Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tình Yêu Phù Thủy (Biệt Thự Bạch Mã)

Chương 17

Tác giả: Agatha Christie

– Đúng là cậu muốn đi dự một buổi lễ ở nhà bà Thyrza phải không? – Rhoda hỏi tôi.

– Tại sao lại không?

– Tôi không nghĩ rằng cậu lại quan tâm đến loại việc này.

– Em muốn tò mò để thấy cái cách mà ba người đàn bà ấy có thể phô diễn.

Tôi có đôi chút khó chịu trước cặp mắt dò hỏi của Hugh Despard. Ông rất cảnh giác vì ông đã có một cuộc đời đầy mạo hiểm và tôi chắc rằng ông đã thấy một sự tò mò đơn giản không phải là cái duy nhất trong việc này.

– Tôi sẽ cùng đi với cậu – Rhoda quyết định.

– Bà sẽ không làm cái gì cả – ông chồng càu nhàu.

– Nhưng tôi không tin tà ma, ông biết rõ. Tôi muốn giải trí.

– Không có gì lố bịch hơn cái loại cúng bái như thế. Cái đó sẽ có một hậu quả xấu đối với những người tham dự chỉ đơn giản là và tò mò hoặc giải trí.

– Vậy, ông hãy can ngăn Mark đừng đến đấy.

– Tôi không chịu trách nhiệm về cậu ấy.

Nhưng ông đã liếc nhìn tôi rất nhanh, cái đó còn nói nhiều hơn. Về điều này chắc chắn là ông ấy biết rằng tôi có một lý do nghiêm chỉnh nào đó.

Rhoda thua, phải chịu nhượng bộ.

Chúng tôi gặp Thyrza Grey ở trong làng, một lát sau mụ đi thẳng vào mục đích:

– Ông Easterbrook, chúng tôi đợi ông, tối nay. Tôi mong rằng ông không thất vọng. Sybil là một bà đồng tuyệt diệu nhưng người ta không biết… Một người quan sát thật thà luôn luôn là một vị khách nồng hậu. Nhưng một người lông bông hay chế nhạo thì chỉ có hại. Ông có muốn tôi tới và dùng bữa với chúng tôi không? Chúng tôi không khi nào ăn trước buổi lễ. Bảy giờ nhé? Tốt, chúng tôi đợi ông.

Mụ ngẩng đầu, cười mỉm và đi những bước dài. Tôi nhìn mụ đi xa đến cái điểm chìm ngập trong sự suy nghĩ của tôi, đến nỗi tôi không nghe thấy những lời Rhoda nói với tôi:

– Cậu kỳ lạ quá. Cái gì đã xảy ra?

– Không. Tại sao?

– Cậu đang yêu rồi. Cái đó làm người đàn ông trở thành ngớ ngẩn. Nhưng cậu có lý và tôi rất hài lòng… cô ta rất đẹp…

– Ai vậy?

– Hermia Redcliffe, chắc chắn là như thế! Cậu tưởng là tôi không biết gì hay sao? Cô ta hoàn toàn hợp với cậu, đẹp… thông minh…

Rồi Rhoda quay sang nói chuyện với một ông hàng thịt. Tôi lợi dụng cơ hội, báo cho chị là tôi đến nhà cha xứ.

– Nhưng không phải là để khua chiêng, gióng trống đâu! – Tôi nói thêm để phân tán những lời bình luận của chị tôi.

* * *

Tôi có cảm giác như trở về nhà mình.

Cửa mở to và khi bước qua ngưỡng cửa thì hình như tôi đã trút được một gánh nặng ghê gớm.

Bà Dane Calthrop hiện la ở cuối hành lang với một chiếc xô nhựa to màu xanh trên tay.

– Xin chào. Anh đấy à? – Bà nói – Tôi không nghi ngờ.

Bà ấy đưa cho tôi cái xô mà tôi không biết phải làm gì.

– Đặt ở trên bậc trước cửa – Bà nói như sốt ruột vì sự ngờ nghệch của tôi.

Tôi làm theo, sau đó tôi đi sau bà vào gian phòng mà bà đã tiếp tôi lần thứ nhất. Bà chủ nhà ném thêm một khúc củi vào lò sưởi đang cháy và ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

– Thế nào? – Bà hỏi tôi – Anh đã làm gì?

Tôi kể lại cho bà nghe tất cả.

– Tối nay phải không? – Bà hỏi có vẻ nghĩ ngợi.

– Vâng.

Bà suy nghĩ. Không thể chờ đợi được, tôi kêu lên:

– Tôi không thích như vậy! Ôi! Trời! Cái đó làm tôi chán biết bao!

