Dịch: vecspa
Ly rượu được đưa đến mang lại cho cô cảm giác khuây khỏa khỏi cái nhìn xuyên suốt của anh ta, nhưng chỉ là nhất thời. Ngay khi họ ở một mình lần nữa, anh kéo dài giọng, “Việc tôi bị em thu hút làm em phiền muộn à? Tôi sẽ nghĩ rằng em nên tìm cách ghi nhớ nó để lôi cuốn sự khao khát của đàn ông đấy.”
Jessica cố gắng gỡ tay ra, nhưng những ngón tay của anh nắm chặt quanh tay cô và từ chối giải thoát chúng. Những tia lấp lánh màu xanh lá bắt đầu bắn ra khỏi mắt cô khi cô nhìn anh ta. “Tôi không nghĩ rằng anh bị thu hút,” cô nói sắc lạnh. “Tôi nghĩ anh vẫn đang cố đặt tôi vào chỗ của mình và tôi sẽ không mọp xuống và hôn chân anh đâu. Tôi nói cho anh biết rằng những lá phiếu là của tôi, giờ thì làm ơn buông tay tôi ra ngay.”
“Em lầm rồi,” anh nói, tay anh nắm chặt quanh tay cô cho đến khi cô cảm thấy đau và rụt tay lại. “Từ khoảnh khắc mà em bước vào trong trụ sở của tôi chiều nay, mọi cơ bắp trên cơ thể tôi đã gào thét. Tôi muốn em, Jessica, và chuyện những lá phiếu này sẽ không đẩy tôi ra khỏi đời em được đâu.”
“Rồi sao nữa?” cô hỏi, mím chặt môi. “Cái giá của anh là gì để để tôi lại một mình?”
Một cái nhìn như thể một cơn giận dữ cắt qua mặt anh; sau đó anh mỉm cười, và nụ cười đó làm máu cô lạnh toát. Đôi mắt màu đêm bao quát qua khuôn mặt và bầu ngực của cô. “Giá ư?” anh thì thầm. “Em biết cái giá sẽ là gì mà, để em lại một mình…sau cùng. Tôi muốn thỏa mãn bản thân mình với em, đốt cháy em với những cái chạm của tôi và em sẽ không bao giờ được tự do, vậy nên bất cứ khi nào có gã đàn ông khác chạm vào em, em sẽ nghĩ về tôi và ước tôi thế vào chỗ của hắn ta.”
Ý nghĩ đó-cảnh tượng khiêu khích đó-thật choáng váng. Đôi mắt cô mở to và cô nhìn chằm chằm vào anh trong sự hoảng loạn. “Không,” cô nói chắc nịch. “Ôi, không! Không bao giờ!”
“Đừng chắc chắn như vậy,” anh giễu cợt. “Em nghĩ rằng tôi không thể vượt qua bất kì rào cản nào mà em tạo ra à? Và tôi không nói chuyện về việc ép buộc em, Jessica; Tôi đang nói chuyện về khao khát. Tôi có thể khiến em muốn tôi; Tôi có thể khiến em đói khát việc làm tình của tôi và cầu xin tôi chiếm lấy em.”
“Không!” cô lắc đầu mù quáng, hoảng sợ rằng anh ta có thể sẵn sàng ép bản thân mình lên cô. Cô sẽ không cho phép điều đó, không bao giờ; cô như đã sống trong địa ngục bởi vì mọi người nhìn cô như một đứa con gái đào mỏ hư hỏng, nhưng cô sẽ không bao giờ để bản thân mình hạ thấp xuống một loại đàn bà, một loại mèo mả gà đồng, hay tất cả những thứ xấu xí mà họ đã gọi cô. “Anh không hiểu à?” cô thì thầm rời rạc. “Tôi không muốn dính líu với anh-hay với bất cư người đàn ông nào khác-ở bất kì mức độ nào.”
“Điều đó rất thú vị,” anh nói, mắt anh nheo lại trên mặt cô. “Tôi có thể hiểu rằng những bổn phận hôn nhân của em với một ông già khiến em khó chịu, nhưng chắc chắn rằng tất cả những người tình của em không thể quá tệ. Và đừng có cố giả vờ rằng em đã đến với hôn nhân khi còn trong trắng như tuyết, bởi vì tôi sẽ không tin em. Một trinh nữ sẽ không bán thân mình cho một ông già, và bên cạnh đó, có quá nhiều gã đàn ông đòi hỏi được…biết em.”
Jessica nuốt vào khó khăn cơn buồn nôn vừa tràn lên trong cô và đầu cô ngẩng phắt lên. Mặt trắng bệch, đôi mắt xanh lấp lánh, cô trả đũa anh, “Trái lại, Robert là một thiên thần! Những gã đàn ông khác chỉ để lại những thứ tệ hại trong miệng tôi-và tôi nghĩ rằng, ngài Constantinos, rằng dù anh có tiền đấy, nhưng anh chỉ toàn cho tôi những thứ rác rưởi mà thôi.”
Ngay khi cô nhận ra rằng cô đã đi quá xa, mặt anh trở nên đanh lại và cô chỉ có vài giây cảnh báo trước khi bàn tay đang nắm chặt tay cô siết chặt hơn và giật lấy, kéo cô ra khỏi ghế cho đến khi cô phải vươn qua bàn. Anh ngẩng lên và gặp cô ở giữa chừng, và tiếng la của cô đã bị cắt ngang bởi miệng anh, nóng bỏng, cứng rắn và tìm kiếm, và cô không có lớp bảo vệ nào để che chắn được sự xâm nhập của lưỡi anh.
