Nhà thằng bạn của em nằm ở trong một khu chung cư cũ, dãy chung cư đó gần một xí nghiệp ma nơ canh, các thím nếu có ai tìm hiểu sâu hơn về thế giới tâm linh thì chắc cũng có nghe qua những đồ vật bị ma ám rồi chứ… thằng bạn em nó tên là Linh năm nay nó cũng 20 rồi nhưng chuyện xảy ra với anh của nó thì nó không bao giờ quên được, vào năm 2005 ở cái xi nghiệp gần khung chung cư nó ở xảy ra một chuyện. Không rõ vì lý do gì nhưng vào một buổi tối khi mà xưởng đang tăng ca để cho kịp ra hàng thì không biết tại sao lại có lửa phực cháy ở khu nhà kho, đồ và vật dụng trong kho toàn dễ cháy nên lửa bén rất nhanh, nó lan qua đến cả xưởng, mọi người chạy tán loạn hô hào dập lửa, người thì cố thoát ra, tiếng chuông báo động khẩn cấp reo liên hồi. Cả xưởng tất thẩy hơn ngàn công nhân và cũng may là hầu hết đều thoát ra khỏi xưởng kịp thời nhưng trong số đó lại có 3 người chết do không kịp thoát thân và bị chết ngạt và bị cháy đen thui trong nhà kho của xưởng.
Sau trận hỏa hoạng đó phía công ty sản xuất ma nơ canh đã tổn thất khá nhiều kinh phí để tu sửa lại, em nhớ không lầm thì bạn em nó bảo chắc cũng cả tỷ đồng chứ chả chơi đâu, xưởng cũng rộng lớn lắm.
Đến tầm mấy tháng sau, chính xác là khoảng 6 tháng công ty đó khôi phục lại rồi mới mở cửa tiếp tục sản xuất, cái quan trọng ở đây là sau cái đêm cháy xưởng đó thì mỗi đêm thằng bạn em nó về khuya đi ngang cái xưởng đó là hôm đó nó lại nghe tiếng ai khóc bên trong xưởng, rồi tiếng quạ đêm kêu mà phải nói thật với các thím là nó muốn quắn đích luôn các bác ạ, cũng vì cái hôm cháy xưởng mà nó mất ngủ mấy đêm liền. Anh của nó cũng làm trong đó nên nó sợ anh nó xảy ra chuyện gì lắm, may mắn à trong 3 người chết thì không có ai là anh nó cả, anh nó tên Chí, cái độ mà hồi còn làm ở xưởng thì anh Chí cũng đã 25 tuổi rồi, hôm xảy ra vụ việc thằng Linh nó sợ nên nó chạy theo ba má nó qua bên xưởng coi anh hai nó thế nào, 2 thằng anh em gặp nhau mà mừng muốn khóc, lúc đó nó mới có 9,10 tuổi chứ mấy, mà nó thương a hai của nó lắm các bác ạ.
Trở lại khoảng thời gian 6 tháng sau khi xưởng được đưa vào hoạt động trở lại thì từ đây những chuyện bí ẩn cũng bắt đầu xảy ra. Ban đầu thì những công nhân bên khu lắp ráp thường nghe tiếng lục cục bên dưới những cái máy cơ khí, rồi cứ bửa nào có tăng ca đêm là ngay 8h là đèn của một số chỗ cứ tự bật tắt, trong kho là ghê nhất, ít công nhân nào vào kho vào ban đêm lắm, nghe thằng Linh kể lại thì nó bảo là kho vừa rộng lại vừa bề bộn vì chất rất nhiều ma nơ canh, hàng hư có, hàng chờ đống gói cũng có rồi một số máy gia công này nọ, một hôm có anh quản đốc xuống kiểm tra máy ở dưới kho, vừa mở cửa kho hơi lạnh phả vào mặt mà làm ảnh rùng mình, anh quản đốc đó đi chung với mônt nguồ nữa nhưng mà người đó đứng ở ngoài cửa, đang lọ mọ coi lại số ma nơ canh chuẩn bị đem giao cho khách hàng thì đột ngột cửa đóng lại nghe một tiếng “rầm”, làm anh ấy giật mình, rồi tất cả yên lặng hơn hẵn, anh quay lại bắt đầu đi từng bước từng bước kiểm tra dãy ma nơ canh thì phía sau lưng anh cũng nghe tiếng bước chân kêu “lộp cộp”
Trong lòng tự nhiên cảm giác như có ai đó đang nhìn mình một cách chầm chầm, anh quản đốc đó cũng hơi sợ quá rồi mới gấp rút đi ra nhưng đến khi mở cửa thì cửa không mở, anh hô rất to nhưng ở bên ngoài dường như không ai nghe, người đi chung với anh vẫn đứng trước cửa, rồi đèn bỗng chập mạch rồi nỗ “chác” nghe giật mình… trong kho bây giờ bao phủ bởi một màn đêm lạnh lẻo, tiếng bước chân lại vang lên “lộp cộp lộp cộp”… rồi đến tiếng máy khoan cũ kĩ nằm ở góc kho cũng tư bật lên… cho đến khi người đi chung với anh đang đứng ở ngoài nghe tiếng thét thất thanh từ ngay phía bên trong kho của anh quản đốc thì người đó mới giật mình rồi cố mở cửa nhưng không tài nào mở được, anh ta kêu thêm người để phụ mở cửa. Lúc đó anh Chí cũng có ở đó phụ, khi mở cửa ra thì mọi người che mặt ồn ào hết cả lên, anh quản đốc nằm ngay trên chiếc máy khoan đó và bị khoan xuyên bụng, mắt anh mở trân trân nhìn lên trần nhà…