Ba ngày sau Triệu Doãn Phu mới bình tâm suy nghĩ lại về chuyện giữa anh và Giang Tử Khâm. Ba ngày vừa qua cậu quả thật quá bận.
Cậu ngồi trên ghế liên tục hút thuốc, đầu mẩu thuốc lá chật đầy chiếc gạt tàn bên cạnh. Quạt thông gió kêu ù ù. Giang Tử Khâm đã buột miệng goi cậu là “Ngạn Tịch”, cậu có thể bỏ qua, cho là cô lỡ miệng, suy cho cùng cô ấy đã sống với Kha Ngạn Tịch nhiều năm. Nhưng câu nói sau đó nên lý giải thế nào. Một cô gái thậm chí không muốn cậu cầm tay, làm sao tin cô ta có thể nói với cậu một lời sâu nặng như vậy?
Cậu hiểu Giang Tử Khâm yêu cậu chưa đủ, thậm chí chưa phải là yêu. Trước nay chỉ có cậu khổ sở theo đuổi cô, không phải sao? Ngay từ khi còn là gã trai mới lớn, cậu đã si mê cô thiếu nữ đó. Còn cô, dù đã mất người mình yêu, vẫn không động lòng trước cậu.
Lòng đau khổ vô chừng, gió thổi tung mái tóc. Cậu nghĩ cần gọi điện cho Giang Tử Khâm, nói rõ quan hệ giữa họ, kết quả dù thảm hại đến đâu cũng còn hơn tình trạng mập mờ thế này. Nhưng không ngờ, lúc nghe điện thoại Giang Tử Khâm bỗng òa khóc rất to.
Ngày thứ ba, sau hôm gặp Phương Thái, Giang Tử Khâm phát hiện viên kim cương xanh không còn ở chỗ cũ nữa. Mấy ngày vừa rồi, hầu như ngày nào cô cũng qua đó một lần, dù không mua nổi, nhưng ngắm một chút lòng cũng vui vui. Hình dung lại chiếc nhẫn anh phác họa hôm nào, một đường tròn mềm mại tựa nhành hoa mảnh mai khép lại, viên kim cương bên trên giống đóa Enchanter xanh biếc hé nở, đẹp mê hồn.
Nhưng viên kim cương xanh đã không còn trong tủ kính, cô cũng không còn có thể hình dung nó như nụ hồng xanh nở trên ngón tay nữa. Cô bước vào cửa hiêu hỏi thăm, người bán hàng trả lời: “Xin lỗi, tiểu thư, tôi cũng không biết ai đã mau nó, lúc đó tôi không có ở đây.”
Giang Tử Khâm thẫn thờ bước ra. Bỗng nhớ đến cảnh anh đưa về nhà, nhớ đến bài hát “vỏ trứng nhỏ” anh hát khi cô buồn khóc, nhớ đến lần chảy máu đầu tiên lúc dậy thì, anh chạy đi mua băng vệ sinh cho cô, nhớ từng lần bị anh từ chối. Chắc chắn không phải anh anh yêu, mà từ chối chỉ vì muốn cô có thể sống tốt hơn.
Anh là vậy, đi vào tim cô, tác động đến cuộc sống của cô, nhưng luôn luôn chỉ muốn là kẻ đứng ngoài nhìn cô hạnh phúc. Sự phản kháng duy nhất cũng bị bàn tay của số phận quật ngã tả tơi.
Cô bước mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một nhanh, như chạy đua với thời gian. Vô tình đi đến bệnh viện của Triệu Doãn Phu.
Triệu Doãn Phu gọi điện, biết cô đang ở dưới lầu liền vội xuống đón.
Giang Tử Khâm ngồi bên vườn hoa, vừa lau nước mắt, vừa ngơ ngẩn nhìn mấy cậy Erica trong vườn. Những chiếc lá dài mảnh, đung đưa trong gió xuân muộn. Chúng nở rộ ở xứ Bắc Âu băng tuyết. Cô vẫn nhơ ngôn ngữ của loài hoa này – tình yêu cô đơn.
