Chân Ái bấm điện thoại: “911 đúng không? Bạn cùng phòng tôi bị mưu sát, xin…”
“Thảm sát.”
Ngôn Tố ngồi xổm trên mặt đất, tiếng nói thoáng vẻ lạnh lùng. Chân Ái khựng lại. Quả thật cảnh máu tanh này không phải là mưu sát mà là thảm sát, nhưng cô không để ý đến anh, tiếp tục báo cảnh sát theo suy nghĩ của mình. Cúp máy, cô khẽ khép cửa phòng, đứng ở cạnh cửa không nhúc nhích.
“Tại sao không gọi xe cấp cứu, tại sao biết cô ta đã chết?”
Ngôn Tố đeo găng tay, kiểm tra người chết. Lúc này còn biết thẩm vấn cô, quả nhiên là phong cách của anh. Ở tình cảnh đó, Chân Ái lại không cảm thấy anh đường đột, lẳng lặng nói: “Từ phòng tắm ra đến phòng ngoài ít nhất hai lít máu.”
“Thị lực không tệ.” Anh nói không rõ ý, “Chính xác là vậy, cô biết giải phẫu học cơ thể người à?”
Tim Chân Ái đập thình thịch, lông mi đen nhánh rũ xuống che kín đôi mắt đen láy, vẫn bình tĩnh trả lời: “Không biết.”
Đối với Ngôn Tố mà nói, kinh ngạc công thêm chần chừ vài giây là điều hoàn toàn không khó phân tích. Đáp án là… nói dối.
“Trong thời gian cô phản ứng vừa rồi, trái đất đã xoay quanh mặt trời 74 475 mét rồi đấy.”
Chê tốc độ phản ứng của cô chậm đây mà, Chân Ái dứt khoát không tỏ bất kỳ thái độ nào nữa. Ngón tay Ngôn Tố đè lên cổ Giang Tâm, nhìn chằm chằm vết thương, thong thả nói: “Dao gọt trái cây loại nhỏ, vết dao không dài nhưng rất sâu, cắt đứt động mạch cổ một cách chuẩn xác, hung thủ rất may mắn.”
Chân Ái nghe ra câu cuối cùng là nói mát. Quả nhiên…
“Có điều, bảo một nhà logic học tin tưởng thứ trừu tượng như may mắn này, hà…” Anh cười nhưng thật ra trong giọng nói chẳng hề có ý cười.
Giang Tâm đã chết ăn mặc lộng lẫy, mái tóc chấm vai ẩm ướt xõa tung trên đất như bàn tay quỷ. Từ phòng tắm ra đến phòng ngoài có một vệt máu rất dài.
Ngôn Tố ngồi tại chỗ kiểm tra người chết một lượt nữa, hai bên cổ có vết bóp, bả vai có vết bầm, vì thời gian tử vong chưa lâu nên vẫn chưa hiện ra hoàn toàn, trông không tím lắm. Anh đứng dậy, lướt mắt nhìn một vòng, nhưng không đi lại sợ phá hỏng hiện trường.
Phòng ký túc xá hai người rất bình thường, bên trái là giường và bàn của Giang Tâm, có rất nhiều đồ đạc, chủ yếu là quần áo và trang sức, trông không hề rẻ chút nào. Trên bàn trang điểm bày rất nhiều mỹ phẩm và nước hoa, còn có một quyển lịch được vẽ rất nhiều vòng, chứng tỏ chủa nhân hằng ngày bận rộn. Có một hộp trang sức rơi trên mặt đất, ghim cài áo, kẹp tóc, khuyên tai… rơi khắp sàn nhà.
Bên phải là giường và bàn của Chân Ái, sạch sẽ đơn giản, trên bàn có vài cuốn sách truyền thông đại chúng, trên giường treo vài bộ đồ vừa sang trọng vừa gợi cảm, không có những thứ khác.
Ánh mắt Ngôn Tố nhìn vào bàn trang điểm của Giang Tâm, hỏi: “Cô ta có mấy hộp trang sức?”
Chân Ái nhìn phụ kiện bừa bộn khắp nơi, thờ ơ nói: “Một hộp… Không biết.”
“Câu này có vấn đề.” Nhà logic học nghiêm cẩn cau mày. “Nếu trả lời một hộp tại sao còn nói không biết? Nếu không biết thì sao phải suy đoán trả lời?”
Chân Ái: “…”
Cửa sổ hơi hé bên cạnh bàn trang điểm, vùng này buổi chiều có tuyết rơi nhỏ, lưu lại hai dấu vết khô rõ nét trên chiếc bàn sẫm màu. Chân Ái cũng nhìn thấy một dấu hình vuông, một dấu hình chữ nhật. Hình chữ nhật vừa khớp với hình dáng hộp trang sức dưới đất, mà hình vuông… Cô nhìn khắp nơi, hiện trường thiếu một vật.
