Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trâm 3: Tình Lang Hờ

Chương 17: Đào hồng mận thắm

Tác giả: Châu Văn Văn

Cha mẹ Tề Đằng đều đã qua đời, tuy còn họ hàng nhưng đều ở rất xa, lại chẳng có thế lực gì, nên khi Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần đền, chỉ thấy mấy người họ xa đang tranh giành gì đó, xem chừng rất gay gắt dữ dội, tựa hồ ai nấy đều coi đồ trong nhà hắn là của mình.

Chu Tử Tần tròn mắt kinh ngạc, lao vào giữa đám tranh chấp quát lên: “Ai là quản gia ở đây? Mau bước ra cho quan phủ hỏi chuyện!”

Mấy người kia thoáng sững lại, rồi không hẹn mà cùng quay ngoắt đi, thoăn thoắt thu nhặt đồ đạc.

Hoàng Tử Hà bước ra giữa giếng trời, quát lớn: “Các người nghe đây! Vụ án của Tề Đằng hết sức nghiêm trọng, hiện giờ quan phủ đã niêm phong hết mọi vật trong nhà! Kẻ nào dám đem đồ đạc đi, tức là tự ý chiếm đoạt của công, cản trở quan phủ tra án! Nhẹ thì phạt trượng, nặng thì phạt tù, ai dám thu gom nữa?”

Đám người kia nghe vậy thì giật bắn mình, hối hả bỏ những thứ trong tay xuống, ngoan ngoãn lùi lại dưới hành lang, còn xòe hai tay ra, tỏ ý mình không giấu giếm gì cả.

Hoàng Tử Hà lại thét: “Quản gia đâu? Ai cai quản chỗ này?” Một ông già đứng cạnh cửa cũng đang xòe tay ra hớt hải chạy đến, khom người thưa: “Tiều nhân Tề Phúc, thường ngày cai quản mọi chuyện trong ngoài ở đây, tham kiến hai vị quan gia!”

“Lão quản gia, mời qua đây nói chuyện.” Hoàng Tử Hà ra hiệu cho lão theo mình sang sảnh bên.

Sảnh nhỏ này bài trí rất đặc biệt, trước mặt là một hòn giả sơn nhỏ, dưới giả sơn có nước chảy, rêu bám xanh mặt đá, còn trồng một gốc quế xanh um.

Tề Phúc rót trà cho hai người rồi than vãn: “Tiểu nhân và Tề phán quan là họ hàng xa, năm ngoái đại nhân về quê, gặp tiểu nhân, thấy tiểu nhân cũng thông hiểu nhân tình, bèn nói sau khi mình nhậm chức phán quan, cần một người có năng lực bên cạnh, nên đưa tiểu nhân tới đây giúp đại nhân thu xếp công chuyện. Lúc tiểu nhân tới, thấy trong phủ ngoài mấy người họ hàng cùng đến với mình ra thì chẳng có ai cả. Té ra viên quản gia trước đây có tính tắt mắt (thói ăn cắp vặt) nên đã bị đuổi đi cùng mấy tên nô bộc. À, đám người ở đằng trước, đều là người trong họ tiểu nhân dắt từ quê lên.”

Chu Tử Tần liền hỏi: “Là người một họ, sao hôm qua Tề phán quan vừa chết, hôm nay các ngươi đã hùa vào xâu xé của cải?”

Tề Phúc cười gượng: “Chuyện này… Dù sao Tề phán quan cũng không có họ hàng gần, đợi những người khác trong tộc đến, chẳng phải vẫn chia hết ư… Chúng ta hằng ngày hầu hạ đại nhân, không có công cũng có sức, lấy nhiều một ít cũng là hợp lẽ thôi mà, hàhà…”

Trước thái độ ngang nhiên của lão, Chu Tử Tần cũng đành bó tay.

Hoàng Tử Hà lại hỏi: “Chẳng hay hằng ngày Tề Đằng thường qua lại với ai?”

“Hằng ngày đại nhân rất bận, sáng sớm ra đi tối mịt mới về, thời gian còn lại đều ở phủ tiết độ. Còn trẻ như vậy đã làm đến phán quan, chẳng phải rất tài giỏi ư? Họ Tề chúng ta bao nhiêu năm nay mới có một người làm quan to thế đấy…”

Hoàng Tử Hà khăng khăng lái câu chuyện lại chủ đề cũ: “Lão nghĩ kỹ lại xem, hằng ngày trừ người phủ tiết độ, Tề đại nhân có giao du với ai nữa không? Chuyện này liên quan mật thiết đến vụ án mạng của Tề phán quan, mong lão giúp cho.”

Tề Phúc bấy giờ mới nghĩ ngợi rất lung, rồi đáp: “Đại nhân thường đi gặp Mộc Thiện đại sư đàm luận Phật pháp, Mộc Thiện đại sư cũng từng đến phủ dùng cơm, chuyện này… có tính không?” Lại là Mộc Thiện đại sư. Hoàng Tử Hà liền hỏi: “Tề phán quan cũng say mê Phật pháp?”

Tề Phúc bối rối đáp: “Tiểu nhân không rõ lắm, đến Mộc Thiện đại sư ở chùa nào tiểu nhân còn không biết nữa là.”

“Ngoài Mộc Thiện đại sư ra còn ai không?”

Tề Phúc lộ vẻ phân vân, chừng như không mấy am hiểu về các mối quan hệ hằng ngày của Tề Đằng.

Hoàng Tử Hà đành hỏi sang câu khác: “Lão có ấn tượng gì về người tên Vũ Tuyên không?”

Tề Phúc ồ lên rồi đáp: “Có, đúng là có! Người này từng ở lại đây hai ba hôm, hình như là tự sát, được đại nhân cứu về. Bấy giờ Mộc Thiện đại sư cũng tới thăm, hôm ấy ba người họ ở trong phòng trò chuyện, chẳng rõ xảy ra chuyện gì, đại nhân thình lình đập vỡ cả bình sứ nuôi cá, còn đòi Vũ công tử trả cá cho mình!”

Cá. Hoàng Tử Hà nhạy bén tóm ngay lấy điểm này, hỏi dồn: “Nghe nói Tề phán quan thích nuôi cá?”

“Thích ư? Tiểu nhân thấy cũng không hẳn. Có điều đại nhân rất tự hào về con cá mình nuôi, thường khoe là do Mộc Thiện đại sư tình cờ tìm được ở kinh thành, đem về tặng cho, có xuất xứ từ Tây Vực, rất hiếm thấy ở Trung Thổ.”

“Tề đại nhân đòi Vũ Tuyên trả cá, chẳng lẽ trước đó đã tặng cho Vũ Tuyên hay sao? Con cá quý như thế mà đành lòng đem tặng kẻ khác ư?”

“Đúng thế, xem ra quan hệ giữa đại nhân và Vũ công tử chưa thân tới mức đó, mà tiểu nhân cũng cảm thấy đại nhân quý con cá kia như vậy, khó lòng đem tặng người khác được. Đại nhân từng khoe với bọn tiểu nhân rằng giống cá này có thể sống đến trăm tuổi, khi nào chết đi sẽ đặt một vò nước trong mộ, thả nó vào để nó đi theo đại nhân… Giờ nghĩ lại mới thấy câu này đúng là nói gở, thảo nào…” Tề Phúc than thở, ra vẻ buồn rầu đau xót, song mắt lại lấm lét liếc các đồ bày biện trong sảnh, đặc biệt là những món khảm ngọc, nạm bạc, dát vàng, chỉ thiếu điều chưa chảy dãi mà thôi.

