Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trâm 3: Tình Lang Hờ

Chương 16: Trà mi tàn úa

Tác giả: Châu Văn Văn

Hoàng Tử Hà cả đêm thao thức, bao suy nghĩ rối rắm cứ trở đi trở lại trong đầu, ùn lên rối mù, khiến cô không thể gạt bỏ, cũng không thể nhìn thấu.

Chẳng biết ngọt ngào hay bi ai.

Mãi đến gần sáng, cô mới mơ màng thiếp đi, cho tới khi bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức. Cô giơ tay xhe mắt, cả người bải hoải rã rời, trở mình một cái rồi thần mặt ra, tiếp tục ngẫm nghĩ những sự việc vẫn quấy nhiễu mình.

Người bên ngoài đập cửa rầm rầm: “Sùng Cổ mau dậy đi! Ta có phát hiện mới này!” Đương nhiên là Chu Tử Tần. Có lẽ đợi ở nha môn sốt ruột quá nên hắn chạy thẳng tới đây lôi cô dậy.

Nhìn trời có lẽ đã sắp tới giờ Ngọ. Sáng đến nỗi khiến người ta không mở nổi mắt. Hoàng Tử Hà day day huyệt thái dương, ậm ừ đáp lời, rồi chỉnh trang tử tế, mặc quần áo chỉnh tề, cuối cùng mới mở cửa: “Phát hiện gì cơ?”

Chu Tử Tần giơ cao chiếc vòng ngọc chạm đôi cá vẫn trân quý như của báu, hồ hởi kể: “Sáng sớm nay người ở tiệm cầm đồ đến tìm ta, nói vị nha sai đến hỏi nên y đã đi suốt đêm từ Long Châu về đây. Vừa trông thấy chiếc vòng, y nhớ ta ngay người mua là…”

Hoàng Tử Hà sáng mắt lên, thấy hắn cố ý lần khân chỉ nói một nửa thì hỏi dồn: “Là ai?”

“Haha, ta biết ngay Sùng Cổ là người đi dò hỏi tiệm cầm đồ mà!” Chu Tử Tần dương dương tự đắc, có vẻ rất tự tin vào phán đoán của mình: “Sùng Cổ hỏi từ khi nào vậy? Nếu không sao người ta lại đến tìm ta?”

Hoàng Tử Hà gật đầu: “Chiếc vòng đó quả thật được người của tiệm Long Châu bán sao? Là ai mua về?”

Chu Tử Tần nhìn quanh một vòng để tránh bị người quen trông thấy rồi kéo cô vào phòng, ghé tai thì thào: “Công công không đoán ra được đâu! Kẻ mua chiếc vòng không phải Ôn Dương, mà là… phủ tiết độ Tây Xuyên!”

Hoàng Tử Hà kinh ngạc, vô vàn manh mối và suy nghĩ chồng chéo đồng loạt ập đến, dường như mọi thứ bắt đầu lộ dấu tích từ đây, lại cũng dường như vì thế mà càng thêm rối loạn.

“Nghe nói bấy giờ là tết, lão chưởng quầy ở tiệm cầm đồ chuẩn bị một đống đồ tốt, rồi mời quản sự các phủ đến. Đương nhiên phủ tiết độ phải xếp hàng đầu, lựa chọn trước một lượt xem có món gì lọt mắt. Trong đống đồ trình lên, có chiếc vòng này do người từ Long Châu đưa đến, người tiết độ phủ bèn nói, cái vòng này chất ngọc bình thường, nhưng chạm trổ rất khéo, chi bằng dâng cho chúng ta làm lễ vật đi? Tiệm cầm đồ dĩ nhiên bằng lòng, nên không ghi vào sổ nữa mà dâng luôn cho họ.”

Hoàng Tử Hà chậm rãi hỏi: “Người nào của phủ tiết độ đến chọn đồ?”

“Kẻ kia vốn ở Long Châu, chỉ tạm thời đến phụ giúp nên không biết. Vì không ghi sổ nên giờ muốn tra cũng khó. Có điều, như người ở tiệm còn nhớ, thì trong đám đó có Tề Đằng.”

Nói vậy là chiếc vòng từng rơi vào tay Tề Đằng.

Quan hệ giữa Tề Đằng và Ôn Dương rốt cuộc thế nào? Giữa Tề Đằng và Vũ Tuyên thì sao? Mối tình giữa Phó Tân Nguyễn và Ôn Dương cuối cùng là thế nào? Sao chiếc vòng Tề Đằng mua lại đến tay Phó Tân Nguyễn? Cái chết của Thang Châu Nương là tình cờ hay có kẻ cố ý hãm hại? Nếu là mưu sát thì nguyên nhân là gì?

Cái chết của Tề Đằng liên quan đến ai? Là Chu Tử Yên không muốn gả cho hắn, nên dùng cách nào đó mà cô chưa khám phá được giết hại, hoặc bày mưu cho kẻ khác ra tay? Hay là những người hắn thường qua lại… Vũ Tuyên? Ôn Dương? Thậm chí, Phạm tướng quân?

Lại nói đến Vũ Tuyên, rốt cuộc hắn đã gặp phải chuyện gì? Là ký ức của hắn gặp vấn đề, nên xuất hiện cảnh tượng liên quan tới việc cô giết hại cha mẹ, hay có kẻ muốn vu hãm cô với hắn, bày ra cảnh tượng đó, khiến hắn hiểu lầm?

Đến giờ vụ án của gia đình cô mới chỉ tra được chuyện trẩm độc. Bấy giờ rốt cuộc kẻ nào vừa có cơ hội ra tay, lại bừa có thể lấy được trẩm độc? Phó Tân Nguyễn chết vì trẩm độc, có liên quan gì tới người thân của cô chăng? Suy cho cùng, có phải họ bị cùng một hung thủ hại chết? Giữa một quận thú như cha cô và một nhạc kỹ như Phó Tân Nguyễn, có quan hệ gì?

Sắp xếp lại tất cả manh mối thật nhanh, cuối cùng Hoàng Tử Hà cũng nắm được điểm quan trọng: họ cùng tham gia một thi xã.

Vừa khéo hôm nay thi xã ấy lại họp mặt bên bờ Thanh Khê, mọi thành viên đều nhận được thiếp mời.

