Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Áo ai xanh cho lòng ai vương vấn

Chương 13

Tác giả: Dị Thanh Trần

Đối với những kẻ chán chường cực độ, chờ đợi bao giờ cũng là sự thú vị nhất trên đời. Bởi vì vẫn còn một người nào đó có thể trông ngóng, vẫn còn hy vọng có thể chờ đợi. Ánh mắt nhòm ngó của những người xunh quanh không làm cho họ nản chí, dù bị cười nhạo họ vẫn có thể ngạo nghế ngẩng cao đầu, “Ồ, tôi đang chờ đợi!” Đây chính là có việc chính đáng cần làm.

Ngôi nhà đó vẫn như mọi ngày, không có gì khác thường, trong khi bà giúp việc cắm cúi lau dọn, Giang Tử Khâm ngả daudf lên lan can cầu thang bằng gỗ hồng mộc, khói thuốc bay qua những ngón chân bôi sơn bóng của cô, kéo ra ngàn vạn sợi tơ.

Cô đang nhớ đến một mẩu ký ức, đó chắc chắn là một ngày hè nóng nực, trên đầu là vầng mặt trời như lửa, phía trước là mặt nước mênh mang, anh ngắt, cô ngồi trên bậc đá xanh nóng giẫy, chân đung đưa khỏa nước, cũng tâm trạng nhàn tản như bây giờ. Nhưng kết cục luôn thảm hại, bị cậu em tàn nhẫn đẩy xuống nước, bao nhiêu lần như thế, trò đùa ác của cậu em cuối cùng lại khiến vịt cạn rèn nên bản lĩnh, cuối cùng cũng biết bơi.

Không ngờ, hôm nay cũng có kết cục thảm hại như vậy, bởi vì mải nghĩ quá, mất cảnh giác. Khi bóng Kha Ngạn Tịch ập tới, không kịp quăng điếu thuốc là tắng tinh kẹp giữa hai ngón tay.

Hình nư Kha Ngạn Tịch không vui, mặt sa sầm, cặp mày hơi nhíu, thấy cô trong bộ dạng như vậy, anh sững ra một lát. Khi Giang Tử Khâm bừng tỉnh, muốn hủy chứng cứ, anh đã xông lên, cái bóng to cao sừng sững hiện trước mắt cô.

“Đứng lên!” Giọng anh lạnh lùng, “Dạo này em càng ngày càng chẳng ra sao!”

Giang Tử Khâm đành ngoan ngoãn đi theo anh, Kha Ngạn Tịch đưa cô lên phòng riêng, điếu thuốc lá bị dúi vào gạt tàn, nhưng việc anh muốn làm không chỉ có thế. Kha Ngạn Tịch cầm cái bẫm mòng tay, hơi nghiêng đầu, thận trọng bấm từng cái móng tay cho cô, bởi vì biết cô sợ đau, chỉ cần hơi mạnh tay một chút, là cô sẽ hét toáng lên như sắp chết.

Giang Tử Khâm âm thầm hưởng thụ cảm giác sung sướng ngồi trong lòng anh, say sưa ngắm anh từ trên xuống dưới, mái tóc đen nhánh, đôi mắt dài, sống mũi cao, cằm hơi nhọn, một bức tượng Hy Lạp tuyệt vời. Thầm hình dung một ngày nào đó được đứng bên cạnh anh, đàng hoàng khoác tay anh, hai người đi sát nhau, hơi thở anh ấm áp thoảng qua tai, cùng cười ngây ngất nhận những lời chúc mừng của tân khách. Mặc dù bây giờ, anh hoàn toàn không phải của cô, nhưng cô vẫn không thôi hy vọng, vẫn chưa bao giờ nản lòng.

“Lát nữa rửa hết sơn móng tay đi!” Anh cúi xuống ra lệnh, ánh mắt nghiêm khắc như ông thầy khó tính.

Dòng suy nghĩ bị kéo trở về hiện thực, Giang Tử Khâm tủi thân nói: “Giữ lại không được sao?”

