năm gần đây, có một số phần tử tội phạm nước ngoài đã sử dụng những loại bom cháy đạn lửa cỡ nhỏ để tập kích, Dương Tiệp hướng dẫn một vài học viên của mình tiến hành nghiên cứu loại bom này. Loại bom này dùng nước làm chất dẫn cháy, nguyên lý là trong lúc nổ đồng thời giải phóng hydro và oxy, là một loại bom cháy cỡ nhỏ, lực sát thương không mạnh nhưng nổ ở phạm vi gần có thể khiến những người trong đường kính hai đến ba mét tử vong hoặc bỏng nặng. Loại bom này được chính tay Dương Tiệp chế tác trước khi qua đời, vừa khớp với một luận văn có nhắc tới bom mìn gần đây của ông ta, ông ta tạo nên thứ này không rõ là để chứng thực cho luận văn hay là nhằm cung cấp bản mẫu vẽ bom cho người khác.
Hung thủ có thể tiếp xúc được với bản mẫu loại bom này, vậy điều kiện tiên quyết là hắn phải biết đề tài Dương Tiệp đang nghiên cứu, có chìa khóa của phòng thí nghiệm, biết mật mã kho bảo vệ chứa bản mẫu — Dương Tiệp đang hướng dẫn mấy học viên? Thư Tầm vẽ một dấu chấm hỏi lên danh sách học viên của Dương Tiệp.
Kết quả cuối cùng của việc khám nghiệm dấu vết là một từ tiếng anh — Erynnyes. Từ này xuất hiện trên mảnh xác bom, có kẻ đã dùng laser để khắc lên nó. Kiểm nghiệm chữ viết cho thấy từ này không phải bút tích của Dương Tiệp.
Erynnyes hay còn gọi là Erinyes, là tên gọi chung của ba nữ thần báo thù trong thần thoại. Ba nữ thần lần lượt là Alecto, Megaera và Tisiphone, là con gái của thần bóng đêm, chuyên đuổi bắt và trừng phạt những kẻ có tội cho dù kẻ đó có ở đâu đi chăng nữa họ cũng sẽ bám theo hắn, khiến lương tâm của hắn phải chịu sự đau đớn dày vò. Chỉ cần thế gian này còn tội ác, ba nữ thần Erynnyes nhất định sẽ tiếp tục tồn tại.
Đây quả nhiên là một phát hiện vô cùng quan trọng có tính đột phá.
Từ này có ý nghĩa đặc biệt như thế vậy hung thủ chắc chắn là một người thường xuyên tiếp xúc với Dương Tiệp, có thể dễ dàng đi vào phòng thí nghiệm thậm chí là kho bảo vệ của ông ta, còn có khả năng sử dụng máy móc, thiết bị trong đó một cách thông thạo.
Tả Kình Thương nói đúng, các mối quan hệ cá nhân của Dương Tiệp mới là điểm đột phá của vụ án này, dường như mọi người đều không nói thật hoặc những người mà họ hỏi đều không biết bộ mặt thật của Dương Tiệp — Một người bị sát hại bởi động cơ “Báo thù”, quan hệ cá nhân của ông ta chắc chắn không bình thường.
Giáo sự Lương Tử Mi hẹn mấy học viên làm ở bộ phận kỹ thuật điều tra hình sự mà chính ông đã từng dạy dỗ tới, để họ thăm dò máy vi tính và tất cả tài khoản internet của Dương Tiệp.
Còn Thư Tầm thì dẫn Tư Mã Tuyết tới phòng thí nghiệm của Dương Tiệp.
Lý do mà cô muốn đích thân tới đây là vì những thạc sĩ, tiến sĩ được Dương Tiệp hướng dẫn đều chưa từng tới hay tham gia bố trí hội trường lớn vào ngày trước khi buổi lễ diễn ra, họ cũng chứng minh ngoại phạm cho nhau. Nên cô bắt đầu hoài nghi kẻ đứng sau vụ nổ này không chỉ có một.
Trong nước hay ngoài nước đều có không ít ví dụ về việc hợp tác gây án, nhóm hung thủ trợ giúp nhau, chứng minh ngoại phạm cho nhau, nhất là trong rất nhiều vụ án giết người bạo lực hung thủ đều là một nhóm tội phạm.
