Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Against The Odds

Chương 3

Tác giả: Lisa Kleypas

Trong bầu không khí tối đặc, đầy mùi mốc, sắc thái hung hung, rực nắng của Jake Linley thậm chí còn gây ấn tượng hơn thường lệ. Theo cách nào đó việc ở dưới lòng đất không hề phù hợp với chàng chút nào, thậm chí chỉ trong một cuộc viếng thăm nhất thời tới hầm rượu vang. Dù chàng là kẻ địch của nàng, Lydia vẫn phải thừa nhận rằng chàng là một trong những người đàn ông hấp dẫn nhất nàng từng gặp. Linley không già hơn Wray là mấy, nhưng lại dày dạn hơn rất nhiều. Vẻ phong trần của chàng tất cả càng hiển hiện rõ rành rành hơn bởi cái cách chàng che giấu nó bằng sự thờ ơ bất kính. Nhìn vẻ mỉa mai trong nụ cười của chàng, vẻ duyên dáng thong thả, ung dung trong các cử động của chàng, người ta có thể dễ dàng bị lừa đảo bởi vẻ quyến rũ nhàn nhã của chàng. Nhưng đôi mắt đã phản bội chàng. Chiều sâu màu xám nhạt được lấp đầy với trạng thái mệt lử của một người đàn ông đã nhìn và trải nghiệm quá nhiều và không bao giờ có thể khả dĩ tìm thấy cách thoát khỏi sự thực đau đớn mà nghề nghiệp đôi khi bắt chàng phải chịu đựng.

“Bố nàng đã cho phép ta được thăm quan dưới này.” Chàng nói.

Điều đó hầu như không bất bình thường. Lydia đã quá quen thuộc với sự thích thú mà các vị khách có đối với bộ sưu tập rượu vang lừng danh của cha nàng. Tuy vậy, chỉ với một chút may mắn hẩm hiu mới khiến Linley xem xét các giá rượu cùng lúc nàng đến đây tìm kiếm sự riêng tư.

“Ngài đã xem đủ chưa?” Lydia hỏi, không phải không nhăn mặt thầm một cái trước sự thô lỗ của mình. Mẹ nàng đã nuôi dưỡng tất cả Craven với một chuẩn mực lễ độ không thể xâm phạm. Tuy nhiên, sự hiện diện của Jake Linley là quá mức chịu đựng của nàng. “Bởi vì tôi thích được ở một mình.”

Đầu chàng hơi nghiêng đi khi chàng tập trung vào nàng với một cái nhìn chăm chú. “Nàng đang cảm thấy không khỏe ư?” chàng hỏi. “Nếu thế -”

Lydia ngắt ngang với một âm thchàng khinh bỉ. “Làm ơn đừng bận tâm thể hiện bất kỳ sự quan tâm nào với sức khỏe của tôi. Tôi hiểu rõ mà.”

Jake Linley chậm rãi đến gần nàng, bước vào một bể ánh sáng đèn dịu nhẹ. Thật không công bằng làm sao khi một người đàn ông vừa quá lừa dối mà vẫn vừa quá đẹp trai đến vậy. Chàng mặc kết hợp trắng đen giản dị trang trọng, với một chiếc cà vạt lụa xám làm tôn thêm đôi mắt trong mờ của chàng. Bộ quần áo vừa vặn hoàn hảo được treo một cách thanh lịch trên bộ khung rắn chắc, mạnh mẽ của chàng, nhưng như thường lệ, chàng dường như bị nhàu nhĩ một chút xíu, như thể chàng đã cáu kỉnh kéo căng và giãn mạnh bộ quần áo giam hãm. Những dấu hiệu phảng phất của sự lộn xộn gần như van xin một phụ nữ thắt lại gọn ghẽ chiếc cà vạt và vuốt thẳng ão chẽn của chàng, những cử chỉ thân mật mà một người vợ sẽ làm cho người chồng của mình.

“Sao nàng lại nghĩ sự quan tâm của ta là giả vờ?” chàng hỏi.

Oán giận – và những cảm xúc thậm chí còn đau đớn hơn, không thể lý giải được – gây ra những nút xoắn cuộn thắn hình thành trong dạ dày của Lydia. “Bởi vì tôi biết ngài đã cố thuyết phục bá tước Wray rằng tôi không đủ tốt cho chàng, và do đó ngăn cản chàng cầu hôn tôi.”

Mắt chàng hẹp lại. “Đó là những gì cậu ấy bảo nàng ư?”

“Không chính xác từng từ. Nhưng ngài đã bảo chàng đừng cưới tôi, và vì điều đó tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ngài.”

