Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Bộ Phim Khó Quay

Chương 3: Peter làm thợ máy

Tác giả: Alfred Hitchcock

Peter băng qua nghĩa địa như đang di trong sương mù. Đã xảy ra bao nhiêu chuyện trong một khoảng thời gian ngắn ngủi! Peter không còn biết phải nghĩ thế nào nữa. Cậu lo sợ tự hỏi xem mình có đủ sức xử lý một vụ như thế hay không. Peter không còn tin chắc nữa.

Peter nhìn thấy Jon Travis đang biểu diễn một kiểu bóp cổ. Hai tay ông đang bám quanh cổ một nữ diễn viên và ông giải thích cho cô nghe cô phải giãy dụa như thế nào dưới móng vuốt của con ma âm binh. Khi thấy nét mặt của nhà đạo diễn, Peter rùng mình. Jon Travis diễn quá thật! Tưởng như không phải đang đóng phim. Tưởng như ông thật sự dám thực hiện một án mạng…

Peter nhìn đồng hồ. Quá trễ để đi lấy chiếc Jaguar. Ngày mai, thứ bảy, Peter sẽ có thời gian lo chuyện này.

Peter trở về nhà, chui vào phòng trốn, không gọi cú điện thoại nào. Nói chuyện với Hannibal hay Bob? Peter cảm tưởng mình không đủ sức – dù sao hiện thì không dám. Thậm chí cậu cũng không buồn gọi điện thoại cho cô bạn gái, Keith Madigan. Peter mở đài, nghe chương trình tin tức liên tục, nhưng không nghe nói gì về vụ Diller Rourke mất tích.

Sáng hôm sau, mặt trời tháng mười bị mây che mất. Peter thức dậy, nóng lòng muốn biết xem có tin gì mới trong vụ đó không. Diller đã tái xuất hiện chưa? Có vụ bí ẩn nào cần giải hay không? Peter cần phải biết.

Peter lên xe Vega, chạy về hướng nam, đi một mạch mấy chục cây từ Rocky đến nghĩa địa Dalton. Khi đến nơi, Peter cảm thấy rõ ràng người ta đang diễn lại cùng một cảnh như hôm qua. Jon Travis, các diễn viên và đội kỹ thuật đều có mặt đầy đủ, nhưng không có gì làm. Tất cả đều chờ Diller Rourke.

– Chào thằng nhóc! – Mark Morningbaum kêu.

Nhà sản xuất phim đang chạy jogging giữa một nhóm ngôi mộ thuộc cùng một dòng họ. Ông mặc quần soọc và áo thun cùng bộ.

– Ba cậu khỏe không?

– Dạ khoẻ, cháu cám ơn – Peter trả lời theo bản năng – Thưa chú Morningbaum, chú có tin gì của Diller Rourke không ạ?

Nét không hài lòng thoáng hiện trên gương mặt rám nắng của nhà sản xuất phim.

– Vẫn không có tin gì – ông càu nhàu.

– Vậy chú sẽ báo cảnh sát chứ?

Đồng hồ đeo tay của Mark Morningbaum phát tiếng bíp bíp. Nhà sản xuất phim tắt tiếng reo, và vẫn tiếp tục chạy tại chỗ.

– Tôi sẽ bị quê. Đây không phải lần đầu tiên tôi gặp trường hợp “mất tích”. Diller Rourke cũng giống như mấy người khác, tưởng ta đây là quan trọng hàng đầu. Đó là một thói quen của các siêu sao: bắt mọi người chờ, và lợi dụng để nghỉ ngơi một chút. Đúng là khó chịu thật, nhưng không đáng để kêu cứu FBI.

– Vậy chú định làm gì?

– Cũng y như tất cả những người, đang quay bộ phim này: chờ Diller Rourke chịu về. Và tôi muốn cậu cũng phải ngoan ngoãn chờ đợi. Đừng điều tra nghiệp dư nhé! Hoàn toàn vô ích thôi.