Chỉ có ba người có chìa khóa phòng thí nghiệm, một là Dương Tiệp, một là trợ lý giảng dạy của ông ta – giảng viên Ngô Tĩnh, còn một người nữa là học trò mà ông ta rất coi trọng – tiến sĩ Trần Tư Dương.
Ngô Tĩnh là một người phụ nữ trông rất bình thường, vóc dáng không cao, khoảng ba mươi lăm tuổi, chưa kết hôn, xem như là gái ế lớn tuổi, làm trợ giảng của Dương Tiệp đã hơn bảy năm nay, nhìn qua thì khá điềm tĩnh kiệm lời; Trần Tư Dương đã kết hôn, năm nay tròn ba mươi tuổi, cao ráo đẹp trai, nhìn rất xán lạn tươi vui, dường như trong mắt luôn ẩn chứa nhiệt huyết với cuộc sống này. Hai người họ trái ngược nhau, một tĩnh một động, một cao một thấp, đứng cùng nhau trông rất lạ lùng.
Luận văn liên quan đến loại bom chứa chất dẫn cháy là do Dương Tiệp, Ngô Tĩnh và Trần Tư Dương cùng ký tên. Nhưng Ngô Tĩnh và Trần Tư Dương đều không thừa nhận mình biết mật mã kho bảo vệ, họ nói với Thư Tầm cửa sắt của kho bảo vệ được niêm phong từ chìa khóa và mật mã, chỉ có Dương Tiệp mới có thể mở được, không một ai trong số thầy giáo và học viên khác của phòng thí nghiệm có thể vào đó, trong kho bảo vệ trông như thế nào họ còn chẳng biết.
Muốn vào kho bảo vệ, trước tiên phải vào phòng thí nghiệm, vậy hai người giữ chìa khóa đều là kẻ tình nghi. Dù không phải chủ mưu thì cũng là tòng phạm.
Giờ Dương Tiệp qua đời, muốn vào kho bảo vệ chỉ còn cách đợi người đến phá khóa mà thôi.
Phía cuối phòng thí nghiệm là bàn làm việc của bọn họ, trên bàn có đặt một vài quyển sách, laptop và văn phòng phẩm, ngoài ra còn có một ít vật dụng cá nhân.
“Tôi có thể mở ra xem thử không?” Thư Tầm chỉ vào mấy ngăn kéo hỏi.
Hai người kia đều nói: “Xin cứ tự nhiên.”
“Thầy hướng dẫn Dương Tiệp của các vị là người thế nào?” Thư Tầm vừa mở ngăn kéo vừa vờ như lơ đãng hỏi.
Câu trả lời của Trần Tư Dương đại khái cũng giống như mọi người, toàn là khen ngợi và tán dương nhân phẩm của Dương Tiệp, còn Ngô Tĩnh thì chân chất hơn nhiều, im lặng rất lâu mới mở lời, chỉ nói một câu đơn giản: “Thầy Dương đối xử với mọi người rất tốt…”
Thư Tầm cầm lên một lọ thuốc giảm đau, “Đây là…?”
Ngô Tĩnh nói: “Là của tôi.” Nói xong liền đi tới, nhỏ giọng nói với Thư Tầm, “Tôi… Dạ dày của tôi không tốt.”
Tư Mã Tuyết xua xua tay, tốt bụng nói: “Dạ dày không tốt thì vẫn nên tìm bác sĩ Trung y chữa trị, trước đây dạ dày em cũng không tốt lắm, sau đó mẹ em dẫn em tới chỗ một bác sĩ Trung y…”
Thư Tầm lắc lắc lọ thuốc rồi mở nắp nó ra, cúi đầu nhìn vào bên trong thấy hình dáng của thuốc trong lọ không giống nhau, có lớn có nhỏ, màu sắc cũng khác nhau, có cả viên thuốc con nhộng. Thư Tầm không hiểu về dược lý, đậy nắp lọ thuốc theo bản năng. Khi điều tra, những đồ vật bất bình thường đều có khả năng giúp đỡ cho quá trình điều tra, cô cất lọ thuốc vào túi, mỉm cười hỏi: “Tôi mang về xem thử, được chứ?”
Rõ ràng Ngô Tĩnh đang rất hoảng hốt, cô ta cau mày, im lặng rất lâu rồi mới miễn cưỡng gật đầu.
