Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trâm 3: Tình Lang Hờ

Chương 13: Môi thắm áo châu

Tác giả: Châu Văn Văn

Quay lại chiếu rượu, không khí vẫn rất náo nhiệt, ai nấy thi nhau kẻ tung người hứng tỏ lòng trung. Thấy cha mình cũng hăng hái dự phần, Chu Tử Tần rầu rĩ bưng mặt ngoảnh đi, lẩm bẩm: “Thế nên ta mới ru rú trong nhà làm bạn với tử thi đấy!”

Hoàng Tử Hà nhìn hắn bằng ánh mắt cảm thông.

Giữa đại sảnh ồn ào, chỉ mình Vũ Tuyên lặng lẽ ngồi đó, thản nhiên điềm đạm, như không thuộc về nơi này.

Hoàng Tử Hà đổi chỗ với Trương Hàng Anh, sang ngồi kề bên Vũ Tuyên hỏi nhỏ: “Sao hôm nay huynh rảnh rỗi đến đây vậy?”

Lẽ nào đã bị Tề Đằng thuyết phục, muốn vào phủ tiết độ sứ?

Vũ Tuyên gật đầu, rồi cũng hạ giọng thật thấp, trong tiếng ồn ào chúc tụng, gần như không thể nghe thấy: “Chu quận thú sai người đến mời, ta vốn không định đi, nhưng lại nghĩ… biết đâu gặp được muội.”

Cô ngây người, bất giác liếc trộm Lý Thư Bạch, thấy y đang trò chuyện với Phạm Ứng Tích, mới chậm rãi hỏi: “Thế sao?”

“Ừm…” Hắn có phần băn khoăn, phân vân cân nhắc hồi lâu mới lên tiếng hỏi, “Có chuyện này muốn hỏi muội, vụ án của cha mẹ nuôi tiến triển thế nào rồi?”

Hoàng Tử Hà cúi đầu trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Vừa khéo muội đang định hỏi huynh về chuyện Ôn Dương.”

“Ôn Dương… có liên quan đến vụ đó ư?”

Hoàng Tử Hà bình thản nhìn hắn, giọng nói cũng hết sức ôn tồn, chậm rãi, như bật ra từ lồng ngực: “Muội nghi ngờ kẻ hạ độc cả nhà mình, và hung thủ sát hại Ôn Dương, là một.”

Vũ Tuyên run run: “Nhưng Ôn Dương chẳng có quan hệ gì với nhà họ Hoàng cả.”

“Thế huynh nghĩ sao?” Cô nhìn sang hắn.

Vũ Tuyên thẫn thờ quay đi, nhìn chằm chằm chén rượu trước mặt, rất lâu sau mới cụp mi nói khẽ: “Hai vụ án vốn không liên quan gì, cuối cùng lại quy về một mối, ta thật sự chưa nghĩ ra được nguyên nhân bên trong.”

Hoàng Tử Hà gật đầu, lại hỏi: “Vậy huynh nghĩ thế nào về cái chết của Ôn Dương?”

Đôi mắt hoang mang của Vũ Tuyên hơi ngước lên nhìn cô: “Có lẽ muội nên hỏi Tề Đằng thử xem.”

Hoàng Tử Hà liếc Tề Đằng, hỏi khẽ: “Họ Tề thì liên quan gì đến Ôn Dương?”

“Ta có lần bắt gặp họ cãi vã, Tề Đằng dường như rất khinh bỉ Ôn Dương, nói y là hạng ti tiện không có mặt mũi nào nhìn ai.”

Hoàng Tử Hà nghĩ ngợi rồi hỏi: “Còn gì khác nữa không?”

Vũ Tuyên lặng thinh một lát mới đáp: “Ta tình cờ đi ngang qua, không cố ý hóng chuyện người khác nên loáng thoáng nghe đến thế là đi ngay, chỉ biết họ có cãi vã.”

Câu chuyện không đầu không cuối, nghe cũng như không khiến Hoàng Tử Hà chẳng biết làm sao. Cô đành thôi không hỏi nữa, quay sang ngó Tề Đằng thì thấy hắn đang nâng chén rượu, tươi cười nhìn mình, vẻ như đang suy tính.

Hoàng Tử Hà biết, mình là người hầu cận Quỳ vương, lại đổi vị trí sang ngồi cạnh Vũ Tuyên thì thào to nhỏ như vậy, khiến Tề Đằng không vui. Bởi sáng sớm nay, hắn vừa giễu cợt Vũ Tuyên.

Hoàng Tử Hà mỉm cười với họ Tề, rồi đổi lại chỗ cũ, ngồi xuống cạnh Tề Đằng, kính rượu hắn: “Ta xin kính Tề phán quan một chén.”

“Đâu dám đâu dám… Ty chức phải kính công công mới đúng.” Tề Đằng cạn chén rồi hỏi: “Công công quen Vũ Tuyên ư?”

“Trước đây ở Trường An từng gặp Vũ học chính mấy lần.” Cô thuận miệng đáp.

Tề Đằng cười ranh mãnh: “Cũng phải, nghe nói Vũ Tuyên huynh rất được lòng Đồng Xương công chúa.”

Hoàng Tử Hà cúi đầu nhếch mép: “Thế sao? Ta không rõ lắm.”

