Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trâm 3: Tình Lang Hờ

Chương 8: Tử hà ở đâu?

Tác giả: Châu Văn Văn

Phố Tùng Hoa, nhà họ Phó.

Phó Tân Nguyễn từ 12 tuổi đã nổi tiếng ở Giang Nam, các phường ca múa đua nhau mời soạn nhạc soạn vở, lại không bị tú bà ăn chặn, nên cũng dành dụm được một khoản kha khá, sau khi đến Thục bèn mua một gian nhà nhỏ ở phố Tùng Hoa, sống một mình.

Chu Tử Tần xé giấy niêm phong trên cửa rồi lấy chìa khóa toan mở khóa.

Hoàng Tử Hà trông thấy một mẩu giấy khác dán trên cửa, viết, “Ở quán trọ Vân Lai phố Tử Trúc. Nhớ tới.”

Bên dưới không ký tên, chỉ vẽ một con diều giấy.

Hoàng Tử Hà đang quan sát thì một bà thím ở cạnh bước ra, trông thấy bọn họ, bèn ngăn Chu Tử Tần lại: “Này cậu kia, đấy là niêm phong của quan phủ, bóc ra là bị bắt đấy.”

Họ Chu chìa vạt áo quan trên người ra, cười đáp: “Thím à, ta là người của quan phủ.”

Bà thím vội hỏi: “Vậy là vụ án đó đã có kết luận rồi sao?”

“Chưa chưa, chẳng phải bọn ta đang tra đây?”

“Ai dà, các vị mau mau cho! Nhà này tự dưng xảy ra án mạng, còn chết đến 2 người, khiến láng giềng chúng ta lo lắng không yên, đêm cũng chẳng ngon giấc!”

“Được được, thím cứ để ta lo! À, có chuyện này phải hỏi thím, người tên Ôn Dương kia hay tới đây lắm à?”

“Ta làm sao biết được? Phó cô nương tính tình rất lạ, thường ngày ru rú trong nhà, đến cái bóng cũng chẳng thấy, chỉ nuôi một u già hầu hạ. Cô ta ở đây hơn 1 năm mà ta cũng chỉ gặp 4 5 lần, huống hồ là Ôn đại gia kia? Rõ khổ, người đẹp là thế mà mệnh mỏng, lần đầu gặp mặt ta đã thấy số mạng cô ấy không được tốt rồi mà!” Bà thím lắc đầu than thở, rồi quay qua săm soi Chu Tử Tần từ đầu đến chân, “Chà chà, ta bảo bổ đầu câu này nhé, ta đã xem tướng cho nhiều người rồi, không nhìn lầm đâu, cậu với con bé cháu nhà ta có tướng phu thê, hay là cậu để lại địa chỉ đi, mai cháu gái ta đến ta sẽ tới gọi cậu sang xem mặt, được không?”

Khó khăn lắm mới cắt đuôi được bà thím từ đâu xông ra làm mối, Chu Tử Tần mở khóa đẩy cửa bước vào rồi vội vàng đóng ngay lại, dựa vào cánh cửa thở hắt ra: “Chẳng trách Phó Tân Nguyễn cả ngày không ra khỏi cửa, nếu bị bà hàng xóm này tóm được, chẳng phải mất toi 1 ngày ư?”

Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch cũng đồng tình, an ủi hắn mấy câu rồi kéo vào nhà xem xét.

Đằng trước nhà là giếng trời nhỏ, trồng mấy bụi hoa, dăm chậu lan. Trên bàn thờ giữa nhà bày lư hương và đồ thờ, thờ 1 nữ tử áo gấm mũ ngọc, đang cầm kiếm múa, vạt áo cùng dải lụa tung bay, trông chẳng khác thần tiên.

Ánh mắt Hoàng Tử Hà dừng ở tay cô gái. Cô ta cầm 1 thanh kiếm sẫm màu, thân kiếm ngắn mà nhỏ, không giống đạo cụ dùng để múa kiếm, mà như 1 thanh đoản kiếm gỉ sét.

Lý Thư Bạch cũng chú ý đến thanh đoản kiếm, hỏi khẽ: “Ngươi thấy thanh đoản kiếm kia không?”

“Da, gia biết lai lịch nó ư?”

“Đây là thanh kiếm Thái Tông hoàng đế ban cho Võ hậu năm xưa, dùng để hàng phục con Sư Tử Thông, về sau lại ban cho Công Tôn đại nương (không phải Công Tôn Diên, này là người được ca ngợi trong bài “Xem đệ tử của Công Tôn đại nương múa kiếm” của Đỗ Phủ), rồi truyền đến tay đệ tử bà ta là Lý thập nhị nương. 17 năm trước, khi Vân Thiều Lục Nữ vào kinh, Công Tôn Diên từng dùng chính thanh kiếm này để múa.” Nói đoạn, Lý Thư Bạch trầm tư nhìn cô, “Thanh kiếm đó vốn là vật tùy thân của Thái Tông, rèn từ hàn thiết hải ngoại tiến cống, đúc thành 24 thanh, Thái Tông chỉ chọn lấy 1 thanh này, luôn đem theo người. Tương truyền hàn thiết hải ngoại không bao giờ han gỉ, nào ngờ rời khỏi cung đình lại gỉ ngoèn thế này.”

Hoàng Tử Hà nhận xét: “Đủ thấy truyền thuyết không thể tin được.”

Lý Thư Bạch gật đầu: “Bởi vậy năm xưa trông thấy thanh kiếm này trong tay Công Tôn Diên, tiên hoàng cứ thương cảm mãi, nói rằng vật Thái Tông yêu nhất năm xưa, nay lại thành ra thế này, thời gian thấm thoắt thoi đưa đúng là chẳng tha một ai.”

Hoàng Tử Hà nhớ tiên hoàng từng được xưng tụng là Tiểu Thái Tông, rất ngưỡng mộ phong thái của Thái Tông, lại nhìn thanh kiếm trên tay cô gái, nghĩ đến tâm tình tiên hoàng năm xưa, cũng không khỏi thương cảm.

Chu Tử Tần gài then cẩn thận rồi chạy lại hỏi họ: “Bắt đầu tra xét được chưa?”

“Cứ ra đằng sau xem đã.” Ba người vòng ra sau, thấy hoa tử vi đang nở rộ trong đình, từng chùm hoa tím biếc nở thành tầng thành lớp, diễm lệ vô cùng, thấp thoáng phía sau là gác đánh đàn và thư phòng.

Họ vào thư phòng xem thử, thấy bên trong bày mấy giá sách đặt sát xuống nề, trên xếp đầy những cuốn trục. Hoàng Tử Hà mở mấy cuốn ra xem, đều là những ký tự ngoằn ngoèo khó hiểu.

Lý Thư Bạch cầm lên xem rồi nhận xét: “‘Tứ huyền tứ tướng yến nhạc bán tự phổ’, đây là bản nhạc dành cho tỳ bà, hẳn là Phó Tân Nguyễn dùng khi dựng vở hoặc viết nhạc. Những cuốn khác chắc cũng đều là nhạc phổ.”

Hoàng Tử Hà lục thêm mấy cuốn ra xem, bản nhạc còn hiểu láng máng, nhưng bản múa thì mù tịt, đành đặt xuống.