Linley thở dài có chút dứt khoát và nhìn chằm chằm xuống nền đá phiến cao tuổi. Chàng dường như đang suy ngẫm vài vấn đề phức tạp mà không có câu trả lời, cũng chú tâm y như Lydia đã cảm thấy vào lần đầu tiên nàng nhận ra rằng một số âm có thể không có căn bậc hai.

“Nàng nói đúng,” chàng thú nhận yếu ớt. “Ta đã khuyên Wray đừng

cưới nàng.”

“Vì sao?”

“Giờ thì nó có còn quan trọng nữa không? Wray đã không đếm xỉa đến lời tư vấn của ta, nàng đã đồng ý lời cầu hôn của cậu ấy, và vấn đề đó sẽ được kết luận lại trong khoảng ba mươi tám giờ nữa.”

Lydia đánh giá chàng với một sự thích thú sắc bén bất chợt. “Ngài đang đếm ngược từng giờ, phải không?”

Trước cú bắn không định hướng đó, Linley thực sự đã lùi lại vài bước. Đôi mắt chàng lóe lên cảnh giác, như thể nàng đã tấn nàngng quá gần vào một bí mật sống còn. “Ta sẽ để nàng lại với sự riêng tư của mình, tiểu thư Craven. Cho ta xin lỗi vì đã phá vỡ trạng thái tĩnh mịch của nàng.”

Chàng quay người và rời đi, trong khi Lydia trừng mắt nhìn theo sau chàng. “Ngài xin lỗi vì điều đó, chứ không phải vì những gì đã nói với bá tước Wray ư?”

Chàng dừng lại trong giây lát. “Đúng vậy,” chàng thêm vào mà không thèm nhìn nàng, và leo lên các bậc thang.

Lydia sải bước tới căn phòng xa nhất và hạ mình xuống một cái ghế gỗ cọt kẹt. Đập mạnh cái túi xách lụa lên bàn, nàng hét lên một tiếng gầm tức giận và lấy hai tay ôm đầu. Một người sẽ sớm trở thành nàng dâu không nên cảm thấy thế này, bối rối, khích động và tức giận. Nàng nên vui vẻ. Đầu nàng nên tràn đầy những giấc mơ. Trong tất cả những tiểu thuyết nàng đã đọc, đám cưới là sự kiện tuyệt diệu nhất cả cuộc đời một nàng gái. Nếu điều đó là sự thật, vậy thì nàng lại một lần nữa đang không hòa hợp với những người khác, bởi vì nàng không hề trông mong điều đó xảy ra tí nào.

Nàng luôn vô cùng mong muốn được giống như những người khác. Nàng đã luôn cố cạnh tranh với bạn bè mình và giả vờ thích thú với búp bê và các trò chơi trong nhà, khi mà nàng vô vàn thích được trèo cây và chơi đấu súng với các em trai của mình hơn. Bất kể gia đình nàng có yêu quí và bao bọc nàng đến thế nào, họ cũng không thể che chắn cho nàng khỏi những lời đồn đại ác ý và những lời thì thầm bên lề, ám chỉ rằng nàng không hề nữ tính, trái với thói thường…kỳ dị.

Giờ thì cuối cùng nàng cũng tìm thấy một người đàn ông được cả vũ trụ xem như một cú quăng lưới ngoạn mục, và chàng thậm chí còn chia sẻ niềm đam mê của nàng. Khi nàng cưới bá tước Wray, cuối cùng nàng cũng thuộc về một nơi nào đó. Nàng sẽ là một phần của đám đông, thay vì đứng tách xa khỏi nó. Và điều đó sẽ thật là nhẹ nhõm.

Vậy thì tại sao, nàng lại không vui?

Lydia xoa xoa hai bên thái dương đau nhức khi nàng im lặng lo lắng. Nàng cần trò chuyện với ai đó khôn ngoan, thấu hiểu và có thể giúp xóa sạch sự dằn vặt giữa thất vọng và khao khát không thể lý giải được mà Jake Linley đã gây ra. Bố nàng. Ý nghĩ đó làm nàng dịu lại ngay lập tức. Phải, nàng sẽ tìm bố nàng tí nữa tối nay. Cảm thấy khá hơn chút đỉnh, nàng rút một cuộn giấy và một cái bút chì ra khỏi túi xáchvà xếp chúng lên bàn. Ngay khi nàng bắt đầu viết một dãy số dài lên một mẩu giấy vốn đã đen kịt với các ghi chép vội vàng trước đó, thì nàng nghe thấy tiếng bước chân.