– Cái đó có gì là đáng chán?

– Tôi rất lo ngại về cô ấy. Bà không biết gì về cô ấy – cô ấy rất can đảm. Nếu bằng cách này hay cách khác, chúng bố trí để làm hại cô.

– Thực ra tôi không thấy là làm thế nào mà họ có thể hại cô gái – Bà Dane Calthrop nói một cách chậm chạp.

– Nhưng chúng ta đã làm cái đó… cho những người khác. Chúng tôi đã thực hiện mọi sự đề phòng không thể tưởng tượng được. Nhưng chính cô ấy là người hứng chịu mọi sự rủi ro.

– Phải có một kẻ nào làm cái đó, không làm tổn thương đến lòng tự hào của anh. Ginger là lý tưởng cho vai trò được lựa chọn. Cô ta có thể kiểm tra thần kinh của mình và cô ta thông minh. Cô ta không để anh bị lộ.

– Không phải vì cái đó mà tôi lo lắng.

– Anh hãy thôi lo lắng ngay lập tức. Cái đó không mang lại cái gì tốt đẹp cả. Nếu cô ta chết cho cái kinh nghiệm này thì đó là cái chết cho một công việc tốt đẹp.

– Bà rất tàn nhẫn.

– Cần phải như vậy. Bao giờ cũng cần hình dung ra cái tồi tệ. Cái đó làm dịu thần kinh.

– Ở nhà ta có máy nói không?

– Chắc chắn là có.

– Sau khi kết thúc buổi lễ tối nay, tôi muốn trực tiếp nói chuyện với Ginger và sau này nói chuyện hàng ngày với cô ấy. Tôi có thể gọi dây nói cho cô ấy ở đây không?

– Cứ tự nhiên. Ở nhà Rhoda có nhiều người qua lại.

– Tôi sẽ ở nhà chị ấy ít lâu. Sau đó có thể tôi đi Bournemouth. Tôi không muốn trở về Luân Đôn.

– Nghĩ đến ngày mai là vô ích. Chúng ta hãy nghĩ đến tối nay.

– Tối nay…

Tôi đứng lên.

– Xin bà hãy cầu nguyện cho tôi – Tôi yêu cầu bà mà tự tôi cũng thấy ngạc nhiên.

– Cái đó, dĩ nhiên.

* * *

Tôi được đón tiếp ở CON NGỰA NHỢT NHẠT một cách rất là quy ước. Thyrza Grey mặc một chiếc áo len đen giản dị, ra mở cửa đón tôi.

– A! ông đây rồi, rất tốt – Mụ ta bảo tôi – Chúng ta đi ăn…

Cái đó là rất thường tình, chẳng có gì là bí mật.

Chiếc bàn được kê ở cuối hàng hiên. Bella trong bộ đồ đen dọn cho chúng tôi một bữa ăn đạm bạc. Sybil đã mặc một áo dài sặc sỡ có thêu những sợi chỉ vàng. Mụ không đeo nhiều kiềng nhưng đeo một chiếc vòng nặng ở cổ tay. Mụ ăn uống chểnh mảng, nói rất ít, chỉ nêu một vài ý kiến rời rạc về hạnh phúc trên thế gian. Mụ muốn tỏ ra dễ xúc động và cũng tỏ ra là đóng kịch.

Thylza cầm chịch buổi nói chuyện, làm thỏa lòng chúng tôi bằng mọi chuyện ồn ào trong địa phương. Thật là một bà cô người Anh tiêu biểu.

– Thật là điên – Tôi tự nhủ – Hoàn toàn điên. Có gì là đáng sợ ở đây. Trí tưởng tượng đã xô đẩy chúng tôi đâu rồi? Ginger với mái tóc nhuộm lại và cái tên mượn lại lâm vào vòng nguy hiểm bởi ba mụ già này à? Thật là lố bịch.

– Không có cà phê sau bữa ăn! – Thyrza nói giọng xin lỗi – Những chất kích thích không được đặt mua chiều nay – Mụ đứng lên – Sybil?

– Vâng – Mụ này nói với giọng mà mụ cho là mê hồn – Tôi cần sửa soạn cho tôi.

Bella làm công việc dọn bàn ăn. Tôi đến đứng trước cái biển của quán hàng. Thyrza đi theo tôi.

– Ông không thể nhìn rõ cái gì trong cái ánh sáng này được – Mụ bảo tôi.

Đúng là như vậy, ánh sáng ở hiên nhà chỉ cho nhìn thấy những đường viền mờ nhạt của con ngựa.