Triệu Doãn Phu từ một cửa lớn chạy ra, nhìn thấy Giang Tử Khâm mắt ngơ ngác, buồn tê tái. Anh khụy xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, hỏi: “Sao vậy? Khóc ghê thế, em luôn là cô bé kiên cường cơ mà?”
Cô nhìn anh, hai mắt thẫn thờ. Khó khăn mới nhếch miệng cười, nói như hụt hơi: “Em gục ngã rồi.”
Triệu Doãn Phu véo mũi cô, âu yếm: “Đồ ngốc, chuyện vặt mà cũng khóc như thế? Ngã ở đâu, tôi xem nào!”
Giang Tử Khâm lắc đầu, “Không sao, em không còn đau nữa.”
Triệu Doãn Phu vuốt tóc cô, nói: “Để tôi đưa em về.”
“Không, em tự về cũng được.”
“Đừng lúc nào cũng từ chối tôi như thế.” Anh thờ dài nhè nhẹ, muốn hôn cô, lúc sắp chạm vào môi cô, Giang Tử Khâm bỗng lùi lại, nụ hôn rơi vào khoảng không. Lòng anh lại run lên.
Triệu Doãn Phu cố tỏ ra bình thường, nhẹ nhàng nắm tay cô, đưa về nhà.
Lúc qua đường, do người quá đông, chen lấn, có một thoáng, anh tuột tay cô. Sau đó lại vội vàng nắm chặt, nói đùa: “Sao tôi có cảm giác đang dắt một con chó nhỏ, chỉ cần hơi lỏng tay là nó lập tức chạy mất. Em có thể nắm tay tôi như tôi nắm tay em không?”
Giang Tử Khâm trầm ngâm không nói, chỉ nhìn những quán ăn bên đường. Tsp tưởng cô đói, vội hỏi: “Tôi mời em vào quán nhé, cao lưỡng mỹ vị của người Hán, người Mãn, mình không đủ tiền sài, nhưng các quán ở đây, tùy em chọn.”
Cô uể oải, “Em muốn ăn sủi cảo.”
“Vậy chúng ta đi mau nguyên liệu, về nhà, tôi phụ giúp em, tôi rất muốn ăn sủi cảo em làm.”
Giang Tử Khâm lặng thinh một lát, cuối cùng đồng ý.
Dọc đường, Triệu Doãn Phu luôn tìm chuyện để nói, hết chuyện này sang chuyện khác, đôi môi mỏng hé mở liên tục. Anh sợ nếu mình dừng lại, cô gái này lại tìm ra những lời tàn nhẫn làm cô nghẹn ngào, anh thầm nghĩ mình đúng là kẻ nhát gan.
Giang Tử Khâm vừa gói sủi cảo vừa ngước mi, nhìn anh, hỏi rất dịu dàng: “Em rất thích em phải không, Doãn Phu?”
Triệu Doãn Phu vừa đảo nhân bánh, vừa trả lời chắc nịch: “Không phải thích mà tôi yêu em, từ ngày đầu tiên em bước vào lớp, với mái tóc dài, tôi đã yêu em. Tuy bây giờ em đã cắt tóc ngắn nhưng tình yêu tôi dành cho em vẫn không suy giảm một ly.” Thanh Phàm lè lưỡi, “Hôm nay, tôi rất khác thường.”
Giang Tử Khâm nhìn anh ta cười, lát sau mới nói nhỏ: “Doãn Phu, em muốn về Hàn Phủ.”
Triệu Doãn Phu giật mình, đôi đũa chạm cạch một tiếng xuống khay. Anh cố nén nỗi sợ hãi, cười nói: “Vậy tôi sẽ đi cùng với em, đằng nào tôi cũng muốn về thăm nhà.”
“Không, em muốn về một mình.” Giang Tử Khâm ngập ngừng, lại tiếp: “Có lẽ em không bao giờ rời Hàn Phủ nữa.”