Hoàng Tử Hà hỏi thêm vài chuyện về Vũ Tuyên, song Tề Phúc chỉ nhớ láng máng, kể rằng họ Vũ tạm trú lại mấy ngày, cứ nằm dài bất động, y như người chết, đến khi hơi tỉnh táo thì được người hầu ở nhà tới đón về. Từ lúc đến tới khi về, lão không nghe thấy Vũ Tuyên hé răng nửa lời.

Thấy lời kể của lão cũng chẳng có manh mối gì, Hoàng Tử Hà liền hỏi: “Thường ngày Tề phán quan làm việc ở đâu? Có để lại giấy tờ gì không?”

“Đều ở cả trong thư phòng, xin các vị theo tiểu nhân.” Tề Phúc quay người dắt họ tới một gian gác nhỏ ở phía sau. Bên trong có giá sách, trên tường treo mấy bức họa vẽ nguyệt quế, đỗ quyên, thủy tiên và thông xanh.

Hoàng Tử Hà đứng trước bức họa thông, thấy bên dưới ba bốn cội thông xanh biếc, cong cong đầy khí thế, có một người đang ngồi đàn. Kẻ đó đặt đàn lên đầu gối, mười ngón khẽ đưa, bên cạnh viết hai câu “Vì ta gảy một bận, như nghe muôn suối thông.” (Trích trong bài “Nghe nhà sư Tuấn ở đất Thục gảy đàn” của Lý Bạch)

Chu Tử Tần đứng phía sau quan sát bức tranh rồi nhận xét: “Hình như… hơi kỳ quái.”

“Đúng là hơi kỳ lạ, nếu treo một bức họa tú cầu ở đây có lẽ hợp lý hơn.”

Tề Phúc đứng bên nghe vậy bèn chen vào: “Đúng thế, lúc trước ở đây từng treo một bức họa tú cầu.”

“Giờ nó ở đâu?” Chu Tử Tần hỏi.

“Tiểu nhân không biết… chẳng biết từ lúc nào bức họa tú cầu đã đổi thành cội thông. Hai vị đợi cho một lát.” Nói rồi, Tề Phúc ra cửa gọi to: “A Quý, A Quý lại đây!”

Một thiếu niên chừng 14 15 chạy đến: “Bác Phúc, sao thế ạ?”

“Ngươi phụ trách dọn dẹp thư phòng của đại nhân đúng không? Bức tranh tú cầu treo ở đó đâu rồi?”

Thiếu niên nghiêng đầu ngạc nhiên nhìn bức tranh thông: “Cháu nào có biết? Không chừng đại nhân thích bức thông hơn nên đổi đó.”

“Được rồi, biến đi!” Tề Phúc xua tay đuổi thiếu niên đi rồi quay sang cười trừ với họ: “Xem ra là đại nhân tự đổi, bọn người hầu chúng ta chỉ thuận theo thôi.”

Xem chừng Tề Đằng quản lý không nghiêm, người vừa nằm xuống trong nhà đã loạn lên, chẳng có cách nào tra xét cả.

Hoàng Tử Hà đành ra hiệu bảo Tề Phúc lui ra, để mình và Chu Tử Tần ở lại trong phòng lục soát. Thoạt tiên, Chu Tử Tần chạy ngay đến lục lọi giá sách và ngăn tủ, còn Hoàng Tử Hà đi lòng vòng, tình cờ trông thấy một thứ trong sọt giấy vụn, bèn tiện tay nhặt lên.

Là một túi tiền màu lam thẫm. Kiểu dáng cũ kỹ, màu sắc đã phai, đóa thanh anh thêu bên trên khá cứng, trông chẳng mấy sinh động, thoạt trông đã biết là người thêu vụng.

Hoàng Tử Hà giơ cái túi lên săm soi. Chu Tử Tần cũng sán lại nhìn ngó rồi nhận xét: “Chắc là túi cũ, phai màu nên Tề Đằng vứt đi.”

Hoàng Tử Hà lắc đầu: “Chỉ phụ nữ mới thêu hoa thanh anh lên túi, ngụ ý mong cho con đàn cháu đống. Công tử nghĩ Tề phán quan chịu dùng loại hoa văn này sao?”

Chu Tử Tần ngượng nghịu gãi đầu: “Nhưng các cô nương đời nào chịu dùng màu già thế này?”

“Các cô nương chê, nhưng phụ nữ đứng tuổi ắt sẽ dùng, phải không nào?”

Chu Tử Tần há hốc miệng: “Nói vậy đây là… di vật của mẹ Tề Đằng ư?”

Hoàng Tử Hà ngán ngẩm: “Vứt di vật của mẹ vào sọt giấy vụn sao? Huống hồ Tề phán quan là con nhà gia thế, Tề phu nhân lại dùng loại túi thêu vụng thế này ư? Nhất định phải coi thứ này là di vật à?”

Chu Tử Tần chớp mắt hỏi: “Thế thì…”

“Công tử không nhớ ư, Thang Thăng, cháu ruột Thang Châu Nương từng kể rằng bà ta lôi túi tiền ra nửa chừng thì nhét trở vào, nói là để về đánh một đôi trâm bạc. Nhưng sau khi bà ta chết, liệt kê các đồ vật đem theo người thì không thấy túi tiền đâu cả, đúng không?”

Chu Tử Tần tức thì vỡ lẽ: “Hung thủ đẩy Thang Châu Nương xuống núi, lấy mất túi tiền!”

“Rất có khả năng đó chính là cái túi này.” Hoàng Tử Hà cầm cái túi rỗng nhận xét.

“Nhưng Tề phán quan thiếu gì tiền, sao phải cướp của một u già?” Nghĩ đoạn, Chu Tử Tần lại nói: “… Có lẽ là kẻ khác thấy tiền nổi lòng tham, cướp của giết người rồi vứt túi lại, Tề phán quan vô tình nhặt được.”

“Nếu bị cướp, nhất định tay nải sẽ bị lục tung, sao quần áo ben trong vẫn gấp ngay ngắn như thế được? Rõ ràng kẻ ấy nhắm vào cái túi này, sau khi khống chế Thang Châu Nương thì lấy đi túi tiền trong tay nải, rồi xô bà ta xuống vực.”

Chu Tử Tần vọt miệng: “Là Thang Thăng!”

Hoàng Tử Hà rầu rĩ: “Nếu Thang Thăng hung tàn thì lúc ở ngõ Song Hỉ, thấy bà ta nhét túi tiền vào người đã cướp luôn rồi, cần gì phải bám theo bà ta đi xa như thế để giết người cướp của?”

“Nhưng tại sao Tề phán quan phải cướp túi tiền của Thang Châu Nương? Cướp được rồi vì sao lại vứt đi?”

“Đương nhiên cái túi chẳng có gì quan trọng, nhưng vật bên trong thì khác… Nói không chừng, sẽ vạch trần thân phận của mình.”

Nói rồi, Hoàng Tử Hà nhét cái túi vào tay hắn.

Chu Tử Tần lẹ làng cất đi, vừa ngẩng đầu nhìn ra ngoài đã kéo áo cô, rối rít: “Sùng Cổ, trông kìa.”

