Sáng hôm sau Owen Ford rời Bốn Làn Gió. Tối hôm đó Anne sang tìm gặp Leslie, nhưng không thấy ai. Nhà khóa cửa và không có chút ánh sáng nào trong các cửa sổ. Trông như một căn nhà bị bỏ hoang không hồn. Cả ngày hôm sau Leslie cũng không ghé qua… Anne nghĩ đây là một dấu hiệu xấu.
Gilbert có dịp ra xóm chài vào buổi tối, Anne đi cùng anh đến mũi đất, định ở lại một lúc với thuyền trưởng Jim. Nhưng ngọn đèn vĩ đại, cắt những chùm sáng vào sương mù đêm mùa thu, đang được Alec Boyd trông coi và thuyền trưởng Jim đi vắng.
“Em định làm gì?” Gilbert hỏi. “Đi với anh không?”
“Em không muốn đi ra xóm chài… nhưng em sẽ đi sang bên kia kênh nước với anh, và lang thang trên bãi cát cho tới khi anh quay về. Bãi đá đêm nay trơn trượt và ảm đạm quá.”
Một mình trên cồn cát, Anne thả mình theo sự quyến rũ mê hoặc của màn đêm. Tháng Chín mà trời thế này là vẫn còn ấm, và buổi chiều muộn thì mù sương; nhưng một vầng trăng tròn vành vạnh đã phần nào xua bớt sương mù và biến cảng, vịnh và những bãi biển xung quanh trở thành một thế giới lạ lùng, tuyệt diệu, phi thực làm bằng sương bạc nhạt nhòa, qua đó mọi thứ ẩn hiện như những bóng ma. Con thuyền buồm đen của thuyền trưởng Josiah Crawford dong xuống kênh nước, chở đầy khoai tây cho các hải cảng ở Bluenose, đó là một chiếc tàu ma hướng về một vùng đất xa xôi chưa có trên bản đồ, mãi mãi lùi dần, không bao giờ với tới được. Tiếng gọi của đàn hải âu không nhìn thấy trên đầu là tiếng kêu linh hồn của những thủy thủ đã đắm mình. Những cuộn nhỏ bọt sóng thổi dọc cồn cát là những món đồ ma quái lẻn lên từ những hang động ven biển. Những cồn cát lớn, tròn vai là những người khổng lồ say ngủ trong câu chuyện cổ phương Bắc nọ. Ánh sáng lấp lóe bên kia cảng là những ngọn đèn tiêu lừa mị trên một bến bờ đào nguyên nào đó. Anne tự hài lòng với hàng trăm điều tưởng tượng trong khi lang thang qua màn sương. Thật vui sướng… thật lãng mạn… mà cũng thật huyền bí khi được lang thang một mình ở đây trên bờ biển thần tiên này.
Nhưng cô có thực sự một mình không? Có gì đó ẩn hiện trong màn sương trước mặt cô… thành hình… đột ngột di chuyển về phía cô qua bãi cát gợn sóng.
“Leslie!” Anne kêu lên kinh ngạc. “Cậu đang làm cái gì thế… ở đây… đêm nay…?”
“Còn cậu, cậu đang làm gì ở đây?” Leslie nói, cố cất tiếng cười. Nỗ lực thất bại. Trông cô tái nhợt và mệt mỏi; nhưng những lọn tóc thề dưới chiếc mũ đỏ rực của cô đang uốn lượn quanh mặt và mắt cô như những chiếc vòng vàng lấp lánh.
“Mình đang đợi Gilbert… anh ấy sang bên xóm chài. Mình định ở lại chỗ ngọn đèn, nhưng thuyền trưởng Jim đi vắng.”
“À, mình thì đến đây vì mình muốn đi bộ… và đi… và đi,” Leslie nói vẻ kích động. “Mình không đi được trên bãi đá… thủy triều cao quá và những phiến đá như cầm tù mình. Mình phải đến đây… nếu không mình sẽ phát điên mất, mình nghĩ thế. Mình đã tự chèo thuyền qua kênh nước trong chiếc thuyền thúng của thuyền trưởng Jim. Mình ở đây được một tiếng rồi. Nào… lại đây… cùng đi nào. Mình không thể đứng yên được. Ôi, Anne!”
“Leslie, bạn thân mến nhất đời, có chuyện gì thế?” Anne hỏi, mặc dù cô đã biết quá rõ.
“Mình không nói cho cậu được đâu… đừng hỏi mình. Mình không ngại cho cậu biết… mình ước gì cậu biết… nhưng mình không nói được… mình không kể được cho ai hết. Mình quả là một con ngốc, Anne ơi… và ôi, làm một con ngốc mới đau đớn khủng khiếp làm sao. Chẳng có gì đau khổ hơn thế trên đời này.”
Cô phá lên cười cay đắng. Anne luồn tay quanh người cô.
“Leslie, có phải cậu đã dần quan tâm đến anh Ford?”
Leslie quay ngoắt lại.
“Làm sao cậu biết?” cô kêu lên. “Anne, làm sao cậu biết? Ôi, có phải điều đó hiện rõ trên mặt mình để tất cả mọi người cùng thấy không? Có rõ đến mức đó không?”
