Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Bộ Phim Khó Quay

Chương 4: Đêm kinh hoàng

Tác giả: Alfred Hitchcock

Im lặng nặng nề ập xuống phòng. Mark Morningbaum căng thẳng vò lá thư trong tay, rồi lại trải xuống bàn viết, vuốt cho thẳng lại. Mọi người dán mắt nhìn mầu giấy vuông. Không ai nói tiếng nào.

– Bức thông điệp nói sao vậy anh Mark? – Cuối cùng một biên kịch viên hỏi.

– Thư của bọn bắt cóc – nhà sản xuất phim nói khẽ – Bọn chúng đòi tiền. Thật nhiều tiền. Nếu không, bọn chúng dọa se giết Diller Rourke.

– Bọn chúng đòi tổng số tiền là bao nhiêu? – Jon Travis hỏi.

– Không nói rõ. Các anh cứ đọc đi – Mark Morningbaum nói.

Mark đứng dậy đưa lá thư cho biên kịch viên ngồi gần nhất. Thư được truyền cho tất cả. Jon Travis là người cuối cùng đọc thư, nhưng ông trả lại ngay cho Mark mà không đưa cho Peter xem. Nhà sản xuất đem cất thư vào một ngăn kéo bàn viết.

Đúng lúc Peter hết sức muốn đọc thư! Peter thất vọng và đột nhiên cảm thấy phần hậu cú sốc. Sự hiển nhiên đập vào bụng Peter như một xuổng đất ướt. Diller đã bị bắt cóc! Mà Peter đã thấy hơi nghi ngay từ đầu. Ngay từ lúc bước qua cửa nhà ở Malibu, Peter đã linh cảm rằng có chuyện nghiêm trọng xảy ra.

Mark Morningbaum cầm lại phong bì chứa bức thư của bọn bắt cóc và lấy một cái khác ra. Mặt ông lại tái đi khủng khiếp.

– Ồ! – ông kêu khẽ – hình Diller. Hình chụp lấy liền!

Mọi người bu quanh bàn viết để xem hình. Peter bị mắc kẹt sau hai hàng người và có thoáng thấy được cái đầu của anh chàng diễn viên trên tấm hình. Chẳng bao lâu tấm hình cũng đi gặp bức thư trong ngăn kéo của Mark Morningbaum.

Có một hồi bỡ ngỡ. Rồi người phụ nữ tóc thẳng đưa tay về hướng máy điện thoại.

– Phải báo cảnh sát – bà nói.

Mark Morningbaum chụp lấy cổ tay của bà lại.

– Không được. Bọn chúng sẽ giết Diller Rourke nếu ta báo cảnh sát. Bộ chị tưởng họ giỡn à? Loại người này không lùi trước bất cứ việc gì.

Không, loại người này không đùa đâu. Peter tin chắc như vậy. Bọn chúng sẽ ra tay nhanh và thô bạo, trong khi mọi người đang bị cú sốc về cái tin khủng khiếp này.

Peter quyết định can thiệp.

– Chú Mark Morningbaum ơi! Có thể cháu và bạn bè cháu sẽ giúp được chú. Tụi cháu khá giỏi trong việc giải các vụ loại như thế này…

– Khả năng này hoàn toàn bi loại trừ! – Nhà sản xuất ngắt lời – Bộ cậu không nghe những gì tôi nói sao ? Không được gọi cảnh sát và càng không nên gọi thám tử tư.

Jon Travis loay hoay trên ghế.

– Anh hiểu chuyện này nghĩa là sao chứ? – Jon Travis hỏi.

– Vâng – Mark trả lời – Tôi sẽ phải tập trung tiền chuộc lại.

– Tất nhiên, tất nhiên! – Jon Travis lơ là đồng tình.

Rõ ràng nhà đạo diễn không quan tâm đến vấn đề tiền chuộc lắm.

– Ý tôi nói bộ phim. Xét tình hình thế này ta sẽ buộc phải ngưng quay phim khi mà chưa giải quyết xong vụ này. Mà tôi không hề muốn thông báo tin này cho nhà làm phim. Tin không hay, là việc của nhà sản xuất phim.

Mark Morningbaum quay cặp mắt mệt mỏi sang nhìn nhà đạo diễn một hồi, rồi gật đầu.

– Anh nói đúng, anh Jon à. Tôi sẽ thông báo cho mọi người… Vậy thì ta đi – ông thở dài.

Peter cảm thấy hớn hở lại, mắt nhìn chăm chú bàn viết của Mark Morningbaum. Cơ hội tốt quá, không được để mất.

