Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lễ Tình Nhân Đẫm Máu

Chương 18: Tiến dần từng bước

Tác giả: Đào Đào Nhất Luân

May mắn là khi hai người họ tới thì khách ở một bàn sát cửa sổ vừa ra về, họ có thể ngồi ở vị trí đó, ngắm cảnh phố xá tấp nập. Vẫn là những món ăn trước đây mà Thư Tầm thích, nhưng nhà hàng khác nhau cũng chế biến ra những món ăn có hương vị khác biệt mấy phần. Không hiểu tại sao, cho dù biết nhà hàng cơm Hồ Nam này chế biến món ăn chính tông hơn nhưng quán ăn ở cổng trường đại học ngày trước nhiều, nhưng Thư Tầm vẫn hoài niệm những món ăn không chính tông ấy, có lẽ là do liên quan tới người đối diện. Khi đó hai người họ đều trẻ tuổi hơn hiện tại, gánh nặng trên vai cô cũng vơi hơn, còn có thể mặt dày làm nũng với anh.

Người ta nói rằng, những cặp tình nhân tái hợp sau nhiều năm xa cách, cuối cùng đều có kết thúc bằng việc chia tay, bởi vì cảm nhận về nhau đã thay đổi theo thời gian. Lúc này, cảm nhận của hai người họ về nhau quả thực đã đổi thay, nhưng tại sao lại trở nên mập mờ thú vị hơn trước đây? Thậm chí, trong thâm tâm, Thư Tầm còn mong muốn được cùng anh dắt tay đi khắp thế gian!

Những ngày nắng nóng nhất trong năm đã trôi qua từ lâu, chiều tối ở Minh Tề bớt oi bức hơn rất nhiều, thay vào đó là không khí mát mẻ dễ chịu. Bước ra từ nhà hàng cơm Hồ Nam đã là chín giờ, gió lạnh ban đêm lướt qua gò má, thổi khô lớp mồ hôi mỏng do ăn cay khi nãy, khiến người ta vô cùng thoải mái.

Thực ra Thư Tầm cũng chẳng quan tâm “bồi thường bằng thứ khác” mà Tả Kình Thương nói rốt cuộc là thứ gì, lê quý đôn.n, sau khi quay về khách sạn, cô thấy được Tả Kình Thương lại muốn vào phòng cô trước khi hai người nói với nhau lời chúc ngủ ngon, nên cũng để mặc anh đi vào.

Còn Tả Kình Thương, không bước thẳng đến chỗ tủ lạnh như lần trước, mà kéo gấu áo phông lên trên, phô bày hoàn mỹ thứ hình tượng gọi là “Khi mặc quần áo thì gầy, nhưng khi cởi quần áo, cơ bắp cũng chẳng kém ai.” Thư Tầm ngẩn ra, nhìn chằm chằm sáu múi cơ bụng của anh, tròn mắt hỏi: “Làm gì đấy?”

Tả Kình Thương ném áo sang một bên, đáp một câu “Tắm rửa” rồi bước vào nhà tắm, như thể đây là phòng của anh.

Thư Tầm tròn mắt nhìn bóng lưng anh, hoài nghi anh có mưu đồ xấu xa, vội vàng lui ra xa.

Cô không khỏi nghĩ tới lần thử nghiệm không thành công trước đây của bọn họ, vì cô kêu la oai oái nên anh còn chưa vào đã phải từ bỏ. Khi đó tình cảm của hai người đang rất tốt, theo lý thuyết thì chuyện ấy xảy ra cũng là lẽ đương nhiên, nhưng anh vẫn luôn tôn trọng cô, cô nói không được, anh sẽ không ép buộc. Có điều hành động lần này của anh, rất giống lần đó….

Sự nghi ngờ này không phải tự nhiên mà có, mười phút sau, Tả Kình Thương quấn nửa người dưới bằng khăn tắm, cả người đầm đìa nước, bước ra từ nhà tắm, tuyên bố với Thư Tầm…

“Từ nay về sau anh sẽ hoàn toàn thuộc về em, cho nên em không phải quan tâm tới người khác nữa.”

Hóa ra cái mà anh gọi là “bồi thường bằng thứ khác,” là bồi thường bằng thịt?!

Khi Thư Tầm tỉnh táo lại, vội chuồn đi, nhưng còn chưa với đến chốt cửa đã bị anh kéo về, trong lúc vùng vẫy, khăn tắm của anh rơi xuống, sau đó chuyện gì phải đến rồi cũng sẽ đến.

Lần này Tả Kình Thương chẳng thèm làm “chính nhân quân tử” gì đó nữa, trong tiếng khóc kêu của Thư Tầm, anh vùi đầu bên tai cô, giọng nói vừa khàn vừa vô cùng gợi cảm: “Rất vui vì tận hưởng lần đầu tiên của em, tương tự, em đang tận hưởng lần đầu tiên của anh.”

Anh….

Anh?!

