Lydia nói do dự, “Em muốn xin ngài một ơn huệ?”
Mái tóc vàng của chàng nhấc lên. “Ừ?”
“Hãy nói cho em nghe những điều tồi tệ nhất về bản thân ngài. Hãy rất thành thật – thú nhận những lỗi lầm tồi tệ nhất của ngài, và khiến bản thân mình nghe như không hấp dẫn hết mức có thể.”
Chàng thoát ra một tràng cười thấp, ấm áp. “Đủ dễ đấy. Nhưng ta sẽ không thú nhận những lỗi lầm của mình mà không cùng nghe về của nàng.”
“Được rồi.” nàng nói thận trọng.
Jake uống một ngụm rượu vang, đôi mắt chàng hơi hẹp lại khi chàng
đánh giá nàng từ trên vành ly rượu. “Nàng trước.”
Ngồi trên thành ghế, Lydia giữ ly của nàng bằng cả hai tay và khép chặt hai đầu gối lại với nhau. Nàng gật một cái kiên quyết.
“Để bắt đầu, em không hề hòa nhập với xã hội. Em không thích nói chuyện phiếm, em khủng khiếp về chuyện tán tỉnh, và em không thích nhảy.”
“Không kể cả với Wray ư?”
Lydia lắc đầu với một nụ cười ngượng nghịu.
“Có lẽ nàng chỉ chưa có đúng bạn nhảy,” Jake nói dịu dàng.
Nhịp điệu hơi thở nàng thay đổi khi ánh mắt họ khớp vào nhau một cách thân mật. “Tại sao ngài chưa bao giờ mời em nhảy?”
“Bởi vì ta không tin tưởng mình khi ôm nàng ở chốn công cộng.”
Lydia đỏ ửng khắp cả người và uống một ngụm đầy rượu. Nàng đấu tranh để mang lý trí quay lại với dòng suy nghĩ chính. “Thêm lỗi lầm nữa…chà, em quá sốt ruột với người khác, và em ghét không hoạt động, và em kiểu như là một kẻ biết-tuốt….”
“Không,” chàng lẩm bẩm với sự ngạc nhiên bịa đặt rõ ràng.
“Ồ, vâng,” nàng đáp lại, mỉm cười rầu rĩ để đáp lại lời trêu đùa của chàng. “Em luôn nghĩ là mình biết nhiều nhất. Em không thể ngăn mình được. Và em ghét phải thú nhận rằng mình sai. Gia đình em quả quyết rằng em sẽ tranh luận với cả một cái cột đèn.”
Jake toe toét. “Ta thích những phụ nữ có ý chí mạnh mẽ.”
“Thế còn về những người cứng đầu, không biết điều?” Nàng hỏi với một cái nhăn nhó không tán thành.
“Đặc biệt là những người đó, nếu họ cũng xinh đẹp như nàng.” Chàng uống nốt chỗ rượu vang của mình và đặt cái ly sang bên.
Lời khen ngợi gửi cả một gợn sóng dễ chịu dọc người nàng. “Ngài có thích tranh luận không?” nàng nín thở hỏi.
“Không. Nhưng ta thích thu vén hậu quả sau đấy.” Ánh mắt chàng lén lướt qua người nàng một cách không khôn ngoan. “Giờ đến lượt ta. Chúng ta đã biết quá khứ tai tiếng của ta rồi. Ta cũng sẽ thú nhận mình hoàn toàn thiếu tham vọng. Ta thích được giữ cuộc sống của mình không phức tạp hết mức có thể. Ta có vài nhu cầu, bên cạnh một ngôi nhà xinh xắn trong thị trấn, một con ngựa tốt và vài dịp du lịch ra nước ngoài.”
Lydia cảm thấy thật khó hấp thu. Chàng thật khác với người cha yêu dấu của nàng, người có lòng ham muốn thành công và chiến thắng dường như là không giới hạn. Khả năng hài lòng với những gì mình có….liệu đó là một lỗi lầm hay một đức tính?
“Sẽ thế nào nếu ngài có một khoản thừa kế lớn?” nàng hỏi, ném cho chàng một cái liếc ngờ vực. “Liệu ngài có thực sự từ bỏ hết chúng đi?”
“Tới quỹ từ thiện hoặc bệnh viện đầu tiên ta có thể tìm thấy,” chàng nói không chút do dự.
“Ồ.” Cau mày, Lydia xem xét những điểm lồi lên ở đầu gối nàng qua các lớp vải váy. “Vậy thì em cho rằng cưới một người thừa kế đối với ngài là chuyện không cần phải hỏi.”
“Phải.”
Nàng tiếp tục cau mày. “Nó khó có thể là một số mệnh khủng khiếp, có tiền sau khi cưới. Có rất nhiều người hầu, và những thứ đẹp đẽ, và một điền trang lớn -”
“Đó không phải những gì ta muốn. Thêm nữa, ta sẽ treo cổ trước khi tất cả mọi người ở London biết đến ta như một kẻ đào mỏ chết tiệt.”