Cô lờ mờ nghe được những tiếng thì thầm bàn tán phía sau mình, cảm nhận được những ánh đèn flash lóe lên bên cạnh, nhưng nụ hôn vẫn cứ lấn dần và cô bất lực để đẩy ra. Sự hoang mang tràn lên trong cô, phủ kín cô, và một tiếng thút thít vô lực phát ra trong họng cô. Chỉ sau đó anh mới nâng đôi môi trừng phạt lên, nhưng anh vẫn giữ cô nghiêng qua bàn giống như vậy, đôi mắt anh ở trên khuôn mặt trắng bệch và đôi môi run run của cô, rồi anh rất dịu dàng đỡ cô ngồi xuống ghế và trở lại chính chiếc ghế của anh. “Đừng có khiêu khích tôi lần nữa,” anh nói qua kẽ răng. “Tôi cảnh báo em, Jessica, và nụ hôn này sẽ là một điểm sáng để so sánh với những nụ hôn khác mà em sẽ nhận được.”
Jessica đã không dám nhìn vào anh; cô đơn giản chỉ ngồi ở đây và nhìn chằm chằm vào ly rượu, toàn bộ cơ thể cô run rẩy. Cô muốn tát vào mặt anh, nhưng hơn cả là cô muốn chạy đi và nấp vào một chỗ nào đó. Ánh đèn flash mà cô đã nhận thấy là của một chiếc máy ảnh, cô biết, và cô co rúm lại bên trong khi nghĩ về cái ngày kinh khủng khi những tờ báo lá cải có được những tấm ảnh này. Cơn buồn nôn tràn lên trong dạ dày cô và cô chống lại nó một cách khó khăn, chộp lấy ly rượu bằng một bàn tay run rẩy và hớp lấy một ngụm rượu khô mát cho đến khi cô lấy lại sự kiểm soát lần nữa.
Một người hầu bàn có cái nhìn không thoải mái đang đứng chờ với tấm menu và Jessica sử dụng mọi sự tự chủ mà cô thu thập được vào việc chọn đồ ăn. Cô đã nghĩ về việc chấp nhận những món mà Constantinos đã yêu cầu cho cô; thực tế là, anh có vẻ như trông chờ cô cũng làm vậy, nhưng nó đã trở nên rất quan trọng khi cô phải bám lấy chút độc lập của cô. Cô phải bám lấy một thứ gì đó khi mà cô có thể cảm nhận được những ánh nhìn chòng chọc từ khắp căn phòng, và khi cô ngồi đây với một người đàn ông đang ăn tối như một con hổ đã được thuần hóa.
“Hờn dỗi cũng vô ích thôi,” anh nói, phá vỡ những ý nghĩ của cô với giọng nói êm ái, sâu lắng của mình. “Tôi sẽ không đồng ý điều đó, Jessica, và đó chỉ là một nụ hôn, sau tất cả. Chỉ là một trong rất nhiều nụ hôn. Em có thích đi chơi thuyền với tôi vào ngày mai không? Dự báo thời tiết nói rằng đó là một ngày nắng ấm và em biết tôi hơn khi chúng ta nằm lười biếng cả ngày trong ánh nắng.”
“Không,” cô nói một cách rõ ràng. “Tôi chưa từng muốn gặp lại anh lần nữa.”
Anh bật cười ngay lập tức, ngả mái đầu đen bóng ra sau, hàm răng trắng của anh lấp lánh trong bóng tối giống như của một con thú. “Em giống như một đứa trẻ giận dỗi vậy,” anh thì thầm. “Tại sao em không hét lên rằng em ghét tôi, và giậm chân giận dữ để tôi có thể thuần phục em nhỉ? Tôi sẽ thích được tranh cãi với em, xoay vần em cho đến khi em mệt lả và nằm yên lặng bên dưới tôi.”
“Tôi không ghét anh,” cô nói với anh, thu lại một chút bình tĩnh của mình bất chấp những lời quấy nhiễu của anh. Cô nhìn vào anh bằng cái nhìn lạnh lẽo. “Tôi sẽ không phí sức để mà ghét anh, bởi vì anh chỉ là người qua đường thôi. Sau khi những lá phiếu đã được biểu quyết, tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, và tôi cũng không thể nhìn thấy bản thân mình rơi một giọt nước mắt nào bởi sự vắng mặt của anh đâu.”
“Tôi không thể để em tiếp tục lừa dối mình nữa,” anh chế giễu. “Tôi không đơn thuần chỉ là người qua đường; Tôi đã thay đổi những kế hoạch của tôi-bao gồm cả em. Tôi sẽ ở London trong một thời gian nữa, miễn là mọi thứ được tiếp nhận. Đừng có tranh đấu với tôi, em yêu; nó sẽ chỉ lãng phí thời gian thôi, hãy để dành thời gian theo cách khác đi.”
“Cái tôi của anh hẳn phải lớn lắm nhỉ,” cô nhận xét, nhấp một chút rượu. “Anh có vẻ như không thể tin nổi là tôi chỉ đơn giản là không ưa thích anh nhỉ. Tốt thôi, nếu đó là những gì giải thoát được tôi khỏi anh, khi anh đưa tôi về nhà chúng tôi có thể lên tầng và anh có thể thỏa mãn những yêu cầu nhỏ bé kỳ quặc của anh. Nó sẽ không mất nhiều nỗ lực đâu, và nó sẽ đáng giá để nhìn thấy mặt trái của anh.” Ngay khi những lời này thốt ra khỏi miệng cô, Jessica gần như đã nhảy dựng lên vì kinh ngạc với chính bản thân mình. Trời đất, làm sao cô lại sử dụng giọng điệu lạnh lùng và bất cần thế này, và còn nói những chuyện kinh khủng này nữa? Cô sẽ làm cái quái gì đây nếu anh ta tiếp tục việc đó chứ? Cô không hề có ý định lên giường với anh ta nếu cô đã la hét sự ngớ ngẩn của chính mình và tạo ra một scandal sẽ buộc cả 2 bọn họ phải xuất ngoại.
