Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tình Yêu Phù Thủy (Biệt Thự Bạch Mã)

Chương 7

Tác giả: Agatha Christie

– A! Các vị ở đây? Chúng tôi đã tự hỏi là có chuyện gì xảy ra với các vị.

Rhoda đứng giữa cửa, những người khác đứng phía sau. Chị nhìn xung quanh.

– Các vị tổ chức buổi lễ ở đây phải không?

– Bà ta biết rất rõ – Thyrza nói với nụ cười ít đậm đà – Trong làng, người hàng xóm biết rõ những công việc của cá nhân bà hơn là bà. Tôi cho rằng chúng tôi có một tiếng tăm khá rực rỡ nhưng cũng khá độc địa.

Bà ta quay về phía Oliver:

– Trong tác phẩm sau của bà, bà nên đưa vào một vụ giết người bằng ảo thuật đen. Tôi sẽ cung cấp cho bà những nguồn tài liệu cần thiết.

Oliver tỏ ra bối rối:

– Tôi chỉ viết về những tội ác đơn giản – Cô nói bằng một giọng có lỗi như là cô đã nói – Tôi chỉ biết làm công việc bếp núc của người thị dân thôi.

Despard liếc nhìn chiếc đồng hồ quả quýt.

– Rhoda, tôi thấy hình như…

– Ồ, vâng. Chúng tôi phải về. Đã quá muộn rồi.

Chúng tôi trao đổi cho nhau những lời cảm ơn, những lời tạm biệt và người ta theo chúng tôi ra tận ngoài vườn.

– Bà có một chuồng gà rất lớn – Trên đường đi Despard lưu ý.

– Tôi ghét gà mái – Ginger nói – Tiếng kêu của chúng làm thần kinh tôi khó chịu.

– Chúng tôi chỉ có gà trống – Bella nói khi đi đến chỗ chúng tôi.

– Nuôi để ăn thịt? – Despard hỏi.

– Chúng có ích cho chúng tôi – Bella trả lời.

– Đây là vương quốc của Bella – Thyrza nói bằng giọng nhẹ nhàng.

* * *

– Tôi không thích người đàn bà ấy. Ồ, nhưng không phải là hoàn toàn – Oliver nói khi chúng tôi đã ngồi vào trong xe.

– Không nên quan tâm quá nhiều đến Thyrza – Despard nói một cách độ lượng – Bà ta chơi trò tung ra một mớ lộn xộn và xem tác dụng của chúng như thế nào.

– Tôi không nói về bà ấy. Bà ấy không còn biết ngượng ngùng và ẩn nấp để đợi thời cơ tốt. Nhưng bà ấy không nguy hiểm bằng bà kia.

– Bella à? Bà ta có phần độc địa – Tôi nhận xét.

– Cũng không phải là bà ấy. Tôi nghĩ đến cái bà Sybil. Bà ấy tỏ ra bi thảm. Sự hoá trang của bà ta, những câu chuyện lố bịch mà bà ta đã kể… Tại sao, mở ngoặc, không phải là một cô gái nấu bếp hay là một bà nông dâng già mà lại là một nàng công chúa Ai Cập hoặc một nô tì đẹp của xứ Babilon đã thác sinh? Những người đàn bà ấy, mặc dù bà ta ngu ngốc nhưng tôi thấy có một khả năng gây ra những việc tai hại. Tôi diễn đạt kém… Tôi muốn nói rằng người ta có thể sử dụng bà vào những việc ấy một cách nào đó chính vì bà ta ngu ngốc. Tôi rất sợ không ai hiểu lời tôi nói.

– Tôi cũng thấy như vậy – Ginger nói – Và cái đó không làm tôi ngạc nhiên vì chị có lý.

– Chúng ta cần phải dự một trong những buổi lễ của họ – Rhoda nói – Cái đó phải rất là lạ lùng.

– Bà không được làm việc đó – Despard phản đối một cách kiên quyết – Tôi không muốn bà dính dáng đến những việc đó.

Họ giả vờ cãi nhau, còn tôi thì không chú ý đến những người cùng đi mà chỉ đợi Oliver nói về chuyến xe lửa ngày mai.