Hoàng Tử Hà thấy bọn Tề Phúc lại đang len lén giấu mấy món đồ đáng giá đi, thì thuận miệng nói: “Được rồi, tìm thứ chúng ta cần trước đã.”

“Nhưng chúng ta cần gì cơ?” Chu Tử Tần hoang mang theo cô lật tìm.

Hoàng Tử Hà rút từ chồng giấy ra một tờ đã ngả vàng đặt xuống trước mặt hắn: “Ví như cái này.”

Chu Tử Tần sáng mắt lên: “Thủ bút của Chung Hội sao?”

“Hơn nữa còn được viết vào mùng 9 tháng 12 năm Gia Bình thứ nhất, lạc khoản đề ‘thượng thư lang Chung Hội’.” Hoàng Tử Hà đặt tờ giấy lên bàn, “Hẳn là Ôn Dương đã mời Vũ Tuyên đến xem thứ này.”

“Lạ thật… vật này đáng lẽ của Ôn Dương kia mà? Sao lại ở đây?” Chu Tử Tần cầm tờ giấy lên xem, rồi ngó sang mấy tờ giấy viết thư trong tay cô: “Gì nữa đấy?”

Hoàng Tử Hà tiện tay trải chúng ra trước mặt hắn: “Giấy kim nhũ, giấy hoa diên Tiết Đào, phong bì đào hoa, công tử thử nói xem?”

Chu Tử Tần châu đầu lại xem xét thì thấy mùi son phấn xộc vào mũi. Gã bối rối hỏi: “Đây có phải… thư tình không?”

“Đúng thế, hơn nữa còn là thư của gái lầu xanh.” Hoàng Tử Hà rút một bức ra xem:

Bên gối nghe chim khách, lười trở dậy ngó ra. Cả ngày điềm lành đến, người thương thấy đâu mà. Thủ bút của Quyên Quyên ở Trường Xuân Uyển mùa Đông.

Chu Tử Tần lộ vẻ cảm động: “Tuy thơ không hay, nhưng tình ý bên trong rất tha thiết…”

“Loại thơ này do họ thuê một người võ vẽ biết ít chữ làm cho mỗi cô một bài, khi nào gặp khách phong nhã, các cô sẽ đem ra dùng, vớt vát lấy cái danh tài nữ.” Nói rồi Hoàng Tử Hà lại rút mấy tờ khác ra xem, quả nhiên đều là những câu sáo, nhớ chàng oán chàng đợi chàng mong chàng vân vân, lạc khoản đằng sau toàn là “Lan Lan viết lúc nửa đêm tỉnh mộng”, “Nguyên Nguyên thử bút dưới nến hồng”, “Tiểu Ngọc họa vần sau khi trang điểm”, bức sau tha thiết chân thành hơn bức trước, quả là rung động lòng người.

Chu Tử Tần xem một lúc thì ngừng, vừa mừng vừa sợ: “May mà Tử Yên chưa gả cho hạng người này, bằng không chẳng tức mà chết ư.”

Hoàng Tử Hà tò mò hỏi: “Vị hôn phu đã qua đời, giờ chắc lệnh muội đau lòng lắm nhỉ?”

“Không đâu, nó đang xem xét chọn người khác.” Chu Tử Tần đang nói thì ngừng lại, rút trong xấp thư ra một tờ giấy tuyết tiên trắng, “Ồ… bức này có vẻ lạ.”

Hoàng Tử Hà cầm lên xem, thấy trên nền giấy tuyết tiên lờ mờ hoa văn kỷ hà màu lam rất trang nhã, toát lên vẻ thanh tao khác hẳn mấy loại giấy in hoa liễu vấn vít kia.

Bài thơ trên đó cũng không giống những bài trước.

Từng oán nỗi chia đào, từng vui tình cắt áo, võng lọng rợp kinh thành, công tử ai bì nổi.

Chu Tử Tần bưng mặt, không giấu thái độ khinh miệt: “Câu cú rõ là chắp vá, viết cũng xấu nữa… Sao không tìm kẻ nào chữ đẹp viết hộ cho.”

Hoàng Tử Hà trỏ dòng lạc khoản bên dưới: “Đừng bình thơ, nhìn này.”

Chu Tử Tần nhìn kỹ, nhưng chẳng thấy gì khác lạ: “Tùng Phong ở Dạ Vu Viện ngưỡng mộ áo xanh.” (áo xanh có ý phiếm chỉ người yêu)

“Tùng Phong… ở Dạ Vu Viện ư?” Chu Tử Tần vẫn đang vắt óc suy nghĩ.

“Có nhớ lần trước Phạm Nguyên Long kể chuyện tới Dạ Vu Viện tìm nam kỹ không?”

Chu Tử Tần há hốc miệng, mặt mày rạng rỡ: “Nói vậy là chúng ta có thể mượn việc công tới đó tham quan một chuyến, đúng không? Còn… còn là kỹ nam cơ à? Cha mẹ ở nhà cai quản rất nghiêm nên ta chưa tới những nơi như thế bao giờ, mới nghĩ đã căng thẳng rồi, làm sao đây?”

Nói là nói vậy, nhưng vẻ mặt Chu Tử Tần chỉ có háo hức và tò mò, lấy đâu ra căng thẳng. Hoàng Tử Hà nghĩ ngợi giây lát rồi đặt bức thư xuống đi thẳng ra cửa: “Ta về đã.”

Chu Tử Tần hớt hải chạy theo: “Về làm gì?”

Cô chột dạ cúi đầu đáp: “Phải bẩm lại với gia một tiếng.”

Chu Tử Tần trầm tư gật đầu: “Không sai, hoạn quan như công công, nếu đi đến chốn gió trăng mà không xin phép bề trên, về sau làm sao báo công quỹ thanh toán được?”

Nghĩ một lát, gã lại rảo chân chạy đến: “Ấy ấy, Sùng Cổ Sùng Cổ! Nha môn bỏ tiền cơ mà, sao phải bẩm với Quỳ vương?”

Đến chỗ Lý Thư Bạch, cô gặp phải một cảnh hết sức khó xử.

Một lão quản gia phủ tiết độ đang dẫn mấy mỹ nhân đi ra, trông thấy hai người bèn niềm nở bước lên đón: “Ôi chao, Dương công công về rồi đấy ư?”

Hoàng Tử Hà nhìn đám mỹ nữ phía sau là biết ngay đầu đuôi câu chuyện, gật đầu không đáp.

“Phạm tiết độ lo lắng vương gia đi xa cô quạnh, không có ai ôm cầm thêm hương, nên mua mấy cô gái nhà lành giỏi dắn dâng lên, nhưng hình như không hợp nhãn gia.”

Hoàng Tử Hà giải thích: “Gia xưa nay ưa sạch sẽ, thích yên tĩnh, không thích người khác bên cạnh, lúc ở phủ Quỳ cũng thế, Lưu quản gia không cần tuyển thị nữ đâu.”

Lưu quản gia bấy giờ mới vỡ lẽ: “Ra là thế. Vậy mấy hôm nữa tiểu nhân sẽ tìm vài thiếu niên mặt mũi đàng hoàng tới.”

“Ôi, ta không có ý ấy…” Hoàng Tử Hà chưa kịp ngăn thì Lưu quản gia đã mừng rỡ dắt đám thiếu nữ đi thẳng, mặt mày hớn hở như vừa biết được một bí mật.

Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần chỉ biết nhăn nhó nhìn nhau.

Nghe hai người bẩm lại, Lý Thư Bạch lộ vẻ bất lực: “Mặc họ đi, dù sao muốn cài cắm người bên cạnh ta cũng không dễ đâu.”

Trương Hàng Anh nghiêm nghị nói: “Tuy thuộc hạ chỉ có một mình, cũng xin liều chết bảo vệ gia chu toàn!”

Lý Thư Bạch liếc Trương Hàng Anh, thản nhiên đáp: “Mấy tiết độ sứ quanh đây cũng đến rồi, hôm nay ta sẽ tiếp kiến họ. Trong số đó có vài người năm xưa từng quy phục ta ở Từ Châu, tự khắc biết chọn mấy kẻ hiểu rõ ngọn ngành cử đến, ngươi không đến nỗi phải một mình gánh vác đâu.”

“Thuộc hạ…” Trương Hàng Anh bối rối gãi đầu, không biết phải đáp thế nào.

Hoàng Tử Hà biết họ Trương là người thật thà, hằng ngày nói chyện còn lắp ba lắp bắp, huống hồ câu này của Lý Thư Bạch lời ít ý nhiều, làm sao hắn hiểu nổi, bèn lên tiếng lèo lái câu chuyện: “Chiều nay nô tài xin nghỉ, cùng Chu bổ đầu đến phố Ngô Đồng.”

Bất ngờ là Lý Thư Bạch không hề phản ứng, chỉ xua tay: “Đi đi.”

Cô còn đang do dự thì Chu Tử Tần chỉ sợ Lý Thư Bạch chưa biết phố Ngô Đồng là nơi nào, lập tức chen vào giải thích: “Đó là… chốn gió trăng nổi tiếng nhất Thành Đô.”

Lý Thư Bạch gật đầu đứng dậy chuẩn bị ra ngoài: “Ừm.”

Hoàng Tử Hà thắc mắc, hồi hộp quan sát nét mặt Lý Thư Bạch, chỉ thấy y thản nhiên hỏi lại: “Đã có manh mối gì về cái chết của Tề Đằng chưa?”

“Thưa, mới có một ít, song chưa đầy đủ.” Rồi sực nhớ ra mình vẫn đem theo khẩu cung của mọi người lúc trước, cô bèn lấy ra trình lên: “Hôm ấy sau khi gia đi khỏi, bọn nô tài đã thẩm vấn tất cả mọi người ở đó, ghi hết vào đây.”

Lý Thư Bạch cầm lấy, lật xem rất nhanh, tựa hồ mỗi trang chỉ liếc qua một lượt, rồi dừng lại ở trang của Vũ Tuyên.

Hoàng Tử Hà ghé lại gần cúi đầu ngó vào bản cung, song chẳng thấy có gì sơ hở, trầm tư giây lát rồi nhìn sang Lý Thư Bạch, phát hiện ánh mắt y đang dán vào phía cuối tờ giấy, trên dấu tay của Vũ Tuyên.

Ngón tay Vũ Tuyên thon dài, khớp xương cân xứng, dấu tay cũng rất đẹp.

Cô đang ngẩn ra nhìn thì nghe giọng Lý Thư Bạch rất khẽ, gần như than thở: “Ta từng trông thấy dấu tay này.”

Hoàng Tử Hà ngạc nhiên hỏi lại: “Gia từng thấy… dấu tay của huynh ấy ư?”

“Có gì lạ đâu, ta kiêm nhiệm Đại Lý Tự khanh, tuy hằng ngày đẩy hết mọi việc cho Thuần Trạm, không mấy khi hỏi đến, nhưng tất cả văn kiện kết án đều phải đọc qua.” Y liếc cô rồi lạnh nhạt tiếp, “Dấu tay mỗi người không giống nhau, ba đường vân chính trên ngón tay và vô số các vân nhỏ đều có từ khi sinh ra, khó mà thay đổi. Thế nên luật pháp mới có lệ điểm chỉ, để phòng những kẻ lợi dụng sơ hở kiếm chuyện sinh sự.”

“Nhưng… bấy nhiêu dấu tay, gia chỉ nhìn qua một lượt, cũng… ghi nhớ cả ư?” Hoàng Tử Hà sững sờ.

Chu Tử Tần đang hớn hở vì sắp được đi thăm chốn gió trăng, vội chạy đến ve vẩy đuôi nịnh hót: “Vương gia tài trí bằng trời, đương nhiên là nhớ rồi, không tin để ta chứng minh cho công công xem!” Nói rồi, hắn rút trong tập khẩu cung Lý Thư Bạch vừa xem một tờ, che hết phần trên đi chỉ để lộ dấu tay, hỏi: “Gia có nhớ dấu tay này của ai không?”

Lý Thư Bạch liếc qua liền đáp ngay: “Ngô Cát Anh, người hầu trong phủ quận thú, phụ trách quét tước vườn Tây và vun xới tỉa tót cây cối.”

Hoàng Tử Hà thiếu điều quỳ sụp xuống vái lạy y. Chỉ liếc qua một lượt mà y nhớ được rành rọt như vậy, đúng là thần chứ không phải người.

Cuối cùng ánh mắt cô cũng dừng ở bản cung của Vũ Tuyên, ngần ngừ hỏi: “Gia từng thấy… dấu tay Vũ huynh ở đâu?”

Lý Thư Bạch nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ. Mãi đến khi Trương Hàng Anh thay đồ xong chạy đến đứng trước cửa đợi sẵn, y mới ồ lên một tiếng rồi đáp: “2 năm trước, lúc ta vừa kiêm nhiệm Đại Lý Tự khanh, để làm quen với công việc, đã bỏ công ra đọc hết hồ sơ về các vụ án trong vòng 10 năm trở lại. Dấu tay hắn xuất hiện trong hồ sơ về một vụ án ở phường Hưng Đức Trường An từ 5 năm trước.”

Hoàng Tử Hà lại hỏi: “Tiếp theo thế nào?”

“Hình như y không phải phạm nhân, nhưng… bấy giờ ta không để ý, nên cũng chẳng nhớ rõ.” Y nhìn cô, chậm rãi đáp.

Hoàng Tử Hà trầm tư, môi mấp máy định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Y cũng quay đi, thả cho con cá hai viên thức ăn, chờ nó ăn xong, ngoan ngoãn ở yên, mới buông một câu: “Ta đi trước, nếu có manh mối gì mới, sẽ bảo ngươi sau.”

Hoàng Tử Hà cảm thấy không phải y không nhớ, song y chẳng muốn nói ra, ắt có nguyên nhân khác.

Còn đang suy tính thì một ý nghĩ loé lên trong đầu, cô buột miệng gọi: “Vương gia…”

Lý Thư Bạch ngoái lại. “Khi gặp nhau lần đầu, ở trong xe ngựa…” Cuối cùng cô cũng hiểu ra điều mình canh cánh trong lòng bấy lâu, tim không khỏi đập rộn lên, “Bấy giờ gia chỉ xem tay ta mà đoán ra thân phận của ta…”

Lý Thư Bạch cười cười gật đầu: “Dấu tay ngươi xuất hiện trên rất nhiều hồ sơ.”

Hoàng Tử Hà cũng cúi đầu tủm tỉm cười: “Ta đã nói rồi… sao có thể nhìn đường chỉ tay mà nhìn ra cuộc đời một người chứ?”

