Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trâm 3: Tình Lang Hờ

Chương 14: Bên ngoài màn lụa

Tác giả: Châu Văn Văn

Bốn bổ khoái phủ Thành Đô ập đến ngay trong đêm, soát người tất cả những ai có mặt ở đó, kể cả Vũ Tuyên.

Hắn lặng lẽ cởi áo ngoài ra để họ khám xét. Có điều mặt hắn đầy vẻ bực dọc cố nén.

Vương Uẩn ở phía sau hào sảng đứng dậy ý bảo đám bộ khoái cứ việc soát người mình. Đợi họ khám xét xong xuôi, y mới cười bảo Vũ Tuyên: “Cảm giác bị nghi ngờ khó chịu lắm phải không?”

Vốn chẳng quen thân với y nên Vũ Tuyên không đáp lời, chỉ đưa mắt nhìn.

“Điều mình không muốn thì đừng làm với người khác, đúng không nào?” Y lại thong thả tiếp.

Vũ Tuyên hiểu Vương Uẩn đang muốn nhắc tới việc mình trình thư tình của Hoàng Tử Hà lên cho tiết độ sứ Phạm Ứng Tích, khiến cô trở thành hung thủ hạ độc cả nhà, phải lưu lạc chân trời góc biển.

Hắn lặng lẽ quay sang nhìn Hoàng Tử Hà.

Cô đứng sau Quỳ vương, Quỳ vương đang ngoái đầu nói gì đó với cô. Xung quanh ồn ào nhốn nháo, cô không nghe rõ nên Quỳ vương phải cúi xuống ghé lại gần cô nói cho rõ.

Gương mặt luôn lạnh băng nọ, giờ lại lộ vẻ ôn hòa hiếm thấy, trong đôi mắt không rời cô một khắc ấy tràn ngập dịu dàng, cơ hồ sắp sánh ra, không sao giấu nổi.

Vũ Tuyên sầm mặt, nhưng ngay lập tức nhìn sang Vương Uẩn, nói rất khẽ, chỉ đủ lọt tai y: “Cô ấy thì liên quan gì đến ta? Ta đâu có hôn ước với cô ấy?”

Giọng hắn bình thản lãnh đạm, nhưng lại khiến vị hôn phu của cô là Vương Uẩn thấy lòng thắt lại.

Song xưa nay y rất giỏi kiềm chế, chỉ nén giận cười bảo Vũ Tuyên: “Đúng thế, có điều ta đến giờ vẫn không hiểu, rốt cuộc là có danh có phận thì hơn, hay không danh không phận lai lịch bất minh thì hơn, huynh thấy thế nào?”

Vũ Tuyên lạnh lùng quay đi, không đáp.

Đám bổ khoái đã khám xét rất nhiều người ở đây, nhưng chưa thu được manh mối gì.

“Bổ đầu, có… có phát hiện mới…” Một tên bổ khoái lật đật chạy đến thì thào với Chu Tử Tần, nhưng cứ lúng búng mãi không nói ra câu.

Chu Tử Tần bèn nhéo tai hắn: “Nói mau lên! Lúc này rồi còn gì mà không nói được chứ, ngươi định làm ta sốt ruộc chết à?”

“Là thế này… Vạt áo Phạm thiếu gia…” Hắn thì thầm.

Chu Tử Tần nghe nói vội chạy ngay đến chỗ Phạm Nguyên Long. Tên khốn này vừa nãy bị Vũ Tuyên lôi đi, gục đầu vào bụi cây nôn mửa, rồi nằm lăn ra đó ngủ vùi, giờ bị xốc dậy, đang ngồi uống canh giã rượu, cả người bê bết bùn đất và chất nôn.

Chu Tử Tần chẳng ngại bẩn, ngồi thụp xuống nắm ngay lấy vạt áo hắn xem xét thì thấy hai vết máu đỏ tươi.

Phạm Nguyên Long thấy thế bèn giật vạt áo lại, làu bàu: “Vén áo người ta nhìn cái gì? Ta với ngươi cùng là đàn ông, có gì mà xem…”

Phạm Ứng Tích thấy tình hình không ổn, bèn chạy đến xách cổ con trai lên, vừa giận vừa cuống: “Thằng khốn nạn này, dưới vạt áo ngươi là gì đấy?”

Phạm Nguyên Long đáp quấy quá cho qua chuyện: “Chẳng phải chỉ… dính cái gì thôi ư?”

“Dính cái gì? Ngươi nhìn lại xem!” Phạm Ứng Tích quát lớn.

Chu Tường thấy vậy bèn bước ra đóng vai người tốt: “Phạm tướng quân, mọi chuyện còn chưa rõ ràng, lệnh lang dường như vẫn chưa tỉnh rượu, tướng quân đừng làm cậu ấy sợ, đợi lát nữa rồi từ từ hỏi, có được không?”

Phạm Ứng Tích cả giận, dằn phắt vạt áo vừa thối vừa bẩn của con mình ra, đẩy hắn ngã lăn xuống đất: “Đồ súc sinh! Ngươi uống say làm ra trò gì đấy hả? Muốn chết à!”