Tề Đằng làm bộ lỡ lời: “Ty chức cũng chỉ nghe nói thôi… Chẳng hay quý tính công công là gì?” Tuy lần trước hắn đã gặp cô một lần, nhưng bấy giờ Hoàng Tử Hà đang cải trang, nên hắn không nhận ra.

Hoàng Tử Hà đáp: “Ta họ Dương.”

Tề Đằng kinh ngạc ra mặt: “Chẳng lẽ công công chính là… Dương công công danh tiếng lẫy lừng, liên tục phá nhiều kỳ án bên cạnh Quỳ vương?”

“Đâu dám.” Hoàng Tử Hà chẳng ưa gì kẻ này, nhưng muốn dò hỏi tin tức Ôn Dương, đành tươi cười đáp: “Nói ra thì vụ án gần đây nhất còn liên quan đến Tề phán quan đấy.”

Tề Đằng ngạc nhiên hỏi: “Vụ án nào cơ? Sao lại… dính dáng đến ty chức?”

Hoàng Tử Hà quan sát nét mặt hắn, chỉ cười không đáp. Quả nhiên, Tề Đằng chột dạ hỏi: “Là… chuyện của… Ôn Dương gần đây ư?”

Hoàng Tử Hà gật đầu: “Đúng thế, nghe nói hai vị cùng tham gia một thi xã, hơn nữa từng có cãi cọ.”

“Đúng là có cãi cọ, nhưng sau đó ty chức và y đã giảng hòa rồi. Huống hồ… huống hồ ty chức giết y làm gì chứ? Ty chức và y xưa không thù nay không oán, không liên quan gì tới nhau cả!”

Hoàng Tử Hà gật đầu: “Vậy phán quan thấy vụ án Ôn Dương và Phó Tân Nguyễn tự vẫn, có căn nguyên gì sâu xa không?”

“Vụ đó ư…” Tề Đằng nhìn quanh rồi ghé tai cô thì thầm: “Nói thật nhé, công công hỏi ta chuyện này là hỏi đúng người rồi đấy.”

Hoàng Tử Hà vờ ngạc nhiên: “Thật ư? Tề phán quan biết nội tình à?”

Tề Đằng thở hắt ra, đáp khẽ: “Phó Tân Nguyễn quả là đẹp.”

Hoàng Tử Hà lại càng kinh ngạc: “Tề phán quan gặp cô ấy rồi ư?”

“Mùa xuân năm nay tình cờ gặp trên núi Minh Nguyệt. Bấy giờ trời ấm hoa nở, Ôn Dương và cô ấy đi đạp thanh về, ngù vai đỏ trên ngựa rơi ra, ta tình cờ nhặt được đưa lại, nhác thấy dung mạo cô ấy thấp thoáng qua khe hở mạng che mặt…” Nói rồi Tề Đằng thở dài, lắc đầu, “Tiếc rằng, tiếng rằng gương mặt đẹp đẽ nhường ấy lại đầm đìa nước mắt, đang giữa ngày lành cảnh đẹp mà cô ấy khóc nức nở. Ta cứ ngẩn ra, thầm nghĩ, người đẹp đẽ là thế, lại cùng tình lang ra ngoài đạp thanh, sao lại khóc lóc thương tâm? Nào ngờ… họ bị ngăn cản tình duyên, cuối cùng… lại rơi vào kết cục bi thảm như thế.”

Hoàng Tử Hà nhíu mày không nói.

“Ôi, đường tình trắc trở, giai nhân lìa trần, thật đáng tiếc, đáng tiếc!” Vừa nói, Tề Đằng vừa giơ chén kính cô.

Hoàng Tử Hà mỉm cười, không nói gì thêm.

Cũng không còn sớm, sau khi nâng chén chúc phúc Quỳ vương, tất cả lũ lượt kéo đến nhà thủy tạ xem ca múa.

Bên bờ nước, các nhạc công đã chờ sẵn, thấy họ đến liền đồng loại nổi nhạc lên, tiếng tiêu, tiếng sênh, tiếng tỳ bà phá tan màn đêm yên tĩnh, náo nhiệt phi thường. Tất cả vừa ngồi vào chỗ thì buổi diễn bắt đầu, mở màn bằng điệu múa sen, 24 danh kỹ trẻ trung kiều diễm tay cầm đóa sen xoay tròn, đẹp đẽ khôn xiết.

Lý Thư Bạch, Phạm Ứng Tích và Chu Tường ngồi hàng đầu tiên, Hoàng Tử Hà, Trương Hàng Anh ngồi sau lưng Lý Thư Bạch hầu hạ y, Chu Tử Tần và Phạm Nguyên Long ngồi sau Chu Tường và Phạm Ứng Tích, Vương Uẩn, Vũ Tuyên, Tề Đằng cùng mấy phó tướng của quân Tây Xuyên và mấy tham sự phủ quận thú ngồi hàng chót.

Trong tiếng tiêu sáo tưng bừng cùng điệu múa sen rộn rã, Vương Uẩn chợt đứng dậy đi ra bờ nước đằng sau.

Hoàng Tử Hà đang rót trà cho Lý Thư Bạch, thoáng thấy bóng y đứng lên, bèn liếc nhìn sang.