Thấy Trương Hàng Anh và Chu Tử Tần đều đã đi ra cửa, chỉ còn Hoàng Tử Hà đứng ngay bên cạnh, Lý Thư Bạch tươi cười nhìn cô. Rồi chẳng biết có phải bị rung động trong lòng thôi thúc hay không, y giơ tay búng nhẹ lên trán cô: “Thông minh cả đời, hồ đồ một chốc.”

“Úi chao!” Cô vừa kêu vừa cười, lấy tay che trán.

Hai người cười với nhau, rồi như cùng vỡ lẽ, đều lộ vẻ ngượng ngùng.

Cuối cùng y ngoảnh mặt đi, vội vàng buông một câu: “Ta đi đây.”

“Vâng…” Cô cũng cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên.

Chu Tử Tần không mảy may băn khoăn tại sao từ phủ tiết độ sứ đi ra, mặt Dương Sùng Cổ lại ửng hồng. Hắn đang mải nghĩ đến thế giới đầy hấp dẫn mình sắp đặt chân tới, hào hứng huyên thuyên: “Thấy chưa, ta nghĩ vương gia không để ý chuyện Sùng Cổ đến mấy chỗ gió trăng đâu, dù sao công công cũng chỉ đi theo ta mở mang tầm mắt thôi mà.”

Đến phố Ngô Đồng thì đã sắp tới giờ cơm tối, trời bắt đầu chạng vạng.

Chu Tử Tần đứng giữa phố, nhìn những lầu Tần quán Sở trải dài ngút mắt, đèn hồng rượu lục nhan nhản đầy đường thì mừng rỡ thốt lên: “Sùng Cổ, ta hồi hộp quá!”

Hoàng Tử Hà lườm hắn: “Đi thôi.”

Các kỹ viện ở phố Ngô Đồng đều có hồ sơ lưu ở nha môn, cũng coi như mở tiệm làm ăn. Mấy tú bà và quy nô (người hầu nam ở kỹ viện) đứng trên phố, thoạt nhác thấy họ đã niềm nở chạy lại chèo kéo, luôn miệng khoe khoang nhan sắc của các cô nương nhà mình.

Chu Tử Tần đàng hoàng giơ tay ngăn họ lại: “Hôm nay chúng ta đến Dạ Vu Viện.”

“Ối chà…” Mặt họ tức thì nhăn như bị rách, “Trông mặt mũi thế kia mà lại ưa cái trò đó… Hừ, chỗ hai cây đào già ở con hẻm cuối đường ấy.”

Thật không ngờ, Dạ Vu Viện làm ăn rất khá. Lúc họ bước vào, rất nhiều phòng đã có người đàn ca chuốc chén, có mấy kẻ hát rất hay, Chu Tử Tần còn phải dừng lại nghe, mặt đầy vẻ thoả mãn “coi như cũng được mở mang tầm mắt rồi”.

Chỉ mỗi Hoàng Tử Hà giữ được bình tĩnh, thấy quy nô chạy tới nghênh đón bèn hỏi ngay: “Tùng Phong có ở đây không?”

Quy nô nhanh nhảu đáp: “Có có, ra ngay đây, hai vị… chỉ gọi một người thôi à?”

Thấy Hoàng Tử Hà im lặng, Chu Tử Tần bèn hùng dũng vỗ ngực đứng ra: “Đúng thế, chúng ta… chỉ thích gọi một người thôi.”

Thấy hai người đầy vẻ ngang ngược, quy nô vội vã chạy vào thông báo, chẳng mấy chốc Tùng Phong đi ra, ân cần bưng trà rót nước, đốt hương so dây hầu hạ họ. Đang định hát khúc Tương Tư thì Hoàng Tử Hà ngăn lại: “Chắc Phong huynh ở đây nhiều năm rồi nhỉ? Hằng ngày hay tiếp những khách nào?”

Tùng Phong thỏ thẻ: “Tùng Phong bất hạnh, lưu lạc phong trần 6 năm nay rồi. Hằng ngày khách quen không ít, song người tướng mạo xuất chúng như hai vị thật sự hiếm thấy.” Vừa nói y vừa dựa sát vào người cô. Hoàng Tử Hà tuy cao ráo, nhưng dù sao Tùng Phong cũng là nam, vẫn cao hơn cô nửa cái đầu, lúc này lại ngoan ngoãn như chim non ép vào lòng cô, nhìn rất buồn cười.

Chu Tử Tần nghiêm nghị vươn tay kéo Tùng Phong dậy, ý bảo y ngồi ngay ngắn lên. Tùng Phong ấm ức hỏi: “Các vị còn định dằng dai đến bao giờ?”

Chu Tử Tần hùng hồn nạt: “Ta dằng dai với ngươi lúc nào, ta định hỏi ngươi, cái đó… ờ…”

Nói đến đây, gã mới nhớ ra, nãy giờ vì mải tỏ ra sành sỏi, đã quên bẵng lý do đến đây, đành đưa mắt cầu cứu Hoàng Tử Hà. Cô bất đắc dĩ lên tiếng: “Thật ra chúng ta không đến đây tìm vui, gần đây một người bạn xảy ra chuyện, nên phải đến nghe ngóng một chút. Chẳng rõ trong số khách quen của huynh, có vị nào nổi danh ở Thành Đô chăng?”

Tùng Phong thở phào, uể oải dựa vào bàn chống cằm nhìn họ: “Nói nhảm, người ta tiếng tăm lừng lẫy, kẻ mê mệt ở Thành Đô nhiều không đếm xuể! Kẻ khác chẳng kể, ngay trong phủ tiết độ, cũng có người để mắt đấy…”

Chu Tử Tần buột miệng hỏi: “Tề phán quan phủ tiết độ ư?”

Tùng Phong lườm gã: “Tề phán quan là ai? Người ta đang nói là…”

Y hạ giọng thật thấp, vẻ đắc ý lồ lộ: “Các vị đừng kể với ai nhé, công tử của tiết độ sứ Phạm đại nhân ấy, từng đến thăm người ta một lần…”

Hoàng Tử Hà nín lặng hồi tưởng lại hình ảnh Phạm Nguyên Long, rồi chìa bức thư thu được từ thư phòng Tề Đằng ra trước mặt y: “Đây là huynh viết sao?”

Tùng Phong liếc qua, gật đầu: “Đúng thế.”

“Có nhớ viết cho ai không?”

Tùng Phong nhăn mặt: “Làm sao mà biết được? Bài thơ vốn nhờ Lưu sinh gì đó làm, đã phân phát cho khoảng năm sáu chục người rồi, khách khứa nhiều vị ưa ra vẻ phong nhã, cứ như chơi kẻ biết làm thơ thì cao quý hơn ấy.”

Chu Tử Tần lại hỏi: “Có nhớ tên mấy người đó không?”

Tùng Phong khinh miệt nhìn gã như nhìn một kẻ ngớ ngẩn: “Khách quan nghĩ ta nhớ được ư? Khách khứa của chúng ta, trừ người nơi khác đến, những người ở đây đều chờ đến tối mịt mới tới, còn giấu giếm tên họ, thường chỉ tự xưng là ‘Lý Giáp’, ‘Vương Đại’, ‘Lưu Nhị’ mà thôi, phải là khách quen, qua lại nhiều mới biết được tên thật. Công tử nhà họ Phạm tiết độ sứ cũng được người khác dẫn đến, nghe họ trò chuyện thì đoán được đấy thôi.”