Chu Tử Tần lôi trong ngăn kéo ra một xấp giấy, sáng mắt lên gọi: “Hai vị xem cái này này.” Cả ba châu đầu vào xem, ra là bản chép tay kinh Kim Cương Bát Nhá Ba La Mật, nét chữ rất giống nửa bộ ở nhà Ôn Dương.

Chu Tử Tần vội lật đến trang cuối, phát hiện câu cuối cùng là: “Tu Bồ Đề, cái gọi là Phật pháp, tức là phi Phật pháp. Tu Bồ”, hoàn toàn khớp với đoạn dở dang kia. Gã bèn vỗ xấp giấy trong tay, nhận xét: “Hai người thân thiết như thế, Ôn Dương tất sẽ để lại đồ vật ở nhà Phó Tân Nguyễn.”

Hoàng Tử Hà gật đầu: “Tập kinh này chắc chắn là của Ôn Dương.”

“Có điều nó chẳng có ích gì trong việc phá án cả.” Chu Tử Tần tiu nghỉu ném xấp giấy xuống mặt bàn đầy bụi: “Phải tìm các chứng cứ khác, mới biết tại sao họ tự vẫn.” Lý Thư Bạch liếc xấp giấy rồi hỏi Hoàng Tử Hà: “Ngươi có nhìn ra điểm bất thường trong đó không?”

Hoàng Tử Hà biết y sợ bẩn không muốn chạm vào mặt bàn bụi bặm, bèn tự mình lật mấy trang rồi gật đầu: “Thưa có, xem ra bản chép tay này có ích đấy.”

Chu Tử Tần nghe thấy thì giật ngay xấp giấy hỏi liến thoắng: “Đâu đâu? Chỗ nào bất thường?”

Hoàng Tử Hà giải thích: “Mấy trang này viết cách lề rất xa, cả lề ngang lẫn lề dọc, chúng ta đoán rằng có lẽ để đóng kiểu bướm.” (đóng sách kiểu bướm, gấp đôi tờ giấy như cánh bướm rồi khâu lại chỗ nếp gấp)

Chu Tử Tần ngơ ngác hỏi: “Đóng kiểu bướm thì sao? Đẹp mà.”

Hoàng Tử Hà bó tay, đứng dậy mở tủ quần áo ra xem xét. Bên trong có hai bộ đồ lót đàn ông, cô đưa cho Tử Tần đem về so sánh với quần áo của Ôn Dương, rồi giở đến quần áo của Phó Tân Nguyễn. Giờ đang mùa hè, y phục của họ Phó chủ yếu là áo lụa màu tươi, mỏng nhẹ, vàng ngà, xanh nhạt, trắng tinh, hồng đậm, sinh động bắt mắt khôn xiết.

Đứng trước cả tủ quần áo nữ, Hoàng Tử Hà không khỏi xúc động, bất giác sờ nhẹ lên những tấm áo the, áo lụa, nhìn những màu sắc nhẹ nhàng mà tươi tắn ấy nhòa đi, thành một màu duy nhất của mùa hạ.

Chu Tử Tần đang lục lọi đống quần áo nam quay sang bắt gặp thì phì cười: “Sùng Cổ giống con gái đã đành, còn thích cả quần áo con gái à?”

Hoàng Tử Hà chẳng thèm đáp, thản nhiên đóng cửa tủ lại rồi lục sang hộp trang sức của Phó Tân Nguyễn, buông một câu: “Thoạt nhìn là biết công tử chẳng hiểu gì về đàn bà con gái.”

Chu Tử Tần trêu lại: “Nói cứ như Sùng Cổ hiểu lắm ấy.”

Hoàng Tử Hà chẳng đếm xỉa đến hắn, mở toang hộp trang sức ra. Bên trong có rất nhiều hoa tai và trang sức, ngoài những thứ chạm hình hoa lá chim chóc, còn mấy chiếc trâm khắc hình chuồn chuồn hay dế, rất đặc biệt, cũng rất xinh xắn. Vòng ngọc xuyến vàng nhan nhản, đều nằm dưới đống trâm cài.

Ở đáy hộp, dưới tất cả đống trang sức là một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ tử đàn.

Hoàng Tử Hà mở ra, thấy bên trong cất một chiếc vòng ngọc dương chi óng ánh tỏa sáng dưới ánh nắng từ cửa sổ hắt vào, như được phủ một làn khói mỏng.

Cô giơ vòng lên ngang mắt săm soi hồi lâu, thấy màu ngọc hình như có thể thay đổi theo ánh sáng bên ngoài, hiện ra vô số đường vân đủ hình dạng.

Báu vật hiếm có thế này, hèn chi Phó Tân Nguyễn phải cất riêng, giữ gìn thật kỹ.

Hoàng Tử Hà đặt lại vào hộp rồi hỏi: “Công Tôn Diên đã đến đây rồi ư?”

Chu Tử Tần tỏ vẻ ngạc nhiên: “Không thể nào? Lúc Công Tôn Diên đến thì Phó Tân Nguyễn đã qua đời, nơi này sau khi khám nghiệm tử thi xong cũng được niêm phong, dấu niêm phong dán trên cửa không có dấu hiệu bị bóc. Huống hồ tường bao rất cao, lẽ nào Công Tôn Diên biết trèo tường?”

“Ừm… Bởi thế nên sau khi Phó Tân Nguyễn qua đời, Công Tôn Diên mới hối lộ lão Khương quản trang để vào nhìn mặt cô ta lần cuối?”

“Chắc là vậy.” Chu Tử Tần đáp.

Hoàng Tử Hà trầm tư nhìn sang Lý Thư Bạch, hai người tâm ý tương thông, y hiểu ngay ý cô: “Cái vòng đó hả?”

Sau khi Phó Tân Nguyễn qua đời, lúc Công Tôn Diên chưa đến nghĩa trang, đã cầm chiếc vòng của Phó Tân Nguyễn rồi.

Nói lọt vào tay Công Tôn Diên bằng cách nào, là một vấn đề đáng truy cứu.

Lý Thư Bạch cầm cái hộp từ tay cô, lấy chiếc vòng ra giơ lên ngắm nghía.

Thấy y thoáng nhíu mày, cô bèn hỏi nhỏ: “Vương gia nhận ra lai lịch nó ư?”

Lý Thư Bạch quay sang nhìn cô, ánh mặt trời rọi lên chiếc vòng trong vắt, hắt sáng lên mặt y, khiến khóe môi y lộ ra vẻ kinh ngạc pha lẫn lo âu.

Y khẽ đáp: “Đây là vật trong cung.”

Hoàng Tử Hà kinh ngạc.

“Hơn nữa, không lâu trước khi phụ hoàng qua đời, nội đình mới chế tác ra.”

Y không nói rõ chiếc vòng này thuộc về ai, nhưng Hoàng Tử Hà biết, lúc tiên hoàng đau yếu, người thân cận nhất bên cạnh chỉ có một mình Trần thái phi, mẹ ruột Ngạc vương Lý Nhuận, về sau đã hóa điên.

Hiểu được suy nghĩ của cô, Lý Thư Bạch cũng gật nhẹ đầu: “Vật trong cung lại xuất hiện ở nhà một ca kỹ tự vẫn vì tình, căn nguyên bên trong hẳn là rất phức tạp.”