– Nhưng tôi sẽ đưa cô về bằng xe hơi của tôi – Tôi đề nghị.

Lời đề nghị không làm cho cô ấy thích thú.

– Tôi thích đi xe lửa…

– Ồ! Đây không phải là lần đầu tiên cô đi xe hơi với tôi. Tôi là một tài xế rất bảo đảm.

– Không phải như thế, Mark. Tôi phải đi dự một đám tang vào sáng sớm ngày mai. Tôi rất ghét những đám tang.

– Cô bắt buộc phải đi à?

– Phải. Mary Delafontaine là một bạn gái cũ. Chị ấy chắc sẽ rất thích khi biết tôi có mặt trong buổi tang lễ.

– Tất nhiên! Delafontaine, rất đúng.

Mọi người ngạc nhiên nhìn tôi.

– Xin lỗi, đó là vì tôi tự hỏi là tôi đã nghe thấy cái tên đó ở đâu. Chính là cô đã nói với tôi, phải không? Cô đã đến thăm khi cô ta nằm ở bệnh viện.

– Như vậy à? Vâng, chắc chắn là như vậy – Oliver trả lời.

– Tại sao cô ta chết?

– Bị viêm dây thần kinh… Một cái gì đó giống như thế.

Ginger nhìn tôi chăm chú.

Khi chúng tôi xuống xe, tôi xin lỗi mọi người, tôi cần vận động một chút sau khi đã ăn tối và uống trà.

* * *

Tôi lánh xa mọi người trước khi họ mời tôi đi theo họ. Tôi cần phải ở một mình để sắp xếp lại các ý nghĩ của tôi cho có trật tự.

Trong bản kê của Corrigan có tên của Tuckerton, Hensketh-Dubois và Delafontaine… Người bạn bị ốm của Oliver bây giờ đã qua đời.

Poppy từ chối một cách cương quyết nói mọi sự hiểu biết của mình về CON NGỰA NHỢT NHẠT, hơn nữa cô ta lại tỏ ra rất sợ hãi.

Hôm nay, lại có thêm Thyrza Grey…

Nhưng CON NGỰA NHỢT NHẠT và những người ở đây thì chắc là không liên quan gì với bản danh sách. Tại sao trong một lúc nào đó tôi lại có thể nghĩ rằng có một sợi dây liên hệ giữa cái nọ với cái kia?

Cô Delafontaine chắc chắn là sinh sống ở Luân Đôn. Nhà của Thomasina thì ở Surrey, không có một sự liên quan nào tới cái làng nhỏ bé này. Ít nhất là…

Tôi đi đến trước một quán rượu có tên là “Huy hiệu Hoàng gia “. Đây là một quán rượu thực sự.

Tôi đẩy cửa. Phòng nhảy ở phía bên trái hãy còn đóng cửa. Một cái biển treo ở chân cầu thang mang dòng chữ “Văn phòng”. Tới đây người ta chỉ thấy cửa kính đóng kín mít. Ở bên cánh cửa có một mảnh giấy ghi “mời bấm chuông”. Tất cả đều hoang vắng. Trên một cái giá tôi thấy một cuốn sổ cũ. Tôi mở sổ và lật từng tờ. Người ta ít dùng đến nó và những người nghỉ lại thì thường không quá một đêm. Có phải là ngẫu nhiên và một tên Stamford và một tên Parkinson đã nghỉ ở quán này năm ngoái không? Hai cái tên này có trong bản danh sách của Corrigan. Chúng ít phổ biến… Nhưng tôi đã chú ý tới một cái tên khác, đó là Martin Digby. Nếu đúng là người tôi quen, thì đây là cháu họ của người đàn bà bà tôi thường gọi là bác Mint… tức là phu nhân Hensketh-Dubois.

Tôi đi mà chẳng biết đi đâu. Tôi rất muốn nói với một người nào đó. Với Jim Corrigan hay với David Ardingly, hay là với Hermia rất kín đáo và đầy thiện chí. Tôi chỉ có một mình với những tư tưởng thiên chúa giáo và nỗi cô đơn đang đè nặng lên tôi.

