“Nghe anh bảo có việc gấp. Chúng tôi tới rồi đây”.
Gavin Jarrod, theo sau là ông anh cả Blake, vừa nói vừa bước vào văn phòng của Christian Manford vào một buổi sáng thứ hai. Khởi đầu một tuần thế này thật chẳng hay ho chút nào.
Vị luật sư quản lý bất động sản của người cha quá cố nhà Jarrod chỉ vào mấy chiếc ghế đặt ngay trước bàn làm việc rồi đợi Gavin và Blake ngồi hẳn xuống, “Tôi rất mừng vì các anh đã tới đây. Tiếc là tin nhận được không tốt lắm”.
Gavin ném một cái nhìn vẻ gì nữa đây? sang phía ông anh trai, “Cũng không lạ. Kể từ lúc bố chúng tôi mất năm tháng trước chẳng có tin nào tốt lành cả, bắt đầu từ việc yêu cầu từng người chúng tôi tạm ngưng công việc để đến khu Jarrod Ridge một năm, nếu không tất cả sẽ bị mất quyền thừa kế”.
“Nó liên quan đến dự án và các giấy phép cần thiết để xây khu nhà gỗ mà các anh đã thiết kế ở khu nghỉ dưỡng”.
Gavin cố nén lại cám giác hụt hẫng và bức bối. Đúng là ông bố của họ, đến lúc nằm yên trong mồ rồi vẫn dùng di nguyện để thâu tóm cuộc sống của con cái.
“Lý đo trì hoãn là gì? Đã mùng Một tháng Mười một rồi. Mặt đất sắp phủ băng. Chúng tôi còn phải đào móng rồi đổ bê tông cho kịp chứ”.
“Các anh không được cấp phép vì mảnh đất dó không thuộc phần bất động sản của ông cụ”.
“Cái gì?”, cả Gavin và anh trai đồng thanh thốt lên.
Blake nhoài về phía trưóc, “Khoảnh đất dó ở chính giữa lòng khu Jarrod. Sao lại không thuộc quyền sở hữu của gia đình này được?”
Christian lôi ra một tấm bản đồ khu Jarrod Ridge từ trong tập hồ sơ trước mặt rồi đẩy nó qua mặt bàn. Anh chỉ vào dấu X trên một khoảnh đất rộng năm mẫu Anh được viền bằng mực đỏ.
“Đây là chỗ các anh muốn thì công. Khi điều tra chứng từ chúng tôi phát hiện ra ông nội các anh đã nhượng quyền sử dụng mảnh này cho ông Henry Caldwell từ năm mươi năm trước”.
Gavin cố bới tìm những người họ Caldwell trong đầu, nhưng không nhớ ra gì. Dù đã sống mười tám năm đầu đời ở Aspen, nhưng không có lý gì anh phải biết thêm về những người địa phương. Khoảng mười năm trước, Gavin vào đại học và nhờ đó thoát khỏi thị trấn cùng người cha độc đoán – anh chỉ quay về khi không thể thoái thác. Nếu nói anh và bố không hợp tính nhau thì đúng là nhận định quá ư hời hợt, “Caldwell là lão quái nào?”
“Ông ta là chủ quán trọ Snowberry, một nhà nghỉ nhỏ ở Aspen có tuổi đời cũng ngang ngửa với khu Jarrod Ridge”.
“Sao ông nội chúng tôi lại bán cho ông ta một khu mỏ chết làm gì?” Khu mỏ cũ là chỗ Gavin rất thích tới chơi hồi còn nhỏ. Anh đã cùng các anh lang thang hàng giờ trong những đường hầm, rồi đến hồi trung học, Gavin cũng từng đưa bọn con gái tới đó để vui vẻ.
“Lẽ ra phải hỏi là sao lại có người muốn mua nó?”, Blake vặn lại, “Chỗ đó làm gì có đủ bạc để khai thác sinh lời”.
“Đó mới là cái đáng nói. Trong khi tìm tòi, tôi đã phát hiện ra ông nội các anh không bán khoảnh đất đó. Mà là ông cụ thua cược trong khi chơi bài poker”.
Gavin thốt lên, “Thế thì ta mua lại”.
Ánh mắt của Christian chiếu vào anh qua mép tấm bản đồ, “Cũng mong anh gặp may. Có rất nhiều thư tín trong hồ sơ của chúng tôi cho thấy suốt bao năm qua ông cụ thân sinh các anh dã cố mua lại khoảnh đất đó trên mười hai lần mà không được. Caldwell nhất quyết không bán”.
Blake ngả người lại trên ghế một cách khoan thai kỳ lạ trước cái bí mật đã làm kế hoạch của họ điêu đứng, “Mẫu thiết kế cho khu nhà gỗ an ninh cao dành cho khách hạng A của khu nghỉ dưỡng đã vẽ rồi. Đội thợ xây đã ký hợp dồng, nguyên vật liệu cũng đã gọi vì chúng tôi đâu ngờ đến sự cố như thế này. Đành phải chọn nơi khác vậy”.
“Không được”, Gavin cương quyết, “Nếu còn bị đày ở chỗ này thêm bảy tháng nữa, không đời nào em nhả chỗ duy nhất mình có kỷ niệm đẹp đâu. Em sẽ thuyết phục lão Caldwell bán nó”.
Một bên khóe miệng của Blake nhếch lên, “Chẳng qua em chỉ muốn làm những thứ mà cha không làm được thôi”.