Nào ngờ lại thấy Vũ Tuyên đứng dậy đi theo Vương Uẩn. Giữa buổi ca múa vui vẻ, hai người họ kẻ trước người sau bỏ ra ngoài, đứng sánh vai nhau bên bờ nước.

Cô không khỏi sinh lòng nghi hoặc, tay rót nước cũng chậm lại.

Lý Thư Bạch nghiêng đầu nhìn ra bờ nước rồi nói khẽ: “Đi đi.”

Hoàng Tử Hà ngạc nhiên nhìn y.

“Ta cũng tò mò, không biết hai người bọn họ nói gì với nhau.” Y ghé tai cô thì thầm.

Một là vị hôn phu, hai là tình nhân tai tiếng lẫy lừng, sao hai người lại chụm đầu trò chuyện cơ chứ?

Hoàng Tử Hà nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống, rón rén đi đến gần bờ nước.

Nói là bến thuyền, chẳng qua chỉ neo một con thuyền gỗ hải đường mô phỏng. Vũ đài trước nhà thủy tạ rất rộng, mà mặt hồ lại nhỏ, mấy vại hoa to dưới đáy nước trồng đầy hoa súng, nước hồ xanh biếc lăn tăn, dưới ánh đèn lồng bên bờ, có thể thấy rõ những đường vân trên nền đá xanh dưới đáy hồ.

Sóng gợn lăn tăn được ánh đèn hắt bóng lên mình Vương Uẩn và Vũ Tuyên, khiến bọn họ trông trong suốt như mặt nước giữa đêm đen.

Bên bến chỉ có cây bụi lúp xúp, Hoàng Tử Hà khom người thì vừa đủ nấp. Cô không muốn lại quá gần sợ người ta trông thấy, nên đành dứng ở chỗ bụi cây. May mà hai người kia đứng ở đầu gió, gió đưa tiếng trò chuyện vẳng lại, tuy không nghe được đầy đủ, nhưng cô vẫn nghe được phần nhiều.

Giọng Vương Uẩn chậm rãi theo gió đưa lại, vẫn ôn hòa như thế: “Hân hạnh được gặp.”

“Vương đô úy, hân hạnh.” Giọng Vũ Tuyên lạnh lùng.

Vương Uẩn vẫn thản nhiên cười, tựa lan can nói: “Vũ học chính sống ở đây cũng được hơn 3 năm rồi nhỉ? Hẳn phải thông thuộc nơi này lắm?”

Vũ Tuyên im lặng hồi lâu mới đáp gọn lỏn: “Phải.”

“Tuy ta là vị hôn phu của Tử Hà, nhưng trước nay chưa hề đến Thục, cũng chưa hề đặt chân tới phủ quận thú nàng từng sống, xưa nay vẫn lấy làm tiếc nuối.” Đoạn y quay sang hỏi hắn, “Nghe nói lúc xảy ra chuyện, nàng ở trong hoa viên, là ngôi lầu nhỏ bên kia chăng?”

Y trỏ căn gác gần đó, thấy Vũ Tuyên gật đầu thì cười nói: “Tuy ta ở kinh thành nhưng vẫn nghe kể về nàng rất nhiều, dù sao, nàng cũng là vị hôn thê ta chờ đợi nhiều năm, đương nhiên  phải thường xuyên để mắt.”

Nghe được điều này, cả Hoàng Tử Hà lẫn Vũ Tuyên đều hiểu, y không hề bỏ sót bất cứ lời đồn đại nào về quan hệ giữa họ.

Vũ Tuyên vái y một vái, rồi xoay người toan đi.

“Mấy hôm nay ở phủ tiết độ sứ, ta cũng được nghe Tề phán quan kể về Vũ học chính. Tiết độ sứ Phạm tướng quân hình như cũng mộ tài học chính, còn hỏi ta có quen biết hay không.” Giọng Vương Uẩn ung dung chậm rãi cất lên sau hắn.

“Đâu dám.” Vũ Tuyên chỉ đáp cụt lủn.

“Ta đành nói chưa có duyên quen biết, mới chỉ nghe danh ở kinh thành nên có chút ấn tượng mà thôi. Mà thật sự ta cũng đâu có quen Vũ học chính, không thể tiến cử được.” Vương Uẩn khẽ cười, “Có vẻ Phạm tướng quân muốn mời học chính vào  phủ nhậm chức, chẳng hay học chính có đồng ý không?”

“Đa tạ ý tốt của Vương đô úy. Sáng nay Tề phán quan gặp ta cũng nhắc tới chuyện này, song ta đã từ chối.”

“Hửm? Vũ học chính không muốn làm quan ư?”

“Lòng không màng phú quý, thôi đừng hẹn cung trời.” Vũ Tuyên nói rất nhỏ, cũng rất ngắn gọn, nhưng lại toát lên vẻ kiên định vô cùng.

Vương Uẩn cười nhẹ: “Có điều Vũ học chính đã bị cuốn vào vòng xoáy khổng lồ ấy rồi, còn muốn rút ra ư?”

Vũ Tuyên không đáp, chừng không hiểu ý y.