Lý Thư Bạch cũng khuyên can: “Chưa hẳn đã là lệnh lang. Dù sao, dưới gầm trời này làm gì có hung thủ nào sau khi sát nhân lại lau hung khí vào người mình rồi quăng đi chứ?”

Phạm Ứng Tích như trút được gánh nặng, vội quay sang vái Lý Thư Bạch: “Vương gia nói rất phải, mạt tướng quả là cả giận mất khôn!”

Chu Tường liền bảo Chu Tử Tần: “Mau tra xét cho rõ ràng! Nhất định phải tìm được hung thủ thật mau, xem kẻ nào dám vu vạ cho Phạm công tử!”

Chu Tử Tần vâng dạ rối rít, rồi cùng Hoàng Tử Hà ngồi xuống xem xét vết máu trên người Phạm Nguyên Long.

Vết máu vừa khô, vẫn còn tươi rói, kéo thành vệt dài, hai vệt không bằng nhau. Rõ ràng sau khi giết người, hung thủ đã tóm lấy vạt áo Phạm Nguyên Long, lau hung khí đầm đìa máu vào đó, còn cẩn thận lau cả hai mặt, nên mới tạo thành hai vệt dài.

Chu Tử Yên nãy giờ co rúm người run lẩy bẩy, chợt trỏ Hoàng Tử Hà cao giọng: “Còn vị công công này chưa bị soát người?”

Chu Tường nạt: “Hỗn láo! Dương công công là thần thám lừng danh thiên hạ, phá hàng loạt kỳ án ở Trường An, lại là người bên cạnh vương gia, không bị tình nghi!”

Hoàng Tử Hà ngượng nghịu nhìn mấy bổ khoái phụ trách khám xét. Việc này vốn do cô và Chu Tử Tần đề nghị, tuy biết hung thủ gần như chắc chắn không giữ hung khí nữa, nhưng theo lệ vẫn phải khám xét, ngờ đâu giờ lại thành ra gậy ông đập lưng ông.

Chu Tử Tần đang kiểm tra thi thể Tề Đằng, lần tay theo miệng vết thương hòng suy đoán đặc điểm hung khí, nghe bọn họ nói chuyện thì đứng phắt dậy, hăng hái giơ hai bàn tay bê bết máu lên, “Để ta khám để ta khám! Ta chưa khám người hoạn quan bao giờ, phải nghiên cứu xem tại sao thân hình Sùng Cổ lúc nào cũng đẹp đẽ hơn người ta, nhất định là xương cốt Sùng Cổ không giống người thường! Đừng ai hòng tranh với ta! Ai tranh ta sẽ cho kẻ đó biết tay!”

Hoàng Tử Hà câm nín, đành ngoái lại nhìn Lý Thư Bạch cầu cứu.

Lý Thư Bạch đứng phía sau bỗng đặt nhẹ tay lên vai cô: “Vừa rồi Chu quận thú cũng nói rồi đấy, hắn là người phủ Quỳ, mọi người nể mặt bản vương nên đều cho rằng khám người hắn là bất kính với Quỳ vương phủ. Song bản vương xưa nay công bằng liêm chính, hắn cũng có mặt ở hiện trường lúc xảy ra vụ án nên buộc phải khám người, một là để các vị khỏi e ngại mạo phạm vương phủ, hai là để bảo đảm công bằng, chẳng hay các vị có ý gì khác không?”

Tất cả liền thưa: “Đương nhiên không có! Vương gia công chính nghiêm minh!”

Chỉ có Vương Uẩn cúi mặt cười, Vũ Tuyên đứng lặng dưới gốc cây, Chu Tử Tần xịu mặt ấm ức nhìn họ.

Lý Thư Bạch lại nói: “Trương Hàng Anh giờ cũng là người của ta, Tử Tần chẳng phải vẫn tấm tắc khen hắn thân thủ xuất sắc ư? Thử xem.”

“Hả? Giao Trương Hàng Anh cho ta ư? Tốt quá!” Chu Tử Tần lập tức rửa sạch tay lao đến, nắm nắn cánh tay Trương Hàng Anh trầm trồ: “Bắp tay Trương nhị ca rắn chắc thật đấy, để ta cảm nhận tí nào!”

Chu Tường chẳng biết nói sao, đành đằng hắng một tiếng. Vừa xảy ra chuyện, phán quan hầu cận tiết độ sứ đột ngột qua đời, thằng con trời đánh có thể bớt phóng túng chút không?

Chu Tử Tần lè lưỡi, rồi đành khám xét tử tế một lượt, kết luận: “Không tìm thấy hung khí.”

Lý Thư Bạch cúi đầu nhìn Hoàng Tử Hà, hỏi khẽ: “Được không?”