“Cạch”, Đôi đũa rơi xuống sàn. Triệu doãn phu cúi nhặt, rồi như không nhìn thấy cô, cầm đôi đũa đi qua cô đến rửa ở cái ao bên ngoài. Người run bắn, không cầm nổi, tay run lẩy bẩy, cuối cùng nó rơi xuống nước.
Giang Tử Khâm bước đến phía sau, áp mặt vào lưng anh, nước mắt chảy dài làm ướt áo sơ mi của anh. Triệu Doãn Phu cảm thấy hơi lạnh từ sống lưng truyền ra.
“Xin lỗi, em đã nhiều lần tự nhủ, phải quên thành phố đó đi, quên con người đó đi, nhưng em không làm được. Em trốn ở đây lâu như vậy mà vẫn không làm được. Cảm giác này giống như có một hạt giống đã nằm sẵn trong tim em, dù cố gắng thế nào cũng không lấy ra được, mỗi khi mùa xuân đến nó lại bừng dậy, đâm chồi. Em đã bất lực hoàn toàn.”
Triệu Doãn Phu cúi đầu, giọng ngàn ngạt: “Vậy tôi thì sao? Em nói cho tôi biết, tôi thì sao? Tôi đã yêu em bao nhiêu năm, nhưng trong lòng em không hề có bóng tôi.”
“Không, không, không phải như vậy.” Giang Tử Khâm đứng bên cạnh, nhìn anh, “Chính vì nghĩ đến anh, tôn trọng anh, em mới không thể tiếp tục ở bên anh. Em không thể quên Kha Ngạn Tịch, cũng không thể yêu người đàn ông khác. Em nghĩ chúng mình chỉ có thể là bạn của nhau, như thế sẽ tốt cho cả hai.”
“Được, cứ cho là tôi để em đi, thì liệu em có thể trở về với anh ta được không? Anh ta đã không còn là Kha Ngạn Tịch ngày xưa nữa. Anh ta lăn lộn trên thương trường nhiều năm, đã quen lừa gạt lẫn nhau. Địa vị của anh ta, xuất thân của anh ta, lại thêm lòng tự trọng chết tiệt của anh ta, chắc chắn anh ta không thể chấp nhận em. Rốt cuộc đến bao giờ em mới chịu tỉnh ngộ?”
“Vậy thì, em sẽ chúc anh ấy hạnh phúc, dù trong lòng em ghen ghét với người phụ nữ có thể mang lại hạnh phúc cho anh ấy.”
Triệu Doãn Phu cười buồn. Anh quay đầu lại, nhìn cô từ đầu đến chân, mắt đỏ hoe. Giang Tử Khâm nói: “Em đi chuẩn bị đồ đạc”, rồi quay đi.
Anh nói với theo, “Hai người không thể sống được với nhau đâu. Tử Khâm, đừng đi, hãy lấy tôi, được không?”
Triệu Doãn Phu nghĩ, suốt cả đời anh sẽ không quên được ánh trăng đêm nay. Đó là thứ ánh sáng màu bạc, lấp lánh như bạch lụa, dưới ánh đèn vàng đục vẫn vằng vặc sáng. Cô thiếu nữ anh yêu da diết ngần ấy năm, chỉ để lại cho anh hình bóng hao gầy khuất dần dưới anh trăng như thế.
Ngoài cửa sổ, gió rung cành xây xao xác, lá lẫn vào màn đêm, bức tường bao thấp tè, sân bóng trống trải…nơi này không thuộc về cô. Trong một thoáng, hình như khoảng cách giữa cô và Triệu Doãn Phu không phải là mấy viên gạch lát, mà là giữa trời và đất, giữa biển cả và đại lục. Con người biến thành hạt cát bé xíu, lơ lửng dưới ánh trăng.
Giang Tử Khâm quay lưng về phía anh, khe khẽ khóc, mái tóc ngắn chấm tai, âm thanh se sẽ như tiếng gió chạm vào rìa tờ giấy tháng năm mỏng manh. Cô nói: “Xin lỗi, Doãn Phu!”