Cau mày, nàng nhìn lên và trông thấy khuôn mặt nghiêm trọng của Linley. “Sao ngài vẫn ở đây?”

“Nó bị khóa,” chàng nói cộc lốc.

“Cửa ngoài á? Nhưng không thể nào. Chắc là nó đã bị chắn ngang ở ngoài rồi.”

“Chà, nó bị thế đấy. Ta đã dồn hết sức mình đẩy nó, nhưng cái thứ chết tiệt đó không hề nhúc nhích.”

“Có một cái cửa khác ở gian thứ hai, nó dẫn lên phòng để thức ăn của quản gia,” Lydia báo cho chàng biết. “Ngài có thể rời đi bằng đường đó.”

“Ta cũng đã thử rồi. Nó cũng bị khóa y như thế.” Cau mày, Lydia trĩu cằm xuống. “Ai lại chặn cửa ngoài lại chứ, và tại sao? Nó chắc là một tai nạn. Không ai có lý do gì để khóa chúng ta lại cùng nhau…trừ khi …”

“Trừ khi?”

“Đó có thể là Eugenia King.” Lydia nói phẫn nộ. “Nàng ta đã muốn trả thù tôi từ khi tôi xoay xở để tóm được bá tước Wray, khi mà nàng ta mồi chài chàng. Ô, nàng ta sẽ thích được gây ra một vụ tai tiếng bằng cách xoay xở để khiến tôi bị một người phóng đãng như ngài làm tổn hại, không phải hai ngày trước đám cưới của tôi chứ.” Khi một ý nghĩ khác bất chợt đến với nàng, nàng bắn cho chàng một cái liếc sắc bén. “Hay có lẽ chính ngài đã xếp đặt chuyện này. Đây có thể là một phần cái kế hoạch ngăn trở đám cưới của tôi với Wray.”

“Vì chúa,” chàng nói cáu kỉnh. “Ta đã ở trong căn hầm trước, nhớ không? Ta không biết tí gì chuyện nàng sẽ xuất hiện. Và ta không quan tâm chuyện nàng có cưới bá tước hay không. Ta chỉ đưa ra quan điểm của mình khi cậu ấy hỏi mà thôi.”

Thả rơi cái bút chì xuống bàn, Lydia xoay người trong ghế để đối mặt với chàng. Sự phẫn nộ của nàng sôi lên sùng sục khi nàng đáp trả, “Hình như là ngài đã trao nó đi đầy nhiệt tình. Không nghi ngờ gì các ngài quá sức vui vẻ khi có cơ hội đưa ra những lời bình luận xúc phạm về tôi.”

“Ta đã không đưa ra những lời bình luận xúc phạm nàng. Ta chỉ nói -” Linley đột ngột ngậm miệng lại.

“Gì?” Lydia thúc đẩy, nắm chặt hai nắm tay trên mặt bàn xước sẹo.

Khi ánh mắt chàng tìm kiếm ánh mắt nàng, sự im lặng chuyển sang đặc quánh và thân mật đến nỗi Lydia hầu như không thở được. Lần đầu tiên, nàng và chàng được tự do để làm hay nói bất cứ điều gì họ muốn, và nó đã khiến cho tình huống này đầy tiềm năng…bùng nổ.

Sau một khoảng lặng dài, Linley hỏi nhẹ nhàng. “Sao nàng lại để ý ta nghĩ cái quái gì chứ?”

Cảm thấy bị mắc bẫy, Lydia đứng lên và di chuyển khỏi chàng, hướng tới giá chứa rượu gần đấy cao từ sàn nhà lên đến đỉnh. Nàng chạy dọc ngón tay qua một hàng nút bần được bôi sáp và kiểm tra vết xám nhòe từ tấm thảm bẩn tích lũy lại trên đầu ngón tay nàng. “Tôi cho rằng mình không thể kháng cự lại việc cố giải một câu đố,” cuối cùng nàng nói. “Và tôi chưa bao giờ có thể tìm ra nguồn cơn mối bất hòa giữa ngài và tôi. Mọi người đều thấy rõ là chúng ta không bao giờ có thể hòa thuận được lâu. Có phải là vì gốc gác của gia đình tôi không? Sự thật rằng cha tôi được sinh ra bất hợp pháp, và những ngày tháng điều hành sòng bạc của ông -”