“Đi thôi, vừa hay họ đến đông đủ, chi bằng chúng ta cũng tới xem thử.” Chu Tử Tần dẫn Hoàng Tử Hà thúc ngựa chạy ra ngoài thành: “Phong cảnh Thanh Khê đẹp lắm, tiện thể dẫn Sùng Cổ đi tham quan luôn.”

Thanh Khê ở ngoại ô, nằm trên con đường dẫn tới Hán Châu và Long Châu.

Chu Tử Tần và Hoàng Tử Hà mỗi người một ngựa, ra khỏi cổng thành, đi thêm mười mấy dặm ngoài ngoại ô thì tới một con đường núi.

Bên đường đặt một trạm gác, vừa kết thúc đợt tìm kiếm Quỳ vương, giờ cũng chưa nhận được công văn nào quan trọng nên mấy tên lính Tây Xuyên nhàn nhã ngồi đó quan sát người qua kẻ lại.

Chu Tử Tần giao du rất rộng, ngang qua trạm gác còn gỡ làn hoa quả mới mua đưa cho mấy tên lính: “Lần trước Lưu đại ca than rằng canh gác ở đây vừa mệt vừa khát, ta nghĩ đi nghĩ lại, thấy nếu tặng rượu thì sợ ảnh hưởng việc công, đành biếu các vị ít hoa quả.”

Đám lính thấy hắn tốt bụng như thế thì luôn miệng thiếu bổ đầu thế này, thiếu bổ đầu thế kia, khăng khăng giữ hắn ở lại, rót cho họ hai chén trà giải khát.

Nhìn người ngựa qua lại, Hoàng Tử Hà thuận miệng hỏi: “Mấy hôm nay chắc nhiều người qua đây lắm nhỉ? Các vị vất vả quá.” Một tay lính trẻ gật đầu: “Đúng vậy, mấy hôm trước phong toả núi, rất nhiều người không qua được, giờ Quỳ vương bình an vô sự mới bỏ lệnh phong toả, quả thật đông đúc.”

“Nghe nói lúc tìm kiếm vương gia, trừ quân lính Tây Xuyên, không cho ai cưỡi ngựa ra vào nữa ư?” Hoàng Tử Hà lại hỏi.

Mấy tên lính gác vừa ăn hoa quả vừa cười nói: “Chính thế, lỡ Quỳ vương xảy ra chuyện thì đừng nố chúng ta, mà cả quân Tây Xuyên lẫn quận Thục đều không gánh nổi đâu! Ai dám cho người lạ ra vào chứ.”

“Mấy hôm đó phải chia làm ba ca, luân phiên canh gác, không phải quân Tây Xuyên không cho vào.”

“Vất vả quá…” Hoàng Tử Hà sực nhớ ra một chuyện: “À phải, Tề phán quan là quan văn, sao lại vào núi?” Chu Tử Tần kinh ngạc nhìn cô, không hiểu sao cô tự dưng nhắc tới Tề Đằng, còn hỏi chuyện hắn vào núi. Quan trọng nhất là, sao cô biết lúc ấy Tề Đằng từng vào núi?

“Đúng đúng, chúng ta cũng lấy làm lạ, cho rằng Tề phán quan không cần vào, nhưng hôm ấy Tề phán quan cưỡi ngựa đến, nói là không yên tâm, phải đích thân đi tuần một chuyến.”

“Phải phải, lúc ấy ta vội vàng thắng ngựa định đi theo, nhưng phán quan nói mình chỉ vào một chút sẽ ra ngay, ta vừa lên ngựa thì phán quan đã thúc ngựa chạy thẳng, ta chẳng biết làm sao, đành ở lại…”

“Haha, đúng là ngươi vỗ mông ngựa cũng chẳng nên thân, người ta đâu thèm đếm xỉa đến ngươi…” Đám lính đứng đó cười rộ lên.

Kẻ khác sực nhớ ra, liền hỏi Chu Tử Tần: “Thiếu bổ đầu này, có phải Tề phán quan chết rồi không?”

Chu Tử Tần gật đầu: “Đúng đấy, còn chết rất kỳ quặc, ta và Dương công công vẫn chưa tìm ra manh mối.”

“Thế ư? Thiếu bổ đầu anh minh thần võ còn không điều tra ra được thì đúng là quái lạ.”

“Tề phán quan hằng ngày rất tốt bụng, niềm nở với bọn lính thối tha này, thật không ngờ lại bị người ta giết.”

Mọi người lao nhao bàn tán về cái chết của Tề Đằng, chỉ riêng một tên lính khá trẻ trong đám chẳng nói chẳng rằng, trầm ngâm nắm chặt quả chín trong tay, lộ vẻ phân vân.

Hoàng Tử Hà liền bắt chuyện: “Đại ca có qua lại gì với Tề phán quan không? Huynh nghĩ thế nào về chuyện này?”

“Không có…” Bị hỏi đột ngột, tên lính vội cắn luôn nửa quả, nhưng không nhai mà lúng búng đáp: “Ta đang nghĩ, nương tử của Tề phán quan… chẳng biết sẽ ra sao.”

Nương tử. Hoàng Tử Hà tóm ngay được từ này, bèn liền mắt ra hiệu cho Chu Tử Tần. Chu Tử Tần hiểu ý, liền vươn tay phải ra khoác vai kẻ nọ: “Làm người có tứ khoái, chỗ các vị có nhà xí không? Mau dẫn ta đi với.”

Không lâu sau, Chu Tử Tần quay lại, cười từ biệt mọi người.

Hai người lên ngựa, nhằm hướng Thanh Khê.

Qua một chỗ ngoặt, thấy trước sau không có bóng người, Chu Tử Tần lập tức làm bộ thần bí thúc ngựa sán lại gần Hoàng Tử Hà, nháy mắt: “Sùng Cổ này! Đúng là phát hiện lớn! Quỷ khóc thần sầu đấy nhé!” Hoàng Tử Hà vội hỏi: “Gì cơ?”

“Nhiều ngày trước, trong lúc canh phòng, đám lính đó từng thấy Tề phán quan đi lên núi Minh Nguyệt!” Hoàng Tử Hà vốn biết Tề Đằng không đáng tin, nhưng không ngờ lại đáng ngờ tới mức này, đành nhẫn nại chờ Chu Tử Tần kể tiếp.