“Vũ học chính có bao giờ thử nghĩ xem tại sao Tề Đằng lại giúp đỡ mình, tại sao Phạm tướng quân lại nhìn học chính bằng con mắt khác không? Có lúc không phải học chính bằng lòng hay không, mà là họ có cần học chính hay không, có lợi dụng được học chính hay không.” Giọng Vương Uẩn vốn ôn hòa, lúc này bỗng lạnh băng, giống như ánh nước lăn tăn gợn trên người  họ vậy, thoạt trông thì lung linh ấm áp, kỳ thực lạnh buốt, chỉ da thịt mới cảm nhận được hơi lạnh.

“Ta không hề biết, cũng chẳng quan tâm Vũ học chính thân phận thế nào, lai lịch ra sao. Ta chỉ biết Vũ học chính là người được chọn, xưa cũng thế, nay cũng vậy, có người đã vừa mắt học chính. Chỉ cần học chính gật đầu thì vinh hoa phú quý lập tức nằm gọn trong tay, dân chúng quận Thục ngày sau chẳng ai nhớ đến Tề Đằng người người ngưỡng mộ kia nữa, thay vào đó sẽ là học chính, há chẳng hay ư?”

“Điều ta muốn đã vĩnh viễn không bao giờ đạt được, dù có những thứ khác, thậm chí nắm trong tay mọi thứ trên đời, cũng có ý nghĩa gì đâu?” Ngoài trời gió sương lạnh lẽo, giọng Vũ Tuyên cũng lạnh buốt, như nhuốm đẫm gió sương.

Trái lại, Vương Uẩn chỉ cười: “Học chính như vậy để làm gì, muốn chứng minh mình trong sạch với ta ư? Có lúc việc giết người hết sức đơn giản, chẳng qua chỉ là ngực có thêm một cái lỗ thôi mà, phải không?”

Hoàng Tử Hà vừa nghe vừa vắt óc đoán xem mấy câu không đầu không cuối này có ý gì, nhưng nghĩ mãi không ra. Có điều nghe họ trò chuyện, cô chợt thấy một luồng hơi lạnh từ gan bàn chân chầm chậm lan lên tận đỉnh đầu, giá buốt thấu xương, vô cùng đáng sợ, khiến cả người cô cứng đờ, khom lưng ngồi thần ra trong bụi cỏ, không thể cử động.

Cô nghe thấy giọng Vũ Tuyên xa xăm như từ chân trời vẳng lại, không thể nhận rõ: “Vương đô úy không cần nói nữa, ta cứ ngỡ đô úy sẽ nói chuyện gì đó phù hợp hơn, hóa ra đô úy chỉ muốn đi làm thuyết khách, nói mấy chuyện nhảm nhí ấy.”

Vương Uẩn cười nhạt, nói toẹt ra: “Nhảm nhí à? Lẽ nào… Vũ học chính đã quên hết mọi chuyện lúc ở nhà Tề Đằng, quên cả Mộc Thiện đại sư cùng con cá A Già Thập Niết kia rồi ư?”

Vũ Tuyên nín lặng. Hoàng Tử Hà nhìn qua kẽ lá, chỉ thấy được nửa gương mặt hắn, dưới ánh đèn chập chờn cùng ánh nước lăn tăn, gương mặt hoàn mỹ vô khuyết ấy đượm phần mơ hồ ảm đạm. Hắn nhìn Vương Uẩn, chậm rãi lặp lại: “Ta không hiểu Vương đô úy đang nói gì. Ta và Tề Đằng vốn không thân thiết, càng không hứng thú với mấy con cá huynh ấy nuôi.”

Đằng trước chợt nghe văng vẳng tiếng tơ trúc, thì ra màn diễn của Công Tôn đại nương sắp bắt đầu.

Hoàng Tử Hà từ từ lùi lại mấy bước, len lén rời khỏi bụi cây lẻn ra phía sau.

Cô trông thấy Vương Uẩn đi về hướng Vũ Tuyên, ra hiệu cho hắn theo mình quay về chỗ ngồi, giọng điệu lại hòa hoãn như thường: “Có lúc không biết lại hay. Đi nào.”

Đợi mọi người ngồi cả xuống, Công Tôn Diên mới bước lên trước tất cả, khom người hành lễ: “Hôm nay ngày lành cảnh đẹp, Công Tôn bất tài, nguyện hiến một điệu múa gọi là Kiếm Khí Hồn Thoát cho các vị thưởng thức. Các vị ngồi đây có lẽ đã từng xem điệu này rồi, nhưng màn biểu diễn của tiểu nữ hôm nay nhất định khác hẳn màn trước đây các vị thưởng thức. Điệu múa hôm nay có hoa có bướm, không dính dáng đến ánh đao bóng kiếm, chỉ có ong bay bướm lượn dưới nguyệt trước hoa, chư vị nếu ai có tình, có thể cùng người trong lòng thưởng thức điệu múa này, mới coi như không phụ thâm ý gửi gắm trong đó.”

Mọi người nghe nói đều cười cười, vẻ hiểu ý.

Lý Thư Bạch quay sang nhìn Hoàng Tử Hà, cô cũng mỉm cười nhìn y, rồi lại thấy không ổn, chần chừ một thoáng, cuối cùng vẫn nhìn về phía Vũ Tuyên, nhận ra hắn mới vừa ngồi xuống, nét mặt có phần gượng gạo. Thấy cô nhìn sang, hắn bèn ngoảnh mặt đi.