Gavin cười khẩy. Anh trai anh hiểu quá rõ con người và bản chất hiếu thắng của anh. Gavin chưa bao giờ buông tha một thử thách nào, “Nếu thắng được ông già thì càng tốt. Lúc em thành công chắc ông ấy phải đội nắp quan tài lên mất”.
“Nếu em thành công chứ”, ông anh trai nhắc nhở.
“Em sẽ làm được”. Việc có hai ông anh sinh đôi luôn hùa vào phản đối mình đã đem lại cho Gavin một cá tính bướng bỉnh đến cố chấp, nhưng cũng chính tính cách này đã nâng anh lên đến đỉnh cao nghề nghiệp.
Blake lấy chiếc ví ra khỏi túi, rút một tờ Ben Franklin rồi đặt nó lên mặt bàn. Gavin nhác thấy ánh vàng kim trên ngón tay của anh trai. Cái khỉ gió gì vậy? Không, không thể là thứ đó. Nhưng gì thì gì, chuyện hầm mỏ phải giải quyết trước đã. Lúc ra khỏi văn phòng của Christian anh sẽ xử lý món trang sức sau.
“Cược một trăm đô la là em không làm nổi”. Blake thách thức, “Có thể bố là người rất khó chịu, nhưng lại là một thương gia lõi đời. Nếu có cách lấy lại miếng đất đó thì ông đã tìm ra lâu rồi”.
Gavin vừa lắc đầu vừa rút ra một tờ tiền y hệt, “Anh nói rồi đấy nhé. Có một thứ em học được từ nghề kỹ thuật, đó là chuyện gì cũng có cách giải quyết. Vấn đề ở chỗ anh có sẵn sàng trả giá không thôi. Chỉ cần tìm ra cái giá của Caldwell thì mảnh đất đó sẽ thuộc về ta”.
* * *
“Này!” Gavin gọi với theo đúng lúc Blake định trèo lên chiếc xe đỗ ngoài văn phòng của Christian, “Cái khỉ gì trên tay anh thế kia?”
Blake cười nhẹ, vẻ mặt thỏa mãn như vừa ăn xong một bữa tối thịnh soạn, “Samantha và anh vừa tổ chức đám cưới ở Vegas”.
Cú sốc làm bụng Gavin thắt lại, “Em tưởng anh tới đó lo việc khách sạn”.
“Lần này thì không. Bọn anh tới đó tổ chức hôn lễ rồi nghỉ trăng mật: Tối nay bọn anh sẽ thông báo với cả nhà”.
“Anh mất trí rồi à?”
Blake nhìn thẳng vào mắt anh, “Ừ. Vì hạnh phúc đấy”.
“Samantha ở đây mấy năm rồi, có bao giờ anh để ý đến cô ấy theo kiểu đó đâu. Thậm chí anh còn bảo không được lẫn lộn công việc với lạc thú, nếu không sẽ bị nó quay ra đớp trộm kia mà”.
Mặt Blake đỏ dừ, “Biết nói sao nhỉ? Do hồi đó anh còn thiếu hiểu biết”.
“Anh làm vậy vì không muốn mất một trợ lý như cô ta chứ gì?”
“Đúng, lúc đầu thì thế, nhưng giờ đã khác. Anh yêu cô ấy”.
Gavin bật cười. Nhưng rồi anh nhận ra Blake không đùa. Vẻ mặt của anh trai rất nghiêm túc, thậm chí khờ khạo nữa, “Anh đùa em đấy hả?”
“Không. Anh làm vậy vì yêu thôi”.
Điều này không thuộc quan niệm của Gavin. Trong thế giới của anh, tình yêu là thứ phải tránh xa, như việc đứng trước đoàn tàu dang chạy hay nhảy từ trên cầu xuống, “Anh bảo yêu Samantha, kiểu tình cảm thề tới đầu bạc răng long ấy sao?”
“Đúng vậy”
Trông Blake rất hạnh phúc chứ không hề đau khổ. Sao chuyện đó lại xảy ra được? Mà cũng không quan trọng, cảm giác phấn chấn này cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Blake cũng là con sâu việc như Gavin. Mà đàn bà thì ghét nhất điều đó. Và khi họ nếm đủ cảm giác trống trải họ sẽ gói ghém đồ đạc rồi bỏ đi ngay, “Cô ta có thai rồi à?”
“Cái đó thì anh không biết, nhưng kể cả có thì với anh cũng không vấn đề gì”.
“Anh có nhớ làm cam kết trước không?”
“Anh không quan tâm về chuyện cam kết”.
“Blake, trước đây anh chưa bao giờ mù quáng hay ngớ ngẩn thì phải”.
“Và bây giờ cũng không. Thực ra đây là lần đầu tiên anh nhìn nhận sáng suốt, Samantha là người phụ nữ duy nhất mà anh ao ước và anh tuyệt đối tin tưởng cô ấy”.
Lão khờ khốn khổ bị dắt mũi rồi.
“Anh vẫn làm bừa dù biết việc mất mẹ đã khiến ông già phát điên thế nào à?”
“Anh sẽ phải diên như thế, khéo còn hơn thế nếu anh là một thằng hèn đến mức còn không dám hành động thế này”.
“Em không khuyên anh từ bỏ được à?”