Mặt anh trở lại như một tảng đá khi cô nói chuyện và mắt anh nheo lại cho đến khi chúng chỉ là một khe nhỏ. Cô có một ý muốn đưa tay lên để che mặt, mặc dù anh không hề di chuyển đến một bắp cơ. Cuối cùng anh cũng nói chuyện, dằn từng từ qua kẽ răng. “Đồ chồn nhỏ lạnh lùng, em sẽ phải trả giá vì điều đó. Trước khi tôi xong việc với em, em sẽ hối tiếc mở miệng ra; em sẽ xin lỗi tôi về mọi chuyện. Lên trên tầng với em? Tôi e rằng tôi sẽ phải chờ lâu đây!”
Cô phải đi thôi, cô phải tránh xa khỏi anh ta. Không suy nghĩ, cô chộp lấy túi và nói, “Tôi phải đến chỗ những phu nhân-”
“Không” anh nói. “Em sẽ không đi đâu hết. Em sẽ ngồi đây cho đến khi chúng ta ăn xong, rồi tôi sẽ đưa em về nhà.”
Jessica ngồi rất im lặng, nhìn chằm chằm vào anh, nhưng sự chống đối của cô có vẻ như không hề quấy rầy anh ta. Khi thức ăn của họ đã được dọn ra, anh bắt đầu ăn như thể mọi chuyện đều vô cùng hoàn hảo và bình thường. cô nhai lấy vài miếng, nhưng miếng thịt cừu non mềm và cà rốt ninh nhừ mắc ở cổ họng cô và cô không thể nuốt xuống. Cô nuốt ực ly rượu, và một ánh flash lại lóe lên lần nữa. Cô nhanh chóng đặt ly rượu xuống và trở nên tái nhợt, quay đầu ra xung quanh.
Anh không bỏ lỡ gì cả, ngay cả khi anh trông không hề có vẻ chú ý tới. “Đừng để nó đánh đổ em,” anh lạnh lùng khuyên bảo. “Những chiếc máy ảnh đang ở khắp nơi. Chúng không có nghĩa lí gì hết; nó đơn giản chỉ là cái gì đó để điền vào chỗ trống ở mấy trang báo thôi.”
Cô không trả lời, nhưng cô nhớ lại ánh flash trước đó, khi anh hôn cô thật thô bạo. Cô phát ốm lên với ý nghĩ những bức ảnh đó sẽ được tung lên những trang báo ngồi lê đôi mách.
“Anh có vẻ không quan tâm đến những chuyện ngồi lê đôi mách nhỉ,” cô ép bản thân mình nói, và mặc dù giọng cô có một chút căng thẳng, cô cố gắng nói mà không nuốt vào hay nức nở.
Anh nhún vai. “Nó đủ vô hại. Nếu ai đó thực sự có hứng thú với chuyện tôi ăn tối với ai, hay ai đó bị dừng bữa ăn của họ cho một cuộc nói chuyện nho nhỏ, vậy thì tôi thực sự không thấy khó chịu. Khi tôi muốn riêng tư, tôi không tới những nơi công cộng.”
Cô tự hỏi rằng anh đã từng là chủ đề của mấy câu chuyện ngồi lê đôi mách xấu xa mà cô đã cam chịu hay chưa, nhưng mặc dù những tờ báo luôn đề cập đến chuyện anh kết thúc một giao dịch hay bay đến đây và đó cho những hội nghị, vài lần đề cập mơ hồ tới những “người phụ nữ dễ thương” gần đây nhất của anh cô không thể nhớ lại những gì liên quan đến cuộc sống riêng tư của anh. Anh đã nói anh sống trên một hòn đảo…
“Hòn đảo anh sống tên là gì?” cô hỏi, vì bất cứ một chủ đề an toàn nào, và cô vô cùng cần đến một thứ gì đó giúp cô lấy lại bình tĩnh.
Hàng lông mày giễu cợt nhướn lên. “Tôi sống ở một hòn đảo thuộc Zenas, nó có nghĩa là món quà của Zeus (Zớt), hay là, vài cái tên loằng ngoằng đã được dịch ra, món quà của những vị thần. Tôi sử dụng tên tiếng Hy lạp của vị thần đó, tất nhiên; tên tiếng La mã là Jupiter.”
“Ừm,” cô nói. “Anh đã sống ở đó bao lâu?”
Hàng lông mày nhướn cao hơn. “Tôi sinh ra ở đó. Tôi là chủ của nó”
“Ồ.” Tất nhiên là vậy rồi; Sao anh lại phải sống ở hòn đảo của một ai khác chứ? Và cô đã quên mất, nhưng giờ cô đã nhớ ra, những gì anh đã nói về việc trưởng thành hoang dã trên hòn đảo. “Đó là một hòn đảo rất lớn à? Còn ai khác sống ở đó không, hay chỉ có một mình anh trong sự ẩn dật của mình?”