Thấy Hoàng Tử Hà không đáp lời, cũng chẳng nài nỉ mình kể tiếp, Chu Tử Tần cụt hứng hậm hực nói: “Bấy giờ hắn không đi một mình, mà có cả một cô nương, đội mũ có mạng che, nhưng vẫn thấp thoáng nhận ra là mỹ nữ cực phẩm.”

Hoàng Tử Hà trầm tư gật đầu, nhưng Chu Tử Tần lại tức tối ra mặt: “Tên khốn Tề Đằng chết là đáng kiếp! Hơn 30 tuổi còn phóng đãng như thế, vợ trước của hắn không chừng bị chọc cho tức chết cũng nên!”

Hoàng Tử Hà hiểu gã đang chửi thay cho em gái, nên chỉ cười trừ.

Quả nhiên, Chu Tử Tần tiếp: “May mà Tử Yên chưa gả cho hắn! Bằng không với tính tình nó, gặp phải kẻ như thế chẳng phải sẽ một đao đâm chết hắn ư?”

Hoàng Tử Hà nhướng mày không đáp.

Chu Tử Tần nói ra mồm mới thấy mình lỡ lời, sau phút ngẩn ngơ bèn vội vã lấp liếm: “Bập bập! Không phải không phải! Ta không có ý nói con bé giết người! Dù… dù nó không muốn gả cho Tề Đằng, thì cũng chỉ khóc lóc ăn vạ ở nhà thôi, nhất định không âm thầm giết người đâu!”

“Ta hiểu mà.” Hoàng Tử Hà hỏi sang chuyện khác: “Có manh mối gì về cô gái đi đạp thanh cùng Tề Đằng chưa? Liệu có liên quan gì tới vụ án không?”

Chu Tử Tần vỗ trán đáp: “Suýt nữa thì quên! Bấy giờ hai người họ cưỡi ngựa lên núi, lúc ngang qua trạm gác, A Lư nhận ra tua đỏ trên ngựa cô gái kia bị rơi, bèn nhặt lên trả lại. Trong khi cúi xuống nhặt rồi ngước lên, y thoáng nhìn qua lớp mạng che, trông thấy mặt cô ta. Nghe nói nhan sắc sau tấm mạng đẹp như tiên trên trời, khiến y đờ đẫn cả ra, tới khi họ đi khuất vẫn chưa định thần lại được!”

Hoàng Tử Hà ghìm cương ngẫm nghĩ giây lát rồi hỏi: “Có nhớ được đặc điểm gì không?”

“Đặc điểm trên mặt thì không, huống hồ bấy giờ A Lư đã thẫn thờ, giờ hồi tưởng cũng chỉ nhớ được cảm giác kinh diễm ấy, chứ làm sao nhớ nổi tiểu tiết? Từ sau khi gặp cô ta, y cứ xao xuyến khôn nguôi, về sau lại nghe tin Tề phán quan sắp cưới vợ, nên cứ đinh ninh đó là Tử Yên… Lần này gặp ta, y bèn vòng vo dò hỏi về con bé, chẳng thèm nhìn lại bản thân, đũa mốc muốn chòi mâm son, cha ta mà chịu gả con cho một tên lính canh ư.” Kể đến đây, Chu Tử Tần lại chột dạ: “Dù sao người y gặp cũng không phải em gái ta. Con bé đó khó mà theo người khác ra ngoài, cũng chẳng nghiêng nước nghiêng thành đến thế. Huống hồ tính tình nó ngang ngạnh, hôn sự lại trắc trở đến hai lần, muốn gả vào nhà tử tế cũng khó lắm.”

Hoàng Tử Hà lặng lẽ ngẩng đầu nhìn vòm trời bị tán đại thụ che khuất, sau lớp lá ken dày, vẫn lấp ló đâu đó sắc lam thăm thẳm, thở hắt ra, lẩm bẩm: “Ra là thế…”

Chu Tử Tần ngồi trên ngựa vội ghé sát người lại hỏi gặng: “Gì cơ? Ra thế cái gì?”

Hoàng Tử Hà quay sang bảo hắn: “Thay mận đổi đào, cũng có thể gọi là ve sầu lột xác. Chúng ta sắp đến Thanh Khê, có thể chứng thực vài điều rồi.”

“Thật ra cũng không phải lập thi xã chính thức gì. Chỉ là mấy người ở Thành Đô hay tụ họp cùng nhau, thỉnh thoảng nổi hứng lôi bạn kéo bè đến mở hội thơ, lâu lâu gặp gỡ, hằng tháng hẹn ở vườn Tình lấy thơ kết bạn, bàn luận đàm đạo, cũng không có ngày giờ cố định…”

Các thành viên thi xã tụ tập bên bờ Thanh Khê thấy Chu thiếu bổ đầu đích thân tới thăm hỏi đều lộ vẻ sợ sệt và bất an. Người mào đầu thi xã, một kẻ sĩ tên gọi Trần Luân Vân thì thào hỏi những người khác: “Có phải mấy bài thơ chúng ta làm lúc du ngoạn miếu Thần Nữ năm nay quá vô lễ, nên… bị thần linh giáng tội, chẳng bao lâu đã chết mất hai người không…”

“Có nhẽ đâu thế? Nếu nói là vô lễ thì không đến lượt Ôn Dương đâu. Xưa nay chẳng phải Ôn huynh không bàn đến ái tình ư! Thậm chí lúc chúng ta bình phẩm tượng Thần Nữ, Ôn huynh chỉ mải miết nghiên cứu đề thi trên tường, không hề hùa theo.”

Cả đám đang lao xao, đã bị Chu Tử Tần chen ngang: “Nhưng ta nghe nói Ôn Dương thường lui tới đường hoa ngõ liễu, có thể thấy vẫn thích mỹ nhân.”

“Thế sao? Chuyện… chuyện này, chúng ta chưa từng nghe nói.” Trần Luân Vân hỏi người bên cạnh: “Huống hồ Ôn Dương bản tính lạnh lùng lại tự vẫn cùng một nhạc kỹ, khiến chúng ta vô cùng sửng sốt. Lẽ nào Ôn huynh lại là hạng đa tình cố chấp thế ư?”

“Nói là đa tình cố chấp, nghĩ thế nào cũng lạ nhỉ? Cha mẹ Ôn huynh đã tạ thế, họ hàng gần chẳng còn ai, thậm chí vợ cũng qua đời rồi, dù Ôn huynh lấy một nhạc kỹ cũng chẳng ai ngăn cản, sao phải tự vẫn?”

