Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

All That Glitters

Chương 12

Tác giả: Linda Howard

Anh đưa cô ra tới bãi đậu xe, một chiếc limousin xanh đen đang đợi; cô rất ngạc nhiên khi thấy Andros ngồi ở ghế sau. Anh chuyển đến ghế đối diện ở cuối, và Nikolas giúp Jessica vào trong xe, sau đó ngồi vào bên cạnh cô. Anh ra lệnh cho tài xế, và chiếc xe chuyển bánh.

Xe chạy hoàn toàn yên lặng. Nikolas lạnh lùng không nói gì, và cô không định khiến anh tức giận thêm nếu cô có thể tránh được nó. Mặt khác, cô quyết định là cô thật sự biết ơn sự có mặt của Andros, vì nó buộc chồng cô phải kìm chế mình. Cô thậm chí không thể nghĩ đến việc xảy ra sau đó, khi mà họ chỉ còn lại một mình.

Chiếc xe dừng lại ở cửa trước một khách sạn hiện đại đến nỗi nó sẽ thích hợp ở trung tâm Los Angeles hơn là ở một thành phố đã tồn tại khoảng hơn một nghìn năm. Bị kéo đi như một đứa bé, cô buộc phải chạy theo những bước sải dài của Nikolas khi họ vào khách sạn và đến cầu thang máy lên phòng. Anh có lẽ là chủ cái khách sạn này, cô nhăn nhó nghĩ.

Cô chuẩn bị tinh thần cho tình huống tệ nhất và nó lên đến đỉnh điểm khi anh mở cửa và dẫn cô vào trong căn phòng xa hoa, nói ngắn gọn với Andros, “Đừng để cô ấy thoát ra khỏi tầm nhìn của cậu,” và sau đó rời đi, thậm chí không thèm nhìn cô.

Khi cánh cửa khép lại phía sau anh, Andros huýt sáo mà không tạo thành tiếng. Anh buồn bã nhìn Jessica. “Tôi chưa từng thấy cậu ấy quá tức giận như thế trước đây,” anh nói với cô.

“Tôi biết,” cô nói, thở dài. “Tôi rất tiếc khi anh bị vướng vào chuyện này.”

Anh nhún vai. “Cậu ấy sẽ không tức giận với tôi trừ khi tôi để cô chạy trốn, và tôi không định làm thế. Cổ tôi vẫn còn đây, và tôi muốn nó vẫn như thế. Cô rời khỏi đảo bằng cách nào vậy?”

“Tôi trốn trên chiếc trực thăng,” cô giải thích, ngồi xuống một trong mấy cái ghế vô cùng thoải mái và đưa tay mâm mê chiếc ghế nệm màu vàng xanh. “Tôi đã lên kế hoạch cho tất cả chuyện này, và nó diễn ra như một điều kỳ diệu – trừ chuyện không có chuyến bay đến Luân Đôn cho tới sau buổi trưa.”

Anh lắc đầu. “Chuyện đó có khác biệt gì đâu. Cô không biết rằng Niko sẽ tìm kiếm cô một lúc lâu trước khi chuyến bay của cô hạ cánh, và cô sẽ bị tóm khi cô ra khỏi máy bay à? Bị bắt và bị giam giữ?”

Cô đã không nghĩ đến điều đó, và cô thở dài. Giá như cô để lại mảnh giấy đó! “Tôi không định rời khỏi anh ấy mãi mãi,” cô giải thích, giọng cô bồn chồn “Nhưng tôi cần ít thời gian ở một mình để suy nghĩ…” Cô ngừng lại, không sẵn lòng thảo luận về cuộc hôn nhân của cô với Andros. Anh đã thân thiện hơn trước khi anh khám phá ra cô yêu Nikolas, nhưng sự dè dặt vẫn khiến cô khó có thể cởi mở được.

Andros ngồi xuống phía trước cô, khuôn mặt gầy đen lo lắng. “Jessica, làm ơn hãy nhớ rằng Niko không phải là người chịu thỏa hiệp; nhưng cậu ấy đặt ra những luật lệ riêng kể từ khi cậu ấy gặp cô. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người. Tôi nghĩ sau đám cưới mọi chuyện sẽ tốt hơn mới phải. Liệu việc biết rằng Nikolas chắc chắn có quan tâm đến cô có khiến cô cảm thấy tự tin hơn không, hay là cậu ấy sẽ không hành động như cậu ấy nên làm không?”

Không, nó không giúp ích gì cả. Thỉnh thoảng cô nghĩ Nikolas có khả năng chẳng có cảm nhận gì ngoại trừ ham muốn với cô, và thấy có lỗi vì đêm tân hôn của họ đã biến thành một thất bại đối với cô. Mối quan hệ của họ quá lộn xộn đến nỗi cô tự hỏi liệu có gì có thể cứu vãn được nó hay không.

“Anh ấy đã đi đâu?” cô hỏi, năng lượng gần như bị rút cạn khi cô nhớ anh đã từ chối nhìn cô như thế nào. Cô đã sỉ nhục cô, lừa dối anh, và anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô. “Quay lại với cuộc họp mà cậu ấy đang tham gia,” Andros trả lời. “Đó là chuyện khẩn cấp, nếu không cậu ấy sẽ không quay lại.”

Một dấu hiệu xấu khác đang chống lại cô. Anh đã rời bỏ một cuộc họp quan trọng để đi tìm cô, và anh chắc chắn sẽ vô cùng tức giận khi có ai đó biết được vợ anh đang cố gắng rời bỏ anh.

“Không ai biết hết,” Andros nói, đoán được ý nghĩ của cô. “Cậu ấy chỉ nói với tôi khi chúng tôi đang trên đường ra sân bay.”

Cảm ơn vì những điều tốt đẹp nho nhỏ này, cô nghĩ, dù cô nghi ngờ chuyện này có thể tạo nên điều gì khác biệt với cơn giận của Nikolas.