“Buổi lễ ngày hôm đó, cô Ngô cũng tới đúng không?” Thư Tầm hỏi.
“Vâng.” Ngô Tĩnh dường như rụt rè hơn, đưa mắt liếc nhìn Thư Tầm nhưng có lẽ lo lắng ở đây còn những người khác nên muốn nói rồi lại thôi.
Thư Tầm quay người, nói với Tư Mã Tuyết bằng giọng mà mọi người đều nghe được: “Xem ra cần phải tìm một thợ phá khóa để mở kho bảo vệ ra thôi.” Tư Mã Tuyết gật đầu đồng tình.
Trên đường về văn phòng, Tư Mã Tuyết khó hiểu hỏi: “Cô Thư, nếu nói đến người hiểu rõ về loại bom kia, ngoại trừ mấy vị chuyên gia bom mìn trong trường cũng chỉ có hai người họ. Đến giáo sư Vưu Nghĩa phân tích suốt một ngày mới hiểu rõ nguyên lý của loại bom đó. Cho dù là loại bom gì chăng nữa đều cần kích hoạt mới nổ được. Nếu loại bom cháy này là thứ mà các phần tử tội phạm thường sử dụng vậy em đoán rằng nó được kích hoạt bằng một chiếc điều khiển từ xa. Buổi lễ ngày hôm đó, người giữ chìa khóa phòng thí nghiệm là cô Ngô Tĩnh cũng có mặt, làm trợ giảng cô ấy có thể sớm biết được Dương Tiệp sẽ lên phát biểu vào lúc nào, cho nên khi thầy ấy lên phát biểu thì cô ấy liền ấn nút điều khiển cũng là điều hoàn toàn có thể. Nhưng em vẫn thấy hơi khó hiểu, cô Ngô Tĩnh và thầy Trần Tư Dương đều không có tới hội trường bố trí vậy bọn họ sao có thể gây án được.”
“Cửa sổ phòng thí nghiệm không có dấu hiệu cạy mở chứng tỏ không có trộm cướp đột nhập. Vụ án này có một tình tiết rất hiển nhiên đó là hung thủ nhất định có liên quan tới người giữ chìa khóa phòng thí nghiệm.” Thư Tầm vừa nói xong đã nghe thấy một giọng nữ truyền tới từ phía sau — “Cô Thư…”
Hai người quay đầu lại, là Ngô Tĩnh.
“Cô Ngô, có chuyện gì vậy?”
“Tôi có chút việc riêng muốn nói rõ với cô.” Ngô Tĩnh liếc mắt nhìn Tư Mã Tuyết, cô bé lập tức hiểu ý tránh đi. Thấy cô bé đã đi xa, Ngô Tĩnh lại gần Thư Tầm, bối rối nói nhỏ: “Tôi muốn giải thích một chút…về những viên thuốc giảm đau kia.”
Thư Tầm hơi sửng sốt, ban đầu cô còn tưởng rằng Ngô Tĩnh tới tìm cô là để kể xấu Dương Tiệp. Cô hắng giọng, gật đầu nói: “Được, những viên thuốc này làm sao?”
“Gần đây tôi mới quen một người bạn trai…” Ngón tay của hai bàn tay Ngô Tĩnh xoắn vào nhau đến nỗi khớp ngón tay trắng bệch. Cô ta thấp hơn Thư Tầm nhiều, Thư Tầm lại đi giày cao gót, nhìn từ xa trông Ngô Tĩnh như một học viên đang nhận lỗi với Thư Tầm. “Tôi không biết được những kiến thức tự bảo vệ bản thân…cũng không có kinh nghiệm…cho nên uống hai ba loại thuốc sau khi làm việc đó, là loại thuốc khẩn cấp…thuốc tránh thai khẩn cấp. Sau đó kinh nguyệt của tôi trở nên bất thường, ừm…còn có triệu chứng hơi viêm nhiễm.” Nói tới đây, Ngô Tĩnh cúi đầu càng thấp hơn, thường thì những chuyện như vậy phụ nữ sẽ không nói ra ngoài, có lẽ vì Thư Tầm cầm thuốc của cô ta đi, cô ta mới cuống lên, lo việc này bị nhiều người biết nên vội vàng chạy tới giải thích.