Hoàng Tử Hà khẽ gật đầu, rồi ngước lên nhìn y. Nhớ lại lúc nguy ngập, giữa rừng khuya lạnh lẽo, cô đã ôm y thật chặt, dùng thân mình sưởi ấm cho y. Rồi trong những lần thay thuốc, cô cũng đã nhìn thấy và chạm vào thân trên để trần của y.

Vậy mà giờ đây hồi tưởng lại cứ như trong mộng. Da thịt từng dán chặt vào nhau, hơi thở từng vấn vít lấy nhau, những xao xuyến từng có lúc ngập lòng, dường như đã được giấu vào bóng đêm, trở thành bí mật của họ. Từ đó về sau, dù chẳng nói ra miệng, nhưng giữa đôi bên đã khác hẳn khi trước.

Thế nên cô chỉ cúi đầu, ngoan ngoãn giơ hai tay lên. Cô cảm giác được tay y đặt lên vai mình, rồi theo cánh tay trượt xuống đến cổ tay áo. Lúc sờ đến cổ tay, đầu ngón tay y khẽ chạm vào lòng bàn tay cô, cả hai đều cảm thấy máu trong huyết quản như chảy mạnh hẳn lên.

Y buông tay cô ra, sờ một vòng quanh eo cô, xác nhận vòng eo mềm mại ấy quả thật không giắt vật cứng, rồi cúi xuống vuốt dọc hai bên đùi cô xuống đến tận gót chân.

Như có một sợi dây leo dịu dàng quấn quanh thân cô vậy. Cô bỗng nghĩ, nếu bị trói thế này cũng chẳng có gì khó chịu.

Cuối cùng y thu tay lại, đứng dậy nhìn cô, không nói không rằng.

Thật lạ, kẻ khám xét là y lại thấy hơi căng thẳng, hơi thở có phần dồn dập. Trái lại, cô vẫn thản nhiên như không, mỉm cười nhìn y, thậm chí còn giơ mũi chân lên lúc lắc: “Trong giày cũng không có gì cả.”

Nhìn cô cười, y chợt thấy lòng mình thắt lại, một luồng hơi nóng lạ lùng lan ra khắp toàn thân, khiến đôi tay vừa chạm vào cô bất giác siết chặt.

Hồi lâu, y mới ngoái lại nhìn tất cả, kết luận: “Không có hung khí.”

Thê là mọi người có mặt tại hiện trường đều đã bị khám người, không tìm thấy hung khí.

Chu Tử Tần bèn phân công các bổ khoái lục soát khắp nơi một lượt, lại tìm mấy kẻ biết bơi đến, rút sạch nước dưới hồ, tìm hung khí.

Trước nhà thủy tạ là một khoảnh sân bằng phẳng, lát đá xanh ngay hàng thẳng lối. Để tiếp đón khách quý, từ sáng người hầu đã nhổ sạch cỏ dại mọc giữa kẽ đá, nên trừ hai hàng cây bụi trồng ven bờ và mấy phiến đá bên hồ, quả là sạch bóng như li.

Chu Tử Yên bị u già khám người, lòng rất khó chịu, thấy Chu Tử Tần chỉ mải phân công người xuống nước mò hung khí thì bực bội bảo: “Huynh đúng là ngớ ngẩn, đến giờ vẫn chưa nhận ra à? Công Tôn đại nương vừa biểu diễn kia, chẳng phải có hai thanh kiếm đấy thôi!”

Chu Tử Tần bất lực nhìn em gái: “Trước khi Công Tôn đại nương lên đài, muội không nhìn thanh kiếm à? Đều là kiếm mũi tù, được chưa hả?”

Công Tôn Diên vừa rồi cũng bị khám người, lặng lẽ đứng đó. Lúc này nghe thấy, bèn đứng dậy đi đến cạnh lan can, rút hai thanh kiếm trình lên trước mặt mọi người.

Quả nhiên hai thanh kiếm một dài một ngắn nọ đều tù, thân kiếm còn quét một lớp sơn bạc, hòng tăng hiệu ứng lấp lánh, nhưng đừng nói giết người, e rằng đến cọng cỏ cứng còn không chém đứt nổi.

Chu Tử Tần vừa cầm vào tay đã thấy khang khác, buột miệng ồ lên rồi búng nhẹ vào thân kiếm, chỉ nghe “bộp” một tiếng khe khẽ, thì ra hai thanh kiếm này chẳng những là kiếm tù, mà còn làm bằng gỗ. Chuôi kiếm thếp vàng chạm hoa, khảm đủ loại đá quý, song thân kiếm lại bằng gỗ.

Công Tôn đại nương giải thích: “Ta cũng lớn tuổi rồi, cầm kiếm sắt múa thì nhọc lắm. Hơn nữa ta hay phải múa kiếm trước mặt quý nhân, dùng kiếm sắt càng không hay, lại thêm đi đường xa, đem theo không tiện, nên mấy năm trước đã chế ra hai thanh kiếm gỗ này, cốt chỉ cần đẹp mắt thôi.”