Không có gì để làm ngoài việc đợi anh quay trở lại; mặc dù trong phòng có rất nhiều sách, cô không thể ngồi xuống và đọc được. Andros kêu bữa trưa cho cả hai, và cô lại buộc mình phải ăn. Sau đó, thời gian lại từ từ trôi. Cô bật máy nghe nhạc và cố gắng thư giãn, một nỗ lực vô ích; thay vì thế cô đi lại trong phòng, xoa xoa tay như thể cô cảm thấy ớn lạnh.

Mặt trời đang lặn dần khi cánh cửa cuối cùng cũng mở ra và Nikolas bước vào trong phòng, khuôn mặt tối thẫm vẫn không để lộ điều gì. Anh không nói gì với Jessica nhưng trao đổi nhanh với Andros bằng tiếng Hi Lạp. Cuối cùng Andros gật đầu và rời khỏi phòng, và chỉ còn mình cô ở lại với Nikolas.

Dạ dày cô thắt chặt lại chờ đợi, nhưng anh vẫn không nhìn cô. Nới lỏng cà vạt, anh càu nhàu, “Hãy kêu bữa tối trong khi anh đi tắm. Và đừng cố gắng rời khỏi đây; nhân viên bảo vệ sẽ giữ em lại trước khi em có thể ra đến đường.”

Cô tin anh và cắn môi sửng sốt khi anh biến mất sau một trong những căn phòng mở ra từ phòng khách. Cô không đi xem xét căn hộ này, quá lo lắng để có thể có bất cứ sự hứng thú nào với những thứ xung quanh, nên cô không biết những phòng khác như thế nào. Cô ngoan ngoãn nhấc điện thoại lên và yêu cầu một bữa tối với ai đó nói một thứ tiếng Anh tuyệt với, vô thức chọn lấy những món ăn mà cô biết Nikolas đặc biệt thích. Đó có phải là bản năng của phụ nữ không, để làm dịu đi cơn nóng giận của một người đàn ông bằng các món ăn? Cô tự hỏi. Khi cô nhận ra việc cô đã làm, cô tự cười nhạo chính mình, cảm thấy có sự giống nhau với những người phụ nữ sống trong hang đá hàng ngàn năm về trước.

Thức ăn được mang đến khi Nikolas quay trở lại phòng khách, mái tóc đen của anh vẫn còn ướt sau khi tắm. Anh chỉ mặc đơn giản một chiếc quần dài đen và chiếc áo sơ mi bằng lụa trắng dính chặt lấy cơ thể anh ở những vùng da còn ướt, để lộ làn da đen có thể thấy được bên dưới lớp vải mỏng. Cô nhìn vào khuôn mặt anh, cố gắng đánh giá được mức độ tức giận, nhưng chuyện đó giống như là nhìn vào một bức tường trống không.

“Hãy ngồi xuống đi,” anh nói khách sáo. “Em đã có một ngày bận rộn; em cần được bổ sung thêm năng lượng.”

Miếng thịt cừu và hoa atiso là những thứ ngon nhất mà cô từng ăn, và cô có thể thưởng thức chúng với sự ngon miệng mặc dù anh đang ngồi đối diện với vẻ thù địch. Cô gần như ăn xong trước khi anh mở miệng, và cô nhận ra rằng anh đã đợi cho đến tận sau đó để tránh cho việc làm cô tức giận và ăn mất ngon.

“Anh đã gọi điện thoại cho Mẹ,” anh nói, “và nói rằng em đang ở cùng anh. Tất nhiên, mẹ mừng phát điên; tất cả mọi người. Em sẽ phải xin lỗi vì hành động thiếu suy nghĩ của em khi chúng ta về nhà, dù anh đã che đậy được cho em khi nói với mẹ là em đòi đến Athens vì muốn ở bên cạnh anh. Bà rất vui khi em đã đủ khỏe để theo anh một cách lãng mạn như vậy,” anh kết thúc một cách châm biếm và Jessica đỏ mặt.

“Em không nghĩ đến việc để lại một mảnh giấy cho đến khi nó quá trễ,” cô thú nhận.

Anh nhún vai. “Không vấn đề gì cả. Em sẽ được tha thứ.”

Cô cẩn thận đặt cái dĩa bên cạnh đĩa và lấy hết can đảm. “Em không định rời khỏi anh,” cô bắt đầu giải thích. “Ít nhất-”

“Đúng là em định làm như thế mà,” anh ngắt lời.

“Không phải là vĩnh viễn,” cô khăng khăng.

“Em đã đúng về điều đó. Tôi sẽ lôi em trở lại trong vòng nhiều nhất là hai ngày.” Anh dường như đang định nói điều gì đó, nhưng anh thu lại và thay vào đó anh nói, “Nếu em đã ăn xong, có lẽ sẽ thật khôn ngoan nếu em đi tắm ngay bây giờ. Tôi có lẽ sẽ bóp cổ em nếu tôi phải nghe những lời xin lỗi của em vào lúc này!”

Trong một lúc, Jessica ngồi đó thách thức; sau đó cô mím môi lại và làm như anh bảo. Giờ anh không có tâm trạng để có thể có lý, và nếu cô nghe quá nhiều những lời chế nhạo của anh, có lẽ cô sẽ không kiềm chế được cơn giận của mình, cô không muốn chuyện đó xảy ra. Những cảnh tượng giữa cô và Nikolas có thể nhanh chóng trở thành bạo lực và luôn luôn kết thúc theo cùng một cách, với việc anh làm tình với cô.

Cô tự khóa mình trong phòng tắm lớn và tắm, không muốn thư giãn ngâm mình trong bồn tắm quá lâu. Khi cô lau khô người, cô thấy một cái áo choàng màu xanh nước biển đạm treo trên móc cửa, và vì cô không mang theo áo ngủ nên cô mượn tạm chiếc áo choàng và quấn quanh người cô. Nó khá rộng, và cô phải cuộn ống tay áo lên trước khi bàn tay cô thò ra. Cô phải nâng viền áo lên để có thể đi lại, và cô nắm lấy vạt áo trong tay khi cô rời khỏi phòng tắm.

“Rất quyến rũ,” Nikolas lè nhè nói từ chỗ dựa trên giường.