“Em nói xem?” Anh đáp khô khốc bằng một câu hỏi. Quả nhiên cô lùi về sau, ngoan ngoãn gật đầu, “Móng tay dài thế này, bao lâu rồi em không tập đàn?”

Giang Tử Khâm càng tủi thân, “Bao lâu rồi anh không thèm biết đến em? Ý cô không chỉ là đã bao lâu rồi anh không nói chuyện vui vẻ với em.

Kha Ngạn Tịch ngẩn người, cái bấm móng tay hơi chệch, nhưng anh sơ ý ấn mạnh, đúng như dự đoán, Giang Tử Khâm kêu thét. Anh vội đưa ngón tay lên miệng thổi phù phù, hỏi một câu hơi thừa: “Tiểu Man, đau hả?”

Sao không đau, chảng lẽ anh không nhìn thấy mấy vệt máu lờ mờ? Giang Tử Khâm hít hít mũi, có vẻ sắp khóc, kha ngạn tịch đương nhiên biết lúc này đã không thể dôc cô được nữa, nhưng không biết nên làm thế nào, lại hỏi câu đó.

Giang tử khâm ấm ức như đứa trẻ bị băt nạt, dùng bàn tay kia lau vết máu, có một sợi thịt vẫn còn kẹt ở trong móng tay, cô định rứt bứng đi, nhưng Kha Ngạn Tịch đã đập bốp vào tay cô.

“Sao em làm thế!” Giang Tử Khâm nhếch moi, tủi thân ấm ức.

Không ngờ ý tốt của mình lại gây hậu quả như vậy, Kha Ngạn Tịch tự vỗ vào trán: “Ôi, anh ngớ ngẩn quá!”

Hai người đang bận rộn, thì cánh cửa khép hờ bị ai đẩy nhẹ, Chân Manni đi vào phòng.

Giang Tử Khâm lạnh lùng hừ một tiếng, miệng lẩm bẩm, “Lại là cô ta!”

Không ngờ Kha Ngạn Tịch kề sát bên nghe thấy, đôi mắt trong trẻo của anh lập tức đăm đăm nhìn vào khuôn mặt trắng như tuyết của cô.

Sự xuất hiện của chân manni làm gián đoạn buổi giáo huấn cảu Kha Ngạn Tịch với cô học trò ngỗ nghịch. Sau khi cắt xong móng tay cho cô, anh lại kiên nhẫn rửa sạch lớp sơn bóng trên đó, xong xuôi ngồi bên cạnh rất nghiêm túc, thậm chí lạnh đạm tuyên bố lện cấm hút thuốc. Giang Tử Khâm chẳng cần nghĩ cũng biết trình tự đó, nhưng sự trừng phạt ngọt ngào, đẹp đẽ thế này lại bị người khác cắt ngang.

Đáng ghét!

Giang Tử Khâm ngồi trong vườn hoa sau biệt thự uống trà, ăn bánh điểm tâm, Kha Ngạn Tịch và Chân Manni ngồi nói chuyện trên xích đu cánh đó chưa đầy năm mươi mét. Chân Manni cố tình tỏ ra vui vẻ, đáng tiếc chẳng ích gì, từ bộ dạng lầm lì của Kha Ngạn Tịch có thể thấy họ đang cãi nhau.

Giang Tử Khâm ngồi chờ xem trò hay. Ngón tay bị quấn băng to sụ một cách phóng đại, khỏi nói cũng biết đây là kiệt tác của Kha Ngạn Tịch ngốc nghếch. Thật buồn cười! Khi chàng lo lắng băng bó cho cô, Chân Manni đứng bên nhìn, nghiến răng trèo trẹo, vẻ mặt nàng từ nắng đẹp đến mây vần vũ rồi mưa to ầm ầm đổ xuống, đủ khiến Giang Tử Khâm nhâm nhi thưởng thức cả ngày.

“Em muốn hỏi anh, rốt cuộc bao giờ chúng mình làm lễ cưới?” Chân Manni liếc nhanh Giang Tử Khâm phía xa, nhưng Giang Tử Khâm phớt lờ thái độ ung dung, ngạo mạn đó.