Peter im lặng một hồi, cố tập trung ý tưởng lại. Có đúng là không cần tiến hành điều tra hay không? Peter tự hỏi không biết Hannibal sẽ nghĩ thế nào về tất cả chuyện này. Một mặt, thì có dấu hiện ẩu đả trong nhà của Diller Rourke. Rồi những sự kiện kỳ lạ đã xảy ra trong lần quay bộ phim đầu tiên. Peter có cảm giác rõ ràng là cần phải có một cuộc điều tra, và phải làm ngay, không để mất giây phút nào.

Đúng lúc Peter định mở miệng phát biểu ý kiến, đồng hồ của Mark Morningbaum lại kêu.

– Tôi phải đi – nhà sản xuất phim nói – Chào nhé!

Rồi ông bước nhanh đi.

Peter quay trở ra xe. Thật ra Peter không biết phải nghĩ sao nữa. Có hay không một vụ bí ẩn? Dù sao, Peter có cảm giác mình là kẻ quấy rối. Dường như chỉ có một mình Peter nghĩ rằng chuyện Diller Rourke mất tích là khả nghi.

Thôi kệ, Peter nghĩ bụng. Mark Morningbaum biết rõ cách cư xử của giới diễn viên. Có lẽ ông nói đúng. Diller Rourke sẽ tái xuất hiện khi nào anh ấy thích. Bây giờ phải nghĩ đến chiếc Jaguar của Jon Travis. Peter mỉm cười khi nghĩ đến công việc đang chờ mình.

Peter leo lên xe, chạy đến buồng điên thoại phía dưới đường, và từ đó gọi cho Ty Cassey, anh họ của Hannibal.

Ty là người mới đến Rocky. Mỗi thành viên trong Ba Thám Tử Trẻ đều có suy nghĩ riêng về Ty. Đối với Peter, Ty là người có đôi tay vàng. Ty biết làm cho tất cả những gì anh chạm vào chạy được, đặc biệt là xe.

Đối với Bob, Ty là một dấu chấm hỏi. Không bao giờ biết có nên tin anh Ty hay không.

Nhưng đối với Hannibal, Ty như một loại thiên thạch. Một ngày đẹp trời, không hề báo trước, Ty như trên trời rơi xuống và chạm đất Rocky. Đùng một cái, Hannibal thấy mình có một ông anh họ quê ở Long Island, bang New York. Một ông anh họ hai mươi bảy tuổi, mà Hannibal chưa hề nghe nói đến từ trước đến giờ. Ty đã hoàn toàn thích nghi với khí hậu Californie. Phần lớn thời gian, Ty la cà ở Thiên Đường Đồ Cổ, kho bãi đồ linh tinh của ông Jones, chú của Hannibal, và dạy cho Peter cách chỉnh động cơ xe. Thời gian còn lại, thì Ty đi la cà chỗ khác. Không ai biết được anh đi đâu.

Ty ở căn hộ phía trên nhà xe, gần nhà gia đình Jones.

Hôm đó, Ty bắt điện thoại sau hồi chuông thứ bảy.

– Hử? – Ty kêu khi nhấc ống nghe lên.

Anh Ty ơi, em Peter đây. Hôm nay anh có muốn đi mua một chiếc Jaguar với em không?

– Anh cũng không biết nữa – Ty trả lời rồi húp một ngụm cà phê kêu thật to vào điện thoại – Anh không “sua” lắm.

Khoá cửa xe Jaguar rất dễ móc ra, nhưng làm cho xe nổ máy lại là một chuyện khác.

– Anh Ty! Em đâu có nói trộm một chiếc. Em nói mua mà.

Ty phá lên cười:

– Mua một chiếc Jaguar hả? Ừ, chắc là anh đi được!

Chưa đến mười hai giờ trưa, thì Ty và Peter đến phòng trưng bầy của hãng Xe Sang Trọng Hollywood, nhưng được biết nhiều hơn dưới tên gọi Xe Đắt Tiền Hollywood.