Hoàng Tử Hà gật đầu, rồi hỏi lại: “Gia khẳng định… là người đó ư?”

“Ừm, trước khi phụ hoàng qua đời, ta thường tới thăm. Bấy giờ bà ta luôn ở bên giường bệnh hầu hạ, chiếc vòng này cũng là vật bà ta yêu thích nhất, đeo trên tay không rời. Những đường vân rực rỡ của nó, ta không bao giờ quên.”

Hoàng Tử Hà gật đầu, giao lại chiếc vòng cho Chu Tử Tần, thấy hắn cũng chăm chú lật đi lật lại ngắm nghía, bèn chuyển chủ đề: “Phải rồi Tử Tần, chẳng phải nhà Phó Tân Nguyễn nuôi một u già ư? Về sau vì sắp thành thân nên mới cho bà ta về nhà, hiện giờ đã tìm thấy chưa?”

“À, đã sai người đi tìm rồi, nghe nói nhà bà ta ở Hán Châu gần đây, mấy hôm là tìm ra thôi.” Nói rồi Chu Tử Tần bỏ ngay vòng xuống, hí hứng ghé tai cô thì thào: “Nghe nói u già đó nấu ăn rất ngon, nhất là món gà hạt tiêu, thơm nức cả phố Tùng Hoa, sau này chúng ta có thể bảo bà ta nấu cho ăn thử!”

Tiếc rằng, cuốii cùng gà hạt tiêu thơm nức phố Tùng Hoa cũng chẳng đến lượt hắn ăn thử.

Chiều hôm ấy, đám bổ khoái đi Hán Châu trở về, ủ rũ báo với hắn: “U già Thang Châu Nương ấy, trên đường từ Thành Đô về Hán Châu lỡ sẩy chân ngã xuống vách núi, chết rồi.”

Chu Tử Tần giật nảy mình: “Chết? Tìm thấy thi thể chưa?”

“Thấy rồi, chúng ta đến nơi xảy ra chuyện nhìn xuống, thấy xác một người đàn bà nằm trên bãi sông, cả người đầm đìa máu. Theo chức trách, chúng ta lập tức buộc dây vào thắt lưng leo xuống, khám nghiệm cái xác.”

“Xác thực là bà ta ư?”

“Đúng thế. Tuy gương mặt đã giập nát, nhưng những người quen đều nói sau tai bà ta có 1 nốt ruồi, vị trí không sai!”

Chu Tử Tần ngoái lại, ngơ ngẩn bảo Hoàng Tử Hà: “Chết rồi.”

Hoàng Tử Hà nhíu mày, vô thức rút cây trâm trên đầu ra, vạch mấy đường lên bàn.

Chu Tử Tần ngồi ngay xuống trước mặt cô: “Sùng Cổ nghĩ ra chuyện gì thế?”

Cô liền chỉ mấy đường thẳng giao cắt nhau, giải thích: “Một là nguyên nhân tự vẫn. Hai người trải qua muôn vàn sóng gió, cuối cùng cũng được bên nhau, sao giờ phải tự vẫn? Hai là xấp giấy trong thư phòng, rõ ràng Ôn Dương chép kinh định đóng thành sách theo kiểu bướm, sao lại để một nửa ở nhà Phó Tân Nguyễn?”

Chu Tử Tần bấy giờ mới vỡ lẽ: “Thì ra khi nãy hai vị nói cuốn kinh bất thường là vì thế? Vậy điều thứ ba thứ tư là gì?”

“Cái chết của Thang Châu Nương và nguồn gốc trẩm độc.” Hoàng Tử Hà còn đang cầm cây trâm ngẫm nghĩ thì một gã bổ khoái nữa xộc vào, rối rít: “Bổ đầu, bổ đầu, không hay rồi!”

Chu Tử Tần lườm gã: “Không hay rồi mà ngươi tươi tỉnh thế?”

“Thưa vâng, có khổ chủ của người chết tìm đến bắt chúng ta giải thích! Xem ra nếu không xoa dịu được thì chúng ta khó mà thoát thân!” Gã bổ khoái bước đến ghé tai Chu Tử Tần nói khẽ: “Là một đại mỹ nhân đấy!”

Chu Tử Tần nghe thế vội đứng phắt dậy chạy ra xem, quả nhiên trông thấy một giai nhân tuyệt thế vận áo xanh đứng trước cổng nha môn, toàn thân không đeo trang sức, nhưng vẫn quyến rũ mê người, đứng giữa một con đường bình thường mà như đang đứng giữa khóm hoa trong ngày xuân phơi phới.

Giai nhân yêu kiều hành lễ với Chu Tử Tần, không giấu vẻ buồn thương: “Chu bổ đầu gọi ta đến, không biết có phải đã phát hiện được gì về vụ án của tiểu muội không?”

“Ồ, Công Tôn đại nương!” Chu Tử Tần niềm nở ra đón, “Đại nương, hôm nay chúng ta tra xét cả 1 ngày cũng được chút manh mối, mời vào mời vào, vừa hay cần hỏi đại nương vài chuyện…”

Chưa nói dứt câu, đã nghe tiếng đằng hắng bên cạnh.

Chu Tử Tần ngoái lại, tức thì tiu nghỉu như mèo cắt tai, vội xuôi tay đứng nghiêm: “Cha.”

Chu Tường lườm đứa con không nên nết, khẽ nạt: “Quả nhiên là Chu thiếu bổ đầu lừng danh quận Thục, giao du rộng thật đấy, hạng người nào cũng quen được!”

Chu Tử Tần khom người vâng dạ rối rít: “Dạ dạ, cha nói rất phải, con nhất định không phụ kỳ vọng của cha, giao du rộng rãi, hạng nào cũng quen…”

“Hử?” Chu Tường trừng mắt.

Chu Tử Tần ngớ ra, ngơ ngác không hiểu mình nói sai chỗ nào.

Chu Tưởng thấy thế tức tối giũ áo đi thẳng, không quên mắng: “Thằng nghịch tử! Ngươi muốn chọc ta tức chết phải không!”

Kẻ phía sau Chu Tưởng vội cười xuê xoa: “Nhạc phụ đại nhân đừng giận, Tử Tần ngây thơ chất phác, hồn nhiên như tiểu hài tử, cũng tốt mà!”

Chu Tử Tần thấy cha quay người bỏ đi thì lè lưỡi, nắm ngay lấy người đằng sau ông ta: “Tề đại ca đến đấy à! Lại đây lại đây, đệ giới thiệu với huynh hai người bạn!”

Chu Tử Tần kéo người nọ vào trong, thấy Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch đang trò chuyện với Công Tôn Diên, liền nói: “Vương huynh, Dương tiểu đệ, để ta giới thiệu, đây là Tề Đằng Tề đại ca, phán quan tại phủ Tây Xuyên tiết độ sứ. Tề đại ca, hai vị này là… trợ thủ ta mời tới, Vương Quỳ Vương huynh, vị này là Dương tiểu đệ.”

Tề Đằng chừng 30 tuổi, tướng mạo đoan chính, lúc cười càng thấy ôn hòa, chắp tay chào bọn họ: “Tại hạ là Tề Đằng.”