Chu Tử Tần tức cười liếc Chu Tử Yên, thấy em gái vẫn không chịu nhận sai, bèn kéo Vương Uẩn đến: “Nào nào, Uẩn Chi huynh lại đây ngửi giùm ta xem bên trên có mùi máu không.”

Vương Uẩn phì cười: “Ta chỉ giỏi bình phẩm hương liệu thôi, sao lại bắt ta ngửi cái này.”

“Ôi dào, dù gì cũng là mũi thính mà.” Chu Tử Tần gí luôn hai thanh kiếm gỗ vào mũi y.

Vương Uẩn bất đắc dĩ đành hít hít mấy cái rồi lắc đầu: “Không có mùi máu, nhưng thoang thoảng mùi đất.”

Hoàng Tử Hà đón lấy đôi kiếm xem xét, phát hiện chuôi thanh đoản kiếm dính ít bùn cát.

Công Tôn Diên cũng trông thấy, bèn lo lắng  phân trần: “Lúc chuyển màn, ta đặt kiếm xuống đất rồi mải múa không để ý tới, hy vọng đá quý và hoa văn thếp vàng trên đó không bị tróc.”

Hoàng Tử Hà liếc nhìn nền nhà thủy tạ, rồi lại nhìn bộ đồ sạch sẽ chỉnh tề của Công Tôn Diên, im lặng trả lại đôi kiếm.

“Sùng Cổ mau lại đây xem vết thương này.” Thấy nước hồ trong chốc lát không thể rút cạn ngay được, Chu Tử Tần bèn kéo cô đến cạnh thi thể, trỏ vết thương nói: “Ta vừa kiểm tra vết thương, đoán rằng hung khí là một con dao găm bề rộng chừng một tấc, lưỡi mỏng như lá lúa. Hung thủ ra tay rất nhanh, xem ra là kẻ lão luyện, một dao đâm trúng ngay tim, khiến nạn nhân không kịp kêu lên là chết ngay.”

Hoàng Tử Hà đang mải nhìn miệng vết thương thì Vương Uẩn đi đến, đứng phía sau nói: “Bấy nhiêu người chúng ta ngồi đây xem múa, tuy Tề phán quan ở hàng ghế sau cùng, nhưng bên cạnh vẫn còn Chu tiểu thư, vậy mà hung thủ dám xuống tay ngay trước mặt mọi người, chẳng phải gan to bằng trời ư?”

Hoàng Tử Hà gật đầu, lại chăm chú quan sát nét mặt Tề phán quan, thấy má hắn có một vệt hồng. Cô soi đèn nhìn thật kỹ, là một vết bấm nho nhỏ.

“Dấu móng tay.” Hoàng Tử Hà nhìn kỹ rồi nhận xét.

Chu Tử Tần lật tay Tề Đằng lên xem, thấy móng tay hắn vừa cắt, hơn nữa còn cắt rất ngắn.

“Hẳn là hung thủ đứng phía sau, tay trái bịt miệng Tề phán quan, tay phải đâm dao vào ngực. Móng tay hung thủ bấm vào má nạn nhân, tạo thành vệt máu.” Hoàng Tử Hà đoán.

Chu Tử Tần tức thì nhảy dựng lên: “Kiểm tra móng tay! Xem những ai để móng tay?”

Kẻ để móng tay dài nhất là Chu Tử Yên, sau đó là bốn a hoàn, tiếp theo đến lượt Ân Lộ Y và Công Tôn Diên. Trừ mấy nữ tử, còn có mấy người hầu chưa kịp cắt móng tay.

Chu Tử Tần nhăn nhó: “Phải… Phải thẩm vấn em gái ta ư?”

Hoàng Tử Hà ngồi xuống, rút cây trâm ngọc trên đầu ra: “Thì sao?”

Chu Tử Tần ngồi xuống cạnh cô mếu máo: “Ai dám thẩm vấn con hổ cái ấy? Trừ phi chán sống rồi!”

“Nhưng lệnh muội bị tình nghi nhiều nhất, đúng không?” Hoàng Tử Hà vạch ra vị trí của mọi người, “Bấy giờ lệnh muội ngồi phía dưới cùng, trong màn lụa, bốn a hoàn thì lánh ra đứng dưới gốc cây phía trước… Nói cách khác, nếu lệnh muội muốn giết người thì chẳng ai phát hiện được, vì tất cả đều ở phía trước.”

Chu Tử Tần gật đầu, rồi lại phản bác: “Nhưng… nó khó khăn lắm mới gả đi được, sao có thể giết vị hôn phu của mình chứ?”

Hoàng Tử Hà quay sang nhìn Chu Tử Tần, thấy gã tuy cứng miệng nhưng đã lo lắng đến nỗi mồ hôi đầy mặt, bèn thở dài: “Lau mồ hôi đi, công tử đúng là ca ca tốt.”

Dứt lời, cô lại sực nhớ, mình cũng từng có một người anh như thế, lúc nào cũng chê bai em gái cả ngày chỉ biết vục mặt vào thi thể, nhưng mỗi khi cô gặp chuyện, anh ấy luôn đứng chắn trước mặt, xắn tay áo gào lên: Ai dám động vào em gái ta?