Thể lực mạnh mẽ của đàn ông cung Ma Kết giày vò Thư Tầm đến gần xỉu, người cô đỏ như tôm luộc, bọc chăn đơn vào nhà tắm lau người, nhìn thân thể đầy dấu hôn trong gương, giống như bị một loài vật giống đực đánh dấu quyền sở hữu.

“Có cần anh giúp không?” Tả Kình Thương đứng dựa vào cửa, tay đặt trên tay cầm cửa, mái tóc vẫn luôn chỉnh tề giờ rối một cách gợi cảm, vừa thoải mái vừa nhàn nhã.

“Không cần.” Thư Tầm lườm anh, thoáng liếc thấy dấu răng trên xương quai xanh của anh, đó hẳn là “kiệt tác” trút giận của cô.

“Cô Thư không những “không tồi” trên phương diện tâm lý tội phạm, mà ở phương diện này cũng khiến người ta phải kinh ngạc.”

“….” Mặt Thư Tầm đỏ lên, đẩy anh ra ngoài, đóng cửa lại.

Quả thực quá lưu manh!

Tả Kình Thương gõ gõ cửa, dùng âm lượng mà cô có thể nghe thấy để nói: “Nếu một phút sau mà em không quay lại bên anh, anh sẽ tìm cách phá cửa.”

“Hình như anh không phải người bạo lực như thế.”

“Anh có thể trở thành người như vậy.”

“Anh… Anh thật xấu xa.”

“Anh xấu xa?” Anh cười khẽ, “Anh còn tưởng mấy lần trước em đã thấy rồi.”

“….” Thư Tầm nghiến răng.

“Xem ra cần phải để em thấy lần nữa.”

Thư Tầm che mặt, ngồi xổm trên nền nhà.

“Em còn ba mươi hai giây. Ba mươi mốt, ba mươi, hai mươi chín…”

“Em muốn báo cảnh sát.”

Ngoài cửa thoáng yên tĩnh, lát sau, một tờ giấy chứng nhận cảnh sát nhân dân của ai đó được nhét qua khe cửa, chỉ nghe thấy anh nói: “Cô Thư, tôi là cảnh sát. Cô đã an toàn, xin hãy mở cửa ra.”

Thôi được rồi, kẻ xấu là anh, cảnh sát cũng là anh, hôm nay thực sự khó mà thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ ấy.

***

Sáng ngày hôm sau, trong buổi họp của tổ trọng án, Thư Tầm âm thầm ngáp một cái, lại day day mũi. Âu Dư Nặc nhỏ giọng hỏi đầy quan tâm: “Tối qua chị không ngủ ngon giấc à? Hình như chị bị cảm cúm rồi…”

“Không sao…” Thư Tầm cúi đầu, cầm bút rồi vờ vịt vạch ra vạch vào trên giấy, thực ra chẳng viết được chữ nào. Lqđôn Kết quả của việc cô gắng giữ khoảng cách với anh khi đến Minh Tề đó là — tối qua, hai người họ làm tổng cộng bốn lần, lần sau lâu hơn lần trước…. Gần một đêm không ngủ! Thư Tầm cũng không dám nhớ lại hình ảnh của anh và cô tối qua, nếu không mặt cô sẽ đỏ bừng như bị giội nước sôi.

Tả Kình Thương bất chợt hắng giọng, dường như chuẩn bị nói gì đó, thân thể Thư Tầm không kìm được run lên. Thôi xong! Bây giờ chỉ cần nghe thấy một câu của anh, cô đã không thể tập trung nghĩ bất cứ việc gì khác…

“Kết quả sàng lọc kẻ tình nghi thế nào?” Tả Kình Thương hỏi, sắc mặt như thường.

Thư Tầm bất mãn, tối qua người này còn làm chuyện ấy với cô, hôm nay lại có thể nghiêm túc như thường, không để ý tới bất kỳ chuyện gì ngoài tiến triển của vụ án.

“Vẫn đang sàng lọc, nếu có thể thu nhỏ phạm vi hơn một chút thì tốt quá.” An Hải Hạp than thở, “Ngoài ra chúng tôi cũng đang kiểm tra camera giao thông ở gần khu biệt thự và khu vực xảy ra vụ án, hi vọng có thể tìm được xe ô tô mà hung thủ dùng để gây án và vận chuyển thi thể nạn nhân.”

Ánh mắt Tả Kình Thương chuyển sang Thư Tầm, ngừng lại trong giây lát, bình thản hỏi: “Sau một đêm suy ngẫm, cô Thư có ý kiến gì mới không?”

Một đêm suy ngẫm?

Suy ngẫm kiểu gì?

Anh dám trêu chọc cô trước mặt mọi người… Xấu xa!