Hoàng Tử Hà vội chắp tay trả lễ, còn Lý Thư Bạch chỉ gật đầu.

Ngoái lại, thấy Công Tôn Diên đang nhìn xuống, mắt lóe lên, Hoàng Tử Hà nhìn theo ánh mắt Công Tôn Diên, nhưng chỉ thấy 5 ngón bàn tay trái của Tề Đằng giấu trong tay áo, không có gì khác lạ.

Thấy cô ngoảnh nhìn mình, Công Tôn Diên vội nói: “Ta muốn hỏi, hiện giờ… vụ án của tiểu muội đã có tiến triển gì chưa?”

“Đại nương, xin dời bước qua bên này nói chuyện.” Hoàng Tử Hà ra hiệu cho Công Tôn Diên.

Chu Tử Tần vội cáo lỗi với Tề Đằng: “Xin lỗi Tề đại ca, huynh cứ ngồi đây đi, chúng ta phải hỏi chuyện đại nương mấy câu.”

Nụ cười của Tề Đằng hơi đờ ra, hắn tần ngần hỏi: “Là vụ án ở phố Tùng Hoa hôm trước ư? Chẳng phải là Ôn Dương cùng cô nương đó tự vẫn vì tình à? Sao lại liên quan đến vị đại nương này?”

Chu Tử Tần sực nhớ: “Ồ, đúng rồi, huynh có quen Ôn Dương không?”

Tề Đằng gật đầu: “Có. Mấy năm trước Trần Luân Vân khơi mào thành lập một thi xã, chúng ta đều tham gia, thường tụ tập xướng họa. Có điều tháng trước xảy ra chuyện không vui nên có cãi cọ mấy câu, về sau Ôn Dương cũng đã viết thư xin lỗi ta, nào ngờ… giờ đã âm dương đôi ngả…”

Hoàng Tử Hà nghe nói bèn quan sát kỹ Tề Đằng, thấy hắn nhất mực tươi cười, ôn hòa hiền hậu, nhưng vai rộng người cao, ra dáng đàn ông, trông rất đáng tin cậy.

Phán quan phủ tiết độ sứ cũng là chức quan khá cao, còn trẻ như vậy đã đạt chức vụ đến thế, hơn nữa không hề nhiễm thói thô lỗ của đám người trong quân ngũ, kể cũng hiếm có.

Nhưng nghĩ lại thì Quỳ vương Lý Thư Bạch từng dẫn quân trấn áp phản loạn, Vương Uẩn cũng là một trong số ít con cháu họ Vương tòng quân, nhưng vẫn tao nhã hào hoa, nào có vẻ thô hào của binh sĩ.

Công Tôn Diên được dẫn sang phòng bên thì có vẻ bất an, lo lắng nhìn nét mặt nghiêm trang của họ: “Xin hỏi các vị, có phải vụ án này có điểm gì đó không ổn chăng?”

“Xin hỏi đại nương có thật lòng mong vụ án này sớm ngày được phá hay không?”

Công Tôn Diên biến sắc, hơi cứng người lại, ngần ngừ hỏi: “Sao các vị lại nói vậy?”

“Thế thì tại sao có những việc đại nương không kể với bọn ta, mà lại giấu giếm?”

Công Tôn Diên nhíu mày, lo lắng nhìn ra sân, tránh ánh mắt họ.

Hoàng Tử Hà nói thêm: “Xin đại nương cho biết, chiếc vòng đại nương cầm trong tay lần đầu chúng ta gặp mặt, là từ đâu ra?”

Công Tôn Diên cúi đầu đáp khẽ: “Chuyện này… đúng là khó mở lời.”

Hoàng Tử Hà nhìn Công Tôn Diên, dịu giọng: “Xin đại nương cứ nói, bằng không chúng ta có lòng giúp đỡ, cũng chẳng biết bắt tay từ đâu.”

Thấy Công Tôn Diên ngập ngừng, cô lại thuyết phục thêm: “Lẽ nào đại nương không mong sớm tìm ra sự thật? Nếu đại nương không giải thích những nghi ngờ cho chúng ta, chúng ta sao có thể phá án giúp đại nương được?”

Công Tôn Diên thở dài đáp: “Tiểu huynh đệ nói đúng, ta không nên giấu diếm các vị. Có điều chuyện này… ta nghĩ cũng không liên quan gì tới cái chết của tiểu muội… Thật ra thứ ta định lấy đi, vốn không phải chiếc vòng này.”

Đoạn bà ta lấy chiếc vòng chạm đôi cá đặt xuống bàn: “Ta chỉ muốn tìm một chiếc vòng bằng ngọc dương chi đơn giản, không chạm trổ gì cả.”

Hoàng Tử Hà sực nhớ đến chiếc vòng ngọc hiếm thấy trong hộp trang sức của Phó Tân Nguyễn, phân vân một thoáng rồi hỏi dò: “Chẳng hay chiếc vòng đó có gì đặc biệt?”

“Đó là quà của một quý nhân ở Trường An tặng A Nguyễn, vốn là di vật của mẹ người ấy để lại nên y rất trân quý.” Công Tôn Diên thở dài, “A Nguyễn lớn tuổi hơn người ấy nhiều, cũng không để y vào lòng, tuy nể lời nài nỉ mà nhận lấy, nhưng lòng đã có người khác. Lần này A Nguyễn sắp thành thân, trong thư viết nhờ ta thay muội ấy mang chiếc vòng trả lại chủ cũ, dù sao cũng là di vật của mẹ người ta, không thể gửi gắm cho ai được.”

Hoàng Tử Hà nhớ đến những lời Lý Thư Bạch kể, bất giác ngước lên nhìn y, cả hai đều rúng động trong lòng.

Tuy đã đoán ra chiếc vòng ấy thuộc về mẫu phi của Ngạc vương Lý Nhuận, nhưng chẳng ai ngờ Lý Nhuận lại chính tay tặng cho Phó Tân Nguyễn, trong khi Phó Tân Nguyễn không yêu y.

Nhưng nghĩ kĩ lại thì Lý Nhuận là vương gia đương triều, còn Phó Tân Nguyễn chỉ là người trong làng ca múa, dù có vào vương phủ, tương lai vẫn phải trơ mắt nhìn Lý Nhuận lập một tiểu thư danh giá làm vương phi. Huống hồ Phó Tân Nguyễn lớn tuổi hơn Lý Nhuận khá nhiều, khi tuổi thiếu niên sôi nổi qua rồi, còn được bao nhiêu nam nhân nhớ đến những si mê quyến luyến của mình ngày cũ?

Phó Tân Nguyễn từ chối vị trí tỳ thiếp của vương gia, chọn làm vợ một thường dân tuổi tác tương đương mình, ngoại trừ tình cảm, cũng là một lựa chọn lý trí và hợp lẽ.

Có điều, có lẽ Phó Tân Nguyễn cũng không ngờ, dù không tham vọng, không viển vông, cuối cùng vẫn chỉ có thể cùng người mình lựa chọn xuống suối vàng.

