Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Anh Hùng

Chương 51: Một chiêu??????

Tác giả: Gió Thổi Lá Bay
Chọn tập

Sau đó, Học Đế của Công Nghệ viện kết ấn, vô số đốm nhỏ bay lên hình thành vô số tấm gương trong suốt chiếu mọi góc của võ đài ngàn dặm kia, trong đó có một tấm gương to nhất ở giữa, âm thanh Học Đế vang vọng:

-Đây là Ti Vi Sam Sung siêu mỏng 3 nghìn inch loại nhỏ hiển thị hoàn cảnh chiến đấu.

-Cái lớn 50 nghìn inch duy nhất kia hiển thị điểm số xếp hạng: hạ Võ Vương đạt 1 điểm, Võ Tôn 10 điểm, Võ Quân 100 điểm, hạ càng nhiều người càng nhiều điểm, có thể cướp điểm của người khác. Người nhiều điểm nhất đoạt quán quân lần này.

Nhìn vô số tấm gương Hùng sợ hãi than, không ngờ luyện khí, trận pháp của Công Nghệ viện lợi hại như vậy.

Giải thích quy tắc thi đấu xong Ảnh Đế hô to:

-Đại chiến học viện bắt đầu!

Roẹt!

Bốn Võ Đế nới đây hợp lực tạo ra kết giới to lớn bao bọc võ đài lại.

Vài ngàn học viên trên võ đài sôi trào, đội ngũ từng học viện liền đứng sát lại với nhau, đề phòng tứ phía, khí thế ào ạt tuôn ra, thậm chí có người còn lấy ra những binh khí có linh lực mạnh mẽ như cuốc, xẻng, chổi, chảo chống dính,….

Vô số ánh mắt dè chừng đầy địch ý quan sát lẫn nhau, không khí căng thẳng.

-Chúng ta cùng lên hay tách ra.

Ý cất tiếng hỏi bốn người.

Dương tỏ vẻ không quan tâm, Gia Luật im lặng, trong mắt chiến ý sục sôi Hùng biết tên này không chịu co vòi cố thủ.

Minh mỉm cười nói:

-Chúng ta nên tách ra, tin rằng thực lực từng người không cần lo lắng.

Nghe hắn nói, Hùng đảo mắt quan sát đám đông thấy khá đông Võ Tôn khinh bỉ:

-Bớt chém gió đi? Mình người đi lên chắc chắn bị làm thịt.

Minh gượng cười:

-Ta muốn hoạt động gân cốt kiếm ít điểm, lát nữa tập hợp lại sau.

Nói xong Minh cầm cái đập ruồi làm vũ khí lao thẳng vào đám học viên khác, Dương, Gia Luật chiến ý sôi sục mỗi người một hướng lao đi.

Không khí căng thẳng kia đã khiến không ít những đội hơi mạnh một chút không kềm chế được nữa, tham lam hướng về những đội ngũ yếu hơn. Không khí giương cung bạt kiếm này sẽ nhanh chóng bùng nổ đấu tranh.

Hùng hít một hơi, như ngửi thấy mùi huyết tinh trong không gian, ánh mắt đen láy của hắn trở nên lạnh lùng. Gương mặt ôn hòa của hắn đột nhiên thay bằng sát khí khắc nghiệt, hoàn toàn khác hẳn mọi khi.

Biến hoá của Hùng khiến Ý chấn kinh vội kéo tay Hùng:

-Chàng sao vậy?

Hùng nhếch môi nở nụ cười tà mị:

-Ca không sao, chúng ta chia ra kiếm điểm thôi.

Nói xong Hùng lao vào đám học viên săn bắt võ vương.

Ý cũng toả ra khí thế Võ Quân lao tới đả thương các học viên khác.

……

– Các ngươi muốn làm gì?