Nhà sản xuất phim bước ra, cùng với đám biên kịch viên và đoàn tùy tùng của Jon Travis. Peter đi sau khá xa. Khi mọi người đã ra, cậu nhanh nhẹn quay lui, đi thẳng đến bàn viết lớn bằng gỗ xoan đào. Peter mở ngăn kéo, lấy thư của bọn bắt cóc ra.

Bức thông điệp khá rõ ràng, được làm bằng chữ và từ cắt trong báo ra: “Chúng tôi đang giữ Diller Rourke và chỉ thả về đổi lấy số tiền lớn. Hãy chuẩn bị tiền chuộc! Nếu muốn gặp lại Diller Rourke còn sống, thì đừng báo cảnh sát và chờ chỉ dẫn”.

Rồi Peter xem tấm hình chụp lấy liền. Trên đó nhìn thấy Diller Rourke ngồi trên ghế xếp bằng sắt, hai tay bị rịt sau lưng và cố định vào vách tường phía sau, hai cổ chân bị trói, tấm vải trắng bịt miệng.

Diller Rourke đang căng mắt trước ống kính như thể nhìn thấy cái chết trước mặt.

Peter có cảm giác như thấy dây trói cứa vào tay chân.

Peter cố trấn tỉnh lại. Bình tĩnh lên nào! Không được mủi lòng mà bỏ qua cảm xúc, hãy xem xét các sự kiện, như Hannibal luôn nói.

Peter vội bước ra khỏi văn phòng, thư và hình giấu trong túi. Đôi mắt rất nghề của Peter đã để ý máy photo ngoài hành lang.

Peter chụp lại nhiều bản từ bức thư và hình. Rồi quay vào phòng Mark Morningbaum. Thái độ tự nhiên, Peter nói khi đi ngang qua trước mạt cô thư ký:

– Em vào nhé? Dường như em bỏ quên đồ bên trong!

Cũng may là thư ký gật đầu chỉ văn phòng, chứ không đi theo Peter. Peter nhanh tay bỏ thư và hình trở về chỗ cũ, đóng ngăn kéo lại.

Rồi Peter gãi đầu, suy nghĩ xem mình phải làm gì. Bây giờ vấn đề không chỉ là giải một vu bí ẩn đơn giản, mà là một vụ bắt cóc. Sự việc rất nghiêm trọng. Mặc dù rất muốn một mình tiến hành cuộc điều tra, nhưng Peter không thể không cho hai bạn tham gia vào. Vấn đề là mạng sống của Diller Rourke. Peter quyết định bốc máy điện thoại, quay một số đã thuộc lòng.

– Hannibal ơi! Peter đây. Cậu cứ ở lại bộ tham mưu chờ mình về. Mình cần nói chuyện với cậu và Bob. Mình không thể nói gì qua điện thoại.

Đúng lúc Peter gác máy xuống, cánh cửa mở ra. Cô thư ký của Mark Morningbaum xuất hiện ở ngưỡng cửa.

– Cậu đang làm gì vây? – Cô thư ký đa nghi nhìn Peter.

– Ồ! Em chỉ gọi nhanh cho bạn gái, có chuyện khẩn mà – Peter giải thích.

Peter bỏ chìa khoá xe Jaguar lên bàn viết của Mark Morningbaum, rồi bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Do không còn xe để về, Peter phải nhờ một kỹ thuật viên trong nhóm làm phim ở gần Rocky đưa về. Cậu rẽ qua nhà, kịp nhảy lên chiếc Vegal rồi phóng nhanh đến Thiên Đường Đồ Cổ.

Nhưng đúng lúc Peter định mở cửa bộ tham mưu thì nghe giọng Hannibal vang lên từ bên trong xe lán:

– Stop! Đứng yên! Cậu đang mặc áo thun xanh lá, quần Jean và giày thể thao dính bùn. Đúng không?

Peter chưng hửng đứng sững lại tại chỗ:

– Làm sao cậu biết?

Bob ra mở cửa.

– Nhìn đi – Bob nói và chỉ một điểm ngay trên đầu Peter.

Peter ngước mắt lên. Ngay phía dưới mái xe lán có gắn một camera video đi qua đi lại chậm chạp, quét hết toàn bộ hiện trường. Đó là phát minh mới nhất của Hannibal, một hệ thống theo dõi, mà Hannibal nghiên cứu từ mấy tuần nay. Bên trong bộ tham mưu, có màn hình màu đặt trên bàn Hannibal.