Công Tôn Diên giơ tay chống cằm, dùng bàn tay che hai hàng nước mắt lăn dài, run rẩy kể: “Sau khi tới Thành Đô, ta tới ngay phố Tùng Hoa tìm A Nguyễn, nào ngờ chưa đến đầu ngó đã nghe tiếng ồn ào, rồi thấy người ta xúm đô xúm đỏ chật cả ngõ, xì xào bàn tán. Ta hỏi han thì biết được tiểu muội nửa đêm đã chết trong phòng cùng một người khác, người của quan phủ vừa mới khiêng thi thể đi… Bấy giờ ta vừa kinh hoàng vừa đau xót, chẳng hiểu tại sao tiểu muội lại đột ngột qua đời vào lúc hạnh phúc nhất, cứ đừng đờ ra đó khóc oà lên, không biết gì nữa….”

Giờ đây, kể lại tình cảnh ngày hôm đó, Công Tôn Diên vẫn lộ vẻ đau buồn và hoang mang khôn xiết, khiến người ta không khỏi động lòng thương cảm. Nghẹn ngào thổn thức hồi lâu, Công Tôn Diên mới gắng gượng kể tiếp: “Chẳng biết khóc lóc mất bao lâu thì có người bên cạnh hỏi, sao lại đứng ở đây khóc. Ta ngước lên, trông thấy một người dáng dấp như u già, tự xưng là Thang Châu Nương, u già của nhà họ Phó. Ta bèn hỏi có thể vào thăm nhà A Nguyễn được không, nhưng bà ta lắc đầu chỉ các bổ khoái nha dịch đang tất bật đi lại, nói quan phủ sắp niêm phong nơi này, mấy hôm trước A Nguyễn cũng đã cho bà ta nghỉ làm, lần này trở về định lấy nốt đồ đạc của mình mà thôi.”

Chu Tử Tần vội hỏi: “Thế là đại nương nhờ bà ta giúp mình lấy chiếc vòng ra ư?”

“Vâng… Ta nghĩ, nếu người ta niêm phong cả vật dụng của A Nguyễn, lỡ tra ra lai lịch chiếc vòng ấy, e rằng lại tai tiếng vạ lây đến người tặng, huống hồ A Nguyễn đã viết thư nhờ ta trả lại vòng cho người ta, nên ta dúi cho bà già ấy ít tiền, dặn bà ấy nếu có cơ hội thì lấy hộ ta một chiếc vòng bạch ngọc trong hộp trang sức…”

“Cuối cùng bà ấy lại lấy lầm vòng, đúng không?” Hoàng Tử Hà nhìn chiếc vòng chạm đôi cá, thở dài, “Chúng ta đã xem qua hộp trang sức của Nguyễn cô nương, bên trong có rất nhiều trang sức, bà ta làm sao biết được đại nương muốn lấy cái vòng nào?”

“Đúng thế… Nhưng bấy giờ người của quan phủ cứ giục bà ta đi cho mau, ta cũng chẳng cách nào nhờ bà ấy quay lại đổi được, đành cầm đi luôn… Dù sao đây cũng là di vật của A  Nguyễn, nhìn nó sáng bóng thế này, hẳn là ngày thường muội ấy hay đeo, nên bà ấy mới lấy nhầm.”

“Đại nương làm thế là bậy quá, quan phủ đang tra án mà đại nương lại tự tiện mua chuộc người khác, lấy đi đồ vật của người chết, không hay chút nào.” Chu Tử Tần lắc đầu trách.

Công Tôn Diên gật đầu: “Vâng, ta cũng biết là không đúng, nhưng… người ta để mắt đến tiểu muội là chúng ta đã cảm kích lắm rồi, đâu thể để người ta mang tai mang tiếng chứ?”

Hoàng Tử Hà chậm rãi khuyên: “Tử Tần, con cháu nhà quyền quý nào đó tự tiện đem đồ gia bảo tặng cho Phó Tân Nguyễn, Công Tôn đại nương có lòng nghĩ cho danh tiếng nhà họ, sau khi Phó cô nương qua đời bèn tìm vòng trả lại, tuy không thoả đáng, nhưng cũng không phải lỗi lớn.”

Nghe lời Dương Sùng Cổ là thói quen từ trong tiềm thức, biện bạch giùm giai nhân là trách nhiệm không thể thoái thác, nên Chu Tử Tần lập tức bỏ qua việc Công Tôn Diên tự tiện lấy đồ vật của người chết, “Điều này ta hiểu, hơn nữa khi Phó Tân Nguyễn tự vẫn, Công Tôn đại nương vẫn còn ở ngoại ô Thành Đô, đến hôm sau mới vào thành, tin rằng đại nương không liên quan gì đến cái chết của cô ấy.”

Được gã thông cảm, chuyện này coi như bỏ qua.

Hoàng Tử Hà cúi đầu nhìn chiếc vòng ngọc bị lấy nhầm, vô thức cầm lên ngắm, nhất thời buồn bã, ngẩn ngơ.

Ánh mắt Lý Thư Bạch từ từ chuyển từ chiếc vòng sang Hoàng Tử Hà.

Chỉ thấy cô thở dài, đẩy nó sang Chu Tử Tần ý bảo gã cất đi, rồi nói khẽ: “Chiếc vòng này… liên quan tới vụ án, cứ giao cho nha môn giữ đi.”

Chỉ một động tác đơn giản ấy đã khiến những gì vẫn dồn nén trong lòng y bấy lâu nay tan ta như tuyết, hết thảy hanh thông.

Chính y cũng không nhận ra, khoé môi mình đã nhếch lên.

Chu Tử Tần cầm chiếc vòng lên, liếc qua rồi nhận xét: “Cũng đẹp ghê, hơn nữa xem ra được chủ nhân yêu thích, mới giữ gìn sáng bóng như thế này. Ô, bên trong còn một hàng chữ này.”

Gã giơ vòng lên ngang tầm mắt, từ từ xoay để đọc hàng chữ bên trong: “Vạn mộc chi trường, hà phương vi hà… Là ý gì vậy?”

Hoàng Tử Hà cúi mặt chậm rãi uống trà. Trà đã lạnh ngắt, cái lạnh trôi theo cổ họng xói vào lòng đắng chát.

Lý Thư Bạch bình thản giải thích: “Vạn mộc chi trường, là ‘tử’.”

“Ồ, tử… hà…” Chu Tử Tần kinh ngạc thốt lên, “Tử hà? Hoàng Tử Hà ư? Nói vậy thì, đây từng là vật của Hoàng Tử Hà?”

Công Tôn Diên nghi hoặc nhìn gã, chẳng biết Hoàng Tử Hà là ai.

Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà tảng lờ như không nghe thấy.

Chu Tử Tần mừng như phát cuồng, bất chấp chiếc vòng là vật liên quan tới vụ án, nhét ngay vào ngực áo, còn khư khư giữ tay bên ngoài, chỉ sợ nó rơi ra, ngửa mặt cười lớn: “Hahaha, thật không ngờ chiếc vòng Hoàng Tử Hà từng đeo lại rơi vào tay ta! Từ hôm nay ta sẽ ôm nó ngủ hằng đêm, đừng ai hòng chạm vào một ngón tay! Ai dám đụng vào, ta sẽ liều mạng với kẻ đó!”

Công Tôn Diên giơ khăn tay lên chạm nước mắt, ngập ngừng hỏi Hoàng Tử Hà: “Chu bổ đầu… không sao chứ?”