Peter nhanh chóng quen với việc rằng tên tuổi của Mark Morningbaum mở rất nhiều cánh cửa của thiên đường điện ảnh. Đặc biệt là mở được cửa xe một chiếc Jaguar màu xanh lục sậm. Chưa đầy một tiếng sau khi đến, Peter và Ty ra về bằng chiếc xe sang trọng đó.

Hai anh em chạy dọc chạy ngang mọi đường phố Rocky. Cũng phải cho xe chạy rô-đa chứ… và khoe với mọi người mình đang lái xe xịn.

Peter kể cho Ty nghe tất cả những gì đã xảy ra với mình từ hôm qua. Chuyện Diller Rourke mất tích, ngôi nhà bị tàn phá, viên đá hồng, lời cảnh giác kỳ lạ của Marble Ackbourne-Smith.

– Sao em lại kể cho anh, mà không kể cho mấy đứa bạn em? – Ty hỏi.

– Bởi vì em muốn thử tự mình giải quyết vu này – Peter giải thích – Ít nhất một lần. Chứng tỏ khả năng của em, anh hiểu không?

Ty gật đầu và mỉm cười.

– Vậy thì em đừng lưỡng lự nữa, cứ làm tới!

Sau khi đi thêm một vòng nữa, Peter và Ty trở về xưởng nơi Peter hay sửa chữa xe. Xưởng nằm trong kho bãi đồ linh tinh của ông bà Jones, sát bên xe lán bộ tham mưu của Ba Thám Tử Trẻ.

– Ta có được một ngày rưỡi – Peter nhắc rồi mở càng xe Jaguar lên.

– Dư sức – Ty cam đoan.

Sau khi nói, Ty lấy tuốc-nơ-vít tấn công ngay bình nước rửa kính.

– Ta sẽ bắt đầu bằng việc gỡ cái bình nhỏ này, thay bằng một bình to hơn.

Hai anh em hoàn tất công việc bằng cách gắn thêm cái bơm hơi nhỏ để tăng áp lực. Cuối buổi chiều, Peter chạy nhanh về nhà mượn của ba một can máu giả. Đã đến lúc làm thử.

Peter ngồi sau tay lái chiếc Jaguar.

– Làm đi! – Ty kêu – Xem ra sao.

Peter ấn nút điều khiển gạt rửa kính. Một tia máu to bắn ra, không trúng kính mà rơi thành mưa to trở xuống mái xe.

– Ồ, chết rồi – Peter rầu rĩ kêu – Nếu thấy thảm họa này, Jon Travis dám bằm nát ta ra lắm.

Trong khi nhìn chất lỏng đỏ nhiểu xuống kính xe, Peter lại cảm thấy như muốn nghẹt thở. Giống như có cái gì nặng đè lên ngực, không cho Peter thở. Peter bám chặt hai tay vào tay lái.

– Sao vậy? – Ty lo lắng hỏi – Em cảm thấy khó chịu à?

– Em cũng không biết nữa. Em không hiểu gì cả – Peter trả lời rồi chui ra khỏi xe cố gắng thở bình thường lại.

Nhưng trong thâm tâm, Peter hiểu rất rõ. Chính là điềm xấu – cái xui cứ theo đuổi việc quay phim Nghẹt Thở. Hay tại mẫu đá? Peter lục lạo trong túi, lấy ra viên đá hồng. Mẫu đá nóng trong lòng bàn tay Peter.

– Cái này là gì vậy? – Ty hỏi.

– Đá Thạch anh hồng hoặc tourmaline. Đá mài, tận cùng bằng khối kim tự tháp sáu mặt.

Chỉ một người nói chuyện như thế. Peter quay lại. Phía sau lưng Peter là Hannibal Jones. Tóc nâu rối bù. Hannibal thấp nhất trong Ba Thám Tử Trẻ, và cũng mập nhất. Việc ưa thích nhất của Hannibal là theo một chế độ ăn kiêng, thậm chí gần đây Hannibal còn tự buộc mình phải tập kéo thun. Hannibal đứng yên, hai tay khoanh trên áo thun màu đỏ chói mang hàng chữ: ĐỒ CHƠI DỄ THƯƠNG, HÃY CẦM CẨN THẬN, và quan sát mọi người bằng ánh mắt tò mò. Peter đã đoán trước tiếp tục sẽ như thế nào. Sau khi khám xét xong, Hannibal sẽ có một triệu câu hỏi, và ít nhất cũng khoảng một triệu câu trả lời đã sẵn sàng.