Jessica dừng lại lạnh lùng nhìn anh. Anh đã tắt tất cả đèn trừ bóng đèn ngủ cạnh giường, và đệm trải giường chuyển sang màu đen. Anh cũng đã cởi quần áo.

Cô không giả vờ hiểu nhầm ý của anh. Cô vuốt tóc ra sau một cách rụt rè. “Em không muốn ngủ cùng anh.”

“Điều đó thật hay, bởi vì anh cũng không định ngủ.”

Mặt cô đỏ lên vì tức giận. “Đừng chơi chữ với em! Anh hiểu rõ em có ý gì.”

Đôi mắt đen của anh khép dần lại khi anh nhìn từ đôi chân trần của cô đến mái tóc chưa khô. “Đúng, anh biết em khá rõ rằng em chống lại việc chia sẻ chiếc giường với anh, nhưng anh là chồng em, và anh chán với cái giường trống vắng lắm rồi. Rõ ràng là nếu em đủ khỏe mạnh để trốn đến tận Athens, em cũng đủ khỏe mạnh để làm tròn bổn phận của người vợ.”

“Anh quá khỏe và em không thể chống lại anh,” Cô nhất quyết nói. “Nhưng anh biết rằng em không sẵn lòng. Tại sao anh không lắng nghe em chứ? Tại sao anh từ chối để em tự quyết định cảm giác của em là như thế nào?”

Anh chỉ lắc đầu. “Đừng cố ném đi cái ý đằng sau những từ đó; nó không có tác dụng gì đâu. Hãy cởi bỏ cái áo choàng ra và lại đây.”

Cô khoanh tay bướng bỉnh và nhìn thẳng vào anh. “Em không định rời khỏi anh!” Cô nài nỉ. “Em chỉ muốn một ít thời gian ở một mình để – để suy nghĩ và để tự bình lặng lại bản thân, và em đã biết anh sẽ không bao giờ nới lỏng những xiềng xích và để cho em đi nếu em hỏi anh.”

“Anh rất tiếc là em lại cảm nhận theo cách đó về cuộc hôn nhân của chúng ta,” Anh đáp lại với giọng ngọt ngào, biểu hiện trên mặt khá nguy hiểm. “Jessica, em yêu, em sẽ đến đây hay anh sẽ phải bắt em?”

“Em cho là anh sẽ phải bắt em đó,” cô nhấn mạnh, không đầu hàng anh dù chỉ một inch. Cô thấy thật bối rối với ý nghĩ nhớ lại lần làm tình gần đây của anh, và khuôn mặt cô chắc hẳn lộ rõ sự sợ hãi mà cô cảm nhận được bởi vì sự cứng rắn không còn trên mặt anh nữa.

“Em không phải sợ hãi như vậy,” anh nói, duỗi thằng người trên giường với sự uyển chuyển tự nhiên. Hơi thở của cô bị tắc trong cổ họng trước vẻ đẹp tự nhiên của cơ thể đàn ông ở trần, nhưng cùng lúc đó cô bước lùi lại cảnh giác.

“Không. Em không muốn,” Cô nói một cách trẻ con, giơ tay lên để đề phòng anh. Anh chỉ đơn giản là nắm lấy nó và sử dụng nó để kéo cô lại gần anh, mùi đàn ông của anh bao phủ lấy cô và khiến cô cảm thấy bị anh bao bọc.

“Đừng chống lại anh,” anh thì thầm, mở vạt áo choàng với một tay còn lại và kéo nó ra khỏi vai cô để nó rơi xuống chân cô thành một đống màu xanh. “Anh hứa anh sẽ không làm em đau, em yêu. Đã đến lúc em cần học cách làm vợ anh, và em sẽ thích thú bài học này thôi.”

Jessica run rẩy, cứng người lại vì lo lắng, và sự đụng chạm làm cô nổi gai ốc khi anh cúi xuống ép bờ môi nóng bỏng của anh vào cái hõm mềm mại trên vai cô. Cô nhớ lại đêm trước đó, khi anh đưa cô lên một cách nhẹ nhàng vào ham muốn, sau đó để cô lại chưa được lấp đầy, một chuyển động có tính toán khiến cô thấy vừa bị sỉ nhục vừa thất vọng nữa. Ham muốn thể xác của anh nóng bỏng và đòi hỏi, nhưng đầu anh luôn luôn tỉnh táo và lạnh lùng, không bị ảnh hưởng bới những cảm xúc hoang dại, thứ luôn khiến cô bối rối. Liệu đây có phải là một mưu mẹo có tính toán khác nữa khi anh cố gắng phá vỡ tinh thần của cô, thuần hóa cô để cô chấp nhận quyền của anh?

Cô giật ra khỏi anh, lắc đầu từ chối. “Không,” cô lại nói, mặc dù cô không hy vọng là anh sẽ chấp nhận sự từ chối của cô.

Anh di chuyển nhanh, bế cô trên tay và đưa cô đến thêm vài bước nữa đến giường. Anh đặt cô lên chiếc khăn trải giường mát lạnh và nằm xuống với cô, tay và chân anh khóa chặt cô và ôm cô chặt cứng. “Thư giãn nào,” anh ngâm nga, hôn nhẹ nhàng lên vai và cổ cô, sau đó đến bờ môi run rẩy của cô. “Anh sẽ chăm sóc cho em, em yêu; lần này không có gì phải sợ cả.”

Jessica quay đầu một cách mạnh mẽ để tránh anh, và thay vì hôn lên môi cô, anh hôn dọc theo đường viền quai hàm, cái vành tai nhạy cảm của cô. Cô tạo ra âm thanh nghèn nghẹt để phản đối, và anh thì thầm ngọt ngào với cô, tiếp tục những nụ hôn nhẹ nhàng khi anh di chuyển những ngón tay trên cơ thể cô, tìm hiểu những đoạn dốc và đường vòng quanh mềm mại và khẳng định lại với cô là anh sẽ không kiên nhẫn với cô hơn nữa.