Vừa nghĩ như vậy, Ngôn Tố lẩm bẩm: “Thiếu hai vật.”
Hai vật? Cô không nhìn ra, tò mò muốn hỏi nhưng nhìn mặt Ngôn Tố viết rõ hàng chữ “Xin đừng quấy rầy”. Ngôn Tố nhìn về phía phòng tắm, trên tường tràn ngập vết máu văng tung tóe. Có thể kết luận đây là hiện trường thứ nhất, thế nhưng trước bàn trang điểm tất cả đều là vết máu li ti. Nhìn ra được hung thủ cố ý kéo người chết ra phòng ngoài. Tại sao vậy?
Người chết quần áo chỉnh tề, nhưng tóc lại ướt sũng. Tại sao?
Máu chảy nhiều như vậy, trên người hung thủ không thể nào không dính máu, làm sao gã dám nghênh ngang từ đây đi ra ngoài chứ?
Anh quay đầu nhìn Chân Ái đứng bên cửa, bình thản nói: “Nếu thấy sợ hoặc không thoải mái thì đi ra ngoài đi.”
“Tôi không thấy sợ.”
Ngôn Tố nheo mắt, vẻ mặt kia tựa như bị khiêu chiến. Anh nhìn cô hồi lâu, nghiêng đầu đi, giọng nói trở nên chắc chắn: “Từ lúc đi vào đến giờ cô vẫn ôm tay. Đây là tư thế trấn an trong tiềm thức của bản thân. Không cần gạt tôi.”
Trước mấy lời chất vấn của anh, cô không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ điềm nhiên nói một chữ: “À.”
Ngôn Tố im lặng, vẻ mặt hơi quái gở. Câu trả lời của cô chẳng phù hợp với logic hiện hữu trong đối thoại của ngôn ngữ học. Câu trước không khớp với câu sau, chẳng hề có bố cục và logic. Đoạn đối thoại này không thể nào nói tiếp được.
Anh không có ý định tiếp tục nhưng hồi lâu sau vẫn nói: “Cô đừng ở đây quấy rầy đến tôi.”
Chân Ái ngước mắt: “Tôi không cử động cũng không nói chuyện.”
“Hít thở cũng có âm thanh.”
“…”
Chân Ái á khẩu, đẩy cửa đi ra ngoài.
Owen nhanh chóng đến nơi, cảnh sát khu vực cũng đến. Nhân viên pháp chứng bắt đầu thu thập chứng cứ. Trong số họ có một nữ pháp y người Mỹ La-tinh xinh đẹp, làn da rám nắng, tóc xoăn gợn sóng, vóc dáng gợi cảm, nhìn thấy Ngôn Tố thì như cười như không: “Chào, quái thai!”
Ngôn Tố làm lơ. Nữ pháp y tên Eva Diaz, Owen gọi cô là Eva nhưng Ngôn Tố lại xa lạ gọi cô là cảnh sát Diaz. Chân Ái nhìn qua khe cửa, trong phòng kéo rèm tối đen như mực, dưới ánh huỳnh quang màu tím, vết máu đỏ tươi nhìn thấy mà kinh hãi. Còn đang nhìn Owen che tầm mắt cô lại, vỗ vỗ bả vai cô: “Ái, đừng sợ.”
Chân Ái gật đầu.
“S.A.”
Có người gọi Ngôn Tố, lần này là một cô nàng cảnh sát tóc đen da vàng, trông có vẻ rất thân với Ngôn Tố và Owen. Bảng tên trước ngực cô ta viết Jasmine Vanderbilt. Một dòng họ vô cùng truyền thống và lâu đời. Vanderbilt chính là gia tộc hoạt động mạnh mẽ trong giới chính trị suốt mấy trăm năm qua. Nhưng cô gái này không giống con lai. Ít nhất không có đặc điểm con lai rõ rệt như Ngôn Tố – hốc mắt sâu, tròng mắt nhạt, sống mũi cao, da trắng, ngũ quan lập thể tựa như thạch cao.
Jasmine có khuôn mặt phương Đông điển hình, mặt bẹt mày mảnh vầng trán thấp, màu da hơi tối. Cô ta rất có khí chất, cử chỉ thoải mái khảng khái. Ở phương diện này, Chân Ái rất chậm chạp, từ nhỏ đến lớn cô không giỏi xã giao, thường không hiểu được ý tứ ẩn chứa trên vẻ mặt và cử chỉ của người khác.