Một tiếng la hoảng vang lên gần đó. Mọi ánh mắt liền bị thu hút về hướng dó, đội ngũ 5 người Bôn Ba viện đang kinh hãi trước sự bao vây của một đội khác, mặt mày tham lam.

– Hê hê, làm thịt chúng!

Đầu lĩnh chi đội Hàng Không viện, một gã to con cười khẩy, linh lực bùng lên, thực lực đã đến Đỉnh Võ Tôn.

– Ngươi nằm mơ!

Chi đội Bôn Ba viện bị một trong Tứ Đại viện bao vây dù mặt mày xanh mét nhưng cũng cứng giọng đáp lại.

-Sát!

Năm thành viên Hàng Không viện lao tới, Bôn Ba viện mạnh nhất chỉ có tu vi sơ cấp Võ Tôn, thính đưa tới tận miệng, nếu còn không đớp thật là thiên lý bất dung.

Rầm!

Uỳnh!

Linh lực bùng nổ, công kích mạnh mẽ liên tiếp tung ra ập vào đội ngũ xui xẻo kia. Một ngọn lửa làm cháy cả khu rừng, những khu vực khác nhanh chóng bộc phát chiến hỏa, sự tham lam đã được thúc giục, hầu như toàn bộ võ đài đã choảng nhau, linh lực đủ màu sáng rực lấp lánh khắp nơi.

“Bùm! Đùng!”

Hỗn chiến khắp nơi, những đội ngũ mạnh chủ động phát công đều hướng về những đội yếu hơn, không ai nhằm vào những đội ngũ có vẻ mạnh mẽ.

A!

Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi.

Sơ cấp Võ Tôn Bôn Ba viện thấy 3 thành viên bị làm thịt hoảng sợ định bóp vỡ độn phù ai ngờ không bóp được, chỉ khi sắp bị giết hắn mới sử dụng được, mà điểm của hắn cũng được cộng cho tên Trường của Hàng Không viện.

Sau một thời gian ngắn ngủi vô số học viên hoặc ngỏm hoặc bóp vỡ độn phù được đưa ra ngoài. Trên đài số lượng võ vương bị đào thải gần hết.

Vũ thiên tài Hoa Sen viện, sơ cấp Võ Tôn. Thấy Hùng chỉ có đỉnh võ vương mà cứ chạy lông nhông bèn hướng tới, ý định làm thịt Hùng:

-Tiểu tử mặt trắng chết đi.

Vũ tung chưởng hướng tới Hùng.

Hùng đang thoải mái săn võ vương cảm thấy nguy hiểm liền vận thân pháp Phi Cơ Quyết né tránh. Hùng liếc mắt nhìn Vũ, thấy linh lực hắn bao trùm trên hai tay, đằng đằng sát khí nhìn mình.

– Nếu như hiện tại ngươi đi xuống, vẫn còn kịp!

Hùng nhàn nhạt nói, cũng không muốn đánh nhau cùng Vũ.

Vũ nghe được những lời này của Hùng phá lên cười:

-Haha, phế vật võ vương dám nói vậy với ta.

Đám học viên Bách Khoa viện quan sát Ti Vi thấy tên Vũ kia nói bậy, kinh miệt:

-Hừ, dám trêu chọc Hùng ca!

-Chán sống.

-Hùng ca thịt nó.

-……

Vân thản nhiên cười nàng biết Hùng rất mạnh không cần lo lắng.

Hùng dựng thẳng ngón tay giữa quay về phía Vũ lắc lư một chút nói:

– Một chiêu!

Âm thanh nhàn nhạt, bị gió nhẹ thổi tan ra, nhưng không tiêu tán trong không khí, thông qua Ti Vi truyền rõ ràng vào trong lỗ tai của mỗi người.

Vũ nghe được câu nói dường như lười nhác và vô lực này của Hùng, hắn ngẩn ra, không rõ câu nói không đầu không đuôi của Hùng rốt cuộc có ý gì.