Tình yêu nếu đã đi đến tận cùng, chỉ hai tiếng “xin lỗi” là đủ. Triệu Doãn Phu bước ra khỏi căn phòng chật hẹp, đóng cửa lại, hít được không khí đêm lành lạnh, cổ họng khô chát của anh phát ra mấy tiếng khàn khàn như tiếng nấc.
Sáng sớm hôm sau, Giang Tử Khâm lên đường. trước khi đi, cô chỉ tạm biệt duy nhất Triệu Doãn Phu, thậm chí cũng không xin thôi việc.
Nhưng khi gió lùa vào trong tóc, cô thở một hơi nhẹ nhõm, đi thì đi, không có ai thật sự quan tâm đến mình. Nếu quá đắn đo về những ràng buộc, làm sao thanh thản ra đi?
Giang Tử Khâm về đến Hàn Phủ, đúng lúc có cơn mưa nhỏ. Hàn Phủ là thành phố ven biển, một cơn gió thoảng qua để lại hơi biển mặn mòi. Đối với cô, quê hương chính là nơi có Kha Ngạn Tịch.
Cô vẫy chiếc taxi, bảo địa chỉ biệt thự nhà họ Kha. Đó là nơi cô từng sống hơn mười năm. Cô hân hoan, háo hức, tim đập rộn ràng.
Xuống xe, bỗng lại rụt rè. Cuộc trốn chạy những ngày qua như một màn hài kịch, nay cô lại trở về. Điều này có phải mọi kiên trì trước đây đều đã trở thành số không? Cuối cùng cô vẫn bị hút về phía anh, mặc cho trước đó đã hạ quyết tâm như thế nào.
Nhưng cô yêu anh, cô không thể không có anh.
Lấy hết can đảm, bấm chuông. Thở dốc, như vừa chạy bộ mấy vạn dặm, cuối cùng đến đích. Khóe miệng hơi nhếch, không biết lúc nhìn thấy cô anh sẽ thế nào? Vui mừng hay kinh ngạc…Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bên trong vẫn im ắng, không một tiếng động.
Kha Ngạn Tịch đã lập tức đi thị trấn Kiền Đường ngay buổi tối nhận được điện thoại của Phương Thái. Nhưng Hàn Phủ, mấy ngày liền mưa rất to, nhiều chuyến bay bị hoãn, chuyến sớm nhất cũng phải đến sáng hôm sau mới có. Nhưng anh quá sốt ruột không đợi được, bảo lái xe phóng thẳng đến Đinh Châu, đến đó sẽ bay tiếp đi Vân Nam.
Trên đường mưa như trút. Nước mưa đập vào kính xe, rào rào. Gặp những ngày trời âm u, có mưa, chân anh thường bị đau, đôi khi không chịu nổi, anh phải uống một viên giảm đau và một viên an thần, mới ngủ được chút ít. Suốt khoảng hơn nửa năm sau khi Giang Tử Khâm bỏ đi, anh luôn tùy tiện với bản thân như vậy.
Không phải anh chưa từng đến miền đất xa xôi này tìm cô. Shangrila là chốn đào nguyên trong lòng Giang Tử Khâm. Tuần thứ hai sau khi cô ra đi, anh đã đến đó tìm, tìm khắp hang cùng ngõ hẻm, nhìn dòng người qua lại, thầm tưởng tượng nơi này có lẽ từng lưu giữ hơi thở của cô, vậy là dừng lại, quan sát từng khuôn mặt trong dòng người vội vã.
Một hôm, sau lưng bỗng có tiếng ồn ào, tiếng còi xe rú gấp đập vào tai. Lúc đó anh vừa rẽ sang con ngõ khác, nhưng mơ hồ cảm giác có gì sau lưng níu mình lại, anh sững người, lập tức lùi sau, chỉ thấy hai cô gái khiêng một cô gái lên xe taxi, sau đó xe rú ga, nháy mắt đã bỏ lại anh rất xa phía sau.