Anh mỉm cười “Hòn đảo dài chừng 10 dặm và rộng khoảng 5 dặm. Có 1 làng chài nhỏ và mọi người chăn thả đàn dê trên những quả đồi. Mẹ tôi sống trong căn biệt thự của nhà trong nhiều năm rồi, bà không còn thích đi du lịch nữa, và dĩ nhiên, ở đó có cả người giúp việc nữa. Tôi nghĩ có khoảng 200 người trên đảo và các loại dê, gà, chó, cùng vài con bò.”
Nghe thật thú vị và trong chốc lát cô quên đi những rắc rối của mình khi cô mơ về một cuộc sống yên tĩnh, giản dị. Ánh mắt cô rực sáng khi cô nói, “Sao anh có thể chịu được việc rời khỏi đó?”
Anh nhún vai. “Tôi có nhiều mối quan tâm đòi hỏi thời gian và sức lực, và mặc dù tôi luôn coi hòn đảo là nhà của mình thì tôi cũng không phải là một ẩn sĩ. Thế giới hiện đại cũng có sức hấp dẫn của nó.” Anh nâng cốc rượu lên với cô và cô hiểu sức hấp dẫn của thế giới rộng lớn này chính là phụ nữ. Dĩ nhiên rồi, trên một hòn đảo Hy Lạp nhỏ bé những người phụ nữ trẻ sẽ bị đối xử nghiêm khắc cho đến khi họ kết hôn, và một người đàn ông sung sức thì muốn được thỏa mãn nhiều hơn nữa những ham muốn cơ bản của họ.
Cử chỉ nâng cốc cùng cô đã lôi kéo sự chú ý của cô quay lại với chiếc ly của mình, và cô nhận ra nó đã gần hết. “Liệu tôi uống thêm được không?”
“Không,” anh nhẹ nhàng từ chối. “Em đã uống hai cốc rồi và em cứ gẩy thức ăn xung quanh đĩa thay vì ăn chúng. Em sẽ say nếu em uống tiếp. Ăn phần của em đi hay em không thích chúng? Liệu tôi có phải trả chúng lại cho nhà bếp không?”
“Không, đồ ăn rất ngon, cám ơn anh.” Cô còn có thể nói gì được nhỉ? Đó là sự thật mà.
“Vậy tại sao em không ăn?”
Jessica nhìn anh chăm chú, sau đó quyết định rằng anh đã là một cậu nhóc to xác và anh chắc chắn có khả năng biết rõ được sự thật. “Tôi không thực sự hài lòng với bản thân mình,” cô nói, “Anh đúng là đã tạo áp lực cho tôi.”
Môi anh giật giật trong sự thích thú. “Tôi không gây áp lực với em, nhưng em lại gây áp lực với công việc của tôi theo những cách khác! Từ khi gặp em, tôi hoàn toàn thông cảm với sự ngu ngốc của Robert Stanton, ngoại trừ bất cứ sự mong đợi lạc quan thái quá nào đó của ông ta. Em là một người phụ nữ quyến rũ, ngay cả khi em lăng mạ tôi.”
Cô chưa bao giờ đề cập về mối quan hệ giữa cô và Robert với bất kỳ ai, nhưng giờ cô muốn khóc to lên rằng cô yêu ông, và mọi người đã nghĩ sai về chuyện của họ. Chỉ những năm giữ mình cô độc mới giúp cô không gào khóc vì đau khổ, nhưng cô vẫn cho phép mình đưa ra lời nhận xét của cô, “Robert là người ít ngu ngốc nhất mà tôi từng biết. Ông ấy luôn biết chính xác việc ông ấy làm.”
Nikolas nheo mắt nhìn cô. “Em nói rằng ông ấy biết em kết hôn với ông chỉ vì tiền?”
“Tôi không nói gì tương tự như vậy cả,” cô đáp trả khắc nghiệt. “Tôi sẽ không thảo luận về hôn nhân của tôi với anh; đó không phải việc của anh. Nếu anh đã ăn xong rồi thì tôi muốn về nhà bây giờ.”
“Tôi ăn xong rồi,” anh nói, nhìn chăm chú vào đĩa của cô.
“Tuy vậy em hầu như chưa ăn gì cả. Em cần thức ăn hấp thu chỗ rượu mà em đã uống, và chúng ta sẽ chưa đi cho đến khi em ăn xong.”
“Tôi sẽ nuốt chửng chỗ đồ ăn này nếu việc đó giúp tôi thoát khỏi công việc của anh,” cô lẩm bẩm khi cầm dĩa và xiên một miếng thịt.
Anh đợi cho đến khi cô cho miếng thịt vào miệng và nhai, rồi anh mới nói, “Nhưng nó sẽ không như vậy. Nếu tôi nhớ chính xác thì em đã mời tôi lên gác khi tôi đưa em về nhà. Để thỏa mãn “yêu cầu nhỏ bé kỳ quặc” của tôi, tôi nghĩ em đã nói ra điều đó như thế nào. Và tôi chấp nhận lời mời của em.”
Jessica nuốt xuống và tấn công một miếng thịt khác. “Anh hiểu nhầm rồi,” cô lạnh lùng nói. “Tôi sẽ không để anh vào nhà, ở một mình trong phòng của tôi.”
“Căn hộ của anh cũng được vậy,” anh trả lời, ánh mắt lấp lánh. “hay trên mặt đất, nếu em thấy khó khăn trong việc đó.”
“Giờ thì nghe đây,” cô cáu kỉnh, ném chiếc dĩa xuống tạo nên tiếng lách cách. “Mọi chuyện đã đi quá xa rồi. Tôi muốn anh hiểu cho chính xác vào: Tôi không rảnh rỗi! Không với anh hay với bất cứ người nào khác, và nếu anh chạm vào tôi, tôi sẽ hét cho đến khi cả London này nghe thấy tiếng tôi.”