– Cái cô gái tóc hoe ấy… cô ta tên là gì nhỉ?.. Ginger hoặc là cái gì đó, đã tới đây với chúng tôi… nói với tôi là cô ta có thể làm sạch nó được. Cô ta chắc đã quên mất rồi.

Khi nghe nói đến tên Ginger với một giọng khá nhẹ nhàng thì ở tôi có một cảm giác kỳ lạ.

– Đây không phải là một bức tranh tốt – Thyrza nói tiếp – Chắc chắn đây là một bức tranh tồi. Nhưng nó là một phần của những vật trang hoàng nhà cửa… và chắc chắn là nó có cách đây ba trăm năm.

– Đã sẵn sàng!

Chúng tôi quay phắt lại.

Bella chìm trong bóng tối đang gọi chúng tôi.

– Đã đến lúc chuyển sang những công việc nghiêm chỉnh – Thyrza tuyên bố, giọng bao giờ cũng nhẹ nhàng.

Tôi đi theo mụ vào gian nhà kho cũ.

Ban ngày ở đây là một thư viện dễ chịu. Nó thay đổi vẻ mặt khi đêm xuống. Một ngọn đèn chiếu không trực tiếp, ném ra một ánh sáng yếu ớt và lạnh lẽo. Ở giữa phòng người ta đã kê một loại đi-văng trên trải vải đỏ có thêu những dòng chữ bí hiểm. Ở sát tường có một lò than, bên cạnh lò có một chiếc chậu thau lớn bằng đồng.

Đối diện lò than, cũng gần sát tường có một chiếc ghế bành bằng gỗ sến, nặng nề. Thyrza chỉ nó cho tôi.

– Mời ông ngồi ở đây.

Tôi làm theo. Những cách thức mà mụ Thyrza đã thay đổi trong căn phòng không giúp tôi có thể tự giải thích như thế nào. Mụ ta đã kéo chiếc rèm cửa cuộc sống ban ngày xuống để thể hiện cái nhân cách thực sự của mụ… như một nhà phẫu thuật đang bắt tay vào một ca mổ nghiêm trọng, hình như vậy. Cái cảm giác đó ở tôi lớn lên khi mụ mặc thêm áo khoác dài hình như được dệt bằng những sợi kim loại và đi đôi găng tay lưới như loại găng tay thường dùng để đấu bóng.

– Cần có những sự phòng ngừa – Mụ nói.

Sau đó mụ đổi giọng, bây giờ mụ nói với giọng nghiêm trang và khoa trương:

– Xin mời ông chú ý, ông Easterbrook, phải tuyệt đối cần thiết bất động ở chỗ ông đang ngồi. Dù bất cứ lý do gì ông cũng không được cựa quậy trên ghế. Cái đó sẽ rất xấu. Đây không phải là một trò chơi của trẻ con. Tôi đi vào một cuộc chiến đấu với những lực lượng nguy hiểm mà nhiều người không am hiểu… Ông có mang theo cái mà người ta yêu cầu ông không?

Im lặng. Tôi lấy trong túi ra một chiếc găng tay bằng da nâu và đưa nó cho mụ.

Mụ cầm lấy, đưa nó đến dưới đèn mà mụ đã vặn cái chuyển mạch. Mụ cầm lấy chiếc găng tay một lúc dưới những tia sáng hắt ra một màu trắng bệch. Sau đó mụ tắt đèn, ngẩng đầu lên nói giọng thoả mãn.

– Rất tốt! Những thiện xạ vật chất của người chủ nó rất mạnh.

Mụ đặt chiếc găng tay lên một vật đóng bằng gỗ trông giống như một chiếc máy thu thanh và nâng cao giọng:

– Bella! Sybil! Chúng tôi đã sẵn sàng!

Sybil đến đầu tiên. Mụ đã mặc thêm một chiếc áo dài đen bên ngoài chiếc áo hoa sặc sỡ. Mụ cởi áo khoác với một cử chỉ bi kịch và quả cảm.

– Tôi hy vọng mọi việc sẽ diễn ra tốt đẹp – Mụ nói – Người ta không bao giờ biết hết. Xin ông đừng hoài nghi, cái đó làm ông khó chịu, thưa ông.

– Ông Easterbrook không đến đây để vui đùa.

Thyrza nói, giọng khô khan. Sybil nằm dài trên đi-văng. Thyrza cúi xuống gần mụ này, sửa lại tấm vải trải đệm.

– Bà nằm thoải mái chứ? – Mụ ân cần hỏi.

– Vâng, cảm ơn chị thân yêu.

Thyrza tắt một vài bóng đèn. Sau đó mụ đến chỗ một loại bình phong mà mụ mới đặt vào theo hướng để Sybil ẩn mình vào bóng tối.