Cô cố gắng giữ mình tránh sự quyến rũ của những sự động chạm nhẹ nhàng lên da cô, nhưng cô vốn không phải lạnh lùng, và cuối cùng ý thức bắt đầu mờ nhạt dần. Cô bắt đầu thư giãn trong vòng tay anh, và da cô ấm dần lên, cái cảm giác âm ấm của cơ thể một người đàn bà đang bị khuấy động với ham muốn. Anh vẫn nấn ná trên người cô, vuốt ve và vỗ về như thể cô là một con mèo, và cuối cùng cô thở ra run rẩy quay đầu lại tìm kiếm miệng anh trên miệng cô.

Nụ hôn của anh chậm rãi và sâu, hứng thú nhưng không hề đòi hỏi, anh cứ tiếp tục cho đến khi cuối cùng cô không còn kiểm soát được mình nữa và cô di chuyển một cách khao khát đáp lại anh, cánh tay cô quấn quanh cổ anh. Sự khao khát chảy trong mạch máu của cô và cô cảm thấy toàn thân nóng bừng, da cô bùng cháy, và chỉ những cái vuốt ve của bàn tay anh và cơ thể anh mới khiến cô thỏa mãn.

Cuối cùng cô không thể chịu được nó lâu hơn nữa và ôm chặt lấy anh với hai cánh tay, anh di chuyển phía trên người cô và sở hữu cơ thể mềm mại của cô với cái vật nam tính đang thúc giục của anh. Jessica thút thít và cong người lên áp vào cơ thể anh, tự hào với cảm giác được hòa làm một với anh, không chú ý đến bất cứ điều gì ngoài ham muốn đang dâng tràn khắp cơ thể cô và anh thì đang thỏa mãn nó.

Nhưng anh chắc chắn là không muốn thỏa mãn nó một cách dễ dàng; cô đã làm tổn thương lòng tự hào kiêu ngạo của một người đàn ông trong anh và anh đã dành hàng giờ đêm đó để khiến cô thừa nhận hàng ngàn lần rằng anh là ông chủ của cô. Anh không thô bạo; không lần nào anh mất kiểm soát. Nhưng anh khuấy động cô với sự âu yếm bền bỉ và buộc cô van nài anh để được thỏa mãn. Có một lần, cô đã quá chìm đắm trong nhục dục đến nỗi không quan tâm đến gì khác ngoài việc được ở trong vòng tay anh và chấp nhận việc làm tình của anh. Cho đến tận sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy và nhìn sang người chồng đang nằm ngủ bên cạnh, một cơn ớn lạnh xuất hiện trong cô, và cô tự hỏi động cơ của anh là gì.

Có phải đêm hôm đó chỉ là một lời khẳng định quyền lực của anh với cô? Không phải một lần, thậm chí cả khi anh ở đỉnh điểm khát khao, anh đã từng thốt lên rằng anh yêu cô. Cô bắt đầu cảm thấy việc làm tình của anh có tính toán như trước đó, được thiết kế chỉ để làm cho cô chấp nhận sự thống trị của anh; và anh cũng đã từng tuyên bố là sẽ làm cho cô có thai.

Cô quay đầu trên gối, ý thức được những đau đớn khổ sở trong lòng cô. Cô không muốn tin vào bất cứ điều gì trong số đó, cô muốn anh yêu cô như cô yêu anh; nhưng cô còn có thể nghĩ đến chuyện gì khác nữa chứ? Nước mắt chảy xuống má khi cô nhìn lên trần nhà. Charles đã cảnh báo cô ngay từ đầu là không nên thách thức Nikolas Constantinos. Bản năng của anh là thống trị; đó là một phần con người anh, và cô đã dần khiến ý chí của cô chống lại anh. Liệu có bất cứ điều kỳ diệu nào đã từng khiến anh muốn chinh phục cô không?

Từ khi cô gặp anh, cô đã ở trong trạng thái bập bênh về cảm xúc, nhưng đột nhiên những áp lực không bao giờ dứt đó trở nên quá nhiều. Cô đang khóc, không thành tiếng, không ngừng, và cô không thể dừng lại, cái gối phía dưới đầu cô ướt sũng với những giọt nước mắt âm thầm chảy của cô.

“Jessica?’ cô nghe thấy Nikolas hỏi vẫn còn ngái ngủ, nâng người lên trên khuỷu tay bên cạnh cô. Cô quay đầu lại và nhìn vào anh,đôi môi run rẩy, đôi mắt u sầu. Một vết nhăn lo lắng xuất hiện trên trán anh khi anh chạm những ngón tay vào gò má đẫm nước của cô. “Có chuyện gì vậy?”

Cô không thể trả lời, cô không biết có chuyện gì nữa. Tất cả những gì mà cô biết là cô quá khổ sở đến nỗi cô muốn chết, và cô lại khóc lặng lẽ.

Một lúc lâu sau đó, bác sĩ Theotokas lạnh lùng tiêm cho cô và vỗ nhẹ vào tay cô. “Đó chỉ là một liều giảm đau nhẹ thôi; cô sẽ không thấy buồn ngủ đâu,” ông khẳng định với cô. “Mặc dù theo tôi, thời gian và nghỉ ngơi sẽ làm cô thấy khỏe trở lại. Một cơn chấn động nghiêm trọng không phải là thứ một người có thể hồi phục chỉ trong mấy ngày. Cô đã cố gắng quá sức, cả thân thể và tinh thần, và bây giờ cô phải trả giá.”

“Tôi biết,” cô có gắng nói, cười yếu ớt với vị bác sĩ. Nước mắt của cô đã giảm hẳn, liều thuốc giảm đau đã bắt đầu phát huy tác dụng làm cho cô cảm thấy thư giãn hơn. Phải chăng khóc là một dạng kích động? Có lẽ thế, và vị bác sĩ không phải là một kẻ ngốc. Cô đang khỏa thân trên giường của chồng cô; ông ấy chăc chắn là mù thì mới không đoán được họ đã làm gì đêm qua- do đó mới đưa ra lời cảnh báo về việc cô cố gắng quá sức.