Kha Ngạn Tịch lại chau mày,:Anh tưởng trước đây chúng ta đã noius đủ rõ về chuyện đó, hy vọng em không làm hỏng tâm trạng anh trong kỳ nghỉ này.”

“Trời, anh có thể nói với em như vậy, anh xem, anh thô lỗ thế nào!” Mặt Chân Manni lập rức biến sắc, cũng không bận tâm đến cô gái ngồi đằng kia, “Max, trước đây anh hoàn toàn không như thế.”

Kha Ngạn Tịch hít sâu mấy hơi, cảm thấy mình có hơi quá đáng, đầu tiên là “Xin lỗi” sau đó mới nói: “Manni, em biết vẫn đề kết hôn chỉ do em nói ra.”

“Đúng, là như thế, anh muốn em hứa vẫn nuôi dưỡng đứa bé mồ côi đó, nhưng em không làm được. Max, chúng mình còn trẻ, cần thế giới riêng để hưởng thụ tình yêu. Nếu không, mấy năm nữa có con, chúng mình sẽ không có nhiều thời gian dành cho nhau.”

“Có con?” Anh bàng hoàng.

“Vâng, con của chúng mình. Nó nhất định rất xinh đẹp, rất đáng yêu, sẽ là người thân thiết nhất với anh, chỉ cần nghe tiếng chân anh ngoài cửa, nó sẽ chạy ra, gọi ‘ba ba’!” Chân Manni đang vẽ  ra viễn cảnh tươi đẹp cho anh, muốn cho anh biết, trên thế giới chỉ có một cách sống đơn điệu, sau đó cô túm lấy đầu kia của viễn cảnh, cố nhét vào đó tư tưởng của mình, “Tử Khâm giờ đã thành niên, anh để cô ấy sống cùng, mọi người sữ nghĩ thế nào? Cô ấy đã có suy nghĩ riêng của mình, anh xem cô ấy sơn móng tay, mặc váy rất sex, thận chí em còn nghe nói ở trường học Tử Khâm đã giao du với ít nhất một tá bạn trai!”

Kha Ngạn Tịch hết sức bất ngờ với mỗi lời nói của Chân Manni: con của chúng mình, ba, Giang Tử Khâm đã thành niên. Anh bắt đầu hoài nghi liệu mình đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cuộc hôn nhân, đón nhận ngôi nhà đã thay đổi nữ chủ nhân, cuộc sống mà anh phải đối diện sẽ như thế nào?

“Max, anh hãy nhớ anh chỉ là ba nuôi nó!” Chân Manni bắt đầu trở nên điên cuồng, giống như lớn hẳn lên chỉ sau một đêm, cô biết rõ điều này sẽ tác động thế nào đối với người đàn ông trước mặt. Nhưng không kịp suy tĩnh gì nữa, tình yêu của cô, hon nhân của cô, không thể bị chôn vùi trong tay một đứa con gái nhỏ!

Nhưng Kha Ngạn Tịch bất chợt sững người nói: “Anh không phải là ba nuôi của nó.”

Một lớn một bé, hai kẻ điên! Chân Manni cảm thấy buồn cười, nhưng cổ họng mới chỉ phát ra hai tiếng khô khốc, đã vội mĩm môi, hoảng hốt vì sắc mặt sa sầm của Kha Ngạn Tịch. Đành tạm lùi bước, dùng chính sách mềm mỏng cứu nguy, nép vào anh như con chim nhỏ, thầm thì: “Hãy suy nghĩ một chút về những gì em nói! Max em cũng yêu nó, nhưng chúng ta không thể chói buộc nó suốt đời, cô bé nên có bầu trời riêng, có lẽ từ lâu nó đã không bằng lòng với cuộc sống hiện tai rồi.”

Kha Ngạn Tịch không biết nói sao.

Khi Chân Manni đi đến chỗ cô, Giang Tử Khâm vừa ăn xong miếng bánh cuối cùng. Cô nhỏ nhẹ gọi Chân Manni là chị giọng ngọt sớt, “Đến uống trà chiều ư?”