Có người lại nói: “Năm ngoái Hà Đại chẳng phải cũng tục huyền với nhạc kỹ Liễu Thư Nhi đấy ư? Sau khi Liễu Thư Nhi xé giấy hoàn lương, mọi người chỉ thích kéo đến nhà họ Hà, vì vợ Hà huynh vừa dí dỏm lại phóng khoáng, ngón gì cũng chiều, thỉnh thoảng còn cải trang làm nam nhi cùng chúng ta ra ngoài du ngoạn, ai cũng khen là vợ tốt, ngấm ngầm ngưỡng mộ Hà huynh. Lẽ nào lại chê bai Ôn huynh lấy một cô nương xuất thân ca múa?”

“Huống hồ nếu là Tề Đằng, không chừng còn phải cân nhắc xem cưới một nhạc kỹ có ảnh hưởng gì tới bước đường làm quan, tổn hại thanh danh hay không. Chứ Ôn Dương xưa nay không thích ra làm quan, thì còn lo gì?”

Hoàng Tử Hà im lặng lắng nghe họ bàn tán, đến giờ mới hỏi: “Quan hệ giữa Tề Đằng và Ôn Dương là thế nào?”

Trần Luân Vân đáp: “Vì Tề Đằng tên chữ là Hàm Việt, tính tình tiêu sái ôn hòa, nên chúng ta đặt cho biệt danh là Hàm Nguyệt công tử, vừa khéo hợp thành một đôi với Ôn Dương, thường lôi cả hai ra trêu chọc. Song Tề Đằng thích náo nhiệt còn Ôn Dương ưa tĩnh, đôi bên hình như không thân thiết gì, chỉ gật đầu chào hỏi xã giao thôi.”

Hoàng Tử Hà lại hỏi: “Vậy những ai thường qua lại với Tề Đằng và Ôn Dương?”

Ba người đồng thanh đáp ngay: “Vũ Tuyên!”

Hoàng Tử Hà gật đầu làm thinh.

Chu Tử Tần vẫn chưa hiểu ra, ngạc nhiên hỏi lại: “Các vị muốn nói Vũ Tuyên qua lại với ai trong hai người kia?”

“Qua lại với cả hai!” Họ khẳng định.

Thấy Chu Tử Tần vẫn chưa tin, Trần Luân Vân bèn giải thích: “Ôn Dương ưa tĩnh, thích thư pháp, mà Vũ Tuyên lại là danh gia thư pháp ở Thành Đô, nên Ôn huynh thường mượn cớ tiếp cận, tìm đủ cách để kết thân. Các vị có nhớ chuyện bức thủ bút của Chung Hội lần trước không? Có phải từ đó họ bắt đầu trở mặt không nhỉ?”

“Đúng đúng, chuyện này ta nhớ!” Một người trẻ tuổi đáp ngay, “Là mùa thu năm ngoái, bấy giờ Ôn Dương khoe mình mới tìm được một bức thư tay của Chung Hội, mời Vũ Tuyên đến bình phẩm. Vũ Tuyên vui vẻ đi, nhưng sau khi trở về thì không thèm nhìn mặt Ôn Dương nữa, người khác có hỏi đến cũng không buồn nhắc tên. Ta từng dò hỏi Vũ huynh thấy bức thủ bút ấy thế nào, có phải đồ thật hay không.”

Chu Tử Tần hỏi dồn: “Vũ Tuyên bảo sao?”

“Bấy giờ thái độ của Vũ huynh rất lạ, các vị không mấy thân thiết nên không biết chứ, Vũ Tuyên là người xuất sắc nhất thi xã chúng ta, thần thái cử chỉ phong nhã thoát tục, không ai sánh kịp. Ta quen Vũ Tuyên mấy năm nay, chưa từng thấy huynh ấy nổi giận bao giờ. Thế mà hôm ấy mặt Vũ Tuyên lạnh băng, giọng điệu cũng rất hờ hững nói, bức thư viết tháng 12 năm Gia Bình thứ nhất, Chung Hội tự xưng là thượng thư lang, sao có thể là thật được.”

Trần Luân Vân gật đầu: “Đúng thế, thoạt đầu chúng ta cũng không hiểu, về giở sách ra mới biết, thì ra năm Gia Bình thứ nhất, Chung Hội đã chuyển sang làm trung thư thị lang, Vũ huynh chỉ nhìn qua đã biết là đồ giả.”

Chu Tử Tần phản bác: “Dù là đồ giả, cũng chỉ có Ôn Dương bị lừa mua lầm mà thôi, sao lại xích mích?”

“Đúng vậy, nhưng từ đó trở đi, Vũ Tuyên không qua lại gì với Ôn Dương nữa, khi gặp nhau ở thi xã, Ôn Dương vẫn vồn vã niềm nở song Vũ Tuyên đều tráng xa ba ước, thậm chí vì thế mà bỏ cả mấy kỳ không đến.”

Hoàng Tử Hà nhìn sang Chu Tử Tần, thấy hắn vẫn chưa hiểu bèn chuyển chủ đề: “Quan hệ giữa Tề Đằng và Vũ Tuyên thì sao?”

Trần Luân Vân đáp: “Chuyện này ta biết rõ hơn. Trước đây họ cũng chỉ xã giao thôi, nhưng từ sau lần Vũ Tuyên tự sát không thành, họ lại đâm thân thiết, thậm chí có thời gian còn qua lại thường xuyên.”

Hoàng Tử Hà trước đây từng nghe Vũ Tuyên nhắc đến chuyện này, nhưng không nói rõ. Giờ Trần Luân Vân kể ra, cô chợt thấy tim đập rộn lên, buột miệng hỏi: “Tự sát không thành ư?”

“Đúng thế, là sau khi nhà Hoàng quận thú xảy ra chuyện, Hoàng tiểu thư bỏ trốn. Người Thành Đô ai ai cũng biết Hoàng tiểu thư thân thiết với Vũ Tuyên, nhưng chẳng ai ngờ gia đình Hoàng quận thú vừa xảy ra chuyện, Vũ Tuyên lại đứng ra tố cáo Hoàng tiều thư; cũng chẳng ai nghĩ, sau khi Hoàng tiểu thư bỏ trốn, không rõ tung tích, Vũ Tuyên lại tự vẫn ngay trước mộ Hoàng quận thú vào đúng ngày đưa tang. Cũng không ai nghĩ, kẻ cứu Vũ Tuyên lại là Tề Đằng, hằng ngày chẳng có qua lại gì.” Trần Luân Vân thở dài, “Chuyện này chỉ mấy người trong thi xã biết thôi, vì Vũ Tuyên và Tề Đằng đều là bạn, nên mấy người chúng ta tuy biết, cũng chẳng nói ra.”