“Tôi cho rằng…” Thư Tầm bình ổn từng đợt sóng đang cuộn trào trong lòng, thầm nghĩ, suy đoán của cô không thể thu hẹp phạm vi điều tra cho tổ trọng án nhưng hi vọng có thể giúp chút gì đó, “Dự đoán theo người phụ nữ làm gái làng chơi rất quan trọng với hung thủ, sự trưởng thành của tâm trí và quá trình thay đổi tâm lý, hiện tại hung thủ ít nhất cũng bốn mươi tuổi. Nếu mà một người làm ngành mỹ thuật, vậy rất có khả năng hắn cũng thể hiện đam mê “kết hợp xấu và đẹp” trong các tác phẩm nghệ thuật của mình, thậm chí có thể xuất hiện cả hình tượng nơ bướm hoặc phụ nữ khỏa thân xõa tóc. Nhưng những hình tượng này có lẽ chỉ xuất hiện trong các tác phẩm trước đây, hoặc khi hắn chưa nổi danh, còn hiện tại, để che giấu tội ác, hắn sẽ cố gắng tránh các hình tượng đó, hoặc đổi thành các ý tưởng trừu tượng hơn nữa. Trước mắt, chúng ta có thể tìm người lái xe taxi đưa Dương Ngọc Tiệp tới khu biệt thự thông qua camera giao thông, hỏi xem người đó nhìn thấy hay nghe được những gì.”

Tác phẩm có hình tượng ruy băng thắt hình nơ bướm hoặc phụ nữ khỏa thân xõa tóc…. Chợt có tia sáng lướt nhanh qua tâm trí Tả Kình Thương tựa như sao băng, loại hình tượng này hình như anh vừa mới nhìn thấy ở đâu đó.

“Chúng tôi đã liên lạc qua điện thoại với người lái xe taxi đó, người đó nói anh ta chỉ đưa Dương Ngọc Tiệp đến điểm cần đến, không thấy thêm gì khác.” An Hải Hạp nói.

Thư Tầm lấy lại bình tĩnh, nói: “Là một người lái xe taxi, anh ta hẳn là cực kỳ quen thuộc với mọi địa điểm ở Minh Tề, có lẽ cũng biết khu biệt thự kia vốn không có người ở. Lúc Dương Ngọc Tiệp bước ra khỏi Mộng Cửu Thiên thì đã rất muộn rồi, một cô gái trẻ xinh đẹp lại muốn tới khu biệt thự không người ở vào khoảng thời gian đó, người lái xe đó có nên nhắc nhở cô ta không? Có cảm thấy nghi ngờ hay không? Tôi thấy cần hỏi lại anh ta về chi tiết này.”

“Đúng, Tiểu Ân, cậu đi liên lạc với người lái xe đó đi.” An Hải Hạp chỉ đạo gọi điện thoại.

Thư Tầm nói tiếp: “Bình thường hung thủ luôn tạo cho người ta ấn tượng rằng, hắn ta là một người vô cùng từ tốn lịch sự, thậm chí tao nhã phong độ, hắn ta cũng có sức hấp dẫn nhất định với phái nữ, nhưng chưa chắc hắn đã có thể thật lòng chấp nhận một người phụ nữ ở bên mình, vậy có khả năng hắn vẫn chưa kết hôn, còn độc thân. Thẩm mỹ của hắn giống hệt với thẩm mỹ của văn hóa phương Tây thời kỳ Phục Hưng, thể hiện cái đẹp thông qua hình tượng khỏa thân. Chứng tỏ loại nghệ thuật đầu tiên mà hắn được tiếp xúc chính là văn hóa thẩm mỹ phương Tây, sau đó tư tưởng ấy ăn sâu bén rễ, có lẽ hắn từng đi du học. Một người được hưởng thụ sự hun đúc lâu ngày của nghệ thuật, và một cô gái làng chơi, không thể có mối quan hệ đơn giản như khách mua dâm yêu phải một người phụ nữ sa ngã. Việc hắn ta học tập lên cao cần rất nhiều tiền, phải chăng tiền đều do người phụ nữ ấy cung cấp? Trước mỗi lần gây án, chắc chắn hắn đều bị một chuyện nào đó tác động, gợi ra hoài niệm về người phụ nữ ấy.”

“Cô Thư nói cực kỳ chính xác.” Tả Kình Thương cố gắng khen, thậm chí còn gật đầu thể hiện sự tán dương một cách tượng trưng, điều này có lẽ chính là cái mà ngày hôm qua anh hứa: “Tâng bốc là điều tất yếu.” Dưới cái nhìn của Thư Tầm, hành động này của anh vô cùng giả tạo, bởi vì hiển nhiên anh không hoàn toàn đồng ý với điều mà cô nói, quả nhiên vẫn là kẻ bắt nạt người miệng ngắn!

Thư Tầm lườm anh một cái, “tâng bốc” kiểu này còn chẳng thoải mái bằng “đả kích mỉa mai” ngày xưa.

“Cô Thư…” An Hải Hạp khó hiểu hỏi, “Những điều mà cô nói có phải là “chân dung được khắc họa bằng tâm lý” của hung thủ không?”

“Cũng không chính xác lắm.” Thư Tầm hủ nhận, “Bây giờ những điều mà tôi có thể nghĩ ra, vẫn chỉ là một cái bóng mờ nhạt mà thôi.”