Hoàng Tử Hà hỏi thẳng: “Nên chính huynh cũng không biết mình đã gửi cho những ai ư?”

“Nếu khách quan muốn thì người ta sẽ viết cho một tờ.” Tùng Phong cười nói.

Chu Tử Tần bị lườm nguýt từ nãy, vẫn trơ mặt nói tiếp: “Nghĩ kỹ xem, có phải quên mất rồi không…”

“Vậy có biết Ôn Dương không?” Hoàng Tử Hà hỏi.

Tùng Phong khẽ ồ lên đáp ngay: “Người này thì biết, là khách quen của chúng ta 3 4 năm nay rồi. Đúng rồi, Ôn huynh thích nhất là tên của Tùng Phong này, nói cái gì ‘gió tùng lay dải áo, trăng núi chiều người đàn’. Ngón đàn của Tùng Phong cũng không tồi, các vị muốn nghe không?”

Hoàng Tử Hà lắc đầu hỏi: “Nói vậy là Ôn Dương cũng có bài thơ này?”

Tùng Phong che miệng cười đáp: “Đúng đúng, ta cũng có viết cho Ôn huynh một bức. Bấy giờ huynh ấy đọc xong thì lắc đầu than rằng, đều là con người mà lại kém xa nhau. Ta hậm hực hỏi mình kém ai, thì Ôn huynh chỉ xoa đầu tiểu nhân đáp, đến ta cũng chỉ có thể đứng dưới nhìn lên người đó, Tùng Phong làm sao sánh nổi.”

Nhắc lại chuyện đó, Tùng Phong không hề bực bội, trái lại còn cười hì hì: “Tùng Phong nghĩ cũng phải, mình đã là kẻ ở dưới muôn người, còn đòi hơn ai được nữa. Ôn huynh cũng chẳng phải người đứng trên muôn người, biết đâu kẻ kia có người trong lòng rồi thì sao?”

Hoàng Tử Hà lặng lẽ cúi đầu trầm tư hồi lâu rồi quay sang Chu Tử Tần đang há hốc miệng suýt rơi mất cằm, buông gọn lỏn: “Đi thôi.”

Chu Tử Tần còn đang kinh ngạc, thấy cô đứng dậy bước ra thì hấp tấp đuổi theo, kéo tay áo hỏi: “Sao Sùng Cổ chẳng ngạc nhiên gì cả? Có nghe thấy không? Tay Ôn Dương tự vẫn vì tình kia thích đàn ông đấy!”

“Ừ, ta biết rồi!” Hoàng Tử Hà gật đầu.

Chu Tử Tần bực bội: “Công công bình thản như thế, rõ ràng đã biết trước đúng không? Chẳng bao giờ chịu nói cho ta cả, có xem ta là bạn không đấy?”

Hoàng Tử Hà lạnh nhạt đáp: “Lúc nghe người ở thi xã kể, công tử phải đoán ra rồi chứ.”

“Gì cơ? Họ nói gì, sao ta không biết?” Hoàng Tử Hà cũng bó tay với Chu Tử Tần, đang nghĩ ngợi thì Tùng Phong từ phía sau chạy đến, tóm lấy tay áo cả hai, la lên: “Đừng đi mà…”

Chu Tử Tần thấy y ôm lấy cánh tay mình thì vội giãy ra: “Ngươi làm gì đấy?”

Không ngờ Tùng Phong yếu ớt gió thổi cũng bay, bị họ Chu hất một cái ngã đập ngay đầu xuống đất, trán chảy máu ròng ròng, gào toáng lên: “Người đâu, người đâu rồi! Hai tên này uống trà quỵt tiền, định bỏ trốn thì bị ta ngăn lại ra tay đánh người này!”

Đám bảo kê được Dạ Vu Viện nuôi xách gậy ùa ra, Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần rối rít xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, chúng ta không biết ở đây uống trà cũng phải trả tiền…”

Chưa nói dứt câu, mấy cây gậy đã giáng xuống.

Chu Tử Tần vội giơ người đỡ một gậy cho Hoàng Tử Hà, đau đến nghiến răng nghiến lợi: “Gay rồi, liệu hôm nay chúng ta có chết ở đây không?”

“Công tử còn không mau bộc lộ thân phận đi!” Hoàng Tử Hà ré lên.

“Bộc lộ cái gì? Nếu để cha mẹ biết được chuyện ta mượn việc công đi chơi kỹ viện thì thà chết ở đây còn hơn!” Chẳng đợi họ nói xong, lại có thêm mấy người xách gậy chạy đến, cái khó ló cái khôn, Chu Tử Tần tức thì la lớn: “Ta có tiền mà! Ta trả tiền là được!”

“Tiền đương nhiên phải trả, nhưng ngươi đánh người của chúng ta thì tính thế nào đây? Nếu thả cho các ngươi đi, Dạ Vu Viện về sau làm sao còn mặt mũi nào làm ăn ở đây nữa?” Quy nô gào lên, đám bảo kê cũng vây lại vung gậy đập xuống.

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, cả hai ngồi thụp xuống ôm đầu chịu đòn, chợt một người từ ngoài cửa lao vào, vung chân quét một cái, tức thì phân nửa số gậy trên tay đám bảo kê văng ra, những kẻ còn lại sợ đến nỗi đánh rơi cả gậy.

Người nọ đứng chắn trước mặt bọn họ, thân hình cao lớn khôi ngô, uy phong lẫm liệt.

Chu Tử Tần mừng rỡ gọi toáng lên: “Trương nhị ca! Sao huynh lại ở đây?”

Trương Hàng Anh quay lại nhìn họ: “Gia nói gần đây xảy ra nhiều chuyện, nơi này lại rồng rắn hỗn tạp, e rằng không an toàn, nên sai ta âm thầm đi theo bảo vệ hai người.”

Miệng nói, tay họ Trương vẫn không hề ngừng, tóm ngay mấy tên bảo kê vừa xúm lại ném ra.

Hoàng Tử Hà thấy hắn bộc lộ thân thủ, vội đứng lên phủi bụi đất bám trên người.

Chu Tử Tần vẫn chưa hết kinh ngạc: “Chẳng phải vương gia không có ý kiến gì ư? Cứ tưởng là không quản chúng ta nữa chứ? May mà còn sai huynh đi bảo vệ…”

Gã chưa nói dứt câu, đám người quanh đó đã hoảng hốt nép sát vào góc tường, không dám động đậy.

Chỉ riêng Tùng Phong vẫn bù lu bù loa: “Lũ khốn vô lương tâm! Đã ăn quỵt uống quỵt còn định chơi quỵt! Bọn ta làm nghề này, tiền kiếm được đều là mồ hôi nước mắt, các người có biết bán thân đau khổ thế nào không hả…”

Nghe y khóc lóc kể lể, Chu Tử Tần bỗng thấy mắt cay cay, vội móc tiền ra trả, không quên tự mắng mình: “Được rồi, là ta khốn nạn, tồi tệ…”

Hoàng Tử Hà cũng hết cách, đành kéo Trương Hàng Anh lếch thếch rời khỏi đó, vừa đi vừa hỏi: “Vương gia đâu rồi? Gia đi một mình à?”