“Không, không. Mình… mình không nói cho cậu biết được vì sao mình biết. Thế nào đó nó cứ hiện lên trong đầu mình thôi. Leslie, đừng nhìn mình như thế!”
“Cậu có khinh bỉ mình không?” Leslie hỏi xẵng bằng một giọng trầm, dữ dội. “Cậu có nghĩ mình độc địa… không còn nữ tính không? Hay cậu nghĩ mình chỉ là một con ngốc?”
“Mình không nghĩ cậu là bất cứ thứ gì trong số đó. Nào, bạn thân mến, hãy nói về chuyện đó một cách lý trí, như chúng ta có thể nói về mọi cuộc khủng hoảng lớn khác trong cuộc đời. Cậu đã nghĩ quẩn và để mình trôi vào một cái nhìn tồi tệ về nó. Cậu biết cậu thường có xu hướng làm vậy khi có chuyện không hay xảy ra, và cậu đã hứa với mình sẽ cố gắng chống lại việc đó mà.”
“Nhưng… ôi, thật… thật quá xấu hổ,” Leslie lầm rầm. “Yêu anh ấy… không được đoái hoài… trong khi mình không được tự do để yêu bất kỳ ai hết.”
“Không có gì đáng xấu hổ về chuyện đó cả. Nhưng mình rất tiếc là cậu đã dần quan tâm tới Owen, vì, chuyện đã thế rồi, nó chỉ càng làm cho cậu khổ đau hơn thôi.”
“Mình không dần quan tâm,” Leslie nói, vẫn bước đi và nói vẻ đầy đam mê. “Giá mà như thế mình đã có thể ngăn chặn được. Mình chưa bao giờ mơ tới một chuyện như vậy cho tới cái ngày hôm đó, một tuần trước, khi anh ấy nói với mình anh ấy đã viết xong cuốn sách và sẽ sớm phải ra đi. Lúc đó… lúc đó mình biết. Mình thấy như ai đó vừa giáng cho mình một cú thật khủng khiếp. Mình không nói gì… mình không thể nói gì… nhưng mình không biết trông mình như thế nào nữa. Mình sợ rằng khuôn mặt mình đã phản bội mình. Ôi, mình sẽ chết vì hổ thẹn nếu mình nghĩ anh ấy biết… hay thậm chí nghi ngờ.”
Anne im lặng khổ sở, bị những hiểu biết từ cuộc nói chuyện với Owen trói buộc. Leslie vẫn tiếp tục nói như lên cơn sốt, như thể cô tìm thấy sự nhẹ nhõm bằng lời nói.
“Suốt cả mùa hè này mình đã quá hạnh phúc, Anne à… hạnh phúc hơn bao giờ hết trong suốt cuộc đời mình. Mình cứ tưởng đó là vì mọi thứ giữa mình và cậu đã được làm sáng tỏ, và chính tình bạn của chúng ta đã làm cuộc đời trở nên thật đẹp đẽ và lại một lần nữa tròn vẹn. Và đúng là như thế, một phần… nhưng không phải tất cả… ôi, không hề là tất cả. Giờ mình biết tại sao mọi thứ lại khác thế. Và giờ thì tất cả đã qua rồi… anh ấy đã đi rồi. Làm sao mình sống được đây Anne? Khi mình trở lại căn nhà sáng nay sau khi anh ấy đi, sự cô độc táp vào mình như một cú đánh giữa mặt.”
“Rồi mọi thứ sẽ không quá khó khăn như thế nữa đâu, cưng ạ,” Anne nói; cô lúc nào cũng cảm nhận nỗi đau của bạn bè mình thấm thía đến mức cô không thể nói được dễ dàng, rành mạch những lời an ủi. Hơn nữa, cô biết những lời nói với ý tốt đã làm cô tổn thương như thế nào những lúc cô buồn khổ và lo sợ.
“Ôi, với mình hình như càng lúc sẽ càng tệ đi,” Leslie đau khổ nói. “Mình chẳng có gì để trông chờ. Buổi sáng này sẽ nối tiếp buổi sáng kia… và anh ấy sẽ không quay lại… anh ấy sẽ không bao giờ quay lại. Ôi, cứ nghĩ đến chuyện sẽ không bao giờ được gặp lại anh ấy nữa, mình cảm thấy như một bàn tay to lớn độc địa vừa vặn vẹo giữa những thớ tim mình, và đang vặn xoắn chúng. Có lần, đã lâu lắm rồi, mình đã mơ về tình yêu… và mình nghĩ tình yêu phải đẹp lắm… thế mà giờ thì… nó là như thế này đây. Sáng qua khi ra đi anh ấy mới lạnh lùng và thờ ơ làm sao. Anh ấy nói, ‘Tạm biệt, chị Moore’ bằng một giọng lạnh lùng nhất trên đời… như thể chúng mình chưa từng là bạn… như thể mình chẳng có ý nghĩa gì với anh ấy. Mình biết mình chẳng có ý nghĩa gì… mình không muốn anh ấy quan tâm… nhưng lẽ ra anh ấy có thể ân cần hơn một chút chứ.”