Thư Tầm chợt hiểu ra, lắc lắc lọ thuốc bên trong truyền ra từng tiếng loạt soạt rõ ràng, “Bởi vậy trong lọ này thực ra không phải thuốc giảm đau mà là thuốc chữa viêm?”
“Công việc ở phòng thí nghiệm rất nhiều lại bận nữa, tôi lo mình quên uống thuốc sẽ khiến bệnh nặng thêm, ảnh hưởng tới cuộc sống sau này nên luôn mang thuốc theo bên mình. Ừm…hi vọng cô Thư không nói chuyện này cho ai biết…dù sao cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.” Ngô Tĩnh cúi đầu nói với giọng ủ ê.
“Hóa ra là vậy.” Thư Tầm chân thành vỗ vai Ngô Tĩnh, “Cô yên tâm, tôi sẽ không nói cho ai đâu.”
Ngô Tĩnh lo lắng rời khỏi, bóng dáng cô độc bước đi trên con đường phủ đầy lá rụng, càng lộ vẽ buồn bã đáng thương.
Viêm nhiễm phụ khoa… Đều là phụ nữ, với chuyện khó nói của Ngô Tĩnh, Thư Tầm cũng động lòng trắc ẩn nhưng những viên thuốc này rốt cuộc có phải thuốc chữa viêm nhiễm phụ khoa hay không, dù sao Ngô Tĩnh cũng là một trong số người tình nghi cho nên Thư Tầm vẫn phải xét nghiệm chúng theo đúng phận sự. Khi phá án không thể vì cảm xúc cá nhân mà bỏ qua bất cứ chi tiết nào, đó là điều mà Tả Kình Thương đã dạy cô.
Đây cũng là một trong những lý do khiến Tả Kình Thương yêu Thư Tầm, nhờ sự dẫn dắt của anh cô vẫn luôn trưởng thành không ngừng.
Nhưng Thư Tầm cũng là người nói được là làm được, cô cũng không nhờ người xét nghiệm ở trường mà nhờ cha Thư Hồng Nho liên hệ với giáo sư dược học Tạ Văn Đông của Đại học y khoa. Kết quả thu được từ chỗ giáo sư Tạ khiến người ta tặc lưỡi — Những viên thuốc kia hầu như đều có chất kháng sinh, beta-lactamase inhibitor, spectinomycin, dùng để chữa trị một số bệnh lây nhiễm qua đường tình dục ví dụ như bệnh lậu… Bên cạnh đó, theo liều lượng dùng thuốc có thể thấy người uống những loại thuốc này có bệnh tình rất nghiêm trọng, có nguy cơ truyền nhiễm, phần lớn loại bệnh này do sinh hoạt không lành mạnh, lây nhiễm chéo mà ra, có rất nhiều phụ nữ sa ngã cũng bị mắc chứng bệnh này. Ngoài ra, trong số những viên thuốc này còn lẫn cả thuốc tránh thai khẩn cấp, giáo sư Tạ nói uống những loại thuốc này như các loại thuốc thông thường khác là một hành vi cực kỳ ngu xuẩn, về sau sẽ dẫn tới vô sinh.
Không ngờ người nhìn qua thì trầm lặng ít lời như Ngô Tĩnh lại mắc bệnh lây nhiễm qua đường tình dục. Tuy chưa kết hôn sinh con nhưng dù sao Ngô Tĩnh cũng là một phụ nữ có trình độ văn hóa cao, kiến thức vệ sinh cá nhân không tới nổi không biết gì, vậy tại sao còn…
Khoan đã!
Dương Tiệp cũng mắc bệnh lây nhiễm qua đường tình dục.
Thư Tầm cảm thấy máu trong khắp cơ thể đều dồn lên não. Phải chăng mỗi lần hiểu ra chân tướng Tả Kình Thương cũng luôn có cảm giác như vậy.
Tuy không có chứng cớ trực tiếp nhưng Thư Tầm vẫn mạnh dạn đề ra giả thiết — Dương Tiệp và Ngô Tĩnh, lẽ nào có mối quan hệ không thể cho ai biết?