“Thậm chí nếu đó không phải sự thật ư?
“Việc nó có phải sự thật hay không không quan trọng. Đó là những gì mọi người sẽ nói.”
“Vậy thì chúng ta nên thêm kiêu hãnh vào danh sách các lỗi lầm của ngài.” Lydia lẩm bẩm, đặt ly của nàng sang một bên.
“Không chút nghi ngờ,” chàng đáp lại, ánh mắt chàng thách nàng dám phản kháng. Khi nàng xoay xở được để giữ chặt lưỡi, chàng mỉm cười nhẹ và tiếp tục. “Và không giống nàng, ta rất biết trân trọng sự dễ chịu của việc không hoạt động. Sau một tuần chạy khắp London để gặp bệnh nhân, ta thích được vô nàngng rồi nghề hàng giờ, nói chuyện, uống rượu, làm tình…” Chàng dừng lại trước khi thẳng thắn thêm vào. “Đặc biệt là cái cuối.”
Bộ óc của Lydia bất chợt hiện ra một hình ảnh mơ hồ về cơ thể hung vàng của chàng duỗi dài trên tấm ga trải giường trắng như tuyết. Chúa ơi, làm tình với chàng hàng giờ liền sẽ như thế nào? “Không nghi ngờ gì ngài dễ dàng tìm ra những người phụ nữ mà -” Nàng khựng lại khi mặt nàng đỏ bừng lên.
Khuôn mặt chàng bí hiểm. “Thường xuyên.”
“Ngài đã từng rơi vào tình yêu chưa?”
“Một lần.”
Lydia cảm thấy một cơn ngứa ngáy khó chịu vì ghen tuông. “Ngài đã nói cho cô ấy biết ngài cảm thấy thế nào chưa?”
Chàng lắc đầu.
Một câu hỏi khác lên tới môi nàng, dẫu cho sự thật là nàng không thực sự muốn biết câu trả lời. “Ngài vẫn còn yêu cô ấy ư?”
Gắn chặt nàng tại chỗ với một cái nhìn chằm chằm suy đoán, chàng đáp lại với một cái gật không lời.
Bất chợt Lydia cảm thấy lạnh băng và khốn khổ, khi nàng không có quyền như thế. Jake Linley không phải của nàng. Chàng chưa từng ướm hỏi hứa hẹn hay thề ước tình yêu, chàng đã chỉ nói rằng chàng muốn nàng. Và dẫu cho nàng có thiếu kinh nghiệm, nàng cũng nhận thức được rằng tình yêu và khao khát có thể tồn tại tách biệt với nhau.
“Có phải ai đó em quen không?” nàng hỏi đần độn. “Cô ấy đã cưới ai đó rồi ư?”
Jake nhìn nàng chằm chằm trong sự im lặng thiêu đốt, cơ thể to lớn của chàng căng thẳng thấy rõ. Cái cách chàng cúi tới trước truyền đạt cảm giác một sức lực tiềm tàng sẽ sớm tự do thoát khỏi mọi sự kìm hãm.
Ồ, cái cách chàng nhìn nàng, đôi mắt chàng rực sáng và nóng bỏng trên khuôn mặt sẫm màu lừa gạt. Nàng sẽ thề trên mạng sống của mình rằng chàng cảm thấy nhiều hơn cả sự khao khát đối với nàng. “Vẫn chưa,” chàng nói khàn khàn.
Tim nàng bắt đầu đập dồn trên xương nàng với sự dữ dội gần như đáng sợ. “Cô ấy là ai, Jake?” nàng xoay xở đủ để thì thầm.
Chàng thốt ra một tiếng gầm êm ái và đứng dậy, nóng nảy kéo mạnh nàng áp vào người chàng. “Nàng nghĩ cô ấy là ai chứ?” chàng nói, hơi lắc nhẹ nàng. Rồi chàng chộp lấy miệng nàng bằng miệng chàng.
Phần tự chủ còn sót lại của nàng hoàn toàn vỡ vụn. Jake hôn nàng với sự mãnh liệt dịu dàng, trong khi đôi bàn tay chàng dạo chơi mạnh bạo trên cơ thể nàng, khuôn lấy nàng chặt hơn, mạnh hơn tựa vào chàng. “Ta ngưỡng mộ từng inch logic hay gây gổ, khủng khiếp của nàng,” chàng nói, kéo lê miệng chàng lên má, cằm và cổ họng nàng. “Ta yêu sự thật rằng nàng thông minh khủng khiếp và không e ngại để mọi người biết đến điều đó. Ta yêu đôi mắt xchàng lục của nàng. Ta yêu cái cách nàng ở cùng gia đình mình. Lydia xinh đẹp của ta -”
“Đồ ngốc nhà chàng,” nàng quở trách, kéo môi nàng ra. Nàng chưa bao giờ quá căng thẳng đến thế. “Chàng đợi đến ba mươi tám giờ trước đám cưới của em để nói với em điều này!”
