Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trâm 3: Tình Lang Hờ

Chương 19: Đôi cá trong veo

Tác giả: Châu Văn Văn

Trở vào thành, vừa đến con phố có phủ tiết độ sứ, họ đã thấy quân Tây Xuyên dàn hàng nghiêm chỉnh, hộ tống Lý Thư Bạch và Phạm Ứng Tích đi đến.

Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần vội tránh sang bên đường.

Lý Thư Bạch đang trò chuyện với Phạm Ứng Tích, thoáng trông thấy cô, còn chưa kịp phản ứng thì Địch Ác đã lao ra khỏi hàng ngũ, chạy về phía Na Phất Sa, hí lên khe khẽ rồi cọ cọ vào cổ nó.

Hai người vì thế cũng gần nhau đến nỗi nghe được cả hơi thở của người kia.

Y mỉm cười cúi đầu nhìn cô, lúc đi sượt qua nhau bèn hạ giọng hỏi: “Hôm nay có thu hoạch gì không?”

Hoàng Tử Hà ngước lên nhìn y, khẽ gật đầu: “Còn vài tình tiết nữa, đợi tra xét rõ ràng thì có thể kết thúc vụ án được rồi.”

Vương Uẩn cũng có mặt trong đội hình phía sau, thấy hai người đi sát lại gần nhau song không nghe rõ họ nói gì, đành ngoảnh mặt đi nhìn mấy lá cờ bay phần phật trong gió.

Chu Tử Tần đang ghìm cương đi phía sau Hoàng Tử Hà nghe được câu này thì suýt rớt cả hàm dưới, vội tóm lấy dây cương Na Phất Sa, kéo cô quay lại đối diện với mình, cuống quýt hỏi toáng lên: “Gì cơ gì cơ? Vụ án chỉ còn mắc vài tình tiết nữa thôi á? Thế là thế nào? Rốt cuộc là làm sao? Công công mau giải thích cho ta đi!”

Đang lúc hấp tấp gặng hỏi, hắn phun cả nước bọt vào mặt Hoàng Tử Hà, khiến cô phải giơ tay che mặt đáp: “Chưa chưa, ta bảo rồi mà, mọi thứ sẵn sàng, chỉ thiếu gió Đông. Còn một vài việc có tính quyết định vẫn phải trông vào Chu thiếu bổ đầu đây, công tử chính là trụ cột của chúng ta trong lúc mấu chốt đấy…”

Chu Tử Tần nghe thế thì như mở cờ trong bụng, vỗ ngực bồm bộp: “Cứ việc! Thân là tổng bổ đầu quận Thục, bất kể hai vị nhờ việc gì, ta cũng không từ chối!”

“Thế thì tốt, hai ta đến phủ quận thú xem lại hiện trường vụ án đi, ta muốn tìm hung khí.”

Chu Tử Tần tròn mắt: “Sùng Cổ vẫn chưa nản lòng ư? Hiện trường đã bị chúng ta quần thảo giẫm đạt đến trũng xuống cả thước rồi, mấy chục người ngày ngày sục sạo còn chưa thấy, công công dám chắc mình tìm thấy được à?”

Hoàng Tử Hà không đáp, chỉ kéo cương ngựa, đứng từ xa hành lễ với bọn Phạm Ứng Tích đằng sau, rồi đi thẳng về phía phủ quận thú, ném lại một câu: “Công tử không tin à?”

“Tin chứ! Dưới gầm trời này, người ta tin nhất là Hoàng Tử Hà, thứ hai là Sùng Cổ đấy!” Chu Tử Tần cười hì hì ra roi thúc ngựa, giục Tiểu Hà bám theo.

Lý Thư Bạch quay sang bảo Phạm Ứng Tích bấy giờ đã đi đến: “Phạm tướng quân, ta muốn tới phủ quận thú một chuyến, tướng quân cứ về phủ trước đi.”

“Vâng, cung tiễn vương gia!” Phạm Ứng Tích vội hành lễ, đám người đằng sau cũng hành lễ theo.

“Hôm nay ở bãi huấn luyện, bản vương đã gặp được Tiết độ sứ các trấn cùng sĩ tốt các đội thuộc quân Tây Xuyên, cũng chọn được mấy người làm thị vệ rồi.”

Dọc đường đến phủ quận thú, Lý Thư Bạch kể với cô.

Hoàng Tử Hà gật đầu, nhìn sang Trương Hàng Anh.

Trương Hàng Anh lộ vẻ sợ hãi, còn đang nơm nớp thì nghe Quỳ vương nói: “Hàng Anh vẫn sẽ ở lại bên cạnh ta. Giờ Cảnh Hữu, Cảnh Dục đều đã qua đời, bọn Cảnh Dật lại chưa đến, ta chẳng còn kẻ nào quen tay quen việc bên cạnh cả.”

Trương Hàng Anh thở phào, vội thúc ngựa theo sát Lý Thư Bạch.

Hoàng Tử Hà lặng lẽ đi theo, không nói nửa lời. Chẳng hiểu sao, lòng cô bỗng thấy xót xa vô hạn, niềm cảm khái cứ trào dâng không sao nén nổi.