“Không,” Linley nói ngay lập tức. “Ta sẽ không bao giờ lấy nó để chống lại ông ấy, hay gia đình nàng. Ta không có gì ngoài sự ngưỡng mộ đối với cha nàng và những gì ông ấy đã tự mình gây dựng nên. Và gốc gác của gia đình ta cũng không hơn gì của nàng. Như mọi người đều biết, nhà Linleys khó mà được coi là một bó dòng máu xanh.” Chàng mỉm cười thiểu não trước khi tiếp tục. “Nhưng cũng nhiều như những gì tôi kính trọng cha nàng, không còn gì để bàn cãi rằng ông cũng đồng thời hấp dẫn và hống hách, và ông sẽ không dừng lại để đạt được điều mình muốn. Và ông cũng ngẫu nhiên giàu nứt đổ đố vách vậy. Nói cách khác, Craven là ông bố vợ khủng khiếp. Wray hoàn toàn bị ông ấy dọa nạt. Bố nàng sẽ không do dự bắt chồng nàng nhảy bất cứ giai điệu nào mà ông chơi… và không cuộc hôn nhân nào có thể khoan nhượng được sự can thiệp đó.”

“Tôi sẽ không để Papa uy hiếp chàng,” Lydia nói thủ thế.

Linley đáp lại với một cái khịt mũi chế giễu. Chàng nửa ngồi trên bàn, một chân đung đưa vẩn vơ. “Chồng nàng cần thêm nam tính để đương đầu với Craven mà không cần sự bảo hộ của nàng. Và Wray không có chúng. Sớm hay muộn, cậu ta sẽ bực bội với nàng vì điều đó, gần như cũng nhiều bằng nàng bực bội với cậu ta.”

Lydia sẽ trao đi gần như tất cả mọi thứ để có thể cãi lại chàng. “Một người đàn ông có thể thay đổi.” nàng nói.

“Thậm chí nếu có, thì nó cũng không thay đổi được một sự thật thích đáng khác.”

“Đó là?”

Ánh đèn chập chờn khiến mái tóc rối của chàng tỏa sáng như vàng cổ, và chiếu xuống trên làn da được cạo râu mềm mại của chàng. “Hai người không yêu nhau.’

Lydia không thể nói nên lời, nhịp tim nàng đập lên điên cuồng khi chàng tiến đến gần nàng. Nàng không nhận thức được mình đang rút lui khỏi chàng cho đến khi cảm thấy giá rượu tựa vào vai nàng và nghe thấy tiếng lách cách của chai rượu.

Dịch đến gần hơn, Linley chống hai bàn tay lên hai bên người nàng, các ngón tay chàng cong lại quchàng cột chống bằng sắt được thiết kế để giữ các chai rượu ở đúng chỗ. Chàng đứng quá gần, cơ thể chàng cao vượt hẳn nàng. Mũi của Lydia tràn đầy hương thơm của chàng, sự tươi mát từ xà phòng phủ lên hương đàn ông ấm áp, mặn mà của làn da chàng. Nàng hít một hơi thật sâu, và một hơi khác, nhưng làm sao đó mà phổi nàng dường như không hề hoạt động đúng đắn. Thật lạ làm sao, rằng cho đến giờ nàng mới nhận ra là chàng to lớn đến mức nào. Nàng cao trên mức trung bình, nhưng chàng vẫn hiện ra lù lù trên nàng, đôi vai chàng chặn hết ánh đèn yếu ớt.

Các ngón tay chàng gập lại trên cột sắt. “Nàng nên cưới một người đàn ông sẽ bán cả linh hồn mình chỉ để dành một đêm với nàng.”

“Làm sao ngài biết Wray không cảm thấy thế về tôi?” nàng thì thầm.

“Bởi vì nếu cậu ta như thế, nàng sẽ không quá ngây thơ đến chết tiệt như bây giờ.” Một màu đỏ trườn qua hai gò má và sống mũi chàng. “Nếu nàng là của ta, ta không bao giờ có thể chờ đợi tất cả từng ấy tháng mà không -”

Chàng dừng nửa chừng và nuốt xuống rõ rành rành, hơi thở của chàng tấn công miệng nàng trong những luồng hơi nhẹ, nóng bỏng. Khi chàng cúi xuống gần nàng hơn, nàng gần như có thể cảm thấy hơi nóng xac thịt của cơ thể chàng.