“Nếu em có thể,” anh thì thầm. “Em không tưởng tượng được rằng anh có khả năng dập tắt mọi tiếng hét phải không, Jessica?”
“Hả?” cô hỏi lại, một bên lông mày nhướn lên. “Anh là tên hãm hiếp à? Bởi vì đó là hành động cưỡng bức, không nghi ngờ gì nữa. Tôi sẽ không chơi khó nữa; tôi hoàn toàn nghiêm túc. Tôi không muốn anh.”
“Em sẽ,” anh trả lời đầy tự tin, và cô muốn hét lên ngay bây giờ, cực kỳ thất vọng. Có thể anh thực sự ngu ngốc, lòng tự trọng của anh là bất khả xâm phạm, đến mức anh không thể đơn giản tin rằng cô không muốn lên giường cùng anh. Tốt thôi, nếu anh không tin là cô có thể hét lên, thì anh chắc chắn sẽ ngạc nhiên nếu anh cố thử làm gì đó với cô!
Trong một cử động nhanh nhẹn, cô đứng dậy, quyết định không ngồi đây thêm một chút nào nữa. “Cám ơn anh về bữa tối,” cô nói. “Tôi cho rằng tốt nhất tôi nên đi taxi về, và tôi sẽ để Charles liên lạc với anh vào thứ hai về việc chuyển nhượng những cổ phần.”
Anh cũng đứng dậy, bình tĩnh để khăn ăn sang một bên. “Anh sẽ đưa em về nhà,” anh nói, “Nếu anh phải kéo em ra xe. Giờ thì em muốn đi ra cửa một cách đường hoàng hay bị anh vác lên vai? Trước khi em quyết định, để anh đảm bảo với em rằng sẽ không có ai cứu giúp em đâu. Em biết tiền có tác dụng của nó mà”
“Đúng, tôi biết,” cô đồng ý một cách thờ ơ. “Tiền cho phép một vài người cư xử như những tên côn đồ không sợ bị trừng phạt. Được thôi, chúng ta đi được chưa?”
Anh mỉm cười đầy chiến thắng và đặt hóa đơn lên bàn, và mặc dù giận dữ, cô vẫn giật mình vì con số trên tờ giấy anh vừa đặt xuống. Cô nhìn lên đúng lúc thấy anh gật đầu với người quản lý, và họ đi về phía căn phòng để áo khoác. Nikolas nhận lại áo choàng và lịch sự khoác nó lên vai cô, tay anh nấn ná trong khoảnh khắc khi ngón tay di chuyển trên làn da mịn màng của cô. Ánh đèn flash lóe lên cho cô thấy bọn họ đã bị chụp hình lại và vô tình Jessica dựa vào anh trong nỗ lực lẩn trốn. Tay anh siết chặt lấy vai cô và anh cau mày khi nhìn xuống vẻ mặt xanh xao của cô. Anh nhìn quanh tìm kiếm tên thợ ảnh và mặc dù anh không nói gì, Jessica vẫn nghe thấy lời thì thầm xin lỗi đâu đó đằng sau họ. Sau đó Nikolas luồn tay quanh eo cô một cách vững chắc và đưa cô ra ngoài, đến chỗ xe của anh. Khi người gác cổng và người đàn ông trẻ tuổi đã ở ngoài tầm nghe của họ và Nikolas thấy cô đã ngồi an toàn trên ghế, anh nói, “Tại sao em lại bồn chồn mỗi khi đèn flash lóe lên vậy?”
“Tôi không thích công khai,” cô thì thầm.
“Chắc chắn đó không phải vấn đề em có thích hay không,” anh nhẹ nhàng nói. “Em hành động như thể em biết đó là gì, và em chắc chắn đã hành động như thế cho đến bây giờ. Cuộc hôn nhân của em chắc hẳn là miếng mồi ngon của giới báo chí.”
“Tôi biết việc đó,” cô nói. “Tôi đã bị gọi là con khốn ngay trước mặt, và vô số những từ tồi tệ khác sau lưng, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ làm quen với nó. Khi đó tôi mới mười tám, thưa Ngài Constantinos” – cô nhấn mạnh – “và tôi bị báo chí lăng mạ. Tôi không bao giờ có thể quên được.”
“Em sẽ không bị ai chú ý khi em cưới một người giàu có và già hơn em với danh tiếng của Robert Stanton à?” Anh gần như gầm gừ. “Vì Chúa, Jessica, em có tất cả mà lại cầu xin không bị lăng mạ!”
“Vì vậy tôi đã khám phá ra,” cô nói, “Robert và tôi ngừng đi đến những nơi đông đúc khi rõ ràng là tôi sẽ không bao giờ được chấp nhận với tư cách là vợ của ông ấy, mặc dù ông ấy không quan tâm đến tài sản riêng của mình. Ông nói rằng ông đã nhận ra ai là bạn bè thực sự của ông, và chỉ có vài người như vậy. Ông dường như cũng yêu mến bọn họ, và không bao giờ nói bất cứ điều gì cho thấy ông muốn một cuộc sống khác, ít nhất là từ những gì tôi nghe được. Robert có lòng tốt vô hạn định.” Cô dừng lại vì phát hiện ra rằng những kỷ niệm về Robert giúp cô bình tĩnh. Ông nhìn cuộc sống một cách rõ ràng, không ảo tưởng và với tính hài hước tuyệt vời. Liệu ông sẽ nghĩ gì về người đàn ông đầy dã tâm đang ngồi bên cạnh cô đây?