– Hay quá – Peter nói khi bước vào xe lán – Nhưng các cậu nghe này. Mình có tin giật gân. Diller Rourke đã bị bắt cóc tại ngôi nhà ở Malibu. Mà chưa hết. Chiều nay, mình có mặt ở Hollywood, mình họp với Mark Morningbaum, nhà sản xuất phim, đúng lúc thư của bọn bắt cóc được chuyển đến.

Hannibal nở một nụ cười tán thành.

– Giỏi lắm Peter à. Như vậy có nghĩa là dấu vết vẫn còn nóng. Bây giờ cậu hãy kể thật chi tiết.

Peter đẩy màn hình đi, ngồi ở một góc bàn viết, căng thẳng xoa tay trên quần jean.

– Thì… ừ thì… mình biết chắc các cậu sẽ giận. Thật ra dấu vết không còn nóng lắm, bởi vì…

– Bởi vì sao? – Bob nóng lòng hỏi – Thì cậu cứ nói ra đi!

– Bởi vì Diller Rourke đã bị bắt cóc được ba ngày nay – Peter nói.

– Diller Rourke đã bị bắt cóc ba ngày nay, nhưng cậu chỉ vừa mới biết được. Phải vậy không? – Hannibal hỏi.

– Ờ… Mình đã biết cách đây ba ngày rồi.

Có một hồi im lặng. Hannibal trề môi tỏ vẻ không hài lòng.

– Mình biết trước các cậu sẽ nói gì rồi – Peter nói tiếp – Ta phải cùng nhau làm việc, cả ba bước cùng một nhịp bước, vân và vân vân. Các cậu nói đúng. Sự thật rất đơn giản. Mình đã muốn giải vụ bí ẩn một mình mình, thử một lần xem sao. Nhưng bây giờ mình đến nhờ các cậu giúp.

Hannibal vẫn ra vẻ khó chịu thêm một hồi, rồi nhún vai.

– Thôi được – Hannibal rộng lượng nói – Bỏ qua. Mà nếu cậu đã điều tra sơ bộ trước, thì cũng hay. Sẽ giúp ta tiến nhanh hơn.

– Hannibal, mình rất vui khi thấy cậu không giận – Peter nói với một nụ cười tinh nghịch – Cậu biết không, mình đã nói với ông Mark Morningbaum rằng mình chính là bộ não của nhóm. Còn mấy phụ tá, thì chỉ giúp mình một tay thôi.

Bob cười khúc khích.

Còn Hannibal thì không hề cười.

– Mình nói thật cho ông ấy chứ – Hannibal bực mình càu nhàu.

– Nói đùa mà Hannibal ơi! – Bob nói – Khi phải tìm manh mối, thì cậu phản ứng rất nhanh. Nhưng còn chuyên khác, thì cậu hơi bị chậm.

Hannibal đỏ mặt đến tận tai.

– Mình xem thư của bọn bắt cóc được không? – Hannibal nói và độc đoán đưa tay ra.

Peter mở các bản photo thư và hình ra.

– Ồ, cảnh gì mà ghê quá – Bob bình luận.

– Nếu cậu lo cho sức khoẻ của Diller Rourke, thì cậu lầm to – Hannibal đáp – Tấm hình này được dàn cảnh, quá rõ ràng. Hình nhằm bi kịch hoá tình thế. Chẳng hạn, các cậu quan sát cách người ta trói tay Diller: tay trói phía sau lưng và cột chặt vào tường phía sau, mà tường thì nằm cách một khoảng. Đây là một tư thế không thể nào giữ lâu nổi. Nó làm cho ta đứt hơi và cuối cùng thì ngất xỉu. Mà bọn bắt cóc thì có lợi hơn khi nạn nhân giữ dược sức khoẻ tốt để đổi lấy tiền chuộc.

– À, có một chi tiết đáng chú ý về lá thư này – Bob lưu ý – Thư được ghép cắt từ trong báo. Nhưng không phải ký tự của tờ Los Angeles mà cũng không phải của tờ Herald Examiner.

– Vậy có thể thư không gửi từ Los Angeles, mà từ một thành phố khác – Peter gợi ý.

– Có vẻ lôgíc – Hannibal thừa nhận – Cậu suy luận rất giỏi.

Peter nở mũi cúi sang hai bạn.

– Nhưng chưa hết. Trong vụ này có một loạt những chi tiết kỳ lạ. Để mình kể cho các cậu nghe.

Peter kể lại tất cả những gì đã nghe được: tin đồn rằng Nghẹt Thở là một bộ phim xui xẻo, cuộc gặp với Marble Ackbourne-Smith và lời cảnh cáo bí ẩn mà gã đàn ông đeo đá đã nhắn Peter.