“Đối với loại sát thủ có tâm lý biến thái thế này, một chân dung khắc họa từ tâm lý hoàn hảo, thường có hiệu quả lớn hơn phương pháp điều tra truyền thống.” Tả Kình Thương ra sức tâng bốc, nhưng lại vô tình tạo áp lực cho Thư Tầm, mấy người trong tổ trọng án đều quay ra nhìn cô bằng vẻ mặt chờ mong.

Lúc này Âu Dư Nặc huýt sáo một tiếng, dời đi sự chú ý của mọi người, cậu vừa che ống nghe điện thoại vừa nói: “Đã liên lạc được với người lái xe kia.”

Tả Kình Thương đứng lên, cầm lấy điện thoại, nhấn nút nghe và bật máy ghi âm, mọi người đều tự giác im lặng. “Chào anh, tôi muốn hỏi mấy vấn đề, nếu anh vẫn còn nhớ, xin nói lại cho tôi tỉ mỉ chính xác nhất có thể.”

Người lái xe: “Được thôi.”

“Vì sao anh lại có ấn tượng sâu sắc với Dương Ngọc Tiệp?”

“Hôm đó đã rất muộn rồi, chắc là tầm mười hai rưỡi, những người lái xe đêm như tôi đều biết mấy quán bar, hộp đêm kia rất nhiều khách làng chơi. Chỉ nhìn qua cũng biết cô gái kia là “gà,” cô ta nói muốn tới khu biệt thự Hán Cung Nguyệt. Tôi vừa nghe đã thấy kỳ lạ! Chỗ đó cách Mộng Cửu Thiên rất xa, hơn nữa nghe nói mới rao bán chứ chưa có người ở, chỉ có cò nhà rồi nhà giàu mới mua thôi. Tôi bèn hỏi cô ta, cô ơi cô ở khu đấy à? Sao bảo khu đó không có người ở. Cô ta nói là không biết. Tôi tốt bụng nói với cô ta, muộn thế này đến chỗ đấy không an toàn đâu. Cô ta nói không sao, có bạn đang chờ ở đó. Vậy tôi còn nói được gì nữa, tôi đưa cô ta đến đó, cầm tiền rồi đi. Nửa đêm tôi ít khi ra khỏi nội thành, tôi nghĩ cô ta là vợ bé của một ông chủ nhà giàu nào đó, bao nuôi trong biệt thự, nên tôi còn cố ý tăng giá tiền lên.”

“Cô ta xuống xe ở vị trí nào?”

“Chỗ đường ở khu biệt thự Hán Cung Nguyệt rất khó đi, vừa dốc, vừa có nhiều đá nhỏ, nên tôi thả cô ta cách cổng lớn khoảng tầm ba, bốn trăm mét.”

“Khi ở trên xe cô ta có gọi hay nhận điện thoại không?”

“Hình như có gọi một hai cuộc, giọng nói của cô ta rất êm tai, nũng nịu. Vừa mở miệng đã gọi tổng giám đốc gì đó, lquýđôn sau đó nói “Là ngài đó à” gì đó, rồi thì nói được được được liên tục, rồi gì mà ngài cứ bận việc…., sau đó cúp máy, nghe mà nổi da gà.”

“Cô ta gọi điện thoại trước hay sau khi nghe anh nói khu biệt thự không có người ở?”

“Sau.”

Hiển nhiên, sau khi Dương Ngọc Tiệp biết khu biệt thự không có người ở, cảm thấy kỳ lạ, bèn gọi điện thoại cho khách cũng chính là hung thủ, lúc ấy số điện thoại đó của hung thủ vẫn gọi được, Dương Ngọc Tiệp nhận ra hung thủ, hung thủ nói gì đó với Dương Ngọc Tiệp, đánh tan lòng nghi ngờ của cô ta.

Tả Kình Thương cảm ơn người lái xe, sau khi cúp điện thoại, hai tay anh chống trên bàn, ánh mắt tập trung vào một điểm, im lặng rất lâu.

“Vừa mở miệng đã gọi tổng giám đốc gì đó….” , “Là ngài đó à”, “Được được được, ngài cứ bận việc ….”….

Thư Tầm lật bản đồ thành phố Minh Tề ra, ngón trỏ trái di chuyển trên mấy giao lộ, “Hung thủ cực kỳ thông thạo khu vực này, phải chăng phòng làm việc hoặc nhà ở của hắn ở ngay gần đó? Hắn ta sợ người đưa Dương Ngọc Tiệp đến nhìn thấy mình, nên đỗ xe ở một góc khuất nào đó gần khu biệt thự, đến khi chắc chắn Dương Ngọc Tiệp đang đứng đợi hắn một mình thì mới xuất hiện?”

Vẻ mặt Tả Kình Thương ngưng đọng, trong đầu có rất nhiều linh cảm, manh mối lồng ghép va chạm vào nhau, tay anh lướt qua một vài bức ảnh hiện trường của “Vụ án ruy băng giết người hàng loạt,” mấy giây sau anh bỗng ngẩng đầu, mỉm cười” Cảm ơn lời nhắc nhở của cô Thư, tôi đã biết thân phận của hung thủ.”

(Tiếp theo):

Mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau.