Anh lái xe trong yên lặng khi cô ngả đầu ra sau và nhắm mắt lại, mệt mỏi và kiệt quệ. Sau cùng thì, đây là một ngày dài, và những chuyện tồi tệ vẫn đến, trừ khi anh quyết định hành động đứng đắn và để cô một mình. Nhưng bằng cách nào đó cô ngờ rằng Nikolas Constantinos đã từng hành động trái với ý muốn của bản thân, vậy nên cô đã dốc hết sức mình cho một cuộc chiến.
Khi anh lái xe vào mặt bên ngôi nhà của cô, cô cảm thấy thật tốt khi Salie và Joel ở nhà và vẫn còn thức, mặc dù đồng hồ của cô đã chỉ 10h30. Anh tắt máy và bỏ chìa khóa vào túi, rồi ra ngoài và đi vòng qua để mở cửa cho cô. Anh vươn vào trong và giúp cô túm lại chiếc váy, rồi bế cô ra khỏi xe. “Tôi không phải người tàn phế,” cô nói cáu kỉnh khi tay anh trượt lên eo cô và kéo cô vào lòng anh
“Đó là lí do tôi giữ lấy em,” anh giải thích, tiếng cười thấp của anh lướt qua tóc cô. “Để ngăn em khỏi bỏ chạy.”
Bốc khói mà bất lực, Jessica quan sát khi anh lấy chìa khóa từ túi của cô và mở cửa, dẫn cô vào bên trong với một cánh tay sắt trên lưng cô. Cô từ chối anh và đi vào trong bếp để kiểm tra Samantha. Cô quỳ xuống và gãi gãi sau tai con chó, nhận lấy một cái liếm dễ thương trở lại vào lòng bàn tay. Một chú chó con rúc rích và cô cũng nhận thêm được một cái liếm vào lòng bàn tay khác, rồi Jessica giật nảy mình khi một đôi tay cứng cáp áp vào vai cô và nâng cô lên.
Cô đã có đủ rồi; cô đã quá mệt mỏi với anh và tính kiêu ngạo của anh rồi. Cô nổ tung với cơn thịnh nộ, đánh vào mặt anh và vặn mình khỏi cái siết chặt của anh khi anh cố giữ cô dựa vào mình. “Không, chết tiệt anh!” Cô nức nở. “Tôi đã nói với anh là tôi sẽ không rồi!”
Samantha giơ chân lên gầm gừ khi thấy cô chủ bị đối đãi thô bạo, nhưng mấy chú cún con lại bắt đầu rên ư ử khi bị bỏ rơi khiến nó phải quay lại với mấy đứa con của mình. Ngay lúc đó Nikolas bế Jessica lên, đi vòng qua cửa nhà bếp, để nó tự đóng lại sau lưng. Anh thậm chí không cả đến hít thở khó khăn khi giữ cô trên tay, và việc này khiến cô thấy thật tức giận. Cô cong lưng lên, nỗ lực đá lung tung mong có thể rời khỏi vòng tay ấy; cô đấm vào vòm ngực rộng và khi điều đó cũng không ngăn cản được anh thì cô bắt đầu mở miệng rên la. Anh nhanh chóng ấn đầu cô vào vai mình khiến tiếng hét của cô ngay lập lức bị cơ thể anh ngăn cản. Không nhìn thấy gì và cũng không thở được vì giận dữ, cô gần như nghẹt thở khi anh đột ngột buông cô ra.
Cô bị ném rơi xuống chỗ đệm mềm rồi ngay lập tức bị bao phủ bởi cơ thể rắn chắc của anh khi anh cúi xuống cô. “Chết tiệt, lại nữa.” anh rít lên, duỗi thẳng cánh tay chặn hai bên cạnh đầu cô. Trong thoáng chốc kinh hoàng cô đã nghĩ anh sẽ giơ tay tát cô, khiến cô vội vã nín thở, nhưng không có gì xảy ra. Mặc dù anh đã bật ngọn đèn ở cạnh sofa và đèn trong phòng tắm, nhưng cô vẫn không nhận ra nơi họ đang ngồi cho đến khi anh bật hết đèn lên và giờ cô đang ở trong phòng khách sáng sủa, thoải mái của cô.
“Em bị làm sao vậy?” Anh quát lên.
Cô chớp mắt. Anh không đánh cô ư? Chắc chắn anh đã cư xử thô bạo với cô! Ngay cả bây giờ khi anh đang đè đôi chân to khỏe lên cô và cô biết cái váy của cô đã bị kéo lên trên đầu gối. Cô ngọ nguậy không ngừng bên dưới anh và anh đè lên cô nhiều hơn như một sự cảnh cáo. “Sao nào?” Anh gầm gừ.
“Nhưng… em nghĩ… anh đã không tấn công em?” Cô nói, hàng lông mày nhăn nhó. “Em đã nghĩ anh sẽ làm vậy, và Samantha cũng vậy.”
“Nếu như anh có tấn công em, thì tình huống đã đảo ngược trước khi anh đi quá xa rồi,” Anh cáu kỉnh nói. “Chết tiệt Jessica, em không biết em hấp dẫn… và đáng ghét thế nào đâu…” Anh thấp giọng nói, đôi mắt đen di chuyển đến đôi môi cô. Cô chợt cảm thấy lúng túng, vội quay đầu đi, thì thào muốn nói “Không”, nhưng anh đã giữ lấy mặt cô bằng cả hai tay và ghé sát môi vào. Khi anh chỉ còn cách cô một hơi thở ngắn, cô vội tìm cách thoát ra, nhưng đã quá muộn. Môi anh cuồng nhiệt áp lên môi cô, ép tách miệng cô mở ra, phủ đầy bằng hơi thở ấm áp thơm mùi rượu của anh. Đầu lưỡi cũng theo đó mà khám phá, mơn trớn bên trong miệng cô, nếm náp mùi vị của cô, khiến cho tâm trí cô quay cuồng.