“Đại nương yên tâm, không sao cả.” Hoàng Tử Hà chẳng buồn ngước mắt, bưng chén trà chậm rãi đáp: “Nếu không điên thì đâu gọi là Chu Tử Tần.”

Hôm nay quả là một ngày may mắn, Chu Tử Tần cực kỳ vui vẻ, bắt đầu đi ban phát ân huệ khắp nơi.

“A Trác! Gọi mấy huynh đệ gần đây vất vả tra án đến, hôm nay ta mời mọi người đi uống rượu, bõ công bao ngày cực nhọc!”

Cả đám người nhốn nháo theo Chu Tử Tần ùa ra phố, vừa trông thấy gã rút chiếc vòng ra khoe khoang, ai nấy bèn nhao nhao lên: “Đúng đúng, trước đây Hoàng tiểu thư hay đeo cái này, hơn nữa còn rất yêu thích!”

Lý Thư Bạch, Hoàng Tử Hà và Công Tôn Diên chịu không nổi giọng oang oang đầy phấn khởi của Chu Tử Tần, đành đi tụt lại phía sau cách bọn họ hai trượng.

Đám người vừa yên vị, chợt trông thấy Công Tôn Diên, tức thì mắt kẻ nào kẻ nấy trợn tròn lên, nhất là mấy bổ khoái trẻ, cảm thấy được ngồi cạnh giai nhân thật là hết sức hãnh diện nên bắt đầu tranh nhau chỗ ngồi, suýt nữa còn ẩu đả. Rượu vừa đưa lên, cả đám lại ùa đến ân cần kính rượu.

Công Tôn Diên uống hết lượt rượu được kính, khiêm nhường cảm tạ: “Con cái mấy chị em ta cũng xấp xỉ tuổi các vị, nhưng xem ra các vị ngoan ngoãn hơn nhiều.”

Các bổ khoái tái mặt, chăm chú nhìn giai nhân trước mặt: “Xin đại nương cho biết niên kỷ?”

“Ta gần 40.” Công Tôn Diên thản nhiên đáp.

Trừ mấy người Hoàng Tử Hà ra, những kẻ còn lại đều đau khổ ôm mặt quay đi.

Chu Tử Tần nhăn nhó cười nói: “Thật ra lần này Công Tôn đại nương đến đây cũng vì tiểu muội mà thôi. Chính là cô nương trong vụ án tự vẫn vì tình mấy hôm nay các huynh đệ đang điều tra đó.”

Bổ đầu quận Thục trước đây là Quách Minh, về sau Chu Tử Tần được khâm điểm làm bổ đầu nên họ Quách chuyển sang làm đội trưởng đội ngựa, chức giáng nửa cấp nhưng bổng lộc lại thăng một cấp, lợi ích thiết thực hơn nhiều, nên hết sức vui mừng: “Ồ, cô nương đó ư! Đẹp lắm, là người trong làng ca múa đúng không? Dù sao thì khi trúng độc thi thể tím tái, nhưng dung mạo, thân hình vẫn như ngọc tạc vậy…”

Nói đến đây, hắn liếc Công Tôn Diên rồi sực nghĩ ra một chuyện, vội hỏi: “Cô ấy… là tiểu muội của đại nương ư?”

Công Tôn Diên gật đầu, nước mắt rưng rưng, rồi đột nhiên đứng dậy kính rượu tất cả bổ khoái: “Tiểu muội A Nguyễn của ta hoa dung nguyệt mạo, tiếc rằng nửa chừng xuân thoắt gãy cành thiên hương, quả là thê thảm. Ta biết tiểu muội tính tình cứng cỏi, giờ lại vừa khổ tận cam lai, nhất định không thể tự tìm cái chết, xin các vị đại ca tiểu đệ rủ lòng thương mà minh oan cho muội ấy!”

Các bổ khoái nhao nhao đáp ứng. Quách Minh có vẻ xúc động nhất, còn nói thêm: “Đại nương yên tâm, nếu Phó cô nương quả thật bị hại chết thì anh em chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức điều tra! Hiện giờ thiếu bổ đầu còn mời cà Vương huynh và Dương tiểu đệ giúp đỡ, ta nghĩ vụ này chẳng mấy lâu sẽ phá được thôi!” A Trác cạnh đó thở dài: “Nếu có Hoàng tiểu thư ở đây thì vụ này chẳng là gì cả. Tiếc rằng giờ đây… ta vẫn chưa thấy manh mối nào hết…”

Hoàng Tử Hà lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.

Chu Tử Tần đang mân mê chiếc vòng nghe vậy thì sáng mắt lên, cất vòng vào ngực áo rồi hỏi: “Hoàng tiểu thư các ngươi vừa nói có phải là Hoàng Tử Hà không?”

Quách Minh thấy A Trác im thin thít, bèn đáp thay: “Chính là cô ấy! Nữ thám tử mà cả quận Thục kính nể đó…”

“Mau kể cho ta nghe, Hoàng tiểu thư là người thế nào? Dung mạo ra sao? Có giống bức hoạ trên lệnh truy nã không? Hằng ngày thích ăn gì? Thích màu gì? Thích hoa gì? Thích chơi gì, thích sách gì?” Chu Tử Tần hỏi liền một tràng.

“Hoàng tiểu thư xinh đẹp lắm! Tuy phong tư không được như đại nương đây, nhưng chỉ riêng dung mạo thanh lệ thoát tục cũng đủ xưng tụng là mỹ nhân xuất sắc!”

“Cũng hơi giống trong tranh, may mà bức tranh đó vẽ đẹp đấy.” Nói đến đây, A Trác nhìn sang Hoàng Tử Hà, thoáng ngây người, “Thật ra hình như áng chừng có lẽ Hoàng tiểu thư cũng… nhang nhác giống Dương tiểu đệ thì phải.”

Hoàng Tử Hà biết mình đã hoá trang, nhưng nghe A Trác nói vậy vẫn im lặng quay đi, vẻ ngượng nghịu.

Lý Thư Bạch liếc cô, bất giác mỉm cười.

Quách Minh thấy thế bèn cốc đầu A Trác: “Nói lung tung! Dương tiểu đệ và Hoàng tiểu thư một người là nam một người là nữ, một là thám tử từ kinh thành đến, một là… hung thủ bị truy nã toàn quốc, sao giống nhau được?”

A Trác sờ trán, rụt cổ, im thin thít không dám nói gì nữa.

Quách Minh vội quay sang xin lỗi Hoàng Tử Hà rồi thở dài, rầu rĩ cúi đầu uống rượu.

Không khí trên bàn rượu bỗng trầm hẳn, bất luận Chu Tử Tần khơi gợi thế nào, cũng chẳng ai hé răng nhắc đến Hoàng Tử Hà nữa.

Ai mà tưởng tượng nổi Hoàng tiểu thư của họ giờ đã thành trọng phạm bị truy nã toàn quốc. Tội của cô, là đầu độc cả nhà.

Lý Thư Bạch quay sang thấy Hoàng Tử Hà cúi đầu nín lặng, hàng mi che khuất đôi mắt tối sầm. Y bèn gắp vào bát cô một miếng ngó sen rồi nói: “Dù ở giữa đầm lầy, nhưng người người đều biết ngó sen trắng như tuyết, ngọt như lê. Đến khi rửa sạch bùn nhơ, mới hay chân tướng. Ngươi thích ăn không?”