Hoàng Tử Hà thấy ngực đau âm ỉ, thẫn thờ dựa vào lưng ghế, im lặng.

“Vũ Tuyên nằm liệt giường, hôn mê mấy ngày mới tỉnh lại, chẳng biết có phải tổn thương chỗ nào không, mà… các vị có thấy tính tình Vũ huynh thay đổi hẳn không?”

Nghe những người khác nói vậy, Trần Luân Vân gật đầu: “Đúng đúng, Vũ huynh vốn là người tiêu sái thoát tục, song sau biến cố ấy lại trở nên ngơ ngẩn, dường như chẳng để tâm đến bất cứ thứ gì, lại dường như dè chừng tất cả mọi người. Hơn nữa còn nói trước quên sau, chuyện hôm trước nói với chúng ta, hôm sau đã quên bẵng…”

“Mỗi khi chúng ta lỡ lời nhắc gì đó về phủ quận thú, Vũ huynh lại đau đầu, thoạt tiên ta ngỡ huynh ấy đau đớn về cái chết của Hoàng quận thú, nào ngờ lại đau đến nỗi toàn thân vã mồ hôi lạnh, cả người mềm nhũn, suýt nữa mất mạng, nên chúng ta… trước mặt Vũ huynh phải hết sức cẩn trọng lời nói, chỉ e động đến chuyện đau lòng của huynh ấy.” Mấy người khác cũng xôn xao phụ họa, tỏ vẻ nghi hoặc.

“Thật ra cũng có loại bệnh như thế. Ví như sau khi bị tổn thương quá lớn, hễ nhắc lại một vài chuyện gì đó, cảm thấy không thể chịu đựng nổi, cơ thể sẽ vô thức phản kháng, tạo thành phản ứng mạnh như vậy.” Chu Tử Tần chen vào phân tích rành mạch đâu ra đấy: “Còn một khả năng nữa, là trong lúc Vũ Tuyên tự sát, sợi dây nào đó trong cơ thể bị tổn thương, từ ấy sinh ra thay tâm đổi tính cũng nên, ví như một chuyện năm xưa ta đọc được trong sách cổ…”

Mọi người xúm lại cùng Chu Tử Tần nghiên cứu đủ lời đồn đại cùng các vụ tính tình thay đổi sau khi chết đi sống lại hoặc gặp tổn thương lớn, Hoàng Tử Hà ngồi bên lắng nghe hồi lâu, cũng chẳng thu được gì có ích, cứ vào tai này lại trôi sang tai kia, đành ngồi yên trên ghế, thầm rà soát lại những manh mối liên quan trong vụ án này.

Trời không còn sớm nữa, mà Vũ Tuyên vẫn chưa tới.

Thấy mọi người cũng chẳng còn gì để nói, ngượng ngập ngồi đó, Chu Tử Tần bèn kết thúc câu chuyện: “Đa tạ các vị giải đáp nghi vấn giùm ta, hôm nay ta phải đi trước, ngày sau các vị tụ hội nhớ báo cho ta một tiếng, ta sẽ tới hầu phong nhã.”

“Ôi thiếu bổ đầu từ Trường An đến đây, lời lẽ dí dỏm, kiến thức bất phàm, chịu ghé mắt xanh tới đám quê mùa thô kệch chúng ta là vinh hạnh lắm rồi!” “Vâng vâng, được thiếu bổ đầu nể mặt như thế, đúng là phúc phận của chúng ta!” Chu Tử Tần lại lần nữa phát huy năng khiếu kết bạn khắp thiên hạ, sau một phen tán gẫu chuyện trên trời dưới bể, đã trở thành bạn thân của tất cả mọi người trong thi xã.

Mấy người tiễn hắn đến tận lối vào Thanh Khê, quyến luyến không rời.

Thanh Khê vốn là một thung lũng rộng lớn, xung quanh toàn thông, một dòng suối trong vắt từ cửa thung đổ vào bị thế núi chia thành ba bốn nhánh suối con, rồi tụ lại ở cuối thung, cuồn cuộn chảy tiếp.

Họ cưỡi ngựa men theo dòng nước ra khỏi thung lũng, chợt phát hiện có một người đang lặng lẽ đi trên bờ bên kia.

Chính là Vũ Tuyên. Nghe tiếng vó ngựa, hắn quay đầu nhìn sang. Cách con suối chảy xiết, một mình hắn đứng dưới bóng râm trong rừng, mặc cho hơi nước thổi tung vạt áo, lặng lẽ nhìn cô.

Hoàng Tử Hà thoáng lưỡng lự, thấy Chu Tử Tần đằng trước ngoái lại nhìn mình bèn bảo hắn: “Công tử đi trước đi, hình như ta đánh rơi đồ, phải vòng lại tìm.”

Chu Tử Tần ừm một tiếng, nghiêng ngó nhìn quanh quất, song cạnh hắn là một tảng đá lớn, che khuất bóng dáng Vũ Tuyên ở bờ bên kia, hắn chỉ thấy rừng sâu thăm thẳm, khe suối róc rách, không có gì khác thường, bèn dặn dò: “Sùng Cổ nhanh lên nhé.”

Đợi hắn ra khỏi cánh rừng, nhằm thẳng hướng đường cái quan, Hoàng Tử Hà mới giục ngựa lội qua suối, đi đến bên Vũ Tuyên rồi nhảy xuống ngựa.

Cô nghe thấy giọng hắn, rất khẽ, đượm vẻ khàn khàn mệt mỏi, chẳng biết hắn đã đứng đó bao lâu: “A Hà…”

Cô lại nghe thấy cách gọi này, nhưng, dường như đã cách cả một đời.

Hồi còn ở phủ quận thú, hắn từng rất nhiều lần khe khẽ gọi cô như thế.

Hắn trách móc, A Hà lại mải tra án, quên ăn cơm hả? Sau đó cười khì khì chìa ra gói đồ ăn còn ấm.