Các ý nghĩ của nàng chạy toán loạn hoang dại khi nàng nhận ra rằng chàng sắp hôn nàng. Nàng cảm thấy hơi nóng của bàn tay chàng khép lại quanh sau đầu nàng, nâng niu, khuyến khích. Mặt chàng hạ thấp xuống nàng cho đến khi mọi thứ đều mờ ảo, và nàng nhắm mắt lại. Một cái chạm nhẹ dịu dàng trên khóe miệng nàng… một cái khác trên trung điểm yếu đuối ở môi dưới nàng. Miệng chàng hạ xuống trên nàng từ từ chậm rãi, cho đến khi chàng bắt lấy nàng trong sự kiểm soát ẩm ướt, trọn vẹn. Bỗng nhiên Lydia cảm thấy say sưa, i như lần giáng sinh vừa rồi khi nàng uống hai cốc rượu punch lớn và dành cả buổi tối còn lại trong tình trạng mờ ảo bủn rủn đầu gối dễ chịu.

Nàng lắc lư choáng váng và ngay lập tức bị bắt lại và giữ trong chiều dài cứng cáp của cơ thể chàng. Chàng hôn nàng sâu hơn, thúc môi nàng tách ra để chàng có thể nếm nàng với những cái vuốt ve dịu dàng, đòi hỏi. Sự dễ chịu của nó khiến nàng choáng váng. Miệng nàng mở ra luống cuống dưới miệng chàng, chào đón những cái đẩy chậm chạp nóng bóng, lả lướt của lưỡi chàng. Chàng trao nó cho nàng chậm rãi, khiến nàng quằn quại bên chàng. Các ngón tay nàng trượt lên mái tóc dày của chàng, kéo đầu chàng xuống nàng mạnh hơn, và một âm thanh mềm mại vang lên từ sâu trong cổ họng chàng.

Đột ngột chàng giật miệng mình khỏi nàng, thở hổn hển gấp gáp. “Quỷ thật. Ta đáng nhẽ không nên làm thế, ta xin lỗi.” Ngón tay cái của chàng đi qua đường cong môi dưới mềm mại của nàng một cách dịu dàng, và chàng nhìn nàng chằm chằm với một ngọn lửa bừng bừng khao khát khiến nàng kinh ngạc. “Ta xin lỗi.” chàng lặp lại. “Ta sẽ để nàng đi ngay bây giờ…” Cánh tay chàng nới lỏng, nhưng chàng dường như không thể mang chúng rời khỏi nàng. “Chúa ơi, Lydia.” Chàng thì thầm khàn khàn, và đầu chàng lại cúi thấp xuống.

Miệng chàng chiếm lấy miệng nàng đầy ép buộc, nhấm nháp sự đáp ứng vô vọng của nàng. Lydia cảm thấy bàn tay chàng dạo chơi xuống dưới, một bên ghì chặt hông nàng vào chàng hơn, trong khi bên còn lại trượt xuống dưới khối nặng căng tròn ở ngực nàng, nhẹ nhàng nhấc nó. Hơi nóng từ các ngón tay chàng thấm qua lớp lụa dày của váy nàng. Chàng vuốt ve cái đỉnh nhọn căng cứng bằng ngón tay cái, xoay tròn một cách lười biếng trong khi chàng hôn nàng hết lần này đến lần khác, mở tung một cơn đói khát khiến nàng hoảng sợ vì mức độ mãnh liệt của nó.

Với một tiếng rên rỉ nhỏ, Lydia giật mạnh mình khỏi chàng, không biết làm sao mà đi được tới bàn rượu. Nàng ngồi xuống trên ghế một cách khó nhọc, hớp vào cả ngụm không khí, trong khi bàn tay chết dẫm của nàng ghì chặt xuống mặt bàn mòn vẹt.

Jake ở nguyên cạnh giá rượu, gục đầu xuống một bên giá. Cuối cùng chàng bước lùi lại và kéo lê một bàn tay qua tóc một cách cộc cằn. Lydia nhìn thấy sự run rẩy trong các ngón tay chàng và nghe thấy cơn rùng mình sâu trong hơi thở chàng. “Ta phải ra khỏi đây.” Chàng nói cộc cằn. “Ta không thể ở một mình với nàng.”

Lydia chờ cho đến khi nhịp tim nàng đập chậm lại trước khi thử nói thành lời. “Linley…Jake…ngài đang chơi loại trò chơi nào vậy?

“Đây không phải một trò chơi.” Đôi mắt nhợt nhạt của chàng chiếu thẳng vào mắt nàng. “Ta đã muốn nàng kể từ lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng.”

“Nhưng điều đó không thể là sự thật. Tôi đã tình cờ nghe thấy ngài bảo với ai đó là ngài không hề có hứng thú với tôi.”

“Lúc nào?”

“Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, sau khi ngài băng mắt cá chân cho tôi.”