“Ba mươi sáu tiếng rưỡi.”
Bỗng nhiên sự điên rồ của tình huống này gây cho Lydia ấn tượng nó thật buồn cười, và nàng bắt đầu thở hổn hển vì cười. “Em cũng yêu chàng,” nàng nói, vượt qua nó với một cảm giác ngớ ngẩn. Rồi Jake hôn nàng dữ dội hơn nữa, cho đến khi bên trong nàng cảm thấy nóng bừng và tan chảy, cơ thể nàng nhức nhối vì khao khát.
Nàng đặt bàn tay lên một bên mặt chàng, vết xước của lớp lông được cạo nhẵn thín khiến lòng bàn tay nàng ngứa ran. “Chàng chưa bao giờ biểu lộ cho em biết chàng cảm thấy bất cứ điều gì về em ngoài sự khinh bỉ.”
“Ta chưa bao giờ khinh bỉ nàng.”
“Chàng đã là một ác quỷ hoàn toàn, và chàng biết điều đó.”
Chàng có thái độ trông có phần nào đó ăn năn. “Chỉ bởi vì ta biết rằng không có cơ hội nào để có được nàng. Nó khiến ta hơi gắt gỏng một chút.”
“Gắt gỏng- ” Lydia bắt đầu phẫn nộ, và chàng lại làm mềm nàng với môi chàng một lần nữa. Đam mê bừng lên giữa họ thành một đám cháy mau lẹ, nóng trắng. Hổn hển, nàng mở ra trọn vẹn cho những đòi hỏi của chàng, tự nguyện để chàng khám phá nàng. Lưỡi chàng trêu chọc lưỡi nàng, nhấm nháp hương vị rượu vang hòa lẫn với vị thân thương của miệng nàng. Nàng cảm thấy cơn rùng mình làm chàng run rẩy, và hãnh diện với nhận thức rằng chàng cũng muốn nàng với một sự tuyệt vọng có thể kình địch được với nhu cầu của chính nàng.
Đột ngột kết thúc nụ hôn, Jake giữ cánh tay nàng, như thể sự gần gũi về thể xác của họ tạo ra một mối hiểm họa chết người.
Lydia dịu dàng cong hai bàn tay nàng quchàng đôi cổ tay chàng. “Tại sao chàng lại đoan chắc rằng việc chúng ta ở cùng nhau là bất khả thi?”
“Nó không rõ ràng ư?” chàng phản đối mạnh mẽ. “Làm sao ta có thể đề nghị nàng chấp nhận một cuộc sống ít hơn quá nhiều so với những gì nàng luôn có? Là phu nhân Wray, nàng sẽ không thiếu thứ gì, và các con nàng sẽ là thành viên của giới quý tộc. Nàng không thể từ bỏ tất cả điều đó để trở thành vợ một bác sỹ. Rất thường xuyên, ta phải rời khỏi nhà lúc nửa đêm để gặp ai đó, và suốt trong ngày ngôi nhà sẽ luôn quá tải các bệnh nhân. Đó là cảnh hỗn loạn. Và trên tất cả, ta không giàu có, và ta cũng không mong giàu có, điều đó sẽ đòi hỏi nàng chấp nhận một sự hy sinh mà nàng hẳn sẽ hối hận.”
“Em sẽ phải hy sinh thứ gì đó trong cả hai trường hợp.” Lydia chỉ ra.
“Hoặc em cưới một quý tộc không hề yêu em, hoặc một chàng chàng có nghề nghiệp yêu em. Cái nào sẽ khiến em hối hận nhiều hơn?”
“Trước tối nay, nàng không hề phản đối việc cưới xin mà không có tình yêu,” chàng nói mỉa mai. “Tại sao bỗng nhiên chuyện đó lại quan trọng?”
“Bởi vì em không biết chàng cảm thấy thế nào! Chàng chưa bao giờ cho em một lý do để hy vọng. Và nếu em không thể có chàng, em nghĩ em cũng có thể chấp nhận bá tước Wray.” Nàng dụi đôi mắt ướt bằng mu bàn tay. “Em đã luôn quan tâm đến chàng – chàng nghĩ còn vì lý do nào khác mà chúng ta không ngừng cãi nhau đến nổ đom đóm?”
Miệng chàng cong lại nhăn nhó. “Ta chỉ nghĩ mình có một tài năng đặc biệt trong việc chọc giận nàng.”
Một tràng cười hổn hển thoát khỏi nàng, và nàng túm lấy ve áo chàng trong lòng bàn tay nàng. “Em muốn chàng,” nàng nói cấp bách. “Em muốn chàng theo mọi cách, mãi mãi.”
Chàng đang lắc đầu trước cả khi nàng kịp nói hết câu. “Sau này nàng có thể đổi ý. Nàng có thực sự muốn đón lấy sự rủi ro ấy không?”