Hoàng Tử Hà chợt chạnh lòng cảm khái. Vườn hoa này, thủy tạ này từng lưu dấu bao tiếng cười vui rộn rã, cả thời thiếu nữ của cô đều trôi qua ở nơi này, cùng với Vũ Tuyên.

Cảnh cũ vẫn đây, chỉ có hai người họ đã hoàn toàn thay đổi.

Đang lúc trầm ngâm, cô chợt phát hiện Tề Đằng lặng lẽ đứng dậy, lùi đến hàng ghế sau cùng. Nơi ấy che màn buông trướng, có một thiếu nữ ngồi trong.

Nghe tiếng Tề Đằng gõ nhẹ vào cửa bức màn, thiếu nữ quay đầu nhìn hắn mỉm cười.

Đây hẳn là em gái Chu Tử Tần, tuy trời tối không trông rõ mặt, nhưng nhìn dáng vẻ ngẩng đầu, làn da trắng muốt như tỏa sáng, cũng đủ biết là mỹ nhân. Thật ra, có thiếu nữ nào ở tuổi trăng tròn mà không đẹp?

Cô còn đang miên man nghĩ ngợi thì nghe thấy nhịp phách rộn ràng, Công Tôn đại nương đã bước vào nhà thủy tạ. Giai nhân đứng sau bức màn, bắt vào tư thế mở đầu, múa đôi kiếm một ngắn một dài loang loáng, hàn khí từ sau màn tỏa ra, như gợn sóng cách rèm.

Chẳng để mọi người kịp định thần, đôi làn nước ấy đã xoay chuyển, dáng người nhỏ nhắn nhanh nhẹn từ sau màn lướt ra, những ngọn đèn lồng da trâu đằng trước đã che phía hướng về người xem, tất cả ánh sáng đều tập trung trên người Công Tôn Diên.

Giai nhân đứng giữa vầng sáng, vung kiếm bắt đầu múa. Mỗi khi xoay kiếm, ánh sáng lại vẽ nên từng hình tròn lung linh mờ ảo, tựa như thần tiên đem theo nhật nguyệt giáng hạ, vạch ra vô số vệt lưỡi liềm loang loáng giữa màn đêm. Những vệt lưỡi liềm ấy hết sức linh động, như sóng gợn, như mây trôi, phản chiếu ánh đèn, tạo thành một vầng hào quang rực rỡ bao quanh Công Tôn Diên.

Rồi ánh trăng lưỡi liềm bỗng loang ra, cùng lúc Công Tôn Diên tung người nhảy lên, mũi kiếm rung rung điểm ra, ánh kiếm tạo thành muôn ngàn đốm sáng lấp lánh, như những vì sao quay quanh giai nhân, lung linh diễm lệ, kết hợp bới bộ vũ y thêu kim tuyến hoa lệ, khiến mọi người không sao rời mắt.

Vừa mở màn, Công Tôn đại nương đã trình diễn một màn múa kiếm uy dũng mà ảo diệu nhường ấy, khiến tất cả đờ ra. Chu Tử Tần ngạc nhiên đến nỗi đánh rơi cả hàm dưới, nắm hạt dưa trên tay cũng lả tả rơi xuống hết, nhưng mọi người đang mải đổ dồn mắt vào Công Tôn Diên, chẳng ai để ý tới hắn.

Đúng vào khoảnh khắc đất trời cũng rúng động ấy, Công Tôn Diên đột nhiên dừng lại, chập hai thanh kiếm lại vào nhau, ánh đèn rực rỡ thoắt chốc thành ra lập lòe u ám, thì ra Ân Lộ Y dưới vũ đài đang giơ tay chỉnh lại lớp da trâu trên lồng đèn, ánh đèn tức thì tối hẳn đi.

Chỉ còn lại ngọn đèn sau màn hắt ánh sáng lại, Công Tôn Diên đứng bất động ngược sáng, động tác múa nổi bật trên bức màn thêu, lộng lẫy như chim công, rực rỡ như khoác lên cả ráng chiều. Đôi kiếm đã biến mất, chỉ thấy Công Tôn Diên xoay tròn như gió lốc, vạt váy, tay áo, dải lụa, tóc mai đều tung bay theo, vây quanh giai nhân như đóa mây dập dờn, lại như hào quang lưu chuyển. Cả bức màn phía sau cũng bay tung lên theo đà xoay của Công Tôn Diên, chẳng khác nào khói mây ngũ sắc vấn vít quanh mình.

Công Tôn Diên xoay tròn lui vào sau màn, rồi dừng lại bất động.

Ân Lộ Y liền ra hiệu cho các nhạc công cạnh đó, tức thì tiếng nhạc nhã cũng ngừng bặt. Giữa không khí im phăng phắc, chỉ có tiếng sáo nỉ non đưa lại, như khóc như than. Công Tôn Diên xuôi tay đứng yên, thân hình như cứng lại, đúng lúc này, hương thơm ngào ngạt lan ra, cánh hoa lả tả bay đầy vũ đài. Thì ra Ân Lộ Y đã giật sợi thừng bên tường nhà thủy tạ, mấy lồng trúc đựng đầy cánh hoa đặt trên mái hiên từ từ nghiêng đi, cánh hoa bên trong đổ xuống, bay tung trong gió, rơi đầy vũ đài.

Mọi người thán phục nhìn những cánh hoa bay lả tả, trầm trồ không ngớt.