“Phải, gia nói mình không sao, bên Dương công công cần hơn.” Trương Hàng Anh lại bổ sung: “Có điều ta vẫn lén theo gia đến tận hoa sảnh, thấy các tiết độ sứ quanh đó đến cả, mới dám đi.”

Chu Tử Tần bấy giờ mới hớt hải đuổi đến hỏi: “Chúng ta về chứ?”

“Chưa, còn phải tới các kỹ viện khác hỏi han đã.” Nói rồi, Hoàng Tử Hà dẫn họ đến một trong các kỹ viện gần đó hỏi han. Có điều lúc trước còn ngu ngơ chưa biết, giờ thì đã hiểu đến đây uống trà cũng phải trả tiền, khi gặp các cô nương phải xoè bạc ra trước, có vậy mới dễ lân la dò hỏi.

Quyên Quyên ở Trường Xuân Uyển: “Tề Đằng ư? Chao ôi, làm gì có vị khách nào như thế… Ôn Dương công tử hả? Có có, Ôn công tử rất dễ gần, lại rộng rãi, khéo ăn khéo nói, các tỷ muội ai cũng quý mến! Các vị hỏi bài thơ này ấy à? Đáng ghét, năm nay người ta viết đến vài chục bài phân phát hết rồi, đương nhiên cũng gửi cho cả Ôn Dương công tử! Phó Tân Nguyễn Phó nương tử ấy à? Phó nương tử lừng danh, cả phố Ngô Đồng có ai mà không biết! Mấy tỷ muội ta phải đến mời mọc gãy lưỡi, mới được Phó nương tử chỉ vẽ cho dựng vở ‘Lụa trắng’, giờ thành ra thương hiệu của nhà này rồi, các vị không muốn xem ư?”

Lan Lan ở Hồng Hương Lâu: “Ôn Dương công tử ấy à? Rõ ghét, các tỷ muội đều biết, Ôn công tử giao du bên ngoài với cả đống người! Lần trước còn hứa mua son của Mãn Xuân Ký cho ta, thế mà cũng quên! Nếu không phải huynh ấy đem một cây trâm đến xin xỏ, thì đừng hòng ta nhìn mặt! Bài thơ ấy à? Ta chép gửi cho nhiều người lắm, hay không thì ta không biết, dù sao ai cũng khen hay cả. Phó Tân Nguyễn Phó nương tử ấy à? Ta biết, Thuý Thuý bạn ta giỏi đàn, ôm đàn đến nhờ Phó nương tử chỉ bảo, giờ chỉ dựa vào một khúc ấy mà tha hồ nâng giá!”

Nguyên Nguyên ở Chương Đài Các: “Đúng đúng, bài thơ ấy do chính ta làm, đừng so với đám người văn thuê chữ mướn kia. Ôn Dương công tử ấy à, thích làm thơ, nhưng xưa nay chẳng để lại bút tích bao giờ. À để ta đọc cho các vị nghe một bài thơ họ Ôn tặng ta nhé: Đài Phù Dung nhẹ buông dải áo, trướng Tiêu Kim khẽ duỗi tay ngà, song đỏ từ nay nhạn bặt tiếng, lan xạ ngày nao được gửi hương… Ta lưu lạc phong trần mười mấy năm nay, chưa từng thấy kẻ nào làm thơ hạ lưu ghê tởm đến thế! Phó Tân Nguyễn ấy à, ta biết ta biết, nghe nói được rất nhiều người tìm đến thỉnh giáo về ca múa, năm ngoái Quyên Quyên ở Trường Xuân Uyển được Phó nương tử giúp dựng một vở múa mà nở mày nở mặt, đoạt cả hoa khôi đấy.”

Tiểu Ngọc ở Dao Đài Quán: “Ôn Dương công tử rất biết cách săn sóc, tuy không đến thường, nhưng mỗi lần đến là ân cần hỏi han. Con người cũng rất tốt, năm ngoái ta ốm mấy tháng, công tử còn cho ít tiền, nếu không phải ta đã có nơi có chốn thì cũng nguyện để công tử chuộc thân… À phải, Phó nương tử từng viết cho chúng ta một bài hát, rất được khách ưa thích, các vị không chọn bài nào nghe thử ư?”

“Đi lầu xanh cũng mệt thật đấy.” Đến giờ Tý, Chu Tử Tần mới về đến nha môn, mệt đến nỗi ngã vật ra công đường, chỉ thốt lên được đúng một câu.

Đám bổ khoái trực ban ngồi cạnh đó nhìn nhau rồi len lén cười khì. A Trác cười hề hề chạy đến cạnh họ, thì thào: “Đi đến tận nửa đêm, có thu được gì không?”

Hoàng Tử Hà đang mải sắp xếp các lời khai thu được tối nay, đáp mà chẳng buồn ngẩng lên: “Cũng tàm tạm.”

Chu Tử Tần đang thoi thóp thở tức thì giật nảy mình ngồi phắt dậy: “Tàm tạm ấy à? Cái gì tàm tạm?”

“Vụ án.” Cô lạnh nhạt đáp.

Chu Tử Tần la toáng lên: “Ta còn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì hết! Công công bảo là tàm tạm ấy hả? Rốt cuộc là thế nào?”

Thấy gã vã cả mồ hôi, Hoàng Tử Hà liền trấn an: “Thật ra vẫn chưa, ta mới suy đoán áng chừng thôi, còn phải tìm thêm chứng cứ đã.”

Chu Tử Tần há hốc miệng: “Công công đoán là ai, nói co ta biết đi?”

Hoàng Tử Hà không đáp mà quay ra cửa gọi: “Phú Quý!”

Con chó xấu xí gầy gò lập tức chạy vào, vừa ve vẩy đuôi vừa sủa mừng cô.

Hoàng Tử Hà im lặng quan sát nó, thấy không có gì lạ mới ngoái lại nhìn Chu Tử Tần thở dài: “Bởi mới nói, suy đoán vẫn chỉ là suy đoán thôi, rốt cuộc vẫn có chỗ không thể đoán được.”

Chu Tử Tần nhìn chằm chằm Phú Quý hồi lâu mới vỡ lẽ: “Công công nghi ngờ… trên cái vòng có độc ư?”

“Ừm, thế nên khi công tử dùng tay cầm vòng cầm bánh gạo ăn, Tề Đằng bèn khuyên ngăn, thậm chí vứt cả bánh đi.” Hoàng Tử Hà nhíu mày, “Nhưng giờ xem ra, hình như… không sao cả, có lẽ họ Tề chỉ nói vậy thôi.”

“Ta phải tra rõ mới được!” Chu Tử Tần móc chiếc vòng trong ngực áo ra, lật đi lật lại săm soi, còn giơ lên trước đèn ngắm nghía.

Hoa văn chạm rỗng phản chiếu lên mặt hắn, tạo thành những đốm sáng nho nhỏ, đẹp đến dị thường.

“Được rồi, ta về trước đây.” Cả ngày chạy đi chạy lại, còn hỏi han mọi người ở phố Ngô Đồng đến nửa đêm, Hoàng Tử Hà đã thấm mệt. Vừa đứng dậy, cô liền thấy váng đầu hoa mắt, hẳn là lao lực quá sức, bèn ngồi phệt ngay xuống ghế, lấy hai viên kẹo lê trong tay áo ra ăn, đợi một lúc cho cơn choáng váng qua đi.

