Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tình Yêu Phù Thủy (Biệt Thự Bạch Mã)

Chương 24

Tác giả: Agatha Christie

– Nói cho tôi biết, Lejeune, có rất nhiều điều tôi muốn biết.

Những thủ tục xin gặp đã làm xong, tôi đã một mình gặp người thanh tra cảnh sát.

– Tôi cho rằng anh đã hơi ngạc nhiên?

– Đúng như vậy. Tôi đã chắc chắn về tội lỗi của Venables. Và anh đã tỏ ra không có một chút ảo tưởng nào…

– Tôi không thể tự cho phép mình… Và nói cho đúng ra, chúng ta được trang bị rất kém. Vì thế chúng ta phải chuẩn bị vở hài kịch này với sự cộng tác của Venables. Phải cho Osborne một sợi dây và sẽ trói hắn lúc cần thiết. Cái đó đã hoàn thành.

– Hắn ta điên.

– Hiện nay, đúng. Nhưng trước kia thì hắn không thế. Tìm cách quyết định đời sống của nhiều người, hắn đã kết thúc bằng cách tự nộp mình trước Chúa.

– Như vậy Venables ở trong vòng bí mật. Ông ấy có thích hợp tác không?

– Cái đó làm ông ta vui thích tôi cho là như thế, mặt khác ông ta cũng khá ngạo mạn để làm tốt hơn lần trước

– Cái đó có ý gì?

– Tôi đã không kể cho anh nghe câu chuyện đó, cuối cùng, nó là thế này: trước đây tám năm, người ta đã có những vụ trộm lớn ở một số ngân hàng. Mỗi lần như thế, công việc được chuẩn bị khá chi tiết do một người nào đó mà hắn không bao giờ trực tiếp tham gia. Chúng tôi đã có những nghi ngờ nhưng không có một chứng cớ nào. Người đó đã biến mất cùng với một số của cải cất giấu được, và hắn rất ranh mãnh để không bị tìm ra nguồn gốc tài sản của mình. Tôi không nói nhiều hơn. Đó là một tên bất lương tài giỏi nhưng không phải là một kẻ giết người.

– Ngay từ lúc đầu anh có nghi ngờ Osborne không?

– Đấy, hắn tìm mọi cách để được nổi danh. Như tôi đã nói với hắn, nếu hắn im lặng thì không ai nghi ngờ ông dược sĩ Zacharias đáng kính. Nhưng thật là lạ lùng đối với những kẻ giết người, bao giờ chúng cũng tỏ ra là đáng chú ý bằng cách này hay cách khác.

– “Cái mong muốn được chết”… một biến thể của lý thuyết của Thyrza Grey.

– Tốt hơn là anh quên người đàn bà đó và những điều mụ ta đã nói với anh đi – Lejeune bảo tôi và cảnh cáo tôi một cách nghiêm khắc – Không, tôi cho rằng phải tố cáo sự cô độc, các niềm tin mình là một người rất thông minh nhưng thiếu những người có ý thức biết đến.

– Anh chưa nói với tôi cái gì đưa đến cho anh sự nghi ngờ?

– Khi Osborne bắt đầu nói dối. Khi khai báo lần thứ nhất, hắn đã cung cấp một sự mô tả chi tiết kẻ theo dõi Cha Gorman mà hắn không thể nào nhìn rõ từ bên này đường vì sương mù dày đặc. Mũi khoằm thì có thể được, nhưng còn cái yết hầu nhô cao thì thật là không thể. Thật ra, đây là sự nói dối ngây thơ. Osborne có thể chỉ có mong muốn là có được sự thích thú. Hắn không phải là người độc nhất như vậy. Nhưng hắn có một nhân cách rất lạ lùng. Không ai đòi hỏi, nhưng hắn cứ kể về bản thân mình, giới thiệu cho tôi một bức tranh về một con người hắn mơ tưởng nhưng không được. Không bằng lòng với ý định đi theo con đường của người cha, hắn tìm may mắn trên những tấm ván bấp bênh. Không thành công do thiếu sự mềm dẻo, chắc chắn là như vậy. Ý muốn làm chứng giúp vào việc tìm ra một kẻ giết người của hắn chắc chắn trở nên thực tế. Tại sao hắn lại có cái ý muốn trở thành một tên can phạm lớn trốn tránh pháp luật thì chúng ta chưa biết.

Để trở lại từ đầu, sự mô tả con người như hắn đã làm và nói là gặp ở ngoài phố chắc chắn, đó là người mà hắn đã gặp một lúc nào đó. Hẳn là hắn đã gặp Venables trên ôtô buýt ở Bournemouth. Hắn có ấn tượng mạnh mẽ về ông này mà không biết rằng ông ta bị liệt chân từ lâu.

Mặc khác Osborne là một dược sĩ. Tôi đã nghĩ rằng bản danh sách mà chúng ta tìm được có thể có quan hệ đối với việc kinh doanh ma tuý. Nhưng không phải như vậy, chúng ta đều đã rõ và tôi có thể quên Osborne nếu không được hắn nhắc lại trong trí nhớ của chúng ta. Hắn muốn nắm tình hình. Hắn luôn luôn không ngờ được rằng Venables mà hắn đã gặp ở Much Deeping lại bị tàn tật. Nhưng khi biết, hắn đã không khôn khéo để rút lui. Hắn kiên trì giữ vững lập luận của hắn. Việc tôi đến thăm hắn ở Bournemouth đã mang lại nhiều kết quả.

– Nhưng hắn đã làm gì với tiền kiếm được của hắn? Vì tôi nghĩ rằng hắn không làm việc không công.

– Ồ, không. Hắn có dự định đi chơi xa, mơ ước các cuộc khoản đãi, mơ ước được chiêm ngưỡng và tôn trọng về sự giàu sang. Và cái mong mỏi đó càng tăng lên sau mỗi vụ giết người. Hắn đã bị nhiễm độc, tôi chắc chắn hắn sẽ rất hài lòng khi ngồi trên ghế các bị cáo, cái nơi mà mọi người đều chú ý đến ở toà án.

– Nhưng cuối cùng thì hắn dùng tiền để làm gì?

– Ồ! Rất đơn giản. Có lẽ tôi chưa hiểu nếu chính mắt tôi chưa được trông thấy cách trang bị đồ gỗ khốn khổ trong biệt thự của hắn. Hắn keo kiệt. Hắn thích có tiền trong tay, không phải là để tiêu dùng mà là để giữ lấy. Người ta có thể sẽ tìm thấy tiền trong rương của hắn, tôi tin chắc về điều này.

Bình luận