Lydia không hề nhút nhát, cũng như nàng không phải là đồ ngốc. Nàng hiểu rõ có bao nhiêu vật cản nằm giữa họ, và khó biết bao nhiêu để hai con người có ý chí mạnh mẽ khớp vào với nhau. Nhưng nàng là một Craven, và nhà Craven thì khét tiếng không nao núng khi liên quan đến việc giành lấy những gì họ muốn. “Em là con gái một người đánh bạc,” nàng chỉ ra. “Em không sợ chấp nhận rủi ro.”
Jake đánh giá nàng với một nụ cười rầu rĩ. “Thế còn về việc đưa ra những lựa chọn khôn ngoan?”
“Có vài lựa chọn quá quan trọng đến mức chúng phải được đưa ra bằng trái tim.”
Nắm lấy bàn tay nàng, chàng hôn từng đầu ngón tay nàng một. “Nàng đã quyết định điều đó từ lúc nào?” chàng hỏi từ dưới màn chắn là các ngón tay mảnh dẻ của nàng.
Lydia toe toét táo bạo khi nàng cảm giác thấy sự kháng cự của chàng đang sụt đi. “Cách đây hai phút.”
“Đừng để dục vọng cơ thể ảnh hưởng đến các quyết định của nàng,” chàng nhẹ nhàng cảnh báo. “Tin ta đi, khi ánh sáng hồng đã phai nhạt, nàng sẽ thấy mọi thứ trong một ánh sáng hoàn toàn khác.”
Mặc dù Lydia đã được cho biết khá rõ về đam mê thể chất, cái từ đặc biệt đó vẫn khá lạ lẫm. “Chàng có ý gì, ‘ánh sáng hồng’ ư?”
“Chúa cứu ta, ta muốn chỉ cho nàng.”
“Vậy hãy làm đi,” nàng nói khiêu khích. “Hãy chỉ cho em thấy ánh sáng hồng là gì, và khi nó đi rồi, chúng ta sẽ cùng xem xem cảm giác của em có kéo dài hơn cả dục vọng cơ thể không.”
“Đấy có thể là cái ý tưởng tồi tệ nhất ta từng nghe thấy.”
“Một ánh sáng hồng nhỏ nhoi mà thôi,” nàng dỗ ngọt. “Nó sẽ không tốn quá nhiều công sức chứ. Em đã cảm thấy như thể có hàng nghìn con đom đóm đang nhảy múa trong bụng rồi.”
“Chắc chắn là tồi tệ nhất,” chàng nói u ám.
Quyết tâm, nàng mang cơ thể mình sát vào chàng và đứng kiễng chân để ôm chặt lấy chàng. Cái miệng mềm mại của nàng sượt qua má và cằm chàng, trong khi bàn tay nàng lướt xuống chiều dài say mê của cơ thể chàng, từ mặt phẳng cứng rắn ở ngực chàng cho đến cái vòm cứng cáp của xương sườn. Và thấp hơn. Kích thích và lúng túng, nàng khám phá sức nặng, rắn chắc đang tăng lên ở phần cương cứng của chàng, các ngón tay nàng cong lại quanh chỗ đang nhô ra. Chàng rên rỉ yếu ớt và tóm lấy cổ tay nàng. “Chúa ơi. Không, chờ đã…Lydia, ta đã khao khát nàng….trong quá lâu rồi ta…” Chàng kéo tay nàng ra và dò dẫm đến lưng váy nàng, bật những chiếc khuy bọc lụa ra khỏi các lỗ khuyết nhỏ xíu cột chúng lại.
Nàng cảm thấy thân váy dãn ra, lớp lụa màu xanh celery nặng nề rơi xuống cái khúc cong chết tiệt ở khửu tay áo nàng. Thở nặng nhọc, Jake nhấc nàng lên và đặt xuống bàn rồi với tay ra phía trước áo nịt của nàng. Chàng thể hiện một sự thành thạo kỳ quặc với quần áo lót phụ nữ, mở lưới áo lót dễ dàng đến mức thậm chí cả Lydia cũng không thể sánh bằng. Áo nịt, vẫn còn hơi ấm từ cơ thể nàng, bị thả rơi xuống sàn một cách lơ là, và cơ thể nàng còn lại mềm mại và tự do ngoài trừ lớp vải mu-xơ-lin mỏng mảnh của chiếc váy lót. Lydia nuốt xuống khó nhọc, trải nghiệm một ánh lửa bập bùng không chắc chắn khi cơ thể to lớn của chàng đến đứng giữa hai đùi nàng, đôi chân mặc quần của chàng gần như biến mất trong đống váy vóc bóng bẩy của nàng.
“Đối với một người đàn ông quả quyết mình không phải một kẻ đi quyến rũ,” nàng nói, “chàng cho thấy một sự do dự thiếu hụt đáng kể đấy.”
Đầu ngón tay chàng chải nhẹ qua dây quai của chiếc áo lót trên vai nàng. “Ta dành một ngoại lệ đặc biệt cho nàng.”