“Nàng chỉ mới mười sáu,” chàng đáp lại mỉa mai. “Ta sẽ nghe giống như một kẻ dâm đãng già nua đồi trụy nếu ta thú nhận là mình bị nàng thu hút.”

“Cái đêm tôi đính ước, khi ngài hôn tôi….đó là bởi vì ngài bị tôi thu hút ư?

“Còn vì lý do nào nữa mà ta làm vậy?

Má nàng nóng rẫy lên trước kí ức ấy. “Tôi đã tưởng ngài chỉ đang cố làm tôi bẽ mặt.”

“Nàng đã tưởng -” Jake bắt đầu với một cái nhìn ngờ vực, rồi đột ngột cắt ngang. “Quỷ tha ma bắt. Nàng sẽ cưới trong hai ngày nữa. Có ích gì khi thảo luận chuyện đó bây giờ chứ?”

Lydia cảm thấy thật kỳ cục, hơi tuyệt vọng và tức giận, như thể nàng đã đánh mất một thứ mà ngay từ đầu nàng chưa bao giờ có. Như thể bằng cách nào đó nàng đã bị ngăn cản khỏi điều gì đó. “Ngài nói đúng,” nàng chậm rãi đồng ý, “Không có ích gì khi thảo luận nó lúc này. Không gì có thể bắt tôi thay đổi ý kiến về việc cưới bá tước Wray.”

Jake im lặng trước điều đó, mắt chàng tối sầm lại, hình dáng miệng chàng hơi sưng sỉa lên.

“Wray và tôi tương thích trong mọi thứ,” Lydia nói, cảm thấy cần phải nhấn mạnh điểm đó. “Điểm thứ nhất là, chàng là người đàn ông duy nhất đã đọc bài báo của tôi cho tờ Tập san khoa học thực tiễn -”

“Ta đã đọc nó,” chàng ngắt lời.

“Ngài đã ư?”

Linley mỉm cười nhẹ khi chàng thấy sự kinh ngạc của nàng. “Chỉ đoạn đầu thôi.”

“Ngài đã nghĩ gì về nó?”

“Ta đã ngủ gật ngay phần nói về đồng dạng và tứ dị tháo rời.”

“Tứ diện,” Lydia sửa lại với một nụ cười nhẹ, biết rằng với một người không phải nhà toán học, bài báo của nàng quả thực rất buồn tẻ. “Chà, tôi hy vọng mình đã cho ngài một đêm ngon giấc.”

“Nàng đã.”

Nàng cười lớn, và họ nhìn nhau mãnh liệt trong một khoảnh khắc vui thích bất ngờ, chân thật. Từ từ Lydia giãn ra tựa vào lưng ghế. “Nếu ngài không thích toán học,” nàng nói, “vậy thì ngài thích gì?”

“Câu cá hồi. Đọc báo lúc uống cà phê. Đi bộ qua London lúc bình minh.” Ánh mắt chàng rơi xuống môi nàng. “Hôn trong hầm rượu vang.”

Nàng kìm lại một nụ cười trước lời bình luận xỏ lá đó.

“Nói cho ta nghe nàng thích gì,” chàng nói.

“Bi-a, và kiến trúc, và vẽ màu nước – dù tôi thật đáng thương về mặt đó. Tôi cũng thích chơi bài nữa, nhưng chỉ với bố tôi thôi, vì ông là người duy nhất từng có thể đánh bại tôi.” Và cả hôn trong hầm rượu vang nữa, Lydia nghĩ châm biếm. Đứng dậy, nàng lục soát chiếc tủ chén bên cạnh bàn, lôi ra một cái mở nút chai, một cái nạo sáp, và một cặp cốc nếm rượu. “Tôi còn biết vài thứ khác ngài sẽ thích đấy,” nàng nói, ra dấu với cái cốc không tới giá rượu gần chàng nhất. “Nhìn xuống bên phải hàng dưới cùng – chai rượu với nhãn vàng và xanh í. A d’Yquem Sauterne…loại rượu pooc tô ngon nhất ngài từng nếm.”

Cúi xuống với lấy cái chai, Jake bắn cho nàng một cái liếc chế nhạo.

“Chúng ta cũng có thể,” nàng nói. “Ai mà biết được chúng ta sẽ bị bẫy ở dưới này bao lâu chứ, nhưng trong lúc đó chúng ta cũng có thể tận hưởng những gì tốt nhất có thể.”