“Hắn ta là đối tác của ông chủ Cung, là một trong những nhà thiết kế khá nổi danh ở thành phố Minh Tề, cũng là mộ trong những nhà thiết kế những căn phòng hạng sang của khu biệt thự Hán Cung Nguyệt, đồng thời, hắn quen chủ nhân của căn nhà nhỏ tại thôn Miêu Tỉnh, cũng từng nghe người đó kể rằng căn nhà nhỏ trong thôn bị bỏ hoang, trẻ con thường xuyên vào đó chơi.”

Phạm vi thu nhỏ tới mức có thể bắt được hung thủ ngay lập tức! Chỉ cần hỏi chủ đầu tư của khu biệt thự về những nhà thiết kế phòng tại đó, cầm ảnh đi hỏi ông chủ Cung hoặc chủ nhân căn nhà, như vậy là có thể tìm ra chân tướng!

Chúc Minh Nghiên che miệng, đôi mắt tuyệt đẹp mở to, tràn ngập sự sùng bái và mến mộ.

“Tại sao? Tại sao lại là nhà thiết kế mà không phải là giáo viên mỹ thuật hay họa sĩ?” Thư Tầm cũng quên luôn chuyện thắng thua, chân thành hỏi anh.

Tả Kình Thương đã quen thuộc với những ánh mắt sùng bái hoặc kinh ngạc từ mọi người, bình thản nhìn người đưa ra câu hỏi là Thư Tầm, mắt đầy tự tin khiến người khác mê muội, khóe môi hơi nhếch tạo nên một nụ cười khẽ, “Nếu như mỗi lần giết người đều cần thời gian dài để lên kế hoạch, vậy áp lực trong lúc lên kế hoạch sẽ mang lại cảm giác thỏa mãn nhiều hơn so với khi phạm tội. lêqđôn Mỗi tên tội phạm phạm tội nhiều lần đều sẽ chọn phương thức nhanh chóng và tiện lợi nhất để gây án, họ có thể lợi dụng nghề nghiệp, địa vị của bản thân để dễ dàng đạt được mục đích – Năm kia, tên tội phạm chuyên xâm hại những phụ nữ tóc dài mặc đồ đỏ vào ban đêm là một người buôn bán nhỏ buổi tối; năm ngoái, thủ phạm của vụ án đột nhập vào nhà trộm cướp và cưỡng hiếp phụ nữ là một người phá khóa; thủ phạm của hai vụ án cưỡng hiếp và sát hại phụ nữ trí thức là một nhà nhiếp ảnh, thực hiện âm mưu của mình bằng cách dẫn dụ những người phụ nữ ấy đến phòng làm việc của hắn để chụp ảnh nóng.”

Chúc Minh Nghiên bước tới bên anh, cầm những bức ảnh mà anh vừa xem, “Hắn là một nhà thiết kế… Vậy trong ba vụ án đầu tiên, hắn đã lợi dụng nghề nghiệp của mình qua việc từng thiết kế các nhà nghỉ mà hắn gây án? Tại sao trong vụ án Dương Ngọc Tiệp, hắn lại không giở trò cũ?”

Tả Kình Thương cầm lấy bức ảnh, quay người dán bức ảnh lên tấm bảng trắng: “Khi ấy hắn còn chưa phải là nhà thiết kế, nói đúng hơn hắn còn chưa nổi tiếng. Nhà nghỉ nhỏ như vậy, nhằm tiết kiệm chi phí, họ sẽ không bỏ tiền mời nhà thiết kế chuyên nghiệp để thiết kế, mà sẽ để một số công nhân phụ trách xây dựng công trình đảm đương việc thiết kế bằng kinh nghiệm xây dựng của họ. Thay vì mất công sức tìm kiếm, điều tra những nhà nghỉ khác mà mình không hiểu rõ, chi bằng chọn luôn nơi mà mình đã từng xây dựng, thiết kế, hắn sẽ biết được vị trí không có camera ở đây, thậm chí còn thiết kế ra một góc khuất mà camera không quay được, ngoài ra lựa chọn ấy sẽ tạo cho hắn tâm lý ổn định khi gây án. Về sau, hắn càng ngày càng nổi danh hơn, cũng giàu có hơn, nhận việc thiết kế ở Mộng Cửu Thiên và quen biết ông chủ Cung. Mọi người có để ý những cây cột trụ ở Mộng Cửu Thiên không? Như lời cô Thư nói, hung thủ đưa quan niệm thẩm mỹ đặc biệt của hắn về người phụ nữ khỏa thân xõa tóc vào các thiết kế, thế nên từng cây cột trụ kia đều được tạo hình theo dáng vẻ của người phụ nữ.”

Mọi người đều ngẫm lại rất lâu nhưng vẫn không nhớ ra được, có người mở ảnh tượng sướng của Dương Ngọc Tiệp từ trong máy tính ra, mới phát hiện khung cảnh đằng sau cô ta thật sự có những cây cột trụ như Tả Kình Thương đã miêu tả!