Cô bất giác chạnh lòng, cũng không trêu gã nữa, chỉ nói giản dị: “Yên tâm đi, lệnh muội không phải hung thủ đâu.”

Chu Tử Tần mừng rỡ gặng: “Sao lại nói thế?”

“Vì bấy giờ lệnh muội ngồi trong màn lụa, còn Tề Đằng ngồi bên phải cô ấy.” Hoàng Tử Hà trỏ bức màn lụa bên cạnh. Đó vốn là cái khung bên trong kê chõng tre, ngoài phủ the lụa buông dài chấm đất dùng ngăn ruồi muỗi ngày hè, để khuê nữ ngồi trong cũng rất ổn. “Theo lý mà nói, lệnh muội đúng là có cơ hội vén màn lên rồi dùng dao găm đem theo người đâm chết Tề Đằng, song vết móng tay trên má Tề Đằng đã rửa sạch hiềm nghi cho cô ấy.”

Nói đoạn cô ra hiệu cho Chu Tử Tần vào màn, ngồi lên chõng tre, thử mô phỏng động tác giết người với thi thể của Từ Đằng đang ngồi ở bên phải.

Chu Tử Tần ra sức nghiêng người, nhưng làm thế nào cũng thấy không ổn.

Hoàng Tử Hà giải thích: “Công tử xem, khi ngồi trên chõng tre rồi nghiêng người sang phải, tay trái bịt miệng Tề Đằng, tay phải vung dao lên, nhất định sẽ…”

Chưa nói hết câu đã nghe bịch một tiếng, Chu Tử Tần mất thăng bằng, ngã lộn đầu khỏi chõng.

“Ngã.” Đúng lúc ấy, Hoàng Tử Hà cũng buột ra tiếng cuối cùng.

Chu Tử Tần vuốt mặt đứng dậy: “Thế nên em gái ta được rửa sạch nghi ngờ rồi?”

“Ừm. Trong những kẻ ở đây, có mấy người rất khó có khả năng gây án.” Hoàng Tử Hà dùng mũi trâm chỉ địa thế vừa vẽ, rồi chấm vào bức màn lụa: “Một là lệnh muội, nếu cô ấy muốn giết người thì phải ra khỏi màn, vòng đến sau lưng Tề Đằng đâm chết hắn, nhưng Tề Đằng nhất định không rời mắt khỏi cô ấy, làm sao ra tay mà không bị chú ý được?”

“Còn ai nữa?” Chu Tử Tần hỏi dồn.

Hoàng Tử Hà trỏ cây trâm vào nhà thủy tạ: “Công Tôn đại nương. Lúc xảy ra chuyện đại nương đang múa trên đài, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào bà ấy, nên không có thời gian và cơ hội gây án.”

Chu Tử Tần gật đầu tán thành, sau đó cũng trỏ vào bên cạnh chiếc đèn lồng lớn trước nhà thủy tạ: “Còn cả Ân tứ nương phụ trách chỉnh đèn, rắc hoa và các đạo cụ khác nữa, tứ nương luôn đứng bên cạnh chiếc đèn, nếu bỏ đi sẽ bị tất cả mọi người trông thấy.”

“Đúng, thế nên Ân tứ nương cũng không có cơ hội. Ngoài ra còn Quỳ vương gia ngồi hàng đầu, lệnh tôn và Phạm tướng quân, ba người họ ngồi ở vị trí trung tâm chú ý, hễ đứng lên là bị phát hiện ngay, đừng nói lẻn xuống dưới giết người.” Hoàng Tử Hà dùng trâm gạch bỏ ba người này: “Ngoài ra còn những người đứng hầu bên cạnh họ là ta, công tử và Trương nhị ca, nhưng khả năng gây án của chúng ta lớn hơn một chút, vì có thể nhân lúc đèn tối, hoa rơi, Công Tôn đại nương thả bươm bướm, mọi người còn đang kinh ngạc thì len lén lẻn ra sau rồi quay trở lại. Chỉ cần may mắn, khéo léo tận dụng thời cơ và tay chân nhanh nhẹn, biết đâu lại che mắt được đám người đằng sau?”

“Vậy chẳng phải đám Vương Uẩn, Vũ Tuyên, Phạm Nguyên Long còn đáng nghi hơn chúng ta ư? Nếu họ lẻn ra phía sau gây án thì khả năng thành công còn cao hơn nữa đấy.”

“Đúng thế, trong vụ án này, kẻ càng ngồi phía sau càng đáng ngờ. Hơn nữa Phạm Nguyên Long và Vũ Tuyên giữa chừng còn bỏ ra ngoài, nên hàng ghế cuối chỉ còn mình Vương Uẩn.” Nói đến đây, Hoàng Tử Hà lau mũi trâm vào người Chu Tử Tần rồi cắm lại trên đầu: “Còn cả các nhạc công ngồi bên nhà thủy tạ diễn tấu, bốn a hoàn dưới gốc cây, sáu người hầu bưng bê phục vụ, tổng cộng mười người, đủ để công tử thẩm vấn một lượt tối nay rồi đó.”