– Muốn hỏi một câu cho hay, thì không nên hỏi: xe kia là xe gì vậy? Mà phải hỏi: Peter làm gì trong một chiếc xe như thế? – Cuối cùng thám tử trưởng nói.

Đúng là Hannibal thuần túy.

– Ơ… có người cho mình… đúng hơn là cho mượn… để quay phim – Peter khổ sở giải thích.

– Mình dám cá đây là quà cho Kelly – Bob nói.

Thám tử thứ ba mặc áo sơ mi vải oxford có nút cài ở hai mép cổ áo và quần màu kem rộng; Bob đi giày mọi, không mang vớ. Lưu trữ viên nhút nhát của hãng thám tử do Hannibal thành lập đã trở thành một trong những nam nhi nổi tiếng nhất trường. Cao lớn, tóc vàng, ngoại hình khả ái, nhất là từ khi Bob không đeo kính cận mà đeo kính sát tròng, Bob chính là chuyên gia của bộ ba về mọi vấn đề liên quan đến con gái.

– Ái da, Kelly! – Peter vỗ trán kêu lên.

Peter vừa mới nhớ ra mình đã cố tình “quên” gọi điệ thoại cho cô bạn gái tối hôm qua. Còn hôm nay, thì cậu quên bẵng đi cô bạn gái. Peter biết tính Kelly và sợ bị trừng phạt.

– Bob ơi, em đứng xa chiếc Jaguar một chút đi, em đang chảy nước miếng lên xe đấy – Ty nói.

– Có lẽ em phải đi bán chiếc xe con cóc – Bob đáp và không rời mắt khỏi chiếc xe lộng lẫy – Làm sao Peter và anh có được kỳ quan này?

– Xe không phải của bọn mình, mà là của Jon Travis, nhà đạo diễn phim kinh dị – Peter trả lời.

– Tiếc quá! – Bob mỉm cười nói – Này, các cậu định mọc rễ ở đây hay sao vậy? Bọn mình định đi Lâu Đài kem. Anh Ty và Peter đi không?

– Không được – Peter nói – Mình và anh Ty phải làm xong việc này.

Peter lưỡng lự một hồi rồi nói thêm:

– Hannibal này, cậu rành giới diễn viên… Thỉnh thoảng các diễn viên có chuyện bận không ra trường quay mà không báo trước không?

– Thỉnh thoảng hả? – Hannibal cười nói – Rất thường xuyên thì có! Diễn viên càng có tiếng tăm thì càng bắt người khác chờ mình.

– Cậu nghĩ sao về một ngôi nhà rải đầy mảnh thủy tinh dưới sàn, nhưng kính cửa sổ cũng như đồ thủy tinh thì vẫn nguyên vẹn?

Hannibal nhướng mày, dấu hiệu đang tập trung suy nghĩ. Thật ra Hannibal đang cố tìm hiểu tại sao Peter vặn hỏi mình.

– Có chuyện gì vậy? – Cuối cùng Hannibal đa nghi hỏi.

– Ô, đâu có gì – Peter trả lời và nhanh chóng liếc nhìn Ty – Không có gì quan trọng cả. Để mình kể cậu nghe sau.

Khi Bob và Hannibal đi rồi, Ty và Peter quay lại với chiếc Jaguar. Nhưng không làm được bao lâu. Vài phút sau, một người khách khác lại đến. Đó là Kelly Madigan, cô bạn gái của Peter, một cô bé xinh xắn, tóc đen, mặc quần jean và áo sơ mi đàn ông rộng thùng thình. Kelly trịnh trọng bắt tay Peter.

– Chào anh! Tên em là Kelly Madigan. Em rất hân hạnh được làm quen với anh.