Phía Thư Tầm còn chưa kịp nói phát hiện mới này cho Lương Tử Mi thì phía Lương Tử Mi đã tìm ra thông tin còn kinh người gấp bội. Bằng cách giải mật mã một vài tài khoản, xem sơ qua lịch sử truy cập trên máy vi tính của Dương Tiệp, nhóm học trò của Lương Tử Mi đã phát hiện ra Dương Tiệp có tài khoản ở một số trang web phi pháp, ông ta thường dùng những tài khoản đó để tạo các chủ đề dơ bẩn, nội dung là những bức ảnh bất nhã với số lượng lớn, khuôn mặt được làm nhòe, sở thích kỳ quái, không có giới hạn khiến người ta nghẹn họng trân trối. Nữ nhân vật chính trong những hình ảnh bất nhã ấy không rõ là ai nhưng thân hình của nam nhân vật chính rất giống ông ta.
Với những thứ này, Tư Mã Tuyết lộ rõ vẽ ghê tởm kinh sợ, hô lớn — “Sao có thể như vậy chứ!”
Khuôn mặt già cả của hai thầy giáo thâm niên Lương Tử Mi và Vưu Nghĩa đều không thể kìm nén sự phẫn nộ, xem vài bức ảnh đã giận dữ đến run người, thẳng thắn nói mình đã nhìn lầm Dương Tiệp.
Nhìn mấy trăm bức ảnh bất nhã trong máy vi tính, khi má đỏ bừng lên Thư Tầm còn cảm thấy quả thực có một số người không thể chịu nổi việc thâm nhập điều tra.
Không biết ảnh gốc của những bức ảnh này bị Dương Tiệp cất giấu ở đâu, Thư Tầm xem một lát phát hiện ra một số ảnh có khung cảnh giống hệt nhau đều ở trong một căn phòng. Vách tường màu trắng và chiếc giá sắt, đôi khi cũng lộ ra một góc két bảo hiểm, điểm khác biệt hẳn với những căn phòng bình thường đó là nơi này không có cửa sổ. Ngoài ra có một số ảnh lại được chụp trong một căn phòng bình thường, cửa sổ buông rèm trắng, tuy ga trải giường rất xộc xệch nhưng có thể nhận ra đây là nhà ở, không giống với những phòng khách sạn chỗ nào cũng giống chỗ nào. Qua thân hình những nữ nhân vật chính trong ảnh, Thư Tầm nhẩm tính có ít nhất năm người phụ nữ khác nhau xuất hiện trong mấy trăm hình ảnh này. Qua nội dung ảnh thì thấy được có người dường như bị cưỡng ép, có người lại khá phối hợp, thậm chí có một lần còn xuất hiện hai người phụ nữ cùng lúc.
Một vụ đánh bom không lớn không nhỏ lại vô tình để lộ sinh hoạt cá nhân thác loạn của một giảng viên Đại học Điều tra hình sự.
Vưu Nghĩa vẫn còn phải tìm kiếm lại hình dáng ban đầu của quả bom nên ông rời đi trước để lại Lương Tử Mi, Tư Mã Tuyết và Thư Tầm mở xem từng bức từng bức ảnh xấu xí kia.
Những bức ảnh kia không phù hợp với quan niệm truyền thống, dẫu sao Thư Tầm cũng còn trẻ chỉ nhìn một lúc là mặt đỏ tới mang tai.
Trong một thoáng ngẩng đầu thấy giáo sư Lương Tử Mi dù đang rất phẫn nộ nhưng vẫn cố gắng phân tích phân loại từng chi tiết nhỏ trong các bức ảnh, cô bỗng cảm thấy khôi hài — Bản thân mình lại có ngày ngồi xem cả đống ảnh bất nhã với một thầy giáo già.
Chỉ mình cô phải làm loại chuyện đau khổ này thì quá vô vị, Thư Tầm vào phòng vệ sinh rửa mặt, mất một hồi để lấy lại bình tĩnh, quay về liền chọn vài bức nặng đô nhất gom vào một file rồi gửi đến email của Tả Kình Thương.
“Nhận email đi.” Cô nhắn tin cho anh.
Trong giây lát, Tả Kình Thương đã nhắn tin hồi đáp —
“Trong lúc phá án mà em vẫn còn nhàn nhã thoải mái như vậy. Muốn thử à?”
Thử thử cái đầu anh ấy! Thư Tầm nhắn lại: “Ở chỗ em còn mấy trăm bức nữa, muốn xem thì tới văn phòng tổ chuyên án.”
“Anh còn một tiết dạy nữa. Tạm biệt.”