“Ờ, được, đang có ý đó.” Chân Manni cố làm bộ vui vẻ, ngón tay vuốt nhẹ mặt Giang Tử Khâm, “Tuổi trẻ có khác, da non búng ra nước.”

Nhưng Giang Tử Khâm đã không còn bận tâm đến cô ta nữa, bởi vì Kha Ngạn Tịch cũng đi đến ngồi xuống bậc đá bên cạnh. Cô chìa đĩa bánh Tiramisu* trang chí rất đẹp trước mặt anh, nhưng anh chỉ gật đầu, không nhìn cô một lần.

* một loại bánh ngọt của Ý.

Chân manni cố ý nói to, “Năm tôi mười tám tuổi, vẫn bị mẹ gọi là baby. Luật hôn nhân ở đây quy định tuổi kết hôn là bao nhiêu, hai mươi tuổi tròn ư? Tử Khâm, bây giờ cô vẫn chưa thể làm lễ cưới!”

Giang Tử Khâm bực bội, bĩu môi, “Ai thèm cưới?”. (Các b đang đọc tr do lucky post)

“Không phải ư? Tôi nghe nói, cô có cả đống con trai theo đuổi! Cô đang ở tuổi nguy hiểm nhất, bọn con trai chỉ nói một câu bùi tai là tin ngay, tưởng là đã hiểu tình yêu, có thể hưởng thụ tình yêu. Kỳ thực không như vậy. tình yêu đâu phải chuyện giản đơn, ít nhất hai bên phải thích nhau, ít nhất tuổi phải tương đương.”

Mỗi câu nói ra đều có thâm ý, nhưng Chân Manni quên mất, cô không phải người Trung quốc, không nói được những câu châm biếm thú vị, chỉ có thể diễn đạt đơn giản, khô khan. Quả nhiên một câu đối lại của Giang Tử Khâm đã đủ hạ gục cô, Giang Tử Khâm cười nhạt nói: “Đó là trải nghiệm thực tế của chị hả? Khinh nghiệm từ cuộc chia tay lần trước với Kha Ngạn Tịch phải không?”

Chân Manni đỏ mặt, nên đối lại thế nào đây? May có Kha Ngạn Tịch làm chỗ dựa, cô ngả vào vai anh, ra vẻ thâm mật, tươi cười nói: “Nhưng bây giờ chúng toi lại về bên nhau rồi, bởi vì cả hai từng sai lầm, cho nên sau khi trở nên chín chắn, chúng tôi càng chân trọng nhau. Tử Khâm, cô đúng là cô bé lưỡi sắc như dao.”

Co nhắc Giang Tử Khâm, muốn để cô bé nhận rõ thân phận mình.

Kha Ngạn Tịch cuối cùng lên tiếng, có vẻ chán ngán, “Chuyện này tào lao thế đủ rồi. Tiểu Man, em về tập đàn đi, anh muốn ngồi riêng một lát với Chân Manni.”

Giang Tử Khâm nghiến răng, cơn tức làm phổi cô như phình ra, phát đau, nhưng có thể làm gì? Đành nuốt mối hận, đẻ hôm khác sẽ đấu tiếp với cô ta. Vội vàng đứng lên, đi được vài bước lại quay lại, nói dằn từng chữ, “Trong lễ tiết của người Anh, cầm chén mà ngón tay út cong lên như vậy là thiếu lịch sẹ.”

Chân Manni cúi đầu, thấy ngón tay út của mình quả nhiên hơi cong. Một người Trung Quốc dạy một người Anh về tiết lễ của người Anh, quả là sự coi thường quá đáng. Giang Tử Khâm đã đi xa, Chân Manni mím môi cười nói với Kha Ngạn Tịch, “Thực tình em rất thích cô bé, nhưng anh thấy đấy, thái độ của nó với em luôn rất tệ. Anh có biết vì sao không?”