Hắn mừng rỡ, A Hà, hôm qua ta lục lại tất cả sổ sách liên quan tới vụ án, cuối cùng cũng tìm được một chỗ không bình thường.

Hắn lo lắng, A Hà, ta rất lo cho đứa bé con nạn nhân. Chúng ta tới cô nhi viện thăm nó, cho nó ít đồ ăn được không?

Chuyện cũ trừng trừng dâng lên trong đầu cô, nghiêng trời rợp đất. Những dặn dò đinh ninh mà cô từng lấy làm phiền, những tiểu tiết nhỏ nhặt mà cô cứ ngỡ là vô nghĩa, giờ đây, đối diện với hắn, hồi tưởng lại từng chút một, đều khiến cô xót xa.

Hắn hỏi khẽ: “Muội đã có manh mối gì về cái chết của Tề Đằng chưa?”

Giọng điệu quen thuộc như thế, giống như hắn vẫn quen miệng hỏi han tất cả những vụ án trước đây.

Hoàng Tử Hà cụp mặt, cố ý không nhìn vẻ mặt Vũ Tuyên: “Vẫn chưa biết được. Nhìn bề ngoài, Tề Đằng chẳng có lý do gì mà phải chết. Tình tình Tề đại nhân hòa nhã, lại là phán quan phủ tiết độ, quan hệ với mọi người rất tốt.”

Vũ Tuyên ngơ ngẩn nhíu mày, thuận miệng nói theo: “Đúng thế… Ai lại giết Tề huynh chứ?”

“Đúng vậy, nhìn bên ngoài thì mọi người đều quý mến Tề phán quan, nhưng sự thật ai mà biết được… Có lẽ rất nhiều người có lý do giết hắn, chỉ là vẫn chưa tra rõ đấy thôi.” Nói rồi, Hoàng Tử Hà ngước nhìn Vũ Tuyên, chậm rãi nói thật khẽ: “Ví như không bằng lòng về việc hôn nhân của Tề phán quan, không muốn Tề phán quan lấy Chu tiểu thư; hoặc là hắn vô tình trở thành hòn đá ngáng chân ai đó trên đường công danh. Hay là… Tề phán quan từng đắc tội với ai đó, tỷ dụ làm khó kẻ ấy trước mặt nhiều người chẳng hạn.”

Nghe đến đây, Vũ Tuyên bỗng tái mặt, mở to mắt nhìn cô chằm chằm đầy kinh ngạc, hồi lâu mới cười buồn: “Muội trông thấy ư?”

“Vâng… Lúc ấy, muội ở ngay cạnh đó.” Hoàng Tử Hà đáp khẽ.

Vũ Tuyên nhìn cô hồi lâu, lại hỏi: “Nên muội nghĩ ta là hung thủ?”

“Giờ chân tướng chưa rõ, huynh có khả năng, nhưng Chu Tử Tần, Trương Hàng Anh, thậm chí cả muội cũng có… Vẫn khó kết luận lắm.”

Vũ Tuyên chăm chú quan sát nét mặt cô, hòng tìm ra mảy may biểu cảm liên quan đến mình, nhưng chỉ bắt gặp vẻ mặt lạnh nhạt bình thản, không có gì khác lạ. Cuối cùng, hắn thở dài: “Đúng, sáng hôm kia Tề Đằng có nói mấy câu, ta không rõ lắm, nhưng cũng cảm thấy đó là việc có liên quan mật thiết đến mình. Vốn định tan tiệc sẽ gặng hỏi Tề huynh kỹ hơn, nào ngờ… Huynh ấy lại chết giữa màn múa.”

Hoàng Tử Hà thấy gương mặt nghiêng nghiêng tuấn tú vủa Vũ Tuyên đượm phần buồn, thì thầm nghĩ, có lẽ cái chết của Tề Đằng cũng ảnh hưởng tới hắn không ít. Cô thở dài hỏi lảng đi: “Sau khi cha mẹ muội qua đời, sao huynh lại nghĩ quẩn?”

Mặt Vũ Tuyên tái mét, thấp thoáng bi ai. Hắn ngoảnh mặt đi không nhìn cô, nghèn nghẹn đáp: “Không liên quan tới muội… Ta chỉ muốn đi theo cha mẹ nuôi thôi.”

Hoàng Tử Hà khẽ gật đầu, lại hỏi: “Nghe nói là Tề Đằng cứu huynh?”

“Ừ…”

“Thế thì Tề phán quan là ân nhân cứu mạng huynh, vậy mà huynh không hiểu gì về hắn ư?”

Vũ Tuyên lạnh nhạt đáp: “Chỉ là trùng hợp thôi, Tề huynh cứu mạng ta, song lòng ta đã nguội lạnh, không muốn sống tiếp nữa, nên huynh ấy với ta, cũng chẳng tính là ơn nghĩa.”

Vẻ mặt hắn hết sức xa cách và lạnh nhạt, dường như chẳng hề coi Tề Đằng vào đâu. Hoàng Tử Hà thở hắt ra: “Huynh nghĩ không thông, muội cũng đành chịu… Dù sao muội cũng sẽ tra rõ mọi chuyện, phô bày chứng cứ cho người đời thấy, để tất cả biết được bộ mặt của hung thủ giết hại cha mẹ muội.”

Vũ Tuyên nhìn cô chằm chằm, “Muội đã điều tra về bức thư thứ hai của mình chưa?”

Hoàng Tử Hà cụp mắt, né tránh câu hỏi, chỉ đứng dậy đáp ngắn gọn: “Muội khẳng định không hề viết bức thư đó.”

Thấy cô nói tránh đi, Vũ Tuyên cũng đổi giọng lạnh băng: “Hoàng Tử Hà, đến giờ muội vẫn chưa rửa sạch hiềm nghi, lại chỉ chăm chăm điều tra một vụ án không liên quan, khiến ta không khỏi nghi ngờ độ chính xác của kết luận cuối cùng mà muội đưa ra…”

Thấy hắn nghi ngờ, giọng Hoàng Tử Hà cũng cao hẳn lên: “Huynh ngờ rằng muội quay về là để mượn cớ điều tra, tìm một kẻ vô tội chết thay, còn mình tiêu dao ngoài vòng pháp luật?”

