Tư Đồ Kiều không thể ở lại đây, Phong Thần lại bị thương, cần phải có người chăm sóc. Sau khi Tần Mặc và Lam Vụ Vũ ngả bài, với tính cách của anh ta nhất định sẽ tranh chấp một phen với cha mình, tạm thời sẽ không có phiền toái.
Nhưng việc khẩn cấp trước mắt là Phong Thần và Tư Đồ Kiều phải xốc lại tinh thần, nghênh đón một cuộc khiêu chiến gian nan khác.
Mười ngón tay Phong Thần điều khiển máy vi tính, liên tiếp truyền chỉ thị ra ngoài, tin tức nhận được lại làm anh nhíu mày, trong lòng càng cảm thấy nghi ngờ không hiểu.
Anh và Tư Đồ Kiều hai người bận rộn suốt một đêm, mặt mũi mệt mỏi, nhất là Phong Thần, vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn, lại phải vì chuyện kế tiếp mà phiền não.
“Tư Đồ Kiều, cậu thấy chuyện này là thật hay giả?”
Tư Đồ Kiều suy tư trong chốc lát, đáp, “Nếu như là thật, tin tức kia nên sớm đến chỗ chúng ta, nếu là giả, thì tại sao bọn họ lại phải giấu diếm tốt như vậy? Nếu như không phải trong nội bộ của chúng ta có quỷ, thì chính là bên bọn họ. . . . . . Sớm đã có dự tính trước!”
“Nếu so về kiên nhẫn, tôi sẽ không thất bại.”
Phong Thần cười lạnh, cặp mắt đầy tơ máu, Tư Đồ Kiều cảm thấy khó khăn nghiêm mặt nói,. “Cậu không định quay về nghỉ ngơi một chút sao?”
“Tôi nên về?”
Câu hỏi ngược lại của anh làm Tư Đồ Kiều không lên tiếng, “Còn tin tức của cha tôi?”
“Không biết đã bay đi đâu rồi. . . . . .”
Nghe đáp án này, Phong Thần không biết nên bội phục bảo đao không cũ của ông cụ, hay là nên trách cứ Tư Đồ Kiều vô dụng! Cái lão già chết tiệt này không biết đang chơi cái gì, làm sao cũng không tra được tin tức của ông, xem ra thật sự có chuyện đen tối!
“Hai người các anh xong chưa!”
Tần Mặc không gõ cửa cũng chẳng khách sáo tiến vào phòng, Phong Thần cười với cô, Tư Đồ Kiều tự giác lui ra ngoài, suốt một đêm, thật đúng là mệt chết anh rồi!
“Xong rồi, á. . . . . .”
Một giây trước anh còn cười đùa cợt nhã, sau đó đã bị Tần Mặc ấn đến kêu đau ra tiếng, hít sâu một hơi. Nha đầu này xuống tay thật ác độc, ấn vào chỗ đau của anh!
Phong Thần không dám nói thẳng ra, không thể làm gì khác hơn là oán thầm trong lòng, Tần Mặc đưa tay cởi quần áo của anh, anh cười xấu xa nói: “Thể lực của anh cạn kiệt, xem ra không thể thỏa mãn em. . . . . .”
“Nói tiếng người!”
Tần Mặc cởi quần áo của anh, cởi băng xuống, trên tay bận rộn bôi thuốc cho anh, động tác êm ái. Phong Thần không nhìn thấy mặt của cô, nhưng anh biết, tiểu nha đầu của anh, bây giờ vẻ mặt nhất định rất nghiêm túc, chuyên tâm chỉ nghĩ tới anh.
“Nếu không, chúng tôi kết hôn đi?”
Tay Tần Mặc run lên, Phong Thần “Ai u” một tiếng, “Em đang mưu sát chồng à!”
“Ai muốn kết hôn với anh! Tôi còn chưa đầy 18 tuổi. . . . . .”
“Tháng sau là được! Đến lúc đó, chúng ta sẽ mừng sinh nhật, cũng kết hôn. . . . . .”
“Nghĩ hay lắm!”
Sức lực trên tay Tần Mặc cũng lớn hơn một chút, Phong Thần không dám lỗ mãng nữa, “Muốn tôi giúp anh thì cứ nói, cần phải vòng vo làm gì!”