Chỉ là khi ánh mắt hắn chuyển đến một cây ngón tay kia của Hùng, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Một cổ lửa giận không thể ức chế từ trong lòng lao thẳng ra ngoài, Vũ lớn như vậy, hắn còn chưa bao giờ bị người khác miệt thị tới mức này. Tại Hoa Sen viện luôn được mọi người nịnh bợ tôn sùng. Hiện tại cư nhiên có người mơ mộng ngông cuồng dùng một chiêu đánh bại hắn, mà tên kia là võ vương.

– Ngươi nói cái gì?

Vũ hầu như cắn chặt răng mới hỏi ra lời này, mặc dù biết tỉ lệ hắn nghe lầm rất nhỏ, thế nhưng hắn thực sự không nghĩ bị miệt thị như vậy.

– Ta nói: một chiêu thịt ngươi!

Hùng như trước biểu hiện bộ dạng phong khinh vân đạm nói.

Xôn xao…

Mọi người nhất thời ồ lên một mảnh, cả đám đưa mặt nhìn nhau. Ánh mắt nhìn về phía Hùng, lại phát hiện vẻ mặt của Hùng lúc này cực kỳ đường hoàng, cực kỳ ương ngạnh, toàn thân tản ra khí tức bễ nghễ cuồng ngạo! Cổ khí tức này khiến bọn họ ngẩn người.

– Một chiêu bại địch? Điều này sao có thể?

Trong lòng mọi người đều mọc lên cách nghĩ như vậy. Thế nhưng võ vương tuyên bố một chiêu đánh bại Võ Tôn, bên phía Bách Khoa viện lại không biểu lộ gì cả dường như đây là sự thật hiển nhiên.

– Ra tay đi!

Hùng nhìn sắc mặt xấu xí khó coi của Vũ, nhàn nhạt nói.

Vũ giận điên lên linh lực điên cuồng hội tu hai tay vận chuyển chưởng pháp chấn viện “ Hoa Sen Chưởng”. Chỉ thấy linh khí điên cuồng dồn về phía hai tay Vũ thành hình hoa sen màu trắng dao động linh lực khủng bố toả ra có thể so với trung cấp Võ Tôn.

-Hoa Sen Chưởng! Hây.

Vũ hét lớn một tiếng, hai tay mang theo sóng lớn và khí thế lao nhanh hướng về phía Hùng hung hăng oanh kích qua. Nơi chưởng phong đi qua, không gian đều bị gấp khúc, không khí cư nhiên bị áp bách thành thực chất, làm cho hô hấp cũng có chút khó khăn. Một chiêu này bạo phát ra ánh sáng chói mắt, để những người đứng gần bị chấn lui về phía sau mấy bước.

-Trấn Thiên Thể Thuật, tầng 4: Thương Môn! Khai.

Hùng vừa dứt lời, một cổ khí thế trấp áp thiên địa không ai địch nổi từ trên người Hùng bộc phát, khai mở cực hạn máu huyết khiến máu trong ngươi Hùng sôi lên, cả người hắn bao bọc vòng sáng màu đỏ lao tới Vũ.

Mọi người còn chưa kịp tinh tế cảm nhận cổ khí thế này, đã phát hiện nắm tay của Hùng và Vũ va chạm cùng nhau.

Ầm!

Bùm!

Va chạm khiến kình khí bay tán khắp nơi, làm cho mọi người kinh ngạc. Để cho bọn họ kinh hãi chính là…..

Phịch!

Miệng Hùng phun ra một ngụm máu tươi, giống như diều đứt dây bay ra ngoài hơn trăm mét, rơi xuống dưới đất. Nơi hắn bay qua, máu cũng phun theo. Mọi người còn không kịp thời phản ứng, cảm đám dại ra tại chỗ, sắc mặt cổ quái nhìn nhau. Đám học viên Bách Khoa viện trợn mắt, mặt đỏ bừng.

Chọn tập
Bình luận