Tôi đi lang thang khoảng nửa tiếng đồng hồ trên những con đường ướt át thì tới trước cửa nhà cha xứ. Tôi bước lên con đường ít được sửa sang và giật chiếc chuông đã han rỉ treo ở trước cổng.

* * *

– Chuông không kêu đâu – Bà Dane Calthrop hiện ra trước cửa như là do ảo thuật, nói – Người ta đã sửa nó hai lần nhưng vẫn hỏng. Anh có chuyện gì quan trọng muốn nói với tôi phải không?

– Đó là… Vâng… trong một ý nghĩa… với tôi trong mọi trường hợp.

– Đó là cái tôi nghĩ – Bà ấy ném cho tôi một cái nhìn mơ màng – Vâng, cái đó rất xấu. Anh muốn gặp ai, ông phó linh mực chứ?

– Tôi… tôi không biết.

Đúng là tôi đã định bụng thổ lộ với ông và bây giờ thì tôi không biết là phải làm thế nào nữa. Bà Dane Calthrop đã tới giúp tôi.

– Chồng tôi là một người rất tốt – Bà nói – Và cái đó đôi lúc chỉ giải quyết được những công việc ít khó khăn thôi. Anh xem, những người tốt thì không hiểu được cái xấu. Tôi nghĩ rằng tốt nhất là anh nói chuyện đó với tôi.

Tôi không thể kìm được tiếng cười.

– Có phải là bà chuyên giải quyết những cái xấu?

– Đúng thế đó. Chồng tôi có thể rửa tội, tôi thì không thể. Nhưng ông ấy không thể đưa nó ra, sắp xếp nó lại cho mình. Khi người ta biết cái xấu, người ta có thể làm một cái gì đó để ngăn chặn nó, nắm được đầy đủ về nó, để làm sao cho những người khác không đau khổ. Còn đối với kẻ phạm tội, tôi không thể giúp hắn. Đây là công việc của Chúa…

– Đây là tôi muốn ngăn chặn, không để một số người đau khổ.

Bà ta nhìn tôi rất nhanh.

– À! Như vậy đó. Anh đi theo tôi.

Phòng khách của nhà Cha xứ rộng, tối và trang bị nghèo nàn nhưng tất cả tạo cho người ta một cảm giác nghỉ ngơi, suy nghĩ. Có bao nhiêu cô gái lầm lỡ đã được bà Dane Calthrop đón tiếp, an ủi và khuyên giải theo cách của bà. Có bao nhiêu người vợ than phiền về tính độc ác của bà mẹ chồng, bao nhiêu người đàn bà không thấu hiểu người chồng cũng như con cái?

Và cả tôi nữa, chẳng phải là tôi sắp sửa nói ra sự lo sợ của tôi trước người đàn bà có bộ mặt mệt mỏi đó sao? Tại sao? Tôi không biết. Nhưng tôi tin chắc là tôi đã tìm được cái người mà tôi cần.

– Chúng tôi đã uống trà với Thyrza Grey – Tôi mở đầu.

Không khó khăn gì lắm để giải thích cho bà Dane Calthrop.

– Tôi hiểu. Cái đó là quá sức anh… Tất cả những sự tự kiêu vụn vặt. Cái đó làm tôi ngạc nhiên cả tôi nữa. Tôi biết cái đó qua kinh nghiệm, người xấu thì không khoe khoang. Họ chỉ nói về những cái sai khi chúng ít quan trọng. Một người tội lỗi là một người nhỏ nhen, không khiêm tốn. Việc nói chuyện của hắn sẽ kèm theo sự quan trọng. Những mụ phù thuỷ trong làng nói chung là những người ngu dốt, thích gieo rắc sợ hãi cho mọi người. Bella chỉ có thể là như thế. Sybil là một trong những người đàn bà rất ngu dại, nhưng đó là một bà đồng thực sự, nếu có thể là một bà đồng. Thyrza thì tôi không rõ. Bà này đã nói với anh như thế nào? Vì bà ta mà anh bị xáo trộn phải không?

– Bà này có rất nhiều kinh nghiệm, thưa bà. Bà có thể chấp nhận cái ý kiến cho rằng một người có thể bị một người khác giết hại khi ở rất xa, không có quan hệ nào trông thấy được không?