Cô thu dọn đồ đạc xong, xoay người rời đi, nhưng lại bị người đàn ông phía sau giữ lại, hơi dùng lực một chút, liền bị nhốt vào trong ngực của anh.
“Mặc kệ là thật hay giả, em đều phải phối hợp thật tốt cho anh, nếu không, xem anh làm sao trừng phạt em!”
Giọng điệu của anh bá đạo lại không thể làm gì, đóng kịch là thật, nhưng anh cũng thật lòng với cô! Tại sao cô cứ thích vạch trần anh, vặn vẹo ý tứ của anh chứ?
“Anh không sợ người khác nói anh thích trẻ con à?”
Phong Thần hơi đẩy người trong ngực cách xa mình, nghiêm túc nhìn một chút, lắc đầu, “Thấy thế nào, em cũng trổ mã không tệ, anh còn từng được thử nghiệm, hàng thật giá thật. . . . . .”
Anh còn chưa nói hết, Tần Mặc đã véo cánh tay của anh, những lời hạ lưu này, sao anh lại không biết xấu hổ mà nói ra!
Sau một trận đùa giỡn, Phong Thần nhìn thẳng vào Tần Mặc, “Anh coi như em đã đồng ý rồi!”
“Vậy đính hôn trước, xem biểu hiện sau này của anh.”
Cô ngồi trên đùi anh, nhìn gương mặt mong đợi của anh, trong lòng có chút hài lòng cùng thoải mái. Nhưng nhìn thấy màu đen nhàn nhạt dưới mắt anh, trong lòng lại có chút đau xót,diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn “Anh đã không ngủ cả đêm rồi, đi ngủ một lát đi!”
Phong Thần đáp ứng lời của cô, đi nghỉ trước, Tần Mặc ngồi ngơ ngác trên ghế, một vài suy nghĩ thoáng qua trong đầu, làm cô có chút mờ mịt.
Những chiếc lá của mùa thù thực sự lặng lẽ rơi, trong cái thời tiết này làm cho người ta không hiểu, tin tức có tính bứt phá cũng theo nhau mà đến.
Thiệu Niệm Vinh liên quan đến tham ô công quỹ, cách chức ngồi tù, con gái Thiệu Tư Thanh của ông ta bị truyền những bức ảnh không đứng đắn, còn có các loại video tán loạn trên mạng, hơn một triệu lượt xem, tất cả đều là màn kích tình do Thiệu đại tiểu thư diễn xuất.
Thiệu Tư Thanh cả ngày tinh thần hoảng hốt, cuối cùng không chịu được áp lực, nhảy lầu tự sát, cũng may cấp cứu kịp thời, nhặt về được cái mạng, nhưng từ phần eo trở xuống bị liệt cả dời.Tinh thần cũng trở nên vô cùng không bình thường.
Nhất thời, nhà họ Thiệu tan đàn xẻ nghé, không ai còn dám dính líu quan hệ với bọn họ.
Mà huyết mạch duy nhất của nhà họ Thiệu – Thiệu Tư Mộ đến giờ vẫn chưa rõ tung tích, không ai biết anh ta đi đâu, làm cái gì.
Một tin tức lớn khác đó là, rùa vàng số một số hai trong nội thành, lại tuyên bố sắp đính hôn! Mà người đính hôn với anh ta, lại chỉ là một học sinh cấp ba chưa đầy mười tám tuổi, cũng không rõ gia thế.
“Thật không thể tưởng tượng được, cậu lại sắp đính hôn!”
Thợ trang điểm đang cố định đồ trang sức cuối cùng cho Tần Mặc, sau khi thợ trang điểm cố định đồ trang sức cho Tần Mặc xong, nhìn người trong gương tán thưởng không dứt, trải qua trang điểm tinh tế, cả người Tần Mặc tràn đầy phong vận cao quý lại kín kẽ. Giống như là công chúa nhỏ bước ra từ trong thế giới truyện cổ tích, xứng đôi với Phong Thần như vậy.
“Việc đời khó liệu!”
Tần Mặc vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như bữa tiệc đính hôn này không phải vì cô, nhưng quan sát cẩn thận, là có thể phát hiện lấp lánh có hồn trong mắt cô, một loại thần sắc có tên là mong đợi núp ở trong đó. Chỉ có điều, chút lo lắng kia, là từ đâu mà đến?