“Ôi, ước gì Gilbert đến,” Anne nghĩ. Cô bị giằng xé giữa mối cảm thông dành cho Leslie và sự cần thiết phải né tránh bất cứ thứ gì có thể để lộ tâm tình của Owen. Cô biết tại sao cuộc chia tay đó lại lạnh lùng đến thế… tại sao nó không có được sự thân ái mà tình bạn tốt đẹp giữa hai người đòi hỏi… nhưng cô không thể nói với Leslie.
“Mình không kìm được, Anne ạ… mình không kìm được,” Leslie tội nghiệp nói.
“Mình hiểu.”
“Cậu có trách mình nhiều lắm không?”
“Mình không hề trách gì cậu cả.”
“Và cậu sẽ không… cậu sẽ không kể với Gilbert chứ?”
“Leslie! Cậu nghĩ mình sẽ làm một việc như vậy ư?”
“Ôi, mình không biết… cậu và Gilbert thân thiết biết bao. Mình không biết làm sao cậu có thể không nói với anh ấy mọi việc được.”
“Mọi thứ về những mối quan tâm của riêng mình… đúng. Nhưng không phải là những bí mật của bạn bè mình.”
“Mình không thể để anh ấy biết được. Nhưng mình mừng là cậu biết. Mình sẽ thấy rất tội lỗi nếu có điều gì mình xấu hổ không dám nói với cậu. Mong là cô Cornelia sẽ không biết. Nhiều lúc mình cảm thấy như đôi mắt nâu hiền lành, khủng khiếp đó của cô ấy có thể đọc thấu linh hồn mình. Ôi ước gì màn sương này sẽ không bao giờ tan… ước gì mình có thể ở trong này mãi mãi, được che giấu khỏi mọi linh hồn đang sống. Không biết mình sống tiếp thế nào được nữa đây. Mùa hè này thật đã quá trọn vẹn. Mình chẳng bao giờ cô đơn dù chỉ một phút giây. Trước khi Owen đến có những lúc thật kinh khủng… khi mình ở cùng với cậu và Gilbert… và rồi phải rời hai cậu. Hai cậu sẽ cùng nhau đi khỏi còn mình sẽ đi khỏi một mình. Sau khi Owen đến anh ấy luôn có ở đấy để đi về cùng mình… chúng mình cười đùa và trò chuyện như cậu và Gilbert làm vậy… mình không còn những phút cô đơn, ghen tị nữa. Vậy mà giờ đây! Ôi, đúng, mình đã là một con ngốc. Thôi chúng ta đừng nói về sự ngu ngốc của mình nữa. Mình sẽ không bao giờ làm phiền cậu vì nó nữa.”
“Gilbert đây rồi, và cậu sẽ đi về cùng bọn mình,” Anne nói, cô không định để Leslie lại lang thang một mình trên đụn cát trong một đêm như thế này. “Thuyền của bọn mình rộng chỗ cho cả ba người, và chúng ta sẽ buộc chiếc thuyền thúng kia ở đằng sau.”
“Ôi, mình nghĩ mình phải làm quen lại với việc lại là người thừa rồi,” Leslie tội nghiệp nói với một tiếng cười cay đắng. “Tha thứ cho mình, Anne… mình thật đáng ghét. Mình phải biết ơn mới đúng… và mình rất biết ơn… rằng mình có hai người bạn tốt vui vẻ tính mình vào thành người thứ ba. Đừng để tâm đến mấy lời ghen ghét của mình. Chỉ là mình thấy mình lại là một nỗi đau lớn và mọi thứ đều làm mình tổn thương.”
“Tối nay Leslie có vẻ ít nói quá nhỉ?” Gilbert nói, khi anh và Anne về đến nhà. “Cô ấy làm cái quái quỷ gì bên kia một mình trên đụn cát thế?”
“Ồ, cô ấy mệt thôi mà… mà anh biết cô ấy thích đi ra bờ biển sau những ngày vất vả vì Dick rồi đấy.”
“Thật đáng tiếc là cô ấy đã không gặp và cưới một người như anh Ford từ trước nhỉ,” Gilbert trầm ngâm. “Họ hẳn đã là một cặp lý tưởng, em nhỉ?”
“Lạy Chúa, Gilbert, đừng có biến thành ông mai đấy chứ. Đấy là một nghề rất tệ đối với một người đàn ông đấy,” Anne kêu lên hơi sắc giọng, sợ rằng Gilbert sẽ tình cờ vấp phải sự thật nếu cứ đi theo hướng này.
“Chúa lòng lành, Anne cưng, anh có gán ghép gì đâu,” Gilbert phản đối, hơi ngạc nhiên vì giọng điệu của vợ mình. “Anh chỉ nghĩ về một trong những điều đã có thể xảy ra thôi mà.”
“Thế thì đừng nghĩ nữa. Chỉ phí thời gian,” Anne nói. Rồi đột nhiên cô nói thêm, “Ôi, Gilbert, em ước gì tất cả mọi người đều hạnh phúc như hai ta.”