Jake rút chai rượu từ giá ra và mang nó tới bàn. Thành thạo chàng chạy cái nạo sáp quanh đỉnh nút bần, rồi với tay ra chuyển lấy cái mở nút chai. Lydia bị thôi miên bởi các chuyển động của bàn tay chàng, quá tao nhã và khéo léo khi chàng xoắn cái thanh xoáy ốc kim loại vào nút bần, và dễ dàng kéo nó ra khỏi miệng chai thủy tinh. Hồi tưởng lại kỹ năng dịu dàng mà đôi bàn tay to lớn đó đã vuốt ve khuôn mặt và mơn trớn ngực nàng, Lyida cảm thấy một cơn xoắn khoái cảm thấp dưới bụng nàng.

Sau khi rót ra hai ly chứa thứ chất lỏng đậm đà, đỏ tía đó, Jake đưa một ly cho nàng, dường như chú ý đặc biệt không chạm vào ngón tay chàng vào ngón tay nàng. “Vì đám cưới của nàng,” chàng nói cộc cằn, và họ cụng ly. Khi Lyida uống, vị nặng của loại rượu vang quý hiếm lăn tròn trên lưỡi nàng và chảy thành dòng ngọt ngào xuống cổ họng nàng.

Nàng quay lại chỗ ngồi trên ghế, trong khi Jake cởi bỏ áo khoác và nửa ngồi trên bàn. “Nàng đang tiến hành cái gì thế?” chàng hỏi, liếc xuống tờ giấy nàng bỏ lại gần cái túi xách, với những ký hiệu toán học lằng nhằng.

“Tôi đang phát triển một chuỗi công thức cho một loại máy phân tích thống kê. Vài người bạn từ Bảo tàng cơ khí London đang thiết kế nó, và họ đã mời tôi cộng tác.”

“Họ sẽ làm gì với cái máy đó?”

“Nó có thể được dùng để tính toán các khả năng của trò chơi cơ hội, hay thậm chí cho những mục đích nghiêm túc hơn, như chiến lược quân đội hoặc kinh tế.” Lydia sôi nổi với chủ đề đó khi chàng lắng nghe một cách chăm chú. “Các bạn của tôi – những người có nhiều khuynh hướng cơ khí hơn tôi – đã sáng chế ra một hệ thống các bánh răng bằng đồng để miêu tả các con số và biểu tượng. Tất nhiên, nó sẽ không bao giờ được xây dựng, vì nó đòi hỏi hàng ngàn linh kiện chuyên dụng, và nó sẽ chiếm mất cả một tòa nhà.

Jake dường như bị ý tưởng đó làm cho hết sức thích thú. “Tất cả điều này để cho một cái máy trên giấy ư?”

“Ngài sắp sửa chế giễu tôi đấy phải không?” Lydia hỏi với một cái nhướn mày.

Jake chậm rãi lắc đầu, tiếp tục mỉm cười. “Nàng có một bộ não thật xuất sắc.” Lời bình luận đó nghe không hề giễu cợt tí nào. Thực ra thì, nét mặt chàng là ngưỡng mộ.

Lyida nhấp một ngụm rượu, cố lờ đi cách cách ống quần kéo căng trên bắp đùi vạm vỡ của chàng. Chàng là một tạo vật nam tính lộng lẫy, một kẻ trác táng với đôi mắt tâm hồn mệt mỏi.

Không cần chút cố gắng nào, nàng có thể đứng đậy và dựa vào khoảng trống mời gọi giữa hai bắp đùi chàng, và kéo đầu chàng xuống với nàng. Nàng muốn hôn chàng lần nữa, để khám phá cái miệng ngọt ngào của chàng, để cảm thấy đôi bàn tay chàng vuốt ve cơ thể nàng. Thay vì thế nàng vẫn ngồi im và ngước mắt lên chàng với một vẻ mặt nghiêm trang chăm chú. Nàng không thể dừng việc suy xét xem có bao nhiều người phụ nữ khác cũng cảm thấy cùng sự hấp dẫn ấy đối với chàng.

“Nàng đang nghĩ gì thế?” chàng hỏi.

“Tôi đang băn khoăn liệu ngài có phải một kẻ trác táng như họ nói không.”

Chàng cân nhắc câu hỏi một cách thận trọng. “Ta không phải là một người hoàn hảo.” chàng thú nhận.

“Ngài có một danh tiếng về việc quyến rũ phụ nữ.”

Khuôn mặt của Jake thật khó hiểu, nhưng nàng cảm giác được sự bực dọc mà lời bình luận của nàng đã gây ra với chàng. Chàng giữ im lặng trong một lúc lâu đến mức Lydia đã nghĩ chàng sẽ không trả lời. Tuy nhiên, chàng bắt mình phải nhìn vào đôi mắt chăm chú của nàng, và nói cứng nhắc.