– Ánh sáng rất có hại cho người trong trạng thái ngồi đồng – Mụ nói – Bây giờ chúng tôi sẵn sàng, Bella!

Mụ này từ trong bóng tối bước ra. Hai mụ tiến lại phía tôi. Tay phải của mụ Thyrza nắm lấy cổ tay trái tôi, tay trái của mụ Bella nắm lấy cổ tay phải của tôi, tay trái của mụ Thyrza nắm lấy tay phải của mụ Bella. Tay của mụ Thyrza thì cứng và khô, còn tay của mụ Bella thì mềm và lạnh. Tôi có cái cảm giác như đã chạm phải một con sên và run lên vì kinh tởm.

Thyrza chắc hẳn đã vặn một núm của một máy ghi âm nào đó vì những hợp âm nhẹ trong bài “Hành khúc tang tóc ” của Mendelsoln đã đi xuống từ vòm nhà.

“Dàn cảnh!” – Tôi tự bảo, rất khó chịu. Tôi cố giữ vững tinh thần sáng suốt để nhận xét, nhưng tôi cũng cảm thấy một sự e sợ nào đó cho dù tôi không muốn.

Âm nhạc tắt và người ta chỉ còn nghe thấy những tiếng thở. Tiếng thở của Bella thì hổn hển, tiếng thở của Sybil thì sâu và đều. Và bất chợt Sybil nói, không phải bằng tiếng của mụ ta mà là tiếng của một người đàn ông có pha giọng nước ngoài, nghiêm trang:

– Tôi đây!

Người ta buông tay tôi ra. Bella biến vào bóng tối.

– Xin chào – Thyrza nói – Có phải Macandal đấy không?

– Tôi là Macandal đây!

Thyrza tiến lại bên chiếc đi-văng, kéo chiếc bình phong sang một bên. Ánh sáng hắt vào mặt mụ Sybil. Mụ ta đang ngủ rất say. Những vết nhăn trên mặt mụ dịu đi như không còn nữa. Bây giờ trông mụ trẻ hơn và gần như là đẹp hơn trước.

– Người đã sẵn sàng làm theo lệnh của ta chưa, Macandal?

– Tôi đã sẵn sàng – Một giọng nói nghiêm trang trả lời,

– Người có cam đoan bảo vệ chống lại mọi huỷ hoại vật chất cho cái xác người nằm ở đây mà hồn người vừa mới nhập vào không? Ngươi có muốn dùng sức mạnh của ngươi cho những ý định của ta và làm cách nào để chúng đạt được kết quả không?

– Tôi muốn làm những cái đó.

– Ngươi có muốn dùng cái xác này như là vật truyền dẫn cái chết không?

– Cái chết sẽ mang lại cái chết!

Thyrza bước lùi lại một bước. Bella tiến lên, đưa ra một vật mà tôi cho là cây thánh giá. Thyrza cầm lấy nó và đặt nó lên ngực mụ Sybil. Thyrza nhận thêm ở tay mụ Bella một chiếc lọ nhỏ đựng một thứ nước màu xanh. Mụ lấy ra một vài giọt và dùng nước để vẽ một chữ thập lên trán mụ đồng.

– Nước thánh của nhà thờ thiên chúa giáo ở Garsington – Mụ bảo tôi.

Mụ ta nói một cách hoàn toàn tự nhiên và cái đó không chỉ cắt đút sự vui thích của tôi mà còn làm cho tất cả sự giả dối, lọc lừa này càng ghê sợ hơn .

Cuối cùng mụ rung ba lần cái đồ chơi kinh khủng mà Bella đã đưa ra vừa rồi, sau đó mụ nhét nó vào tay Sybil.

Mụ lùi lại và tuyên bố:

– Tất cả đã sẵn sàng!

Bella nhắc lại câu đó và đi ra khỏi phòng. Mụ này quay lại ngay sau đó, tay nắm hai cẳng con gà trống trắng đang đập cánh.

Mụ ngồi xuống và với mẩu phấn, mụ viết những dấu hiệu xung quanh cái lò than và cái chậu đồng. Sau đó mụ đặt con gà trống vào trong vòng phấn và con vật đứng yên, không cựa quậy.

Mụ lại tiếp tục viết, vừa viết mụ vừa lẩm bẩm bằng một giọng trầm, ở cổ họng, mụ quỳ xuống hai lần, đầu lắc lư để đợi một sự xuất thần nhập định, tôi cho là như thế.

Thyrza nhìn tôi và nhận ra sự khinh ghét của tôi khi phải ngồi nhìn cái cảnh nhơ bẩn đó.