– Anh phải cười hả? – Peter trả lời.

– Do em không có tin tức gì về anh từ hai ngày nay, do em không nhận được cú điện thoại, hay thư, hay bưu thiếp nào để giải thích về sự mất tích của anh, thì em nghĩ có lẽ anh quên mất tên em rồi.

Peter lắc đầu lia lịa.

– Đâu có! Anh đã nhận ra em ngay từ lúc nhìn thấy em. Em không già đi tí nào!

– Em không đùa đâu – Kelly nói – Hay nói chuyện khác đi. Em vừa mới thấy anh Hannibal và anh Bob đi đến Lâu đài kem. Hay anh và em cũng đến đó đi? Uống chung một ly sữa dâu và hai ống hút, bốn mắt nhìn nhau…

– Anh rất muốn, Kelly à, nhưng anh thật có việc phải làm.

Cô bé trề môi.

– Anh Peter à, em báo cho anh biết rằng có lẽ có hàng trăm ngàn chàng trai mơ được đi chơi với em – Kelly đáp.

Hai tay chống nạnh, đầu hơi nghiêng sang một bên, một mớ tóc rơi xuống trán, trông Kelly rất “chiến”.

– Vậy sao em không đi chơi với một trong những anh chàng đó? – Peter liều nói.

Peter không biết nên giận hay bỏ qua.

– Bởi vì em chỉ quan tâm đến anh thôi, đồ cù lần! – Kelly nói.

Kelly liếc nhìn chiếc Jaguar. Đôi mắt xanh lục của Kelly sáng lên y như màu sơn bóng láng của chiếc xe.

– Xe đẹp quá. Em chạy thử được không?

– Không được, bọn anh đang sửa xe để làm phim.

– Còn sáng mai?

– Ơ sáng mai, anh bận… ơ… bận điều tra – Peter ấp úng.

Sự khó chịu của Kelly biến thành cơn giận.

– Anh đừng lừa em, có được không? Khi điều tra, lúc nào anh cũng đi chung với anh Hannibal và anh Bob.

– Lần này anh làm việc một mình. Bộ lạ lắm sao?

Kelly quay gót, leo trở lên xe.

– Bộ trong đời anh không có cái gì không quan trọng bằng em hay sao? – Kelly nói rồi dập mạnh cửa xe – Khi nào rảnh, anh nhớ gọi điện thoại cho em. Em sẽ rất vui nhận được tin tức anh!

Rồi Kelly rời kho bãi đồ linh tinh trong tiếng lốp xe kêu rít.

Peter đứng sững tại chỗ, trong khi Ty tiếp tục làm việc như thể không có chuyện gì xảy ra cả.

– Em phải làm gì đây? – Peter than thở – Kelly thật là không thực tế tí nào. Anh Ty, anh giúp em đi. Anh hai mươi bảy tuổi rồi, chắc là anh phải biết cách giải quyết loại vấn đề như thế này chứ.

– Ít nhất anh có thể dịch lại cho em bức thông điệp. Nói chung có nghĩa: “Ngày mai hãy gọi điện thoại cho em, nếu không…”

Peter chùi tay lên quần jean, viên đá vẫn nằm đó, trong túi phải. Peter đột nhiên nhớ đến Diller và cảm giác ngột ngạt lại xâm chiếm Peter.

– Ta hãy làm cho xong chiếc xe này cho nhanh – Peter nói – Em mong tiếp tục điều tra.

Peter và Ty gần như thức trắng đêm. Nhưng sáng hôm sau, lúc tám giờ, xe đã hoàn chỉnh. Hôm đó là chủ nhật, ngày nghỉ của đoàn quay phim. Peter thử liên lạc với Kelly, nhưng hoài công. Kelly không bao giờ có ở nhà. Thế là để nghĩ đến chuyện khác, Peter giúp ba hoàn tất một hiệu quả đặc biệt khác. Cuối cùng, chiều thứ hai, sau khi tan học, Peter đi giao chiếc Jaguar và bộ phun máu giả cho Jon Travis.