“Ta chưa bao giờ quyến rũ ai cả. Và ta sẽ không bao giờ ngủ với người đã tìm đến sự giúp đỡ chuyên môn của ta. Nhưng đôi khi ta có nhận lấy những gì được mời mọc ta.”

Bên trong căn hầm lạnh lẽo, tối tăm rào quanh họ như một cái kén, cách ly họ với thế giới bên ngoài, nơi những cô gái chưa chồng không được thảo luận những chủ đề thiếu đứng đắn với những tên trác tác ranh ma. Lyida biết rằng nàng sẽ không bao giờ có thể có cơ hội nói chuyện lại một cách thân mật với người đàn ông đã quấy rầy và mê hoặc nàng trong suốt nhiều năm trời nữa.

“Vì sao?” nàng hỏi dịu dàng. “Bởi vì ngài cô đơn ư?”

Chàng lắc đầu. “Không. Đó không phải là sự cô đơn. Đó phần nhiều là nhu cầu muốn…sự xao lãng.”

“Xao lãng khỏi cái gì?”

Jake đã có thể dễ dàng lái câu hỏi đi. Nhưng thay vì thế, chàng nhìn nàng chằm chằm đầy kiên định, đôi mắt chàng trống trải. “Không hề giả vờ khiêm tốn, ta làm mọi việc đều rất giỏi – nhưng trong nghề nghiệp của mình, gặp gỡ với cái chết và sự đau đớn là không thể tránh khỏi. Những lúc ấy đúng là địa ngục trần gian, cố giúp một người với vết thương chí tử hoặc những căn bệnh nan y, được một người chồng van xin ta cứu lấy vợ ông, hay một đứa trẻ bảo ta đừng để bố nó chết. Thường xuyên bất chấp mọi nỗ lực của ta, ta thất bại. Ta cố tìm ra những lời đúng đắn, để trao gửi sự an ủi, để đưa ra một lời giải thích tại sao mọi chuyện lại xảy ra…nhưng không có lời nào cả.” Mặt chàng ngoảnh đi một phần, nhưng nàng vẫn thấy một cơn đỏ ửng mờ nhạt tăng lên trên đôi má rám nắng của chàng. “Ta nhớ khuôn mặt của mọi bênh nhân đã chết dưới sự chăm sóc của ta. Và trong đêm ta không thể dừng nghĩ về họ, ta cần thứ gì đó…ai đó…giúp ta quên đi. Ít nhất là trong một lúc.” Chàng liếc nhìn nàng cảnh giác. “Gần đây nó không hiệu quả lắm.”

Lydia chưa từng tưởng tượng được rằng chàng sẽ nói chuyện với nàng thành thật đến vậy. Chàng đã luôn như thể vô cùng tự tin, vô cùng cứng rắn.

“Tại sao ngài tiếp tục làm bác sỹ, nếu điều đó khiến ngài không hạnh phúc?” nàng hỏi.

Cổ họng chàng siết lại với một tràng cười bất chợt. “Bởi vì có những ngày ta xoay xở được để làm những điều đúng đắn và giúp một người sống sót bất chấp những tỷ lệ. Và thỉnh thoảng ta được gọi đến đỡ đẻ cho một em bé, và khi ta nhìn vào một sinh mệnh mới trên bàn tay ta, ta lại được lấp đầy hy vọng.” Chàng lắc đầu và nhìn chằm chằm vào bức tường như thể chàng đang nhìn đến một nơi xa xăm nào đó. “Ta đã thấy điều kỳ diệu. Đôi khi, thiên đàng mỉm cười với những người cần đến nó nhất, và họ nhận được món quà vĩ đại nhất trong tất cả – một cơ hội thứ hai để sống. Và rồi ta cảm tạ Chúa rằng ta là một bác sỹ, và ta biết rằng mình không bao giờ có thể là ai khác.”

Lydia nhìn chàng chằm chằm với nét mặt xúc động, trong khi trái tim nàng dường như nhiễm phải một cơn đau khác lạ, ngọt ngào.

Ôi, không, nàng nghĩ trong sự náo loạn giữa bối rối và hoảng hốt.

Trong một khoảnh khắc bỏng tấy, tất cả tính tự mãn thiển cận của nàng đã bị lột sạch. Nàng sợ rằng nàng đang yêu người đàn ông mà nàng đã biết hàng năm trời…một người đàn ông vô cùng thân thuộc mà cũng vẫn quá đỗi xa lạ.

Bình luận