“Không”. Blake vẫn giữ vẻ mặt bướng bỉnh đừng-có-chọc-vào-tôi đấy, “Và anh khuyên em nên rút lui. Nên nhớ là em cũng thích Samantha”.
“Dưới vai trò trợ lý, đúng, cô ta thạo việc thật, có lẽ là trợ lý đắc lực nhất mà anh từng có. Nhưng kết hôn ư?” anh giả bộ rùng mình.
“Ừ, kết hôn. Em cũng nên thử đi”.
Không bao giờ. Anh và Trevor là những kẻ duy nhất lảng tránh chuyện cặp kè trong mấy tháng trở lại đây. Cũng may anh thừa hiểu mình không phải là kẻ yếu lòng. Nếu không chắc anh đã lo sốt vó rồi, “Chắc em chỉ còn nước chúc anh may mắn và hứa là em sẽ ở bên khi anh cần em thôi”.
“Để thu gom tàn tích à? Tôi không cần tới đâu”.
“Đấy là anh mong thế”.
“Tôi biết chắc. Samantha là người dành cho tôi. Người duy nhất”.
Gavin mở miệng định cãi tiếp, nhưng rồi đành nuốt lại. Blake đang mê dại và chắc đã mất hết lý trí vì được hầu hạ đều đặn và chu dáo. Gavin sẽ không thể thay đổi được quan điểm của anh. Điều khả dĩ nhất anh làm được là cầu cho lúc cuộc hôn nhân chấm dứt, Samantha không ôm theo một mảnh đất nào của khu Jarrod Ridge.
* * *
Khu Jarrod Ridge trông xa hoa bề thế bao nhiêu thì quán trọ Snowberry trông bé nhỏ và thoải mái bấy nhiêu, Gavin thầm nghĩ vậy khi anh lướt một cái nhìn ước lượng ngôi nhà thời Victoria rộng lớn và đảo một vòng quanh gia sản của đối thủ. Nằm giữa khu trung tâm thương mại, khu khách sạn nhỏ mang một vẻ duyên dáng thân thuộc dễ liên tưởng lại cái thời bùng nổ khai thác bạc ở Aspen những năm 1880, trong khi khu nghỉ mát của gia đình anh lại phục vụ những khách hàng đòi hỏi tiện nghi cao và dịch vụ tầm cỡ quốc tế.
Anh đẩy cánh cửa chiếc xe lấy trong đoàn xe Cadillac SUV màu đen sang trọng của Ridge, và âm thanh đầu tiên nghênh đón khi anh bước ra khỏi ghế lái là tiếng búa đập vào phản gỗ không đều của một tay thợ mộc non nghề. Đảo mắt từ đầu tới cuối dãy phố, anh soi kỹ cả vùng, hơi thở tỏa thành làn khói mờ trong không khí se lạnh mùa thu. Vị trí này không chê vào đâu được. Khách có thể dễ đàng tản bộ tới những phòng trưng bày tranh và các cửa hàng quần áo hàng hiệu ở khu mua sắm, hoặc tới những nhà hàng cao cấp nhìn ra dòng sông Roaring Fork.
Nếu tính thêm mấy kho thóc ngoài khu nhà chính thì cả lô đất rất rộng và có giá.
Một con đường uốn lượn dẫn anh di qua những rặng cây xơ xác và những bụi kim ngân um tùm vùng Aspen trĩu quả ánh lên trong cái nắng chiều. Tưởng như cái thời anh cùng mấy ông anh còn gài từng chùm quả kim ngân vào ná bắn mỗi bận trốn được khỏi đôi mắt diều hâu của ông bố đã trôi qua lâu lắm rồi.
Tuy ngôi nhà nghỉ có vẻ kiên cố, các ván che đã đến lúc phải sơn lại màu xanh lục. Lúc bước lên bậc thang bằng gạch dẫn đến cửa chính, anh thấy các thanh vịn màu vàng bơ cũng lung lay rồi. Cái giá anh đề nghị hẳn sẽ đem lại cho lão Caldwell một núi liền dư sức để trả chi phí tân trang lại căn nhà.
Không ấn chuông ngoài cửa chính, Gavin lần theo tiếng búa nện khuất sau cái cổng to kéo dài từ mặt tiền đến phần hông nhà, hy vọng tìm được Caldwell hoặc ai đó dẫn anh đến chỗ ông ta. Một phụ nữ mặc áo khoác đỏ cầm búa đang quỳ gối, lưng quay lại phía anh. Cô đội một chiếc mũ len trùm kín đầu, để lộ nửa mái tóc quăn màu sẫm thả suông trên lưng. Chắc chắn không phải Henry Caldwell rồi,
“Oái! Ôi, khỉ thật!”, giọng nói mượt mà thốt lên. Cái búa rơi nặng nề xuống mặt sàn.
“Cô có sao không?”
Cô gái đứng bật dậy rồi quay ngoắt lại, tay phải vẫn nắm chặt ngón cái bàn tay kia. Một đôi mắt to màu xanh sáng bắt gặp ánh mắt anh.
“Anh là ai?”. Vết đau làm giọng cô căng thẳng.
“Gavin Jarrod. Có cần giúp gì không?”
“Anh đang cần phòng ạ?”. Cô lờ câu hỏi của anh đi.
“Không. Tôi tới tìm ông Henry Caldwell”.