Vũ Tuyên lắc đầu, ngẩn ngơ một lát mới nói: “Ta biết muội không có ý ấy. Chỉ là… chỉ là ta lo, liệu muội có ký ức mà chính bản thân cũng không nhận thức được, vì đủ thứ nguyên do, nên mới chọn cách trốn tránh không…”

“Ký ức của muội và huynh không khớp nhau, điều này khiến muội suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ hung thủ thật sự đang ẩn nấp giữa hai chúng ta. Trong khoảng ký ức không khớp ấy, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.” Cô đưa mắt nhìn hắn.

Giữa cánh rừng rậm, dưới ánh mặt trời, cô nhìn rõ dáng người gầy gò cùng đôi mắt trong veo trên gương mặt tuấn tú quen thuộc. Kẻ trước mặt cô từng nhẫn tâm cắt đứt những kỷ niệm giữa đôi bên, thậm chí trình bức thư tình của cô lên cho tiết độ sứ Phạm Ứng Tích làm tội chứng. Lúc này đây, dẫu vẫn nhìn cô bằng đôi mắt của chàng thiếu niên tiêu sái thoát tục thuở ban đầu, nhưng lòng cô rõ hơn ai hết, hai người bọn họ đã cách nhau góc biển chân trời, không thể nắm tay sánh bước được nữa.

Trước mặt cô bỗng hiện ra cảnh tượng đêm qua, dưới ánh đèn lập loè, cô đã nói với Lý Thư Bạch như chém đinh chặt sắt.

Đến giờ cô vẫn chưa thôi kinh ngạc, chẳng hiểu sao trong khoảnh khắc ấy mình lại bị tình cảm kích động dẫn dắt, nắm lấy tay y.

Còn y, lúc lật tay lại nắm lấy tay cô, không rõ đã nghĩ gì?

Cô lắc đầu thật mạnh, gạt những ý nghĩ miên man khỏi tâm trí, lại nghe thấy giọng Vũ Tuyên: “Ta luôn cảm thấy, khoảng thời gian không khớp đó… rất quan trọng.”

Vừa nói hắn vừa giơ tay lên day day huyệt thái dương, gân xanh gồ lên nơi mu bàn tay.

Hắn xem trọng vụ án này đến thế, cô cũng sợ hãi đáp án biết bao.

Giống như cô, trong lòng hắn luôn cảm thấy những chuyện bất thường quanh mình sẽ khiến chính hắn hoặc cô tan xương nát thịt, dù có chết cũng chẳng mặt mũi nào gặp lại những người dưới suối vàng kia nữa.

Nhưng, rốt cuộc đó là ai? Kẻ có vấn đề, là cô, hay là hắn?

Hoàng Tử Hà thở dài, quay đi: “Muội đi đây, huynh… nhớ giữ gìn.”

Thấy cô quay lưng toan đi, hắn sốt ruột giơ tay nắm lấy tay cô, gọi khẽ: “A Hà…”

Bàn tay Vũ Tuyên lạnh ngắt, run rẩy, mồ hôi dấp dính cả sang ngón tay cô.

Hoàng Tử Hà ngoái lại lắc đầu với hắn rồi từ từ rút tay về, dịu giọng: “Vũ Tuyên, mọi chuyện cuối cùng cũng sẽ có kết quả thôi.”

“Kết quả cuối cùng có phải muội vẫn sẽ ở bên Vương Uẩn không?” Hắn nghiến răng im lặng giây lát, rồi đột ngột hỏi độp một câu.

Hoàng Tử Hà ngạc nhiên ngoái lại nhìn Vũ Tuyên, thấy hắn thu tay lại, đứng lặng dưới bóng cây hồi lâu mới nói: “Việc đã đến nước này, ta cũng chẳng có tư cách gì mà nói muội. Nhưng… tối qua ta đi theo muội rời phủ quận thú, trông thấy…”

Thấy gì? Thấy cô sánh vai đi cùng Vương Uẩn? Thấy cô nhảy lên cưỡi chung một ngựa với hắn? Thấy cô ôm eo hắn?

Chắc chắn hắn không thấy cảnh cô chĩa kiếm vào Vương Uẩn.

Hoàng Tử Hà bật cười tự giễu: “Có những lúc mắt thấy chưa chắc đã là thật đâu.”

Rồi chẳng buồn giải thích hay nói thêm nửa lời, cô tung người nhảy lên ngựa đi thẳng, tiếng vó ngựa lộp cộp xa dần.

Gió lồng lộng thổi, vòm không xanh ngắt, chỉ còn lại Vũ Tuyên đứng trơ trọi dưới gió, nhìn rõ mồn một dáng cô lao vút đi không hề ngoái đầu.

Chu Tử Tần đang ngồi vắt vẻo trên lan can ngôi đình bên đường, đung đưa hai chân, đợi cô trở ra. Thoạt nhác thấy cô, gã đã nhảy phắt xuống hỏi: “Về ăn cơm đã nhé? Chiều nay mình đi đâu?”

Hoàng Tử Hà dẫn hắn vào thành: “Đến nhà Tề Đằng.”

Chu Tử Tần nhảy cẫng lên: “Hay quá! Ta thích nhất là đi điều tra cùng Sùng Cổ đấy. À phải, có đến chỗ Vũ Tuyên không? Ta cũng muốn tra xét thử.”

Bàn tay nắm lấy dây cương hơi lỏng ra, Hoàng Tử Hà hỏi lại: “Tra xét Vũ Tuyên làm gì?”

Chu Tử Tần ngượng nghịu gãi đầu: “Ừm… Ta cũng không biết nữa… Hoàng Tử Hà yêu Vũ huynh, giữa Vũ huynh và Đồng Xương công chúa lại có quan hệ mập mờ không thể nói rõ, chưa kể mấy người trong thi xã cũng bình luận về huynh ấy… khiến ta cứ muốn gặp thử một lần xem sao.”

Hoàng Tử Hà im lặng cúi đầu, dọc đường ngang qua khóm trà mi nở rộ, cô ngẩng lên, nhìn những dây leo xoắn xuýt đã rụng hết hoa, buột miệng thì thào hai tiếng, thật nhỏ, thật khẽ: “Đã từng.”

Chu Tử Tần ngơ ngác hỏi lại: “Đã từng gì cơ?”

Cô gật đầu, rồi dưới bụi trà mi, giữa cơn gió cuối hạ, dịu giọng lặp lại: “Hoàng Tử Hà, đã từng yêu Vũ Tuyên.”