– Cái đó không làm ông hài lòng phải không? Đây là kiểu cũ, ông biết không, rất cũ. Một sự phù phép cho cái chết được truyền từ người mẹ sang người con gái.

Thái độ của Thyrza làm tôi ngạc nhiên. Mụ không làm gì để tăng thêm ảnh hưởng tới thần kinh của tôi qua sự biểu diễn ghê tởm của mụ giúp việc. Hình như mụ thoả mãn trong vai trò của người bình luận.

Bella đưa tay lên lò than và ngọn lửa phụt lên. Mụ ném vào đấy một vật gì đó, lập tức một mùi tanh lộn mửa bốc lên.

– Chúng tôi đã sẵn sàng – Thyrza nói một lần nữa.

Mụ đi về phía một vật mà tôi cho đó là một chiếc máy thu thanh. Mụ mở núm máy, xem lại các dây dẫn điện và đẩy máy về phía đi-văng. Mụ cúi xuống vặn núm, miệng lẩm bẩm:

– Kim bắc – tây – bắc… Độ. Gần như đúng thế.

Mụ cầm lấy chiếc găng tay đặt cẩn thận nó dưới chùm ánh sáng tím của một ngọn đèn. Sau đó mụ nói với người nằm bất động trên đi-văng.

– Sybil, Dania, Helen, các người được tự do ra khỏi cái xác đã được Macandal trông coi. Các người chỉ có thể tác động đến chủ nhân của chiếc găng tay này. Như tất cả mọi người, người đàn bà đó cầu mong cái chết. Cái chết giải quyết mọi vấn đề, nó mang lại sự yên ổn. Cái chết, cái chết…

Những câu nói vang lên, tiếng vọng dội lại, rồi lại vang lên. Chiếc máy bắt đầu gầm gừ, những bóng đèn bật sáng… tôi loá mắt, bị lôi cuốn đi. Tôi thấy cái đó có cái gì mà tôi không thể nào chế nhạo được. Thyrza, quyền lực được giải thoát, nắm lấy con người nằm trên đi-văng. Mụ dùng người đó vào mục đích đã xác định. Tôi hiểu sự sợ hãi của Oliver trước sự ngu ngốc rõ ràng của Sybil: mụ này có ý muốn giải thoát linh hồn của mình khỏi xác và mụ Thyrza thì chiếm lấy cái xác này.

Phải, nhưng còn cái máy? Máy làm gì ở đây?

Bất chợt mọi sự sợ hãi của tôi nổi dậy tự nơi mụ. Mụ là một nhân viên của một địa ngục bí mật nào đây? Mụ có thể gây ra những tia làm ảnh hưởng tới một bộ óc không?

– Điểm yếu nhất… – Thyrza nói luôn miệng – Bao giờ cũng có một điểm yếu nhất… dưới phần sâu của thể xác… Sự mạnh mẽ sinh ra từ sự yếu đuối… Sức mạnh sự bình yên và cái chết… Đến với cái chết… chậm chạp, tự nhiên… Đến với cái chết… một cái chết thực sự. Thể xác vâng lệnh của bộ óc… Ra lệnh… ra lệnh đến với cái chết… cái chết quyết định… cái chết nhanh chóng… rất nhanh chóng. Cái chết!

Mụ nói mỗi lúc một to là kết thúc bằng một tiếng kêu trùng với tiếng kêu của con vật trong tay Bella. Một lưỡi dao loáng lên… cổ con gà trống có tiếng òng ọc, máu của nó chảy vọt vào chiếc chậu đồng.

Bella rú lên, chạy, tay nâng chiếc chậu:

– Máu!… Máu!… Máu!…

Thyrza lấy chiếc găng tay từ chiếc máy đưa cho Bella, mụ này nhúng nó vào máu và trả nó lại cho Thyrza và mụ Thyrza lại đặt nó lên chiếc máy.

Bella chạy xung quanh lò than, kêu to những lời cầu khẩn đẫm máu. Cuối cùng mụ ngã lăn ra, giật người, uốn éo. Lửa tắt.

Tôi mệt ghê gớm. Hai tay nắm chặt lên thành ghế bành. Tôi không thấy gì nữa.

Rồi tôi nghe thấy một tiếng “tách” và sau đó tiếng vo ve của tiếng máy tắt ngấm.

– Trò ảo thuật cũ và cái mới – Thyrza nói với giọng hoàn toàn bình tĩnh – Sự mê tín, dị đoan cổ hủ với những phát minh mới của khoa học. Tập hợp lại, chúng sẽ thắng…

Bình luận
× sticky