Đúng như lời Chu Tử Tần, hiện trường vụ án Tề Đằng đã bị càn quét đến mức như trũng xuống một tấc.

Trên bình đài lát đá xanh, cỏ dại đã bị nhổ sạch, hoa cũng bị giày xéo đến nỗi không còn nổi một cánh nguyên vẹn, hồ bị rút cạn nước, vét sạch bùn rác, rừng cây trụ chống nhà thủy tạ cũng bị nạo sạch.

Không có hung khí, quả thật không có.

Hai bổ khoái phụng lệnh ở lại tìm kiếm khổ không kể xiết, ngồi gục đầu như hai con gà chọi bị thua. Lúc chạy đến tham kiến Quỳ vương, họ vẫn không giấu nổi vẻ rầu rĩ: “Xin vương gia thứ cho bọn tiểu nhân bất tài… Mấy hôm nay chúng tiểu nhân gần như lật cả chỗ này lên mà vẫn không tìm thấy.”

“Đừng nói là hung khí bề rộng một tấc, dù chỉ là một cây kim độc, thì cũng phải thấy rồi mới đúng.”

Thấy hai bổ khoái dãi nắng tìm hung khí, kẻ nào kẻ nấy mồ hôi đầm đìa, lưng áo ướt sũng, Lý Thư Bạch cũng chẳng nỡ trách, chỉ nói: “Việc này liên quan đến phủ tiết độ và phủ quận thú, hai ngươi vất vả như vậy, kể như cũng đổ công đổ sức rồi. Bản vương hôm nay chỉ tới đây xem xét chút thôi, có việc gì các ngươi cứ bẩm với Chu bổ đầu và Dương công công là được.”

Hai gã vâng dạ rối rít, rồi ủ rũ đi đến chỗ Chu Tử Tần.

Trông thấy A Trác, bổ khoái nhỏ tuổi nhất, thân hình cũng thấp bé nhất đứng cạnh mình, cúi gằm mặt, Chu Tử Tần bèn giơ tay vò đầu A Trác, rồi quay sang bảo Hoàng Tử Hà: “Này Sùng Cổ, có thật là tìm được không? Nhanh nhanh lên đi, công công nhìn mà xem, hai tên này nóng lòng đến nỗi sắp bứt trụi cả tóc rồi.”

Hoàng Tử Hà vẫy tay ra hiệu cho Chu Tử Tần theo mình đi men bụi cỏ đến sát mép nước rồi ngoái lại nhìn về phía thủy tạ hỏi: “Bức màn sa kia của lệnh muội đâu rồi?”

Chu Tử Tần huơ tay ra dấu, chỉ vào một chỗ gần bụi cây: “Ở đây này.”

“Ừm.” Hoàng Tử Hà di quanh chỗ đó một vòng, rồi cúi xuống săm soi mặt đất.

Chu Tử Tần theo sau, thấy cô giẫm lên đá xanh mà đi thì ngơ ngác hỏi: “Sùng Cổ phát hiện được gì rồi ư?”

“Phát hiện được… hai con ruồi.” Hoàng Tử Hà trỏ xuống đất.

Chu Tử Tần nhìn theo tay cô, quả nhiên thấy hai con ruồi đang bâu lại bên kẽ hở của hai viên đá, bèn thắc mắc: “Ruồi thì sao cơ?”

Lý Thư Bạch đứng cách đó không xa, nghe gã hỏi bèn giải thích: “Tử Tần chẳng nghe câu tục ngữ, thớt có tanh tao ruồi mới đến ư?”

Chu Tử Tần càng thêm bối rối, hết há miệng chớp mắt, hồi lâu mới quay sang nhìn Hoàng Tử Hà.

Dưới ánh nắng, Hoàng Tử Hà đứng dậy khoan khoái thở hắt ra, nhìn bóng mình đổ dài trên mặt đất, thốt lên: “Xong rồi, vụ Phó Tân Nguyễn đã kết thúc.”

“…” Chu Tử Tần lại cảm thấy bản thân là kẻ tội nghiệp nhất trên đời. Lần nào hắn cũng cùng Hoàng Tử Hà chạy đôn chạy đáo, cùng nhau nghiệm thi, cùng xem vật chứng, vậy mà khi có kết quả, lại luôn là người cuối cùng được biết?

Lòng đầy ai oán, hắn quay sang hỏi Lý Thư Bạch: “Có phải vương gia cũng biết rồi không?”

Lý Thư Bạch thuận miệng đáp: “Biết được đại khái, song còn vài điểm chưa rõ, phải chờ Sùng Cổ giải thích.”

Chu Tử Tần liền ngồi thụp xuống đất, nhìn hai con ruồi, rồi lại nhìn sang hai người, uất ức gào lên: “Rõ ràng là coi thường ta! Lúc nào cũng gạt ta ra ngoài, sau này ta không đi cùng hai người nữa!”