Nikolas đang nói chuyện với bác sĩ Theotokas bằng tiếng Hy Lạp, giọng nói của anh cứng rắn, dữ dội và vị bác sĩ càng quả quyết với những câu trả lời của mình. Sau đó vị bác sĩ đi khỏi, và Nikolas ngồi xuống giường bên cạnh cô, đặt một tay lên phía bên kia và chống người lên trên nó. “Em cảm thấy tốt hơn có phải không?” anh từ tốn hỏi, đôi mắt đen nhìn cô một cách thân mật.

“Vâng. Em xin lỗi,” cô thở dài.

“Shh,” anh thì thầm. “Người nói xin lỗi nên là anh mới đúng. Alexander vừa mới nguyền rủa anh vì làm chuyện ngu ngốc đó và không chăm sóc em tốt hơn. Anh sẽ không nói với em những gì mà ông ấy nói, nhưng Alexander biết làm thế nào để đi đến điểm chính.” Anh nhăn nhó kết thúc câu nói.

“Và… bây giờ thì sao?” cô hỏi.

“Giờ chúng ta sẽ trở lại đảo, và em sẽ dành thời gian ở đó chẳng làm bất cứ việc gì khiến em mệt mỏi hơn là nằm trên bãi biển.” Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô. “Anh vừa bị cấm là không được ngủ cùng em cho đến khi em hoàn toàn hồi phục, nhưng chúng ta đều biết cơn chấn động không phải là vấn đề duy nhất. Em thắng rồi, Jessica. Anh sẽ không làm phiền em nữa cho đến khi nào em cũng muốn làm chuyện đó. Anh thề với em.”

Bảy tuần sau đó, Jessica đứng ở phía hành lang và nhìn lơ đãng vào cánh buồm màu trắng lấp lánh neo đậu ở ngoài vịnh; tay cô vô tình chạm vào bụng, những ngón tay vuốt nhẹ lên cái bụng vẫn phẳng lì. Anh đã giữ lời hứa của mình, nhưng nó lại được đưa ra quá muộn. Sẽ còn một khoảng thời gian trước khi cơ thể cô lộ rõ hơn, nhưng cô đã thấy nụ cười tủm tỉm mà Petre và Sophia trao đổi với nhau bất cứ khi nào cô không thể ăn sáng hay chạy sộc vào nhà bếp sau đó với cơn đói cồn cào. Theo hàng ngàn cách khác nhau, cô đã tự phản bội lại mình bằng cách thể hiện người đàn bà trong cô, từ việc buồn ngủ tăng lên tới cái cách cô học di chuyển chậm rãi để ngăn cản sự chóng mặt bất ngờ khi cô đứng bật dậy quá nhanh.

Một đứa trẻ! Cô lưỡng lự giữa sự mãn nguyện sôi nổi rằng cuối cùng cô cũng đang mang thai đứa con của Nikolas, và một sự áp lực ghê gớm khi mối quan hệ giữa họ không hề tiến triển kể từ khi họ quay lại đảo. Anh vẫn rất kiềm chế, lạnh lùng. Cô biết điều này làm cho bà Constantinos lo lắng, nhưng cô không thể tự làm lành với Nikolas, và anh cũng chẳng hề làm thế. Anh khiến mọi việc đơn giản là cô sẽ là người nhượng bộ trước, và cô đã quay lại. Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, cô sẽ bối rối hơn trước đó, với ý thức về việc mang thai đang đè nặng lên cô. Ảnh hưởng buồn nôn mà việc mang thai gây ra khiến cô bồn chồn, không thể quyết định bất cứ việc gì. Nhưng ngay bây giờ, cô vừa mới trải qua một cơn buồn nôn và cảm thấy bực bội vì Nikolas có thể làm cô có thai dễ dàng như vậy, và cô nhìn xuống chiếc du thuyền phía dưới.

Andros đã mang chiếc du thuyền đó đến trong ngày hôm qua. Nikolas làm việc như một con quỷ vài tuần qua, vừa để bắt kịp tiến độ công việc vừa tự xao lãng chuyện với cô, nhưng anh đã quyết định là một chuyến đi dạo trên biển sẽ là một sự thay đổi tốt, và anh sai Andros đến nhà máy đóng tàu nơi chiếc du thuyền này được neo ở đó để mang nó đến đảo. Nikolas dự định sẽ đi trong hai ngày, cùng với Jessica và mẹ anh, và Jessica đang bắt đầu nghi ngờ anh định giải quyết những vấn đề giữa hai người dù cô có thích hay không một khi cô đã ở trên thuyền cùng anh. Anh đã hứa là anh sẽ không tạo áp lực với cô, nhưng anh có lẽ chưa từng nghĩ rằng tình trạng này lại kéo dài như vậy.

Cô quay đi một cách bực tức không muốn nhìn chiếc du thuyền duyên dáng đó nữa và bắt gặp nụ cười trong đôi mắt đen của Sophia khi bà đưa cho cô một cốc nước hoa quả mát lạnh. Jessica cầm lấy ly nước mà không chống đối gì, dù cô tự hỏi làm thế nào mà Sophia luôn luôn biết khi bụng cô biểu tình. Cái khay với một miếng bánh mỳ nướng và tách trà nhạt cũng luôn được mang đến cho cô vào mỗi buổi sáng, và cô biết rằng những chất bồi dưỡng đó sẽ hỗ trợ quá trình mang thai của cô. Những người phụ nữ vẫn chưa nói gì, biết rằng cô chưa thông báo với Nikolas về việc anh sắp làm cha, nhưng cô sẽ nói với anh sớm thôi.

“Tôi định đi dạo,” cô nói với Sophia, đưa lại cho bà cốc nước đã hết, và khả năng giao tiếp của họ đã tiến triển tới mức Sophia hiểu cô ngay và nhìn cô tươi cười.

Đi bộ một cách chậm rãi, cẩn thận để tránh ánh nắng mặt trời bất cứ khi nào có thể, Jessica chú ý bước cẩn thận trên con đường dẫn cô đến bãi biển. Samatha nhảy nhót, vui vẻ đi cùng với cô. Nikolas thậm chí còn cho mang chú chó nhỏ tới đảo, và Samatha đang hưởng thụ khoảng thời gian đẹp nhất của cô nàng, nô đùa với sự tự do không có giới hạn. Những đứa trẻ con trong làng nuông chiều nó kinh khủng nhưng nó luôn bám dính lấy Nikolas, và giờ là theo sau Jessica. “Đồ phản bội!” cô nói với cô nàng, nhưng Samatha vẫn sủa một cách vui vẻ đến nỗi khiến cô bật cười.