Thư Tầm liếc nhìn đồng hồ, đúng lúc tiếng chuông báo tiết học thứ tư của buổi chiều vang lên.
Từ đây có thể nhìn thấy được động cơ sát hại Dương Tiệp của hung thủ chín mươi phần trăm là do những bức ảnh này. Liệu Ngô Tĩnh có phải một trong số nữ nhân vật chính?
Lương Tử Mi nhận điện thoại, sau khi cúp máy liền nói với giọng cực kỳ khinh bỉ: “Ghi chép về việc thuê phòng của Dương Tiệp rất bình thường, đều chỉ đăng ký thuê phòng ở khách sạn khi đi công tác hoặc tham gia hội nghị học thuật. Chứng tỏ lúc hắn ta làm những việc này trước giờ đều không tới nhà nghỉ hay khách sạn, vô cùng kín đáo, không hổ là người có thâm niên trong ngành điều tra hình sự, rất thận trọng ở mặt này.”
Người chồng tốt trong mắt vợ, người cha tốt trong mắt con — haha, chỉ trong chốc lát từ hình tượng đạo mạo uy nghiêm, Dương Tiệp đã lập tức biến thành kẻ mặt người dạ thú.
“Khung cảnh của những bức hình này giống như một căn phòng gia đình bình thường hoặc là…một căn phòng kín đáo nào đó. Có lẽ Dương Tiệp đã hẹn trước với những người phụ nữ kia đến nhà bọn họ hoặc để bọn họ đến “căn cứ bí mật” của ông ta. Có thể nhận thấy, trong những bức ảnh chụp tại căn phòng kín nữ nhân vật chính quá nửa là không tình nguyện hoặc đã mất năng lực phản kháng, còn tại những căn phòng ngủ bình thường các nữ nhân vật chính lại khá phối hợp. Có thể những người phụ nữ này bị Dương Tiệp uy hiếp trong căn phòng kín, bị chụp những bức ảnh kia sau đó không thể không nghe theo Dương Tiệp.” Thư Tầm quay lưng lại màn hình máy tính, phân tích rành mạch: “ ‘Căn cứ bí mật’ kia — xem ra rất giống kho bảo vệ trong phòng thí nghiệm, tuy tôi còn chưa thể vào đó.”
“Cô nói đúng, tôi cũng cho là căn phòng kia rất giống kho bảo vệ.” Lương Tử Mi cười to, “Đừng quên chúng tôi là bên khám nghiệm dấu vết, cũng có kho bảo vệ, trường học trang bị cũng từa tựa như nhau, tôi nhìn kỹ vài lần là nhận ra.”
“Nghe nói chỉ có Dương Tiệp mới biết mật mã vào kho bảo vệ.” Thư Tầm kể lại chuyện cô tới phòng thí nghiệm ngày hôm qua.
Lương Tử Mi tháo kính lão, ngẫm nghĩ một hồi, “Tuy chỉ Dương Tiệp mới có khả năng mở kho bảo vệ nhưng có lẽ người từng vào đó không chỉ có mình hắn ta. Những nữ nhân vật chính trong ảnh đều vì đủ loại nguyên nhân mà bước vào kho bảo vệ, bất luận ai trong số họ cũng đều có động cơ.”
Một vài ý nghĩ vụn vặt trong đầu Thư Tầm bỗng được Lương Tử Mi thức tỉnh, nói như vậy thì hiềm nghi của Ngô Tĩnh lại càng lớn hơn. Cô ta là một trong số những người tham gia nghiên cứu bom, phạm vi và nguyên lý nổ cô ta cũng hiểu rõ mười mươi; cô ta và Dương Tiệp đều mắc loại bệnh giống nhau, rất có thể là kết quả của lây nhiễm chéo; nếu cô ta thực sự dây dưa với Dương Tiệp vậy nhất định cũng từng trải qua quá trình cưỡng bức trong căn phòng kín sau đó phải tuân theo sự chi phối của ông ta, do đó động cơ phạm tội rất vững vàng, cô ta có thể được Dương Tiệp dẫn vào kho bảo vệ, thế thì việc tìm hiểu ra bom cất giấu ở đâu cũng không phải việc khó.
Nhưng Ngô Tĩnh lại không tham gia bố trí hội trường. Erynnyes – tên gọi chung của ba nữ thần báo thù, rất có khả năng mang hàm nghĩa: hung thủ là tổ hợp hai đến ba người.