Hoàng Tử Hà ngước nhìn y, đáp khẽ: “Vâng… Thích ạ.”

Nghe hai người nói chuyện ngó sen, những kẻ xung quanh chẳng hiểu gì, chỉ ra sức uống rượu giải sầu. Chợt một bổ khoái lẩm bẩm: “Nói ra thì, hôm qua ta còn gặp Vũ Tuyên đấy.”

“Tên khốn nạn đó, đúng là uổng phí tâm ý của Hoàng tiểu thư dành cho hắn!” A Trác trẻ nhất, cũng ngưỡng mộ Hoàng Tử Hà nhất giận dữ mắng: “Ơn nghĩa của gia đình Hoàng sứ quân đối với hắn nặng tày non, Hoàng tiểu thư với hắn lại có giao tình nhiều năm, nào ngờ nhà họ Hoàng vừa gặp nạn, hắn lại là kẻ đầu tiên nghi ngờ Hoàng tiểu thư, còn dâng thư tình của cô ấy lên tiết độ sứ Phạm tướng quân. Trước đây con cháu Phạm tướng quân mắc tội, bị Hoàng tiểu thư phanh phui, các ngươi nói tiết độ sứ liệu có bỏ qua chuyện này không!”

“A Trác!” Quách Minh quát lên ngắt lời, không quên lườm hắn một cái: “Mới uống mấy chén đã nói lung tung! Phạm tướng quân nhìn xa trông rộng, mấy bổ khoái nhãi nhép chúng ta biết cái gì, cứ vâng lệnh hành sự đi!”

A Trác đành ngậm miệng, nhưng không giấu được vẻ hậm hực.

Chu Tử Tần còn phẫn nộ hơn A Trác, đập bàn hỏi: “Tên khốn ấy còn mặt mũi sống ở đây sao?”

“Hắn hả? Hắn lại chẳng rộng bước đường mây, được tiến cửa vào Quốc Tử Giám trong kinh, nghe nói là làm học chính. Có điều gần đây lại quay về rồi.”

Chu Tử Tần sững sờ hỏi lại: “Là Vũ Tuyên học chính Quốc Tử Giám ư?”

“Đúng đúng, bổ đầu ở kinh thành từng gặp hắn rồi à?”

“Đâu chỉ có gặp mặt, mà còn…” Chu Tử Tần lúng túng, chẳng cách nào liên hệ được Vũ học chính thanh tú tiêu sái, hiền hậu ôn hoà mà gã hằng ngưỡng mộ với tên khốn Vũ Tuyên ăn cháo đá bát, vứt bỏ Hoàng Tử Hà.

Hoàng Tử Hà lại hỏi: “Nói đi cũng phải nói lại, Hoàng Tử Hà có thể trốn thoát khỏi thiên la địa võng, hẳn là đã được nhiều người giúp đỡ. Bằng không quận Thục các vị bao nhiêu binh mã bổ khoái như thế, cô ta làm sao trốn nổi?”

Quách Minh vội phân trần: “Không có chuyện mở một mặt lưới đâu! Chúng ta dốc hết sức lùng bắt cô ấy thật mà! Tất cả mọi người ở nha môn đã lùng sục suốt mấy ngày đêm đấy!”

“Vậy hẳn là số cô ấy chưa đến lúc tận.” Thấy Quách Minh giấu đầu hở đuôi, Hoàng Tử Hà mỉm cười nâng chén rượu lên, “Bất luận thế nào, ta cũng kính các vị một chén.”

Không khí trên chiếu rượu lúc này hết sức gượng gạo, mỗi người ôm một tâm sự, mải miết ăn cơm, chẳng ai nói với ai câu nào. Đột nhiên Chu Tử Tần lẩm bẩm: “Ta phải đi tìm Vũ Tuyên hỏi cho rõ rốt cuộc là có chuyện gì…”

Quách Minh sực nhớ ra một chuyện bèn hỏi: “Phải rồi Tề đại nhân, năm xưa sau khi Vũ Tuyên thi đỗ cử nhân, trong quận phân cho hắn một căn nhà, hình như ở cạnh phủ đại nhân thì phải?”

Nụ cười của Tề Đằng thoáng gượng gạo, hắn cầm chén rượu đáp: “Đúng vậy, Vũ huynh ở ngay cạnh nhà ta. Nhưng… tính tình huynh ấy cao ngạo, không thích ồn ào, thường ngày ít qua lại nên ta cũng chẳng biết gì nhiều.”

Lời này hắn nói thật, trước đây Hoàng Tử Hà và Vũ Tuyên gần gũi như thế, nhưng cô không có ấn tượng gì về Tề Đằng. Nếu là người quen của Vũ Tuyên, nhất định cô cũng đã gặp qua.

Hoàng Tử Hà mỉm cười giơ chén lên kính hắn: “Hiện giờ trong phủ tiết độ sứ không có phó sứ, phán quan chính là đứng dưới một người mà trên muôn người rồi. Tề phán quan tuổi còn trẻ mà đã gánh vác trọng trách như thế, hẳn là kỳ tài xuất chúng, mới lọt mắt xanh Phạm tướng quân.”

“Đâu có, chẳng qua là may mắn đấy thôi.” Tề Đằng khiêm tốn cười đáp.

Chu Tử Tần khoác vai họ Tề, bô bô nói: “Tề đại ca đừng khiêm tốn, con rể cha đệ trăm kén ngàn chọn mới được, đâu phải tầm thường. Nếu là kẻ tầm thường, cha đã chẳng nỡ lòng gả con gái cho đâu.”

Hoàng Tử Hà ngạc nhiên hỏi: “Thì ra Tề đại ca sắp thành con rể phủ quận thú rồi ư?”

“À, quên mất không kể với các vị, Tử Yên em gái ta cuối năm nay sẽ thành thân với Tề đại ca.” Nói rồi Chu Tử Tần lại nhìn Tề Đằng, lắc đầu cười nói: “Đang là vai em tự dưng lại thành vai anh, rốt cuộc là ta được lợi hay bị thiệt đây?”

Bọn Quách Minh cười ồ, tranh nhau kính rượu họ, chiếu rượu thoắt chốc sôi nổi hẳn lên.

Ăn xong bữa thì trăng đã lên đến giữa trời.

Chu Tử Tần và các bổ khoái an ủi Công Tôn Diên, hứa sẽ cố gắng tìm ra chân tướng thật nhanh.

Rồi ai về nhà nấy.

Chu Tử Tần tiễn Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà về quán trọ, ba người giẫm lên ánh trăng, theo đường lớn mà đi.

Hoàng Tử Hà hỏi: “Tề Đằng năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Gần 30.” Chu Tử Tần gãi đầu ngán ngẩm, “Đúng là tức chết, cha ta vừa đến Thục, đương nhiên phải giữ quan hệ với tiết độ sứ. Tề Đằng nhiều năm trước từng thành thân, nhưng vợ chết đã lâu, Phạm đại nhân biết được em gái ta chưa lấy chồng, liền nói Tề Đằng là cánh tay phải của mình, đang muốn tìm một đám tử tế. Sùng Cổ bảo, tiết độ sứ nói thế thì cha ta còn biết làm sao? Đành gọi người lấy sinh thần bát tự ra so, nào ngờ lại hợp, đại cát đại lợi! Thế là định hôn.”