Hoàng Tử Hà vội xoa dịu: “Đâu có đâu có! Manh mối quan trọng vẫn còn nằm trong tay công tử, phải đợi công tử ra tay mới phá giải được mọi chuyện mà!”

Chu Tử Tần ngước nhìn trời, làm bộ bắc bậc kiêu kỳ: “Muốn ngỗ tác đệ nhất thiên hạ là ta ra tay ư? Công công tưởng ai cũng vời được ta ấy à? Trừ khi…”

Hoàng Tử Hà vội ghé sát lại: “Xin Chu thiếu bổ đầu sai bảo!”

“Trừ khi công công giải thích hết mọi chuyện cho ta rõ, ngay ở đây!” Chu Tử Tần bĩu môi, bắt đầu hạch sách.

Hoàng Tử Hà đành cười hùa theo: “Dào ôi, được thôi, để ta gợi ý nhé. Mấu chốt của vụ này, nằm ở hai chữ ‘thời cơ’.”

“Thời cơ?”

“Đúng thế, trong lúc Công Tôn đại nương múa, tất cả mọi người ở đó ai có thể nắm bắt thời cơ vòng ra phía sau giết người nào?”

Chu Tử Tần trầm tư: “Việc này… Mọi người ở đó hình như chẳng ai có thể…”

“Công tử nghĩ kỹ lại xem? Nhớ lại khẩu cung của họ cùng tình cảnh lúc đó. Thật ra có một người hoàn toàn có thể lẻn ra sau, trước ánh mắt của tất cả mọi người. Người khác không có cách, song kẻ ấy lại nghĩ được cách.”

Chu Tử Tần ôm đầu, vắt óc suy nghĩ: “Rốt cuộc kẻ nào có thể xuống tay giết người trước bấy nhiêu con mắt nhỉ? Khẩu cung của mọi người ở đó dường như không có vấn đề gì cả, ai lại có cơ hội…”

Thấy Chu Tử Tần vắt kiệt trí óc quá khổ sở, Lý Thư Bạch đành xuống nước nói giúp cho hắn: “Sùng Cổ đừng làm khó Tử Tần nữa, về mặt này Tử Tần không thạo, song ta biết có một việc, Tử Tần nhất định là thiên hạ vô song, không ai bì kịp.”

“Chính là tay nghề khám nghiệm!” Chu Tử Tần giơ ngón cái trỏ vào mũi, ưỡn ngực khoe khoang.

Hoàng Tử Hà gật đầu tán thưởng cho họ Chu vui lòng, thấy hắn cười tít mắt mới chỉ chỉ vào ngực áo: “Vụ án này còn một điểm mấu chốt, có lẽ liên quan đến chiếc vòng công tử đang giữ.”

Chu Tử Tần ngẩng người, vội móc chiếc vòng trong áo ra đưa cho cô.

“Trừ thời điểm gây án, thì vụ này còn một mấu chốt quan trọng nữa là nguồn gốc của chất độc.” Hoàng Tử Hà giơ tay nhận lấy rồi nghiêm mặt chậm rãi nói tiếp: “Hai vụ án trẩm độc hại chết người đều có chiếc vòng này xuất hiện, chẳng biết có phải tình cờ hay không?”

Nói rồi, cô chăm chú quan sát chiếc vòng trong tay. Biết bao lần cô đã miết ngón tay vuốt ve hai con cá ngậm đuôi nhau chạm bằng ngọc ấy, đến nỗi thuộc lòng từng đường nét như lòng bàn tan, tựa hồ chỉ cần cô chạm nhẹ, những đường nét ấy sẽ lan dài ra đến chỉ tay cô, lặn vào trong số mệnh của cô.

Cô giờ vòng lên soi ra nắng nhìn cho rõ, chất ngọc chạm rỗng, dưới ánh nắng càng lung linh đẹp mắt. Trên đầu hai con cá khắc một hàng chữ.

Vạn mộc chi trường, hà phương vi hà.

Nét chữ của Vũ Tuyên. Nhìn hàng chữ hắn chính tay khắc từng nét một, cô bỗng mở to mắt.

Một luồng sáng sắc lạnh thình lình bổ trúng đầu cô, khiến cô sực nghĩ đến một khả năng vô cùng đáng sợ.

Vầng dương đã ngả về Tây, ráng chiều nhuốm màu máu đỏ. Tịch dương đỏ như máu thấm qua những lỗ rỗng bằng mũi kim, bằng hạt vừng, bằng hạt gạo trên thân vòng, lấp loáng ánh lên mặt cô, xoáy vào mắt cô.

Chất ngọc trắng nhạt, trong suốt nên cái bóng lờ mờ kia cũng như có như không.

Hoàng Tử Hà chỉ thấy đầu ong lên, thế giới trước mắt nhòa đi thành lớp lớp bóng hình, biến ảo không ngừng, hợp rồi lại phân, phân rồi lại hợp, chập chờn mờ mịt.

Thứ gì đó sắc nhọn trong tim vươn ra, từng sợi chọc thẳng vào lồng ngực, khiến cô đau đến nghẹt thở, chỉ biết siết chặt lấy chiếc vòng, cố kéo nó rời khỏi tầm mắt mình.