Lúc đó, gió thổi vù vù bên tai, anh gần như tuyệt vọng thầm nghĩ, có phải không bao giờ tìm được cô không. Cô đã cố tình trốn đi, không gặp anh để phản đối sự bất công anh đã bắt cô chịu đựng. Sự nhút nhát của tuổi mười tám, bốn năm sau, cuối cùng trở nên thành lũy kiên cường.
Việc đầu tiên Kha Ngạn Tịch làm khi đến thị trấn Kiền Đường là đi tìm Phương Thái. Phương Thái đấm anh một cái, phàn nàn đang tuần trăng mật ngọt ngào lại phải làm bà mối bất đắc dĩ. Hứa Hy ôm vai vợ, lạnh lùng nhìn Kha Ngạn Tịch.
“Cô ấy làm giáo viên ở trường tiểu học, trông hơi ngơ ngác, em rất bái phục, tại sao cô ấy có thể trụ đến bây giờ. Tuy Giang Tử Khâm không nói, nhưng em biết cô ấy sống rất mệt mỏi.” Phương Thái khoanh tay trước ngực, giọng buồn buồn, “Cô ấy nói, đã có bạn trai, người đó hình như là gã trai năm xưa anh ghen tỵ. Giang Tử Khâm còn khẳng định với em, cô ấy không còn yêu anh nữa.”
Kha Ngạn Tịch nhíu mày, không nói gì, lát sau cười nhạt: “Tôi sẽ không để mất cô ấy.”
Phương Thái lườm anh một cái, “Anh đúng là đồ khốn!”
Kha Ngạn Tịch tự nhủ, sáng sớm mai sẽ đi tìm cô. Một mình lang thang trên phố, tưởng tượng có cô ở bên. Bỗng nhiên một tấm áp phích phía xa làm anh chú ý, thì ra người ta quảng cáo viên kim cương xanh. Anh vào cửa hiệu trang sức mua viên kim cương đó.
Tuy nhiên, khoảng ba mươi giây sau khi anh ra khỏi cửa hiệu, một thiếu nữ mảnh mai bước vào cửa hiệu đó, cái bóng mảnh mai đs ngơ ngẩn gục trước tủ kính, vì không còn nhìn thấy ánh sáng của viên kim cương xanh.
Cuộc đời quả thực luôn là sự tiếp nối giữa hội ngộ và lỡ làng. Lúc anh đến trường tiểu học, thì được biết Giang Tử Khâm không ở kí túc xá, không ai biết được cô đi đâu. Người ta dẫn anh tới căn phòng nhỏ của cô. Căn phòng chauw đầy mười lăm mét vuông, chỉ đủ kê một chiếc giường, một chiếc bàn. Trên bệ cửa sổ có một chậu hoa Erica, lá đã hơi héo, thi thoảng có mấy con ong vù vù bay tới, thoáng dừng lại một lát rồi lại bay đi.
Một cô giáo hình như khá thân với Giang Tử Khâm hỏi anh: “Anh là gì của cô Giang? Anh trai hay là…chú?”
Kha Ngạn Tịch nhìn cô cười nhạt, giọng hơi hài hước: “Trông tôi già lắm ư?”
“Ồ, không, không, chỉ vì cô giáo Giang quá trẻ.”
“Theo tôi biết, cô ấy có bạn trai rồi, có phải đang làm việc ở bệnh viện thị trấn không?”
“Đúng, anh ấy thường đến đón cô Giang đi ăn cơm.” Một cô giáo khác xen vào, giọng có vẻ không hài lòng, “Nhưng tôi không ưa anh ta lắm, cảm giác anh ta rất chểnh mảng. Cô giáo Giang có thai, cũng không chăm sóc tử tế, vẫn bắt cô ấy làm việc vất vả, đứa bé không giữ được, đứa bé không giữ được, anh ta phải chịu trách nhiệm đầu tiên. May hôm đó tôi và mấy thầy cô khác cũng có mặt, thấy cô Giang bị xe quệt, đã đưa cô ấy vào bệnh viện.”