Anh tự động đánh giá cô. Khoảng hai mươi tới hai lăm tuổi. Da trắng mịn. Người khá cao, nếu nhìn đôi chân dài đang vận quần bò thì chắc hắn bên trong lớp áo paca là một cơ thể mảnh dẻ. Tóm lại, đẹp và đáng tìm hiểu.
Sau rồi anh mới đánh giá tình hình: một cây đinh tán dở vào mối cố định giữa tay vịn và cây trụ. Góc này không phải dễ với một tay không quen làm, “Để tôi làm cho”.
Anh cúi người, vốc cái búa lên – với tay phụ nữ thì khá nặng – rồi vung tay một cái, đóng chặt cái đinh xuống, “Xong rồi đấy”
“Cảm ơn anh”. Cô gái miễn cưỡng nhận lấy chiếc búa bằng một tay, bàn tay bị thương kia vẫn ép chặt vào người.
“Để tôi xem”. Anh nắm lấy cổ tay cô rồi xem xét ngón cái đỏ tấy. Mặt móng không sơn vẫn nguyên lành, không bị tụ máu.
Hơi ấm từ làn da mịn màng của cô truyền sang anh, khiến các mạch máu phản ứng rất kỳ cục. Chưa chồng ư? Ngón áp út để trần. Anh miết ngón cái trên lòng bàn tay cô.
Bất chợt cô khẽ rít lên, rồi giật mạnh lại.
Tệ thật. Đã lâu rồi anh chưa phản ứng tức thì như vậy khi tiếp xúc với phụ nữ, “Chắc chỉ bị bầm nhẹ thôi. Lẽ ra nên đeo găng tay bảo hộ thì an toàn hơn”.
Cô nheo mắt, làm anh chú ý ngay tới hàng mi đen trông như thật. Mà kể cả cô có trang điểm chắc cũng không phải thể loại bọn đàn ông nhận ra được, “Lúc đeo găng tôi không cầm đinh được. Ông Henry đang đợi anh à? Tôi không nghe ông bảo có cuộc hẹn nào cả”.
“Tôi không hẹn trước”. Anh định sẽ tới bất thình lình để buộc ông già phải bán mà không dè chừng được.
“Anh muốn bán gì à?
“Không. Mà tôi chưa kịp nghe tên cô”.
“Tôi đã nói ra đâu”, cô gái nhặt hộp đinh mạ kẽm cùng chiếc búa và đôi găng không dùng đến lên, “Mời anh theo tôi”.
Cô bước về phía cửa sau, rồi dẫn anh vào một gian bếp ấm cúng. Mùi thịt bò om quyện với mùi bánh mì mới nướng lan theo khi hai người đi qua hành lang trung tâm tới tận phòng khách ở gian ngoài, làm anh ứa nước miếng và thấy bụng sôi lên, “Xin đợi ở đây đã. Mà anh đến vì việc gì để tôi còn nói lại với ông?”
“Về một vụ cược bài poker hồi trước”.
Đôi mày đậm màu của cô gái nhíu lại, “Ông vay tiền anh à?”
“Không”. Rồi anh không nói thêm gì nữa. Dù cô ta có quyến rũ đến mấy anh cũng không kể chuyện riêng cho – trừ phi họ cùng ăn tối.
Cô tò mò nhìn một lượt, làm người anh nóng ran bên dưới lớp áo gió, “Trông anh không có vẻ là bạn chơi poker của ông ấy”.
“Tôi có chơi đâu”.
“Thế anh…?”
“Tới vì việc riêng”.
Cô rướn thẳng người, cằm hất lên, “Để tôi xem ông Henry có rảnh không đã”.
Từ lúc về thị trấn, Gavin chưa hẹn hò ai. Lúc này nhìn cô lột chiếc mũ len, những lọn tóc quăn dày óng ả bung ra, rồi cô kéo sượt chiếc phéc-mơ-tuya ở áo choàng xuống, ngọn lửa cạn khô bấy lâu trong anh lại hừng hực bốc lên. Anh nhìn theo cho tới khi cô rẽ qua một góc rồi khuất dạng.
Nhất định anh phải mời bằng được con mồi này đi ăn tối. Rồi cả lên giường nữa. Thích thú với ý nghĩ đó, tim anh càng đập mạnh hơn.
Anh mở phanh chiếc áo gió, rồi xem xét kỹ căn phòng. Toàn đổ cổ. Nhưng chưa tới mức làm người ta sợ không dám ngồi lên. Ren, nhung và vải hoa tràn ngập. Dù vậy vẫn chưa đủ chất nữ tính để khiến bản tính đàn ông của anh bị lung lay. Nhà nghỉ này không tệ lắm. Nhưng vẫn không là gì so với khu Ridge.
“Anh có họ hàng gì với nhà Jarrod ở Jarrod Ridge không?”. Tiếng cô gái cất lên từ phía sau.
Cô trở lại từ lúc nào anh không hay biết. Lúc này cô đã cởi bỏ áo khoác ngoài, để lộ chiếc áo len cổ lọ tím bó sát thân hình mảnh dẻ với những đường cong hấp dẫn. Đẹp. Và rất bõ công theo đuổi đây, “Có đấy!”
Miệng cô mím lại, tỏ vẻ không hài lòng với câu trả lời… À, giờ mới phát hiện ra cô ta vừa mới bôi một lớp son bóng lên đôi môi đỏ và rộng. Một dấu hiệu tốt đây. Nếu không để ý, cô ta đã chẳng mất công làm thế.