Chu Tử Tần kinh ngạc mấp máy môi hỏi gì đó. Song Hoàng Tử Hà không nghe thấy gì cả. Trước mắt cô đỏ lòe màu máu, ấy chính là màu của ráng chiều hôm cô gặp Vũ Tuyên lần đầu, cũng như ráng chiều ngay lúc này, nhuốm đỏ đất trời, cả thế giời dường như chỉ còn một màu đỏ, vạn vật chỉ thấy lờ mờ đường nét, méo mó chập chờn trước mắt cô.

Đau đớn và uất ức, cay đắng và nhẫn nhục vẫn đè nặng lòng Hoàng Tử Hà hơn nửa năm nay, giờ bỗng ùa ra như vỡ đê Hoàng Hà, nỗi đau không sao kìm nén nổi lập tức nhấn chìm cô, khiến cả người cô run lên bần bật.

Thì ra… là thế.

Cái chết của cả nhà cô, khúc ngoặt quan trọng trong đời cô, tất cả mọi thứ cô bất chấp danh tiết, bất chấp thân phận trả giá, thì ra đã bị người ta gạt bỏ như thế.

Cô nắm lấy tay Chu Tử Tần, thở hổn hển, song không cách nào thốt nổi một chữ.

Thấy mặt cô xám ngoét, cả người run lên lẩy bẩy, Chu Tử Tần lo lắng hỏi: “Sùng Cổ… không sao chứ?”

Chưa nói dứt câu, Lý Thư Bạch đứng phía sau đã dang tay ra, ôm lấy Hoàng Tử Hà đang run bần bật, gần như ngất xỉu, để cô tựa vào cánh tay mình, khỏi ngã ngồi xuống đất.

Hai tay cô hoang mang giơ lên như muốn nắm bắt thứ gì đó, chẳng khác nào đôi cánh chim bay mỏi trời đã ngả chiều vẫn chưa tìm được chốn dừng chân. Cánh tay Lý Thư Bạch đang vòng qua vai Hoàng Tử Hà cũng xuôi xuống theo tay cô, nắm chặt lấy bàn tay, mười ngón đan nhau.

Hơi ấm từ y thấm qua lớp áo mỏng trên mình, áp lên da cô, khiến tâm trí cô đang rối bời cũng hơi bình tĩnh lại.

Y ôm lấy cô, thì thầm vào tai: “Đừng sợ… Ngươi đã trải qua chuyện kinh khủng nhất trên đời rồi, còn gì đáng sợ nữa đâu?”

Tai cô đang ù đặc, chỉ nghe thấy tiếng máu trong mình sôi lên ùng ục, song giọng nói dịu dàng của y văng vẳng bên tai, như một sợi dây ném xuống cho kẻ đang chới với giữa dòng, cô vội tóm ngay lấy, mặc cho tâm trí trống rỗng, không cảm không nghĩ được gì, cô vẫn biết mình đã được cứui, nhất quyết không chịu buông tay.

Biết y đang ở ngay phía sau, biết y sẽ che chở cho mình, cô bèn buông xuôi tất cả, không nghĩ ngợi gì nữa, chỉ lặng lẽ dựa vào y. Bởi cô biết, người này có thể cho mình tất cả sức mạnh, dẫu trời sập xuống cũng có thể thay cô chống đỡ.

Lý Thư Bạch đỡ cô đi vào nhà thủy tạ ngồi.

Chu Tử Tần ngơ ngác không hiểu sao Hoàng Tử Hà bỗng dưng lại thành ra như vậy, nhìn gương mặt cắt không ra giọt máu của cô, hắn lắp bắp hỏi: “Cái… cái vòng đó quan trọng lắm à?”

Hoàng Tử Hà gật gật rồi ôm đầu không nói gì.

Lý Thư Bạch ngồi bên cạnh giải thích: “Ta nghĩ, có lẽ Sùng Cổ nghi ngờ chiếc vòng này đã bị người ta hạ độc.”

Sực nhớ Hoàng Tử Hà từng nhắc đến, Chu Tử Tần nói ngay: “Là chuyện này ư, Sùng Cổ đã nói với ta một lần rồi. Nhưng lần trước chúng ta đã thử lên Phú Quý, có vẻ không có độc. Huống hồ Phó Tân Nguyễn đeo chiếc vòng bấy lâu, nếu trên vòng có độc thì sao đến gần đây mới trúng?”

Hoàng Tử Hà giơ tay nắm tay áo Chu Tử Tần, khàn khàn nặn ra từng tiếng: “Công tử… đưa cho ta.”

Chu Tử Tần gật đầu lia lịa, đưa ngay chiếc vòng cho cô, vẻ nghi hoặc.

Hoàng Tử Hà run rẩy đón lấy, vuốt ve hai con cá ngậm đuôi nhau quấn quýt.