Phạm Nguyên Long lố bịch nhất, nhảy dựng lên la lớn: “Ta phải lại gần xem đống cánh hoa kia là thật hay giả!”

Nói là làm, hắn đứng phắt dậy chạy đến, suýt nữa xô đổ mấy lồng đèn cạnh Ân Lộ Y, tóm chặt tay Ân Lộ Y hét toáng lên: “Ôi chao, tỷ tỷ đỡ ta với…”

Ân Lộ Y đang mải giúp Công Tôn Diên, thình lình bị hắn nắm lấy ta áo thì giật bắn mình, ngọn đèn trên tay cũng chao đi.

Ngoái lại trông thấy Phạm Nguyên Long mượn rượu cợt nhả mình, Ân Lộ Y giằng ra, nói khẽ: “Xin… quan khách tập trung xem múa, để tránh làm người khác mất hứng.”

Đừng nói mọi người ở đó, mà ngay cả Phạm Ứng Tích thấy con trai làm càn cũng giậm chân chửi thầm, định sai Tề Đằng lên lôi Phạm Nguyên Long xuống, nhưng quay lại đã chẳng thấy ai, bấy giờ mới nhớ họ Tề đã đi xuống dưới bầu bạn với Chu tiểu thư.

Chu Tử Tần toan chen lên, nhưng đang ngồi ngay đằng sau cha, nhất thời không dịch ghế đi được. Đúng lúc ấy, Vũ Tuyên ngồi ở hàng ghế thứ ba bên phải gã đứng dậy bước lên, đỡ lấy lưng Phạm Nguyên Long say khướt, thuyết phục: “Phạm thiếu gia say rồi đúng không? Đằng này gió mát, thiếu gia ra đây hít thở không khí chút đi.”

Vũ Tuyên cao hơn Phạm Nguyên Long qua nửa cái đầu, họ Phạm lại đang say mèm, dù vùng vẫy cưỡng lại, nhưng vẫn bị kéo đi.

Ân Lộ Y cúi đầy với Vũ Tuyên, vẻ cảm kích, rồi lại quay sang nhìn lồng trúc cuối cùng.

Phạm Ứng Tích hổ thẹn đứng lên tạ lỗi với mọi người, nhưng tất cả chỉ cười xòa: “Thiếu gia say rượu thôi mà, không sao không sao.”

Bấy giờ hoa đã thôi rơi, bóng dáng Công Tôn Diên in lên tấm màn sa thêu đầy hoa văn. Ánh đèn hắt lại, quanh giai nhân bắt đầu có một hai cánh bướm dập dờn bay ra. Rồi lần lượt một cánh, hai cánh, ba cánh xuất hiện trên bức màn.

Hoa rơi đầy đất, bướm bay rợp trời, khiến ai nấy đều ngẩng lên trời trầm trồ thán phục. Hoàng Tử Hà ngước mắt ngắm bươm bướm, rồi theo cánh bướm cúi đầu nhìn sang Lý Thư Bạch.

Một cánh hoa đỏ thắm vương trên tóc y.

Cô thoáng lưỡng lự, cuối cùng vẫn giơ tay nhặt lấy cánh hoa. Y cảm giác được bèn quay lại thì thấy cô đang mỉm cười nhìn mình, giơ cánh hoa trong tay lên phân trần.

Đôi mắt y long lanh trong đêm, chẳng khác nào hai vì sao sáng cuối trời Nam.

Công Tôn Diên đứng bất động, tay áo phất phơ, mãi đến khi 10 đôi bướm bay hết ra khỏi ống tay mới vung tay, chiếc áo gấm đỏ thêu chỉ vàng bên ngoài tức thì rơi xuống đất, chỉ còn một thân áo lụa trắng tinh, phấp phới múa lượn theo cánh bướm.

Lần này động tác của Công Tôn Diên dịu dàng chậm rãi hẳn, như chắp cánh bay cùng bươm bướm, mũi chân bước nhẹ, áo lụa phất phơ, phía sau màn, ánh đèn bắt lại khiến tay áo gần như trong suốt, chẳng khác nào đôi cánh chuồn chuồn, mười ngón tay nõn nà vươn cao, muôn muốt như hoa lan.

Chu Tử Tần nhìn Công Tôn Diên thướt tha xoay tròn theo bầy bươm bướm, hãnh diện khoe với Hoàng Tử Hà: “Sùng Cổ biết ta bắt 10 đôi bướm kia vất vả thế nào không? Phải dẫn cả đám người hầu đi lùng sục suốt một buổi chiều đấy!”

Hoàng Tử Hà phụ hoạ lấy lệ: “Công tử vất vả quá!” Song ánh mắt vẫn dán vào vũ đài. Đúng lúc này tiêu sáo nhất loạt rộ lên, nhịp phách dồn dập, Công Tôn Diên càng múa càng nhanh, Ân Lộ Y cũng nhanh nhẹn xoay đèn, tức thì ánh sáng bừng lên, giữa vầng sáng rực rỡ, Công Tôn Diên hiện lên lộng lẫy như mặt trời ban sớm, áo lụa mỏng manh, bước chân gấp gáp, thân hình biển ảo, như nước xiết bắn tung, như băng rơi tuyết đổ, như sấm sét giữa trời.