Kha Ngạn Tịch lạnh lùng liếc nhìn cô một cái. Nếu sớm biết, anh sẽ nghiem túc nói cho cô hay, anh rất ghét kiểu châm chọc như vậy.

Buổi sáng hôm sau khai giảng, Kha Ngạn Tịch đích thân  đưa Giang Tử Khâm đến trường. Suốt dọc đường không ao nói gì, đến khi xe rẽ vào con đường dẫn tới trường, một lát sẽ đến cổng trường, anh mới nói,

“Chỉ còn một năm này nữa, anh mong em sẽ cố gắng tập chung học hành, không bị phân tâm bởi những chuyện khác.” Anh nghiêng đầu nhìn cô, “Anh không muốn thấy em quậy phá như vậy, có thể thời gian vừa rồi đúng là anh chưa quan tâm em nhiều, chưng em đã lớn, nên biết làm thế nào để là chính mình một cách tốt nhất.”

Làm thế nào để là chính mình một cách tốt nhất? Là chính mình thế nào đây? Cái gọi là:chình mình” mà anh nói, chẳng qua là trình tự đã được anh định sẵn. Anh mua sắm quần áo, lựa chọn trường học, quyết định chuyện vui, buồn của cô, hoàn toàn khiến cô trở thành sản phẩm đích thực trên dây chuyện sản xuất của anh. Năm xưa, anh không thèm bận tâm nhu cầu tự thân của cô, sau khi cô đã quen với vai trò chúa tể của anh, anh lại đột nhiên đòi cô “là chính mình một cách tốt nhất”!

“Anh sẽ cưới cô ta, phải không?” Cô bắt đầu tuyệt vọng.

“Phải, có thể rất nhanh, đến lúc đó anh sẽ thông báo với em.” Anh nghiêm túc, đoi mắt trong sáng không chút xao động.

“Thông báo gì với em? Bảo em chuyển khỏi ngôi nhà đó, để dành chỗ cho hai người oanh yến tân hôn à?”

“Anh sẽ mua nhà mới cho em, em có thể sống gần chỗ bọn anh, không quá năm phút xe hơi. Em có thể đến ăn cơm cùng, nếu sợ mệt, anh sẽ tìm một giúp việc ở hẳn nhà giúp em.” Vãn là khẩu khí dửng dưng, không chút cảm tình.

Giang Tử Khâm bàng hoàng, ngồi sững một bên, gió rít qua tai, đập vào màng nhĩ, gầm gừ biến thành mãnh thú, chui vào bộ não hỗn loạn, khiến cô cảm giác trời long đất lở. Cuối cùng vẫn đến nước này. Cô đờ đẫn, kinh ngạc nhìn anh, chưa bao giờ cảm thấy xa cách đến thế.

“Ngạn Tịch, anh béo ra rồi.” Cô đột nhiên nói.

“Sao?” Anh ngơ ngác.

‘Vì đã nuốt lời cho nên báo ra.” Anh đã quên lời hứa, hoặc cho rằng đây cũng là một cách thực hiện lời hứa. Nhưnh cô không muốn tranh luận với anh. Cô không có can đảm, cũng không đủ lý luận. Rõ ràng anh đang dùng thái độ của mình để cho cô biết, cô chỉ là con vậ đáng thương được anh nhặt về.

Giữa họ không bình đẳng. Mặc dù lúc này, cô vẫn không biết, quả cân dẫn tới sự mất thằng bằng giữa họ rốt cuộc là gì.

Kha Ngạn Tịch nhất thời yên lặng.

Xe đã đến cổng trường.

Giang Tử Khâm mở cửa ra, Kha Ngạn Tịch đưa ba lô cho cô, nghe thấy giọng cô khàn khàn: “Ngạn Tịch, tạm biệt.”

Lần tạm biệt này thật sự là vĩnh biệt – anh giương mắt nhìn cô biết mất trước mắt mình.

Giang Tử Khâm đi vào trường, nhưng không lên lớp, khuôn mặt đẫm nước mắt như đóa hoa lê trong mưa, cuối cùng đã thuyết phục được Triệu Doãn Phu cùng trốn học với mình.