Cô thấy một mảnh gỗ nhỏ và chơi đùa với con chó bằng cách ném nó cho Samatha nhặt lại, nhưng dừng ngay trò chơi khi con chó có dấu hiệu chán nản. Cô nghi ngờ không hiểu liệu Samatha có mang thai lần nữa hay không.

Nikolas đã phát biểu một cách vui vẻ khi anh thấy nó rất thân thiện với một con chó thuần chủng khác. Cô ngồi trên cát và vuốt ve cái đầu mượt mà của nó. “Cả hai chúng ta đều đang mang thai, bé con,” cô nói buồn bã, và Samatha gừ gừ hài lòng.

Mất một lúc lâu sau, cô bắt đầu quay trở lại con đường nhỏ, chú ý đến từng bước chân để chắc chắn là cô sẽ không ngã. Cô hoàn toàn giật mình khi một giọng nói cộc lốc vang lên ngay sau lưng cô “Em đang làm gì thế?” Cô la lên cảnh giác, chóng mặt, và chuyển động bất ngờ trở thành quá sức. Cô nhìn thoáng qua khuôn mặt đen đang cười của Nikolas trước khi nó biến mất khỏi mắt cô, và cô giơ cả hai tay lên cố gắng giữ mình không ngã lao về phía trước. Cô không biết liệu mình có ngã xuống đất hay không nữa.

Khi cô tỉnh dậy, cô đang ở trong phòng ngủ, nằm trên giường. Nikolas đang ngồi bên cạnh nệm, rửa mặt cho cô với một cái khăn lạnh, khuôn mặt tối thẫm hiện lên những nét nghiêm nghị.

“Em – em xin lỗi,” cô yếu ớt xin lỗi. “Em không hiểu tại sao em lại bị ngất.”

Anh trao cho cô cái nhìn đầy vẻ nghĩ ngợi. “Em không thể sao?” anh hỏi. “Mẹ đã có một ý kiến tuyệt vời, Petra và Sophia cũng vậy. Tại sao em không nói cho anh biết, Jessica? Tất cả những người khác đều biết.”

“Nói cho anh chuyện gì cơ?” cô hỏi lảng đi, hờn dỗi, cố gắng trì hoãn cái thời khắc cô buộc phải nói cho anh biết.

Quai hàm của anh cứng lại. “Đừng chơi chứ với anh nữa,” anh nói nghiêm nghị, dựa người cô vào một cách kiên quyết. “Em đang mang thai con của anh phải không?”

Dù cho mọi chuyện đã xảy ra, một niềm vui ngọt ngào vẫn chảy qua cô. Trong phòng chỉ có hai người, và giây phút này sẽ không bao giờ xuất hiện lần nữa. Nụ cười chậm rãi, bí hiểm với niềm vui ngây ngất dần hiện lên trên môi cô khi cô với ra nắm lấy tay anh. Với một cử chỉ muôn thuở giống như những người phụ nữ khác, cô đặt lòng bàn tay anh lên chỗ bụng vẫn còn phẳng, như thể anh có thể cảm nhận được đứa trẻ nhỏ tí đang lớn dần lên ở đó. “Vâng,” cô thừa nhận với sự bình thản hoàn hảo, đưa đôi mắt lấp lánh của cô nhìn lên anh. “Chúng ta đã tạo ra một sinh linh, Nikolas.”

Toàn thân anh run lên, và đôi mắt đen của anh bất chợt dịu dàng không thể tin nổi, sau đó anh nằm dài trên giường bên cạnh cô và ôm cô trong tay. Cánh tay anh vuốt ve mái tóc dầy hung hung của cô, những ngón tay mạnh mẽ run rẩy. “Một đứa trẻ,” Anh thì thầm. “Em thật là quá đáng, sao em không nói với anh từ trước? Em không biết là em sẽ làm anh hạnh phúc thế nào phải không? Tại sao hả Jessica?”

Những cảm giác dữ dội khi cơ thể ấm áp của anh trên người cô khiến cô mê mụ đến cô đã quên hết mọi thứ khác. Cô phải cố gắng suy nghĩ trước khi cô trả lời. “Em nghĩ anh sẽ hả hê,” cô khàn khàn nói, liếm đôi môi khô. “Em biết anh sẽ không bao giờ để em đi nếu anh biết chuyện về đứa bé…”

Cái nhìn của anh chuyển đến miệng cô như thể nó bị thu hút bởi nam châm. “Em vẫn muốn đi sao?” Anh thì thào. “Em không thể, em biết điều đó mà; em đã đúng khi nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ để em đi. Không bao giờ.” Giọng nói của anh trở nên nặng nề hơn khi anh nói, “Hãy hôn anh đi, em yêu. Đã quá lâu rồi, và anh cần sự động chạm của em.”

Đã là một khoảng thời gian dài. Nikolas đã thật nghiêm túc về việc không chạm vào cô, có lẽ nghi ngờ sự kiểm soát của anh nếu anh tự cho phép bản thân mình hôn và âu yếm cô. Và một khi Jessica phục hồi lại sau cú sốc, cô nhớ sự động chạm và những chiếc hôn thèm khát của anh. Run rẩy với ký ức đó, cô quay mặt lại phía anh và nâng khuôn mặt lên.

Miệng anh nhẹ nhàng chạm vào miệng cô, ngọt ngào; đây không giống những chiếc hôn mà cô nhận được từ Nikolas trước đó. Cô tan chảy dưới sự tiếp xúc mềm mại như cánh hoa, nép lại gần anh hơn và đưa tay lên cổ anh. Môi cô tự động mở ra và lưỡi cô đi sâu chạm vào lưỡi anh và di chuyển để tìm kiếm sự vuốt ve của lưỡi anh. Nikolas rên rỉ và nụ hôn nhanh chóng thay đổi; miệng anh tham lam khi áp lực tăng lên. Ngay lập tức một luồng hơi nóng xuất hiện trong người Jessica, ham muốn tương tự như cái anh đã khuấy động trong cô trước khi lòng tự trọng và giận dữ tách họ ra. Cô đau đớn vì anh; cô cảm thấy như thể cô sẽ chết nếu không có sự động chạm của anh. Cơ thể cô cong lại trước anh, tìm kiếm sự giải thoát chỉ có anh có thể mang lại.