Rồi một tiếng khánh thánh thót vang lên, phá tan nhịp bước dồn dập khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt, Công Tôn Diên ngừng múa, nằm rạp xuống vũ đài theo thế ngoạ ngư.

Tất cả chìm đắm trong vũ điệu rúng động của giai nhân, không sao định thần lại được. Sau một khoảng lặng thật dài, mọi người mới ồ lên khen hay, phấn khích mãi không thôi.

Công Tôn Diên yểu điệu đứng dậy như một đoá hoa mây, mỉm cười khom người hành lễ, rồi nắm lấy tay Ân Lộ Y, ra hiệu với người đứng ngoài cánh gà.

Lý Thư Bạch vỗ tay cười tán thưởng: “Xa cách bấy lâu, vũ nghệ của Công Tôn đại nương lại tiến bộ nữa rồi. Màn múa này khiến bản vương nhớ lại điệu Kiếm Khí Hồn Thoát được thưởng thức lần đầu ở cung Đại Minh, bấy giờ ta còn niên thiếu, lần đầu tiên hiểu được thế nào là tài hoa rực rỡ, kiếm khí tung hoành. Còn điệu múa hôm nay lại gộp đủ cương nhu, không trọng hùng hồn mà lại trọng đẹp đẽ, thật khó thấy lắm thay!”

“Năm xưa khi vào cung Đại Minh, dân nữ mới hơn 20 tuổi, thể lực dồi dào, thân mình linh hoạt, đang ở đỉnh cao phong độ.” Công Tôn Diên vẫn thở gấp, lau mồ hôi lấm tấm trên trán cười đáp, “Giờ đây tuổi tác đã lớn, thân thể cũng kém dẻo dai, đành cải biên cho đoạn giữa chậm lại. Nói đi cũng phải nói lại, điệu múa này chính là do A Nguyễn cải biên cho dân nữ.”

Hoàng Tử Hà cảm giác được nỗi tiếc nuối và cảm khái qua lời kể của Công Tôn đại nương. Ân Lộ Y cũng vỗ nhẹ lên tay Công Tôn Diên như an ủi.

Phạm Ứng Tích nào hiểu nổi câu chuyện bên trong, cặp mắt cứ đảo qua đảo lại giữa hai người, cười nói: “Công Tôn đại nương lừng danh thiên hạ hơn 20 năm nay, quả nhiên tài hoa kinh người, dứt điệu múa mà người xem vẫn còn ngơ ngẩn. Chẳng hay đại nương có nhã hứng đến phủ tiết độ…”

Mới nói đến đó, phía sau chợt vang lên một tiếng hét thê thảm, là giọng một thiếu nữ trẻ.

Chu Tử Tần tức thì hét lên thất thanh: “Tử Yên!”

Chu Tường cũng tái mặt, quay người cùng Chu Tử Tần chạy thẳng đến bức màn lụa xanh phía sau.

Mấy kẻ hầu đứng gần đó xúm quanh chiếc ghế cạnh màn, Chu Tử Yên bên trong đã lao ra, co rúm lại bên mấy a hoàn, run bần bật.

Chu Tử Tần chạy đến cuống quýt hỏi dồn: “Sao thế?” Đoạn ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, mặt lập tức xám ngoét.

Cạnh nhà thuỷ tạ đèn đuốc sáng trưng, soi sáng cả bến thuyền. Trên chiếc ghế kê cạnh màn, Tề Đằng ngồi bất động, đầu gục xuống, cả người rũ ra. Ngực trái hắn thủng một lỗ, máu vẫn đang ồng ộc tuôn.

Chu Tử Tần bước đến đặt tay lên mũi hắn thăm hơi thở, rồi lần tìm mạch đập trên cổ, cuối cùng đứng dậy nói khẽ: “Đã… tắt thở rồi.”

Mọi người xung quanh nhất loạt la lên kinh hãi.

Phán quan phủ tiết độ đột tử tại phủ quận thú, Phạm Ứng Tích và Chu Tường đều biến sắc mặt. Chu Tường tuy biết là to chuyện, nhưng dù sao cũng xuất thân quan văn, nhất thời chẳng biết làm sao, đành luống cuống đứng đờ ra đó.

Phạm Ứng Tích vừa giận dữ vừa kinh hoảng, trợ thủ của ông ta đột nhiên lăn ra chết, ai mà biết được có phải kẻ nào đó định nhằm vào ông ta hay không? Hơn nữa, tại sao lại chết ở nơi này?

Ông ta đang định trút giận thì sực nhớ Quỳ vương cũng ở đây, đành nén giận quay ra hỏi ý y: “Bẩm vương gia, phán quan phủ mạt tướng đột ngột chết ở đây, chẳng hay mạt tướng và Chu quận thú nên xử lý ra sao?”

Lý Thư Bạch nhìn sang Hoàng Tử Hà, dịu giọng trấn an họ Phạm: “Hoạn quan Dương Sùng Cổ hầu cận ta từng phá được mấy vụ án trong kinh, cũng rất được việc. Nếu Phạm tướng quân cần thì cứ sai bảo hắn.”

Phạm Ứng Tích vội thưa: “Mạt tướng nào dám! May có vương gia chỉ bảo, nếu Dương công công đồng ý ra tay giúp đỡ, ắt vụ này chỉ một mai sớm tối là phá được thôi!”

