Sau cái đêm đầy ám ảnh đó anh Chí đã nằm sốt li bì một tuần lễ… Những đêm đó anh luôn nằm mơ thấy ác mộng, thằng Linh cùng với ba mẹ nó lo sốt vó luôn các bác ạ. Về phía công ty thì cho anh Chí nghĩ bệnh đến tận một tháng luôn nên cũng không sao, cho đến khi một thời gian sau anh Chí khỏe lại rồi mới tiếp tục đi làm trở lại,… mặc dù thằng Linh cũng có khuyên anh nó nghĩ chỗ đó đi rồi vô làm chỗ khác nhưng anh Chí nhất quyết ko nghe theo và cho rằng phải tìm ra nguyên nhân làm cho anh bạn làm chung kia chết một căch dã man như vậy.
Sau khoảng thời gian nằm nghỉ bệnh ở tại nhà, anh Chí vẫn luôn canh cánh ở tròng lòng những hoài nghi về thủ phạm đã gây án bằng cách nào. Tuy là sợ ma nhưng anh vẫn chưa tin vào sự hiện diện của nó trên đời này cho lắm, cái kho từ sau vụ anh quản đốc bị giết đến giờ vẫn bỏ hoang nằm trơ trọi cạnh cái nhà vệ sinh của xưởng. Ban đêm tăng ca trong xưởng không một ai dám bén mạng lại gần khu vực nhà vệ sinh đó nữa mà chỉ dám đi vệ sinh lén ở ven cỏ trong khu vực quanh xưởng thôi vì xưởng rộng lắm,… không hiểu vì lý do gì mà chắc có lẽ đã có quá nhiều người chết ở trong cái kho đó nên có hôm chủ xưởng lại mời thầy về coi, cho đến khi lên đồng được thì người bị nhập tràng không nói gì cả mà chỉ giật giật người rồi viết vài dòng chữ nguệch ngoạc lên trên nền đất
“Chơi Trò Trốn Tìm Nhé”
Dòng chữ được viết ra với sự chứng kiến của rất nhiều người làm trong xưởng, tuy hôm đó được nghĩ nhưng nhiều công nhân cũng vào xem cái buổi gọi hồn đó như nào?, chắc chắn là anh Chí cùng với thằng Linh cũng có mặt ở đó. Một người trong đám đông bỗng dưng hô to
“Máu kìa…”
Bức tường trước nhà vệ sinh những vệt mày đỏ chảy ra một cách khó hiểu… nhỏ từng giọt xuống đất, một ông trung niên đến chạm vào vũng nước màu đỏ ấy và ngửi thử…
“Đúng là máu thật rồi,
Vậy nó từ đâu xuất hiện cơ chứ?”
Tất thẩy những người có mặt hôm đó gần như chết đứng khi nhìn thấy cảnh tượng đó, rồi lại đột ngột giật mình khi từ trong kho tiếng cười khoái trá của con nit bỗng vang lên trong sự im lặng của mọi người và đan xen với tiếng “cộc cộc” ngay phía sau cánh cửa nhà kho ấy…
Mọi người ko ai nói câu nào cho đến khi ông thầy ngất xỉu mồm xủi bọt mép rồi mới đưa ổng đi bệnh viện, xong xuôi rồi tất cả giải tán trong sự lo sợ. Có người nghĩ là sẽ xin nghĩ làm ở xưởng, có người thì không tin, người thì sợ nhưng không muốn nghĩ ở đây vì đồng lương cao…
Tất cả vẫn được che phủ bởi bức màng bí ẩn, không ai biết được bên trong khu nhà kho khủng khiếp đó đang ngự trị một thứ vô hình hay hữu hình gì… hay có chăng là một con ác linh núp phía sau những con ma nơ canh vô tri vô giác với quyền năng vô hạn mà khiến ai ở trong khu xưởng đó cũng phải rung sợ