Thật lâu, cô mới lặng lẽ giơ vòng lên, khều móng tay vào trong rồi bôi lên cổ tay trái. Ánh mặt trời chiếu lên chiếc vòng trong suốt, long lanh lưu chuyển. Hai con cá như sống lại, khẽ cựa quậy trên cổ tay cô.

Chu Tử Tần ngẩng ra ngắm cổ tay trắng muốt như rực lên dưới ánh dương của cô, chẳng hiểu sao lại thấy căng thẳng, lúng túng hỏi: “Chẳng phải Sùng Cổ nói chiếc vòng này có thể có độc ư?”

Hoàng Tử Hà cúi đầu, dùng tay phải xoay chiếc vòng, ngực khẽ phập phồng, nhưng không nói năng gì.

Lý Thư Bạch đứng dậy đáp thay: “Yên tâm, tay Sùng Cổ không có vết thương, dù là chất độc gì cũng không thấm vào được, phải không nào?”

Chu Tử Tần gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy có gì đố không ổn.

Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch chẳng nói chẳng rằng, xăm xăm đi thẳng ra ngoài. Chu Tử Tần thoáng ngớ ra rồi cũng chạy theo hỏi: “Hai người đi đâu thế?”

Lý Thư Bạch ngoái lại: “Tử Tần đến hoa sảnh đợi chúng ta một lát.”

Chu Tử Tần vâng dạ, song vẫn cẩn thận hỏi lại: “Có cần tìm đại phu đến xem cho Sùng Cổ không?”

Lý Thư Bạch lắc đầu: “Ngươi đi chuẩn bị kiểm nghiệm cái vòng này. Việc của Sùng Cổ cứ để ta lo.”

Nhà bếp phủ quận thú nằm ở góc Tây Nam, ngay sát nha môn, cách hoa sảnh đặt bàn ăn không xa.

Lúc Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà xuống bếp thì bữa trưa đã qua, buổi tối lại quá sớm, mấy bà già và người giúp việc đang ngồi bóc gương sen và củ ấu, rôm rả tán gẫu. Thấy họ đến, Lỗ Đại Ngương cai quản nhà bếp vội đứng dậy hỏi: “Hai vị có muốn dùng điểm tâm không?”

Thấy Hoàng Tử Hà im lặng, Lý Thư Bạch đành hỏi thay: “Có canh móng dê không?”

“Thưa, không có canh móng dê, nhưng hôm nay có canh hạt sen.”

“Vậy cho ta một bát canh hạt sen.” Nói rồi, y quay sang nhìn Hoàng Tử Hà.

Cô bước vào bát, chọn một chiếc bát tô to như lúc trước, chính tay rửa qua rồi đặt lên bệ bếp.

Tuy cô là con nhà quan, nhưng từ 12 tuổi đã cải trang nam nhi theo cha ra ngoài tra án, thường ở chung với đám bổ khoái nha dịch nên cử chỉ cũng chẳng e lệ rụt rè như nữ tử khuê các, mấy chuyện rửa bát rửa chén lại càng thành thạo.

Múc đầy tô canh, cô định giơ hai tay bưng, nghĩ ngợi thế nào lại xắn tay áo lên hệt như lúc trước, rồi mới bưng lên.

Bát tô làm bằng sứ men xanh Việt, xanh biếc màu núi. Vì quá to nên hai bên có hai cái tai, cô bưng tô bằng cả hai tay, thong thả ra khỏi bếp, đi về phía hoa sảnh.

Con đường quen thuộc biết bao.

Ra khỏi nhà bếp, băng qua gốc tỳ bà trước sân, qua cánh cửa nhỏ đã nứt, trước mắt là hành lang dằng dặc lát đá xanh đã mòn vẹt dưới chân người.

Cô men theo hành lang mà đi, cũng như lúc ấy.

Lúc ấy cô đang bực bội nên cứ xăm xăm bê tô canh to sóng sánh. A hoàn Mi Vu hớt hải chạy theo sau nài nỉ: “Để em bưng cho, tiểu thư bưng thế nặng quá!”

Song cô mặc kệ Mi Vu, cứ thế đi thẳng. Cánh tay giơ mãi cũng mỏi nhừ, cô bèn nắm lấy hai cái tai, hạ hai tay xuống. Chiếc vòng ngọc theo cổ tay từ từ trượt xuốt, chạm vào thành tô canh đánh “keng”, như băng tan ngọc vỡ.

Tiếng “keng” ấy, hôm nay lại vang lên, không sai một mảy, tựa hồ ngày ấy đang tái hiện.

Cô bưng tô canh cúi đầu lặng lẽ đếm bước.

Lý Thư Bạch đi phía sau, cùng cô đến hoa sảnh, nơi cả nhà cô trước đây vẫn quây quần đầm ấm dùng cơm.

Canh hạt sen vừa múc ra hẵng còn bốc khói nghi ngút. Hơi nước đọng trên đôi mi cúi thấp, thấm ướt mắt cô.

Nhớ lại ngày hè năm 14 tuổi ấy, chuồn chuồn bay thấp, sen hồng vừa đơm. Giữa bóng tà dương như máu phủ ngập trời đất, cô trông thấy ánh mắt hắn nhìn mình, dịu dàng mà trong vắt, không giống như nhìn một cô bé, mà như đang nhìn một người mình sẽ che chở cả đời.