Song Chu Tử Tần chẳng để tâm mấy chuyện đó, mà kéo ống tay lên săm soi: “Sao công công lại lau trâm bẩn vào người ta?”

“Vì tay áo công tử dính máu, đằng nào chẳng phải thay.”

“Cũng đúng nhỉ.” Chu Tử Tần nói, tiện thể cởi phắt áo ngoài ra vứt xuống đất.

Thấy đã đến canh ba, Lý Thư Bạch và Phạm Ứng Tích cáo từ về trước. Lúc tiễn khách, Chu Tường còn dặn Chu Tử Tần phải tra xét vụ án cho kỹ.

Hắn vội vàng nắm ngay lấy cương ngựa của Lý Thư Bạch, vật nài: “Vương gia để Sùng Cổ ở lại đây đi, dù thế nào ta cũng phải nhờ công công giúp đỡ, gia biết đấy, ta không có công công đâu có được!” Lý Thư Bạch quay sang Hoàng Tử Hà, cô bèn khẽ gật đầu với y, rồi theo Chu Tử Tần quay vào.

Vườn hoa phủ quận thú thật ra không rộng lắm, nên bến thuyền cũng chỉ là mô phỏng, chủ yếu vẫn là một bình đài lớn.

Theo bậc thềm cạnh bình đài đi xuống là hồ nước. Giờ nước đã bị rút cạn, trơ đáy hồ lát đá xanh và bùn rác đọng lại, chỉ tội cho các bổ khoái phải thọc tay vào móc bùn bới tìm hung khí. Nhưng đừng nói hung khí, đến thép mỏng cũng chẳng thấy mẩu nào.

“Lẽ nào hung khí quá mỏng quá bé nên lúc rút nước cũng bị hút theo rồi?” Chu Tử Tần băn khoăn.

Hoàng Tử Hà lắc đầu: “Khi rút nước người ta đã dùng lưới đồng bịt lỗ thoát nước, hung khí rộng một tấc không trôi qua được đâu.”

Cuối cùng đám bổ khoái khốn khổ đành gọi người hầu trong phủ lại, giội từng thùng nước xuống hồ xối sạch bùn rác, hòng tìm cho ra hung khí.

Đằng kia tìm hung khí, đằng này Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần cũng bận rộn chuẩn bị hồ sơ, bắt đầu thẩm vấn mọi người.

Phạm Nguyên Long uống rất nhiều rượu, ban nãy sợ quá có tỉnh táo đôi chút, nhưng giờ lại bắt đầu gà gật, nên họ hỏi hắn trước.

Hắn ngồi đối diện Chu Tử Tần, ôm đầu làm bộ thương xót, nhưng hơi rượu vẫn phả ra nồng nặc, giọng nói có phần lè nhè: “Tề đại ca chết thảm quá! Ta nhất định phải báo thù cho huynh ấy! Chu thiếu bổ đầu phải bắt cho được hung thủ đấy! Bằng không… Bằng không chẳng phải uổng tình cảm giữa huynh đệ chúng ta ư…”

Chu Tử Tần rủa thầm, ta với ngươi lấy đâu ra tình huynh đệ?

Kẻ say thường lắm lời, chẳng phải hỏi gì, Phạm Nguyên Long đã tông tốc khai ra: “Vụ án này khỏi cần tra nữa, chắc chắn là Vũ Tuyên làm, là Vũ Tuyên!”

Vũ Tuyên chắp tay sau lưng đứng cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn sao thưa trên trời, chẳng buồn phản bác.

“Sao lại bảo là Vũ Tuyên ấy hả? Ta có chứng cứ! Nhớ lại năm đó, nghe đồn có một đại mỹ nhân mới giá lâm Thành Đô, ta… ta còn không tin… Nào ngờ, lại là thật… Gì hả? Ánh mắt các ngươi như thế là sao? Các ngươi tưởng mỹ nhân là Vũ Tuyên à? Ta nhổ vào! Ta đang nói Phó Tân Nguyễn! Là Phó nương tử ở phố Tùng Hoa!” Phạm Nguyên Long nói mà nước bọt văng tứ tung, Chu Tử Tần nhìn Hoàng Tử Hà, rồi lặng lẽ ghi lại toàn bộ.

Hoàng Tử Hà thấy hắn nhất định không chịu nhắc đến chuyện mình từng si mê Phó Tân Nguyễn bèn hỏi: “Nghe nói thiếu gia có qua lại với Phó nương tử?”