Giang Tử Khâm đưa Triệu Doãn Phu đi dạo khắp Hàn Phủ, họ vào khu vui chơi, ăn rất nhiều, mua một đóng đồ sa xỉ không dùng đến, nhưng phần lớn vẫn là chạy trên phố. Triệu Doãn Phu lần đầu tiên phát hiện, một con người khổng lồ tồn tại trong cô gái nhỏ, cô chạy như bay, mái tóc dài đen mượt xõa tung trong gió, quả là một bức tranh tuyệt đẹp.

Cậu chạy phía sau, hầu như không theo kịp cô, nhưng không nản, cành không thối chí, họ ra sức chạy với tuổi xuân và sức trẻ của mình, ra sức đuổi theo niềm hy vọng không xa phía trước, nó ở ngay trước mặt, rõ ràng vươn tay có thể chạm tới nhưng lại vụt lướt qua.

Cậu thiếu niên không hề biết, mấy năm sau, giữa cậu và cô gái vẫn luôn tồn tại một khoảng cách như vậy. Cậu khao khát đuổi kịp cô, ôm cô vào lòng, nhưng hết lần này đến lần khác bị cô bỏ lại ở đằng sau. Cũng rất lâu sau cậu mới hiểu, thực ra không phải cậu chạy không nhanh, nhẫn lại không đủ, mà bởi vì cô gái  cũng đang đuổi theo đuổi một thứ không thể có được – trên đời luôn óc những người không biết mệt mỏi theo đuổi một tình yêu ở trên cao.

Giang Tử Khâm dần dần dừng lại. Triệu Doãn Phu băng lên, đuổi kịp, nắm tay cô, cười ha hả, “Cuối cùng cũng tóm được!” Nhưng chớp mắt đã bị cô phát hiện, giằng tay ra.

Ở một góc trên vầng trán ngần, mịn như nhung của cô, mồ hôi hiện lấm tấm, hai má dậy hồng, làn môi mỏng hơi cong, hấp dẫn như trái anh đào mọng nước. Nhưng trông mặt cô không vui, Triệu Doãn Phu bối rối gãi đầu.

“Tay đừng khua lung tung!” Cô lạnh lùng nói, quay đầu nhìn mấy chữ to màu đen trên tòa nhà đối diện: Sở điều tra.

Cô gọi Triệu Doãn Phu, “Đi, chúng mình vào đó uống cafe!”

Trốn học đương nhiên phải trả giá, đầu tiên là bị thầy giáo chủ nhiệm giáo huấn suốt một giờ, sau đó là bị phạt viết kiểm điểm dài ba ngàn chữ. Triệu Doãn Phu nhận tội, ngoan ngoãn bò ra bàn viết kiểm điểm. Còn Giang Tử Khâm không hề tỏ ra hối lỗi, lại khiến thầy chủ nhiệm tức phát điên.

“Nếu không vì người đỡ đầu của em quá bận, tôi sẽ lập tức gọi điện yêu cầu anh ta đến đây!” Gọi cô học trò ngỗ ngược lên văn phòng, thầy chủ nhiệm tuyên bố, sau khi gõ cái cốc” cạch” một tiếng xuống bàn.

Đưa người đỡ đầu ra để dọa cô, ông thầy quả thực đã tính sai. Cô quậy phá như vậy là vì sao? Chỉ để buộc Kha Ngạn Tịch pahir chú ý đến cô, thầy gọi anh đến thì quá tốt, chỉ sợ thầy không gọi!

Giang Tử Khâm cườ nhạt, “Thầy gọi đi!” Cô chìa di dộng của mình cho thầy, còn mở máy luôn, trên hình nền là bức ảnh Kha Ngạn Tịch.

Thầy chủ nhiệm tức tái mặt, đập mạnh vào tay cô, di động rơi “cạch” xuống sàn, nhưng không hề bị gì. Theo tính cách của thầy, còn phải giẫm đạp mấy cái mới hả dạ. Cô học sinh bướng bỉnh cúi đầu nhặt đồ của mình.