Chu Tử Tần lo lắng hỏi: “Sùng Cổ không sao chứ?”

“Không sao, đại phu đã bảo rồi, ta mắc chứng thiếu máu, nếu lao lực quá độ sẽ bị choáng váng.” Nói rồi, cô chìa túi kẹo cho hắn, “Ăn không?”

Chu Tử Tần vội đi rửa tay thật sạch rồi nhón một viên cho vào miệng, “Chẳng phải chỉ có nữ tử mới hay bị thiếu máu ư? Ta nhớ Ân Lộ Y Ân tứ nương kia cũng bị thiếu máu, hình như cũng phải ăn kẹo, có điều ta thấy mạch nha không ngon bằng, lại không tiện mang theo, hơi tí là chảy ra dính vào quần áo.”

“Đúng thế, còn phải dùng giấy hồ gói lại để khỏi dính nữa.” Hoàng Tử Hà thuận miệng nói theo.

Chu Tử Tần vừa nhai kẹo vừa nói: “Nhưng Ân tứ nương khéo tay ghê, nặn mạch nha sinh động như thật, đến giờ em gái ta vẫn giữ con cọp mạch nha ấy đấy.”

Hoàng Tử Hà gật đầu, rồi bỗng sững sờ ngồi đờ ra bất động, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.

Chu Tử Tần huơ huơ tay trước mặt cô: “Sùng Cổ đang nghĩ gì thế?”

Hoàng Tử Hà gạt tay hắn ra: “Để yên cho ta suy nghĩ.”

Thấy cô tỏ vẻ nghiêm túc, Chu Tử Tần lè lưỡi rụt đầu ngồi bên chờ đợi.

Cuối cùng Hoàng Tử Hà ấn vào cây trâm trên đầu, rút thân ngọc ra, chậm rãi vạch lên mặt bàn.

Chu Tử Tần chống cằm ngồi xem, thoạt tiên thấy cô vẽ một bụi hoa, sau đó lại thêm thân cây và cành nhánh đâm ngang, cuối cùng vẽ một bộ đồ phía ngoài cây hoa.

Gã đang ngỡ ngàng thì thấy mũi trâm vạch một vệt trắng khá nông lên mặt bàn, tạo thành một bộ đồ chiết eo tay rộng, phấp phới trong gió, nhìn kỳ dị hết sức, không khỏi buột miệng: “Đây là gì thế?”

“Là mấu chốt của vụ án này.” Vừa nói vô vừa thong thả gài trâm lên đầu, nhíu mày, “Nhưng… không đúng, nếu là vậy thì hung khí ở nơi nào?”

Chu Tử Tần gật đầu: “Đúng thế, đến giờ vẫn chưa tìm thấy hung khí trong vụ Tề phán quan, các bổ khoái sắp xới tung cả cái hồ lên, lùm cây bụi xung quanh cũng bị nhổ sạch, khám xét tất cả cành nhánh mà vẫn bặt tăm.”

“Bấy giờ có khám xét các đạo cụ của Công Tôn đại nương và nhạc cụ của các nhạc công không?”

Chu Tử Tần nói chắc như đinh đóng cột: “Khám ngay từ đầu ấy! Không vấn đề gì cả! Kể cả những thứ lận vào người chúng ta cũng khám rồi, nhưng chẳng thấy gì!”

Hoàng Tử Hà dựa vào lưng ghế, thở hắt ra, lâu thật lâu mới nói: “Sáng mai đi. Đợi đến mai sáng sủa, chúng ta lại ra xem hiện trường lần nữa.”

Chu Tử Tần nghĩ ngợi rồi đề nghị: “Hay là hôm nay công công ở lại phủ quận thú đi, đừng về phủ tiết độ.”

Hoàng Tử Hà nhíu mày: “Như thế… hình như không tiện?”

“Có gì không tiện? Sùng Cổ đêm hôm lặn lội đi về mệt lắm. Sáng ra ta lại phải chạy đến phủ tiết độ tìm cũng mệt nữa. Cứ thế đi, Trương nhị ca…” Chu Tử Tần quay sang bảo Trương Hàng Anh, “Huynh về trước bẩm với vương gia một tiếng, bảo rằng hôm nay muộn quá rồi, ngày mai lại phải tra án, xin cho Sùng Cổ ở lại đây. Khi nào tra rõ chân tướng sẽ quay về ngay để gia sai khiến.”

Trương Hàng Anh lưỡng lự nhìn Chu Tử Tần, rồi lại nhìn sang Hoàng Tử Hà: “Chuyện này… Dương công công thấy thế nào?”

Hoàng Tử Hà thản nhiên gật đầu: “Ừm, ta nghỉ lại đây vậy. Khỏi phải đi qua đi lại phiền phức.” Nghe cô nói thế, Trương Hàng Anh cũng ậm ừ rồi quay người ra về.

Chu Tử Tần cũng đã mệt lử, lảo đảo đứng dậy đi về chỗ ở của mình, “Sùng Cổ ngủ cùng ta nhé?”

Mí mắt Hoàng Tử Hà giần giật, cô suýt nữa vấp vào bậu cửa: “Không!”

“Hả? Ta tưởng chúng ta sẽ ngủ chung một giường, trò chuyện thâu đêm chứ?” Chu Tử Tần tức tối, “Từ nhỏ ta đã mong có được một người bạn như thế, nhưng đến giờ vẫn chẳng tìm được ai chịu ngủ cùng mình cả… Chi bằng Sùng Cổ hoàn thành tâm nguyện cho ta đi!”

“Chuyện này ta không thể giúp công tử hoàn thành được!” Hoàng Tử Hà nghiến răng, khăng khăng từ chối, “Ta ngủ rất xấu, nào nghiến răng nào đạp chăn nào trở mình nào gác chân nào mộng du, thói nào cũng có, nếu không sợ bị ta bóp chết trong lúc ngủ thì cứ việc ngủ cùng.”

“Gì cơ… Không ngờ Sùng Cổ lại đáng sợ như thế…” Chu Tử Tần gãi đầu, tiu nghỉu nói, “Thôi được, chỗ ta còn nhiều phòng trống lắm, Sùng Cổ ở gian phía Đông đi, tuy cửa sổ quay vào tường nhưng giờ dây leo bắt đầu mọc lan ra, buông rủ trước song, nhìn hay lắm.”

Hoàng Tử Hà thông thuộc phủ quận thú, đã biết Chu Tử Tâng ở nhà Tây.

Phía sau nhà Tây là hồ nước ở vườn hoa, trồng đầy hoa sen. Dây leo và tử đằng bò kín mặt tường. Năm xưa cô rất thích ngồi ở đây đọc sách, mỗi khi chiều xuống, cô chân trần ngồi bó gối dưới hàng lang, khuất sau đám dây leo, rồi một trận mưa rào trút xuống, cuốn tung lá sen, vùi dập dây leo.

Mưa rào đổ xéo tường dây quấn. Gió lộng loang dài vạt sóng sen.

Bấy giờ Vũ Tuyên thường ngồi bên cạnh cô, cùng nhặt những nhánh dây leo rơi rụng chơi đùa, nói những câu vu vơ mà vui vẻ, thấm thoắt hết cả buổi chiều.

Đây là nơi yên tĩnh nhất trong phủ, nơi ở của Vũ Tuyên.

Cũng là nơi cô từng yêu thích nhất.

Bình luận