“Hình như… Hình như có đấy, nhưng về sau phát hiện cô ta đã có ý trung nhân, ta tức gần chết!” Phạm Nguyên Long đỡ mái đầu nặng trịch, lè nhè nói, phả ra hơi rượu nồng nặc: “Đúng là tiên nữ, đi từ đầu đến cuối đường Ngô Đồng cũng đừng hòng tìm được người đẹp như thế! Ta nói cho hai ngươi biết, có một lần ta lén… lén bám theo Phó nương tử, định tóm cổ gian phu của ả tẩn cho một trận. Kết quả các ngươi có biết ả đến đâu không? Hahaha… Chính là vườn Tình! Đúng lúc bọn Vũ Tuyên đang tụ họp làm thơ! Ả đứng xa xa nhìn lại, ta cũng nhìn theo, xúi quẩy làm sao hai mắt ả cứ dán chặt vào người hắn! mà cũng chỉ có hắn nổi bật nhất đám, ở cạnh hắn, cái gì Tề phán quan tuổi trẻ tài cao, Trần Luân Vân phong lưu nức tiếng, tứ đại tài tử, bát đại thi nhân đều thành rắm chó hết! Hừ, đúng là tú bà tham tiền gái điếm tham sắc, mẹ nó chứ, đẹp trai thì báu lắm à…”

Chu Tử Tần nhìn đám trứng cá của Phạm Nguyên Long rồi cụp mắt xuống, lại liếc sang gương mặt nghiêng nghiêng tuấn mỹ thanh tú của Vũ Tuyên, nhủ bụng: đẹp đến thế này đương nhiên là báu rồi, ngươi đừng ấm ức làm gì.

Kể đến đây thì Phạm Nguyên Long đã ngất ngư, chỉ toàn thốt ra những lời lảm nhảm vô nghĩa: “Bấy giờ ta tan nát cõi lòng, quyết định cắt đứt hoàn toàn với ả! Ta còn đến Dạ Vu Viện tìm một gã kỹ nam! Ôi ôi, nhưng về sau vẫn quay về với đàn bà thôi, chuyện này kể ra thì bỉ mặt lắm, đừng nhắc nữa, vào chuyện chính đi…” Thấy Chu Tử Tần hai mắt lồi ra như sắp lọt tròng, ngần ngừ không biết có nên ghi lại chuyện công tử phủ tiết độ tìm kỹ nam hay không, Hoàng Tử Hà liếc tờ giấy trên tay hắn rồi nói: “Những việc không liên quan thì đừng ghi.”

Chu Tử Tần im lặng gật đầu, lại nghe Hoàng Tử Hà hỏi: “Vậy tại sao vừa rồi công tử lại nói Vũ Tuyên sát hại Tề Đằng?”

“Ta nghĩ, Vũ Tuyên rơi vào bước đường này, há chẳng hận Tề Đằng ư? Vốn hắn là tài tử danh vọng cao nhất Thành Đô, nào ngờ Tề Đằng lại được cha ta trọng dụng, lắc mình một cái đã cướp mất vị trí của hắn, cũng bởi thế mà làm Phó nương tử thất vọng, mới quay sang Ôn Dương, cuối cùng còn dây dưa tình cũ, nắm tay họ Ôn tự vẫn! Ngươi bảo Vũ Tuyên sẽ trút giận lên ai? Tề Đằng chứ ai nữa…”

Trước những suy luận vớ vẩn này, Chu Tử Tần đành bó tay dừng bút, bất lực quay sang Hoàng Tử Hà. Trái lại, Hoàng Tử Hà thản nhiên dựa vào lưng ghế, lại hỏi tiếp: “Tối nay Vũ Tuyên ngồi xa Tề Đằng như thế, công tử thấy hắn có cơ hội ra tay không?”

“Có! Nhất định là có!” Phạm Nguyên Long hùng hồn khẳng định, “Chẳng phải lúc đó ta đi lên đài xem cánh hoa là thật hay giả ư, sau đó lại thấy tiểu nương tử kia… chính là nàng đứng cạnh cây lồng đèn đó, thấy nàng khá đẹp, bèn nảy ý muốn làm thân, kết quả bị tên khốn Vũ Tuyên lôi đi! Này này ngươi nói xem, nếu không phải ả kia là chị em của Phó nương tử, nếu hắn không có tình với Phó nương tử thì việc gì phải lôi ta đi?”

Lần này đến Hoàng Tử Hà cũng chẳng buồn đáp nữa, nhưng họ Phạm lại hăng hái thao thao nói tiếp: “Chú ý này, điểm mấu chốt nằm ở đây cơ: lúc ấy, hắn lôi ta đi, ném vào bụi cây cạnh đó! Ta nằm bò ra đó, trúng phải gió lạnh, tức thì đầu óc choáng váng, nôn ồng ộc vào bụi, đến khi ngoái đầu trông lại thì hắn đã biến đâu mất. Các ngươi bảo hắn đi đâu được hả? Nói không chừng hắn đi men theo bụi cây vòng ra sau, lẻn đến ngồi cạnh Tề đại ca bên màn lụa, rồi nhân lúc trời tối rút dao ra làm một nhát đánh phập… Ôi huhu, Tề đại ca của ta, huynh chết thảm quá…”

Hoàng Tử Hà chẳng thèm truy cứu Phạm Nguyên Long say rượu hay giả điên, thẳng thắn chuyển chủ đề: “Nôn xong thì sao?”