Với một tiếng rên rỉ sâu hơn, Nikolas mất kiểm soát. Mọi cơ bắp trên cơ thể to lớn của anh đang run lên khi anh cởi váy cô ra. Ánh nhìn hoang dại trong mắt anh nói cho cô biết anh có lẽ sẽ làm cô đau nếu cô chống cự, nhắc nhở cô nhớ lại giây phút sợ hãi trong đêm tân hôn của họ, nhưng sau đó ánh mắt sợ hãi mờ dần và cô di chuyển cùng với anh. Những ngón tay run rẩy của cô mở cúc áo anh, môi cô tìm kiếm bộ ngực đầy lông của anh khiến anh nghẹn thở. Tới khi cô chạm vào thắt lưng của anh, tay anh đã ở đó để giúp cô và một cách không kiên nhẫn anh tụt quần ra và di chuyển phía trên cô.

Miệng anh là một thứ đồ uống cho một người đàn bà đang chết dần vì khát; tay anh tạo ra trạng thái mê ly ở bất cứ nơi nào nó chạm vào. Jessica tự dâng hiến cho anh một cách đơn giản, ngọt ngào, mềm mại với những bất ngờ của anh, và anh thưởng cho cô gấp mười lần với sự chăm sóc của anh giành cho cô, sự vui thích khao khát của anh với cô. Cô yêu người đàn ông này, yêu anh bằng cà trái tim cô, và đột nhiên đó là tất cả vấn đề.

Khi cô đã trở lại mặt đất, cô đang nằm trong vòng tay anh, đầu cô gối lên vai anh trong khi anh lười biếng vuốt ve cơ thể cô như vuốt ve một con mèo. Mỉm cười, Jessica ngẩng đầu lên để nhìn anh và thấy anh cũng đang mỉm cười, một nụ cười chiến thắng vui vẻ. Đôi mắt đen của anh lim dim với thỏa mãn khi anh nhìn vào cô. “Anh không nghĩ là phụ nữ mang thai lại gợi tình đến thế,” anh nói giọng kéo dài, và cô đỏ mặt.

“Anh đừng có trêu chọc em lúc này,” cô chống đối, không muốn bất cứ điều gì phá hủy cảm giác ngọt ngào vẫn đang bao bọc cô.

“Nhưng anh không phải đang trêu chọc. Trước kia em thật đáng khao khát, có Chúa chứng giám, nhưng bây giờ anh biết em đang mang thai đứa con của anh, anh không muốn để mất em dù trong giây lát.” Giọng nói trầm trầm của anh trở nên trầm và cứng rắn hơn. “Anh không nghĩ là anh có thể tránh xa được em, Jess ạ.”

Cô lặng lẽ đùa nghịch vùng lông xoăn trên ngực anh. Chiều hôm đó đã thay đổi mọi thứ, ít nhất là thái độ của riêng cô đối với anh. Cô yêu anh, và cô đã trở nên vô vọng trước thực tế đó. Cô phải bỏ qua sự oán giận của cô và tập trung vào tình yêu đó, hoặc là cô sẽ không còn đáng sống, bởi vì tâm trí và thể xác của cô là dành cho người đàn ông này. Có lẽ anh không yêu cô, nhưng anh chắn chắn là không hề thờ ơ đối với cô. Cô sẽ trao cho anh tình yêu của cô, bao bọc anh chắc chắn với những tình cảm ngọt ngào từ trái tim cô khiến cho một ngày nào đó anh cũng sẽ yêu cô. Và cô có một thứ vũ khí đầy quyền lực là đứa con mà cô đang mang; Nikolas sẽ yêu mến đứa trẻ.

Một nỗi lo lắng giày vò xuất hiện trong tâm trí cô. Từ khi họ quay lại đảo, cô đã sợ là anh sẽ làm tình với cô, ám ảnh bởi những mâu thuẫn của cô về những ký ức đắng cay của đêm tân hôn và cái đêm cô ở cùng anh. Chiều hôm nay, trong cái ánh nắng mặt trời rực rỡ, anh đã chứng minh cho cô thấy việc làm tình của anh cũng rất ngọt ngào, và anh đã làm cho cô hài lòng với tất cả những kỹ năng của một người tình đầy kinh nghiệm. Giờ cô biết rằng cùng với thời gian những ký ức đắng cay đó sẽ dần mờ nhạt, biến mất bởi những ký ức ngọt ngào của những đêm khác trong vòng tay anh.

“Không còn đêm nào nằm ngủ một mình nữa,” anh tuyên bố, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Anh cúi xuống phía cô, và khuôn mặt tối của anh nghiêm nghị, gần như tàn nhẫn với sự khẳng định lại mong muốn của anh; không may là cô vẫn đang nghĩ đến đêm tân hôn, và cô thở hổn hển lo lắng khi cô thấy khuôn mặt anh trông giống như đêm hôm đó. Trước khi cô có thể tự dừng lại, tay cô ấn vào vai anh, và cô gào lên, “Đừng đụng vào tôi!”

Anh nhìn lại như thể anh vừa bị tát vào mặt, mặt anh tái đi.

“Đừng lo lắng về chuyện đó,” anh rít lên, bước xuống giường và nhặt cái quần lên. “Tôi vừa làm mọi thứ mà tôi có thể nghĩ đến để làm lành với em, và em thì ném tất cả chúng vào mặt tôi. Tôi không muốn tranh luận thêm nữa, Jessica, không thuyết phục thêm nữa. Tôi mệt mỏi, mẹ kiếp, mệt mỏi vì..” anh dừng lại và kéo quần lên, và Jessica đã thoát khỏi cơn hoảng loạn vì những gì cô đã làm.