Thư Tầm tìm cách để Tư Mã Tuyết ra ngoài rồi kể việc Ngô Tĩnh mắc bệnh lây nhiễm qua đường tình dục cho Lương Tử Mi, Lương Tử Mi lại hừ mũi khinh thường thêm lần nữa, cũng nói với Thư Tầm danh tiếng của Ngô Tĩnh vốn chẳng tốt đẹp gì cho cam, có tin đồn nói rằng cô ta từng sinh non nhiều lần. Vì danh tiếng Dương Tiệp rất tốt nên căn bản mọi người chẳng bao giờ ngờ được ông ta lại có quan hệ mập mờ với Ngô Tĩnh.
Nói xong, Lương Tử Mi lấy từ trên mạng bức ảnh chụp chung toàn bộ giáo viên của trường mấy năm trước, ảnh trong đại hội thể dục thể thao, phóng to lên rồi nhìn kỹ hồi lâu: “Trên bắp chân Ngô Tĩnh có một vết bớt đỏ lớn bằng đầu thuốc, cô thử so với những bức ảnh bất nhã kia xem…” Ông lại tìm chủ đề mà Dương Tiệp lập từ bảy tám năm trước trên một trang web nào đó, chỉ vào một vài bức ảnh nói: “Nữ nhân vật chính trong đây chính là Ngô Tĩnh.”
Thư Tầm ghé sát vào nhìn, qua chiều cao và thân hình, quả thực có mấy phần giống nhau, vết bớt đỏ trên bắp chân cũng giống y như mấy bức ảnh bình thường của Ngô Tĩnh.
Ngô Tĩnh đã dây dưa với Dương Tiệp từ bảy, tám năm trước!
Thư Tầm nhớ đến dáng vẻ ủ rũ đáng thương của Ngô Tĩnh khi tới gặp cô, thẳng thắn thừa nhận mình bị nhiễm phụ khoa, lại nhìn những tấm ảnh mà Ngô Tĩnh bị Dương Tiệp cưỡng hiếp, đùa bỡn, chợt cảm thấy như có ai đấm mạnh vào bụng, ngoài sự đau lòng, còn cả nỗi bi thương chẳng thể nói nên lời.
Dương Tiệp chết đi, những cô gái yếu đuối kia có thể hoàn toàn thoát khỏi sự sỉ nhục và hành hạ của ông ta. Cái chết của ông ta biết đâu lại là điều mà bọn họ mong mỏi.
“Tám năm trước, Dương Tiệp mới chỉ là một phó giáo sư.” Lương Tử Mi đẩy chiếc kính lão, “Tôi cứ nghĩ con người trẻ tuổi này rất khiêm tốn, rất chân thành. Không ngờ khi ấy hắn đã ra tay với các học viên của chính mình. Erynnyes, nữ thần báo thù, ôi! Quá ngu xuẩn! Tôi vẫn luôn tin lời của ông cha ta — ác giả có ác báo.” Lương Tử Mi thở dài một tiếng, im lặng rất lâu mới lấy lại ngữ điệu khi bàn công sự ngày thường: “Tiểu Thư, Ngô Tĩnh có hiềm nghi rất lớn, dựa theo lời cô nói thì nữ thần báo thù không chỉ có một, vậy phương hướng điều tra tiếp theo của chúng ta chính là — Ai là người đã đặt bom ở dưới bục giảng.”
Chớp mắt mà tiết học thứ tư đã kết thúc, phía cửa truyền đến tiếng bước chân điềm tĩnh, Tả Kình Thương xách cặp công văn, đưa tay gõ gõ cửa văn phòng, lễ phép gật đầu với Lương Tử Mi rồi lập tức nhìn về phía Thư Tầm, không ai hiểu ý tứ trong đôi mắt anh chỉ có Thư Tầm nhìn ra ánh mắt kia chẳng có ý tốt.
Lương Tử Mi từ từ xoay người lại, đứng lên giãn gân cốt một chút rồi nói với Tả Kình Thương: “Tiểu Thư rất thông minh, vụ án này sắp tìm ra chân tướng rồi.”
Khuôn mặt Tả Kình Thương lộ rõ vẻ vui mừng khi bé con nhà mình được thầy giáo khen ngợi.