Tả Kình Thương ngừng nói một chút rồi lại tiếp tục: “Hung thủ được nghe kể về nội dung phục vụ đặc biệt, giá cả, tới đâu làm… ở Mộng Cửu Thiên, hắn bèn tới chơi bời mấy bận rồi quen được vài cô gái làng chơi. Sau vụ án Thái Hiểu Địch, hắn quyết định chính danh cho bản thân, nhắm Dương Ngọc Tiệp làm mục tiêu. Lúc này, công việc mà hắn đang làm, chính là thiết kế căn phòng hạng sang nào đó đang thi công tại khu biệt thự Hán Cung Nguyệt. Hắn có thể công khai xuất hiện tại công trường và căn phòng ấy bất kể ngày đêm, có thể đỗ xe ở bất cứ đâu mà không bị ai nghi ngờ.”

Âu Dư Nặc chen ngang: “Như vậy chứng tỏ lúc đó hung thủ đã đợi sẵn Dương Ngọc Tiệp ở một góc nào đó, rồi nói qua điện thoại với cô ta, hắn đang làm việc trong một căn phòng hạng sang nào đó, khi nào cô ta đến hắn sẽ ra đón?”

“Đúng.” Tả Kình Thương khẳng định, “Để ông chủ Cung không nhận ra giọng nói và số điện thoại của mình, hung thủ cố ý chọn cách hẹn trước, liên lạc với quản lý bằng một số là, hẹn Dương Ngọc Tiệp ra ngoài. Hắn nói ra tên của mình nhằm lấy lòng tin của Dương Ngọc Tiệp. Khu biệt thự không có người ở, lêquýđôn.n bất kỳ ai xuất hiện tại nơi này vào đêm hôm khuya khoắt đều rất lạ lùng, trừ khi người đó là nhà thiết, phụ trách giám sát công trường thi công cả ngày lẫn đêm. Thế nên Dương Ngọc Tiệp không hề nghi ngờ, một mình tới đây đợi hắn, cuối cùng bị hắn ra tay sát hại.”

Không ngờ một vài câu nói mà người lái xe vô tình nghe được lại trở thành điểm then chốt để phá án.

An Hải Hạp khó hiểu hỏi: “Vậy hắn ta tắm rửa cho thi thể ở đâu? Tại phòng làm việc?”

“Căn phòng hạng sang cần trang trí chính là phòng làm việc của hắn.” Thư Tầm hiểu ra chậm hơn, nhưng nhanh chóng bắt kịp mạch tư duy của Tả Kình Thương, “Khi ấy công nhân ở khu biệt thự đã về nhà hoặc ngủ từ lâu, hắn có thể ung dung tắm rửa sạch sẽ cho thi thể rồi đặt lên xe chở đi.”

An Hải Hạp lắc đầu, “Nếu là tôi, đặt luôn thi thể trong căn phòng đó có phải tiện hơn không, còn di chuyển đi đâu nữa, đúng là rỗi hơi.”

Âu Dư Nặc cẩn thận ngẫm nghĩ lại, cùng hùa theo: “Đúng thế, sao hắn lại không đặt thẳng lên giường sau khi tắm rửa xong thi thể như trước?”

Đôi mắt Tả Kình Thương u ám: “Đây cũng là chi tiết mà tôi chưa giải thích được.”

“Phải chăng hắn ta muốn tránh bản thân trở thành người đầu tiên phát hiện thi thể?” Âu Dư Nặc suy đoán, “Bởi vì người phát hiện thi thể cũng sẽ bị chúng ta đưa về thẩm tra.”

Chúc Minh Nghiên lườm cậu ta, “Hắn ta chỉ cần đến nơi đó vào tối ngày hôm sau, vậy người phát hiện được thi thể sẽ chính là một người phụ trách trang trí khác.”

“Dẫn thẳng hắn ta về Cục cảnh sát để thẩm vấn là biết ngay thôi.” Thư Tầm nói một câu trúng đích.

An Hải Hạp vỗ trán, vội vàng hạ lệnh: “Đi! Đi bắt người! Trong vòng mười hai giờ phải tóm được hung thủ về đây!”

Mọi người đều rất hăng hái, cầm đồ đạc của bản thân rồi lập tức ra ngoài, văn phòng tổ trọng án từ ồn ào đông đúc trở nên yên tĩnh trong nháy mắt. Tả Kình Thương, Thư Tầm, Chúc Minh Nghiên mỗi người ngồi một góc, trong phút chốc cả ba đều im lặng.

Vụ án được phá giải là chuyện vui, nhưng Chúc Minh Nghiên lại thấy vừa vui vừa buồn. Vui là vì một vụ án kinh khủng và khó khăn như vậy mà chưa tới một tuần đã xác định được kẻ tình nghi, đến khi hung thủ bị bắt, họ chắc chắn sẽ nhận được lời khen từ Tỉnh ủy; nhưng buồn vì, một khi vụ án kết thúc, Tả Kình Thương sẽ trở về Thủ đô, cơ hội nhìn thấy anh về sau sẽ vô cùng ít ỏi chứ đừng nói là được ngồi cùng anh dưới một mái hiên, mặt đối mặt nói chuyện với anh.