Chân Ái đứng bên cạnh không nói lời nào, nhưng Jasmine vẫn chú ý đến cô. Bởi vì bề ngoài Chân Ái quá nổi bật, đường nét khuôn mặt như được phác họa thủ công tỉ mỉ, đẹp như thể bước ra từ cung đình thời Trung Cổ, hờ hững tĩnh lặng, không hề có tính công kích. Người đẹp cổ điển vô cùng an tĩnh.
Jasmine không nhịn được nhìn cô thêm vài lần rồi mới tiếp tục nhìn Ngôn Tố, hỏi thăm cách nhìn của anh về hiện trường phạm tội, muốn nghe ý kiến của anh.
Ngôn Tố lấy cớ nhân viên pháp chứng vẫn chưa thu thập chứng cứ xong để từ chối, nói anh chỉ mới quan sát được một vài điều, không hy vọng ý kiến của anh quấy nhiễu suy luận của cảnh sát.
Jasmine càng tán thưởng anh hơn. Chân Ái cũng ghé mắt, kinh ngạc vì nguyên tắc của anh. Hóa ra anh chẳng phải là kẻ khoe mẽ chỉ số IQ xuất sắc.
Ngôn Tố khẽ ngẩng mắt đón nhận ánh mắt của Chân Ái, lại điềm tĩnh quay đi.
Sau khi Jasmine xem xét hiện trường liền đi ra ngoài bàn luận với Ngôn Tố: “Thiếu một món tương tự hộp trang sức, có phải bị trộm không?”
Ngôn Tố thản nhiên nói: “Kẻ trộm không cần thiết phải lôi người từ phòng tắm ra phòng ngoài, hành động này vừa khó khăn lại còn dễ dàng để lại dấu chân.”
“Để em kiểm tra thử có vụ án nào tương tự hay không, xem có phải là án liên hoàn…”
“Không cần lãng phí thời gian. Cho dù cô ta là mục tiêu kiểu mẫu, sát thủ liên hoàn cũng sẽ dụ bắt chứ không phải chọn giết người ở ký túc xá sinh viên. Có điều tên hung thủ này…” Anh khẽ híp mắt, “Có thủ đoạn, tỉnh táo, có chuẩn bị trước, nỗi căm phẫn được trút ra trong lần này… Rất có thể phát triển trở thành sát thủ liên hoàn.”
Jasmine nghi ngờ, không biết Ngôn Tố thấy tính cách của hung thủ bằng cách nào, tuy tò mò nhưng cuối cùng không hỏi, gật đầu: “Giống em nghĩ.”
Ngôn Tố nói với nhân viên pháp chứng bên trong: “Dưới ghế có một vết máu khác thường, hình như đã được lau đi. Bên kia có vật gì đó đè lên vết máu, xem cho kỹ. Kiểm tra thử dấu hình chữ nhật trên bàn trang điểm xem có chứa thành phần nhãn dán không?”
Nhân viên hiện trường làm theo lời anh. Lúc xác của nạn nhân được khiêng ra, Ngôn Tố lại dặn Eva: “Kiểm tra phổi người chết.”
Lúc này có cảnh sát hỏi là ai gọi điện thoại báo cảnh sát, có thể trở về Sở Cảnh sát hỗ trợ điều tra không. Bình thường mà nói, người đầu tiên phát hiện ra hiện trường và báo cảnh sát khả năng bị tình nghi sẽ rất lớn. Thế nhưng, Ngôn Tố chẳng mảy may do dự chỉ Chân Ái.
Cảnh sát kinh ngạc: “Không phải cô là bạn cùng phòng với người chết sao?”
Owen biết Ngôn Tố là người quen của Sở Cảnh sát, vội nói: “Cô ấy đi cùng S.A.”
Ngôn Tố không hài lòng liếc Owen, nói với cảnh sát: “Cô ấy đi cùng tôi. Nhưng trước khi phát hiện vụ án, tôi và cô ấy chỉ đi chung chưa đến năm phút. Người chết đã tử vong chừng nửa giờ, không thể vịn vào điều đó làm chứng cứ ngoại phạm.”
Phối hợp như vậy, đúng là công dân tốt điển hình. Owen nghẹn họng nhìn anh, nói với Chân Ái: “Ái, tôi sẽ báo cho luật sư, nếu em không muốn nói thì có thể giữ im lặng.”
Ngôn Tố gật đầu: “Luật sư Owen tìm cho cô nhất định là tốt nhất.”
Owen tiếp tục nghẹn lời, tên tiểu nhân này rốt cục là đang giúp bên nào đây?
Chân Ái ngồi trong phòng thẩm vấn tiếp nhận hỏi cung, Ngôn Tố và mấy cảnh sát đứng nhìn ngoài cửa kính.