Tiếng cười run rẩy của nàng kết thúc thành một tiếng rên rỉ dịu dàng khi nàng cảm nhận được cái miệng nóng hổi, ẩm ướt của chàng sượt qua bên cổ nàng. Chàng thì thầm những câu trấn an dịu dàng khi chàng ôm lấy nàng, mơn trớn nàng, đẩy chiếc váy lót của nàng xuống thấp hơn nữa cho đến khi nàng buộc phải kéo cánh tay hoàn toàn tự do khỏi nó. Ngửa nàng ra đằng sau, móc hai cánh tay nâng đỡ của chàng ở dưới nàng, chàng rúc mũi vào trọng lượng mềm mại của ngực nàng. Hơi thở chàng trêu chọc cái núm vú hồng nhạt, và đôi môi chàng cọ xát nhẹ nhàng trên nụ hoa. Cuối cùng, sau khi nàng đã xúc động và căng lên, nài xin thêm nữa, chàng kéo toàn bộ đầu nhọn vào miệng. Lưỡi chàng xoáy tròn trên nàng trong những cú trượt mềm mại, chuẩn bị nàng sẵn sàng cho cái kẹp khéo léo của răng chàng.
Nàng uốn cong lên chàng trong sự đầu hàng rõ rệt, kinh ngạc khi thật dễ dàng tin tưởng chàng. Chuyện nàng từng có thể nghĩ về chàng như kẻ địch của mình dường như là không thể có thật, người đàn ông đã khiến nàng cảm thấy vô cùng được yêu thương và che chở. Thậm chí với sự ngây thơ của mình, nàng cũng có thể cảm giác được sự khao khát mạnh mẽ của chàng, nhưng mọi cử động của chàng đều cực kỳ dịu dàng và âu yếm. Đôi bàn tay chàng luồn xuống dưới váy nàng, mơn trớn hình hài đôi chân qua các lớp tất lụa và quần đùi mu sơ lin. Bị mê hoặc bởi những nụ hôn đòi hỏi dịu dàng của chàng, Lydia không chú ý rằng chàng rằng chàng đã cởi dây buộc ở quần đùi nàng, cho đến khi nàng cảm thấy chàng kéo mạnh nó xuống qua hông nàng.
“Đừng sợ,” chàng thì thầm, dừng lại để ôm ấp và trấn an nàng. “Ta chỉ muốn trao cho nàng khoái lạc. Hãy để ta, Lydia, để ta chạm vào nàng…”
Không thể kháng cự chàng, nàng thư giãn trong vòng tay rắn chắc của chàng, hơi rùng mình khi chàng kéo quần đùi khỏi chân nàng. Các ngón tay chàng trượt ra sau cái hõm yếu đuối ở đầu gối nàng, trong đùi nàng, dưới gót chân nàng, trượt dọc mặt ngoài chân nàng cho đến khi chàng với tới đường cong trần trụi ở hông nàng. Khó thở, nàng tập trung vào bàn tay ấm áp, to lớn đó, bỗng nhiên muốn chàng chạm vào nàng ở vùng đất bí mật giữa hai đùi nàng, nơi nàng đã ẩm ướt, đập rộn ràng, và sưng phồng. Khi nàng cảm thấy cái cong lên của nụ cười chàng bên má nàng, nàng nhận ra rằng chàng đang cố ý trêu chọc nàng.
“Jake,” nàng thở dốc. “Làm ơn. Những gì chàng đang làm…nó thật không thể chịu nổi, em sẽ phát điên lên mất…”
“Vậy thì ta sẽ phải làm nó nhiều thêm chút nữa,” giọng thì thầm quỷ quái của chàng đáp lại, và chàng vạch một đường tròn nhẹ, tra trấn bên trong đùi nàng.
Một tiếng thút thít thoát ra từ họng nàng, và nàng níu chặt lấy vai chàng, các ngón tay nàng bấm sâu vào bắp thịt đàn hồi. Chàng không hề thương xót, để đầu ngón tay chàng sượt qua mép tam giác đen loăn xoăn giữa hai đùi nàng. Cuối cùng, khi nhu cầu của nàng đã trở nên cấp bách đến mức gần như là đau đớn, nàng cảm thấy chàng tách cái khe nứt đầy đặn và vuốt ve phần da thịt trần trụi đã nhức nhối một cách ngọt ngào.
“Đó,” chàng thì thầm, các ngón tay chàng xoay quanh lối vào trơn mượt của cơ thể nàng và lướt đến cái điểm ngọt ngào phía trên. “Đây là những gì nàng muốn phải không?”