“Giáo sư Tả….” Chúc Minh Nghiên không kìm lòng được gọi anh, vừa nể trọng vừa tha thiết.

“Sao vậy?” Rõ ràng tâm trí của Tả Kình Thương vẫn đang tập trung vào vụ án, anh ngẩng đầu nhìn Chúc Minh Nghiên, chờ cô ta đưa ra phát hiện mới nào đó.

Chúc Minh Nghiên cắn môi, “Không sao…. Chỉ là…. Không ngờ anh có thể phá án thần tốc như vậy, nếu như có thể đi theo anh học tập một thời gian thì tốt biết mấy…”

Thư Tầm nghe ra sự buồn bã trong giọng nói của Chúc Minh Nghiên, rất tốt bụng mở cửa ra ngoài.

“Cô Thư.” Tổ trọng án phụ trách vụ án Thái Hiểu Địch nhìn thấy cô đi ở hành lang, mỉm cười hỏi thăm, “Vụ án phía các vị tiến triển thế nào? Phía chúng tôi đã bắt được hung thủ rồi.”

Thư Tầm vừa nghe anh ta nói, lông mày cũng giãn ra, “Tại sao hung thủ lại giết Thái Hiểu Địch?”

“Ôi, là ngộ sát.” Mấy cảnh sát tụt lại, anh một câu tôi một câu bàn luận. “Hung thủ là một cậu nhóc vừa thi đại học xong, sau khai giảng là đi học. Lúc thi về được giải tỏa áp lực nên ra ngoài chơi tình một đêm mấy lần.”, “Không dùng bao cao su, sau đó lên mạng xem thấy không dùng bao cao su có thể bị lây bệnh. Cậu ta bèn lén lút tới bệnh viện kiểm tra, lúc đấy thì hay rồi, HIV dương tính, cậu ta phát điên.”, “Có tổng cộng hai người từng phát sinh quan hệ với cậu ta, cậu ta muốn giết cả hai, mục tiêu đầu tiên là Thái Hiểu Địch.”, “Thái Hiểu Địch đúng là chết oan mà, truyền AIDS cho cậu nhóc kia là một người khác.”, “Cậu ta xem vài thông tin và hình ảnh của ‘vụ án ruy băng,’ bèn muốn bắt chước theo, lên kế hoạch suốt kỳ nghỉ hè, cuối cùng cũng ra tay nhưng tiếc là giết nhầm người.”

Thư Tầm hỏi tiếp: “Cậu ta đã biết mình giết nhầm người chưa?”

“Bây giờ thì biết rồi, cũng cảm thấy có lỗi với Thái Hiểu Địch. Nhưng tôi thấy cậu ta cũng chẳng ăn năn hối hận, có lẽ đã mất hết hi vọng vào cuộc sống.”, “Chỉ thương cho cha mẹ cậu ta, lqđ hết biết tin con trai bị AIDS, lại còn giết người, đau khổ tới mức muốn nhảy lầu.”, “Ôi, con người ta sống trên đời cứ bình thường không được sao, sống đàng hoàng thì bớt được bao nhiêu phiền toái?”

Tả Kình Thương qua quýt nói vài câu mang tính chất đối phó với Chúc Minh Nghiên, bước ra khỏi phòng làm việc đã thấy một đám cảnh sát nam đang vây quanh Thư Tầm, vừa nói vừa cười bàn luận chuyện gì đó. Vóc dáng của Thư Tầm tuy dong dỏng cao, nhưng đứng giữa mấy người đàn ông phương Bắc cao lớn này lại vẫn có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, cái hình ảnh “Chúng tinh củng nguyệt”* quái quỷ gì thế này. Tả Kình Thương tức tối hừ lạnh một tiếng, bước thẳng qua người bọn họ.

*Rất nhiều ngôi sao vây quanh một vầng trăng, hay rất nhiều người vây quanh một người, làm người kia nổi bật lên.

Nghe nói tình yêu chân thành chính là hai con người ngốc như heo, từng giây từng phút lo lắng đối phương bị kẻ khác cướp đi, tuy nói thế cũng hơi có lỗi với tướng mạo của hai người này….

Người của tổ trọng án đã ra ngoài làm việc suốt một ngày, không biết rốt cuộc đã bắt được kẻ tình nghi hay chưa.

Thư Tầm ăn cơm qua quýt ở căn tin rồi định về phòng làm việc chờ tiếp, nhưng Tả Kình Thương đã đứng sẵn ở cửa ngăn cô lại, “Cô Thư, tôi muốn thảo luận với cô một vài chuyện.”

Thư Tầm lạnh lùng lườm anh, “Chuyện gì mà phải thảo luận với tôi cho bằng được thế?”

“Chút chuyện riêng.”

Thư Tầm miễn cưỡng bước tới cạnh cửa sổ phòng trà cùng Tả Kình Thương, Tả Kình Thương nhanh chóng quan sát vẻ mặt của cô, nghiêm chỉnh nhắc nhở: “Sau này em không cần phải trốn tránh nhanh như vậy, anh nói chuyện với bất kỳ ai cũng không ngại sự có mặt của em.”