Lúc ẵm một đứa bé mồ côi cha mẹ đến cô nhi viện, hắn rơm rớm nước mắt nói, A Hà, có lẽ ta là kẻ hiểu rõ nỗi đau này nhất. Nỗi đau đớn ầng ậng trong mắt hắn, phải đến khi cả nhà qua đời, cô mới hiểu được.

Hai người họ ngồi quay lưng vào nhau, cách nhau nửa thước, dưới hành lang đầy dây leo đầu thu. Hắn lật từng trang sách chăm chú đọc, cô mải miết bóc từng hạt sen. Thỉnh thoảng được cái gương sen ngọt mát, cô lại bóc một hạt đưa cho, hắn chỉ lặng lẽ ăn, không nói câu nào. Cô tức tối ngắt một đoạn dây leo quật vào đầu hắn. Hắn ngỡ ngàng ôm đầu nhìn cô, đầy ngạc nhiên.

Đêm hôm trước hắn dọn đi thì tảng sáng hôm sau trời đổ tuyết. Cô dậy sớm định sang tìm hắn, nào ngờ vừa mở cửa đã thấy hắn đứng ngay ngoài thềm, mái hiên không che xuể, tuyết rơi đầy đầu hắn, cả người lạnh cứng. Hắn đờ đẫn nhìn cô, không nói nên lời. Mãi tới khi cô kéo hắn vào, cuống quýt phủi tuyết trên người, hắn mới đăm đăm nhìn cô, thì thào thật khẽ, khẽ đến nỗi cơ hồ không nghe rõ, ta chẳng còn cách nào cả, rời khỏi phủ quận thú, ta không biết… phải làm sao nữa.

Phải làm sao? Phải làm sao? Làm sao đây…

Người cô bắt đầu run lên.

Cuối cùng cô cũng đi hết con đường, đến được hoa sảnh, đặt tô canh xuống bàn.

Chu Tử Tần dã đựoi sẵn, đang muốn hỏi cô bao nhiêu chuyện, song thấy Lý Thư Bạch đi phía sau, lại thấy vẻ mặt cô nặng nề căng thẳng, bèn đứng ngẩn bên bàn, không bước đến quấy rầy nữa.

Lý Thư Bạch bưng một chồng bát con đã rửa sạch, lần lượt bày từng chiếc ra bàn.

Hoàng Tử Hà lặng lẽ hít sâu một hơi, xắn lại tay áo cho thật gọn, bắt đầu múc canh ra.

Tay trái cô cầm bát giơ trên tô canh nghi ngút khói, tay phải dùng muôi gỗ múc canh, hai tay đặt bát xuống, rồi lại cầm chiếc bát tiếp theo lên múc canh vào…

Mặt cô xám ngoét như tro tàn, cả người run lẩy bẩy không thể kìm nén, ánh mắt ngập tràn đau đớn. Song dù vậy, cô vẫn cố chấp lê từng bước đến kết quản mà mình sợ nhất, bi ai khôn xiết, tuyệt vọng khôn tả, cũng kiên quyết khôn cùng.

Lý Thư Bạch khẽ đặt tay lên vai cô. Người cô đang run rẩy, nhưng vẫn cảm giác được bàn tay y đặt lên vai mình, sức mại từ tay y truyền sang vai cô, đồng thời cũng truyền cho cô vô vàn dũng khí, giữ vững thân hình yếu ớt mảnh mai của cô.

Y cúi đầu, ghé tai cô nói nhỏ: “Đừng sợ, có ta ở đây.”

Nghe y nói, hơi thở của cô bỗng dồn dập hẳn lên. Gánh nặng vẫn đè trĩu lên cô, kết quả kinh khủng mà cô không dám đối diện, hung thủ khiến cô đau đến xé gan xé ruột, trong nháy mắt đều không còn quan trọng nữa.

Điều quan trọng là phải khôi phục hoàn chỉnh tất cả trình tự và tình tiết của vụ án, bóc trần hết thảy tội ác, phơi bày sự thật ra ánh sáng.

Bất luận sự thật như thế nào, thì sau lưng cô giờ đây cũng đã có chỗ dựa vững vàng nhất, y sẽ cho cô sức mạnh lớn nhất, không một ai tước đoạt nổi.

Cô ngoái lại nhìn Lý Thư Bạch, gật nhẹ đầu với y: “Không sao, ta làm được mà.”

Lý Thư Bạch chăm chú nhìn cô, thấy ánh mắt cô đầy kiên nghị, mới yên tâm buông vai cô ra.

Nghĩ thông suốt, cánh tay cô cũng thôi run, múc đầy năm bát canh hạt sen thơm nức, đặt lên bàn rồi lần lượt sắp xếp theo đúng chỗ ngồi của mọi người trong nhà khi đó.