Nàng chỉ có thể đáp lại với một âm thanh rời rạc, trong khi khoái càm chiếm lấy nàng. Chàng hôn nàng thật sâu, trong khi cùng lúc ấy trượt một ngón tay vào trong khoảng da thịt đang tan ra của nàng. Tiếng rên rỉ của nàng bị nuốt gọn bởi những nụ hôn nồng cháy của chàng, và cái khe lạch riêng tư của cơ thể nàng níu chặt vào sự xâm nhập dịu dàng. Chàng vuốt ve bên trong nàng, cái chạm của chàng khéo léo, dịu dàng, nhịp nhàng, dường như thích thú cơn run rẩy hoang dại của cơ thể nàng.
Bị dẫn vào trong một sự mê loạn thấm đẫm các giác quan, Lydia gãi gãi lưng áo sơ mi và áo gi lê của chàng một cách vô vọng, điên cuồng muốn được cảm thấy cơ thể rắn chắc và làn da ấm áp bên dưới lớp quần áo. Ôi, Chúa ơi, nàng muốn chàng trần truồng, để chàng bao phủ lấy cơ thể nàng bằng chính cơ thể chàng, và ngấu nghiến nàng hàng giờ liền.
“Nàng thật mềm mại làm sao,” chàng thì thầm rời rạc, rút ngón tay lại để một lần nữa vuốt ve và chơi đùa với nàng. “Lydia, những thứ ta muốn làm cho nàng…”
“Làm chúng ngay bây giờ đi,” nàng xoay xở để nói được qua hàm răng nghiến chặt.
Chàng phát ra một tiếng cười run rẩy, và cẩn thận hạ thấp nàng xuống bàn. Lớp gỗ mòn vẹt cứng cáp dưới lưng nàng, mép bàn chạm vào sau đầu gối nàng khi đôi chân nàng đu đưa một cách vô vọng.
“Đừng dừng lại, đừng.” nàng van xin khi cảm thấy chàng lục soát bên dưới váy nàng.
Chàng đẩy hai chân nàng rộng ra và hới thở nóng hổi của chàng rơi xuống giữa đùi trong của nàng. Sửng sốt, nàng nhận ra rằng chàng đang ngồi trên ghế, mặt chàng ngay trên những lọn xoăn lộn xộn kín đáo. Một ý niệm không thể hình dung nổi băng qua đầu nàng…chắc chắn là chàng sẽ không…không, chuyện đó là không thể…nhưng hai cánh tay chàng đã móc xuống dưới đầu gối nàng, và nàng dò dẫm vụng về để ngăn chàng lại, chàng tóm lấy cổ tay nàng và bẫy chúng lại ở hai bên người nàng.
Một tiếng khóc nhỏ thoát ra khỏi nàng khi nàng cảm thấy miệng chàng chạm vào nàng, phung phí sự ẩm ướt, hơi nóng bỏng tấy và sự âu yếm trơn mượt của lưỡi chàng trên nàng. Chàng mút lấy nàng nhàn nhã, thốt ra một âm thanh thích thú nguyên thủy khi chàng nếm dòng rượu nữ tính của cơ thể nàng. Bàn tay chàng giải thoát cổ tay nàng ra khi chúng run rẩy và thư giãn trong vòng ôm của chàng, và chàng di chuyển để túm lấy bộ mông siết chặt của nàng trong lòng bàn tay chàng. Lưỡi chàng tìm thấy cái điểm nhỏ nơi cảm giác chồng chất lại thành một điểm nút thiêu đốt, và chàng búng nhẹ nó bằng những cái vuốt ve khêu gợi. Nàng nức nở khi khoái lạc tràn qua nàng trong những gợn sóng nhỏ dâng lên như thác lũ và tiếng róc rách không ngừng nghỉ.
Thậm chí sau khi cơn lốc cảm giác cuối cùng đã mờ đi, và nàng đang run lẩy bẩy kiệt quệ, Jake dường như bất đắc dĩ phải rời khỏi nàng, miệng chàng vẫn tiếp tục rúc vào da thịt thơm ngát và mặn mà của nàng.
“Jake,” nàng rên rỉ, vật lộn để ngồi dậy, cái bàn kêu cọt kẹt với chuyển động của nàng.
Chàng đứng dậy và đặt đầu nàng vào vai chàng, và họ chia sẻ một nụ hôn được phảng phất điểm trang bằng mùi vị riêng tư của nàng. “Cảm giác sau ánh sáng hồng thế nào?” chàng hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Em muốn thêm nữa của chàng.” Lydia với tay tới phía trước quần chàng và vụng về kéo lớp vải che những cái nút. “Tất cả của chàng,” nàng làm rõ bằng giọng khàn khàn, các ngón tay nàng chải vuốt cái hình hài mập mạp, căng cứng của chàng.
“Chúa ơi, không.” Chàng nhảy lùi lại như thể bị bỏng. “Ta sẽ không cám dỗ con gái của Derek Craven trong hầm rượu vang của chính ông ấy. Thứ nhất là, nàng xứng đáng nhiều hơn thế. Hai nữa là, ông hẳn sẽ thiến ta bằng vài phương pháp thời Trung cổ nào đó.”