“Ông nội tôi sẽ ra gặp anh bây giờ”.
Ý định của anh như một chiếc động cơ máy bay hỏng, bỗng phun xì xì và chết ngắc, “Ông nội cô?”
“Vâng”.
Phát hiện này lập tức bóp chết mọi cơ hội của anh hòng hẹn hò hay đưa cô lên giường. Với chiến tích yêu đương từ trước tới giờ, anh không dám làm hỏng bét cuộc mua bán bằng một cuộc tình đổ vỡ nữa. Công việc phải được ưu tiên hàng đầu – đặc biệt là công việc làm ăn của gia đình. Nhưng có thể sau khi giao dịch hoàn tất thì…
Anh không thể tưởng tượng sống được một năm mà không có bạn tình, nhưng hai tháng trước khi ông cụ chết, anh cũng vừa chấm dứt một mối quan hệ, và từ đó tới nay chưa ai ở khu nghỉ dưỡng khiến anh thèm muốn như cô gái này.
“Cô không phải người trong vùng nhỉ?”, anh hỏi. Bây giờ, khi những người có tiếng tăm ồ ạt về đây, còn chưa kể từng đợt du khách mùa trượt tuyết đến rồi đi liên tục, chẳng dễ kiếm một người gốc Aspen trong vùng nữa.
“Không”. Cô khoanh tay trước ngực, trông vừa đề phòng vừa thách thức. Ngon mắt thật. Yên đã nào.
“Tôi đã làm đủ nơi trên thế giới rồi, nhưng chưa nghĩ ra giọng cô thuộc vùng nào”.
“Vậy thì tốt”.
Trời đất, hình như cô này có ác cảm với anh, “Tôi vừa làm gì khiến cô phật ý à, cô Caldwell?”
“Taylor”.
Anh nhướn một bôn mày.
“Họ của tôi là Taylor”.
Anh để ý thấy câu hỏi của mình lại bị phớt lờ. Có vẻ như cô Taylor này cũng giống anh, luôn hạn chế người khác biết về mình. Anh lướt nhanh qua ngón áp út của cô lần nữa, “Cô có gia đình chưa?”
Cô đảo mắt đi nơi khác, rồi nhìn xuống mặt đồng hồ, nhưng trên gương mặt đó anh vẫn kịp chớp được một thoáng đau khổ, “Giờ thì không còn nữa. Tôi pha cái gì cho anh nhé? Cà phê? Hay trà? Thường nhà tôi hay dùng bữa trà chiều lúc bốn giờ”.
Thế là có cớ để rút lui đây, nhưng anh chưa muốn cho cô thoát vội – chừng nào còn chưa tìm ra nguyên nhân cho cử chỉ lạnh lùng kia, “Không cần đâu. Cô tới đây chơi với ông à?”
“Tôi quản lý nhà nghỉ cho ông”.
“Làm lâu chưa?”
“Một thời gian thôi”.
Anh suýt bật cười trước cách trả lời nhát gừng này. Chưa có người phụ nữ nào khiến anh phải chật vật như một tay thợ mỏ sàng đá quý để lấy thông tin như thế. Anh đã quen với những người nói không ngừng nghỉ. Muốn biết thêm về cô gái này, chắc phải dùng một mánh hoàn toàn mới.
“Tôi là người địa phương – trước kia thì đúng hơn. Nhưng tôi mới quay về được… một thời gian thôi”. Anh nhại lại.
“Tôi có nghe rồi”.
“Thế à?”
“Đừng tưởng bở. Tôi không có ý định tìm hiểu về nhà Jarrod các anh đâu. Một thành phố chưa đầy sáu nghìn dân, chủ yếu không đi làm cả ngày thì cái máy buôn chuyện sẽ dễ hoạt động vượt công suất thôi. Chuyện bố anh qua đời và điều kiện di chúc của ông đang là chủ đề nóng hổi. Tôi thành thật chia buồn về sự ra đi của ông”.
Anh nuốt khan cụm từ “nhà Jarrod các anh”, “Cảm ơn cô, nhưng nếu cái máy buôn chuyện đó hoạt động hiệu quả, thì hẳn cô biết giữa tôi và bố không có chuyện sứt mẻ tình cảm gì. Tôi chỉ ở đây thêm bảy tháng nữa thôi”.
“Thế thì thiệt cho anh. Aspen đẹp thế kia mà”.
Anh lơ đãng nhìn xuống tận đôi chân mang bốt của cô, rồi trở lại đối diện với đôi mắt, “Vô cùng đẹp. Nhưng không ấm áp như tôi muốn”.
Cô sững người, rõ ràng đã hiểu anh không định ám chỉ khí hậu trong thành phố. Má cô bỗng ửng đỏ và đôi môi khẽ mở.
“Phải rồi, mà anh cũng đủ trưởng thành để biết không phải lúc nào muốn cũng được”.
Có tiếng hắng giọng vang lên, ngắt quãng câu chuyện. Một người đàn ông có tuổi, cao, gầy guộc, nhưng có đáng đứng nghiêm nghị cùng một mái tóc trắng như cước xuất hiện ngay lối ra vào. Đôi mắt cũng màu xanh sáng như của cô cháu gái nhìn thẳng vào Gavin, “Người nhà Jarrod hả?”
“Tôi là Gavin Jarrod. Tôi muốn nói chuyện với ông về…”.