“Bấy giờ ta hoa cả mắt, nôn mửa xong thì gục luôn xuống bụi cỏ, chẳng biết là thiếp đi hay ngất đi nữa. Khi tỉnh đã thấy mình bị lôi dậy ngồi cạnh lan can. Kẻ nào đó bưng cho ta một chén canh giải rượu, còn nói Tề đại ca chết rồi! Bấy giờ ta còn ngây ra…”

“Nói vậy là thiếu gia cũng không biết vết máu trên người mình từ đâu ra?”

“Sao ta biết được? Lúc ấy ta chẳng biết gì nữa rồi… Đã bảo các ngươi là Vũ Tuyên cơ mà!” Phạm Nguyên Long ghé sát lại gần họ, vẻ đã rõ chân tướng như lòng bàn tay, đảo mắt nhìn sang Vũ Tuyên: “Hắn nhân lúc ta mê man, lẻn đến sát hại Tề đại ca! Sau đó lau dao vào người ta, vu oan cho ta, cuối cùng thì ném hung khí đi hòng bưng bít! Các ngươi mau bắt hắn lại đi, chuyện này mười phần ta đã chắc đến tám chín rồi!”

Hoàng Tử Hà bình thản đáp: “Ta biết Phạm công tử có thành kiến với Vũ Tuyên, việc em họ công tử phạm pháp bị phạt lưu đày, Vũ Tuyên không tránh khỏi liên quan. Nhưng giờ chân tướng chưa rõ, công tử lại nói như đinh đóng cột là Vũ Tuyên giết người, liệu có ổn không?”

Phạm Nguyên Long không ngờ vị Dương công công  này lại tường tận ân oán giữa mình và Vũ Tuyên, bất giác há hốc miệng ra hồi lâu mới lắp bắp thề thốt: “Ý công công là ta vu cáo hắn à? Không có đâu! Cha ta còn định chiêu mộ hắn làm thuộc hạ, sao ta lại có thành kiến với hắn được?”

Hoàng Tử Hà cũng chẳng buồn đôi co mấy chuyện vặt vãnh ngoài lề, bèn giơ tay ra hiệu cho Vũ Tuyên đi đến, Phạm Nguyên Long đành hậm hực đứng dậy bước ra.

Vũ Tuyên không muốn ngồi chiếc ghế họ Phạm đã ngồi, bèn bê một chiếc khác đến.

Chu Tử Tần vừa ghi biên bản vừa hỏi: “Lúc xảy ra chuyện, Vũ huynh ở đâu?”

Vũ Tuyên cúi đầu nhìn vân gỗ trên bàn, bình thản đáp: “Lúc đó ta vốn ngồi phía sau, thấy Phạm công tử say rượu bám riết lấy người ta kiếm chuyện, mới kéo y ra chỗ bụi cây.”

Chu Tử Tần hỏi dồn: “Sau đó thì sao? Huynh ở cạnh huynh ấy, hay bỏ đi?”

Vũ Tuyên vẫn không ngẩng lên, đều đều đáp: “Ta bỏ đi. Phạm công tử say rượu nôn mửa chua lòm, suýt dây cả ra áo ta nên ta bỏ mặc y ở đó, quay lại xem Công Tôn đại nương biểu diễn.”

“Có chứng cứ gì không?” Chu Tử Tần lại hỏi.

Vũ Tuyên nghĩ ngợi rồi đáp: “Ta ngồi sau cùng, chắc không ai trông thấy. Nếu cần nhân chứng, thì ta không có.”

Chu Tử Tần gặng: “Lẽ nào có vật chứng ư?”

Vũ Tuyên không đáp mà đứng dậy làm động tác. Hắn xoay tròn, nhảy lên, gập người, khom lưng, tuy động tác không mấy nhịp nhàng, cũng chẳng đẹp đẽ, chỉ mang tính chất mô phỏng, song thoáng trông đã nhận ra ngay, chính là nửa sau bài múa của Công Tôn đại nương.

Khi hắn biểu diễn xong động tác ngọa ngư, bên cạnh chợt vang lên tiếng vỗ tay khe khẽ. Công Tôn đại nương vỗ tay tán thưởng: “Vũ công tử quả là trí nhớ phi phàm, điệu múa này sau khi A Nguyễn cải biên, ta mới biểu diễn lần này là lần đầu tiên, không ngờ công tử chỉ xem qua một lần đã nhớ được gần như tất cả động tác.”

Vũ Tuyên đứng dậy phủi sạch bụi đất trên người, rồi nhìn Hoàng Tử Hà: “Nếu bấy giờ ta lẻn đi giết người, e rằng không thể thưởng thức động tác múa tuyệt diệu của Công Tôn đại nương.”

Chứng cứ rành rành, ngay cả Phạm Nguyên Long nãy giờ vẫn ngồi chồm hổm cạnh đó đợi hắn sơ hở là nắm thóp cũng cứng họng.

Bình luận