Mặc cho Chu Tử Tần suốt dọc đường cứ nhằng nhẵng hỏi, “Sao Sùng Cổ dám chắc bây giờ Hoàng Tử Hà không còn yêu Vũ Tuyên?”, cô thản nhiên cưỡi ngựa vào thành, quay về phủ quận thú.

Hoàng Tử Hà thông thuộc nha môn như lòng bàn tay, sau khi qua cửa, cô băng qua hàng đá xanh đã mòn vẹt, qua cây sơn trà trước sân, qua cánh cửa nhỏ đã có vết nứt, chẳng cần nhìn đường vẫn đi xăm xăm, không mảy may lúng túng.

Chu Tử Tần chạy đi bưng hai bát canh hạt sen đến, ân cần so đũa cho cô, rồi vung vẩy đôi đũa trên tay hỏi dò: “Sùng Cổ kể cho ta biết đi, có phải công công biết Hoàng Tử Hà không? Đúng rồi, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ? Hai người đều là thần thám, nhất định đã từng giao lưu, đúng không?”

Hoàng Tử Hà không muốn nhiều lời, chỉ mải miết ăn, đáp quấy quá cho qua chuyện: “Không, ta linh cảm thế thôi.”

“Thế à…” Bàn tay đang cầm đũa đờ ra, Chu Tử Tần lẩm bẩm: “Chẳng biết bây giờ cô ấy ở đâu nữa? Có phải vẫn chạy đôn chạy đáo khắp nơi trốn tránh truy nã, hay đang ăn cơm ở đâu đó như chúng ta? Cô ấy đang ăn gì nhỉ?”

Hoàng Tử Hà bất lực uống một hớp canh, rồi đảo đầu đũa gõ vào bát hắn: “Ăn mau lên, không là ta đến nhà Tề Đằng trước đấy.”

“Ừ ừ…” Chu Tử Tần hối hả ăn.

Hoàng Tử Hà nhìn hắn, thở dài nói: “Yên tâm đi… Ta nghĩ nhất định Hoàng Tử Hà cũng đang uống canh hạt sen ngọt mát như chúng ta bây giờ.”

Chu Tử Tần gật đầu, vẻ mặt còn quả quyết hơn cô.

Họ còn chưa ăn xong, con chó lần trước Hoàng Tử Hà nhặt ngoài đường về thử độc đã chui xuống gầm ghế, đánh hơi khìn khịt rồi nhiểu dãi.

Chu Tử Tần liền ném cho nó hai miếng thịt dê to nhất, “Phú Quý ăn cho mau lớn, nha môn còn đang đợi ngươi thể hiện bản lĩnh, thuận gió đánh hơi mười dặm, ngược gió đánh hơi năm dặm, rành rõ mùi của đám vô lại ở Thành Đô rồi bắt hết bọn chúng!”

Hoàng Tử Hà nhìn con chó mừng rỡ ăn, khoé môi hơi giần giật hỏi lại: “Phú Quý ư?”

“Đúng, nó tên là Phú Quý.”

Cô câm nín nhìn con chó loang lổ xấu xí, sực nhớ ra một chuyện: “Tử Tần, cho ta xem cái vòng chạm đôi cá.”

Chu Tử Tần vội rút trong ngực áo ra đưa cho cô, không quên lải nhải: “Cẩn thận đấy, đây là vật của Hoàng Tử Hà…”

Hoàng Tử Hà lờ hắn đi, xoay xoay ngắm nghía hoa văn trên ngọc. Hai con cá nhỏ ngậm đuôi nhau, mắt khảm hai hột ngọc trai lóng lánh bằng hạt gạo.

Cô giơ chiếc vòng lên trước nắng săm soi, chất ngọc trong suốt trắng muốt chẳng khác nào một miếng băng tròn, bên trong trống rỗng, ánh sáng rọi vào, khúc xạ thành vô vàn tia sáng lung linh.

Cô trả lại vòng cho Chu Tử Tần rồi xuôi tay vuốt đầu Phú Quý.

Con chó vừa được ăn hai miếng thịt dê, vô cùng vui vẻ, không hề do dự thè lưỡi liếm tay cô, vẫy đuôi lia lịa.

Cô để nó liếm vài cái rồi đứng dậy ra giếng rửa tay, sau đó lại ngồi xuống bàn quan sát nó.

Thấy cô rửa tay, Chu Tử Tần liền nói: “Hôm qua thím đầu bếp đã tắm rửa cho Phú Quý rồi, không bẩn đến thế đâu.”

“Ừm, ta biết.” Cô ậm ừ, rồi thấy Chu Tử Tần vẫn chưa xong bữa, bèn rút cây trâm trên đầu vạch vạch lên bàn, tiện thể sắp xếp lại các manh mối: “À phải, chẳng phải Tề Đằng từng nói sẽ tới chỗ Mộc Thiện đại sư xin ít tịnh thuỷ thanh tẩy cái vòng cho công tử đấy ư? Về sau đã làm chưa?”

“Chưa, làm gì có thời gian, ta cũng đâu ngờ Tề Đằng lại chết đột ngột như thế.” Chu Tử Tần buồn rầu, “Chỉ tội Tử Yên, cứ tưởng lần này gả đi được, hơn nữa còn chọn được tấm chồng tương đối… Ai ngờ lại thành công cốc.”

Hoàng Tử Hà gật đầu, tiếp tục cắm cúi vạch vạch lên bàn. Chu Tử Tần ăn xong, thấy cô vẫn đang vạch thì không quấy rầy, chỉ nằm bò ra bàn, chăm chú nhìn cô.

Hoàng Tử Hà bị nhìn đến phát ngượng, bèn cắm trâm lên đầu giục: “Đi thôi chứ?”

Chu Tử Tần gật đầu đứng dậy: “Sùng Cổ, trước đây… ý ta là trước khi thành hoạn quan ấy, trông thế nào? Có phải rất được nhiều cô nương thích không?”

Hoàng Tử Hà bình thản đáp: “Không. Không có cô nương nào thích ta cả.”

Chu Tử Tần bất giác hít vào một hơi khí lạnh: “Lẽ nào… có rất nhiều đàn ông thích ư?”

Hoàng Tử Hà ném cho hắn cái nhìn “đừng có nghĩ bậy” rồi đứng phắt dậy đi thẳng.

Bình luận