Caldwell giơ bàn tay đã nổi gân xanh, “Sabrina, cháu đi pha hộ ông tách cà phê cho mắt đỡ nhòe. Lúc nào chợp mắt cũng bị như vậy”.
Khởi đầu thế này là không thuận lợi rồi. Gavin phải cố lắm mới không quay lại để ngắm cô gái tóc nâu này từ phía sau, “Xin lỗi vì làm ông thức giấc”.
Caldwell khoát tay, “Đang xem bản tin thì ngủ gật. Toàn những thứ bá láp nghe đến bực. Có các cô tóc vàng váy ngắn đi giày cao gót đọc tin mà vẫn toàn tin không tốt tới tin xấu. Giờ thì dậy được rồi. Ta chẳng còn sống được bao lâu, sao cứ ngủ mãi được. Ta có thể giúp gì cho cậu nào, Gavin Jarrod?”
“Tôi muốn mua lại khoảnh đất mà bố tôi thua cược ông”.
“Lẽ ra phải biết ngay một trong số các anh sẽ tiếp tục chỗ ông bố bỏ lại. Hình như thói của nhà Jarrod là đến mè nheo ta thì phải. Ít ra cậu còn đám trực tiếp quấy rầy ta, chứ không phải nhờ qua một lão luật sư chết giẫm nào đấy. Một kẻ không dám xắn tay làm việc nhơ nhuốc của mình thì cũng chẳng ra gì”.
Gavin căm tức, nhưng đành nuốt vào trong. Anh phải cố xoay xở thôi, “Chắc hẳn ông đã biết, cái hầm mỏ chẳng có giá trị gì cả”.
“Còn tùy cậu coi cái gì là có giá. Đâu nhất thiết phải là mớ quặng”.
Quả là một lão già khó đoán, “Mảnh đất đó nằm chính giữa khu Jarrod Ridge”.
“Và việc tôi sở hữu nó làm cậu gai mắt hả, nhóc? Ông bố các anh cũng đứng ngồi không yên đấy”. Đôi mắt già nua nhưng tinh anh nheo lại, đầy vẻ ranh mãnh.
“Anh cả và tôi muốn xây dựng một khu nhà gỗ trên khoảnh đất đó”.
“Chẳng phải trên đó các anh dư sức làm ăn rồi sao? Chỗ nào cũng có nhà nghỉ, đây là còn chưa kể trang viên Jarrod”.
“Đây sẽ là khu nghỉ cao cấp dành cho khách có nhu cầu riêng tư và an ninh tăng cường hơn những nhà nghỉ và khách sạn hiện thời”.
Henry cười mũi, “Chắc toàn dân Molly Wood đã có vợ có chồng nhưng lẻn đi với người khác đây”.
Thêm một đòn nữa, “Chúng tôi hướng đến các quan chức cấp cao thì đúng hơn”.
“Có để cho tổng thống ở cũng mặc. Không bán mảnh đất đó”.
Gavin cố ghìm lại cảm giác điên tiết, “Ông giữ lại chỗ đó làm gì, ông Caldwell? Mảnh đất này không tiếp giáp với đường xá nên đâu thi công được. Nếu không có văn bản xin phép đi ngang qua đất nhà Jarrod, ông còn chẳng bước vào được tới nơi”.
“Cậu nghĩ thế à? Con trai, ta đã qua lại khu mỏ đó suốt 50 năm rồi đây – thường xuyên đến mức biết được cậu là một trong mấy đứa ngày trước hay đóng trại trong hầm”.
Hay thật. Cho tới lần trở về gần nhất Gavin chưa thấy dấu vết người nào khác lai vãng ở đó ngoài anh và các ông anh. Lối vào được ngụy trang rất kỹ, “Vâng. Cả bốn anh em tôi, nhưng có lẽ tôi là người ở đó nhiều hơn cả ba ông anh cộng lại”.
“Và dọn dẹp cũng rất sạch sẽ nữa, hả?”
“Bố chúng tôi cấm không được tới đó. Nên chúng tôi không muốn để lại dấu vết gì”.
“Phải cấm vì ông ta đâu có quyền sở hữu nó”.
“Cái này bố chưa nói với chúng tôi, và chúng tôi cũng muốn nhân đây sửa lại. Tôi đang định đề nghị cái giá là…”
“Cậu có trả bao nhiêu cũng vậy cả. Ta không bán là không bán. Cậu là đứa nào chứ? Kiến trúc sư, kỹ sư, nhân viên tiếp thị hay giám đốc khách sạn?”
Caldwell có biết chút ít về nhà Jarrod, nhưng vì cả gia đình đã ở Aspen từ đời này sang đời khác nên nếu có ai đó biết rõ thì cũng không phải chuyện lạ, “Tôi là kỹ sư xây dựng. Anh Blake của tôi là chủ công trình, chịu trách nhiệm thiết kế khu nhà gỗ sắp thi công. Chúng tôi sẽ trả ông một khoản rất hậu”.
“Đâu cần tới tiền của các anh”.
“Nhà nghỉ của ông có thể cần tân trang lại đôi chút”.
Caldwell cười khẩy, “Ta sẽ tự lo”.
“Chỉ còn vài tuần nữa là khu trượt tuyết mở cửa”.
“Tin đó cũ rồi”.