Cuối cùng cô từ từ ngồi xuống, như vừa bị rút cạn sức lực, chằm chằm nhìn năm bát canh hồi lâu mới lên tiếng: “Tử Tần, kiểm nghiệm năm bát canh này giúp ta.”

“Nghiệm cái gì?”

“Độc… Trẩm độc.” Hoàng Tử Hà đáp, chậm rãi mà rành rọt.

Chu Tử Tần kinh ngạc la lên: “Sao có độc được? Sùng Cổ đích thân bưng từ nhà bếp lên, lại có Quỳ vương hộ tống, còn chính tay múc ra bát mà! Huống hồ… huống hồ công công lấy đâu ra trẩm độc?”

“Nghiệm đi.” Hoàng Tử Hà nghiến răng rít lên hai tiếng.

Chu Tử Tần há hốc miệng, nhưng cuối cùng vẫn đặt mấy bát canh vào khay bưng về chỗ mình ở.

Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà đi theo hắn, nhưng chỉ đứng đợi ngoài cửa, không vào trong.

Cả hai đều nín lặng. Sắc trời chạng vạng bao phủ hành lang dài đầy dây leo buông rủ, mấy đoá sen cuối mùa lẻ loi vươn cao trên nền lá xanh biếc như những chiếc lọng xanh, tươi đẹp rực rỡ dị thường.

Gió đem theo cái nóng hầm hập cuối hạ cuốn quanh mặt hồ, phả đến Hoàng Tử Hà, phủ trùm lên cô.

Mồ hôi rịn ra như những mũi kim châm chích và da. Rồi ngay lập tức lại bị gió nóng làm bốc hơi, để lại cảm giác nhoi nhói.

Hoàng Tử Hà dựa lan can, lặng lẽ nhìn Lý Thư Bạch thật lâu, cho đến khi trấn tĩnh lại.

Lý Thư Bạch cũng chăm chú nhìn cô không nói.

Bóng chiều trùm lên họ, cả phủ quận thú lặng phắc như tờ.

Tịch dương như những vảy vàng rắc đầy mặt nước, khi xa khi gần, sóng gợn dập dềnh, lấp lánh chói mắt.

4 năm.

Ở đây, cô đã từ một cô bé ngây thơ không hiểu việc đời, lột xác trở thành thiếu nữ bất chấp tất cả; cũng chính tại đây, cô đã từ tài nữ được người người ngưỡng mộ, biến thành hung thủ bị người người nguyền rủa.

Cô từng nghĩ mình đã trải qua tình cảnh đau đớn khổ sở nhất trên đời, nếm nỗi đắng cay tột độ, như xé gan xé ruột, đau thấu tâm can, cô cũng nghĩ có lẽ chẳng còn gì đáng sợ hơn thế nữa.

Nhưng thật không ngờ, khi sự thật tìm đến, còn khủng khiếp hơn tất cả những gì cô tưởng tượng.

Cả người Hoàng Tử Hà run lên, mới cuối hạ đầu thu mà cô thấy buốt giá đến tận xương tuỷ, mồ hôi lạnh túa ra khắp đầu mình nhoi nhói như kim đâm.

Cô chới với nắm lấy tay Lý Thư Bạch, nghẹn ngào hỏi y: “Lẽ nào đúng là ta… đích thân bưng tô canh độc ấy lên, đưa cả nhà vào chỗ chết ư?”

Lý Thư Bạch lặng lẽ nhìn cô, thấy đôi mắt cô mở to đầy kinh sợ, ánh mắt u tối, không một tia sáng.

Ngọn lửa vẫn rực cháy trong mắt thiếu nữ bôn ba ngàn dặm, quần áo nhếch nhác, bị y tóm được trong xe còn cố chấp nói mình phải giải oan cho cả nhà, giờ đã tắt lịm.

Niềm tin dìu đỡ cô bấy lâu nay, giờ đã tan biến.

Lý Thư Bạch nắm lấy tay cô, thấy lạnh buốt tận xương. Hơi lạnh từ cô khiến lòng y cũng dâng lên một nỗi thê lương đau xót. Y từ từ giờ tay ôm cô vào lòng, gắng nén run rẩy hạ giọng thì thầm: “Không, không phải ngươi.”

“Chính là ta! Là ta bưng tô canh ấy lên, cũng là ta chính tay múc canh cho cả nhà, mời mọi người uống, tất cả… đều là ta!”

Cô gào lên đau đớn, tuy người bị Lý Thư Bạch ôm chặt, không thể giãy giụa, nhưng cơ thịt trên mặt vẫn giật dữ dội, nhìn rất đáng sợ.

Thấy cô như phát điên, Lý Thư Bạch vội đè nghiến cô vào lan can, nhìn vào mắt cô quát khẽ: “Hoàng Tử Hà, bình tĩnh lại đi!”

Cô tóm lấy tay y, ráng sức vùng ra. Nhưng cô sao có thể là đối thủ của y, chỉ thoáng chốc đã bị y khống chế, càng cố vùng vẫy chỉ càng làm rối bù đầu tóc, chẳng tác dụng gì.