“Em không biết mọi người lấy đâu ra những ý nghĩ ấy về Papa nữa. Ông thực sự là tốt nhất, tuyệt vời nhất -”
“Ôg bố vợ khủng khiếp,” Jake lẩm bẩm, nhớ lại lời bình luận chàng đã đưa ra trước đây. Chàng phập phồng một tiếng thở dài và nhặt áo lót đã bị vứt ra của Lydia lên. “Chà, một điều chắc chắn là – ta sẽ đối phó với ông ấy khá khẩm hơn là Wray sẽ làm được.”
Lydia lóng ngóng với chiếc váy lót và rồi ngồi im khi Jake móc chiếc áo nịt quchàng người nàng. “Thế có phải có nghĩa là chàng sẽ cầu hôn em không?” nàng hỏi đầy hy vọng.
Chàng kéo chiếc quần đùi lên khỏi mắt cá chân nàng một cách thành thạo. “Chúng ta sẽ thương lượng trước.”
Lydia nhảy lò cò khỏi bàn và kéo áo lót trong vào đúng chỗ, buộc các sợi dây gọn gàng. “Còn một lỗi lầm nữa mà em đã quên đề cập đến.” Lớp satanh của váy nàng kêu sột soạt khi nàng thả rơi nó vào đúng chỗ.
“Ồ?”
“Em ghét sự thỏa hiệp.”
“Cả ta cũng thế,” chàng nói, và họ chia sẻ một nụ cười rầu rĩ.
Jake đi tới rót một cốc rượu vang khác. Chàng uống ực một ngụm lớn rồi đánh giá Lydia với một ánh mắt kiên định. “Có một điểm ta không thể đầu hàng. Nếu chúng ta cưới nhau, ta sẽ không chấp nhận tiền của bố nàng, hay là của hồi môn bẩn thỉu chết tiệt đó. Nếu ông muốn thiết lập một tài khoản của riêng nàng, vậy thì hãy để thế. Nhưng nàng sẽ phải chấp nhận mức sống mà ta có thể chu cấp cho nàng. Thế có nghĩa là không có quà tặng là biệt thự và xe cộ đắt tiền và những thứ giống như ở gia đình nàng.”
Lydia hé môi ra để tranh cãi, rồi khép lại. Nếu đó là những gì chàng đòi hỏi để giữ lại lòng kiêu hãnh và tự trọng, nàng sẽ điều chỉnh cho hợp với nó. Vì chúa, nàng cần bao nhiêu để hạnh phúc chứ? Nàng sẽ có công việc của mình, một cuộc sống dễ chịu, và hơn tất cả, một người chồng yêu thương nàng. Đó chắc chắn là hấp dẫn hơn nhiều một cách sống xa hoa nhưng trống rỗng khi là phu nhân Wray.
Nàng đi tới bên chàng và đan tay vào quanh eo chàng, xúc động trong cái cảm giác tự do được chạm vào chàng. “Thế còn về số tiền em kiếm được từ công việc của mình thì sao? Chàng có phản đối nếu em giữ nó lại không?”
Lông mày chàng ríu vào nhau. “Đó là một câu hỏi giả sử, hay là nàng thực sự có kiếm được chút nào?”
Vai nàng nhấc lên trong một cái nhún vai nhún nhường. “Em đã kiếm được một ít chỗ này chỗ kia, đầu tư các thứ. Năm ngoái em đã thiết kế một rơ le cải biến cho các nàngng ty điện tín…và em có ý tưởng về sự thúc đẩy khí quyển…”
“Đến này nàng đã kiếm được bao nhiêu rồi?” chàng hỏi nghi ngờ.
“Chỉ vài nghìn thôi.”
“Mấy nghìn?”
“Không nhiều hơn, xem nào…hai mươi.” Con số đó không là gì khi so với tiêu chuẩn của nhà Craven, nhưng Lydia biết rằng những người bậc trung chắc hẳn sẽ coi nó là đáng kể.
Jake nhắm mắt lại và uống nốt chỗ rượu vang còn lại của chàng.
“Em xin lỗi,” Lydia nói vội vàng. “Chỉ là nhà Craven dường như không thể dừng việc làm ra tiền. Có bố em, tất nhiên này, và rồi mẹ em cũng kiếm khá nhiều từ việc viết tiểu thuyết của bà, và năm ngoái em trai Nicolas của em đã bất chợt nghĩ đến việc bắt đầu một nàngng ty vận tải với hai con tàu chân vịt lớn -”
“Nicholas mới chỉ mười tám” chàng nói, nhìn nàng chằm chằm với sự hoài nghi rõ rành rành.
“Phải, đó là lý do Papa nói nó chỉ có thể bắt đầu với hai con tàu…”
Giọng của Lydia lạc đi khi chàng ngồi xuống nặng nhọc trên ghế và lấy tay ôm chặt lấy đầu. “Jake?”
“Ta từ bỏ,” chàng nói bằng giọng nghẹt lại. “Quỷ tha ma bắt.”