Gavin không khoái đem chuyện riêng vào công việc vì nó sẽ chỉ làm đối phương lấn lới, nhưng giờ anh chẳng còn cách nào khác, “Ông Caldwell, chắc ông cũng thấy rồi, khu mỏ đó có giá trị tinh thần với tôi. Cả hồi trẻ tôi đã gắn với nơi đó. Nó lưu lại nhiều kỷ niệm đẹp”.
Đôi mắt xanh thẳm níu chặt ánh nhìn của anh, “Với người không bao giờ chịu về nhà thì cậu đúng là rất gắn bó với nơi này. Không lẽ ngọn núi đã mê hoặc được cậu rồi. Có người bảo một khi nó đã tóm được ai thì sẽ người đó không thể thoát được”.
Dù ông già có kể chuyện gì thì Gavin vẫn định sẽ cuốn gói khỏi chốn này ngay lúc anh lo xong xuôi phần di chúc của mình, “Bản thiết kế của chúng tôi vẫn bảo tồn khu mỏ cùng giá trị lịch sử của nó. Khu nhà gỗ sẽ hòa hợp với khung cảnh xung quanh”.
“Ta vẫn không muốn bán”.
“Vậy phải làm sao để ông thay đổi ý định? Ông có muốn xem bản thiết kế không?”
“Ta xem bản thiết kế làm quái gì!”
Gavin nghiến chặt răng đến tưởng vỡ cả hàm. Cần phải tìm ra cách thuyết phục ông già này, mà bây giờ đầu óc anh trống rỗng. Anh lôi từ trong túi ra một mảnh giấy ghi giá tiền và đưa nó cho Caldwell, “Ông xem giá của chúng tôi đi đã”.
Thấy ông già không động tĩnh gì với cái phong bì, Gavin đành đặt nó lên mặt bàn, “Mong ông hãy suy nghĩ kỹ. Cảm ơn vì đã tiếp đón”.
Đoạn anh bước về phía cửa.
“Cậu nghĩ thế nào về cháu gái Sabrina của ta?”, Caldwell nói với theo.
Gavin dừng hẳn rồi quay lại, “Sao kia ạ?”
“Thích nó rồi chứ gì?”
Lão già đang tính chuyện gì dây? “Cô cháu gái của ông cũng tương đối hấp dẫn”.
Caldwell gật đầu, “Nó rất ưa nhìn, cái đó thì không bàn cãi. Cũng giống bà nội nó, Colleen của ta. Đóng cửa lại!”
Không đoán được mục đích cuộc nói chuyện nữa, Gavin đành nghe theo. Chiếc phong bì vẫn nằm yên trên bàn, chưa được mở.
“Cậu muốn có mảnh đất ấy đến mức nào?”
Nghe gay go rồi, “Tôi muốn đất đai của nhà Jarrod được toàn vẹn”.
Caldwell xoa xoa cằm, “Ăn một phải đổi một”.
Thế là nghĩa quái gì? Xem chừng ông già hoàn toàn nghiêm nghị, nhưng Gavin sợ đã đánh giá nhầm lão ta. Gavin từ từ bước qua tấm thảm, “Tôi không hiểu ý ông”.
“Cưới Sabrina đi rồi ta sẽ bán mảnh đất cho”.
Cú sốc như giáng một đòn trời đánh vào ngực Gavin. Chẳng lẽ hôm nay ai cũng điên vì chuyện cưới hỏi hết rồi à? Mới đầu là Blake, giờ lại đến ông già này, “Cưới cô ấy?”
“Biết đâu lại được”.
Gavin lắc đầu. Lão Caldwell này chắc lẩm cẩm rồi. Nhưng lúc này chưa thể làm lão phật ý được, “Thế này ạ, tôi cũng vừa biết Sabrina, nhưng nãy ông không đến sớm nên không để ý. Có vẻ cô ấy rất ít thiện cảm với tôi”.
Caldwell mỉm cười, nói đúng hơn là tự cười với ông ta, “Nó thích cậu đấy”.
Người Gavin bắt đầu nổi gai, “Cô ấy nói vậy sao?”
“Không. Ta biết vậy thôi”,
Câu chuyện này nghe kỳ quái quá. Cô cháu gái có vấn đề gì mà ông ta phải dụ người khác kết hôn cùng? “Ông Caldwell, ông chưa hiểu rõ tôi đâu. Sao lại muốn gả cháu gái cho tôi?”
“Colleen của ta cũng là cưới do sắp đặt như thế này. Mãi tới tuần tổ chức đám cưới ta mới để mắt đến cô ấy. Nhưng chúng ta nảy sinh tình cảm từ cái phút gặp nhau ở ga tàu điện. Cũng như cậu và Sabrina”.
Gavin không lên tiếng phủ nhận về chuyện đó, “Tôi cũng mừng là chuyện của ông suôn sẻ, nhưng nói thật, tôi không hứng thú với chuyện cưới xin. Công việc choán hết thời gian của tôi rồi. Tôi di chuyển thường xuyên, hầu như chỉ ở một chỗ từ sáu tháng đến một năm. Không cô gái nào muốn sống kiểu đó đâu”.
Và anh đã đúc rút được điều đó từ cay đắng.
“Nhưng cậu vẫn trở về vùng núi này đó thôi… Sabrina. Cưới con bé di. Rồi cậu trả mảnh đó giá bao nhiêu ta chấp nhận hết”.