Cô nghe thấy y ghé tai nói khẽ: “Đó không phải lỗi của ngươi. Ngươi chỉ là một mắt xích trong kế hoạch mượn đao giết người của chúng, bị chúng lợi dụng mà thôi. Người ngươi nên căm hận, không phải bản thân, mà chính là kẻ đứng đằng sau tất cả.”

Bấy giờ cô mới thôi vùng vẫy, đờ đẫn nhìn y.

Y nhìn sâu vào mắt cô, nói rành rọt từng chữ: “Ngươi vượt qua bao khó khăn trắc trở, cuối cùng mới đi đến được kết quả này, giờ đây lại ăn năn tự trách, chi bằng xốc lại tinh thần, vạch trần âm mưu của đối phương, lật lại bản án, rửa oan cho mình, đồng thời bắt giữ hung thủ thật sự, để cả gia đình ngươi được ngậm cười nơi chín suối, có phải hơn không?”

Hoàng Tử Hà trừng trừng nhìn y, một lúc lâu mới mấp máy môi, khó nhọc nặn ra từ cổ họng mấy chữ khàn khàn vỡ vụn: “Lý do… ta phải tìm ra lý do của hắn…”

“Phải, đó mới là việc quan trọng tiếp theo ngươi phải làm, chứ không phải ở đây dằn vặt bản thân!”

Nghe y khuyên nhủ, cô từ từ bình tĩnh lại, thật lâu sau, đôi mắt xám xịt như tro tàn mờ đi, rồi từng giọt nước mắt ứa ra, lăn dài trên má, nhỏ xuống tay y đau nhói.

Y cuối đầu nhìn, thì ra vừa rồi trong lúc vùng vẫy, cô đã cào xước mấy vết trên tay y, nước mắt thấm vào miệng vết thương, làm y thấy nhoi nhói.

Y lặng lẽ giơ tay lên lau nước mắt cho cô, rồi lại giúp cô vén mái tóc xoã tung ra sau tai. Đôi mắt y xưa nay vốn lạnh lùng, vậy mà giờ đây dịu dàng khôn tả, không một ai hay, trong đó có một hồ nước thăm thẳm, y phô bày trước mặt cô, cũng đồng thời ôm cả cô vào đó, vĩnh viễn chẳng lo gió táp mưa sa nữa.

“Nếu mệt thì nghỉ một lát đi. Mọi chuyện đã có ta.”

Cô nhạt nhoà nước mắt, nhào vào lòng y khóc nức lên.

Thật lâu sau, cuối cùng y nghe thấy cô nghẹn ngào thốt lên, khó nhọc mà kiên cường khôn tả: “Không, gia nói đúng… Ta trải qua bao sóng gió mới đi đến được ngày hôm nay, thời khắc cuối cùng này, ta sẽ gắng sức hoàn thành… ta sẽ… chính tay kết thúc tất cả!”

Chẳng biết bao lâu sau, cửa phòng đột ngột mở tung, Chu Tử Tần tái mét mặt, trợn tròn mắt lao ra, há miệng thở hồng hộc, lắp bắp mãi không thốt nổi một tiếng.

Lý Thư Bạch đã buông Hoàng Tử Hà ra, hai người ngồi trên thành lanh xan, cách nhau nửa thước, không gần không xa.

Hoàng Tử Hà không dựa vào cột nhà nữa mà thẳng lưng đứng lên trước mặt Chu Tử Tần.

Lý Thư Bạch hỏi trước: “Kết quả thế nào?”

Chu Tử Tần thở gấp, phải gắng gượng lắm mới nén được lồng ngực đang phập phồng dữ dội, thốt ra bốn chữ: “Trẩm độc! Năm bát!”

Thân người Hoàng Tử Hà đang cứng đờ chợt mềm nhũn ra. Lý Thư Bạch vội đỡ lấy, dìu cô ngồi xuống, rồi vuốt lưng cô cho xuôi. Một lúc sau, khí uất trong lồng ngực tan dần, mắt cô từ từ trông rõ, tai cũng bớt ù đi.

Cô tựa đầu vào cột, nhắm nghiền mắt nói khẽ: “Kết án thôi.”

Chu Tử Tần há hốc miệng, sững sờ nhìn cô: “Kết án á? Án nào? Án Phó Tân Nguyễn hay án Tề Đằng? Hay là Thang Châu Nương?”

“Tất cả. Luôn cả vụ án nhà Hoàng quận thú.” Cô dốc nốt sức tàn, nói rành rọt từng chữ: “Ba vụ án này, được xâu lại bằng một sợi dây vô hình. Giờ chúng ta đã nắm được đầu dây, chỉ cần kéo một cái, tấm màn che đậy tất cả sẽ rơi xuống, vụ án này cũng kết thúc.”

“Kết thúc rồi à?” Chu Tử Tần nghiền ngẫm lời cô nói, bi ai khôn xiết. Hắn chưa nắm được bất cứ manh mối gì, vậy mà đối phương đã phá giải được toàn bộ rồi ư?

“Đúng thế, vụ án này, không, là ba vụ án này, kết thúc rồi.”

Bình luận