Kha Ngạn Tịch kinh ngạc nhìn cô gái, vội chộp cánh tay cô, giọng run run: “Cô vừa nói gì? Làm ơn nói lại đi! Cô ấy có thai, chuyện xảy ra khi nào?”
Cô giáo bị túm chặt cánh tay đau quá, kêu ầm lên, “Ái ôi, đau quá, anh làm sao thế? Tôi nói rồi đó thôi! Đứa bé không giữ được! Ối, anh buông ra.”
Kha Ngạn Tịch buông tay, vội vàng xin lỗi. Sau đó không đợi trả lời, quay người bỏ đi.
Kha Ngạn Tịch lao đến bệnh viện tìm Triệu Doãn Phu. Vừa nhìn thấy anh, Triệu Doãn Phu đã nói ngay: “Cô ấy đi rồi, anh đừng đến làm phiền tôi nữa.”
“Đi rồi? Cô ấy lại đi đâu?” Kha Ngạn Tịch đứng đối diện với chàng trai trẻ, anh gầm lên, ngực nặng như đá đè.
Triệu Doãn Phu tựa lưng vào tường, châm điếu thuốc, rít hai hơi dài: “Cô ấy có thể đi miền tây, cũng có thể đi miền đông, hoặc miền nam, miềm bắc, đâu cũng có thể. Ai biết cuối cùng cô ấy đi đâu!”
Kha Ngạn Tịch bước tới, túm cổ áo Triệu Doãn Phu, gằn giọng: “Cô ấy bị xảy thai, đúng không? Đứa bé không phải con cậu sao?”
Triệu Doãn Phu gỡ tay anh ra, “Đồ thần kinh, dám làm mà không dám nhận hả? Nếu có con thật, hồi đó anh đã không đá Tử Khâm, khiến cô ấy phải chạy tới tận đây trốn anh chứ gì?” Triệu Doãn Phu vứt điếu thuốc, chỉ mặt Kha Ngạn Tịch, tiếp tục: “Tôi nói cho anh biết, Kha Ngạn Tịch đừng tưởng có vài đồng bạc thối mà huênh hoang, trong mắt tôi, anh chẳng là cái thá gì hết.”
“Ý cậu là, đứa bé là của tôi?”
“Anh có bị bệnh không, cô ấy yêu anh như thế, anh còn chạy đến hỏi tôi, đứa bé là của ai? Anh muốn giễu tôi thì cứ nói thẳng! Tôi thực lòng thấy tiếc cho Tử Khâm. Nếu cô ấy yêu tôi, nhất định tôi sẽ trân trọng cô ấy gấp ngàn vạn lần anh, càng không để cho cô ấy tuyệt vọng, mang đứa con trong bụng chạy đến cái xứ heo hút này…anh đã làm gì hả?” Kha Ngạn Tịch tát Triệu Doãn Phu một cái giáng trời. Còn Triệu Doãn Phu khinh bỉ nhìn gã đàn ông kỳ quặc, cười khẩy: “Bây giờ đã hối hận rồi chứ? Còn không biến đi!” Nói xong đi thẳng về phòng làm việc.
Kha Ngạn Tịch cố hỏi: “Cô ấy đi đâu?” Triệu Doãn Phu khinh khỉnh “hừ” một tiếng, đi vào phòng làm việc, đóng sập cửa.
Nếu số mệnh đã định hai người thuộc về nhau, thì cuối cùng họ cũng có cách tìm thấy nhau. Kha Ngạn Tịch lên chuyến bay quay lại Hàn Phủ. Một cảm giác mãnh liệt mách bảo anh, dường như cô đang ở một góc nào đó, đợi anh đến đón về.
Em đi, anh không tiễn. Em về, dù mưa to gió lớn thế nào anh cũng đi đón em. Kha Ngạn Tịch gập cuốn sách, thì thầm mãi câu đó. Sự kiên địn của cô càng cho thấy anh là kẻ nhu nhược. Cô vẫn còn non nớt đã đánh bại anh, người đàn ông đầy bản lĩnh.