Lý Thư Bạch trầm tư nhận xét: “Nắm đằng lưỡi thì còn làm sao được.”

Hoàng Tử Hà biết ý y muốn nói thế lực của tiết độ sứ quá lớn, kiềm chế cả quận thú. Tiếc rằng Chu Tử Tần không hiểu, chỉ chớp chớp mắt rồi nhe nhở kể tiếp: “Có điều em gái ta cũng chẳng thiệt thòi gì. Đã bị người ta hối hôn thì ở kinh thành chắc chắn không tìm được đám nào tốt nữa. Cha ta đem nó đi ngàn dặm xa xôi đến tận đi, chẳng phải là muốn tìm một tên ù ù cạc cạc, chẳng biết đầu cua tai nheo gì gả phứt ư?”

Hoàng Tử Hà thầm hiểu bên trong có nội tình, bèn hỏi dồn: “Sao lại bị hối hôn?”

Biết rõ ngoài phố vắng hoe, nhưng Chu Tử Tần vẫn cẩn thận nhìn quanh một vòng, thấy xung quanh thật sự không có ai mới ghé tai cô nói nhỏ: “Nó quen một tay trống rất giỏi trong giáo phường, chết mê chết mệt gã, còn tự thêu túi hương trao tặng, bị người ta bắt gặp, đồn ầm lên… Ôi cha, chuyện xấu trong nhà không nói lộ ra ngoài, các vị nhớ giữ bí mật đấy!”

Hoàng Tử Hà gật đầu: “Có gì đâu, tặng cái túi hương thôi mà.”

“Tóm lại cha ta suýt tức chết. Các anh trai ta đều nhậm chức ở các nha môn lớn, hoạn lộ thênh thang, tự dưng lại nảy ra hai đứa bất hiếu là ta và Tử Yên, đúng là gia môn bất hạnh, haha…”

Từ biệt Chu Tử Tần, Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà về quán trọ.

Đêm đã khuya, cả hai chuẩn bị ai về phòng nấy, nhưng vẫn nấn ná đứng lại ngoài sân nói vài câu.

“Tiếp theo ngươi định điều tra thế nào?”

“Trong các manh mối chúng ta lần ra cho đến giờ, đáng nghi nhất là cái chết của Thang Châu Nương. Quan phủ vừa định tìm đến thì bà ta đã chết ngay, nhất định có vấn đề. Sáng mai phải phái người đến ngay Hán Châu, tìm những người quen biết bà ta, xem có nghe ngóng được chuyện gì có thể truy ra nguyên nhân hung thủ giết hại bà ta không.”

Lý Thư Bạch gật đầu bổ sung: “Những kẻ làm việc trong phủ quận thú khi trước cơ bản vẫn còn ở đây cả, nhưng không có gì khác thường, xem ra cũng không ai được lợi từ cáo chết của gia đình ngươi. Nếu muốn tìm hiểu nguồn gốc trẩm độc và kẻ hạ độc, hẳn phải mở rộng phạm vi điều tra, đồng nghĩa với độ khó tăng lên.”

Hoàng Tử Hà gật đầu, ngẩng lên nhìn bầu trời đêm tím thẫm. Vầng trăng chênh chếch, sông Ngân sà thấp, cả bầu không sáng rực như minh châu.

Ngày ấy, cô cũng trốn đi vào lúc nửa đêm thế này.

Cả nhà bỏ mạng chỉ trong một ngày, cô bị cho là hung thủ, hớt hải trốn khỏi Thành Đô. Bấy giờ trăng nhạt sao thưa, cô chẳng trông thấy đường, chỉ biết nhắm hướng Bắc mà đi, hy vọng có thể nắm lấy một cơ hội mong manh nào đó ở kinh thành, rửa sạch oan khuất cho mình và người thân.

Nhưng thật ra bấy giờ lòng cô vô cùng tuyệt vọng. Tự thâm tâm, cô không tin có thể tìm được người giúp đỡ, thậm chí cô đã thẫn thờ lang thang rất lâu dọc con đường núi âm u, ngỡ rằng đời mình từ nay sẽ chôn vùi trong bóng tối.

Nào ngờ giờ đây, dưới sự giúp đỡ của người bên cạnh, cô lại có thể trở về Thành Đô, truy tìm chân tướng.

Nghĩ đến đây, cô nhìn sang Lý Thư Bạch, ngắm nửa gương mặt trầm tư của y. Hàng mi hơi cụp che đi đôi mắt, khoé môi hơi nhếch lên thành một đường cong lạnh nhạt, nhưng chỉ mình cô biết những khía cạnh chẳng để ai hay ẩn giấu sau dáng vẻ lạnh lùng ấy.

Bằng không, khi lôi cô ra từ dưới ghế ngồi trong xe, trông bộ dạng lôi thôi lếch thếch, rõ ràng có thể đuổi đi, tại sao y lại chấp nhận điều kiện của cô, dẫn cô về Thục tìm chân tướng?

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, y khẽ đưa mắt nhìn sang.

Ánh mắt hai người giao nhau.

Nhìn vào đôi mắt hun hút không thấy đáy, Hoàng Tử Hà có cảm giác ánh mắt y đang xoáy thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng mình, tim cô đập rộn lên.

“Nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai phạm vi điều tra có lẽ sẽ rộng ra, ngươi phải chú ý ăn ngủ đấy.” Lý Thư Bạch dịu giọng dặn dò.

“Vâng, gia cũng vậy.” Cô gật đầu.

Hai người đang định về phòng thì nghe bên ngoài vang lên tiếng đập cửa ầm ầm, giữa đêm hôm, gần như đánh thức cả nửa con phố.

Tiểu nhị đang gục lên mặt quầy say sưa ngủ đến chảy cả dãi thì bị đánh thức, cầm đèn dầu xông ra toan chửi một trận. Nào ngờ vừa mở cửa soi đèn, hắn đã nín khe, lúng túng cười hỏi: “Khách quan muốn nghỉ lại ư?”

Một giọng khàn khàn hối hả đáp: “Bạn ta bị thương, ngươi lấy cho một gian phòng đi.”

Hoàng Tử Hà nghe thấy giọng quen quen, vội đi ra. Lý Thư Bạch cũng đi theo: “Sao nửa đêm Trương Hàng Anh lại dẫn người đến đây trọ?”

Chỉ thấy ngọn đèn nhỏ như hạt đậu chiếu lên người Trương Hàng Anh đang xăm xăm đi vào, vẻ mặt đầy lo lắng, còn đỡ một kẻ quần áo rách rưới.

Trương Hàng Anh vốn cao lớn, giờ mặt lại loang lổ máu, nhìn rất đáng sợ, chẳng trách tiểu nhị không dám nặng nhẹ nửa lời, chỉ dè dặt khuyên: “Khách quan à, xem ra bạn của ngài bị thương nặng đấy, ta thấy nên đưa đến đại phu đi.”

“Đại phu hả? Đại phu ở đâu?” Trương Hàng Anh hỏi.

Tiểu nhị chưa kịp trả lời, Lý Thư Bạch đã buột miệng thốt lên: “Cảnh Dục.”

Bình luận