– Giống như một lời kêu gọi hãy cảnh giác. Theo ông ta, thì mình bị nguy hiểm. Nhưng nguy hiểm gì? Bí ẩn. Ông ấy nói về con mắt thứ ba, rồi bảo mình phải lắng nghe viên đá.

-Nếu cậu đi lắng nghe một viên đá nào đó, thì quả thật là hơi phiêu đấy. E rằng cậu bị mất trí mất? – Hannibal nhận xét trêu.

Ba bạn ngồi nói chuyện cho đến tối. Peter tuyên bố giải lao:

– Mình cảm thấy cần phải ăn một cái gì đó.

Ba Thám Tử Trẻ rời bộ tham mưu, chen nhau ngồi trên chiếc Vega nhỏ xíu. Màn đêm tối thui như mực, khí trời oai lạnh. Ngoài đường phố Rocky diễn ra một cảnh tượng lạ lùng: khắp nơi toàn là phù thủy, ma, bù nhìn và bộ xương.

– Ê! Quên mất! – Peter vỗ trán kêu – Hôm nay là Halloween!

Truyền thống đêm Halloween là mọi đứa trẻ hoá trang, đi xin kẹo và chơi trò nhát nhau. Hannibal, Peter và Bob chạy một hồi qua thành phố, cố tìm xem có bạn học cùng trường không. Nhưng không thấy ai quen. Nhiều nhóm trẻ con chạy đầy đường, hoá trang thành những con ma âm binh máu me đầy người, như thể bước thẳng từ bộ phim Nghẹt Thở ra.

Sau khi ăn một ổ pizza, ba bạn lên đường về nhà. Khi đó, Peter quyết định góp phần mình vào buổi lễ. Peter dừng xe, bấm nút điều khiển cần gạt lau kính xe. Hai cần gạt chuyển động rồi một tia máu dày đỏ phụt lên thẳng vào kính.

Hannibal giật mình.

– Cái gì vậy? Cái gì vậy? – Hannibal căng mắt ra nhìn.

– Ồ! Chết rồi! Chắc là mình cán phải cái gì đó – Peter vô tư nói.

– Dễ sợ! Cậu đã sửa xe lại, phải không? Giống như chiếc Jaguar cho bộ phim Nghẹt Thở!

Peter phá lên cười. Khi đã biểu diễn xong, Peter tắt bộ phận lau kính. Rồi Peter lại cho chạy mỗi khi dừng ở đèn đỏ, để tạo hiệu quả tối đa đối với người đi đường và người lái xe.

Nhưng đã đến giờ về. Ba Thám Tử Trẻ trở về bộ tham mưu, nóng lòng muốn thảo luận tiếp. Trước khi đến Thiên Đường Đồ Cổ vài mét, Hannibal ấn nút cái điều khiển từ xa, phát động bộ cơ điện làm cho cổng sắt mở ra.

– Xem kìa! – Bob nói đúng lúc xe dừng trước bộ tham mưu – Cửa xe lán bị mở!

– Cửa sổ thì bị đập bể – Hannibal rầu rĩ nói.

– Chắc có kẻ nhảy qua rào – Peter nói.

Ba thám tử vội đi ra khỏi xe, lao đến xe lán để đánh giá hư hỏng. Cảnh tượng thật thảm hại. Mọi hồ sơ quý giá của nhóm bị rải đầy dưới đất. Bàn viết bằng sắt của Hannibal biến mất dưới một chồng giấy bị xé nát.

– Không tưởng tượng nổi – Bob tròn mắt nói – Bộ tham mưu bị tàn phá!

Peter nhìn khắp xe lán và cảm thấy khó chịu ngay. Peter có cảm giác như mình sắp ngạt thở, như thể vách xe lán dang khép lại quanh mình. Cậu rên lên một tiếng.

– Peter, có chuyện gì vậy? Cậu cảm thấy khó ở hả? – Bob hỏi.

– Mảnh thủy tinh – Peter nói – Mình vừa mới giẫm phải miếng kính cửa sổ vỡ, y như ở nhà Diller Rourke. Lại tiếp tục giống y như trước. Mình có cảm giác ngột ngạt. Như thể mình bị thiếu không khí.

Hannibal băng qua xe lán, lột giấy báo dán bằng băng keo trên vách. Khi thấy cái phía dưới đó, Hannibal muốn đứt thở.

– Dường như cậu nói phải. Đúng là ta bị nhúng toàn toàn thân vào vụ Diller Rourke – thám tử trưởng nói bằng một giọng run rẩy.

Bob và Peter ngước mắt lên, cùng đọc dòng chữ:

– Máu của Diller Rourke dính lên tay các người!

Bình luận