Thư Tầm duyên dáng nhún vai, tặng anh một câu: “Who care?”

Sắc mặt Tả Kình Thương tối đi.

Thư Tầm từ bỏ ý định trở lại phòng làm việc, quay người xuống lầu về khách sạn.

Chập tối, Thư Tầm vừa tắm xong, đang chờ tin tức thì nhận được điện thoại của Âu Dư Nặc.

“Chị Thư Tầm! Chị chắc chắn không ngờ được hung thủ là ai đâu! Hắn ta đã xuất hiện trong tầm mắt của chúng ta từ lâu, đáng tiếc lại bình an vô sự thoát thân!” Âu Dư Nặc vô cùng kích động, giọng nói rất to, có vẻ như cậu đang ở bên noài, xung quanh rất ồn ào. “Thảo nào hắn lại chọn căn nhà kia để đặt thi thể. Mẹ nó! Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất! Năng lực phản trinh sát quá siêu! Gan to bằng trời! Quá ghê tởm!”

Thư Tầm sững sờ, “…. Là ai?”

“Chính là tên đàn ông đó, chủ nhân căn nhà đặt thi thể!”

“Là hắn?!” Thư Tầm không thể tin nổi.

“Chúng em đang trên đường về đây, phải thẩm vấn hắn cả đêm nay!” Âu Dư Nặc nghiến răng nghiến lợi nói.

Thư Tầm cúp máy, cố nhớ lại tướng mạo của chủ nhân căn nhà, nhưng chỉ nhớ được ông ta có đeo kính, còn lại không có ấn tượng gì. Thời đại học cô từng xem một bộ phim tên là “Se7en,”* hung thủ cũng từng xuất hiện trước mặt các thám tử, khi đó chẳng ai chú ý đến hắn ta. Chúng ta luôn cho rằng tội phạm là chuột chạy qua đường, chỉ cần hắn xuất hiện thì sẽ bị người người kêu đánh, nhưng cũng bởi vậy mà bọn chúng thường lọt lưới, chúng thoải mái xuất hiện trong tầm mắt của cảnh sát, bình tĩnh đóng vai một người qua đường vô tội, thỏa mãn bản thân bằng việc nhạo bàng cảnh sát, nhìn người thân của nạn nhân đau khổ. Cuộc đời như một vở kịch, chẳng qua chỉ như vậy mà thôi. Thư Tầm sấy khô tóc, vội vã tới chi đội, mấy người Âu Dư Nặc còn chưa về tới nơi.

*Bộ phim hình sự nổi tiếng, nội dung phim kể về hai thám tử cùng làm việc với nhau đề điều tra một vụ án giết người hàng loạt. Những nạn nhân bị giết đều liên quan đến “bảy tội lỗi” (seven deadly sins) trong kinh thánh là Tham Ăn, Ganh Tị, Dâm Ô, Kiêu Căng, Lười Biếng, Tham Lam và Giận Dữ.

Mười mấy phút sau, vài chiếc xe cảnh sát dừng lại trước cửa chi đội, Thư Tầm đứng bên cạnh Tả Kình Thương, lqđôn trái tim cô như bị ai đó xốc ngược lên. Khi hung thủ bị hai cảnh sát áp giải xuống xe, cũng không sợ hãi suy sụp như trong tưởng tượng của mọi người, trái lại hắn trấn tĩnh đến lạ lùng. Hắn ta mặc quần áo rất nghiêm chỉnh, áo sơmi màu xám sẫm bỏ trong quần tây, đeo thắt lưng màu đen, đồng hồ đeo tay ở tay trái có giá trị không nhỏ. Hắn ta đeo một chiếc kính mỏng gọng đen, tướng mạo không xuất chúng, bình thường đến mức khiến người ta rất dễ quên. Khi đi qua người Thư Tầm và Tả Kình Thương, hắn ta dừng lại nhìn hai người, cười khinh miệt, cực kỳ kiêu căng.

Âu Dư Nặc nói với giọng khinh thường mỉa mai: “Từ lúc bắt được hắn tới giờ, hắn vẫn luôn mang cái vẻ mặt đáng chết ấy, như thể toàn thế giới đều nợ hắn không bằng. Hắn có nghĩ được là hắn giết người hay không! Hắn mang đến cho gia đình người ta biết bao đau khổ!”

“Đừng nói chuyện lương tri với hắn.” Thư Tầm khẽ thở dài, “Loại người này phạm tội do tâm lý biến thái, chúng đã mất đi sự đồng cảm và quan tâm tới con người, tới xã hội, trong mắt chúng, tất cả mọi người đều chỉ là những cá thể không có sinh mệnh. “Bản thân” được phóng to lên vô hạn, có thể nói, trong thế giới của chúng, chỉ có một mình chúng mà thôi, thậm chí có kẻ còn cho rằng, bản thân là Thần, là Người phán xét, là Chúa tể của vũ trụ.”

“Đúng là đồ thần kinh.” Âu Dư Nặc khinh bỉ nói.

Bình luận