Jasmine mặt đối mặt với Chân Ái ở khoảng cách khá gần, sau đó lại thản nhiên quan sát Chân Ái thêm vài lượt. Hồ sơ cho thấy cô là du học sinh Truong Quốc, nhưng trông rõ ràng là giống người phương Tây. Vẻ đẹp thanh lệ này khiến người ta nghĩ đến bông hoa trân quý nhất trong vườn địa đàng của Thượng đế, mỏng manh và không nhiễm bụi trần, toát lên phong thái thần tiên. Nhất là đôi mắt, rất đen rất sáng như đá vỏ chai(*) ở đáy nước, trong suốt và sáng lấp lánh.
(*) Đá vỏ chai là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra do mác-ma của núi lửa phun trào. Đá vỏ chai tinh khiết thường có màu tối, tuy nhiên màu có thể thay đổi tùy thuộc vào lượng tạp chất.
Bên cạnh Ngôn Tố hiếm khi xuất hiện cô gái xinh đẹp nhường này. Jasmine không thoải mái lắm, nhưng vừa nghĩ đến tính cách của Ngôn Tố, nhớ đến suốt cả quãng đường anh cũng chẳng buồn để tâm đến Chân Ái, cô ta lại có chút hả hê.
Jasmine hỏi thông tin cơ bản trước. Cô ta cho rằng Chân Ái không giỏi tiếng Anh, nói chuyện rất chậm, như nói với người già bị lãng tai vậy.
“Quan hệ của cô và Giang Tâm thế nào?”
“Bạn cùng phòng.”
“Có thể miêu tả cảnh tượng hiện trường vụ án lúc ấy không?”
Chân Ái nói lưu loát: “Lúc trở về ký túc xá tôi thấy cửa không đóng kỹ, vừa chạm vào đã mở ra. Cô ấy nằm dưới sàn, khắp nơi đều là máu. Tôi chỉ nhìn một lần, sau đó không nhìn nữa.”
“Sau đó thì sao?”
“Báo cảnh sát.”
Câu trả lời quá mức ngắn gọn khiến Jasmine có chút trở tay không kịp: “Sau đó cô vẫn ở hiện trường à?”
“Phải.”
“Ở đó làm gì?”
“Đứng.”
Chân Ái không để ý đến sự nghi ngờ trong lời nói của cô ta.
“Đứng á?”
Âm cuối ngân cao, đậm vẻ không tin.
Chân Ái vẫn hờ hững: “Vâng, đứng.”
“Người bình thường thấy bạn cùng phòng nằm trong vũng máu mà không đi qua xem thử có còn cứu đước hay không sao?”
“Có người ở bên cạnh thi thể rồi, tôi không cần góp vui.”
Gương mặt trắng nõn của Chân Ái rất thản nhiên.
“Ai vậy?”
“Anh Ngôn Tố.”
“Khi đó S.A. ở đó à?” Jasmine kinh ngạc, “Sao anh ấy lại đến ký túc xá của cô?”
Chân Ái bình tĩnh hỏi ngược lại: “Vấn đề này có liên quan đến vụ án sao?”
Mắt Jasmine hiện lên một xúc cảm khó kiềm chế. Ngoài cửa kính, Ngôn Tố đăm chiêu nhìn Chân Ái: “Cô ấy quá trấn tĩnh.”
Owen cảnh giác: “Cậu có ý gì?”
“Lúc thấy hiện trường giết người, cô ấy không la hét lui về phía sau, thậm chí không có một chút phản ứng hoảng sợ hoặc tránh né, có chăng chỉ đứng khoanh tay. Giống như hiện tại, cô ấy trả lời đâu ra đấy, không có câu nào sai ngữ pháp cả. Logic và tốc độ nói hoàn toàn không có vấn đề gì, cô ấy thật sự chẳng hoảng sợ chút nào.”
Owen cũng nhìn về phía Chân Ái, dù là tiếp nhận báo cáo điều tra hay sinh hoạt thường ngày, cô đều như vậy. Đôi mắt đen thẫm như đầm nước sâu, chẳng hề gợn sóng. Gương mặt trắng nõn thanh khiết yên bình, cho dù là mỉm cười cũng không có nét cười thật sự. Bản thân cô đẹp, cười càng kiều diễm, cô nên cười nhiều hơn.
Đồng tử màu xanh xám của Owen hơi co lại, “Cậu nghi ngờ cô ấy? Nghi ngờ đến mức nào? Nghi ngờ mật mã trên giấy là do cô ấy viết để dẫn dụ chúng ta sao? Cô ấy giết người rồi đợi chúng ta đến chứng minh sự trong sạch cho cô ấy? Cậu cho rằng cô ấy có dính líu ư? Chuyện này không thể nào, Ái…”
“Dĩ nhiên là không thể.”
Ngôn Tố ngắt lời anh ta, khẽ cười.