Giang Tử Khâm chán ngấy, cầm ba lô và đống đồ vừa mua, thủng thẳng ra khỏi văn phòng, thầy chủ nhiệm tức muốn nhảy dựng, vội đuổi theo, “Em dám đi!” Thầy chỉ tay vào trán cô, chỗ hau hàng lông mày giao nhau.

“Thầy đã không tôn trọng em, sao em phải tôn trọng thầy?” Cô nói thẳng.

Chưa đến giờ tan học, lái xe chưa tới. Cô bắt Taxi về nahf. Kha Ngạn Tịch đứng ở ngoài cửa đợi cô, thật quá hiểu nhau. Có điều sắc mặt anh rất xấu, nhất định đã nhận được điện thoại của thầy chủ nhiệm.

“Anh không hiểu rốt cuộ em định làm gì?” Kha Ngạn Tịch hơi cao giọng, đi theo cô, “Em muốn làm đẹp, muốn quậy phá, anh đều có thể chịu đựng. Nhưng bây giờ em lại hút thuốc, bỏ học, yêu đương! Có biết hôm nay em tiêu hết bao nhiêu tiền không? Một triệu! Một triệu đòng có nghĩa là gì? Các gia đình bình thường cả năm cũng không kiếm được một phần mười số đó, nhưng chỉ một ngày em đã vung hết sạch. Có lẽ điều đó cũng không qua quan trọng, nhưng bây giờ thầy chủ nhiệm lớp đích thân gọi điện, rất buồn phiền về thái độ của em, ương bướng, coi thường người lớn, vậy mà em còn giở trò với anh?”

Giang Tử Khâm dừng bước. Cô giở trò lúc nào, cô đã cố tình giấu giếm gì sao?

Kha Ngạn Tịch vẫn thao thao, “Mấy ngày nữa là đến kì thi tháng, để xem em được mấy điểm. Em cũng không thèm biết còn bao nhiêu thời gian nữa là thi đại học, học hành đã vậy, giờ lại phá bĩnh. Em định lấy gì cạnh tranh với năm mươi vạn thí sinh toàn tỉnh? Muốn sống tùy tiện, khỏi cần học nữa!”

Giang Tử Khâm thật sự buồn cười, xem ra người đàn ông này không lý trí hơn cô bao nhiêu. Cô gật đầu, mỉm cười, hỏi dần tùng chữ: “Anh cố tình muốn xem em bẽ mặt thế nào, phải không, Ngạn Tịch?”

Kha Ngạn Tịch sửng sốt.

“Anh nhất quyết mỉm cười trên đau khổ của người khác, phải không, Ngạn Tịch?” Cô quẳng mấy cái túi trong tay xuống chân anh, “Nói thật, bây giờ em mới biết, bao nhiêu quà tặng cũng không thể lấp được chỗ trống trong lòng em.”

Anh đã nuôi một quái vật, anh hoàn toàn có thể nhẹ nhàng đem cô trở về địa ngục bẩn thỉu, nhưng quái vật đã không thể nào thoát khỏi vòng tay của anh.

Giang Tử Khâm nhìn anh, hai hàng nước mắt ứa ra.

Bất lực trước sự quay lưng của anh, cô bước từng bước lên cầu thang gỗ đã cũ kỹ rung cót két. Giang Tử Khâm từng nói, cô rất sợ âm thanh này, nó khiến cô nhớ đến cánh cổng cũ kỹ nhà bà cô hồi nào, rít lên đóng lại, nuốt chửng cô như miệng con quỷ.

Co không sợ chết, nhưng sợ không được nhìn thấy Kha Ngạn Tịch.

Trò chơic cuối cùng đã hạ màn, hai người đều thất bại, họ không còn sức lực để cáo biệt.

Nhưng giọt nước mắt rơi xuống ngay trước mắt anh, lúc này anh đột nhiên phát hiện, cô đã lớn nhanh như vậy, trở thành một thiếu nữ thực thụ làm anh hốt hoảng.

Đáng sợ nhất là phụ nữ.

Bình luận