Hoàng Tử Hà chẳng để tâm đến mấy lời đãi bôi khách sáo đó, chỉ chắp tay vái Phạm Ứng Tích rồi xăm xăm đi đến cạnh thi thể, tra xét các dấu vết trên người.

Nét mặt Tề Đằng vẫn bình thản, hẳn là sự việc xảy ra quá đột ngột, hắn chưa kịp phản ứng gì đã bị giết, nên gương mặt không rúm ró lại vì kinh hoảng. Thân mình hắn vẫn còn mềm, chỉ rũ ra dựa vào lưng ghế, hai tay buông thõng, đầu gục xuống. Nếu không có lỗ máu trên ngực, người khác còn tưởng hắn chỉ ngủ gật.

Chu Tử Tần nói nhỏ vào tai cô: “Nhìn mu bàn tay trái kìa.”

Hoàng Tử Hà cầm cả hai bàn tay họ Tề lên nhìn kỹ.

Mu bàn tay phải hắn vẫn bình thường, nhưng ở tay trái lại có mấy đốm lấm tấm. Phải ghé mắt nhìn kỹ mới nhận ra đó là mấy vết thương nhỏ xíu như bị mèo cắn, hoặc bị dầu sôi bắn vào, rải rác trên vùng da nối giữa mu bàn tay với cổ tay.

“Là vết thương từ mấy ngày trước, đã đóng vảy rồi. Mấy hôm nữa sau khi nhạt màu sẽ khỏi hẳn, chắc chỉ để lại vài vết sẹo khó thấy thôi.” Hoàng Tử Hà nhận xét.

Chu Tử Tần gật đầu: “Đúng thế. Có điều chẳng biết mấy vết thương này từ đâu mà ra, có liên quan đến vụ án mạng này không.”

“Vết thương nhỏ từ mấy ngày trước và cái chết hôm nay… có vẻ không liên quan gì đâu.” Vừa nói, Chu Tử Tần vừa lúi húi viết biên bản khám nghiệm.

Thấy trên người Tề Đằng không có gì lạ nữa, Hoàng Tử Hà đứng dậy quan sát xung quanh.

Tất cả mọi người xem múa đều tập trung lại khoảnh đất trống trước nhà thuỷ tạ, nơi này ba mặt là nước, nếu muốn đột nhập, ngoại trừ băng qua nhà thuỷ tạ, thì chỉ còn cách đi từ dưới nước lên.

Nhưng cô dạo một vòng quanh chẳng hề thấy dấu vết có người lội nước theo thềm đá đi lên. Đừng nói là bến nước, ngay dưới gốc cây bụi cỏ gần nhà thuỷ tạ hay phiến đá bên hồ cũng không hề có vết nước.

Trong nhà thuỷ tạ đã dọn sẵn trà bánh, Chu Tường và Phạm Ứng Tích ngồi hầu trà Lý Thư Bạch. Có điều Phạm Ứng Tích mải nghĩ đến cái chết của thuộc hạ, còn Chu Tường lại chính mắt nhìn thấy con rể tương lai chết thảm, nên chẳng còn bụng dạ nào thưởng trà.

Riêng Lý Thư Bạch vẫn thản nhiên uống trà, thấy cô lặng lẽ quay về bèn đặt chén xuống hỏi: “Không có dấu vết đột nhập ư?”

“Vâng, hung thủ chỉ nằm trong số những người ở đây thôi. Các người hầu phục dịch tại đây tối nay, ta, Chu bổ đầu, Trương Hàng Anh, Vũ Tuyên, Vương đô uý, Chu cô nương, Chu quận thú, Phạm tướng quân, thậm chí cả… gia, đều bị tình nghi.”

Lý Thư Bạch nhíu mày đứng dậy cùng cô rời khỏi nhà thuỷ tạ, nhìn chằm chằm Chu Tử Yên vẫn run bần bật cạnh đám a hoàn.

Hoàng Tử Hà hiểu ý y, bèn ghé tai nói nhỏ: “Đúng thế, lúc xảy ra chuyện, Công Tôn đại nương đang múa, thời gian ước chừng chưa đầy một nén nhang. Người xem múa đều ngồi phía trên, nếu lén lút lẻn ra sau giết người, dù đèn có tối, cũng sẽ bị người ta trông thấy bóng. Chỉ có bức màn kia, vì Chu cô nương ngồi bên trong, nên được đặt tít dưới cùng. Bốn a hoàn hầu cận cô ta thấy Tề Đằng đến cũng lui ra đứng dưới gốc cây cạnh đó. Bởi vậy, kẻ có khả năng ra tay mà không khiến người ta chú ý nhất, chính là người ở bên cạnh hắn, Chu Tử Yên.”

Lý Thư Bạch rời mắt khỏi Chu Tử Yên, lạnh nhạt nhận xét: “Một cô nương sắp xuất giá lại nhẫn tâm xuống tay sát hại vị hôn phu ngay trước mặt mọi người, quả khiến người ta kinh hãi.”

“Ngoài việc thẩm vấn Chu tiểu thư ra, còn một chuyện nữa, chính là phải mau khám người xem có thu được hung khí không. Nếu không thấy, chắc phải sai người lặn xuống hồ vớt thử.”

Bình luận