Cô sợ hãi dưới sức ép của cơ thể to lớn mạnh mẽ của anh và trong khoảnh khắc cô dùng đôi tay mảnh dẻ của mình đẩy vô ích vào đôi vai vững chắc của anh. Nhưng nụ hôn của anh quá nồng nhiệt và anh cũng không làm đau cô, mà cô thì chưa bao giờ được hôn như thế này. Lúc này – chỉ lúc này thôi, cô tự hứa với bản thân mình – cô cho phép mình vòng tay qua anh, hưởng ứng lại và hôn đáp trả anh. Tay cô trượt từ đôi vai rộng lớn của anh, vòng lên ôm vào cổ, đầu lưỡi rụt rè tiến tới; sau đó cô không còn lựa chọn đáp trả lại những vuốt ve của anh hay không nữa. Rùng mình anh càng siết chặt lấy cô hơn và nụ hôn của anh hoang dã, cướp bóc, thèm khát hút lấy hơi thở của cô. Anh thấp giọng thì thầm gì đó, khiến cô mụ mị một lúc lâu mới nhận ra anh đã nói tiếng Pháp và hiểu được anh nói cái gì. Khi hiểu được rồi thì mặt cô nóng bừng và cô cố đẩy anh ra nhưng cô vẫn bất lực trước anh.
Anh trượt một tay xuống dưới cổ cô và khéo léo tháo khóa của dây áo lót. Khi miệng anh rời khỏi và trượt xuống chỗ hõm ở cổ của cô, cô như tắc thở “Không”, nhưng anh không hề chú ý đến. Môi anh kéo dây áo lót của cô xuống khi anh gieo những nụ hôn nóng bỏng lên vai và chỗ xương quai xanh của cô, liếm lên những điểm nhạy cảm trên vai cho đến khi cô gần như quên mất sự sợ hãi của chính mình và run lên vì sung sướng, vòng tay ôm chặt lấy thân người của anh. Anh trở nên thiếu kiên nhẫn với mấy cái dây áo của cô, và thô lỗ giật mạnh chúng, nhằm phơi bày toàn bộ thân trên của cô cho đến khi miệng anh tìm được đường đi lang thang, sự kinh hoàng bùng nổ trong Jessica như núi lửa phun trào.
Kìm nén tiếng khóc cô giãy giụa điên cuồng trong vòng tay anh, một tay giữ lấy áo, tay còn lại cố đẩy đầu anh ra khỏi cô. Anh gầm gừ tức giận và kéo tay cô để lên trên phía đầu, lần mò tới những phần khác của váy cô bằng tay còn lại. Tim cô như ngừng đập và bằng nỗ lực phi thường cô giật được tay ra, đánh vào anh. “Không!” Cô òa khóc, trở nên kích động. “Không, Nikolas, đừng; em xin anh.”
Anh nhấn chìm lời nói của cô bằng sức ép mạnh mẽ của miệng mình và cô kinh hoàng nhận ra rằng cô không thể kiểm soát được anh; anh nhất quyết phải có được cô. Tiếng nức nở bật ra và cô mặc kệ váy áo mình để đánh anh bằng cả hai tay, gào khóc và van xin anh dừng lại, “Không! Không…” Anh rời khỏi môi cô và cô vội kêu van, “Xin anh, Nikolas! Đừng mà!”
Những di chuyển cuồng bạo của tay anh dừng lại nhưng anh vẫn ngồi đó, hơi thở anh dồn dập. Cô run rẩy nức nở, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầm đìa nước mắt. Anh rên rỉ trong cổ họng và trượt xuống khỏi sofa, quỳ xuống và ngả đầu lên tấm đệm cạnh cô. Im lặng tràn ngập căn phòng một lần nữa và cô cố kìm nén những giọt nước mắt. Ngập ngừng cô đặt tay lên đầu anh, luồn những ngón tay cô vào mái tóc dày của anh, không hiểu nổi mong muốn của cô là xoa dịu anh nhưng không thể chống cự lại sự thôi thúc này. Anh run rẩy trước sự động chạm của tay cô, còn cô thì ngửi thấy mùi vị nam tính trên người anh, nét nam tính của làn da, và cô nhận ra anh quyến rũ như thế nào. Nhưng anh đã dừng lại, sau tất cả anh đã không ép buộc cô, và cô có thể cảm nhận thấy sự căm ghét của mình đã mất đi. Với tất cả kinh nghiệm cô biết về đàn ông đủ để nhận ra anh đã vật lộn với chính mình ra sao để bị kích động và sau đó dừng lại, và cô thực sự biết ơn anh sâu sắc.
Cuối cùng thì anh cũng nâng đầu lên, và cô thở hổn hển trong căng thẳng, những biểu hiện cứng rắn hiển hiện trên mặt anh. “Chỉnh lại váy của em đi,” anh nói nặng nề, “hoặc không có thể sẽ quá muộn đấy.”
Cô vội vàng cài lại móc áo và kéo giật cái váy qua chân. Cô sẽ thích ngồi dậy hơn, nhưng với anh quá gần như thế này thì điều đó sẽ trở nên ngượng nghịu, vậy nên cô vẫn nằm dưới tấm lót nệm cho đến khi anh di chuyển. Anh vuốt bàn tay một cách mệt mỏi qua mái tóc. “Có lẽ nó đúng là đủ rồi,” Anh nói sau một lúc, bắt đầu dời chân. “Chúng ta không có sự chuẩn bị, và anh biết anh có thể làm- Đó có phải là điều làm em hoảng sợ không, Jessica? Về nguy cơ có thể có những đứa trẻ không mong muốn ấy?”