Kể từ hôm quyết định đi tìm cô, Giang Tử Khâm đã trờ thành người chiến thắng lớn nhất trong cuộc chiến lâu dài giữa họ. Chính cô, bằng sự dứt bỏ can đảm và quyết liệt đã giúp anh tìm ra câu trả lời cho trái tim. Tất cả đều là ngụy tạo, chỉ có trái tim yêu cô là thật.
Xe dừng trước biệt thự quen thuộc. Kha Ngạn Tịch xuống xe, ngẩng đầu nhìn, ngôi nhà mờ mịt trong mưa. Lái xe mở ô cho anh, anh từ từ bước.
Đột nhiên chân khựng lại. Ngoài cửa có bóng người run rẩy, Giang Tử Khâm! Cậu lái xe tay cũng run, chiếc ô chệch sang bên, nước mưa trút vào người Kha Ngạn Tịch. Anh đẩy cậu ta ra, bước nhanh lên bậc thềm, khó nhọc khụy một chân. Người đó co rúm, hai tay bó gối, ngồi bất động. Anh giơ tay ghì đầu cô vào ngực mình, cổ họng khô chát.
Ông trời quả thích đùa giỡn con người, cũng thời tiết như nhau, cũng những con người trở về ngôi nhà của mình, trong một không gian và thời gian khác nhau, lại diễn những tiết mục giống nhau. Dù khá vất vả, anh bế cô, bước từng bước kiên định.
Do ngấm mưa, Giang Tử Khâm bị sốt cao. Anh bế lên giường, đắp chăn cho cô. Lát sau cô ngủ thiếp đi. Anh dùng bông tẩm cồn lau khắp người cô. Anh còn đặt vào tay cô viên kim cương xanh, anh mua ở Shangrila – chốn đào nguyên trong lòng cô, nếu Giang Tử Khâm mở mắt, sẽ nhìn thấy chiếc nhẫn cô tặng trên ngón tay trỏ của anh. “Nếu anh phạm tôi, em chỉ cần niệm chú, là chiếc nhẫn sẽ sì sì thít chặt ngón tay anh.” Từng lời của cô, anh đều rất nhớ.
Giang Tử Khâm bỗng giở mình, miệng lẩm bẩm nói gì. Kha Ngạn Tịch ghé tai sát miệng cô, chỉ nghe thấy mấy âm thanh lúng búng rời rạc. Anh hỏi: “Tiểu Man ngoan lắm, đau chỗ nào phải không?”
Cô nhắm mắt, tay ôm bụng, khóc i ỉ như con mèo, giọng mê sảng: “Chỗ này, chỗ này…”
Anh nghĩ ngay đến đứa con chưa kịp chào đời đã chết của họ, lòng quặn xót xa. Anh xoa bụng cho cô, thì thầm: “Không đau, Tiểu Man, anh ở đây rồi, anh sẽ không để cho em rời xa anh nữa…”
Hương thơm thân thuộc từ cơ thể cô ập vào khứu giác của anh, anh lại được ôm cô vào lòng. Ghé gần chút nữa, đôi môi lạnh giá của anh có thể chạm vào da thịt ấm nóng của cô. Hôn lên cái cằm nhỏ nhắn đó, anh bàng hoàng nhớ tới lần cô bỏ nhà đi năm mười tám tuổi. Đếm đầu tiên khi cô quay về, anh đã thầm thi không biết bao nhiêu lần: Anh yêu em, anh yêu em…
Hóa ra tình yêu đã bén rễ nảy mầm trong lòng anh từ rất lâu.
Anh muốn nói với cô, Tiểu Man, hãy ở lại bên anh như thế nhé, cho đến khi hai ta đều già, cho đến khi chúng ta chết.
Em trở về, dù mưa gió bão giông anh cũng đi đón em.
Anh nghĩ, lần này anh đã làm được điều đó.
____Hết truyện