Chết tiệt. Bảo làm gì anh cũng sẵn sàng ngay. Còn cưới ư? “Tôi rất tiếc, ông Caldwell ạ. Tôi không phải người ông cần rồi”.
“Ta chỉ còn lại mỗi mình Sabrina. Chắc cậu cũng thấy, ta đâu còn trai tráng. Đã bảy mươi lăm tuổi đầu, sức khỏe của ta cũng không được như trước. Nhưng đó là chuyện giữa ta và bác sĩ, giờ thêm cậu. Sabrina không cần phải biết. Lúc ta đi rồi, chẳng còn ai chăm sóc nó nữa. Ta muốn lo chu đáo cho Sabrina trước khi đi”.
Vẻ lo lắng thật sự trong đôi mắt xanh biếc đầy mỏi mệt khiến ngực Gavin nhói lên. Ngớ ngẩn thật. Lão ta đang bẫy mày đấy thôi.
“Tôi không phù hợp với việc này đâu”. Anh nhắc lại.
“Ta lại nghĩ là có đấy. Riêng việc cậu từ chối thẳng thừng dù Sabrina sẽ thừa hưởng tất cả gia sản của ta đã đủ để ta tin chắc chắn rồi. Ta nói chuyện với cậu chưa quá mười phút, Gavin Jarrod ạ, nhưng ta nhận ra ngay cậu hơn ông bố gấp hai lần. Mảnh đất có gì là ông ta vắt kiệt thứ đó mà không đếm xỉa tới điều gì khác ngoài lợi nhuận. Còn cậu, xem cách cậu quan tâm tới một cái hang đào vô dụng, cũng đủ thấy cậu thông minh hơn. Cậu biết trân trọng mảnh đất và thiên nhiên”.
Đúng rồi, “Ông đánh giá hơi thoáng thì phải, ông Caldwell”.
“Nhưng chính xác. Cậu sẽ có cách đối xử tương tự với con bé”.
Gavin lùi lại về phía cửa, “Câu trả lời vẫn là không”.
“Nếu cậu tưởng cứ đợi đến lúc ta chết rồi mua lại mảnh đất từ Sabrina thì hãy nghĩ lại đi. Ta mà chết trước khi nó kết hôn, mảnh đất sẽ được hiến cho Sở Tài nguyên Quốc gia”.
Khốn kiếp. Cái sở đó thể nào chẳng thu hồi đất để làm đường vào hầm mỏ. Cuối cùng Jarrod Ridge chỉ tổn thất thêm, lại còn vấn đề khách tham quan lang thang khỏi trục đường nữa. Không gian tĩnh mịch và vắng vẻ thế là đi đời.
“Nếu cậu đồng ý, ta còn có thêm một điều kiện nữa. Ta không muốn con bé biết gì về sự thỏa thuận này. Hiểu chứ? Hãy quan tâm tìm hiểu nó một cách tử tế đàng hoàng. Không yêu cậu thì nó sẽ không cưới cậu được. Ta biết có vậy thôi”.
Với Gavin, giả dối để được một người đàn bà yêu là điều đáng sỉ nhục. Nếu làm trò đó thì anh còn xem bản thân ra gì nữa? Anh đã suýt buột ra câu từ chối.
“Con trai, nếu cậu muốn năm mẫu đất đó thì đây là cách duy nhất lấy được nó. Điều kiện của ta đấy. Chấp nhận thì được, không thì thôi”.
Trời ạ, đúng là điên khùng!
Sabrina gõ cửa, rồi bước vào với chiếc khay nặng trĩu. Gavin nghe mạch mình đập thình thịch.
Cưới cô ta sao?
Nhưng cưới một cô gái đẹp thì cũng đâu đến nỗi.
Cả đời anh đúng là chưa từng nghe đến mưu tính nào điên rồ mức này. Vậy sao còn đứng đây làm gì?
Nếu chỉ cưới mới lấy lại được mảnh đất, mới làm được cái bố anh không thể làm, mới giúp nhà anh không thiệt thêm mẫu đất nào nữa, thì còn lựa chọn nào khác đây? Vì lợi ích của gia đình và Jarrod Ridge, anh buộc phải chấp nhận yêu cẩu này.
Nhưng đám cưới sẽ chỉ tạm bợ. Lúc anh trở lại với công việc trước đây, mọi chuyện sẽ như cũ, thêm việc anh vắng mặt thường xuyên, mối quan hệ này sẽ chóng tàn – hệt như những cuộc tình ái trước.
Khởi đầu một mối quan hệ thế này đấy – chưa gì đã tính tới chuyện kết thúc.
Tuy nhiên anh lại bị Sabrina cuốn hút và ý nghĩ ở cùng cô thật hấp dẫn vô cùng.
Anh sẽ cần một bản giao kèo chặt chẽ.
“Anh muốn lấy thêm gì à?”, Sabrina vừa hỏi vừa nhìn xoáy đầy ngờ vực. Cảm giác khao khát cháy bỏng quen thuộc thôi thúc trong từng mạch máu, khiến anh bồn chồn.
“Thế này được rồi, cháu yêu”, Caldwell đáp.
Cô rời khỏi phòng, bước đi đầy miễn cưỡng biểu lộ tính cách đề phòng hệt như ông nội.
Gavin hít một hơi dài, ép cho lý trí quay trở lại để gợi cho anh một cách hay hơn. Nhưng không được, “Tôi đồng ý”.