Bà Dane Calthrop mở to đôi mắt:

– Bằng giết hại, anh đơn giản nghe thấy nói là giết và chỉ có thế thôi chứ?

– Vâng.

– Thật là ngu dốt – Bà nói một cách mạnh mẽ – Nhưng đúng như vậy. Tôi có thể nhầm lẫn. Cha tôi thì cho rằng vận chuyển hàng không là không thể được và chắc chắn ông nội tôi cũng cho là như vậy đối với đường sắt. Cả hai đều có lý. Ở thời kỳ đó những việc này là không thể, nhưng chúng trở thành có thể trong ngày nay. Thyrza làm gì? Mụ ta dùng một tia chết? Hoặc là những người của mụ và mụ tập trung trên một ý nghĩ sau khi đã viết những dấu hiệu bí hiểm?

Tôi cười.

– Bà có ý nghĩ chính xác – Tôi nói – Có lẽ tôi đã bị mụ ta thôi miên.

– Điều đó không mang lại cái gì cả. Đó không phải là loại người như anh. Nhưng cái gì xảy ra trước đó? Đã xảy ra một việc gì?

– Bà có lý.

Tôi kể cho bà nghe một cách rất vắn tắt trong chừng mực có thể cái chết của Cha Gorman, câu chuyện ở quán cà phê, sự ảo tưởng về CON NGỰA NHỢT NHẠT. Sau đó tôi lấy trong túi ra mảnh giấy tôi đã chép lại bản danh sách của Corrigan.

Bà Dane Calthrop nghiên cứu, lông mày chau lại.

– Và những người này, họ có cái gì giống nhau?

– Chúng tôi không rõ… tống tiền… đầu độc…?

– Thật là khôi hài. Nhưng không phải cái đó làm anh lo lắng mà vì rằng họ đều đã chết cả.

Tôi thở dài đánh thượt.

– Vâng tôi tin là như thế. Ba người trong số họ đã chết. Hesketh-Dubois, Thomasina Tuckerton, Mary Delafontaine. Tất cả họ đều chết trên giường một cách rất tự nhiên. Và Thylza Grey đã bảo tôi là cái đó phải xảy ra!

– Mụ ta đã nói với anh là mụ ta có trách nhiệm về cái đó?

– Không, mụ ta nói chung chung. Mụ ta giải thích cho tôi rằng mụ ta coi cái đó là một khả năng khoa học.

– Thoạt nhìn thì hình như cái đó là lố bịch.

– Tôi hiểu. Tôi chỉ buồn cười nếu ở đây không có cái tên lạ lùng là CON NGỰA NHỢT NHẠT.

– Phải – Bà Dane Calthrop thì thầm, suy nghĩ – Đó là một dấu hiệu.

Bà ấy yên lặng một lúc lâu. Sau đó bà ấy ngẩng đầu và ra một cử chỉ mạnh mẽ.

– Cái đó rất xấu – Bà nói – Dù cho có cái gì đằng sau cũng phải ngăn chặn nó lại.

– Đúng, nhưng làm thế nào?

– Anh hãy tìm lấy cách làm. Nhưng không được để mất thời gian – Bà ấy đứng lên – Phải làm một vài việc gì đó ngay lập tức. Anh có người bạn thân nào có thể giúp anh không?

Tôi nghĩ đến Jim Corrigan. Cậu ta có nhiều công việc và có ít thời gian để vui chơi, vả chăng cậu ta đã làm mọi cái có thể rồi, David Ardingly… cậu ta sẽ không tin mình dù chỉ một lời. Hermia? Đúng, cô ta. Một bộ óc sáng suốt, một sự suy đoán lôgíc…

– Anh đã nghĩ tới ai rồi phải không? Tốt.

Bà Dane Calthrop không thích để mất thời gian của mình.

– Tôi sẽ chú ý không để mất ba mụ phù thuỷ. Nhưng tôi không có cảm giác rằng họ là những người giữ chìa khoá của sự bí mật. Tôi không thể không nghĩ rằng Thyrza Grey đã nghe nói đến một việc gì đó và mụ sử dụng nó để tỏ ra mình là quan trọng.

Bình luận
× sticky