“Nikolas, đợi đã – đó không phải-”

“Tôi không thèm quan tâm xem nó không phải là cái gì!” anh ngắt lời gay gắt, quai hàm của anh cứng như đá. “Tôi sẽ không làm phiền em nữa đâu.” Anh nhanh chóng rời khỏi phòng mà không thèm nhìn lại cô lấy một lần và Jessica nằm trên giường, choáng váng vì phản ứng bạo lực của anh và những xúc cảm thô bạo trong lời nói của anh. Cô đã làm anh tổn thương, một điều mà cô nghĩ là không thể. Nikolas dường như luôn cứng rắn, không hề bị ảnh hưởng bởi bất cứ chuyện gì cô nói hay cô làm, trừ cơn giận dữ khi cô coi thường anh. Nhưng anh cũng có lòng tự trọng của anh; có lẽ cuối cùng anh cũng đã mệt mỏi với một người phụ nữ luôn chống lại anh từng bước một. Ý nghĩ đó làm cô thu mình lại, nghĩ về việc không có được sự thích thú của anh trong mọi việc mà cô làm, sự đánh giá cởi mở của anh đối với cơ thể cô.

Cô cũng rời khỏi giường, mặc áo choàng. Cô đi đi lại lại quanh phòng một cách khổ sở, không mục đích. Làm thế nào mà cô có thể làm thế với anh? Ngay khi cô thừa nhận là cô cần anh, cô đã để cho những nỗi sợ hãi ngớ ngẩn của mình làm anh rời xa cô và cô cảm thấy hoàn toàn mất mát khi không có anh. Cô sẽ làm gì khi không có sức mạnh ngạo mạn của anh giúp đỡ cô những khi cô buồn và mệt mỏi? Kể từ ngày họ gặp nhau anh đã luôn ủng hộ cô, bảo vệ cô.

Đầu cô bắt đầu đau và cô xoa xoa thái dương một cách lơ đãng. Cuối cùng cô thu hết can đảm và mặc quần áo với đôi tay run rẩy. Cô phải đi tìm Nikolas và bắt anh lắng nghe, giải thích tại sao cô laị đẩy anh ra.

Khi cô bước vào phòng khách, bà Constantinos ở đó và bà đang đọc sách khi Jessica bước vào. “Con vẫn ổn chứ con yêu?” bà hỏi cô bằng tiếng Pháp ngọt ngào, khuôn mặt dịu dàng của bà có vẻ lo lắng.

“Vâng ạ,” Jessica trả lời. “Con – mẹ có biết Nikolas ở đâu không, thưa mẹ?”

“Ừ, nó và Andros đang bận rộn với việc nghiên cứu và ra lệnh nghiêm khắc không được làm phiền. Andros sẽ bay đến New York vào sáng mai và chúng đang chuẩn bị hoàn thành một vụ hợp nhất.”

Andros sẽ xử lý vụ đó? Jessica đưa những ngón tay run rẩy lên che mắt. Lẽ ra Nikolas mới là người thực hiện vụ hợp nhất đó, cô hiểu, nhưng anh đang giao trách nhiệm cho Andros để anh có thời gian ở với cô trên chiếc du thuyền. Sao cô có thể mù quáng đến thế kia chứ?

“Có chuyện gì sao?” bà Constantinos lo lắng hỏi.

“Vâng – à không. Vâng, có một số chuyện. Chúng con vừa mới có một cuộc cãi vã,” Jessica thú nhận. “Con cần gặp anh ấy. Anh ấy hiểu nhầm một vài điều mà con nói.”

“Ừ, mẹ hiểu,” mẹ anh nói. Bà nhìn vào Jessica với đôi mắt trong xanh của mình. “Vậy, con đã nói cho nó biết chuyện về đứa bé chưa?”

Rõ ràng là những người phụ nữ trong căn biệt thự này đều biết về chuyện mang thai của cô, cô nghĩ. Cô ngồi xuống và thở dài buồn bã. “Con đã nói rồi. Nhưng đó không phải là nguyên nhân làm anh ấy tức giận.”

“Không, tất nhiên là thế rồi. Nikolas sẽ không bao giờ tức giận với ý nghĩ nó sẽ được làm bố,” bà Constantinos suy tư, hơi mỉm cười. “Không nghi ngờ gì là nó sẽ tự hào như một con công.”

“Vâng, đúng vậy,” Jessica yếu ớt thừa nhận, nhớ lại hình ảnh trên gương mặt anh khi cô nói với anh về đứa bé.

Bà Constantinos nhìn ra những cánh cửa kính của hành lang, hơi mỉm cười. “Vậy là Niko đang tức giận và bực mình phải không? Hãy để nó một mình vào tối nay, con yêu ạ. Ngay bây giờ có lẽ nó sẽ không nghe con nói đâu, nên hãy để nó nhấm nháp sự đau khổ một chút. Đó là một sự trừng phạt nho nhỏ cho sự đau khổ mà nó đã gây ra cho con. Con chưa bao giờ nói ra lý do con lại ra bãi biển sớm đến thế vào cái buổi sáng đó, con yêu, và mẹ không muốn hỏi, nhưng mẹ có thể hình dung ra chuyện gì đã xảy ra vào tối hôm đó. Đúng thế, hãy để Niko lo lắng trong đêm nay.”

Nước mắt chảy tràn ra khỏi mắt Jessica. “Tất cả không phải là lỗi của anh ấy, mẹ ạ” cô biện hộ cho Nikolas. Cô cảm thấy như thể cô sẽ chết vậy. Cô yêu anh, và cô sẽ không để anh rời xa cô.

“Đừng phiền muộn thế,” bà Constantinos chân thành khuyên cô. “Con không thể suy nghĩ một cách sáng suốt vào lúc này. Ngày mai mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn, rồi con sẽ thấy.”

Đúng thế, Jessica nghĩ, gạt nước mắt. Ngày mai cô sẽ cố gắng khiến cho Nikolas hiểu về sự lạnh lùng đã qua của cô, và cô không dám nghĩ là cô sẽ làm gì nếu anh rời khỏi cô.

Bình luận