Ở cổng vào trường quay Hollywood, bảo vệ không gây khó khăn gì và để cho Peter đi qua. Chỉ cần Peter biểu diễn màn rửa kính xe.

Jon Travis đang ở trường quay số 7, ông vừa kiểm tra cảnh quay vừa cố lể một cây gai trong ngón tay cái bằng kẹp giấy. Như thường lệ, ông mặc toàn đồ đen.

Peter bước đến gần ông, nóng lòng muốn cho ông xem xe.

– Thưa chú Travis – Peter bắt đầu nói – cháu mang chiếc Jaguar đến…

– Ồ! Tuyệt lắm! – Jon Travis nói nhưng không tỏ ra quan tâm gì.

Ông vẫn táy máy cây gai trong tay.

– Này, tôi có cuộc họp với Mark, không hiểu anh ấy muốn nói gì với ta… Nếu thích, cậu đi với chúng tôi đi.

Peter vội bước theo ông ngay. Không chỉ một mình Peter. Có khoảng một chục người đang bước quanh Jon Travis, với hy vọng có được mười giây chú ý từ ông. Cả nhóm người bám sát nhà đạo diễn đi về toà nhà hai tầng, là chỗ có các văn phòng hành chánh. Văn phòng của Mark Morningbaum nằm trong đó. Khi Jon Travis và đoàn tùy tùng bước vào gian phòng rộng lớn, tường treo đầy áp phích phim và hình các ngôi sao điện ảnh, thì cuộc họp đã bắt đầu rồi.

Mark Morningbaum đang trèo trên bàn gỗ xoan đào to tướng chiếm một phần văn phòng. Đối diện với ông, những ghế bành được xếp thành hình nửa vòng cung. Đã có mặt giám đốc hình, chuyên gia nhào lộn, chuyên gia trang phục và người phụ trách trang điểm, và năm người khác mà Peter không biết – có lẽ là những người viết kịch bản phim.

– Mời vào! Ngồi xuống đi. Chào nhóc. Chào Jon.

Giọng nói của Mark Morningbaum để lộ sự mệt mỏi.

Peter ngồi vào một ghế bành da, bên cạnh Jon Travis.

– Tôi đã mời anh chị đến đây để báo những thông tin mới nhất – Mark bắt đầu nói – Nhưng tôi không có gì nói ngoài chuyện mà anh chị đã biết rồi. Tình hình vẫn không có gì mới. Cho nên, tất cả mọi người được thông báo: Diller Rourke có thể vắng mặt thêm một khoảng thời gian nữaa. Một ngày? Hai ngày? Một tuần? Không biết. Tôi khuyên mọi người nên tập trung làm các đoạn quay lâu đài.

– Em cần ba ngày mới làm xong phong cảnh – một người phụ nữ tóc nâu thẳng bắt bẻ.

Peter ngồi sâu vào ghế bành. Vậy mà Peter cứ mong mọii người sẽ ngắm xe mình… Bây giờ phải vài tuần nữa, Jon Travis mới xài xe Jaguar!

– Hay quá – nhà đạo diễn càu nhàu – vậy thì chỉ còn mỗi việc đóng cửa và chờ Diller Rourke chịu ló mặt về.

Đúng lúc đó, đồng hồ của Mark Morningbaum reo lên.

Một phút sau, một trợ lý mang thư từ buổi chiều đến. Một lá thư đề “mật” vẫn chưa mở. Mark lơ là vừa xé thư ra vừa tiếp tục nghe ý kiến người này người kia. Đột nhiên, giữa cuộc thảo luận làm thế nào để thiêu cháy da thịt tốt nhất, mặt nhà sản xuất phim tái đi.

– Ôi! – Mark Morningbaum kêu.

– Có chuyện gì vậy? – Jon Travis hỏi – Anh Mark, anh bị yếu tim à? Anh không chịu nổi khi nói đến máu me nữa sao?

– Không phải – Mark Morningbaum trả lời – Chuyện Diller. Anh ấy bị bắt cóc!

Bình luận
720
× sticky