Giọng cô khan khàn khi cô nói. “Không, không, không phải thế. Chỉ là anh…làm tôi sợ.” Cô ngồi dậy và vuốt hai má bằng lòng bàn tay. Anh nhìn vào cô và dứt khoát đưa cho cô chiếc khăn tay mà cô đã sử dụng gần đây, để lau khô mắt cô khi anh đến lần đầu tiên-Nó chỉ mới xảy ra có vài giờ thôi sao? Cô cầm lấy chiếc khăn vuông và lau khô mặt cô, rồi trả nó lại cho anh.
Anh bật cười ngắn gọn, thô ráp. “Vậy ra tôi làm em sợ? Tôi muốn làm rất nhiều điều với em, nhưng làm em hoảng sợ không nằm trong số chúng. Em là một phụ nữ nguy hiểm, em yêu, làm chết người với sự quyến rũ của em. Em để lại một người đàn ông nhức nhối và trống trải sau khi em giật ra xa.” Anh hít sâu vào và bắt đầu cài cúc áo, và chỉ sau đó cô mới nhận ra rằng bằng cách nào đó mà áo khoác của anh đã được tuột hẳn ra còn áo sơ mi của anh thì được cởi cúc và kéo tuột xuống tận quần. Cô không có chút trí nhớ nào về việc anh cởi áo, nhưng cô chỉ là không thể nhớ nổi, bởi bàn tay bận rộn của anh trên người cô đã không cho cô có cơ hội để làm điều đó.
Khuôn mặt anh vẫn căng ra, cô căng thẳng và nói trong một tiếng thì thầm. “Em xin lỗi, Nikolas.”
“Anh cũng vậy, em yêu.” Cái nhìn đen tối của anh lướt qua cô và một ánh cười chạm đến môi anh. “Nhưng giờ em đã gọi anh là Nikolas, vậy nên có điều gì đó đã đạt được.” Anh nhét áo vào trong quần và ngả xuống ghế sofa bên cạnh cô. “Anh muốn gặp lại em lần nữa, và sớm thôi,” Anh nói, nắm lấy tay cô. “Em sẽ đi chơi thuyền với anh vào ngày mai chứ? Anh hứa là anh sẽ không bổ nhào vào em; Anh sẽ không làm em sợ như anh đã làm tối nay. Anh sẽ cho em thời gian để biết về anh, để nhận ra rằng em sẽ hoàn toàn an toàn với anh. Bất cứ thằng nào làm em sợ hãi với đàn ông đều đáng bị bắn, nhưng nó sẽ không như thế đối với anh. Rồi em sẽ thấy,” anh nói khuyến khích.
An toàn? Cô sẽ an toàn với người đàn ông này ư? Cô cực kì nghi ngờ điều đó, nhưng anh đã tốt đẹp hơn là cô mong đợi và cô không muốn làm anh giận dữ, vậy nên cô hạ giọng. “Em không nghĩ vậy, Nikolas. Không phải ngày mai. Nó quá sớm.”
Miệng anh nhấn thành một đường báo hiệu điều không lành, rồi anh thở dài và quay đi. “Anh sẽ gọi cho em vào ngày mai, và đừng có cố làm bất cứ điều ngớ ngẩn gì như là trốn anh. Anh sẽ chỉ tìm em thôi, em có thể sẽ không thích cái kết quả lắm đâu. Anh sẽ không chậm trễ như thế lần nữa đâu. Em có hiểu không?”
“Tôi hiểu là anh đang đe dọa tôi đấy!” Cô nói mạnh mẽ.
Anh bất ngờ cười toe toét. “Em sẽ an toàn chừng nào em không thôi thúc anh, Jessica. Anh muốn em, nhưng anh có thể chờ.”
Jessica hất đầu lên. “Anh có thể phải chờ lâu đấy,” cô cảm thấy bị ép buộc phải cảnh báo.
“Hoặc có thể là cũng ngắn thôi,” anh cảnh báo lại. “Như anh đã nói, anh sẽ gọi cho em vào ngày mai. Nghĩ về chuyến du thuyền nhé; em sẽ thích nó đấy.”
“Tôi chưa từng đi chơi thuyền trước đây; tôi chưa biết trải nghiệm nào hết. Tôi có thể bị say sóng.”
“Thật thú vị được dạy em những điều em chưa biết,” anh nói, và ý anh còn hơn là đi chơi thuyền nữa. Anh vươn người và ấn một nụ hôn ấm áp lên môi cô, rồi kéo lại trước khi cô có thể phản ứng lại hay từ chối. “Anh đi đây. Chúc ngủ ngon, Jessica.”
“Chúc ngủ ngon, Nikolas.” Thật dư thừa để nói chúc ngủ ngon với Nikolas như thể những khoảnh khắc đam mê và kinh hoàng đó chưa bao giờ xảy ra vậy. Cô quan sát khi anh nhặt chiếc áo khoác từ dưới sàn lên, cơ thể cao lớn không chút mỡ thừa của anh chuyển động uyển chuyển như một con hổ. Khi anh đi rồi, ngôi nhà thật trống trải và im ắng, và cô có một cảm giác chìm đắm rằng Nikolas Constantinos sẽ lật bỏ được lớp vỏ ngoài của đời cô.