“Thế tức là chàng không muốn cưới em phải không?”
“Thế tức là nàng có thể giữ lại tiền mình kiếm được, nhưng những gì ta nói trước đó vẫn giữ nguyên – không một xu nào từ bố nàng.”
“Thế nghe có vẻ công bằng -” nàng bắt đầu, hơi nhảy lên một tí khi nghe thấy tiếng loảng xoảng từ xa của then cửa và tiếng kèn kẹt của cánh cửa mở ra. Cánh cửa dẫn tới nhà bếp, Lydia nghĩ. Đó hẳn phải là vị quản gia tầng hầm, cuối cùng cũng được gửi tới để mang thêm rượu vang lên. Nàng liếc xuống người và điều chỉnh eo váy, giơ một tay lên tới cái kẹp xoắn trên mái tóc đen của nàng. Không may là, kiểu tóc của nàng hơi bị rối, và môi nàng cảm thấy căng phồng vì hôn, và nàng nghi ngờ rằng bất cứ ai trông thấy nàng cũng sẽ ngay lập tức biết nàng vừa làm gì.
Nụ cười nhạo báng của Jake xác nhận lại nỗi lo lắng của nàng.
Họ chờ đợi khấp khởi, và trong không đến nửa phút, vị quản gia tầng hầm xuất hiện. Ông ta đông cứng với một tiếng thở dốc khi nhìn thấy họ, khuôn mặt nhỏ thó, nhăn nheo đầu tiên trắng bệch, rồi nhanh chóng trở nên ngấm đầy màu đỏ. Nỗi lo lắng của ông hiện ra rõ ràng khi ông tự hỏi xem nên chào hỏi họ hay giục họ đi nhanh.
“Chào buổi tối, ông Feltner,” Lydia nói bình tĩnh.
Ông giúp việc tìm thấy giọng của mình. “Xin thứ lỗi, tiểu thư Craven!” Ông quay lại và chạy đi, đôi chân ngắn ngủn đánh loạn xạ.
Lydia liếc sang Jake. “Ông ta sẽ đi nói với Papa.” Nàng nói. “Đừng lo, em sẽ đến chỗ ông trước, và làm ông dịu lại một chút -”
“Không, ta sẽ giải quyết chuyện đó.”Jake đáp lại kiên quyết.
Một nụ cười căng ra trên khuôn mặt Lydia khi nàng thấy rằng chàng không bị đe dọa cái viễn cảnh đương đầu với ông bố đang nổi giận của nàng.
Jake nhìn nàng chằm chằm, khựng lại. “Chúa ơi, nụ cười của nàng đã khiến ta…” Với tới nàng trong hai sải chân, chàng vòng cánh tay quchàng nàng và hôn nàng trọn vẹn.
Lydia đáp lại háo hức, và rồi rụt đầu nàng lại. “Giờ chàng sẽ cầu hôn chứ?”
“Ta đang xem xét nó, ừ.”
“Trước khi chàng làm thế, em muốn hỏi chàng vài thứ.”
Chàng dịu dàng vuốt một lọn tóc đi lạc ra sau mặt nàng. “Là gì thế?”
Môi nàng cong lên với một nụ cười lưỡng lự. “Chàng sẽ chung thủy với em chứ, Jake? Với tất cả kinh nghiệm của chàng, em tự hỏi một người phụ nữ có đủ với chàng không.”
Jake nhấp nháy mắt như thể nàng vừa chạm đến một tế bào non, nỗi đau làm tối sầm đôi mắt chàng. “Người yêu của ta,” chàng thì thầm. “Ta chưa từng hối hận những hành vi trong quá khứ của mình nhiều như bây giờ. Ta không thể nghĩ ra cách nào để khiến nàng hiểu rằng nàng quý giá đối với ta biết bao nhiêu. Ta sẽ không bao giờ đi lạc khỏi nàng – ta thề trên mọi thứ thân yêu với ta. Về nhà với nàng mỗi tối, ngủ với nàng trong vòng tay ta, là tất cả những gì ta từng mong muốn. Nếu nàng có thể mang bản thân mình tin vào ta, ta sẽ -”
“Vâng, em tin chàng.” Sự chân thành trần trụi trong giọng nói chàng không thể nhầm lẫn vào đâu được. Lydia mỉm cười và âu yếm bên má nghiêng nghiêng của chàng. “Chúng ta sẽ phải tin tưởng lẫn nhau, đúng chứ?”
Chàng phủ lấy miệng nàng trong một nụ hôn dài, say đắm và ôm nàng chặt đến nỗi nàng hầu như không thở được. “Nàng sẽ cưới ta chứ, Lydia Craven?”
Nàng cười choáng váng. “Vâng. Dù mọi người sẽ nói là chúng ta bị điên rồi.”
Chàng toe toét và lại hôn nàng. “Ta thà phát điên mà có nàng còn hơn là sáng suốt mà không có nàng.”
**************